Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 27: Tặng lễ cho Hoàng đế (BUG)


1 năm

trướctiếp

Đây giống như là một chuyện ngoài ý muốn. Thái tử lại không tin.

Hắn ngồi bên cạnh Hoàng đế, có thể thấy rõ nhất phản ứng của Hoàng đế và Dư quý phi.

Khi ánh mắt hoài nghi của phụ hoàng nhìn về phía bà ta, bà ta lập tức dùng ánh mắt hoảng sợ, giống như cũng rất giật mình.

Chỉ một động tác này, phụ hoàng giống như liền bỏ đi nghi ngờ, có thể thấy được Dư quý phi hiểu rất rõ tính tình phụ hoàng.

Bà ta biết phải làm thế nào mới có thể khiến phụ hoàng tin tưởng.

Thái tử lẳng lặng nhìn quả nho trước mắt, cũng vào lúc này nghiền ngẫm tâm tư của Hoàng đế.

Ông sẽ đem Chiết Minh Châu thuận thế ban cho Đoan Vương sao?

Lần này chắc chắn sẽ không. Vậy lần sau thì sao?

Hắn chậm rãi ngắt một quả nho ăn, sau đó đột nhiên nghĩ tới một việc.

Có rất nhiều thủ đoạn để khiến Đoan Vương và Chiết Minh Châu ở bên nhau, tại sao Dư quý phi lại chọn một trong số đó?

Tay Thái tử không dừng lại, tiếp tục chậm rãi bóc vỏ nho, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, ngược lại nghĩ đến một người.

Chử Đinh.

Chử Đinh, một con cháu thế gia.

Nói là thế gia kỳ thật cũng không hẳn là như vậy, bởi vì đến thế hệ của hắn, Chử gia đã xuống dốc, chỉ có mấy mẫu ruộng tốt, một lão bộc sống qua ngày.

Những con cháu thế gia xuống dốc khác đều đi học để thi đậu công danh. Chử Đinh cũng đi, nhưng hắn sinh ra thật sự là quá đẹp, mỗi khi đến một chỗ, liền có thể khiến cho mọi người vây xem, rốt cuộc vào năm hắn mười tám tuổi, được Hoàng đế mang về hoàng cung.

Hoàng đế cũng không phải hôn quân (hôn quân: vị vua ngu tối, không biết đến việc nước), ngược lại, sau khi ông kế vị cần cù và tận tâm, là một Hoàng đế tốt khó có được.

Nhưng chính người như vậy, nghe đồn sau khi mang Chử Đinh về hoàng cung, giai nhân hậu cung liền để đó không dùng, vì để Chử Đinh có danh tiếng ở trong hoàng cung, liền trực tiếp cạo tóc hắn, để hắn làm hòa thượng niệm kinh.

Chuyện trong đó đã không còn được nhắc tới nữa, không ai dám nhắc tới người năm đó nữa, nhưng thái tử vẫn nhớ rõ.

Chử Đinh là cơn ác mộng của hắn, là một nút thắt không thể tháo gỡ khi hắn còn nhỏ.

Cho nên đối với chuyện của hắn và Hoàng đế, chuyện của Thái hậu và Hoàng hậu, Thái tử ngược lại hiểu rất rõ ràng.

Tục truyền, hoàng đế đối với hắn tình thâm không thôi, từng nói qua một câu.

Ông nói: Sau khi gặp Chử Đinh, mới biết được nhất kiến chung tình là chuyện may mắn của nhân gian.

Thái tử chậm rãi lột vỏ quả nho kia, cười cười, đại khái hiểu được dụng ý của Dư quý phi, bà ta là muốn Đoan Vương cuối cùng dùng “tình” đi cưới Chiết Minh Châu, mà không phải quyền thế.

Quyền thế làm cho phụ hoàng kiêng kị, nhưng chân tình lại làm cho phụ hoàng cảm khái.

Đúng là mưu kế hay.

Nhưng bà ta rốt cuộc cũng chỉ là người ở hậu trạch, không hiểu rõ như hắn ở tiền triều. Bà ta ngàn tính vạn tính, lại tính sai một chuyện.

Ý nguyện của Thục Lăng Hầu.

Thái tử tin rằng Thục Lăng hầu là một người thông minh. Bất luận Đoan Vương và Dư quý phi muốn dùng quyền thế hay là chân tình để cưới Chiết Minh Châu, Thục Lăng Hầu nghĩ đến lúc trước phụ hoàng muốn gả Chiết Minh Châu cho hắn, đã nghĩ ra con đường phải đi sau này.

Ông ta cự tuyệt vị trí thái tử phi của Đông cung, sẽ không tham gia tranh giành trữ vị.

Quả nhiên, Thái tử nhìn qua, chỉ thấy phu nhân của Thục Lăng Hầu - Triệu Thị tiến lên nắm tay Chiết Minh Châu lui ra, nói với người bên cạnh một câu: “Xem ra hương Nam Lăng này thật sự là là thu hút ong bướm.

Bà cười nói: “Hôm trước đi Bảo Tường Các mua hương, chưởng quầy nói mùi hương này có thể dẫn bướm, ta còn không tin, không nghĩ tới lại là thật.”

Không ai sẽ trêu ghẹo gì vào lúc này, đương nhiên bà vừa nói vừa lùi ra sau.

Triệu Thị trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tận lực tự nhiên dắt Chiết Minh Châu cười khanh khách trở về, sau đó cùng người bên cạnh đàm luận điều chế hương cùng hoa cúc hôm nay, chờ ra cung, ngồi lên xe ngựa về nhà, bà mới mệt mỏi thở ra.

Nước mắt Chiết Minh Châu cũng rơi xuống, nàng sợ tới mức trực tiếp nhào vào trong lòng Triệu Thị, nức nở nói: “Thím, con thật sự là sợ hãi.”

Lúc con bướm bay về phía Đoan Vương, Chiết Minh Châu đã sợ hãi. Nàng biết ý tứ của chú, lúc trước mặc dù hoàng hậu không làm ra chuyện như vậy, chú cũng sẽ cự tuyệt hôn sự này.

Tình nghĩa quân thần giữa ông và bệ hạ cũng chỉ có như vậy, lần đầu tiên bệ hạ có thể ân hứa với ông, chẳng lẽ lần thứ hai, còn có thể ân hứa sao?

Chiết Minh Châu sợ không chịu nổi, mặc kệ chuyện hôm nay rốt cuộc là tình cờ hay là ngẫu nhiên, nàng đều sợ hãi.

Triệu Thị đau lòng ôm nàng: “Không sợ, không sợ. Không có việc gì, mọi việc có chú thím ở đây, con không cần sợ.”

Chờ lúc trở về, chuyện này đã sớm không cần Triệu Thị nói với Thục Lăng hầu, ông đã từ nơi khác biết được.

Thục Lăng Hầu rất bình tĩnh, ông vỗ vỗ tay Chiết Minh Châu: “Nha đầu ngoan, đừng vì chuyện này mà khóc, chú biết con sợ hãi, nhưng sợ hãi là vô dụng, chúng ta nghĩ ra biện pháp giải quyết là được rồi.”

Ông ngồi ở một bên, bóc quýt từ phía nam đưa tới cho Chiết Minh Châu, vừa bóc vừa nói: “Việc này quyền quyết định ở chỗ ta, ở chỗ bệ hạ, chứ không phải ở chỗ Đoan Vương và Dư quý phi.”

Ông an ủi Chiết Minh Châu: “Con không cần cảm thấy có cái gì không tốt. Nếu Dư quý phi động tay động chân, vậy cho dù con có phòng bị, bà ta cũng sẽ âm thầm ra tay, chúng ta ở bên ngoài, tự nhiên khó lòng phòng bị.”

Triệu Thị ôm nàng, chậm rãi vỗ lưng cho nàng: “Minh Châu, chỉ có ngàn ngày làm giặc, khó bề ngàn ngày phòng giặc (khó đề phòng chu đáo đối với những kẻ xấu), chuyện này con không cần quản, chỉ cần vui vẻ ra ngoài cùng tiểu tỷ muội chơi là được rồi.

“Bươm bướm các con có thể đưa tới một lần, thì cũng có thể đưa tới lần thứ hai. Đến lúc đó khắp kinh đô đều là ong bướm, đúng là cảnh cuối thu khó có được.”

Chiết Minh Châu lúc này mới bình phục tâm trạng, nàng lau nước mắt, kiên định nói: “Chú, cháu là nữ nhi của Thục Lăng Hầu gia, không phải là tiểu cô nương chỉ biết đến tình yêu, cháu biết con đường người đi trong quan trường rất nguy hiểm, bất cứ sai lầm nào cũng sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho người và gia đình.”

“Nếu người đã quyết định phải đi, cháu gái tự nhiên sẽ không cản trở người, bất luận là Thái tử, hay là Đoan vương, cháu đều sẽ không gả.”

Nàng nói năng có khí phách: “Nếu tương lai bọn họ bức cháu gái, tính kế cháu gái, muốn cháu gái trở thành vật cản trở người, người cũng không cần quản cháu. Bất luận là lên núi làm sư ni hay là đâm đầu chết, cháu gái tuyệt đối sẽ không làm khó chú.”

Thục Lăng Hầu cùng Triệu Thị nghe được cả kinh, vội kéo nàng vào lòng mà dỗ: “Sao đến nỗi này, sao đến nỗi này, con đứa nhỏ này, nhìn nhu nhược, lại là mạnh mẽ nhất, làm sao đã đến nỗi này, con còn nhỏ, nhìn một chút chuyện liền giống như thiên đại, kỳ thật làm sao đã đến nông nỗi đó.”

Chiết Minh Châu gật đầu, rúc vào trong lòng Triệu Thị: “Thím, con cũng không muốn bị người ta tính kế. Người định cho con một hôn sự đi.”

......................

Thật sao? Chiết Quân Vụ há to miệng, nửa ngày không khép lại được: “Thục Lăng Hầu gia cô nương thật sự bị bươm bướm bay quanh một vòng?"

Nàng đối với người kinh đô biết rất ít, nhưng bởi vì lần trước cùng Chiết Minh Châu ở chung một điện trong cung hoàng hậu một thời gian, cho nên đối với nàng cũng biết nhiều một chút.

Xuân Ẩn đang nói với nàng chuyện thưởng cúc yến, hai người ngồi trước bàn, ăn một phần thịt chiên, một phần bánh tôm và một phần bánh gạo từ chỗ Dương thái giám, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Chuyện lớn nhất hôm qua là tiệc thưởng cúc trong cung của Dư quý phi, Chiết Quân Vụ biết, cung nữ thái giám bọn họ đều phẫn hận hôm nay, thậm chí còn muốn Hoàng hậu nương nương cũng tổ chức một bữa tiệc thưởng cúc.

Không có biện pháp, hai cung đấu lâu như vậy, điện hạ và Đoan Vương lại là đối thủ một mất một còn, cho nên đối với Dư quý phi và Đoan Vương, người trong Đông Cung luôn mang địch ý.

Các chủ tử tranh đấu thường thường có thể khiến cho nô tài tranh đấu một cách tự nhiên, Chiết Quân Vụ không ra khỏi Đông Cung, không đấu võ mồm với nô tài trong Đoan Vương phủ - nàng cảm thấy mình nhất định sẽ thua!

Miệng nàng vẫn luôn không lưu loát.

Nhưng nàng cũng nghe nói qua người trong cung hoàng hậu cùng người trong cung Dư quý phi đánh nhau, còn ầm ĩ rất lớn.

Chiết Quân Vụ cảm khái: “Xuân Ẩn, ngươi dạy ta mắng người như thế nào đi, sau này không chừng bị khi dễ, ta luyện trước một chút, tránh khiến điện hạ mất mặt.”

Xuân Ẩn hoảng sợ, vội vàng nói: “Ngươi cũng đừng học loạn, tránh ở trước mặt Hiện Hạ lộ ra, ngài sẽ không vui.”

Xuân Ẩn cũng không dám dạy bậy. Chiết Quân Vụ đành phải phẫn nộ mà về, nàng cảm thấy Xuân Ẩn không dạy nàng là cảm thấy nàng quá ngu ngốc.

Buổi tối hầu hạ Điện Hạ viết chữ, nàng vừa mài mực vừa hỏi Điện Hạ: “Ngài cảm thấy nô tỳ ngốc sao?”

Thái tử ha một tiếng, đặt bút xuống, giơ tay lên, Chiết Quân Vụ đi qua để tay áo cho hắn, hắn liền sờ đầu nàng vài cái: “Không sao, mặc dù ngươi rất ngốc, nhưng ta không ghét bỏ ngươi.”

Chiết Quân Vụ:"…"

Cho nên không chỉ Xuân Ẩn cảm thấy nàng rất ngốc, Điện Hạ cũng cảm thấy nàng rất ngốc!

Trong nháy mắt nàng thấy mất hứng.

Chính mình thừa nhận mình ngốc cũng được, Xuân Ẩn bọn họ cảm thấy nàng ngốc cũng được, nhưng Điện Hạ cảm thấy nàng ngốc, nàng thật mất mát a.

Thái tử nhìn thấy bộ dạng này của nàng, liền nhịn không được lại cười rộ lên, cầm lấy chén trà trên bàn uống một ngụm, châm chước nói: “Ngươi kỳ thật cũng có sở trường của mình.”

Ánh mắt Chiết Quân Vụ sáng lên.

Thái tử ngồi ở trên giường, vỗ vỗ cái bàn nhỏ, ý bảo Chiết Quân Vụ ngồi xuống đối diện.

Chờ người ngồi vững, hắn bảo nàng viết mấy chữ.

Chiết Quân Vụ: “Viết cái gì?”

Thái tử ngồi một tư thế thoải mái, nói: “Tùy ý.”

Chiết Quân Vụ liền viết xuống hai chữ: Điện Hạ.

Thái tử Điện Hạ nhìn thấy hai chữ kia liền nở nụ cười, nha đầu kia quả nhiên toàn bộ tâm tư đều ở trên người hắn, liền cũng cầm lấy bút, ở trên giấy nhanh chóng viết xuống hai chữ tương tự: Điện Hạ.

Chiết Quân Vụ không hiểu: “Tại sao ngài lại viết theo nô tỳ?”

Thái tử lại để cho nàng xem chữ.

Chiết Quân Vụ nhìn chữ của hai người, nhìn nửa ngày, cũng không phát hiện ra cái gì.

Thái tử liền thở dài gõ gõ đầu nàng: “Ngươi nhìn xem, hai chữ này có cái gì bất đồng.”

Chiết Quân Vụ bắt đầu nghiêm túc đối chiếu, từng nét từng nét, nhưng bất luận nàng nhìn kỹ cỡ nào, vẫn không phát hiện hai chữ Điện Hạ này có gì khác nhau.

Thái tử Điện Hạ liền cười cười: “Chính là không có bất đồng.”

Chiết Quân Vụ không rõ nguyên do, thái tử cũng không nói rõ, chỉ để cho nàng nghĩ, Chiết Quân Vụ liền nghĩ nửa ngày, cảm thấy mình giống như hiểu được ý tứ của Thái tử Điện Hạ: “Ngài là nói, nô tỳ viết chữ cũng tốt như ngài!”

Không nghĩ tới Thái tử Điện Hạ khen người còn mang theo bản thân.

Thái tử Điện Hạ:.......

Thật ra hắn cũng không có ý này.

“Ý của ta là, ngươi kỳ thực có chút thiên phú khi bắt chước chữ viết của người khác.”

Người bình thường viết chữ, mặc dù là bắt chước chữ của người khác, nhưng viết ra chung quy vẫn có rất nhiều bất đồng.

Nhưng Chiết Quân Vụ thì không, lúc đầu nàng còn chưa biết viết chữ, có thể còn mang theo một chút tính trẻ con, chữ viết ra, có đặc sắc của mình, nhưng là hiện tại hoàn toàn không có nữa, nàng dần dần đem chữ của hắn bắt chước mười phần mười, Thái tử điện hạ liền lập tức nhìn ra.

Chiết Quân Vụ nghe xong chính mình cũng kinh ngạc. Nàng thật sự có thiên phú bắt chước chữ viết của người khác sao?

Lúc trước Thái tử chỉ suy đoán, rốt cuộc không thật sự để nàng viết chữ của người khác, liền có hứng thú, bảo Lưu Đắc Phúc cầm một quyển sách đến.

“Quyển sách này là Hàn Lâm Viện đại học sĩ chép tay, ngươi xem xem, ngươi có thể bắt chước được bao nhiêu?”

Chiết Quân Vụ đưa mắt nhìn qua, cảm thấy chữ này có chút tròn, có chút bất đồng với phong thái sắc bén của Điện Hạ. Tâm tư nàng trầm xuống, chậm rãi viết, bắt chước chữ viết, đem bốn chữ đầu tiên trên sách “Xuân hạ chi giao” viết một lần, sau đó đối chiếu xem.

Đầu của nàng ở bên phải, đầu của Thái tử ở bên trái. Hai cái đầu cùng nhìn chữ viết, cái đầu bên phải chờ mong: “Điện hạ, ngài cảm thấy giống không?”

Đầu bên trái: “Ừ, rất giống, ngươi học lại đi, nói không chừng sau này còn có thể giống hơn.”

Điều này làm cho Chiết Quân Vụ cao hứng muốn chết. Con người nàng, bình thường lớn lên, làm cái gì cũng bình thường, không nghĩ tới hôm nay còn được Điện Hạ phát hiện ra tài năng!

Nàng vui sướng khen Thái tử điện hạ: “Vậy ngài có phải giống như Bá Nhạc* trong sách hay không?”

Thái tử nhìn nàng bây giờ còn biết dát vàng lên mặt mình, cười nói: “Coi như là vậy đi? Thiên Lý mã*?”

(*) Ở Trung Hoa có một người họ Tôn tên Dương là bậc thầy am hiểu về ngựa, qua vóc dáng, ngoại hình có thể tìm kiếm và biết được đâu là Thiên Lý mã - loài ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm, nhưng nhẹ như lông hồng, chân không in dấu, nên người đời nể phục gọi là Bá Nhạc. Bây giờ “Thiên Lý mã” thường được dùng như một phép ẩn dụ cho tài năng, đặc biệt là cho những người trẻ tuổi tài năng

Chiết Quân Vụ cũng có chút ngượng ngùng, nàng chân thành nói một tiếng: “Đều là Điện Hạ dạy tốt.”

Thái tử Điện Hạ còn rất thích nàng nịnh nọt, nhìn trên đầu nàng luôn luôn không có gì tô điểm, liền để Lưu Đắc Phúc tiến vào: “Ngươi đi khố phòng, ta nhớ rõ năm trước đưa tới châu ngọc bên trong có một cây trâm Tước Nhi, là màu xanh biếc, ngươi lấy đến đây.”

Lưu Đắc Phúc liền biết đây là cho Chiết Quân Vụ! Hắn tất cung tất kính đi xuống, sau đó tự mình đi tìm Đông Ẩn lấy chìa khóa.

Đông Ẩn là một người thập phần trầm mặc. Xuân Ẩn thích nghe lời đồn khắp nơi, mồm miệng lưu loát, Hạ Ẩn ổn trọng, làm việc đáng tin cậy, nhưng nói chuyện làm việc vẫn có thể nhìn ra giỏi giao tiếp với người khác, Thu Ẩn tuy rằng làm người chanh chua một chút, nhưng không có tật xấu lớn, vả lại rất biết xem xét thời thế, thời điểm mấu chốt cúi đầu cũng không có vấn đề gì, co được dãn được.

Chỉ có Đông Ẩn, luôn luôn một mình độc lai độc vãng (một mình đến, một mình đi), có thể không nói chuyện thì không nói chuyện, giống như người câm, nhìn không ra có cái gì đặc biệt, nhưng Điện Hạ lại đem chìa khóa nhà kho giao cho nàng.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, sau này Đông Ẩn chính là đại ma ma trong Đông Cung này. Lưu Đắc Phúc đối với ba người khác giống như nhìn cháu gái nhỏ, đối với Đông Ẩn lại không như vậy, nàng cầm chìa khóa trong tay, Lưu Đắc Phúc đi hỏi nàng lấy, nàng cũng sẽ không nịnh bợ hắn, khúm núm, mà là dựa theo quy củ làm việc.

Cứ làm theo luật đi. Tự nhiên hắn muốn tìm thứ gì đó, tất nhiên là nàng tìm ra trước rồi đưa cho Lưu Đắc Phúc, sau đó Lưu Đắc Phúc ký tên đặt dấu tay, nói rõ là hắn tới lấy đi.

Nhưng Điện Hạ chỉ bảo hắn đến lấy một cây trâm Tước Nhi, nếu hắn chỉ lấy một cây trở về, đó mới gọi là nô tài ngốc, cho nên lúc Lưu Đắc Phúc nói với Đông Ẩn, liền nói lấy mấy cây trâm tương tự đến.

Hắn đem chúng đặt cùng một chỗ, cầm cho Thái tử điện hạ xem: “Đều là chim tước, màu xanh biếc, không biết điện hạ muốn là cái nào?”

Thái tử điện hạ vốn chỉ muốn con chim tước giương cánh bay lượn kia, lúc này thấy những cây trâm này, đều cảm thấy tốt, liền nói: “Đều cho Quân Vụ đi, dù sao nàng ấy cũng không có cây trâm nào."

Sau đó lại nói: “Đều là xanh biếc cũng không tốt, ngươi lại đi lấy mấy cây trâm màu sắc khác đến, lại có một ít hoa lụa, năm trước vào kho nhiều như vậy, ta cũng không nhớ rõ, ngươi đi chọn đi.”

Chiết Quân Vụ nghe vậy sợ không chịu nổi, liên tục xua tay: “Điện hạ, một cây là đủ rồi, một cây thật sự đủ rồi.”

Nàng làm sao có thể muốn nhiều thứ tốt như vậy! Đây đều là cống phẩm (vật cống tiến, vật quý giá)!

Thái tử lại nói: “Để cũng không dùng tới, cho ngươi thì ngươi cầm đi, cũng không phải thứ gì tốt.”

Những thứ này thật sự tốt, một cung tỳ như nàng cũng không dùng được.

Chiết Quân Vụ liền được trấn an, lúng túng hỏi: “Thật sao?”

Khẳng định không phải a, nàng cũng không phải tiểu cung nữ cái gì cũng không biết, đến Đông Cung một năm, nàng tự nhiên biết trong khố phòng đều là thứ tốt.

Nhưng Điện Hạ muốn cho nàng, nàng ngoại trừ sợ hãi, còn thật cao hứng a! Điện hạ chỉ cho một mình nàng, nàng rất thích phần đặc biệt này.

Điều này khiến nàng cảm thấy rất an toàn.

Nàng liền một bên sợ hãi một bên vui vẻ đáp ứng: “Điện hạ, nô tỳ sẽ báo đáp ngài thật tốt.”

Thái tử Điện Hạ liền không khỏi cười ra tiếng: “Được rồi, cũng không phải thứ gì tốt, để đó cũng mốc meo.”

Lưu công công còn chưa đi, vừa rồi Chiết Quân Vụ nói không cần, cùng với Điện Hạ ngài một câu nàng một câu, ở đó nói đi nói lại - Lưu công công không dám đi.

Chờ đến khi Chiết Quân Vụ nói muốn báo đáp Điện Hạ, hắn mới dám đi. Vừa đi vừa oán thầm Điện Hạ: cái gì là để đó cũng mốc meo - vậy trước kia sao không thấy ban thưởng chút đồ tốt cho Lưu công công hắn?

Hắn đối với điện hạ, cũng là trung thành và tận tâm.

Nói cho cùng, Điện Hạ dần dần không còn xem nha đầu Chiết Quân Vụ này là nô tỳ, mà xem như cái khác.

Mặc dù nàng hiện tại tuổi còn nhỏ, Điện Hạ còn chưa có nghĩ đến thị thiếp, nhưng cũng dần dần ban thưởng đồ vật, không tự giác liền bắt đầu thể hiện ra bất đồng.

Sang năm … tháng ba sang năm là mười bốn rồi. Mặc dù Thái tử Điện Hạ còn chưa muốn thay đổi thân phận của nàng, Hoàng hậu nương nương cùng Thái hậu nương nương bên kia, xem chừng cũng phải thúc giục.

Lưu công công trong lòng hiểu rõ, liền cùng Đông Ẩn đi vào tìm trâm cài châu hoa, không tìm cho hài tử (trẻ con), mà tìm châu hoa mà nữ nhân yêu thích.

Hắn tìm đầy ba cái hộp, đặt chồng chất, tự mình bưng, không cho tiểu công công nhúng tay, tự mình mang về Khê Nhiễu Đông, sau đó ở trước mặt Thái tử Điện Hạ mở hộp ra.

Thái tử đặt sách xuống, lấy trâm cài trong hộp ra, rất hài lòng: “Nhìn đều rất đẹp.”

Tay nghề tinh xảo, tuy rằng xinh xắn, nhưng ý cảnh độc đáo, mỗi một cây trâm đều rất đẹp.

Chiết Quân Vụ cũng cảm thấy rất đẹp: “Điện hạ, chúng đều rất sáng.”

Sáng lấp lánh, bên trên còn có hạt trân châu, hẳn là rất đáng giá.

Thái tử: “.........”

Hắn cũng lười so đo với nàng, để nàng xuống giường, đi đến bên cạnh hắn.

“Ta giúp ngươi xem ngươi thích hợp với bộ dáng nào.”

Lưu Đắc Phúc tuy rằng cầm nhiều, mỗi thứ đều rất tốt, nhưng thứ tốt không có nghĩa là hợp, Thái tử rất có hứng thú, nóng lòng muốn thử, muốn trưng diện cho tiểu nha đầu.

Hắn vẫn là lần đầu tiên có ý nghĩ này, hơn nữa cảm thấy ý nghĩ này không có gì kỳ quái.

Chơi vui mà, coi như là thoải mái đi.

Hắn vì mình không đọc sách mà tìm cớ cắm hoa châu cho một tiểu cung nữ, sau đó bắt đầu đeo thử.

Hắn cầm trâm hoa châu ở trên đầu của nàng khoa tay múa chân, Chiết Quân Vụ cố gắng ngồi ở một bên phối hợp với Điện Hạ, Lưu Đắc Phúc nhiệm vụ nặng nhất, hắn phụ trách nâng gương.

Chiếc gương trong tay hắn nâng lên một độ cao thích hợp, Thái tử thử cài xong một cây trâm, liền đỡ đầu Chiết Quân Vụ nhìn vào gương.

“Ngươi có thấy đẹp không?”

“Nô tỳ cảm thấy rất đẹp.”

“Vậy sao? Nhưng mặt ngươi có chút tròn, cài kim bộ diêu* không đẹp.”

(*)Kim bộ diêu: Là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại.

“Nô tỳ cũng cảm thấy vậy, nó ở trên đầu rất hoa mắt, làm việc nhất định không lưu loát.”

“……”

Thái tử điện hạ bất đắc dĩ vứt bỏ toàn bộ kim bộ diêu, sau đó chọn cho nàng mấy đóa châu hoa đeo lên. Đơn giản một chút cũng tốt.

Chiết Quân Vụ liền hài lòng nhìn trân châu sáng lấp lánh trên đầu cười, nàng lắc lắc đầu, lại lắc lắc đầu: “Điện hạ, nô tỳ thật là có bạc a.”

Thái tử cảm thấy nàng không có tiền đồ, liền để cho nàng ôm hộp trang sức ngủ.

“Chờ ngươi quen rồi sẽ ổn thôi.”

Bất quá chỉ là một ít trang sức mà thôi, ngược lại cũng đáng đại kinh tiểu quái (chuyện bé xé ra to).

Lưu công công cầm gương đứng nửa ngày, rốt cuộc cũng có thể buông xuống, hắn đem gương để qua một bên, nói với Thái tử Điện Hạ: “Đồ trang sức chồng chất trong khố phòng quả thật rất tốt, nô tài vừa mới đi xem, không chỉ là đồ trang sức, ngay cả tơ lụa vải vóc cũng đầy một kho.”

Thái tử liền nhớ tới Chiết Quân Vụ cũng không có mấy bộ xiêm y đẹp, xiêm y lần trước để nàng mặc ở bên trong hình như nàng cũng không mặc.

Nhân tiện nói: “Vậy thì lấy thêm mấy cuộn đến đây, tránh để mốc meo.”

Lưu Đắc Phúc ‘ai’ một tiếng, tự mình kiếm việc cho mình, sau đó liền đi làm.

Thái tử Điện Hạ mở khố phòng, tâm tư liền linh hoạt hơn. Đầu tiên hắn bảo Lưu Đắc Phúc tặng cho Thái hậu một bình phong bách thọ, sau đó lại tặng cho Hoàng hậu một ít da hồ ly, đương nhiên, vẫn là tặng cho Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử một ít giấy và bút mực.

Tặng nhiều lễ như vậy, Thái tử do dự có nên tặng đồ cho Hoàng đế hay không.

Hoàng đế trời sinh tính đa nghi, nhưng một năm nay Thái tử chậm rãi phỏng đoán, ngược lại cũng có thể đoán ra bảy tám phần.

Hắn nhắm mắt lại, cẩn thận tự hỏi nếu là dựa theo “Thái tử trong mắt phụ hoàng” mà nhìn, chính mình kỳ thật là một người tính tình có chút xấu, muốn làm cái gì liền làm cái đó.

Chỗ xấu của người này là không biết nắm bắt, nhưng có một chỗ tốt, nếu có thể kiểm soát, càng dễ nắm bắt.

Thái tử một năm nay, vẫn để cho mình trở thành người có thể khiến Hoàng đế nắm bắt.

Vậy hắn lúc này, phải làm như thế nào, mới có thể làm cho phụ hoàng cảm thấy hắn có thể bị nắm bắt đây?

Bởi vì phải tốn tâm tư suy nghĩ như vậy, trong nháy mắt Thái tử Điện Hạ ngay cả tâm tư tặng lễ cho những người khác cũng không có.

Nhưng đây là điều tất nhiên phải suy nghĩ.

Thái tử suy nghĩ một hồi, hỏi Chiết Quân Vụ: “Lúc nhỏ ngươi ở nhà, đã sống chung với cha ngươi như thế nào?”

Cha con nhà bình thường sẽ làm như thế nào?

Chiết Quân Vụ cảm thấy Điện Hạ rất có hứng thú với cuộc sống trước kia của nàng. Nàng đương nhiên muốn nói cho rõ ràng, vì thế cố gắng nhớ lại, nhưng phát hiện hình như mình không có ấn tượng gì với cha.

“Cha rất bận.”

Ấn tượng này của nàng là sâu sắc nhất.

“Ngày nào ông ấy cũng bận rộn. Cũng không thích nói nhiều, bất luận là ca ca hay là nô tỳ, hoặc là các muội muội, đều không thích nói chuyện.”

“Lúc bận rộn thì làm việc đồng áng, lúc không bận rộn như vậy, thì nhận việc làm mộc, dù sao cũng không có một khắc nhàn rỗi.”

Cho nên mấy huynh đệ tỷ muội bọn họ đều là do mẹ nuôi lớn.

Thái tử gật đầu, hỏi: “Ngươi đã từng tặng đồ cho cha ngươi chưa?”

Chiết Quân Vụ lắc đầu.

“Nô tỳ đã tặng cho a nương (mẹ) rất nhiều thứ tự mình làm, ví dụ như giày rơm bện từ rơm rạ, còn có một ít hoa dại hái ven đường.”

Nhưng chưa bao giờ tặng đồ cho cha. Tuy nhiên nàng cũng chỉ tặng đồ cho mẹ, các anh chị em đều không nhận được đồ của nàng.

“Nếu muốn tặng cho cả nhà, mới có thể tặng cho cha chứ? Dù sao cũng không thể bỏ rơi ông, nô tỳ tuy rằng không thường nói chuyện với cha, nhưng cũng rất thích ông ấy.”

Mặc dù ông ấy luôn ở một bên bận rộn chuyện của mình, nhưng mọi người rất kính trọng ông, từ đáy lòng ỷ lại ông, dù sao ông ấy cũng là trụ cột trong nhà, không có ông, người trong nhà đều sẽ chết đói.

Nhưng mặc dù như vậy, so với ông, mọi người vẫn là sẽ cùng mẹ thân một chút. Nàng nói liên miên lải nhải, còn nói một chút về quan điểm của cha mẹ, miệng vẫn không ngừng.

Thái tử Điện Hạ nghe được gật đầu, sau đó không để cho nàng nói thêm gì nữa, bởi vì chuyện nàng vừa nói, làm cho hắn đột nhiên có một ý nghĩ.

Kỳ thật, phụ hoàng muốn làm từ phụ (người cha tốt), nhưng thật ra là không làm được.

-------Tất cả con trai và con gái đều gần gũi với mẹ đẻ của mình. Nhiều năm như vậy, chỉ có thời điểm ông mừng thọ, các hoàng tử công chúa mới có thể đi tặng lễ cho ông.

Tuy rằng tôn kính, ỷ lại, hy vọng được ông coi trọng, nhưng bọn họ cũng không giống như một đứa con bình thường thân cận ông.

Ngón trỏ của Thái tử gõ lên mặt bàn, một cái lại một cái, đem Chiết Quân Vụ cùng Lưu Đắc Phúc đều gõ ra ngoài.

Bọn họ nhẹ chân nhẹ tay đứng ở một đầu khác của nhà chính, cố gắng không làm ồn đến Thái tử Điện hạ, bởi vì Điện Hạ thường xuyên đột nhiên bắt đầu tự hỏi chuyện như vậy, nô tài bọn họ cũng không dám đi quấy rầy Điện Hạ.

Ngộ nhỡ đang suy nghĩ thật tốt, bị bọn họ cắt đứt mạch suy nghĩ, vậy bọn họ bất luận được sủng ái bao nhiêu, đều sẽ bị đánh.

Chiết Quân Vụ cũng không dám đắc tội Điện Hạ, đứng ở nơi đó rón rén, đợi đến lúc tắt đèn đi ngủ, chỉ nghe Điện Hạ nói với Lưu công công: “Ngày mai lúc đưa đồ đến các cung, đem cây cung Tam Thạch màu đen huyền trong cung chúng ta đưa đến điện Thừa Minh.”

Điện Thừa Minh chính là nơi hoàng đế nghỉ ngơi.

Lưu Đắc Phúc cả kinh, sau đó lập tức gật đầu, muốn dẫn người đi xuống đem cung tiễn lắp vào.

Ít nhất cũng phải có một cái hộp đẹp chứ?

Ai ngờ Thái tử Điện Hạ lại nói: “Không cần, dùng hộp bình thường đựng là được.”

Hắn suy nghĩ một chút: “Các cung đều giống nhau.”

Lưu công công liền bị bức tử. Những cung khác còn tốt, duy chỉ có Hoàng đế, nói thế nào đây?

Thái tử Điện Hạ nói hai chữ bình thường rất nhẹ nhàng, nhưng bình thường, cái gì là bình thường?

Hắn nhớ tới vừa rồi Điện Hạ hỏi Chiết Quân Vụ hồi lâu, nên dứt khoát dẫn nàng đi khố phòng tìm hộp.

“Ngươi nghĩ cái nào là cái hộp bình thường?”

Chiết Quân Vụ: “Lưu gia gia, ta cảm thấy đều rất quý giá.”

Bất quá thời điểm Thái tử điện hạ phân phó Lưu công công, nàng có ở bên cạnh, cho nên đối với việc này rõ ràng, liền cũng cố gắng giúp đỡ tìm chiếc hộp bình thường.

“Chính là không đắt, phải không?” Nàng phân tích: “Hộp hoa lệ tinh xảo trong mắt Điện Hạ chính là không bình thường, vậy chúng ta tìm cái không hoa lệ tinh xảo.”

Đó chính là rẻ!

Trán của Lưu công công nhảy dựng lên. Hắn không biết phải giải thích như thế nào về đạo lý hoa lệ không có nghĩa là quý giá, chỉ cảm thấy mình thật sự là gấp đến choáng váng đầu óc, mới tìm nàng đến xem.

Bất quá Lưu thái giám cũng không phải không có hậu chiêu, mang theo nàng đến, để cho nàng ra chủ ý là hạ sách, để cho nàng cầm hộp đi hỏi điện hạ, đó mới gọi là cao kiến.

Lưu công công liền chọn mấy cái không hoa lệ......Chọn xong mới cảm thấy mình lại bị Chiết Quân Vụ cuốn vào!

Do dự trong chốc lát, vẫn là không đem cái hộp mộc mạc tự nhiên trong tay đổi đi, mà là nói: “Ngươi cầm đi hỏi Điện Hạ đi? Dù sao cũng là vật tặng cho Bệ Hạ, chúng ta không tiện trực tiếp định đoạt, chỉ sợ cầm nhầm hộp, chọc cho Bệ Hạ không thích, ngược lại làm liên lụy đến Điện Hạ.”

Nói nghiêm trọng như vậy, Chiết Quân Vụ tự nhiên là bị dọa, nàng ngoan ngoãn cầm theo cái hộp đi hỏi: “Điện hạ, ngài nói muốn cái nào?”

Thái tử chỉ vào một cái hộp đen như mực: “Dùng cái này là được rồi.”

Lưu công công liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra Chiết Quân Vụ không có đoán sai, Điện Hạ nói bình thường thật đúng là không có hoa lệ tân trang.

Hắn liền đi chuẩn bị, ngày hôm sau sau khi Điện Hạ đi học, hắn tự mình mang theo Tiểu Thịnh cùng với mấy thái giám cung nữ khác đi khắp nơi đưa lễ vật.

Đầu tiên chính là đến chỗ Bệ Hạ.

Hoàng đế lúc ấy đã hạ triều, đang phê duyệt tấu chương ở điện Thừa Minh, nghe công công nói Thái tử phái người đến đưa lễ, tò mò ném bút sang một bên.

“Ngươi nói Thái tử tặng lễ?”

Đại công công của Hoàng đế tên là Chu Toàn Cung, từ nhỏ đã hầu hạ Hoàng đế, coi như là nhìn các hoàng tử lớn lên, đối với Thái tử coi như quen thuộc, hắn cũng rất khó hiểu: “Không sai, là đại công công Lưu Đắc Phúc bên cạnh Thái tử Điện Hạ, nói là tối hôm qua Điện Hạ đột nhiên có hứng đi xem khố phòng, thấy bên trong chồng chất không ít đồ vật, liền chọn một ít để đưa đến các cung.”

Hoàng đế thật sự kinh ngạc.

“Cho nên, liền đưa đến cho trẫm?”

Sau khi kinh ngạc qua đi, ông lại rất cao hứng: Đây còn là khi không phải ở thời điểm tết nhất lễ lạc, ông nhận được quà từ con trai.

Ông còn gọi Lưu Đắc Phúc vào nói chuyện.

Hoàng đế từ trong chiếc hộp đen lấy ra cây cung kia, thử kéo một cây cung, sau đó gật đầu: “Là một cây cung tốt.”

Ông hỏi Lưu Đắc Phúc: “Thái tử sao lại muốn đưa cung đến cho trẫm?”

Lưu Đắc Phúc quỳ trên mặt đất, đã sớm nghĩ xong, cung kính nói: “Hồi bẩm Bệ Hạ, hôm qua Điện Hạ vốn là mở khố phòng, muốn chọn cho Thái hậu nương nương cùng Hoàng hậu nương nương chút trang sức cùng tơ lụa, sau đó nhìn thấy cung tiễn bên cạnh, cảm thấy rất thích hợp với Bệ Hạ, liền để nô tài đưa tới cho Bệ Hạ."

Thái tử tặng đồ cho Thái hậu và Hoàng hậu không phải một hai lần, ngược lại có thể giải thích thông suốt. Chỉ là đột nhiên tâm huyết dâng trào tặng cung tiễn cho ông, ngược lại là lần đầu tiên.

Hoàng đế liền hỏi: “Tặng cho Thái hậu, Hoàng hậu và trẫm sao?”

Lưu Đắc Phúc lắc đầu: “Còn có Nhị hoàng tử Điện Hạ cùng Tứ hoàng tử Điện Hạ, là giấy và bút mực mà Điện Hạ cảm thấy ngày thường dùng coi như tốt.”

Hoàng đế: “...........”

Quả thật là Thái tử, làm việc vẫn chỉ dựa vào sở thích như vậy. Bất quá Thái tử vẫn như vậy, Hoàng đế đã không còn khí lực để hắn sửa lại.

Lão Tam này, ngươi đối tốt với hắn, hắn liền đối tốt với ngươi, thích ngươi, mới bằng lòng lộ ra sắc mặt tốt với ngươi.

Giống như lão Nhị và lão Tứ, lúc trước Thái tử không thích bọn họ, ngay cả một sắc mặt tốt cũng không cho, hôm nay cảm thấy hai người học hành tốt, làm thơ tốt, liền móc tim móc phổi đối tốt với hai người, làm cái gì cũng mang theo bọn họ, hắn có cái gì, cũng phải đưa qua cho bọn họ.

Hoàng đế chờ Lưu Đắc Phúc đi rồi mới thở dài: “Đứa nhỏ này, sao lại không dạy được chứ.”

Ngươi đối với lão nhị lão tứ đều có thể tốt, đối với lão ngũ lão lục lão thất để chút mặt mũi thì có sao chứ?

Nhưng chính là không làm.

Chu Toàn Cung liền cười: “Điện hạ, Thái tử Điện Hạ cái này gọi là chí thuần chí tính (loại tính tình tốt thật sự, không giả tạo), còn nhỏ, ngài tốn nhiều tâm tư dạy bảo cũng tốt.”

Hoàng đế cảm thấy cũng đúng, Thái tử học hành cố gắng, nhưng học quá nhiều, không tránh khỏi tính tình cao ngạo, đây cũng là do ông bận rộn triều chính, sau này chỉ giao hắn cho Hàn Lâm tiên sinh, không nghiêm túc dạy dỗ.

Nhưng ông thật sự là quá bận rộn, mấy ngày nay bận rộn vụ án của phủ Anh Quốc Công, sợ là không thể tự mình dạy Thái tử. Liền suy nghĩ một chút, bảo Chu Toàn Cung sắp xếp lại trang giấy, viết mấy chữ cho Thái tử.

Nói rất thẳng thắn: Trẫm tặng ngươi một quyển du ký Phủ Châu, là lúc trẫm còn trẻ đã xem qua, hôm nay tặng ngươi, ngươi xem cho kỹ, xem xong trẫm sẽ kiểm tra ngươi một số thứ trên du ký.

Vì thế lúc ở Nam thư phòng, thầy vừa tuyên bố có thể đi, Chu Toàn Cung liền tự mình cầm sách đưa tới cho Thái tử, trước mặt các hoàng tử đưa cho Thái tử.

“Bệ hạ nói, mong Điện Hạ sớm ngày đọc xong quyển sách này.”

Thái tử sờ sờ sách, cảm thấy mình có lẽ làm đúng rồi, hắn gật gật đầu, cũng không có sắc mặt tốt với Chu Toàn Cung, chỉ không giống như những nô tài khác đưa hắn ra ngoài:“Ta biết rồi, ngươi trở về chiếu cố phụ hoàng đi.”

Chu Toàn Cung liền trở về, qua vài ngày, chỉ thấy Thái tử Điện Hạ bảo Lưu Đắc Phúc đưa tới một phong thư.

Lưu Đắc Phúc đầu muốn rụt vào trong cổ, có thể thấy được là sợ hãi bị mắng. Hắn cầu xin Chu Toàn Cung: “Lão ca ca, ôi, ngài phải giúp ta một chút, Điện Hạ này vội vàng đi học, lại muốn sớm một chút để cho Bệ Hạ nhìn thấy thư này, liền để lão nô đưa tới.”

“Xin ngài giúp ta, đưa vào cho Bệ Hạ?”

Nhất định là phải đưa, Chu Toàn Cung thầm mắng Lưu Đắc Phúc làm bộ làm tịch thành bộ dáng sợ hãi ghê tởm này, nhưng vẫn cười híp mắt nhận thư đi vào nội điện.

Hoàng đế nhận thư, cũng không ngại phiền toái, xem xong cảm nghĩ du ký Thái tử viết trên thư, liền cầm lấy bút trực tiếp viết chú thích.

Viết xong, bảo Chu Toàn cung kính đưa qua: “Nói với nó, lát nữa đến chỗ trẫm một chuyến, trẫm giáp mặt nói với nó, nó viết thật sự là phiến diện. Những thứ trẫm muốn dạy nó, giấy viết không hết.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp