Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 24: Vén tóc lên (bắt lỗi)


1 năm

trướctiếp

Bên trong Thái Tử vỗ nhè nhẹ đầu của Chiết Quân Vụ, xoa xoa đỉnh đầu của nàng, cũng không biết nên nói cái gì, tiểu nha đầu một bên cười một bên khóc, cầm chiếc khăn Điện Hạ đưa lau nước mắt.

Bên ngoài Lưu công công xem mà lòng chua xót.

Lão Lưu hắn đã hầu hạ Điện Hạ nhiều năm như vậy, chưa từng được trải qua loại quan tâm này. Hắn thở dài, gọi Tiểu Thịnh: “Kêu Dương công công hâm nóng mấy thứ thịt đã chuẩn bị, sợ là Thái Tử đã muốn dùng.”

Sau đó dừng một chút, hơi xót xa trong lòng nói: “Lại bưng thêm giò heo, Quân Vụ thích ăn món này.”

Tiểu Thịnh rời đi. Lúc trở lại, Thái Tử điện hạ đang dạy Quân Vụ viết chữ. Hắn lấy tay mình nắm lấy tay nàng, một nét lại một nét, đến khi viết xong nét chữ cuối cùng.

Tiểu Thịnh cầm mâm thức ăn đứng một bên, Thái Tử viết xong, bảo hắn lại bài thức ăn ra, Thái Tử thực sự đói bụng rồi, hắn cảm thấy bản thân hiện tại có thể ăn ba chén cơm lớn.

Nhưng dù sao đã là buổi chiều, không thể ăn nhiều, vì vậy thận trọng mà ăn ba chén cơm nhỏ, cộng lại là bằng một chén lớn.

Chẳng qua chia làm ba chén để ăn, liền có vẻ như ăn nhiều mà lại có thể khống chế sức ăn, nhất cử lưỡng tiện, vừa có thể thỏa mãn chính mình lại vừa để cho dạ dày khỏe mạnh, Thái Tử điện hạ rất hài lòng, ăn xong, lau lau miệng, xem Chiết Quân Vụ viết chữ, cảm thấy xem như là cũng được, vì thế đã bảo nàng đem những trang giấy mà nàng đã viết chữ đại tốt đặt vào trong một cái gương riêng biệt.

“Chờ qua đi vài năm, ngươi có thế lấy chúng ra, lúc đó chênh lệch sẽ rất lớn.”

Chiết Quân Vụ ừ ừ gật đầu, miệt mài hì hục thu dọn lại mấy tờ giấy, lấy dây thừng buộc lại những chữ đại đã viết tối nay.

Chờ thu xếp xong tất cả rồi, nàng bóp lưng cho điện hạ, đấm chân, bật bịu chết đi được. Nhưng nàng chỉ có chút sức lực nhỏ bé như vậy có thể làm gì? Thái Tử bị nàng bóp có chút ngứa, cười cười: “Học được từ đâu vậy? Lưu Đắc Phúc dạy ngươi?”

Chiết Quân Vụ lắc đầu: “Trước lúc vào trong thành, đã từng thấy tiểu tỳ nữ đấm lưng bóp chân như vầy cho cô nương.”

Thái Tử nhẫn nại chịu đựng, nhưng vẫn không chịu được, dùng sách đẩy nàng ra: “Đi thêu hoa đi.”

Hắn biết đên nay nàng bị hắn làm cho cảm động rồi, cho nên mới hăng hái muốn hầu hạ hắn như vậy, nhưng hắn không cần nàng hầu hạ.

Lúc hắn đọc sách, vẫn là thích yên tĩnh một mình, hắn ngồi ở trên bên cạnh chỗ nàng thêu hoa, khoảng cách này cũng rất tốt.

Chiết Quân Vụ vừa lúc xuống giường. Khi nàng đang xuống giường Thái Tử đột nhiên nói một câu: “Đó chắc là thức ăn Lưu Đắc Phúc để lại cho cô, đi ăn một chút gì đi rồi tiếp tục thêu hoa.

Chiết Quân Vụ vui mừng vội vàng vâng một tiếng.

Nàng vô cùng vui vẻ đi ra cửa, Thái Tử cũng rất cao hứng. Cho nên nói, người không thể chỉ có một mình, cần phải có người bầu bạn, Thái Tử cũng rất thích Chiết Quân Vụ bầu bạn với hắn, tiểu nha đầu này lòng dạ đơn giản, chân thành, tính tình lại rất ấm áp, giống...giống như một ánh mặt trời trên cao, rõ ràng rất đáng thương, nhưng nhìn nàng lại cảm thấy nàng sống rất tốt.

Thái Tử thừa nhận rất thích nhìn dáng vẻ nghiêm túc và bản tính sống chân thật của nàng, như vậy sẽ làm cho hắn cảm thấy thoải mái.

Chiết Quân Vụ đang vui vẻ gặm giò heo. Nàng thật sự rất thích giò heo mà Dương công công làm!

Bánh táo, bánh gạo, giò heo, cừu nướng nguyên con, thịt bò xào tất cả nàng đều thích!

Lưu công công đứng một bên cười khanh khách, cảm nhận gió đêm chầm chậm thổi, ân cần căn dặn nàng: “Ăn từ từ, không có ai giành với ngươi.”

Chiết Quân Vụ vâng một tiếng, lại vùi đầu gặm. Gặm hết giò heo, cuối cùng nàng cũng no rồi.

Tiểu Thịnh cũng gặm giò heo ở bên cạnh, mấy ngày nay hắn từ từ chín chắn hơn, không còn giống tính tình trẻ con giống lúc trước nữa, ăn xong giò heo rồi, hắn liền nói nhỏ cùng Chiết Quân Vụ và Lưu công công: “Dương gia gia, ngày mai nấu phở rau rừng cho chúng ta ăn.”

Bên ngoài phòng bếp nhỏ mọc rất nhiều rau dại, Dương công công đi hái toàn bộ. Loại này chắc chắn không thể làm cho chủ tử ăn, vậy làm cho các nô tài ăn.

Đứng đầu trong Đông Cung nhất định không ai ngoài bốn Ẩn là Xuân Hạ Thu Đông cùng với Chiết Quân Vụ và mấy thái giám.

Tiểu Thịnh thực sự rất không hiểu vì sao tới bây giờ Thu Ẩn vẫn còn yên ổn vẫn ngồi vững vàng trên vị trí của mình mà không bị Xuân Ẩn và Hạ Ẩn đá xuống.

Chuyện này Chiết Quân Vụ đúng thật là biết. Nàng nhìn xung quanh, nói với Tiểu Thịnh: “Thu Ẩn rất nhẫn nhịn, không có làm sai cái gì. Còn nữa, mấy tháng nay, trong Đông Cung có nhiều chuyện, Điện Hạ thường xuyên nổi giận, nàng nào dám tạo thêm rắc rối.”

Đánh không được nhạn, còn để cho nhạn mổ mắt.

Tiểu Thịnh gật gật đầu, này trái lại là chính xác.

Hắn thấy sắc trời đã không còn sớm, đầu tiên là chờ cho Lưu công công hầu hạ Điện Hạ ngủ xong, đi rửa chân cho Lưu công công, sau đó để cho Chiết Quân Vụ đi ngủ.

“Đêm nay ta canh là được.”

Mỗi ngày đều có người gác đêm, đêm nay đến lượt Tiểu Thịnh, hắn đã ngủ suốt buổi sáng, ban đêm sẽ không buồn ngủ. Làm nô tài, luôn phải nghe theo chủ tử, Thái Tử khá tốt, bình thường đều ngủ tới trời sáng mới thức dậy, nghe nói Thất Hoàng Tử nửa đêm đều sẽ thức vài lần, đó mới gọi là dày vò người a.

Tiểu Thịnh không tiếng động đứng canh ngoài cửa, kìm lòng không được mà nghĩ tới Thanh Oanh. Hắn nghĩ, Thanh Oanh và Quân Vụ đều là mệnh khổ, nhưng Quân Vụ được Điện Hạ sủng ái, mệnh lại tốt hơn so với Thanh Oanh nhiều.

Thanh Oanh a.....

Thì thầm cái tên này, Tiểu Thịnh cảm thấy trong lòng mình một cảm giác mềm mại khó tả. Cảm giác này khiến anh không quen, cũng làm cho hắn sợ hãi.

Hắn thở dài, tự tát mình nhè nhẹ hai cái, cảnh cáo bản thân không được suy nghĩ bậy bạ, sau đó nghĩ lại, nghĩ chính mình đã chịu đựng bao nhiêu khó khăn mới có thể có vị trí thái giám như bây giờ.

Hắn nghĩ, sau này Điện Hạ làm Hoàng Đế, chờ Lưu công công chết, hắn sẽ là người hầu hạ thân cận nhất bên cạnh Thái Tử, tiền đồ của hắn vô lượng, không thể làm ra chuyện gì hủy hoại tiền đồ.

Thanh Oanh tốt, nhưng tiền tiền đồ của hắn cũng rất tốt, và hắn cũng không thể làm hại người khác.

Tiểu Thịnh biết, bản thân hắn có chút yêu thích đối với Thanh Oanh, chút yêu thích đó Thanh Oanh có biết không?

Hắn sợ nàng biết, nghĩ hắn là người cực kì ghê tởm, lại nghĩ đời này, nếu cô biết được chút tâm tư nhỏ này của hắn, thì tốt biết bao nhiêu?

Nhưng chung quy vẫn không nên biết đến. Bất kể là nàng biết, hay là người khác biết, bọn họ đều phải chịu chết.

Tiểu Thịnh không muốn giết người, bản thân hắn cũng không muốn chết, đang nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe thấy tiếng Thái Tử ho khan. Chuyện này thật khó tin, Tiểu Thịnh vội vàng chạy vào, thấy Điện Hạ đã ngồi dậy: “Mang nước đến.”

Tiểu Thịnh bưng nước qua, Thái Tử uống hết chén nước, lúc này mới tạm thời ngừng ho. Tiểu Thịnh muốn đi mời thái y, Thái Tử cảm thấy không đến mức nghiêm trọng như vậy: “Chẳng qua chỉ ho vài cái thôi.”

Hắn rất buồn ngủ, lại tiếp tục đi ngủ, Tiểu Thịnh cũng không dám ngủ, đánh thức Lưu công công, Lưu công công lập tức thức dậy tự mình trông coi, sai Tiểu Thịnh đi qua bên Dương công công.”

“Hầm một nồi canh tuyết lê, còn có mấy món trị ho, có thể làm được gì thì làm, cứ xem xem Điện Hạ thích ăn gì.”

Tiểu Thịnh vội vàng đi, hai người bận bịu cả đêm, trái lại Chiết Quân Vụ ngủ rất sâu, lúc Lưu công công nói chuyện Điện Hạ ho: “Hôm nay ngươi nên khuyên Điện Hạ ăn thức ăn dễ tiêu một chút.”

Chiết Quân Vụ nắm nắm tay gật đầu: “Điện Hạ cũng có chừng mực của mình.”

Quả nhiên Điện Hạ vẫn là Điện Hạ, hắn biết hắn bị ho, cả buổi sáng một chút cũng không đòi ăn cay, mà chỉ ăn đồ ăn nhạt, còn đặc biệt uống hai chén canh tuyết lê.

Lưu công công nhìn thấy, liền kêu Dương công công hầm thêm một nồi nữa.

Hắn vội vã vội đi theo Điện Hạ tiếp tục tới Hộ Bộ điều tra chuyện mực Vân Châu, nhưng là Dương công công cũng không tin lời Lưu công công, hỏi Chiết Quân Vụ: “Ngươi nghĩ buổi trưa có cần cho Điện Hạ uống canh tuyết lê không?”

Chiết Quân Vụ suy nghĩ một chút lắc đầu: “Không cần? Điện Hạ không muốn ăn một món lập đi lập lại. Tuy là chúng ta đưa món nào hắn cũng sẽ ăn, nhưng chắc chắn hắn ăn không vui.”

Dương công công gật đầu, trở về làm mấy món hầm và xào dưa cải, đem đổ nước hầm lên thức ăn kèm, sau đó đậy lại chắt lấy nước cốt, ăn như vậy vừa không bị ngấy vùi có mùi vị của thịt.

Tiểu Thịnh cầm theo cơm trưa đi Hộ Bộ, Thái Tử điện hạ đã ở bên kia. Bệ Hạ đặc biệt cho phép hắn không cần đọc sách mấy ngày, mà mỗi sáng sớm đều phải đi Hộ Bộ điều tra vụ án.

Bước đầu những gì điều tra ra cũng đều giống với dự đoán của Thái Tử. Đầu tiên là thương hội mua mực bình thường, sau đó đem nó đi bán cho triều đình.

Mà những ai đã kiểm tra mực này, bọn họ vì sao có thể dễ dàng chuyển vào bên trong kho hàng, còn có người đi kiểm tra. Những người này chính là người Thái Tử muốn điều tra.

Bận rộn cả buổi sáng, dùng cơm trưa xong, hạ lệnh đi thư phòng phía nam, đưa bài tập đã làm xong buổi tối cho thầy giáo.

Vừa lúc Hoàng Đế cũng ở đó, thấy Thái Tử học bài, cười nói: “Lúc còn trẻ Trẫm muốn nhàn hạ, nhưng ngược lại ngươi rất chăm chỉ.”

Thái Tử rất ngoan ngoãn lắng nghe: “Nhi thần thiên tư không thông minh, chỉ có thể cần cù bổ sung cho sự kém cỏi của mình.”

Hoàng Đế hết sức hớn hở: “Ngươi có thể nghĩ được như vậy, thì Trẫm yên tâm rồi.”

Sau đó ỏi vụ án tham ô ở Vân Châu. Thái Tử nói: “Thương hội Vân Châu cấu kết với nhau sợ là đã nhiều năm, lúc này đi điều tra, sẽ đả thảo kinh xà.”

Nên trốn đã trốn, nên chết đã chết, chỉ để lại cho triều đình tàn cục. Nếu như cho Thái Tử...một cơ hội nữa, hắn chắc chắn sẽ ngầm phái người đi dò hỏi, sau đó một lưới bắt hết những người này lại.

Hoàng Đế lại cười nói: “Những kẻ chạy thoát đều là tôm tép, còn mấy con cá lớn trốn không thoát được.”

Sau đó hỏi: “Mấy ngày nay, có cảm thấy điều gì làm cản trở không?”

Thái Tử liền hiểu ra, lúc bình thường, phụ hoàng vẫn luôn khoe khoang là phụ thân tốt, hắn sẽ giúp đỡ cho tương lai bọn họ, rất thích giúp bọn hắn dẹp những cái gai phía trước.

Hắn ngẫm nghĩ, rồi hành lễ: “Phụ hoàng, nếu nói trở ngại, thật ra cũng có. Lúc bắt đầu bận bịu lo vụ án tham ô ở Vân Châu, thì cứ cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, có quá nhiều chuyện, mà việc này nhi thần lại không muốn nhờ tới người khác.”

“Vừa mới đi đến Hộ Bộ, còn chưa quen thuộc, không biết nên tín nhiệm ai.”

Hoàng Đế gật đầu, đây là lời thật. Thái Tử đứa nhỏ này là như vậy, trong miệng có chút tuyệt vọng, nhưng những lời nói với hắn đều là lời thật, không giấu diếm chuyện gì với hắn, tính tình có chút kỳ lạ, nhưng nói chung, cũng coi như là một đứa trẻ tốt biết thiếu thuận.

Hắn đang muốn chỉ điểm một vài câu, chợt nghe Thái Tử nói: “Cho nên nhi thần muốn nhờ các huynh đệ giúp thần.”

Ánh mắt Hoàng Đế híp lại. Hắn nghĩ, Thái Tử sẽ không lo nghĩ cho huynh đệ mình như vậy. Chẳng lẽ hắn cũng bắt chước tạo vỏ bọc bên ngoài như Đoan Vương?

Kết quả còn chưa nghĩ xong, thì hắn đã không chút khách khí mà trực tiếp chỉ đích danh.

“Nhị ca và Tứ đệ rất được.”

Hoàng Đế sững sờ, trực tiếp bật cười, cảm thấy Thái Tử vẫn là Thái Tử, thật đúng là ...thẳng thắn.

Có điều bỏ qua Đại hoàng tử Đoan Vương, lại bỏ qua những đệ đệ đằng sau, thì cũng chỉ có Thái Tử mới làm được.

Đứa con này a, vẫn còn rất lỗ mãng, phải từ từ rèn luyện, Hoàng Đế thở dài, tâm tư của lão phụ thân lo cho con lại nổi lên, nói: “Được được, ta phái ba huynh đệ các ngươi đi, nhớ làm tốt cho Trẫm chút thể diện, đừng để cho các đại thần chê cười.”

Nhị Hoàng tử và Tứ Hoàng tử nhanh chóng tiến lên tạ ơn.

Vẻ mặt Đoan Vương cười cười, nhưng trong lòng nghẹn khuất như thế nào chỉ có mình hắn biết.

Phụ Hoàng gần đây càng ngày càng không cho hắn chút mặt mũi. Rốt cuộc đã làm sai cái gì?

Hắn trở lại Thanh Huy Các, trong lòng vẫn là không cam lòng. Cầm sách đọc, nhưng đọc thế nào cũng không vào.

Phụ Hoàng từng khen Thái Tử mỗi khi đọc sách đều tập trung không phân tâm, điều đó những người khác có muốn cũng không làm được, nhưng phụ hoàng cũng từng khen hắn rất có thiên phú, đọc gì đó một hai lần là có thể nhớ rõ, không giống Thái Tử, phải đọc đi đọc lại nghiên cứu nhiều lần.

Phụ hoàng từng nói, mỗi người bọn họ đều có ưu điểm riêng, nhưng bây giờ, ưu điểm của hắn dường như đã không còn quan trọng.

Đoan Vương nhắm mắt lại, ném cuốn sách đang cầm trong tay đi, đúng lúc đập vào người tiểu thái giám dâng trà.

Thư trúng vào người, với âm thanh trầm đục. Người không dám lên tiếng, cho nên chỉ còn lại âm thanh của sách.

Hắn mở mắt ra, lại nhìn thấy dáng vẻ tuấn tú của tiểu thái giám.

“Ngươi gọi là Tứ Đấu?”

Tứ Đấu quỳ xuống: “Vâng, Vương gia, nô tài dâng trà cho ngài.”

Đoan Vương ừ một tiếng, Tứ Đấu lại thử hỏi: “Vương gia, nô tài còn có thể bóp vai, ngài có muốn thử không?”

Đoan Vương lại thế nào cũng được lại ừ một tiếng.

Nô tài muốn lên cao nhất định phải lấy lòng chủ tử, Đoan Vương đã nhận được rất nhiều kiểu lấy lòng, bóp vai đấm lưng là chủ yếu, hắn cũng không từ chối.

Có đôi khi, ngươi phải cho nô tài cơ hội, bọn họ mới có thể có bậc thang để leo lên trên. Giống như Thái Tử vậy, đều từ chối tất cả, vậy bọn họ từng có ý định, cũng không có cây thang nào để trèo lên.

Đoan Vương đắn đo suy nghĩ, đều cảm thấy bản thân làm đúng. Nghĩ nghĩ liền thấy mệt mỏi, trong lúc đó cảm thấy vai gáy được bóp thật thoải mái, tiểu thái giám này đúng là có tay nghề.

Hắn nói với Tổng quản thái giám: “Để cho hắn hầu hạ trong điện đi.”

Tứ Đấu vội vàng quỳ xuống tạ ơn, Đoan Vương nhớ tới hắn là người Vân Châu, nên hỏi hắn về chuyện mực: “Chỗ đó của các ngươi sản xuất rất nhiều mực phải không?”

Tứ Đấu gật đầu.

Nhưng mấy thứ này không có liên quan gì đến những đứa trẻ ở nông thôn như bọn họ.

“Chẳng qua là có nhận người học nghề, cũng chỉ nhận người có quan hệ, thường có người giới thiệu mới có thể được thu nhận. Học được chế tạo mực, đời này không lo lắng, trong nhà nô tài nghèo, không có mực đi lên phường mực.”

Chuyện mấy lọ mực, vậy mà ngay cả người học nghề cũng đều phải chia thành nhiều loại. Đoan Vương bưng một chén nước ô mai không chút để ý uống một ngụm, cảm khái: “Vụ việc mực Vân Châu, xem ra người liên quan còn nhiều hơn nữa.”

Quả thật là chuyện lớn.

Vào tháng tám, từ Vân Châu truyền đến tin tức, Thủ doãn Vân Châu Chiết Hào Đức thừa nhận mình tham ô, chỉ có điều là năm năm trước Phủ doãn Vân Châu là học Mạc, riêng năm năm còn lại là người hiện giờ nhậm chức Đô đốc kiểm tra chuyển vận ở kinh đô Mạc Khánh Đông.

Thời điểm Mạc Khánh Đông bị cách chức ở tại nhà chờ điều tra vì bị tra ra sai phạm trong chuyện mực Vân Châu, tam ti phối hợp cùng tra xét, lúc đó hắn ngậm miệng không nói, ở trong lao ngục không khai ra cũng không phản kháng.

Hiện giờ sự tình đã tra ra manh mối, tức khắc liền dính dáng đến cả hai quan viên trong triều đình, thậm chí khi càng điều tra sâu xuống, có thể còn liên quan càng nhiều, rất nhiều người đều cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Khi quan binh đến Mạc gia, già trẻ trong Mạc gia đều không hoảng loạn, Mạc gia lão phu nhân cùng mang tất cả già trẻ trong toàn gia đi theo quan binh, có thể thấy được là luôn biết sẽ có ngày này.

Mà lúc này, Mạc Khánh Đông ở trong ngục cũng không chịu mở miệng.

Hắn nói ra nguyên nhân ban đầu của vụ án tham ô ở Vân Châu.

“Vân Châu cực khổ, cuộc sống dân chúng vốn khó khăn. Tuy là Bệ Hạ miễn một phần thu thuế phụ, nhưng đối với dân chúng Vân Châu mà nói, vẫn là gánh nặng như cũ.”

Hắn lẳng lặng nói: “Mà lúc ta vừa mới nhậm chức Phủ doãn Vân Châu, lại phát hiện một việc.”

Vân Châu nghèo nàn, bình thường mọi người thường nói ba chữ Vân Châu nghèo, ý chính là cả phủ Vân Châu nghèo.

Mà Vân Châu có tổng cộng bảy huyện, trong bảy huyện này, Vân Châu phủ là giàu nhất. Sáu huyện còn lại nghèo hơn Vân Châu phủ.

Một huyện so một huyện nghèo hơn, Vân Châu Phủ hơi giàu một chút, cho nên từ trước đến nay, Vân Châu đóng thuế phần chính đều là từ chỗ Vân Châu phủ, nơi có đồn Vân Châu đóng.

Một huyện đóng thuế cho bảy huyện, trải qua nhiều năm mọi người đã quen như vậy, nhưng gánh nặng thuế má này đè lên đầu người dân huyện Vân Châu, làm cho họ không ngóc đầu lên được.

Mười ba năm trước, Vân Châu nội chiến, dân không có cách nào để sống, mặc dù đã trải qua hai ba năm, cũng không khôi phục lại như trước.

Mà Vân Châu nợ thuế của triều đình ngày càng nhiều, năm thứ nhất, Vân Châu là thành thành thật thật giao lên mực.

Nhưng mà năm thứ hai, Mạc Khánh Đông bỗng nhiên biết được, thực ra chỗ mực này bệ hạ không dùng đến, đều chất đầy ở trong kho, giống với tơ lụa mà Giang Nam tiến cống, luôn đặt bên trong quốc khố, trừ khi dùng nhiều, nếu không cũng không có lấy ra khỏi kho.

Hắn liền nổi lên chủ ý này.

Hắn biết là rất khó, một khi bị tìm ra, cho dù là sớm hay muộn mới bị phát hiện, thì đều phải gặp tai ương ngập đầu.

Nhưng hắn không cự tuyệt được sức cám dỗ của nó.

“Giữa mực Vân Châu và mực bình thường, chỉ cần làm giống hình dạng, người bình thường sẽ không phân biệt được. Mà ta còn đặt mực tốt lên phía trên, con người khi còn sống, có thể sử dụng bao nhiêu mực?”

Con người đôi khi rất ngu ngốc, thì sẽ làm như vậy.

“Năm đầu tiên, những khoản bạc tiết kiệm được, ta không có đứng ở giữa kiếm lời đút tiền riêng. Mà còn trả lại cho dân, sau này ta đã nổi lên lòng tham, số bạc này, trực tiếp vào bỏ vào túi riêng của ta.”

Mà đương nhiệm Phủ doãn Vân Châu Chiết Hào Đức chính là người năm đó đã cùng nhau hợp mưu với bọn họ, ngân lượng tham ô được mấy hôm nay, bọn họ đều chia đều cho nhau.

Mấy năm nay, hắn ăn không ngon, ngủ không yên, mỗi ngày đều bị dằn vặt, cuối cùng bây giờ đã điều tra ra, hắn cuối cùng cũng có thể ngủ.

Hộ Bộ Thượng Thư giận đến mức sắp chết, Thái Tử thì cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Hắn ngồi ở một bên thật lâu vẫn không thể bình tĩnh, thật sự là không thể tin được một mệnh quan triều đình tham ô với nguyên nhân là do không muốn dân chúng huyện Vân Châu có gánh nặng lớn như vậy, vì thế mà bí quá hóa liều?

Có bao nhiêu buồn cười, ngây ngô cỡ nào.

Nhưng trái lại Hoàng Đế lại tin. Hắn cầm tấu chương nói với Thái Tử: “Ngươi nhìn cuộc sống từ trước đến nay của Mạc Khánh Đông, thì sẽ biết những lời hắn nói không phải là giả.”

Mạc Khánh Đông, là một thiên tài lúc đó. Khoảng cách giữa thiên tài và kẻ điên rất gần nhau, khi còn trẻ Mạc Khánh Đông không có chức vị, đã từng làm qua rất nhiều chuyện khiến cho người ta không thể nào đoán ra được suy nghĩ trong đầu hắn.

Ví dụ như, hắn rõ ràng đã: “Cướp của người giàu chia cho người nghèo.”

Những việc này người bình thường sẽ không làm, vậy mà hắn lại dám làm.

Hắn đều có thể làm được những chuyện mà người thường không thể hiểu.

Đây là điểm cần chú ý khi chọn quan dùng quan.

Sự kiện tham ô ở Vân Châu hoành hành khắp cả nước suốt ba bốn tháng, khi mọi chuyện sắp kết thúc, cũng chính là lúc Chiết Hào Đức được đưa đến kinh đô, ký tên xác nhận, qua mấy ngày tới sẽ cùng bị trảm thủ chung với Mạc Khánh Khán, hai người bọn họ lại đột nhiên đứng ra chỉ tội và xác nhận rằng Anh quốc công cũng có tham gia.

Thái Tử còn nhớ rõ thần sắc đau đầu của Hoàng Đế khi sự việc được báo cáo.

Chẳng qua bản thân Thái Tử cũng bị giật mình, dù sao thoạt nhìn thì Anh quốc công căn bản không có liên quan gì tới chuyện này.

Nhưng mà thái độ nhận tội của Mạc Khánh Đông cùng Chiết Hào Đức rất tốt, những lời bọn họ nói vẫn có thể tin được. Vì thế tạm dừng trảm thủ hai người, tiếp tục giam giữ họ vào nhà lao, triều đình lại tiếp tục thẩm tra Anh quốc công.

Thái Tử lại mang theo lão Nhị lão Tứ vội trước vội sau, sau đó nghe Mạc Khánh Đông kể về một vụ án ly kỳ khác.

Hắn nói vào mười ba năm trước, Vân Châu nội chiến, triều đình cử Anh quốc công vận chuyển số bạc quân dụng và vật phẩm cần thiết để viện binh, kết quả khi tới Vân Châu, tất cả chỉ còn lại một nửa.

Hắn sở dĩ dám chiếm số bạc quân dụng đó là vì lúc ấy rất loạn lạc, loạn cường đạo nhiều, hắn nói như thế nào thì là như vậy, căn bản là không có người nào nghi ngờ, chỉ có cha của Chiết Hào Đức phát hiện chuyện này bất thường, chỉ tiếc, còn chưa thu thập đủ chứng cứ, đã bị người sát hại.

Chuyện đó vì sao Chiết Hào Đức biết được? Trước khi chết cha hắn đã nói, còn nói là có chứng cứ, chỉ là chứng cứ bị hắn giấu rồi.

“Cha ta vốn là muốn nói cho ta nghe, nhưng rút cuộc còn chưa nói xong, thì đã tắt thở, nhiều năm như vậy, ta vẫn không tìm được chứng cứ cuối cùng là đã được giấu ở đâu.”

Lúc Thái Tử nghe đến đây, đã cảm thấy được, đây là một âm mưu đã được chuẩn bị nhiều năm.

Đây là một chuyện quan trọng, bất luận Anh quốc công có thanh minh cho bản thân như thế nào cũng không có tác dụng, bị xích tay chân lại bỏ vào tù, tạm thời bị giam giữ ở thiên lao, chờ thêm một bước thẩm tra bằng chứng chứng cứ xác thực.

Bởi vì Mạc Kháng Đông và Chiết Hào Đức không có bằng chứng, cho nên ngoại trừ Anh quốc công và những người tham gia vận chuyển lương thảo và ngân lượng mười ba năm trước, gia quyến tạm thời không bị giam giữ, chỉ không cho phép rời khỏi kinh thành.

Trong nháy mắt lòng dân trong kinh đều lo sợ, từ vụ án tham ô ở Vân Châu dẫn đến án tham ô bạc dành cho binh sĩ vào mười ba năm trước làm chấn động rất cả quan lại.

Lúc Thái Tử cùng hai huynh đệ uống rượu ở Đông Cung đã tức giận mắng chửi, mắng đám tham quan ô lại, mắng bọn chúng dám cả gan làm loạn.

Nhị Hoàng Tử cũng có chút khó chịu, trái lại Tứ Hoàng Tử nói: “Chuyện khác do phụ hoàng định đoạt, chúng ta chỉ đứng ngoài quan sát, nhưng cũng không sao, chỉ có Đoan Vương huynh, e rằng lần này đã gặp khó khăn.”

Đúng vậy, Đoan Vương vừa mới được Hoàng Đế tự mình chỉ ban hôn vào năm ngoái, đem cô nương nhà Anh quốc công ban cho hắn, đến nay Vương phủ đã gần xây xong, nhiều nhất là qua năm nay, hắn và Nhị Hoàng Tử sẽ rời cung lập phủ thành hôn.

Mà hiện giờ lại như thế, cô nương phủ Anh quốc công còn có thể gả cho Đoan Vương sao?

Thái Tử nãy giờ đều chỉ lo căm hận các quan lại không có cẩn thận suy nghĩ, sau đó nghe lão Tứ nói như vậy, mới nghĩ tới một chút.

Sau đó nở nụ cười: “Đoan Vương huynh không phải vẫn luôn nhận mình là người nhân nghĩa sao?”

Nếu là hắn sẽ thỉnh chỉ tiếp tục thành hôn với cô nương phủ Anh quốc công, nhưng vị trí chính phi kia sẽ không được, nếu thỉnh chỉ hủy bỏ hôn ước, có lẽ sẽ lưu lại một thanh danh không tốt.

Thái Tử uống một ly rượu uống cạn rồi, nnó: “Ta thật ta tiếc thay cho vị cô nương kia của phủ Anh quốc công, bị ban hôn cho một người như vậy, các ngươi nhìn đi, Đoan Vương tuy là ngày thường luôn chú ý đến thể diện của mình, nhưng tới thời điểm mấu chốt, hắn có thể đem thể diện giẫm nát dưới chân mình.”

Quả nhiên không quá mấy ngày, ngực Dư Quý Phi đau, được mời Chiêu sư phụ tiếng cung thăm hỏi, nói là bà ta tương khắc với phía Tây.

Phía Tây có ai?

Phủ Anh quốc công ở ngay tại phía Tây.

Ngay sau đó Dư Quý Phi liền hướng Hoàng Đế thỉnh cầu từ hôn.

Dù sao bà ta và cô nương Phủ Anh quốc công cũng tương khắc nhau.

Hoàng Đế đồng ý, suy cho cùng hắn cũng yêu mến Đoan Vương, cũng không hi vọng chính phi của nhi tử là một nhi nữ của tội thần.

Việc này ầm ĩ rất lớn, nhưng dù có lớn như thế nào cũng không liên quan gì tới Chiết Quân Vụ. Nguồn gốc tin tức mà nàng biết đều từ đám người Xuân Ẩn.

Sau khi biết tất cả số bạc trong vụ án mực Vân Châu sau cùng đều lọt vào túi của Phủ doãn Vân Châu, nàng tức giận siết chặt nắm tay: “Không biết xấu hổ, bọn ta nghèo tới vậy à!”

Khi biết vụ án liên quan đến Anh quốc công, miệng của nàng biến thành hình tròn, càn thêm tức giận: “A nương của ta nói, năm đó đã chết rất nhiều người.”

Sau khi Xuân Ẩn len lén nói Đoan Vương từ hôn, nàng cùng Xuân Ẩn và Hạ Ẩn đều đồng thời thở dài vì cô nương Anh quốc công: “Sợ là sau này rất khó xuất giá.”

Sau đó lại bắt đầu thảo luận về những lời nói đồng cảm sâu sắc đối với nữ nhi của tham quan.

Cuối cùng, cắn hạt dưa xong rồi, tán gẫu cũng nói xong, nàng bưng cái mẹt thêu thùa quay về phòng mình.

Ánh mắt ba tấc của nàng chỉ nhìn chằm chằm một mình Điện Hạ, tính nghe chuyện bên ngoài xong, nàng gần đây muốn ủ chút rượu cho Điện Hạ.

Chiết Quân Vụ sẽ ủ rượu. Nông dân, biết làm nhiều thứ. A nương nàng hằng năm đều ủ rượu, nàng đi theo nên học được. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Điện Hạ, tháng chín, sẽ chuyển lạnh, hiện tại ủ rượu, cũng chôn như trước đây cho ngài, chờ đến mùa đông lại đào lên, được không?”

Thái Tử đang suy nghĩ mình nên làm gì tiếp theo, tùy ý gật gật đầu: “Nếu muốn ủ thì ủ.”

Gần đây Thái Tử có chút hả dạ lại có chút mất mác ----- hả dạ vì Đoan Vương hiện giờ đi đường không còn hòa hoa phong nhã như trước nữa, cũng không còn suốt ngày nói chuyện nhã nhặn thanh liêt, quả thật làm cho lỗ tai người ta thanh tịnh không ít.

Mất mác chính là vụ án của Anh quốc công càng tra càng sâu, càng tra càng chứng minh điều Chiết Hào Đức và Mạc Khánh Đông nói là đúng, vì thế Hoàng Đế đã ra lệnh bắt buộc hắn không được tiếp tục điều tra, chỉ để cho tâm phúc bí mật đi tra,

Thái Tử cũng biết có thể sẽ liên quan đến nhiều người, phụ hoàng muốn nhổ bỏ một đoạn, chứ không phải lôi ra cả dây bầu.

Tính tình của hắn rất ghét những kẻ tàn ác như ghét kẻ thù, chỉ cần bị hắn biết được, tự nhiên sẽ không chịu để yên, nên phụ hoàng mới để hắn dừng tay đúng lúc, không đem chuyện chắn chỉnh cái cột này giao vào tay hắn.

Nhưng thực ra trong lòng Thái Tử biết cái gì là nặng cái gì là nhẹ. Nếu đem chuyện này giao cho hắn làm, hắn cũng sẽ làm giống với cách làm của phụ hoàng, lúc này, hắn sẽ không tìm hiểu nguồn gốc, đan một tấm lưới kéo một cái là có thể bắt được tất cả những kẻ đầu xỏ.

Nhưng phụ hoàng nghĩ như vậy, Thái Tử cũng không nghĩ sẽ phản bác lại.

Hắn cảm thấy “tính cách” của mình lưu lại ở trước mặt phụ hoàng cũng không tệ lắm.

Hắn nghĩ, y theo “tính tình” kia của hắn, tiếp theo sẽ làm gì

Thái Tử nghĩ nghĩ, cảm thấy sáng mai bản thân nên đi Nam thư phòng đọc sách.

Đây mới là việc nên làm ở tuổi của hắn bây giờ, nửa năm này hắn đã làm quá nhiều, nếu tiếp tục là nữa, e rằng trong lòng phụ hoàng sẽ sinh nghi ngờ.

Thái Tử nghĩ thông suốt, thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng cảm thấy bị áp chế rất khó chịu, nhưng cũng không nổi giận, ngược lại càng thêm chịu khó xem các ghi chép của các phủ và luật pháp ở các địa phương khác.

Càng tiếp xúc với những việc này của triều đình, hắn càng biết rằng bản thân đi theo sư phụ đọc sách chỉ là vô ích. Mà phụ hoàng, rõ ràng chưa có ý muốn dạy hắn chuyện triều chính.

Thái Tử cũng nghĩ ra một chuyện.

Chờ Đoan Vương đi ra ngoài, hắn có thể mưu tính, còn Đông Cung của chính mình tất cả đều là người phụ hoàng phái tới.

Phụ hoàng còn sống một ngày, hắn sẽ ở trong hoàn thành này một ngày, không có được một tâm phúc của mình.

Thái Tử hít sâu một hơi, tất cả những thứ hắn vừa nghĩ ra dường như bị biến thành từng mảnh bao vây lấy hắn, khiến hắn khó thở.

Loại cảm giác đột nhiên hít thở không thông này giống như quay trở lại thời gian dài trước đây, những thái giám cung nữ chỉ vào hắn nói hắn không phải là con của phụ hoàng.

Mặc dù sao này biết có người cố ý gây ra, nhưng Thái Tử vẫn như cũ chán ghét cái cảm giác này.

Thái Tử thực sự rất chán ghét mỹ nhân. Tỉ mỉ tìm hiểu nguyên nhân, thật không phải do những mỹ nhân đó dâm loạn cung đình, mà là Hoàng Đế giữ lại một bức tranh của hắn, công khai ở trước mặt hắn mà quan sát, mà Hoàng Hậu trong lúc vô tình có nói một câu nếu có thể được ở cùng hòa thượng kia một đêm thì tốt. Mà Thái Hậu cũng như vậy, mặc kệ khi đó trong lòng hắn sợ hãi nghi ngờ bản thân không phải là con ruột của phụ hoàng, chỉ thở dài nói: “Những người này, dám lấy hắn làm trò, người đều muốn bị ép chết, còn không buông tha hắn, quả thực đáng giận!”

Thái Tử lúc đó còn nhỏ mà đã bắt đầu ghi chép lại. Các người lớn đều nghĩ hắn không còn nhớ rõ, quả thật hắn đều nhớ rõ.

Hắn không chỉ nhớ rõ, còn nhớ rất nhiều. Hắn nhớ lúc đó, hắn chỉ cần một lời khẳng định.

Hắn cần trong ba người, cho dù chỉ có một người khẳng định mà nói một tiếng: Ngươi là nhi tử của phụ hoàng.

Nhưng không ai nhớ rõ những lời này.

Thái Tử cảm thấy bị ấm ức khi nhớ lại những chuyện lúc trước. Vừa ngẩng đầu thì thấy, tiểu nha đầu đang ở kia cầm sách ủ rượu xem.

Hắn vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nằm xê vào một chút, để cho nàng ngồi hai phía ngoài: “Mượn sách ở chỗ nào?”

Chiết Quân Vụ khép sách lại: “Mượn từ chỗ Dương công công.”

“Lần trước sau khi Điện Hạ uống hết rượu đào ra từ trong rừng trúc, nô tỳ đã định lại ủ cho Điện Hạ thêm một ít.”

Nàng toàn tâm toàn ý lo cho hắn.

“Không biết Điện Hạ thích uống mùi vị gì, lúc trước khi thêm men rượu, cũng có để ý, suy cho cùng nô tỳ chưa từng tự mình ủ rượu, cho nên phải nhìn qua sách trước.

Sách thật sự là một món đồ tốt.

Chiết Quân Vụ rất cảm tạ Điện Hạ đã dạy nàng biết đọc biết viết, kỳ thật cho dù Điện Hạ không phát ngân lượng, nàng cũng sẽ cam tâm tình nguyện làm việc. Nàng biết, tiền công dạy học của Điện Hạ rất đắt!

Thái Tử bị nàng chọc nở nụ cười: “Ngươi tính trả tiền công dạy học”

Hắn còn không có đệ tử, nếu như thật sự phải thu...chắc phải một ngàn lượng sao?

Chiết Quân Vụ há to miệng mong chờ, một ngàn lượng? Có bán nàng cũng không trả nổi.

Thái Tử Điện Hạ tiện tay rút lấy sách trong tay nàng nhìn nhìn, một bên lật xem một bên miễn cưỡng nói: “Là một ngàn lượng hoàng kim.”

Một ngàn lượng hoàng kim!

Thái Tử cảm thấy nàng không có tiền đồ: “Vạn nhất sẽ rơi lên người ngươi thì sao”

Chiết Quân Vụ lúc này ngay cả nghĩ cũng không dám suy nghĩ, nàng thở dài: “Điện Hạ, một ngàn lượng hoàng kim rớt xuống, là có thể đập chết nô tỳ rồi?”

Bất quá nếu như bị một ngàn lượng hoàng kim đập chết, trái lại cũng không tệ.

Thái Tử: “.........Làm sao có thể nghĩ như vậy, quá không có tiền đồ.”

Tiểu nha đầu không tiền đồ cảm thấy bản thân mình phải xứng đáng với một ngàn lượng hoàng kim của Điện Hạ, vì thế tận tụy đi ủ rượu, nàng tranh thủ ủ rượu cho Điện Hạ suốt đời!

Dương công công tự nhiên cũng nhường lại sân khấu cho nàng biểu diễn, còn hướng dẫn ngay tại chỗ, cùng mang theo Tiểu Thịnh hỗ trợ, ba người không nghỉ tay, sợ sẽ xảy ra sai lầm, nhất là Chiết Quân Vụ, nghĩ sau này bản thân nhất định sẽ phải tự ủ rượu, không thể mỗi lần ủ điều nhờ người khác giúp, cho nên đều phải ghi nhớ kỹ tất cả quá trình.

Vì vậy khi Thái Tử trở về, đã không gặp nàng. Lưu công công nói: “Đoán là vẫn còn đang ủ rượu.”

Thái Tử đối với ử rượu còn rất tò mò. Lúc trước hắn đem chôn những bình rượu kia cũng chỉ là do hắn lấy được rồi đem chôn xuống mà thôi, cũng chưa từng chân chính thấy qua bộ dáng ủ rượu là như thế nào, vốn là ban đầu tính đi thư phòng nhưng thân thể xoay một cái, đi đến tiểu phòng bếp.

Thái Tử Điện Hạ chỗ nào đã từng đi đến chỗ này! Lưu công công vội vàng đi trước dẫn đường, Thái Tử đi một đường, thái giám cung nữ bên này nhiều, liền lập tức quỳ xuống đất, đợi đến khi đi tới cửa tiểu phòng bếp, mọi người thấy Thái Tử đến, làm gì còn có thể lo lắng chuyện khác, đồng loạt quỳ xuống, đang định mở miệng thỉnh an, chỉ thấy Thái Tử khoát tay áo, ý bảo bọn hắn không cần lên tiếng.

Ba người ở trong trù phòng vẫn chưa biết là Thái Tử đến, còn đang bận rộn bên kia, Thái Tử thiên vị, không phát hiện gương mặt gầy của Dương công công và mặt tròn Tiểu Thịnh, chỉ nhìn thấy tiểu cung nữ mặt tròn bên cạnh đang nhóm lửa cằm và hai má hai bên đều dính lọ nồi.

Thái Tử bỗng chốc cười lên.

“Làm sao làm sao mà...nhếch nhác như vậy?”

Chiết Quân Vụ vừa quy đầu, chỉ thấy Điện Hạ đang đứng cười, nàng kinh ngạc vui mừng đứng lên hành lễ với Điện Hạ, hai mắt sáng lấp lánh, chờ sau khi Điện Hạ đi đến, trên đầu nàng dính chút rơm rạ khi bỏ vào men rượu, liền kìm lòng không được mà lấy tay lột lột xuống vừa lau bụi trên mặt.

Thái Tử thở dài, hắn vốn nghĩ ủ rượu là một môn học lịch sự tao nhã, khi đến đây còn nghĩ đầu tiên sẽ làm một bài thơ ủ rượu. Nhưng nhìn nàng như bây giờ, cho dù trong bụng hắn có nao nhiêu mực, thì e rằng cũng không thể làm bài thơ nào để kỷ niệm.

Có điều trong mắt nha đầu kia chan chứa nhìn hắn, vẫn là làm cho Thái Tử Điện Hạ rất thoải mái. Hắn liền thích điểm này của nàng.

Thái Tử Điện Hạ cảm thấy có một lí do nào đó khiến bản thân hắn nguyện ý dùng nha đầu kia. Ngoài ra thái giám và cung nữ lúc được đưa đến nơi này của hắn đều đã được huấn luyện tốt, mỗi người đều có tâm tư riêng, chỉ duy có một mình nàng vừa tiến cung là vào Đông Cung, là tự bản thân hắn dạy dỗ, nhất là hiểu được ý hắn.

Hắn cũng không ghét bỏ vì nàng bẩn, lấy khăn tay đưa cho nàng: “Lau mồ hôi đi.”

Tháng chín trời nóng, lại vừa nhóm lửa, mồ hôi chảy trên ót, cái trán trên đầu đều trở nên ướt đẫm, rơi độp độp ở trước trán, thật sự là khó coi.

Thái Tử Điện Hạ: “Ta không lau!”

Chiết Quân Vụ thẹn thùng, nàng không cần nhìn gương cũng biết bộ dáng hiện tại của mình nhất định rất khó coi, nhưng lại không dám lau mồ hôi trước mặt Thái Tử, bởi vì nếu muốn lau, tất nhiên phải vén tóc đằng trước lên mới được.

Nhưng Điện Hạ không thích tất cả bộ dáng của nàng. Lúc vừa mới tiến cung, trong mắt Điện Hạ đều mang theo ghét bỏ nhìn nàng, tới bây giờ nàng vẫn chưa quên.

Nàng cũng chỉ dám tiếp nhận cái khăn, lau lau trên trán, ngây ngô cười: “Điện Hạ, nô tỳ nấu vài loại rượu cho ngài, đến lúc đó ngài thích uống cái gì thì uống cái đó.”

Thái Tử thấy tất cả những gì nàng làm điều là tốt cho mình, tự nhiên rất hài lòng, lại thấy nàng chỉ dám lau tóc, bên cạnh mắt có mồ hôi cũng không dám lau, nhất thời lại trở nên mất hứng.

Đây là vì cái gì, Thái Tử đương nhiên biết rõ. Xú nha đầu này! Chẳng hắn trong lòng nàng, là người không phân biệt được đúng sai, ngay cả cung nữ lau mặt cũng phải kiêng dè rằng hắn thích hay không thích sao?

Một năm nay không dạy dỗ nàng cái gì, chẳng lẽ vén tóc lau mồ hôi hắn cũng sẽ đánh nàng sao!

Không hiểu vì sao Thái Tử Điện Hạ sinh khí, nhíu nhíu mày, trách cứ nói: “Ngươi ngốc sao? Ngay cả lau mặt cũng không lau?”

Lần này, không chỉ có Chiết Quân Vụ, ngay cả Lưu công công người đang đứng bên ngoài, lùi đến bên cạnh Dương công công và Tiểu Thịnh thở cũng không dám thở.

Chiết Quân Vụ có chút không thể tin, nhưng nàng từ trước đến nay đều có thói quen luôn làm theo lời của Điện Hạ, thân thể vừa cứng ngắc, vừa từ từ vén tóc trên đầu để ra sau tai.

Nàng thật cẩn thận rủ đầu: “Điện Hạ?”

Làm sao, làm sao đột nhiên lại nhìn mặt mình vậy?

Đột ngột như vậy không kịp đề phòng, nàng có chút sợ hãi.

Thái Tử lại cảm thấy không tồi, hắn chán ghét mỹ nhân có tâm kế, là chán ghét mỹ nhân dâm loạn cung đình. Nhưng chính hắn nghĩ lại, nàng là một nha đầu, chẳng lẽ cô gia lại có ý nghĩ khác đối với nàng?

Thái Tử Điện Hạ cảm thấy một năm này, hắn và Chiết Quân Vụ cũng đã quá quen thuộc, bốn chữ mỹ nhân tâm cơ, nàng cũng chỉ chiếm hai chữ phía trước thôi, hai chữ phía sau để kiếp sau đi.

Hắn hung hăng nói: “Không trách mắng liền như vậy, chẳng lẽ cô gia còn có thể đánh ngươi hay sao?”

“Ngẩng đầu lên, cô gia xem.”

Chiết Quân Vụ ngẩng đầu lên.

Nàng lớn lên nhỏ nhỏ xinh xinh, làn da trắng nõn, mặc dù xinh đẹp đến mức khiến người ta bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng Thái Tử không hiểu sao cảm thấy rất dễ chịu khi nhìn nàng như thế nào, ngốc nghếch vụng về, giống như một chim cút nhỏ.

Bèn hài lòng gật gật đầu: “Lớn lên cũng không tệ lắm.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp