Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 25: Không được phép nhìn cô như vậy (bắt lỗi)


1 năm

trướctiếp



Rượu ủ xong cuối cùng được chôn kĩ vào trong khu rừng trúc - - mặc dù Chiết Quân Vụ cũng không rõ ràng lắm rượu chôn xuống thì có dễ uống hay ngon hơn hay không, nhưng nếu là chuyện điện hạ muốn làm thì chỉ có đúng chứ không có sai. Điện hạ nói rằng mình đã chôn rượu trước đó rồi, vị rất ngon. Vậy nên, chôn rượu là việc nên làm.

Hôm nay là ngày đi chôn rượu, Tướng Quân và Mãnh Hổ đều có mặt ở đây, hai con khác nhau một trời một vực, một con thì ngoan ngoãn đậu trên cành trúc líu ríu đọc thơ, một con thì lười thối thây ghé vào bên cạnh người thái tử, nằm ườn ra phơi nắng, bây giờ hai đứa nó lại im phăng phắc không tiếng động, không liên quan đến nhau, tạm thời có thể duy trì bình tĩnh khó có được, không ầm ĩ giống như lúc mới gặp nhau.

Thái tử điện hạ cầm sách hướng dẫn ủ rượu mà Dương thái giám đưa cho Chiết Quân Vụ, hắn ngồi trên ghế đá chậm rãi lật xem từng trang sách. Động tác lộ rõ sự ưu nhã: một tay kéo kéo bàn đá, một tay lật sách, đôi mắt chăm chú, thậm chí đến cả tư thế ngồi cũng không chê vào đâu được.

Từ đầu đến cuối chỉ có nàng là bận trước bận sau, từ hì hục đào hố, rồi thả rượu, lại hì hục chôn hố, một mình nàng làm xong tất cả đống công việc đó!

Làm xong việc, Chiết Quân Vụ ngồi xổm trên mặt đất, tỉ mỉ dùng tay đắp miếng đất cuối cùng lên, đắp xong, thấy đất có vẻ đã rất rắn chắc, nàng dùng cành trúc khô để vẽ một vòng tròn ở chỗ chôn rượu, sau đó đến cạnh hồ nước, nhặt một ít đá vụn trở về, dọc theo vòng tròn nhỏ vừa mới vẽ, nàng làm thêm một vòng đá.

Như vậy thì liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra rượu được chôn đang nằm ở nơi nào! Bận rộn một hồi, làm đi làm lại thì kết quả cuối cùng làm nàng cảm thấy hài lòng, ngẩng đầu lên, mái tóc dày che khuất một nửa khuôn mặt trên, nửa khuôn mặt dưới thì bị dính một ít bùn đất.

Mặc dù điện hạ có nói là nàng lớn lên trông không tệ lắm, thoạt nhìn thì điện hạ hình như không có chán ghét khuôn mặt này của nàng, nhưng Chiết Quân Vụ cũng không nói muốn vén tóc lên, nàng cảm thấy che khuất nửa khuôn mặt như vậy cũng rất tốt, thậm chí khi che đi như thế, còn giúp bản thân nàng cảm thấy an tâm.

Thật giống như cho khuôn mặt mặc thêm một kiện ngoại sam, lúc này muốn nàng ở ngay trước mặt điện hạ cởi ngoại sam...... Chỉ cần nghĩ thôi, không, ngẫm lại đã cảm thấy đáng sợ. Nàng cảm thấy vẫn nên che mặt đi thì hơn. (Ý của nu9 là không muốn thay đổi khuôn mái tóc cho khuôn mặt ấy, mái tóc như cái áo của khuôn mặt nên mới gọi là kiện ngoại sam)

Thái tử điện hạ đi theo nàng tới chỗ chon rượu, thấy móng vuốt của nàng vẫn đang vỗ vỗ trên hố rượu, thậm chí còn lộ ra tiếng cười hài lòng, hắn liền nhịn không được mà cười to. Thái tử điện hạ lớn đến tận bây giờ, còn chưa bao giờ thấy qua một người đem việc chôn rượu đơn giản lại nghiêm cẩn nghiêm túc suy nghĩ biến thành việc đi hành quân, đánh giặc.

Thấy nàng giống như đại tướng quân đang đắc ý mà nhìn về phía hắn, hắn liền thở dài, cũng thỏa mãn tiểu đắc ý nho nhỏ của nàng, nói: "Rất tốt, chôn...... Rất rắn chắc." Bất quá đã rất nhanh, thái tử điện hạ liền cảm thấy mấy cục đá này không giống như trang trí nơi chôn rượu. Mà là giống như rượu được đem đi chôn cất vậy. Cái này tuy không gọi là điềm xấu, nhưng hắn vẫn để cho Chiết Quân Vụ đem mấy cục đá bỏ đi, biết đâu có người lại lấy cớ đó mà gây sự với nàng.

"Cô nhớ rõ có một nơi, người ta từng nói rằng, khi chon rượu thì không nên đắp đá, thực sự nhìn giống...... Nhìn không được lịch sự tao nhã."

Chiết Quân Vụ tất nhiên là sẽ nghe lời điện hạ, nàng vừa lấy mấy cục đá ra vừa khen: "Ừm, điện hạ nói rất đúng, sau khi lấy mấy cục đá ra thì quả thật trông lịch sự tao nhã hơn nhiều."

Thái tử: "…"

Quên đi, nàng đúng là chỉ biết đồ ăn có ngon hay không, về phần đồ ăn có lịch sự tao nhã hay không, chắc là nàng cũng biết nhưng đều là từ chỗ hắn học qua. Thái tử đã nghĩ, lúc này mà lừa gạt nàng không lịch sự tao nhã thì thôi đi, lần sau cũng không thể lừa gạt nàng thêm được nữa, miễn cho sau này nàng thật sự không hiểu lịch sự tao nhã nghĩa là gì.

Dù sao thì nàng vẫn còn loay hoay với mấy bông hoa trong bình, không biết cắm nó như thế nào, nhưng thái tử điện hạ vẫn đang hy vọng nàng có thể học được lịch sự tao nhã là cái gì.

Hắn khụ một tiếng, đang muốn nói chuyện, chỉ thấy Mã Hậu Pháo tướng quân đột nhiên bay thẳng vào trong lòng Chiết Quân Vụ, chậm một nhịp học theo lời của Chiết Quân Vụ, hô lên: "Điện hạ nói rất đúng, điện hạ nói rất đúng."

Nó vừa mở nói xong, Mãnh Hổ liền meo lên một tiếng, xông tới nhảy thẳng lên, móng vuốt hướng về phía người Tướng Quân mà chộp, Tướng Quân vội vàng né tránh, tuy tránh được nhưng nó vẫn phải chật vật mà bỏ chạy thục mạng: "Mèo bệnh, mèo bệnh - -"

Nhất thời, cảnh vật đang yên tĩnh nên thơ liền biến thành cảnh vẹt bay mèo trắng nhảy, trong khu rừng trúc truyền đến tiếng mắng chửi của Tướng Quân cùng tiếng la hét của Mãnh Hổ. Được rồi, thái tử vừa định một câu với Chiết Quân Vụ, lúc này hắn cảm thấy cái gì cũng không muốn nói và chắc là cũng không nên nói thì hơn.

Chiết Quân Vụ lắc đầu, thậm chí, nàng còn có ý nghĩ là cuối cùng thì chúng nó cũng đánh nhau. Biết được ai thắng ai thua sẽ tốt hơn là bất phân thắng bại. Nàng đi qua hầu hạ điện hạ trở về phòng. Nàng theo đến đây là để chôn rượu, phải có cuốc và xẻng, điện hạ đến đây là để đọc sách, đương nhiên phải mang theo một ít đồ ăn. Vì thế thu thập chén trà trên bàn đá, ăn uống, đem chúng nó toàn bộ thu vào trong hộp, sau đó nàng đột nhiên nhớ tới Dương thái giám bởi vì gần đây ủ rượu nhiều nên mới làm ra món mới, là ủ rượu viên tử, lập tức vô cùng cao hứng cùng điện hạ nói: "Điện hạ, buổi tối, ngài có muốn nếm thử viên ủ rượu một chút không?"

Thái tử thì tất nhiên không có gì là không thể, nhưng nếu nàng đã nói như thế, vậy thì nếm thử một chút cũng không mất gì, cũng không sao cả.

Dương thái giám khi nhận được tin tức thì hận không thể quỳ xuống gọi Chiết Quân Vụ một tiếng mẹ ngay tại chỗ.

Đây chính là một trong những chỗ tốt của việc thả người một nhà ở trước mặt điện hạ, có thể nói chuyện mà toàn là chuyện tốt nữa chứ, không giống như lão cẩu Lưu Đắc Phúc kia, mỗi ngày chỉ muốn ăn cơm của hắn mà không chịu làm việc, muốn hắn ở trước mặt điện hạ nói giúp một câu mà giống như muốn giết hắn đến nơi vậy. Thấy mà ghét!

Dương thái giám cảm thấy mình chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái như hiện tại! Nếu đã như vậy, hắn cứ như làm ra cái gì, Quân Vụ chỉ cần đi nói cho điện hạ nghe, điện hạ thích thì ăn, không thích thì không ăn, cũng có mất gì đâu nhỉ? Dương thái giám trong lòng thầm phỉ nhổ Lưu thái giám một vạn lần, phỉ nhổ xong, sau đó mới hoan hoan hỉ hỉ đem bánh táo mình vừa làm xong, bưng qua cho Chiết Quân Vụ: "Ngươi hãy ăn ở chỗ này đi, viên ủ rượu này ta đã thử làm qua vô số lần rồi, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm, với lại làm cũng khá nhanh."

Đều là dựa theo khẩu vị của điện hạ nghiên cứu chế tạo, điện hạ tuyệt đối là thích ăn, vì thế mà ở phương diện nấu ăn này, Dương thái giám luôn có lòng tin tuyệt đối. Chiết Quân Vụ thì ngồi ở một bên ăn bánh táo của mình.

Vừa ăn vừa học trộm tay nghề của Dương thái giám. Nàng nhìn Dương thái giám hòa diện: Cầm mì ở trên thớt gỗ lắc lắc, mì kia liền ngoan ngoãn làm lành. (Ý là mặc nhào nặn ấy)

Con ngươi Chiết Quân Vụ đảo một vòng, tay cũng khoa tay múa chân học theo, ngay cả bánh táo cũng không nhớ ăn.

Dương thái giám thấy nàng liền không nhịn được cười: "Như thế nào đây, ngươi muốn học à?"

Chiết Quân Vụ thấy mình bị phát hiện thì ngượng ngùng gật đầu: "Không học giỏi, chỉ hy vọng sau này vạn nhất mọi người không có ở đây, điện hạ muốn ăn cái gì, ta cũng có thể làm ra cho ngài ấy."

Dương thái giám: "…"

Hắn cười rộ lên: Chỉ cảm thấy tấm lòng son của cô nương này quả thật rất tốt, nhưng quả nhiên là vẫn chưa trải qua chuyện gì cả, mọi chuyện đương nhiên phải đi - - chỉ có điều, bọn họ làm sao lại có thể không ở bên cạnh điện hạ chứ?

Nếu một ngày nào đó, điện hạ muốn nàng nấu cơm, vậy mới gọi là bão đến. Dương thái giám cũng không dám nói thẳng, chỉ đơn giản dạy bảo nàng: "Tất cả thủ nghệ lấy sở trường của mình ra học, sở trường của ngươi không ở chỗ này, học cái này nếu không cẩn thận thì sẽ lãng phí thời gian."

"Người ta tổng cộng có bao nhiêu tài năng được ẩn dấu? Mặc dù nói như điện hạ, mọi chuyện không phải lúc nào cũng làm lại toàn bộ, nhưng chỉ cần là điện hạ, nói một câu thành thật với nhau, điện hạ là bị người khác hầu hạ…. À không, Điện hạ là được người ta hầu hạ, cho nên thời gian cũng vì thế mà dư dả, còn ngươi, có thể có bao nhiêu thời gian?"

Dương thái giám đây là thật sự cho rằng nàng là người của mình nên mới nói như thế, khuyên nhủ: "Ta có thể hiểu được tâm tư của ngươi, nhưng điều này là không cần thiết, ngươi a, chỉ chuyên công một môn, đọc sách của ngươi, viết chữ của ngươi, thêu xiêm y của ngươi, đây mới gọi là quan trọng nhất."

Cũng là điện hạ thích ngươi đi làm.

Dương thái giám nói xong, Chiết Quân Vụ liền hiểu ra, hắn đây là cố gắng đang dạy nàng. Nàng nghiêm túc suy nghĩ một chút, quả thật cảm thấy hôm nay mình đúng là không có thời gian rảnh rỗi đi học nấu ăn, thời gian mỗi ngày của nàng đều đã bị chiếm hết rồi.

Nhưng nàng học cũng không có học giỏi, chỉ muốn học sơ sơ, hẳn là cũng không chiếm được bao nhiêu thời gian chứ nhỉ?

Dương thái giám liền cười: "Tiểu Quân Vụ à, ngươi lại không chịu nghe lời Dương gia gia yêu quý của ngươi hả? Ta còn có thể hại ngươi sao? Yên tâm đi, sau này ngươi sẽ biết thôi."

Điện hạ kim tôn ngọc quý, bất cứ thứ gì nhập vào đều là chọn lựa kỹ càng, do đầu bếp của Ngự Thiện Phòng bọn họ làm xong đưa qua, mọi thứ đều phải là tốt nhất, không thể có một chút sai lầm.

Trong đó, mỗi một công đoạn đều sẽ phức tạp vạn phần, làm sao mà nàng có thể học được một chút, kể cả có là bề ngoài đi nữa?

Nhưng đứa nhỏ này hãy còn không hiểu lắm, nàng chỉ là nhiệt huyết muốn đối tốt với điện hạ, mọi thứ đều là suy nghĩ cho điện hạ, cho nên mới nói ra những lời ngu ngốc như vậy.

Nhưng cũng có thể là bởi vì như vậy, điện hạ mới thích nàng.

Dương thái giám cũng không vạch trần, chỉ nói: "Ngươi nếu không hãy đợi qua hai năm nữa, qua hai năm nữa nếu vẫn muốn học, Dương gia gia chắc chắn sẽ dạy ngươi."

Chiết Quân Vụ ngượng ngùng gật gật đầu, nàng không phải người ngốc, vẫn có thể nghe lọt tai, biết mình có thể nói ra những lời ngu ngốc, Dương thái giám đây là vì muốn tốt cho nàng.

Liền không đề cập tới chuyện này nữa, thành thành thật thật gặm bánh táo của mình, chờ lúc mang theo viên ủ rượu đi Khê Nhiễu Đông, Lưu thái giám hỏi một câu: "Dương thái giám cho ngươi ăn bánh táo?"

Chiết Quân Vụ gật đầu: "Ừ, một miếng thật lớn."

Trong tay nàng cầm có hai hộp thức ăn, một cái là cho điện hạ, một cái là Dương thái giám cho Lưu thái giám.

“Dương gia gia không chỉ cho ta bánh táo, còn làm cho ngươi, da thịt giòn giòn mà ngươi thích ăn.”

Lưu thái giám chậc một câu: “Lão già này, ta còn thiếu hắn chút đồ này sao?” Sau đó hài lòng tiếp nhận thực hạp được cầm đến, cùng Chiết Quân Vụ nói: "Đi đi, điện hạ còn chờ."

Chiết Quân Vụ liền đi vào trong phòng, Thái tử thấy nàng thì buông sách xuống, chờ nàng tới gần đã từ trên người nàng ngửi thấy một mùi bánh táo.

Hắn cầm lấy thìa, vừa ăn viên ủ rượu vừa hỏi: "Sao lại thích ăn bánh táo như vậy, nàng ăn không ngán sao?"

Chiết Quân Vụ lắc đầu: "Ăn rất ngon nha, cái này không ngán chút nào đâu." Thái tử cảm thấy ủ rượu viên tử quả thật rất hợp khẩu vị của hắn, nhưng ăn vài cái còn được, ăn nhiều lại mau ngán, có thể sẽ không làm khai vị được bằng những món kho khác. Vì thế chỉ ăn năm sáu cái liền bỏ thìa canh xuống, để Chiết Quân Vụ nhận lấy. Ăn uống no đủ, Thái tử lại đi xem vụ án tham ô ở Vân Châu. Tuy rằng vụ án này là do hắn phát hiện ra, nhưng sau khi sự tình càng nháo lại càng lớn, hoàng đế đã không cho hắn cùng một đám hoàng tử xen vào, chỉ lệnh cưỡng chế bọn họ ngồi đọc sách. Thâm ý trong đó, thái tử vốn cũng không suy nghĩ kỹ, nhưng hiện tại, hắn đối với vụ án tham ô Vân Châu, thuế má của bảy huyện lại do một huyện Vân Châu tự mình gánh chịu, rốt cuộc là đúng hay sai liền sinh ra tò mò.

Nếu đúng, ngược lại cũng có thể nói hiểu được. Thu nhập ngân lượng của một huyện Vân Châu đã vượt qua sáu huyện khác, do nó một mình xuất ra quả thật có thể hiểu được, nếu không đúng, từ lập trường của dân chúng và quan viên Vân Châu huyện mà xem, cũng đúng, vốn cũng không dễ dàng, kết quả còn phải gánh vác một phủ thuế má, dân chúng cũng giàu có lên một chút.

Vốn nên sống lỏng lẻo, kết quả bị thuế má đè xuống, người người nhà nhà cũng vất vả hơn nhiều. Ai nói cũng cảm thấy có lý, thái tử điện hạ mang suy nghĩ ấy cả đêm, lăn qua lộn lại cũng không ngủ được. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn còn đang thở dài. Lưu thái giám nhìn điện hạ như thế cũng không rõ nguyên do, vì thế mà sợ tới mức gần chết, liền trực tiếp đi bảo Tiểu Thịnh xách Chiết Quân Vụ tới đây hỏi.

"Điện hạ đây là làm sao vậy? Trước khi ngươi hầu hạ điện hạ ngủ, đã xảy ra chuyện gì?"

Chiết Quân Vụ mắt đang buồn ngủ mông lung lại bị hắn hù dọa cho tỉnh lại, sau đó nghiêm túc nhớ lại: Cảm thấy tất cả đều bình thường.

Nàng tỉ mỉ trả lời, nói: "Điện hạ đầu tiên là ăn viên ủ rượu, sau đó liền đi xem tấu chương, xem chính là tấu chương vụ án tham ô Vân Châu, cái này hắn mỗi đêm đều sẽ xem qua, xem xong liền đi ngủ."

Lưu thái giám lại cảm thấy ủ rượu viên tử mới là thứ xảy ra sai lầm.

“Có thể là do quá no, cho nên không ngủ được không.”

Thật đúng là sẽ có loại khả năng này. Điện hạ là người cá biệt, vả lại Lưu thái giám cảm thấy ngài ấy chắc là có chút sĩ diện, nếu như ăn no, khẳng định là không thể nói cho người khác, chỉ tự mình nhẫn nhịn, tránh cho việc mất mặt.

Chiết Quân Vụ lại lắc đầu: "Viên ủ rượu kia Dương gia gia làm rất đặc biệt, ngài ấy làm thành hình mà chỉ cần há mồm là có thể nuốt vào, rất nhỏ nha, điện hạ chỉ có ăn sáu, bảy cái đã ngừng thìa, hẳn là không phải do no."

Vậy đó chính là vì vụ án Vân Châu? Nhưng chuyện này đã bao lâu rồi, sao vẫn còn thở dài vậy?

Lưu thái giám liền có tâm nhãn, ngày hôm sau đi theo điện hạ đến Nam thư phòng đọc sách, cảnh giác chính mình đừng nói những chữ liên quan đến vụ án Vân Châu. Bằng không chọc vào cái gân nào của điện hạ, hắn lại bị mắng vô cớ. Ngược lại thái tử suy nghĩ cả đêm, đã suy nghĩ cẩn thận một chút, hắn cảm thấy truy cứu căn bản, vẫn là Vân Châu phủ quá nghèo.

Quá nghèo thì cần làm gì, đó là kiếm một phần thu nhập cho dân chúng. Ngoài việc làm ruộng, họ còn có thể làm gì đây?

Thái tử một bên ngôi đọc sách một bên lại suy nghĩ sâu xa, ưu tư không thôi, hắn nghĩ từ khai hoang nhiều loại ruộng lại nghĩ đến để cho nông dân trồng nhiều loại hoa màu có thể bán, trong lòng đã không nghĩ đến thì thôi, còn nghĩ thì càng nghĩ máu lại càng sôi trào, giống như nhìn thấy nông dân ở trong ảo tưởng của hắn khai hoang nhiều loại ruộng lại nhiều loại rau, sau đó bán rau sống qua ngày giàu có.

Sau đó nghĩ đi nghĩ lại, một trận gió nhẹ thổi qua, tạm thời làm cho hắn tỉnh lại một chút, cũng làm cho hắn nhớ tới một loại chuyện.

Hoàng đế bây giờ không thích hắn hiện tại quá mức nhúng tay vào chuyện triều đình. Hắn nếu vội vàng hò hét muốn đi nghĩ biện pháp giảm bớt thuế má cho dân chúng Vân Châu, phụ hoàng có thể cho rằng hắn đây là muốn thanh danh tốt hay không? Vô luận là hắn nghĩ ra cái gì hay muốn làm cái gì, thì hắn cũng không thể đi nói, cũng không thể đi làm.

Trái tim Thái tử trong nháy mắt đã lạnh xuống như tuyết tan. Hắn nhìn nhìn cuốn sách đang nằm trong tay, nhất thời khó có thể tập trung tinh thần mà đi đọc sách. Hắn còn muốn như vậy đến khi nào?

Hắn năm nay đã được mười sáu tuổi, sang năm là mười bảy tuổi, năm sau sẽ là mười tám, chẳng lẽ vẫn phải đi theo các đệ đệ đọc sách sao?

Sang năm Đoan Vương cùng Nhị ca sẽ đi ra ngoài, vạn nhất nếu phụ hoàng không cho hai người bọn họ tiến cung đọc sách, vậy sang năm người đến cùng hắn đọc sách là ai, là Bát đệ vẫn còn đang bi bô tập nói? Hay là Thập đệ Thập Nhất đệ mới sinh ra vào năm ngoái đây?

Thái tử cảm giác giống như đang nhìn thấy chính bản thân mình ngồi trên cái ghế này trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông, từ xuân mãn hoa nở đến tuyết lạnh trắng xóa, từ thiếu niên trai tráng khỏe mạnh biến thành tuổi già gần đất xa trời.

Điều này chỉ nghĩ thôi cũng thật đáng sợ, mà điều càng đáng sợ hơn đó chính là, Hoàng đế năm nay mới chỉ ba mươi lăm tuổi, tuổi khỏe mạnh của một người nam nhân. Thái tử không rét mà run.

Buổi trưa lúc đi thăm hoàng hậu, hắn liền rất trầm mặc. Hoàng hậu cũng rất cao hứng, Thái tử luôn luôn trầm muộn, Hoàng hậu một chút cũng không nhìn ra điều gì. Nàng trong lòng trong mắt đều đang nhìn Đoan Vương cùng Dư quý phi mà chê cười. Gần đây bởi vì là chuyện phủ Anh quốc công, Đoan Vương thì kinh ngạc, Dư quý phi thành thành thật thật biến thành chim cút, rụt cổ mà sống ngày qua ngày, bây giờ ở trước mặt nàng căn bản cũng không dám kiêu ngạo nữa.

Thật sự là thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần! Hoàng hậu ra sức gắp thức ăn vào bát cho Thái tử: "Ôi chao, khuôn mặt kia của Dư quý phi, đã qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bản cung thấy nàng ta biến thành màu gan như vậy."

Nàng gắp thức ăn cho Thái tử, bản thân nàng lại không ăn được bao nhiêu, nói đúng ra thì gọi là không động đũa, suốt cả quá trình, nàng chỉ gắp cho con trai, bởi vì nàng đến tuổi trung niên, ăn cái gì cũng có thể béo, cũng bởi vì Hoàng đế có thể đến chỗ nàng vài chuyến, nàng đối với mình lại hạ ra quyết tâm, đã thật lâu không được ăn no.

Thái tử mặc dù trong lòng bây giờ rất khổ sở, nhưng vẫn kiên nhẫn khuyên nàng như thường ngày: "Con đã nói với mẫu hậu bao nhiêu lần rồi, người là hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ, vốn không phải là người lấy sắc ra để thị quân, làm sao lại có thể dùng cách này được? Hà cớ gì phải khổ chính mình chứ."

Hoàng hậu lắc đầu khẳng định: "Phụ hoàng ngươi thích bổn cung gầy hơn." Mọi người thấy khuyên bảo không có tác dụng, nên liền tùy theo ý nàng, cũng may, hắn đưa tới Hiểu ma ma hôm nay được Hoàng hậu tín nhiệm, tận chức tận trách để cho phòng bếp nhỏ tốt xấu làm chút đồ ăn không mập ra, lúc này mới để cho Hoàng hậu ăn ngon, cũng không mập.

Nhưng hoàng hậu vẫn kiên trì không động đến thịt, một miếng cũng không ăn. Ăn thịt chắc chắn sẽ bị béo lên, trong lòng Hoàng hậu nhận định những lời này tuyệt đối là đúng, liền kiên quyết cự tuyệt: "Ngoại tổ phụ ngươi đã sớm không còn trên thế gian, lại chỉ có một mình bổn cung là con gái, ngươi lại không có thúc thúc, tương đương với việc không có mẫu tộc có thể giúp đỡ, nếu phụ hoàng ngươi lại chán ghét bổn cung, ngươi lại càng sống khó khăn hơn."

Thái tử quả thật rất bất đắc dĩ. Trái tim của hắn đối với hoàng hậu bây giờ rất phức tạp. Nếu đối với Hoàng đế, mặc dù hắn đúng là có tình cảm cha con, nhưng khi hắn đã biết rõ Hoàng đế cũng coi hắn là nô tài như bao người khác, coi hắn chỉ là cục thịt thừa thì hắn có thể ngay lập tức cắt đứt mối quan hệ, rời xa tiếng gọi phụ thân một cách dễ dàng, trở thành một thần tử, rồi trở thành một nô tài, bắt đầu nghiền ngẫm tâm tư của Hoàng đế để đi mưu đồ chuyện có lợi cho mình.

Hoàng đế đối với hắn lại không có tình phụ tử thuần túy, hắn đến bây giờ đã không có, khi phần tình cảm trẻ con non nớt này bị hắn ấn xuống, không cho phép nảy mầm, hắn không có bất kỳ do dự hay sự luyến tiếc nào.

Nhưng ngược lại, đối với hoàng hậu thì hắn lại không thể làm được. Mỗi lần nói chuyện, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ mà giảng đạo lý với người, lúc đạo lý không giảng được, liền giống như lần trước mà mắng người, nàng cũng có thể vì thế mà thu liễm một chút, nhưng qua một thời gian ngắn, nàng lại cố tình sống lại, lại cố chấp khó khuyên giải hơn.

Thái tử nói với nàng nhiều lần rằng nàng không cần ăn uống quá điều độ, dựa vào gầy một chút để giành được sự chú ý của Hoàng đế, nhưng nàng vừa mới nhận thức đã chuẩn liền mà đi làm, ai nói cũng vô dụng, ai khuyên cũng không được, Thái tử bất đắc dĩ đành phải từ bỏ, lúc đứng dậy định rời đi, còn bảo Hiểu ma ma phải chú ý nhiều hơn: "Nhất định không được để mẫu thân ta tổn thương thân thể. Chú ý đến nàng vào."

Hiểu ma ma cung kính đáp ứng, nhưng trong lòng lại cảm thấy đau khổ không thôi, Hoàng hậu thật sự là quá khó để thuyết phục, miệng lưỡi bà ta đều người bị mài rách, bà ta cũng sẽ không buông một câu, cũng may cái gì cũng đều dùng điện hạ đến làm lý do thoái thác, Hoàng hậu liền có thể nghe một chút.

Bà ta trở về vẫn dùng chiêu này với hoàng hậu. Mặt ủ mày chau nói: "Nương nương, ngài nên ăn một chút đi, bằng không ngày mai điện hạ mà tới hỏi, biết ngài nhịn đói không ăn, ngài ấy lại một lòng yêu thương ngài, nhất định là sẽ lấy lão nô ra để khai đao."

Hiểu ma ma từ nhỏ đã đến hầu hạ Thái tử, cố gắng nói thêm vài câu mà bà mong là có hiệu quả: "Lão nô hầu hạ điện hạ đã nhiều năm như vậy, cũng có thể biết tính tình của điện hạ, không phải người chí thân chí ái, làm sao có thể khiến ngài ấy tức giận? Điện hạ đây là quan tâm ngài, ngài mà còn không nghe, ai, sợ là lại muốn trở về đập sách."

Hoàng hậu liền nhớ tới tư thế của thái tử khi còn bé tức giận liền đập sách, trong lòng nhất thời mềm nhũn: "Thôi thôi, được rồi, ta sẽ ăn một chút."

Hiểu ma ma vô cùng vui mừng: "Thật là quá tốt rồi a, hoàng hậu mà chịu ăn thì ngày mai, lão nô chắc chắn sẽ được điện hạ ban cho một sắc mặt tốt rồi."

Hoàng hậu nghe thế trong lòng liền cao hứng: "Hắn chính là như vậy, ai, nhưng mà tuổi hắn càng lớn, tính tình lại lớn theo tuổi, gần đây, ngay cả bản cung cũng dám mắng." Lúc thái tử còn nhỏ, nếu như không nghe lời thì cũng sẽ đáp ứng nàng, nhưng ngày hôm nay lớn rồi, liền không sợ hãi nàng, sẽ đối với nàng liền quăng mặt mũi, Hoàng hậu cũng chua xót: "Bổn cung đều là vì tốt cho hắn thôi mà.”

Hiểu ma vừa nghe tới cái này liền đau đầu, vội vàng đi khuyên bảo, nói nửa ngày mới khiến người ta cao hứng trở lại, vì thế đi ra ngoài phân phó phòng bếp nhỏ làm đồ ăn, mới vừa bước qua cửa, liền thấy Cung ma ma hướng đi tới, Hiểu ma ma cười gật đầu ý bảo, Cung ma cũng gật đầu cười lại, nhưng khi hai người vừa tách ra, cả hai ngay tức khắc đều lạnh mắt.

Cung ma ma thì hận Hiểu ma ma chiếm đoạt vị trí của nàng, Hiểu ma ma lại chán ghét Cung ma ma luôn ở trước mặt Hoàng hậu đi nói xấu nàng, hai người nhìn nhau càng nhìn càng cảm thấy chán ghét, giữa hai bên chỉ giữ lại chút mặt mũi.

Chờ Hiểu ma ma đi xa rồi, Cung ma ma đi vào hầu hạ Hoàng hậu, nhỏ giọng nói một câu: "Nương nương, nô tỳ mới từ Thượng Y cục trở về, vừa lúc nghe nói Dư quý phi nương nói muốn mời quý nữ trong cung tiến cung, tổ chức yến tiệc thưởng cúc." Hoàng hậu mặt lạnh lẽo: "Chuyện này sao bổn cung không hề biết?"

Cung ma ma: "Xem chừng là được bệ hạ vừa đáp ứng, có thể là bên kia còn chưa kịp nói."

Muốn làm tiệc thưởng cúc, Dư quý phi đương nhiên phải làm cho mình một bộ quần áo mới tinh, liền mau chóng sai người đi Thượng Y cục.

Có thể còn sai người đi nơi khác, ví dụ như phòng hoa điểu, phòng hoa điểu phải chuẩn bị hoa dùng để thưởng cúc yến.

Những thứ này đều là không cần thông qua hoàng hậu, lại có thể lấy danh nghĩa quý phi mà đi làm.

Hoàng hậu tức giận mắng to: "Tiện nhân kia thật kiêu ngạo, luôn đùa giỡn loại thủ đoạn nhỏ này, đây là cảm thấy bản cung không lột được da nàng ta hay sao." Hoàng hậu cùng với Dư quý phi tranh đấu nhiều năm như vậy, đối với thủ đoạn nhỏ của nàng ta đã quá là quen thuộc, đơn giản chính là gần đây mất mặt, liền để cho cung nữ cố ý đến chậm một chút, cảm thấy như vậy có thể hòa nhau một chút mặt mũi. Nhưng nàng biết thì biết, nên mắng vẫn là phải mắng: "Tiện nhân chính là ánh mắt luôn luôn thiển cận như vậy, đây là ghê tởm bổn cung đấy chứ."

Vì thế chờ cung nữ bên Dư quý phi nói rằng Hoàng đế đồng ý cho Dư quý phi tổ chức tiệc hoa cúc, mời Hoàng hậu nương nương nể mặt cùng đến thưởng thức chung vui, Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, ở trước mặt cung nữ mắng Dư quý phi mặt to như chậu, người to như cái rành, hành vi thì là của tiện nhân.

Cung nữ ở trước mặt hoàng hậu thì cứ nơm nớp lo sợ, trở về tự nhiên muốn đem tất cả những lời này nói cho Dư quý phi nghe, thời điểm thái tử nghe được, đã là chuyện của ngày hôm sau.

Vẫn là Lưu thái giám nhỏ giọng nói.

"Dư quý phi nương nương tối hôm qua đã cố ý cáo trạng với bệ hạ, sáng nay bệ hạ lại đi trách cứ Hoàng hậu nương nương, bảo nàng đã làm mẫu nghi thiên hạ thì nên chú ý lời nói và hành vi của mình, nếu như có lần sau...... Quyết không tha thứ."

Thái tử lại đau đầu. Nhưng trong lòng càng thêm cáu giận thủ đoạn của Dư quý phi, giống như Đoan vương, mẹ thế nào thì con như vậy, quen làm bộ làm tịch. Hắn thở dài, vừa mặc quần áo vừa nói với Lưu thái giám: "Ngươi mau đi mở khố phòng, đưa mấy tấm lụa tơ tằm đến chỗ mẫu hậu."

Lưu thái giám trong lòng vội vàng a lên một tiếng. Thầm nghĩ thái tử hôm nay tất nhiên sẽ lại là một ngày mất hứng, hắn vẫn là nền để cho Chiết Quân Vụ hầu hạ nhiều hơn đi, hắn có thể là người đi ra bên ngoài giữ cửa cho.

Chiết Quân Vụ thì không biết chuyện của hoàng hậu - - Lưu thái giám căn bản cũng không nói với nàng, nhưng dựa vào sự quen thuộc của nàng đối với điện hạ thì vẫn là liếc mắt một cái liền nhìn ra.

Lúc điện hạ trong lòng tức giận, sẽ lạnh mắt, ngay cả tóc cũng sẽ xù lên - - mặc dù đây chỉ là nàng nghĩ, nhưng nàng cũng có thể cảm nhận được!

Chiết Quân Vụ liền lặng yên không một tiếng động đi dọn đồ ăn ra, nàng vừa mới đi lấy đồ ăn không lâu, hôm nay Tiểu Thịnh lại có chút ho khan, sợ lây bệnh liền ở trong phòng nghỉ ngơi, nàng thì giúp đỡ đi lấy.

Lúc đi bước chân rất nhẹ nhàng, lúc trở về thì vội vã, bây giờ phải nhẹ nhàng một chút, giẫm càng nhẹ thì càng tốt.

Chiết Quân Vụ không thể không cảm tạ cung lễ mà nàng được cung ma ma dạy dỗ trước khi tiến cung.

Cung nữ sao, người đầu tiên dạy chính là hành lễ, người thứ hai dạy là đi đường. Đi bộ thì phải đi nhẹ, cuối cùng phải nhẹ như mèo, nhẹ đến mức mà người khác không thể nghe thấy bước chân của bạn.

Khi đó các ma ma có dạy nàng đi học, nhưng thật ra không nghĩ vì sao, dù sao học giỏi có đồ ăn, không cần bị đánh, học không được sẽ bị đói bụng, làm gì có tâm tư nghĩ vì sao. Nhưng bây giờ nàng đã có thể hiểu! Nhẹ chân nhẹ tay đi đường quả thực chính là tay nghề cần thiết để bảo vệ tính mạng của bản thân. Cứ nhẹ như vậy, chủ tử sẽ không chú ý tới mình.

Nàng bày xong đĩa, chờ điện hạ ăn xong đi đọc sách.

Một bên chờ, nàng đứng ở một bên nghĩ chuyện khác. Nàng cảm thấy thái tử điện hạ có một thứ tốt nhất, chính là dù cho có tức giận, hắn cũng chỉ tự trách bản thân mình, chỉ tự mình buồn bực, cho dù nổi giận với nô tài, cũng chỉ là mắng hai ba câu, sẽ không để cho người ta bị kéo xuống đánh chết.

Theo tin tức rất đáng tin cậy của Xuân Ẩn, Thất hoàng tử một khi đã tức giận thì liền động một chút là đòi đánh thái giám.

Thái tử điện hạ thật sự là quá tốt!

Thái tử: "…"

Thái tử vẫn trước sau như một thích nàng đối với hắn vui mừng, nhưng hôm nay lại khó chịu, hắn có chút cảm thấy không thoải mái.

Tiểu nha đầu này, sau này nếu bị người ta bán đi, phỏng chừng còn phải giúp đỡ người ta đếm bạc. Nàng mà như vậy, rời xa hắn sợ là sẽ không sống được quá mấy ngày. Đặc biệt là trong hoàng cung.

Thái tử cảm thấy mình chắc chắn có thể che chở được cho nàng, nhưng hôm qua nghĩ đến mình có thể sẽ phải ở thời điểm phụ hoàng còn sống mà đọc sách cả đời, hắn liền không cảm thấy mình có thể che chở nàng nữa. ( truyện trên app T Y T )

Thái tử còn nghĩ đến chuyện khác.

Nàng chỉ làm một cung tỳ, cảm thấy hắn không đánh người chính là công đức vô thượng, là người tốt, vậy hắn làm nô tài của phụ hoàng, có phải từ từ, cũng sẽ bị giáo huấn thành nàng dịu ngoan như vậy hay không?

Sau này chờ phụ hoàng ban thưởng cho hắn mấy quyển sách hay, hắn cũng sẽ mang ơn chứ? Hắn có thể hay không từ đáy lòng cho rằng bệ hạ tuy rằng không cho hắn đi tham chính, thế nhưng thế nhưng cho hắn mấy quyển sách thì hành vi này là làm cho người ta bội phục? Là đối tốt với hắn?

Thái tử nhắm mắt lại, cảm thấy mình giống như khám phá ra một chân tướng. Chân tướng này so với Hoàng đế để hắn làm nô tài càng thêm khó có thể tiếp nhận, bởi vì thời điểm làm nô tài, hắn còn có thể cảm giác được phẫn hận, mà chờ hắn đến một bước này, thì đó chính là một con chó.

Thậm chí chó thì làm sao có đầu óc như của con người.

Một cỗ tức giận không rõ nguyên nhân bị đè nén ở ngực không tuôn ra được, chờ đến khi mở mắt ra, lại thấy Chiết Quân Vụ tôn sùng mà nhìn hắn, hắn thế nhưng không hiểu sao lại đi nổi giận với nàng.

“Không được phép nhìn cô như vậy!”

Hắn đang nổi giận đùng đùng, nhưng lại nhanh chóng cảm thấy mình không thể nói lý với vẻ mặt hoảng sợ của nàng.

Hắn nghĩ, tiểu nha đầu này là chính do một tay hắn dạy dỗ nên, lúc hắn dạy nàng, hắn lại thích sự thẳng thắn cùng sự thành khẩn của Chiết Quân Vụ.

Thích nàng dịu ngoan với một mình mình, thích nàng thỏa sức vui vẻ với hắn mà không hề giữ lại chút nào.

Hắn muốn nàng trưởng thành theo sở thích của bản thân hắn.

Làm một cung tỳ, nàng thân ở vị trí này, vì để lấy được sự vui mừng từ chỗ hắn, nàng hẳn là chỉ có thể làm như thế?

Giống như hắn, thân là nhi tử của hoàng đế, thân là một thái tử, hắn chỉ có thể đi lấy lòng hoàng đế.

Hắn nhẹ nhàng thở dài, cảm thấy gần đây hình như mình càng ngày càng hỉ nộ vô thường, như vậy lại không phải chuyện gì tốt. Thấy tiểu nha đầu trước mặt sợ tới mức nước mắt đều rơi xuống, hắn cảm thấy có chút đau đầu.

Mắt thấy ắp đến thư phòng phía nam rồi, hắn lại không có thời gian nói nhiều với nàng, thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng lại chỉ thành một câu.

Hắn đi qua, đến bên trấn an xoa đầu nàng: "Nàng không nên cứ một mực thuận theo cô, nàng phải có kiên trì của chính mình."

Lời này tuy là nói với nàng, nhưng giờ phút này, hắn lại cảm thấy lời này thật ra là nói với chính mình.

Hắn phải có sự kiên trì của mình, có thể phải làm một nô tài tạm thời khúm núm, nhưng không thể bị giáo huấn thành một con chó.

Hắn phải luôn luôn nhớ kỹ điểm mấu chốt và nguyên tắc của bản thân mình. Nước mắt Chiết Quân Vụ vốn là bị dọa sợ nên mới chảy ra ngoài - - điện hạ đột nhiên lớn tiếng mắng nàng, làm cho nàng cảm thấy mê mang mà lại ủy khuất, nhưng trong giây lát, hắn lại quay sang an ủi nàng như vậy, lại làm cho nàng càng thêm mê mang. Nàng bây giờ không hiểu ý của điện hạ.

Nàng căn bản không biết thái tử điện hạ đang muốn nói cái gì.

Cái gì mà phải kiên trì làm chính mình? Cái gì mà không thể một mực thuận theo điện hạ?

Nàng ngẩng đầu lên, tóc bị xõa ra hai bên, thút tha thút thít, trong ánh mắt lộ ra một nửa đều là vẻ khó hiểu. Thái tử vốn muốn lập tức rời đi ngay, nhưng thấy nàng như vậy, liền bất tri bất giác mà ngừng lại.

Hắn thở dài, nhẹ nhàng vén mái tóc nàng ra sau đầu, lộ ra khuôn mặt trắng nõn nhu thuận, hắn lấy khăn ra lau đi khuôn mặt nước mắt cho nàng, lúc này mới nói: "Cô không phải đang giận nàng mà. Ngoan, đừng khóc nữa."

Có thể là đẩy mình lên người khác, có thể là đã dạy qua tiểu nha đầu này, có thể là quá quen thuộc nàng, còn có thể nàng chính là một tờ giấy trắng, cho nên hắn luôn có thể từ trên tờ giấy trắng này nhìn ra có rất nhiều vấn đề.

Dù sao cũng chỉ là một tờ giấy trắng không tỳ vết, chỉ cần có một chút gì đó rơi xuống, lập tức có thể bị hắn nhìn thấy.

Thái tử lại lần nữa thở dài. Rốt cuộc thì là đã dạy nàng, mặc dù nàng chỉ là một nô tỳ, nhưng được hắn dạy dỗ, coi như là nửa thầy trò, hắn có thể dạy nàng, liền dạy nhiều một chút đi, khó được gặp được một người mà mình không chán ghét, có thể dạy tốt thì cũng là một việc công đức.

Thái tử suy nghĩ một phen, liền hài lòng nói: "Hôm nay nàng hãy ở trong phòng suy nghĩ thật kỹ, cô trở về là muốn hỏi chuyện nàng."

Nói xong liền đi nhanh về phía trước, nếu không đi thì thật sự sẽ muộn. Nhưng vẫn là đã muộn.

Hôm qua tâm tình Thái tử đã không tốt, vốn là ngủ muộn, hôm nay cũng dậy trễ hơn ngày thường một chút, vừa mới nghe Lưu Đắc Phúc nói chuyện của Hoàng hậu lại mất một canh giờ, dù sao thời điểm cuối cùng đến, hắn so với ngày thường chậm hơn rất lâu, tiên sinh đã tới.

Tiên sinh ngược lại cũng không có trách cứ hắn. Thái tử điện hạ từ trước đến nay rất cần cù, tất nhiên là phải có chuyện mới tới chậm.

Tiên sinh chờ hắn ngồi ổn định vào trên ghế, sau khi lấy ra quyển sách, mới lại tiếp tục bắt đầu kể chuyện.

……

Bên trong Đông cung, Chiết Quân Vụ vẫn nghĩ mãi không ra, nàng còn không dám nói cho người khác, chỉ dám tự mình ngồi một chỗ suy nghĩ.

Thật ra thì dựa theo ý tứ của điện hạ mà suy nghĩ, ý tứ của điện hạ sau khi nàng tỉnh táo lại cũng có thể đại khái hiểu được một hai phần.

Chính là điện hạ cảm thấy nàng quá mức thuận theo, muốn nàng phải có chút kháng nghịch.

Nhưng đây là chuyện mà nô tỳ có thể làm ra sao?

Nàng không dám.

Điện hạ nếu bảo nàng đi lấy đồ ăn, nói muốn ăn cay, chẳng lẽ nàng lại dám nói với Dương thái giám toàn bộ cho đường vào hay sao?

Nàng cảm thấy mặc dù mình vừa đưa ra ví dụ có thể là sẽ không thỏa đáng như vậy, nhưng sự tình thì chính là như vậy, nàng cảm thấy bản thân mình không có khả năng có lòng ngỗ nghịch.

Chiết Quân Vụ thở dài, nàng cảm thấy điện hạ đây là yêu cầu quá cao. Thuận theo thì dễ dàng, bởi vì thuận theo có thể được điện hạ yêu thích, có thể sẽ có thịt ăn, nếu ngỗ nghịch, vậy sẽ mất mạng.

Giờ khắc này, nàng thậm chí có chút sinh ra oán giận với điện hạ: hắn thật sự là nghĩ một ra là một ra, vừa mới bắt đầu lưu lại nàng, chính là thích nàng đối với hắn thuận theo cùng nhu thuận, kết quả chờ nàng làm cho mình hoàn toàn thuận theo cùng nhu thuận sau, hắn hôm nay lại không thích, lại buộc nàng ngỗ nghịch.

Làm nô tỳ của điện hạ thật sự là quá khó khăn rồi đi.

Nhưng dù có khó hơn nữa, có một số việc vẫn phải làm, ví dụ như viết chữ, điện hạ trở về có thời gian sẽ phải kiểm tra và kiểm tra, nếu "ngỗ nghịch" không viết, vậy mặc kệ hôm nay điện hạ yêu cầu nàng thuận theo hay là kháng nghịch, nàng nhất định sẽ bị đánh đến chết!

Vì vậy bắt đầu viết chữ. Lúc nàng viết chữ cũng được Thái tử chân truyền, một khi chìm xuống, liền không hỏi cái khác.

Chiết Quân Vụ viết xong chữ, sau đó đặt ở một bên chờ điện hạ trở về, nàng vừa chờ vừa nghĩ: Nhưng thật sự vẫn là nghĩ không ra.

Điều duy nhất nàng suy nghĩ cẩn thận chính là: Điện hạ không thích sự kính cẩn nghe lời của nàng.

Vậy nàng cảm thấy mình cần thay đổi bản thân.

Cho nên đến khi thái tử trở về, thấy tâm tư của nàng "Vì điện hạ trở nên không kính cẩn một chút" được viết đầy cả khuôn mặt, liền cảm thấy đau đầu.

Nhưng có thể làm sao đây? Chỉ có thể từ từ dạy.

Hắn nhìn chữ của nàng trên giấy trước, ừm, quả thật là có tiến bộ, hơn nữa còn viết rất ổn, có thể thấy được là không bị chuyện sáng nay quấy nhiễu.

Điều này làm cho thái tử điện hạ rất cao hứng, hắn thưởng cho nàng một khối bánh gạo, sau đó ngồi ở bên kia suy nghĩ rốt cuộc là nên dạy nàng như thế nào. Lại suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra thì phải làm sao bây giờ. Bởi vì hắn nếu đối với phụ hoàng có thể ra vẻ giả bộ, nha đầu kia đối với hắn cũng sẽ không thể giả bộ. Hắn không thể làm cái gì khác hơn là lại đưa một khối bánh gạo qua: "Ăn đi, coi như là cô buổi sáng chưa nói gì đi, chờ cô nghĩ xong, lại cùng nàng cẩn thận giải thích những nghi hoặc của nàng."

Chiết Quân Vụ nghe thế liền thở phào nhẹ nhõm, hì hà hì hục ăn hết chỗ bánh gạo mà điện hạ vừa cho, gật đầu: "Điện hạ, nô tỳ đều nghe người."

Không ép nàng phải trở nên ngỗ nghịch là được. Nàng thật sự không muốn trở nên ngỗ nghịch a.

Nàng cẩn thận từng li từng tí nói với điện hạ: "Nhưng điện hạ, ngài cũng đừng lo lắng, nô tỳ khả năng còn nhỏ, không lĩnh hội được ý tứ của ngài, chờ sau này nô tỳ lớn lên một chút, không chừng sẽ biết ngỗ nghịch lại ngài a."

Tâm trạng vốn đang phiền muộn của Thái tử điện hạ liền được bớt đi một chút hờn dỗi, bị chọc cười - - nàng khẳng định là suy nghĩ cả buổi sáng làm sao không kính cẩn nghe theo, làm sao có thể đi chống lại hắn.

Bất quá nha đầu kia nói cũng không có sai, nàng quả thật vẫn là còn nhỏ, không hiểu cũng không có gì là lạ, chờ khi nào nàng lớn lên, có lẽ tự nhiên sẽ hiểu. Thái tử lại đưa thêm cho nàng một khối bánh táo: "Nàng quả thật vẫn rất thông minh." Chiết Quân Vụ ngẩng đầu nhìn sắc mặt của thái tử, liền cảm thấy tâm trạng hắn đã hoàn toàn tốt lên, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, cũng đưa lại cho điện hạ một khối bánh táo: "Đây là Dương công công Thiếu Đường làm ra, điện hạ hãy nếm thử xem, ăn rất ngon." Thái tử điện hạ liền cầm một khối lên nếm thử, sau đó lại kiểm tra bài tập của nàng, hai người ngồi ở trên giường nhỏ giọng nói chuyện, Lưu thái giám bên ngoài nghe xong, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Buổi sáng điện hạ nổi giận, hắn thiếu chút nữa đã bị dọa cho quỳ xuống, cũng may cuối cùng hữu kinh vô hiểm, hai người lại nhìn giống như thường ngày.

Lúc này, Lưu thái giám lại một lần nữa bội phục Chiết Quân Vụ. Bây giờ bản lĩnh dỗ dành điện hạ của nàng càng ngày càng tốt, bây giờ đã là tháng chín, sang năm nàng đã tròn mười bốn rồi phải không?

Mười bốn thì cho dù điện hạ không có tâm tư xuống tay, vậy mười lăm tuổi cũng có thể chứ? Đại Tần cô nương phải gả sớm, mười bốn mười lăm thành hôn là lúc tuổi tác bình thường nhất, một chút cũng không nhỏ.

Lưu thái giám ở đó tính toán: Cảm thấy hậu viện Đông cung cũng phải bắt đầu tu sửa, đừng đợi đến lúc phải ở, điện hạ còn phải quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này. Còn có Tiểu Thịnh, cũng muốn cùng hắn hảo hảo nói chuyện một chút, để cho hắn có tâm lý chuẩn bị đi Chiết Quân Vụ bên kia.

Lưu thái giám tính toán từng chuyện từng chuyện một, sau khi tính toán được tất cả mọi chuyện một lần, liền cảm thấy mình tính toán thật sự không thể nghi ngờ gì cả, thật sự là lợi hại.

Hắn hài lòng lắc lắc cây phất trần cầm trong tay, sau đó đi gọi tiểu thái giám bưng chén canh lê cho Tiểu Thịnh từ chỗ Dương thái giám.

Lý thái giám đã sớm bị Lưu thái giám đuổi ra khỏi cửa, không xuất hiện trước mặt thái tử điện hạ nữa.

Hắn bắt đầu thay thế thái giám Lý bằng những thái giám khác.

Tiểu thái giám hắn mới đề bạt là năm nay vừa mới lĩnh về, lúc này bộ dạng cũng không xấu, nhưng cũng không phải rất đẹp, là một tiểu thái giám tướng mạo bình thường nhưng nhìn kỹ coi như là đẹp mắt.

Tiểu thái giám tên là Lưu Tứ Quý, từ nhỏ đã tiến cung, tuổi cũng lớn bằng Tiểu Thịnh. Thái giám ở tuổi này cái gì cũng hiểu, dạy dỗ cũng nhanh.

Bởi vì hắn biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, chỉ cần ngươi có thể cho hắn ta thấy chỗ tốt, hắn ta chắc chắn sẽ nghe lời ngươi.

Con nuôi của Lưu thái giám đã có Tiểu Thịnh, cũng không muốn hao hết tâm tư đi dùng cái tình cảm gọi là "Lấy đức phục người", hắn thầm nghĩ vừa nhanh vừa ngoan đem người thu phục, dùng quyền lợi cùng lợi ích dụ dỗ, đó là phương pháp nhanh nhất.

Lưu Tứ Quý cũng hiểu rõ vị trí của mình, sau khi hắn đến đây, cố ý sửa lại tên của mình - - không sai, trước kia hắn họ Lý, tên là Lý Tứ Quý.

Nhưng chữ Lý này, vừa vặn lại đụng phải Lý thái giám, Lưu Tứ Quý suy nghĩ một chút, liền đem chữ Lý của mình đổi thành chữ Lưu.

Đổi một cái họ, hắn ngược lại không cảm thấy thế nào, dù sao trước kia mình mang họ Lý, cũng là theo họ người cùng phòng, chính hắn họ gì, làm sao còn nhớ rõ. Thái giám và cung nữ nếu đổi họ thật sự là chuyện rất bình thường, quả nhiên Lưu thái giám cũng không nói gì, Lưu Tứ Quý liền kêu lên như vậy.

Bây giờ liệu rằng mấy ai còn nhớ hắn ta họ Lý?

Thấy hắn có thể thông suốt nhanh như vậy, Lưu thái giám cảm thấy khá hài lòng, nhưng Tiểu Thịnh đối với hắn vẫn có lòng đề phòng. Thấy hắn thân thân thiết thiết bưng một chén canh lê đi vào, ngoài mặt thì cười khanh khách, trong lòng lại đang chửi má nó, sợ Lưu Tứ Quý cướp đi công việc của mình.

Hắn buổi sáng nghe nói Chiết Quân Vụ vội vàng phải đi đưa cơm cho thái tử điện hạ, trong lòng liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng giờ phút này thấy Lưu Tứ Quý, khẩu khí kia lại tăng lên một cách nhanh chóng.

Tiểu Thịnh bị bệnh quả thật rất nặng.

Sắp đến tháng mười rồi, buổi tối trời khá lạnh, bởi vì trong lòng hắn có chuyện của Thanh Oanh đè nặng, cả đêm lại không ngủ được, cũng không có đắp chăn, cho nên bây giờ mới bị cảm lạnh.

Khi buổi sáng thức dậy phát hiện mình hắt hơi một cái, hắn ngay lập tức liền cảm thấy sợ hãi.

Hiện giờ thấy Lưu Tứ Quý, trong lòng lại càng thêm sợ hãi, âm thầm thề sau này sẽ không để mình sinh bệnh nữa.

Lưu Tứ Quý biết Tiểu Thịnh đang phòng bị hắn, hắn cũng không tức giận, làm thái giám mà, nhất là thái giám vốn quét rác ở lãnh cung như hắn có thể đột nhiên điều đến Đông cung, cũng là tốn rất nhiều khí lực, hắn lấy ra bạc tích góp không biết bao nhiêu năm chuẩn bị cho Hạ công công, lúc này mới có thể tới nơi này.

Vất vả không dễ dàng như vậy, lại đột nhiên được Lưu thái giám thưởng thức, để cho hắn vào suối quanh đông hầu hạ, Lưu Tứ Quý cảm thấy nhất định là phần mộ tổ tiên không biết ở phương nào của mình bốc lên khói xanh, lúc này mới có tạo hóa lớn như vậy.

Loại người như hắn, được cơ duyên làm sao có thể thả nó đi mất? Vì thế cho dù Tiểu Thịnh ngoài cười nhưng trong không cười, hắn cũng phải nở nụ cười thật vui vẻ, không vui cũng phải vui.

Tiểu Thịnh nếu không thích hắn ở chỗ này, Lưu Tứ Quý tuy rằng có thể đi, nhưng việc đi chỉ là hạ sách, hắn còn phải tỏ vẻ thành tâm của mình, vì thế đi phòng bếp lấy nước nóng: Đổ nước canh bà tử nhét vào trong chăn của Tiểu Thịnh.

Sau đó còn mang thêm chậu nước tới, muốn rửa chân cho Tiểu Thịnh, đây là hoàn toàn coi mình là nô tài của Tiểu Thịnh, Tiểu Thịnh sợ tới mức vội vội vàng vàng cầm cho hắn thêm mấy khối bánh ngọt, tiễn hắn ra cửa.

Lưu Tứ Quý vốn là muốn làm ra một phen thành ý, nhưng nhìn sắc mặt Tiểu Thịnh, hắn giống như còn càng thêm đề phòng mình, liền cảm thấy mình có thể là biến khéo thành vụng, liền thở dài một hơi, không dám lại đi rửa chân cho Tiểu Thịnh.

Ngược lại Tiểu Thịnh bởi vì Lưu Tứ Quý kích thích, ho khan lập tức tốt lên, lại trở lại Khê Nhiễu Đông hầu hạ.

Hắn quả thật càng thêm kiêng kị Lưu Tứ Quý - - hai người bọn họ tuổi đều lớn ngang nhau, Lưu Tứ Quý lại ngay cả thể diện của mình cũng không cần, muốn tới rửa chân cho hắn, người như vậy, lòng dạ quả thật là thâm sâu, Tiểu Thịnh rất không dám tin hắn.

Cũng may thân thể coi như nghe lời hắn, hắn vừa sợ, thân thể liền tốt lên, liền nhanh chóng lại đây hầu hạ điện hạ, Chiết Quân Vụ quan tâm hắn: "Ngươi xem như tốt thật rồi chứ? Có muốn nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa không?"

Tiểu Thịnh lắc đầu: "Đã tốt lắm mới dám lại đây, còn nữa, mỗi ngày nằm trong lòng ta bất an, cũng không có việc gì làm."

Loại cảm giác này Chiết Quân Vụ cũng hiểu, nàng không hỏi nhiều, chỉ nói đến chuyện ngày mai Dư quý phi nương nương muốn tổ chức yến tiệc hoa cúc.

”Nghe nói còn mời Hoàng hậu nương nương cùng điện hạ đi, nhưng hai người đều cự tuyệt, nhưng Đoan vương khẳng định phải đi, Ngũ hoàng tử Lục hoàng tử còn có Thất hoàng tử có chín phần là cũng phải đi, ngươi nói, Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử có thể đi hay không?”

Đây là một đội ngũ rõ ràng.

Tiểu Thịnh cảm thấy hẳn là sẽ không đi. Hắn nói: “Ta thấy, Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử điện hạ thường xuyên đến Đông cung, có đôi khi còn mang chút rượu tới, so với trước kia thì tùy tính lại càng tùy tính hơn nhiều, điều này chứng minh quan hệ của bọn họ rất tốt.”

Vốn là nô tài không nên nghị luận loại chuyện này, nhưng từ trong miệng Xuân Ẩn nghe ra lần thưởng cúc yến này là tìm vương phi cho Đoan vương, thuận tiện cũng cho các hoàng tử còn lại xem mặt hoàng tử phi tương lai, dù sao quý nữ kinh đô nhiều như vậy, nếu là từ trong kinh đô tìm, vậy cũng chỉ là những thứ này.

Xuân Ẩn còn nói: "Có lẽ trong những người này có thể bao trọn các hoàng tử." Người nói thì vô tình, người nghe lại cố ý, Chiết Quân Vụ cảm thấy có khả năng trong đám quý nữ này còn có Thái tử phi nương nương tương lai.

Gia thế của Thái tử phi nương nương tất nhiên là phải tốt, tài tình tự nhiên cũng phải tốt, nếu không thì làm sao có thể xứng với điện hạ đây?

Nàng nghiêm túc nói: "Nhưng nhất định không thể để tiểu cô nương ấy được Đoan Vương coi trọng trước."

Thiếu nữ tốt phải là của điện hạ bọn họ a!

Tiểu Thịnh: "…"

Người ta còn chưa thông suốt, cho dù mình nói cái này thì người ta cũng chưa chắc có thể thông suốt, mà mình không có cách nào nói.

Hắn chỉ lắc lắc đầu, nói: "Chỉ hy vọng Thái tử phi là một người dễ ở chung." ……

Thái tử vốn là không định đi thưởng cúc yến.

Ngày hôm sau hắn rời giường thật sớm, thật cao hứng khi Nhị ca và Lão Tứ đi theo hắn không đến tiệc thưởng cúc của Dư quý phi, hắn đã nghĩ rằng hôm nay lôi kéo bọn họ uống một chén, buổi tiệc sẽ thiết lập ở rừng trúc, đến lúc đó hắn đi gọi phòng bếp nhỏ làm thịt một con dê, ba người vui chơi giải trí, lại ngâm thơ đối nghịch, chẳng phải là tận hứng sao?

Ai mà ngờ còn chưa ra khỏi cửa, hoàng đế đã tự mình dừng Nam thư phòng đọc sách, gọi tất cả hoàng tử đi thưởng cúc yến.

Thái tử lúc ấy mặt ngay lập tức liền trầm xuống. Lưu thái giám nơm nớp lo sợ, bởi vì hắn trong nháy mắt hiểu được một chuyện: lần này thưởng cúc yến, tất cả các hoàng tử công chúa, còn có phi tần có mặt mũi trong hậu cung, còn có nữ quyến quyền quý ngoài cung, thanh niên tài tuấn đều đến hết, nhưng bệ hạ lại không gọi Hoàng hậu nương nương.

Thái tử tự nhiên cũng nghĩ tới chuyện này. Lúc này đi hay không đi, đã không có tác dụng lớn, đây là Hoàng đế đang làm mất mặt Hoàng hậu, quy tội nguyên nhân, liền có thể ngược dòng đến Hoàng hậu mắng Dư quý phi.

Nhưng Hoàng hậu mắng Dư quý phi cũng không phải chuyện lớn gì, bởi vì Hoàng hậu vẫn thường hay mắng.

Lúc này Hoàng đế trọng trách, Thái tử nghĩ nát óc cũng không hiểu là vì sao. Nhưng Hoàng đế đã làm cho Hoàng hậu mất mặt như vậy, Thái tử lại không thể để Hoàng hậu trở thành trò cười cho cả hoàng cung. Trước khi hắn đi thưởng cúc yến, tự mình đi đến chỗ thái hậu một chuyến, để bà mang hoàng hậu đến bên người nghe diễn. Hắn nghiêm túc nói với Thái hậu: "Tôn nhi biết mẫu hậu vẫn luôn làm sai chuyện, nói chuyện làm việc để lọt vào miệng người, nhưng cho dù thế nào đi nữa, bà ấy cũng là mẫu thân của tôn nhi, tôn nhi thì được ở bên Dư quý phi nương nương thưởng cúc, chẳng lẽ lại phải để cho bà ấy một mình chịu miệng lưỡi chê cười của người khác, chỉ nghĩ thôi, trong lòng tôn nhi liền không dễ chịu."

“Phụ hoàng đang tức giận, tôn nhi cũng không biết đi tìm ai có thể giúp đỡ, chỉ có thể mặt dày đến cầu xin người.”

Thái hậu có thể không đau lòng thái tử sao? Mặc dù đứa nhỏ nào nàng cũng yêu thương, nhưng gần đây nàng đặc biệt yêu thương Thái tử. Đoan Vương có Thừa quý phi đang tính toán cho hắn, không có cô nương Anh quốc công, cái này nếu không, lập tức sẽ có người tính toán.

Nhưng cháu gái Thục Lăng Hầu của Thái tử lại bị chính Hoàng hậu làm mất, Thái hậu đối với Hoàng hậu cũng rất tức giận, nhưng lại tức giận, Thái tử thật vất vả mở miệng một lần, nàng tự nhiên sẽ không thể cự tuyệt.

Hơn nữa Thái tử cũng không rõ vì sao Hoàng đế lại tức giận như vậy, Thái hậu cũng có thể hiểu được.

Đơn giản chính là tiểu thái giám trong cung hoàng hậu là lúc hoàng đế còn sống tự mình gọi đi, vậy mắng Dư quý phi không phải chính là mắng hắn sao?

Trong đó tiểu cung nữ vì sao lại đi trễ, Dư quý phi thuật lại với Hoàng đế như thế nào, Thái hậu đều có thể nghĩ ra được nguyên nhân. Nhưng nàng có thể nghĩ đến là một chuyện, có muốn giúp hoàng hậu hay không lại là một chuyện, liền để Dư quý phi đi, ai biết hoàng hậu một chút phản kháng cũng không có, ngoại trừ mắng chửi người, nàng cái gì cũng không thể làm được, hôm nay còn muốn thái tử đến cầu nàng.

Thái hậu nghĩ đến đây liền thở dài, sai người đến nhạc phường gọi một điệu múa, bà tự mình dẫn Hoàng hậu đi xem.

Họ đang xem kịch ở đây, sau khi Thái tử đến tiệc thưởng cúc, liền ngậm miệng không nói, chỉ thỉnh thoảng trò chuyện với Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử. Thật ra, khi Hoàng đế gọi mấy người Thái tử đến cũng không có nhiều ý tứ, đơn giản chính là hôm nay quý nữ đến nhiều, vạn nhất có thể có người nổi bật?

Hắn gọi Thái tử đến, cũng là có lòng tốt, nhưng Thái tử quay đầu liền đi đến chỗ Thái hậu, có chút làm cho hắn càng không thích.

Hắn là một tấm lòng từ phụ, Thái tử lại xem hắn thành Hồng Hoang Thú, ngược lại lại làm tổn thương lòng hắn.

Nhưng thấy Thái tử thì ngồi ở bên kia không nói lời nào, một mình uống rượu giải sầu, Đoan Vương lại mọi việc đều thuận lợi, bên người mang theo ba đệ đệ đi chung quanh nói chuyện, giống như hoa hồ điệp, Hoàng đế lại cảm thấy Thái tử còn giống một hài tử vẫn chưa trưởng thành, thích cùng không thích phải biểu lộ ra ngoài mới được.

Hoàng đế lại lần nữa cảm khái một phen tính tình Thái tử cao ngạo khó tìm. Hắn thở dài, thầm nghĩ thôi đi, thái tử tính tình thối lại bướng bỉnh lại cứng rắn, hờn dỗi như vậy phỏng chừng lại phải vài ngày, nếu hắn không đi khuyên giải đứa nhỏ này, đoán chừng là còn phải tức giận lâu hơn.

Hoàng đế liền gọi thái tử đến bên người, ban thưởng một mâm nho: "Ngươi nếm thử đi, ăn rất ngon."

Thái tử đã sớm quen với việc Hoàng đế vừa đánh cho một cái tát liền cho một quả táo ngọt như vậy, hắn không chỉ muốn ăn, còn muốn ăn đến cao hứng, vì thế nói một câu: "Đa tạ phụ hoàng."

Dư quý phi thì ngồi bên cạnh hoàng đế, nhìn quả nho kia, cảm thấy tròng mắt mình đều đau. Nàng cố nhịn một chút, cảm thấy chuyện quan trọng nhất hôm nay là tìm Vương phi cho Đoan Vương, nàng hom nay phô trương lớn như vậy, đem Hoàng đế đến đây tọa trấn, tự nhiên là có ý nghĩ của chính mình.

Dư quý phi nhìn Chiết Minh Châu.

Nàng đã nghĩ qua, mặc dù nói đem Chiết Minh Châu làm con dâu là có chút không có khả năng, dù sao lúc trước Hoàng đế là muốn đem nàng ta nói cho Thái tử. Nhưng mọi chuyện đều phải tính toán với người khác, chỉ cần là từ từ tính toán, Chiết Minh Châu cũng không phải là tuyệt đối sẽ không làm Đoan Vương phi. Nàng liền rời mắt khỏi quả nho, ánh mắt đặt lên người Chiết Minh Châu. :,,.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp