Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 26: Hồ điệp dắt một đường


1 năm

trướctiếp

Dư quý phi muốn Chiết Minh Châu làm con dâu mình, đương nhiên là nhìn vào quyền thế phía sau lưng Thục Lăng hầu. Nếu là lúc trước, nàng ta khẳng định là nghĩ cũng không dám nghĩ, dù sao Thục Lăng hầu là người đi theo con đường thuần thần, hắn là đao trong tay Hoàng đế, ai dám nhúng chàm?

Nhưng vào khoảng thời gian trước, khi hoàng đế muốn nói gả Chiết Minh Châu cho thái tử, Dư quý phi đột nhiên nghĩ ra một chút ý tứ.

Bệ hạ, hắn vừa muốn làm hoàng đế tốt, cũng muốn làm một phụ thân tốt. Làm hoàng đế, vậy phải cảnh giác các con trai. Nhất là tuổi của hắn càng ngày càng lớn, tiền triều cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện thái tử đoạt cung. Cho nên hắn kiêng kị thái tử, thậm chí là có thể kiêng kị Đoan Vương. Dư quý phi có thể đi đến bây giờ, cũng không phải là loại người ngu xuẩn. Nàng biết nhi tử Đoan Vương là người mà bệ hạ coi như một cái cọc gỗ, cái cọc gỗ này đặt ở bên người thái tử, trói chặt lấy chân thái tử, để hắn không thể đi quá nhanh.

Làm mẹ đẻ của Mộc Thung Tử, nàng kỳ thật là không muốn nhi tử của mình bị đối đãi như thế. Nhưng có nhiều hoàng tử như vậy, không phải Đoan Vương đi làm cọc gỗ thì là người khác đi.

Làm cọc gỗ, có thể còn nhận được ánh mắt của hoàng đế, có thể đi bên cạnh thái tử, cách ngôi vị hoàng đế cũng gần hơn một chút.

Vậy tại sao không làm chứ? Thiên hạ làm gì có hoàng tử nào không muốn làm hoàng đế, đã có cơ hội này, vậy thì nhất định phải nắm lấy.

Cho nên Dư quý phi và Đoan vương nắm lấy cơ hội này.

Nhưng nàng cùng Đoan Vương lại có một điểm bất đồng. Dư quý phi có thể hiểu đạo lý Đoan Vương là cọc gỗ, bản thân Đoan Vương lại không hiểu.

Hắn đã không hiểu, Dư quý phi cũng không có ý định nói cho hắn biết. Đoan Vương rốt cuộc tuổi cũng không lớn, vạn nhất nếu nghe xong chân tướng sau lưng sẽ lộ ra cảm xúc gì, "chiếm" được sự chán ghét của Hoàng đế, đó mới gọi là không bắt được gà còn mất nắm gạo.

Còn nữa, có nàng ta thay Đoan Vương trông coi, tạm thời cũng không sao, cọc gỗ này vẫn là cọc gỗ nhỏ, bệ hạ cảm thấy cọc gỗ này còn nhỏ tuổi, chính là lúc muốn chiếu cố thật tốt, sẽ không để cho hắn cùng thái tử cứng đối cứng.

Dư quý phi chuẩn bị chờ sau này Đoan Vương bị ngăn trở, tự mình nhìn thấu tâm tư của Hoàng đế, chờ đến lúc đó, nàng lại đi phân tích chuyện này với hắn, đi an ủi hắn như một đứa nhỏ.

Hoàng đế hay Vương gia đều vô tình, nếu đã chọn đi trên con đường này, có tâm tư đi tranh trữ vị, tự nhiên là phải trả giá thật lớn.

Chuyện tốt trong thiên hạ, sao có thể để một người chiếm hết, trong lòng Dư quý phi hiểu rất rõ, cho nên mặc dù lúc này Hoàng đế ban thưởng nho cho Thái tử ở tiệc thưởng cúc, trong lòng nàng cũng chỉ là không dễ chịu, cũng không oán hận.

Nàng biết trọng điểm hôm nay là Chiết Minh Châu. Hoàng đế nếu vẫn muốn làm phụ thân tốt, vậy có thể đem Chiết Minh Châu cho Thái tử, cũng có thể đem nàng ta cho Đoan Vương.

Dư quý phi hiểu rất rõ, người cha tốt như Hoàng đế, không phải chỉ làm người cha tốt cho Thái tử, cũng không phải chỉ làm người cha tốt cho Đoan Vương, mà ông ta muốn làm người phụ thân tốt cho tất cả con cái.

Nếu như vậy, vậy chuyện nàng ta đang mưu tính, cũng đã thắng một nửa.

Dư quý phi tính toán một phen như vậy như vậy như vậy, cảm thấy sự tình bây giờ khá có lợi cho bên mình, vì thế cười cùng Hoàng đế nói: "Bệ hạ, hôm nay hình như cô nương cùng các công tử đến cũng không ít a."

Sau đó chỉ vào một cô nương: "Đó là Sở Lâm Hầu gia cô nương sao? Nhìn lão nhị, tuy rằng bất động thanh sắc, nhưng ánh mắt đều dính trên người người ta, chờ sang năm khai phủ thành hôn, ngài sợ là phải ôm tôn nhi."

Hoàng đế uống một chén rượu, nghe vậy nhìn lại, quả nhiên thấy mặt lão nhị có chút đỏ, nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta.

Cô nương kia là Hoàng đế tự mình xem qua bức họa, là một người thanh tú động lòng người.

Sở Lâm Hầu gia phong rất tốt, cô nương từ nhỏ đã được đọc sách, rất có tài tình, cùng lão nhị vừa vặn xứng đôi.

Hoàng đế cố ý chọn nàng, hy vọng tương lai lão nhị có thể cùng thê tử cầm sắt hòa minh.

Hoàng đế cảm thấy mình làm mai rất tốt.

"Lão Nhị từ nhỏ thân thể yếu ớt một chút, tính tình cũng buồn một chút. Trẫm lúc ấy đã nghĩ, tất nhiên không thể tìm cho hắn một cô nương nhà võ tướng, miễn cho tương lai hắn không thích."

Dư quý phi cảm khái: "Bệ hạ hao tâm tổn trí, phụ thân mẫu thân vì con cái mà tính toán sâu xa, mong rằng sau này bọn họ có thể bình an, cùng thê tử bạch đầu giai lão." (Ý là bên nhau đến già ấy)

Hoàng đế không khỏi nghĩ đến mấy đứa con trai, có thể nói ông đã có bảy người. Hiện giờ trong bảy người này, chỉ có một mình lão nhị có hôn ước, còn lại sáu người còn có hắn quan tâm.

Tiệc thưởng cúc lần này, tâm tư của Dư quý phi Hoàng đế cũng biết, nàng nói rõ muốn chọn vương phi cho Đoan Vương, Hoàng đế biết tâm địa từ mẫu của nàng, đương nhiên là đồng ý.

Hoàng đế đối với Đoan Vương cũng có chút áy náy.

Thiếu nữ của công gia Anh quốc là hắn ngàn chọn vạn tuyển cho Đoan Vương. Vô luận là gia thế, tướng mạo, hay là tài tình đều là nhất tuyệt, nhân duyên tốt như vậy lại trong nháy mắt lại trở thành vết nhơ trên người Đoan Vương, Hoàng đế liền cảm thấy rất ghê tởm, giống như ăn phải ruồi bọ.

Cho nên Dư quý phi giả bệnh, hắn lập tức đáp ứng từ hôn, vốn định qua nửa năm nữa mọi chuyện sẽ nhạt đi một chút, lại ban hôn cho Đoan Vương, kết quả Dư quý phi lại so với hắn nghĩ còn vội vàng hơn.

“Người ta một khi đã muốn nghị luận, thì lúc nào cũng sẽ nghị luận, Đoan vương mắt thấy sắp mở phủ, chẳng lẽ còn muốn thành hôn sau đệ đệ sao?”

Dư quý phi nói: "Từ xưa đến nay đều không có đạo lý này, cũng không tiện kéo lão nhị xuống. Hôn sự của nữ nhi, chính là một cái hố trong lòng thần thiếp, nếu không nhìn bọn họ thành hôn sinh con, bình an, thần thiếp nửa đêm đều ngủ không ngon."

Dư quý phi không muốn đợi thêm nửa năm nữa! Chờ nửa năm sau chẳng lẽ sẽ không bị người nghị luận rồi sao? Còn không bằng thừa dịp Hoàng đế cảm thấy Đoan Vương bởi vì chuyện Anh quốc công mà phải chịu ủy khuất, lập tức được chút lợi ích. Chờ nửa năm sau, hoa cúc vàng đã nguội rồi. (Ý là cơ hội không còn thì phải)

Dư quý phi nói muốn tổ chức tiệc thưởng cúc. Nàng ta không làm chuyện rõ ràng như vậy, không chỉ có cô nương, thế gia công tử cũng mời vào cung, nếu ở tiệc thưởng cúc này có thể có một hai đôi đính hôn, kết tam sinh chi hảo, vậy coi như là nàng làm ra chuyện tốt.

Dư quý phi nghĩ rất tốt, Hoàng đế cũng theo tâm ý của nàng mà suy nghĩ. Trong lòng hắn kỳ thật cũng có người được chọn, là cháu gái của Phụ quốc công, đứng hàng thứ năm, tuy rằng không phải đích trưởng nữ, nhưng là đích nữ của con trai lớn của Phụ quốc công. Năm nay mười lăm, rất xứng đôi với Đoan Vương.

Hắn không nghĩ tới Dư quý phi sẽ có chủ ý đánh giá Minh Châu, vì thế cảm thấy Dư quý phi có thể cũng giống như hắn nghĩ, dù sao Phụ quốc công là người thích hợp nhất trong những thế gia này.

Hắn liền nói một câu: "Ngươi cảm thấy Ngũ cô nương nhà Phụ Quốc Công như thế nào?"

Dư quý phi chỉ biết hắn muốn đánh chủ ý vào nhà Phụ quốc công! Phụ quốc công đúng là không tệ, nhưng so với Thục Lăng hầu thì vẫn còn kém một chút.

Nàng liền làm bộ kinh ngạc: "Ngũ cô nương nhà Phụ Quốc Công? Cho Đoan Vương sao?"

Hoàng đế gật đầu: "Đúng vậy, nàng tuổi vừa vặn, năm nay tứ hôn, sang năm có thể thành hôn."

Dư quý phi liền do dự trong chớp mắt: "Nhưng thần thiếp có nghe được, hình như nàng đã có hôn ước với người ta rồi."

Hoàng đế cũng không biết chuyện này, thời điểm hắn cho người đi điều tra, cũng không có nói chuyện này.

Dư quý phi đã sớm có chuẩn bị, nàng nhỏ giọng nói: "Là lúc tuổi còn nhỏ đã đính hôn từ nhỏ. Thần thiếp nghe người ta nói qua."

Nàng vì ngăn cản Đoan Vương cùng Ngũ tiểu thư nhà Phụ Quốc Công, đã đem chuyện nhà Phụ Quốc Công lật qua lật lại tra xét, may mà tra ra phụ thân Ngũ tiểu thư từng nói qua chuyện đính hôn Ngũ tiểu thư cùng con trai đồng môn.

Nếu không nàng còn muốn dùng thủ đoạn khác, có thể nói là nó sẽ không đẹp. Dư quý phi cũng không sợ hoàng đế đi điều tra, nói: "Bệ hạ, hôm nay thần thiếp mặc dù là muốn thay Đoan Vương xem trọng, nhưng cũng không phải là sốt ruột như vậy, nếu không có thích hợp, cũng không vội nhất thời.”

Hoàng đế liền cười rộ lên: "Ngươi a, vội vã là ngươi, lúc này không vội cũng vẫn là ngươi."

Dư quý phi: "Thần thiếp cũng cảm thấy ở trước mặt ngài không có mặt mũi, nhưng có vội cũng phải tìm cho Đoan vương một cô nương tốt, haiz."

Hoàng đế vỗ vỗ tay nàng: "Trẫm biết, trẫm biết chứ, trẫm làm sao có thể không nghĩ như thế chứ."

Đang nói, chợt nghe phía trước đột nhiên một trận cười vui, Chiết Minh Châu bị một đám tiểu cô nương vây quanh, mấy người hình như đang nói chuyện gì đó mới lạ. Hoàng đế liền cảm thấy hứng thú nói một câu: "Chuyện gì xảy ra?"

Tiểu thái giám thời thời khắc khắc nhìn, biết quá trình, liền tới nói: "Vừa rồi một đám hồ điệp bay đến bên cạnh Tứ cô nương Thục Lăng Hầu gia, vẫn bay vòng quanh, như thế nào cũng không chịu đi. Liền có cô nương cười làm cho nàng theo đó mà nhảy múa theo." Hoàng đế tò mò: "Hồ điệp bay vòng quanh bên cạnh nàng?"

Chỉ thấy cô nương bên cạnh nàng tản ra, Hoàng đế quả nhiên thấy bên cạnh nàng có mấy con bướm vờn quanh.

Hắn cười rộ lên: “Sợ là trên người dùng phấn hoa gì đó.”

Đang nói, chỉ thấy mấy con bướm kia đột nhiên bắt đầu chậm rãi bay vài vòng quanh người, lại bay về phía bên cạnh Đoan Vương, cuối cùng dừng lại trên người Đoan Vương. Mọi người có mặt đều lộ vẻ mặt sợ hãi cùng thán phục, khuôn mặt tươi cười của Chiết Minh Châu trong nháy mắt liền trầm xuống, Hoàng đế trước tiên liền nhìn sang Dư quý phi ở

bên cạnh, chỉ thấy nàng không thể tưởng tượng nổi mà há to miệng, sau đó sợ hãi nhìn về phía mình.

Tâm tư hoài nghi của Hoàng đế liền ít đi một chút: Chẳng lẽ không phải nàng ấy? Ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn chính là kế hoạch của Dư quý phi, chính là để Đoan Vương cưới Chiết Minh Châu. Dù sao cũng là hồ điệp bay như vậy, lại giống như nhân duyên một đường dắt, chỉ cần thả ra chút phong thanh, còn có thể truyền ra không ít lời đồn đãi.

Nhưng kế sách này thật sự là đơn giản, không giống như là Dư quý phi làm. Còn nữa, nàng làm như vậy, không phải vô duyên vô cớ làm cho người ta hoài nghi sao? Cố hết sức không lấy lòng, e rằng còn có thể liên lụy Đoan Vương.

Hơn nữa ánh mắt hoảng sợ vừa rồi của nàng ấy, cũng không giống như là đang giả vờ......

Hoàng đế nhìn vẻ mặt Chiết Minh Châu, lại nhìn Đoan Vương vẻ mặt đang mơ mơ hồ hồ ngây ngốc một chỗ, kinh nghi bất định: chẳng lẽ thật sự là hồ điệp bay loạn? :,,.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp