Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 23:Tã lót năm đó


1 năm

trướctiếp

Thục Lăng hầu phủ.

Thục Lăng hầu Chiết Vũ Quan nhìn tã lót trẻ con trên tay kích động không nói nên lời.

Ông ta nhìn về phía lão quản gia phụ trách trong coi nhà ở Vân Châu, tay run run hỏi: “Thật sự...Thật sự có người đem đi bán sao?”

Lão quản gia đã rất vội vã lên đường chạy về đây, trên đường trở về đã chạy chết ba con ngựa, chính là vì muốn đến kinh thành sớm một chút để báo cáo chuyện này cho lão gia. Ông ta cũng đã viết thư gửi về trước khi lên đường, nhưng hiển nhiên là người đưa thư không đến sớm bằng ông ta.

Lão quản gia lau lau mồ hôi trên đầu, cũng rất xúc động mà nói: “Hầu gia, hoàn toàn không sai, ngày đó ở phủ Vân Châu, thuộc hạ chỉ là tình cờ nhìn thấy miếng tã lót này trong một tiệm cầm đồ. Lúc ấy cảm thấy nhìn có chút quen mắt, sau khi về nhà nghĩ lại càng nghĩ càng thấy không đúng, vội vàng đi tới tiệm cầm đồ mua miếng tã lót này về, đưa cho mẹ tụi nhỏ trong nhà thuộc hạ xem, bà ấy cũng nhận ra được, đây là đồ năm đó làm cho Tứ cô nương.”

Lão quản gia lại nói: “Trước kia tấm tơ lụa này là do bà ấy và phu nhân tự mình lựa chọn, nhờ được phu nhân tin cậy, kêu bà ấy thêu thêm chữ bình an trên mặt vải, khẳng định sẽ không sai.”

“Chỉ đáng tiếc là lúc thuộc hạ mua miếng tã lót này, thì đã cách thời gian nó bị bán nửa năm rồi, bộ dáng người bán ra sao, còn trẻ hay là già, là nam hay là nữ, chưởng quầy kia đã không còn nhớ rõ nữa, hoàn toàn không có manh mối nào để điều tra.”

“Thuộc hạ không còn cách nào, vừa dán cáo thị, vừa cho người đi tìm, nhưng lại như cũ không có kết quả, thuộc hạ sốt ruột, liền tự mình cầm tã lót đến đây, thỉnh Hầu gia sớm ra quyết định.”

Thục Lăng hầu kích động đi lại trong phòng.

“Ta nhớ rõ, ta nhớ rất rõ ràng, năm đó bất đắc dĩ phải bỏ rơi Yểu Yểu, lòng ta đau như dao cắt, ôm con bé nhìn nó từ trên xuống dưới thật lâu, ta không ngừng quấn miếng tã lót này cho nó, mặt trên có hai chữ bình an, ta cầu khẩn trời xanh, để cho con bé có thể bình an sống sót tới ngày ta tìm được nó về.”

Nước mắt ông ta rơi lả chả: “Đúng thực là không sai, đây là miếng tã lót của con bé.”

Năm đó tất cả mọi người đều đã rơi vào đường cùng rồi.

Không ai có sức lực cùng ôm hai đứa trẻ mà đi, bản thân có thể sống sót thì đã được xem là vô cùng may mắn. Lúc đầu Yểu Yểu và Minh Châu đều bị bỏ, nhưng đại ca chết thảm, chỉ còn một giọt máu để lại là Minh Châu, ông ta cắn răng, chỉ bỏ lại một mình Yểu Yểu, nghĩ muốn giữ lại huyết mạch cho đại ca.

Nhiều năm như vậy, vì việc này, mỗi khi tới nửa đêm đều mơ thấy, nhịn không được mà rơi lệ.

Vốn tưởng rằng là một ván cờ chết, không còn sống nữa, kết quả qua mười ba năm, vậy mà còn có thể nghe được tin tốt, sau đó Thục Lăng hầu kích động, nhịn không được cười to ba tiếng: “Ông trời, đa tạ ông, đa tạ ông đã bảo hộ Yểu Yểu của con!”

Lão quản gia chờ ông ta bình tĩnh lại rồi nói: “Hầu gia, đừng trách thuộc hạ lắm miệng, mà là bộ quần áo này...không thể nói là bị người nhặt được, điều này cũng là chuyện thuộc hạ lo lắng.”

Tâm Thục Lăng hầu bị lời nói này làm cho trầm xuống. Ông ta thật sự rất vui mừng, thế nhưng quên mất còn có thêm loại khả năng này. Thật lâu sau, ông ta nhắm mắt lại, nói một câu: “Chuyện này, không cần nói trước cho phu nhân biết.”

Chỉ một mình ông ta biết là được rồi, không thể để cho những người khác biết.

Thục Lăng hầu thở dài: “Tránh cho đến lúc đó uổng công vui mừng một hồi, rồi phải trải qua sinh ly tử biệt một lần nữa.”

Ông ta muốn tự mình đi Vân Châu tìm, nhưng trên người lại mang trọng trách, không thể đi được, liền chuẩn bị tâm phúc đi theo lão quan gia cùng nhau trở về tìm. Lão quản gia vừa đi, thì thấy Triệu thị vội vàng gấp rút chạy lại, Thục Lăng hầu hết hồn, sợ bà ấy biết được tin tức, ai ngờ câu đầu tiên khi bà bước vào lại là: “Hào Đức huynh gây ra chuyện lớn rồi.”

Hào Đức huynh, Chiết Hào Đức, phủ doãn Vân Châu, và là thâm giao thế gia với Thục Lăng hầu, cũng là người bạn đồng môn mười năm. Thục Lăng hầu vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”

Triệu Thị: “Thái Tử đi Hộ Bộ kiểm tra sổ sách, tra ra giá trị tiến cống của Vân Châu một ngàn lượng nhưng số mực đó chỉ có giá trị mười lượng bạc!”

Bà thở dài: “Lúc này bất luận là có phải Hào Đức huynh làm hay không, ông ta cũng khó thoát được kiếp nạn này, nhẹ một chút thì cách chức lưu đày, nếu bệ hạ...sợ là sẽ tịch thu tài sản xử chém toàn gia.

Thục Lăng hầu hết sức kinh hãi miệng cũng không khép lại được: “Hào Đức huynh không giống như người sẽ tham ô....”

Triệu thị tuy rằng là nữ tử, nhưng cũng rất am hiểu về đạo lý trong quan trường, lắc đầu: “Bây giờ sợ là khó tránh khỏi một kiếp này, chỉ mong ông ta thật sự không biết gì về chuyện này, phán cả nhà bị lưu đày cũng được, chúng ta còn có thể chăm sóc già trẻ cho ông ta, bằng không....ai.”

Hôm nay Thục Lăng hầu có chuyện đại hỷ cũng có chuyện đại bi, trong lúc nhất thời khó mà có thể bình phục tâm tình, ngã ngồi trên ghế, nhắm mắt nói: “Không có cách nào, chờ xem bệ hạ nghĩ như thế nào.”

Ông ta đứng lên: “Ta phải đi hỏi thăm nghe ngóng. Phu nhân, cây đổ bầy khỉ tan, chúng ta và Hào Đức huynh có nhiều năm giao tình như vậy, cho dù không thể cứu ông ta, cũng phải thu xếp tốt cho người nhà của ông ấy ___”

Triệu thị gật đầu: “Đây là điều nên làm, lúc nãy thiếp cũng mới nói, nhất định phải đối xử tốt với người nhà của ông ấy.”

Thục Lăng hầu rất biết ơn, có được thê tử như thế, phu quân còn đòi gì nữa.

..............

Thái Tử ba ngày không trở lại Đông Cung. Hắn vẫn luôn mang người ở Hộ Bộ điều tra sự việc của Vân Châu, sắc mặt của Hộ Bộ Thượng Thư trắng bệch như tuyết, ông ta cùng đi theo điều tra, hăng hái chạy hơn bất kỳ ai khác.

Số mực kia đều là hàng được vận chuyển theo từng lọ, bình thường đều chỉ mở mặt trên ra xem, lại không ai đi nhìn phía dưới – đây là đồ cung cấp cho hoàng gia, ai dám làm giả?

Rút cuộc là Vân Châu dám.

Hộ Bộ Thượng Thư thiếu chút nữa là không thở nổi mà ngất xỉu, mắng to phủ doãn Vân Châu lương tâm xấu xa: “Nhiều năm như vậy, bệ hạ ban ân cho phép Vân Châu dùng mực để trả thuế thóc mùa hè, xem như là phá luật khai ân, không nghĩ tới bọn họ vậy mà có lá gan lớn như vậy, đem mực Vân Châu đổi thành mực bình thường, Điện Hạ, đối với việc này tuyệt đối không được nhân nhượng, nhất định phải điều tra rõ ràng tới cùng.”

Thái Tử Điện Hạ nhìn cũng không nhìn đến ông ta, ánh mắt lẳng lặng nhìn về phía những lọ mực, lần đầu tiên từ trong đầu hắn nảy lên một suy nghĩ trong đầu rằng kỳ thật không phải chuyện gì hoàng gia cũng có thể nắm giữ trong tay.

Thiên hạ quá lớn.

Đại Tần có mười ba phủ và hai trực lệ*, hắn thường ở trong cung, chưa từng đi tới những nơinơi này, ngay cả ra khỏi cung cũng hiếm khi đi. Những quan viên kia muốn lừa gạt hắn, quả thật là rất dễ dàng.

*Trực Lệ: (phồn thể: 直隸; giản thể: 直隶; Wade–Giles: Chih-li) là tên gọi của một khu vực hành chính ở tại Trung Quốc, tồn tại từ thời nhà Minh (1368 – 1644) đến khi bị giải thể vào năm 1928. Trực Lệ nghĩa là “trực tiếp bị kiểm soát” và biểu thị cho vùng đất nằm dưới quyền kiểm soát trực tiếp của triều đình trung ương Trung Hoa.

Giống như sự việc mực Vân Châu, thủ đoạn thấp kém như vậy, bọn họ vậy mà đã dùng mười năm. Trong cái mười năm này, thế nhưng không có một người phát hiện ra, từ Vân Châu đến Hộ Bộ, các quan viên dọc đường này mỗi người đều có vấn đề.

Ánh mắt Thái Tử càng lạnh nhạt, Hộ Bộ Thượng Thư lại càng sợ hãi. Thái Tử tra ra việc này, bệ hạ tức giận, lện tam ti cùng nhau điều tra, Thái Tử làm giám sát. Bất kể kết quả như thế nào, chuyện mực Vân Châu cũng là xảy ra vấn đề ở chỗ của ông ta, cái mũ Hộ Bộ Thượng Thư này cũng không thể giữ được.

Hắn chỉ cầu bên trên có thể nhìn thấy hắn thật sự không tham ô mà xử lí nhẹ nhàng. Cho nên việc điều tra án này, ai dám đến ngăn cảm hắn cũng không đồng ý, chỉ khi có thể tra ra chân tướng cuối cùng chuyện này thật sự không có liên quan gì đến hắn, hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Vụ án tra xét ba ngày, Hộ Bộ Thượng Thư một ngày cũng không có chợp mắt. Cuối cùng kiểm kê ra đến mười năm nay, số mực từ Vân Châu có một nửa là mực bình thường.

Ngày đó tra xong, Hộ Bộ Thượng Thư cởi mũ quan, xin bệ hạ cho hắn đi Vân Châu điều tra vụ án, sau khi trở về, nghe theo bệ hạ xử trí.

Lúc ấy ở ngự thư phòng, Thái Tử và Đoan Vương cùng với mấy chúng thần đều ở đó, Hộ Bộ Thượng Thư nêu lên việc này, Hoàng Đế không trả lời ngay, mà là hỏi Thái Tử: “Thái Tử, con cảm thấy nên xử lý như thế nào?”

Mí mắt Thái Tử không nhấc lên: “Nên dựa theo luật mà xử lý. Không nói đến chân tướng của chuyện này là như thế nào, Hộ Bộ Thượng Thư lơ là chức trách, theo lý nên luận tội, vả lại lỗ hổng thu nhập từ thuế rất nhiều, cần phải sửa đổi lại sách luật.

Hoàng Đế cười cười, lại hỏi đến Đoan Vương: “Con cảm thấy nên xử lý như thế nào?”

Trong lòng Đoan Vương nghĩ đây có phải là Hoàng Đế đang khảo nghiệm hắn và Thái Tử hay không.

Đoan Vương khó tránh có chút chần chừ. Hắn suy nghĩ về tâm tư của Hoàng Đế. Mấy năm nay Hộ Bộ Thượng Thư không có phạm sai lầm quá lớn, việc này xem ra là do bên phía Vân Châu giấu giếm, Hộ Bộ Thượng Thư phạm lỗi nhưng thật ra không lớn, nhiều nhất cũng chỉ là nghiệm thu không có kiểm tra chặt chẽ.

Phụ hoàng chẳng lẽ định giữ lại hắn sao?

Còn nữa, Hộ Bộ Thượng Thư ở tại nơi này, nếu có thể bán được, không thể thì sau này của hắn cũng có chút phần nhang đèn.

Đoan Vương nhiều lần chần chừ, cuối cùng vẫn là nói: “Thần tử cảm thấy rằng, Hộ Bộ Thượng Thư mặc dù có sai lầm sơ xuất trong việc giám sát, nhưng niệm tình hắn vất vả và công lao nhiều năm lớn hơn, lần này lại chủ động nhận xử phạt, không bằng chờ sau khi điều tra rõ chân tướng, sẽ tiếp tục quyết định tội này.”

Hoàng Đế liền gật đầu, không nói thêm gì nữa, không có chấp nhận thỉnh cầu của Hộ Bộ Thượng Thư, cũng không có tước đi mũ quan của hắn, tất cả đều như cũ.

“Trước cứ như vậy, sau khi điều tra rõ ràng minh bạch sự việc rồi nói sau.”

Vì thế chúng thần lui ra, Thái Tử đi trước dẫn đầu, Hộ Bộ Thượng Thư định tiến lên nói mấy câu, lại bị Đoan Vương gọi lại.

Hộ Bộ Thượng Thư đành phải ở lại: “Đoan Vương gia.”

Đoan Vương trấn an hắn: “Lần này đại nhân cũng chỉ là bị tai bay vạ gió.”

Hộ Bộ Thượng Thư: “Không, sỡ dĩ gặp phải loại chuyện này, vẫn là do có nhiều quan viên liên quan rắc rối phức tạp đến chuyện cống phẩm này, quy trình không cẩn thận, sau khi hạ quan trở về, nhất định sẽ viết một bản biện pháp chu đáo trình lên bệ hạ.

Hắn cáo từ với Đoan Vương: “Đoan Vương gia, hạ quan cáo từ trước.”

Đoan Vương vừa mới xin tha giùm hắn, sau lưng hắn đều đổ mồ hôi lạnh, chỉ sợ bệ hạ đáp ứng với Đoan Vương. Bằng không thì tương lai xảy ra sai lầm, bây giờ theo khoan, sau này sợ là sẽ theo nghiêm.

Thêm nữa, Bệ hạ tuổi xuân đang thịnh, hắn cũng không mong muốn hiện tại lại quá gần gũi với Đoan Vương, cho dù cởi mũ từ quan, chỉ cần không liên lụy đến gia tộc, vậy cũng xem như là kết quả tốt rồi.

Hắn thở dài bước đi, trong lòng Đoan Vương trầm xuống, đột nhiên dâng lên lo lắng không yên, nghi ngờ bản thân vừa nãy trả lời sai rồi, cả người đều run rẩy.

Hắn rất sợ làm sai chuyện gì, ở thời điểm này, một khi phụ hoàng vứt bỏ hắn, hắn sẽ không là cái gì.

Một bên khác, Thái Tử trở về Đông Cung, lấy vụ án tham ô ở Vân Châu đã được chỉnh lý mấy ngày nay ra tiếp tục xem.

Không cần điều tra, hắn cũng có thể đoán được đại khái bảy, tám phần. Theo như xem bản trích lục mà Vân Châu trình lên những năm rồi, mực Vân Châu đều được nhập mua từ thương hội Vân Châu. Mà mực thương hội Vân Châu có lẽ chính là mực bình thường mà dân chúng mua, lại dám bán cho triều đình.

Người bình thường có thể nhìn không ra, nhưng bọn họ là người hoàng gia dòng dõi quý tộc từ nhỏ đã quen dùng mực tốt, chính hắn cũng dùng mực Vân Châu nhiều năm. Tự nhiên sẽ biết sự khác nhau giữa mực bình thường và mực Vân Châu.

Mà ngày đó xảy ra sự cố, hắn vừa vặn gặp Chiết Quân Vụ hỏi thăm việc mực Vân Châu, trong lòng lập tức nghĩ ngay đến mười lượng bạc mực mà Quân Vụ đã nói. Nghi ngờ việc này, khiến cho hắn dừng lại tất cả công việc trong tức khắc để lật xem những lọ mực Vân Châu này, quả nhiên là xảy ra vấn đề.

Thái Tử nhắm mắt lại, cảm thấy lạnh cả người.

Đến mười năm, thương hội Vân Châu làm như vậy, chắc chắn trong triều đình có người giúp đỡ địa phương Vân Châu. Vậy có người trong triều đình có người tiếp tay sao?

Những người dính dáng trong đó, hắn chỉ cần tưởng tượng ra liền cảm thấy khó chịu trong lòng, đám cẩu quan đó, cũng dám cả gan làm loạn như thế.

Hắn tức giận cầm công văn ném ra ngoài, đi qua đi lại ở trong thư phòng.

Thu thuế của Đại Tần xảy ra vấn đề.

Những tham quan này dựa vào cái gì mà dám làm như vậy?

Thái Tử nhớ tới tơ lụa.

Mà Giang Nam, cũng dùng tơ lụa để đóng thuế mùa hè. Mười năm này, Đại Tần mưa thuận gió hòa, ngoại trừ năm Vân Chân hạn hán, ít có thiên tai, quốc thái dân an, cống phẩm tơ lụa Giang Nam chồng chất ở bên trong thương khố, chưa từng dùng quá nhiều.

Cho nên bọn họ mới nghĩ ra cách này?

Nếu là cách ngu xuẩn như vậy thì tốt nhất, không ai có thể nghi ngờ bọn họ dám làm như vậy, nếu không phải tính tình hắn cẩn thận, phụ hoàng lại cao hứng đem công văn được dâng lên cho hắn trông coi, sợ là chuyện này đợi tới mười mấy năm nữa mới có thể bị phát hiện.

Thái Tử nghĩ đến đây phẫn nộ ném một cuốn sách.

Lưu công công đứng bên cạnh nhìn thấy, nháy mắt về phía Chiết Quân Vụ đang trốn tránh một bên sai bảo nàng.

Chiết Quân Vụ liền bất chấp đi đến hỏi Điện Hạ: “Điện Hạ, cần phải dùng bữa tối?”

Thái Tử đâu còn lòng dạ nào thảnh thơi ăn bữa tối, hắn tức đến no rồi. Nhưng ban đêm còn phải đọc sách, sợ là sẽ đói, hắn là một người chú ý đến sức khỏe, nên nói: “Tùy ý đem tới chút đồ ăn no bụng là được.”

Chiết Quân Vụ vội vàng rời khỏi.

Nàng tuy rằng đã không sợ Điện Hạ nữa rồi, nhưng tính tình của Điện Hạ khó có thể lường được, lúc tâm tình tốt thì cười xoa xoa đầu của ngươi, lúc không tốt thì sẽ mắng chửi người!

Là người tốt, vì cái gì phải bị mắng? Cho nên khi Điện Hạ quay lại, nàng liền trốn qua một bên, ai ngờ Lưu công công phái nàng đến hỏi Điện Hạ ăn cái gì__Chiết Quân Vụ cũng hiểu được tất cả mọi người đều ngầm mắng Lưu công công là cẩu.

Nàng nghĩ, chờ sau này nàng ngồi lên vị trí của Lưu công công, nàng nhất định không muốn tiểu cung nữ thái giám bị ai mắng.

Nhưng chuyện nên làm cần phải làm, nàng cũng rất đau lòng cho Điện Hạ, ba ngày không quay về Đông Cung, nhìn đã tiều tụy đi không ít. Điện Hạ không vui, nhưng không giống với người khác bình thường không vui sẽ không thể ăn cơm, Điện Hạ thông thường sẽ ăn không ít.

Điểm ấy Chiết Quân Vụ cũng rất khâm phục hắn. Bất cứ lúc nào chỗ nào, cần ăn cơm đều ăn cơm, nên đọc sách vẫn phải đọc.

Nàng nói với Dương công công: “Nhìn hứng thú của Điện Hạ, là ăn không vô nhưng ép bản thân ăn, nói là phải no bụng, ta nghĩ lần trước Điện Hạ nói là ăn bánh hấp thịt cừu ngon, chi bằng liền lấy món đó làm món chính.”

Như vậy Điện Hạ không ăn hay không ăn, cũng nhất định có thể ăn bánh hấp thịt cừu.

Chiết Quân Vụ phát hiện, những gì Điện Hạ thích ăn không phải dạng cao cấp không thể làm được, mà ngược lại rất thích ăn món ăn dân gian, cho nên Dương công công đã lựa chọn không ít sách dạy nấu ăn dân gian.

Dương công công còn biết nhiều hơn so với nàng, cũng tán thành làm chút bánh hấp thịt cừu, còn có thể rắc thêm một ít đồ cay Điện Hạ thích ăn, sau đi trộn nấm, dưa chuột, đậu phộng làm rau trộn, trời nóng bức như vậy, ăn chút rau trộn thật tốt.

Bất này chỉ là một trong số đó, Dương công công còn làm tôm pha lê, thịt lợn om, nước súp, còn làm năm sáu món thịt để dự phòng.

“Điện Hạ nếu đói bụng, ngươi kêu Tiểu Thịnh lại đây lấy.”

Chiết Quân Vụ ừ một tiếng, cầm theo đồ ăn bước đi. Lúc trở về, Điện Hạ đã yên lặng ngồi trên giường đọc sách, có thể thấy được tâm trạng bình thường, nói chung là sẽ không mắng chửi người.

Chiết Quân Vụ chạy nhanh tới đem mấy dĩa đồ ăn dọn xong, một bên bài biện một bên nói với Điện Hạ: “Ngài muốn rắc thêm ớt vào hay không?”

Thái Tử vuốt cầm: “Rắc nhiều một chút.”

Khi trời nóng, hắn liền thích ăn cay. Nóng ra một thân mồ hôi, hắn cảm thấy dễ chịu. Lúc trước còn nhỏ tuổi, hắn ở cùng với mẫu hậu, mẫu hậu sợ hắn ăn không tốt cho bụng, chưa bao giờ chịu cho hắn ăn nhiều.

Khi đó muốn ăn gì đều phải hỏi qua ý của mẫu hậu, bà nói không thể ăn, hắn sẽ không thể ăn, nhưng thật ra hắn rất thích ăn cay và một số món ăn.

Sau lại tới ở trong Đông Cung, tự mình làm chủ, lúc này mới có thể muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, nhưng mà hắn là người biết tự kiềm chế, mặc dù bắt đầu thường xuyên ăn ớt, nhưng cũng khống chế bản thân không thể ăn quá mức, không thể ăn nhinh, nếu không tiêu chảy hoặc là dẫn tới đau bụng, vậy mới gọi là mất mặt.

Nhưng hôm nay hắn không muốn tiết chế, hôm nay bực mình, không ăn nhiều ăn một chút căn bản sẽ ăn không vô thứ gì hết.

Tay Chiết Quân Vụ không run một chút nào, Điện Hạ nói để nhiều một chút, nàng liền để nhiều một chút, ánh mắt Lưu công công đều phải trợn cả lên, lại khó mà nói, chỉ có thể nhìn Điện Hạ ăn bánh hấp thịt cừu sốt cay, sau đó lại rót nước một ly lại thêm một ly cho Điện Hạ uống.

Lưu công công: hà tất phải làm khó bản thân chứ?

Cũng may thể chất của Điện Hạ khá tốt, cũng không có đau bụng, Lưu công công thở phào nhẹ nhõm, hắn lau lau mồ hôi, đứng ở một bên, nghe Điện Hạ hỏi Chiết Quân Vụ nói.

“Lúc ca ca làm mực, có biết bọn họ bán cho ai không?”

Chiết Quân Vụ không biết vì sao Điện Hạ lại hỏi chuyện này. Nàng lắc đầu: “Không biết, nô tỳ chưa từng nghe đại ca nhắc tới.”

Nhưng Điện Hạ hỏi như vậy, nhất định là muốn biết chút gì đó! Nàng liền cố gắng nhớ lại: “Nô tỳ còn nhớ trước kia đại ca từng nói, về sau hắn muốn trở thành một chủ hiệu bán mực lớn, nhưng hắn sẽ không làm ăn cùng thương hội Vân Châu, bởi vì hắn thường xuyên nghe chủ quán nói, thương hội lừa bịp người ta.”

Thái Tử: “Làm sao lừa bịp người?”

Chuyện này Chiết Quân Vụ thật sự không biết, nàng ngượng ngùng nói: “Lúc đại ca nói, nô tỳ đang cắt cỏ heo, lúc ấy đang tranh cắt cỏ heo với cô gái sát vách, chủ yếu là không có nghe kỹ.”

Thái Tử cười rộ lên: “Hả? Các ngươi còn đi cắt...cỏ heo, còn muốn tranh đua cắt cỏ heo?”

Chuyện này Chiết Quân Vụ biết rất rõ ràng. Nàng thấy Điện Hạ có hứng thú muốn nghe, vì thế chuyện trong nhà mình nuôi mấy con heo, con heo nào khỏe mạnh nhất, còn có con nào kén ăn đều nói hết một lần.

“Tổng cộng chỉ có chút đất vườn như vậy, cỏ cho heo ăn cũng có hạn, mùa xuân phải đi cắt cỏ heo, cỏ heo nhiều, về nhà A Nương sẽ thưởng cho nô tỳ một ít kẹo đậu, nô tỳ rất thích ăn. Bèn vì kẹo đậu, sáng sớm đã xách rỗ đi vào ruộng, đi muộn thì phải cướp đoạt của người khác.”

“Nhưng không ai dám cướp của nô tỳ, nhà nô tỳ cũng không coi như là nghèo nàn, a cha nô tỳ làm thợ mộc ở thị trấn, trong nhà còn có chút dư giả, nhà cũng là tốt nhất trong thôn, trong nhà còn có hai ca ca, hai người đánh nhau rất kịch liệt, người khác cũng không dám khi dễ nô tỳ.”

Khi nàng nói, trên mặt thật sự rất là vui vẻ. Đủ thấy trước khi bị bán, cũng chưa từng trải qua những ngày khổ cực.

Trong khi nói chuyện, Chiết Quân Vụ đột nhiên dừng một chút, hỏi Thái Tử Điện Hạ: “Điện Hạ, ngài nói, bọn họ còn sống không?”

Việc này thật không biết. Vân Châu hạn hán đợt này, người chết thật sự rất nhiều, bán vợ bán con không phải số ít, dựa theo lời Chiết Quân Vụ nói, lúc trước nàng ở, trong thôn đã bán không ít trẻ em, cho nên lúc đến lượt nàng, tuy rằng cảm thấy tức giận, nhưng cũng không phải là không có chuẩn bị.

Nàng gục đầu: “Lúc mới đầu, nô tỳ nghĩ sẽ bán căn nhà.”

Đúng vậy, nhà nàng có đất, có trâu, còn có căn nhà.

Tuy rằng không đáng tiền, nhưng dù sao cũng có thể chống đỡ vài ngày.

“Ai biết được, A Nương trực tiếp đem bán nô tỳ.”

Vấn đề này, mỗi lần nàng đều bảo bản thân dễ chịu, nhưng mà lại nói tiếp, lại dễ chịu không được.

Thái Tử thở dài một tiếng, nhớ tới phụ mẫu của mình.

Mẫu hậu bảo hộ hắn, nhưng lúc bảo hộ hắn chung quy có thể làm ra chuyện tổn thương hắn, phụ hoàng cũng bảo vệ hắn, nhưng khi bảo vệ hắn, lại có thể xem hắn như một nô tài.

Cho nên nói, giữa cha mẹ và con cái, rốt cuộc phải chung sống như thế nào mới có thể hòa thuận đây?

Dù sao hiện tại Thái Tử cũng không biết, hắn chỉ có thể nói bản thân không được hận, một khi hận bề trên, vậy thì không còn đường lui.

Có thể oán giận, có thể trách cứ, nhưng không thể hận, hận ý không thể che giấu, phụ hoàng nếu nhìn ra trên người hắn có hận ý___Thái Tử nghĩ đến cũng không dám nghĩ, hắn rùng mình một cái, sau lưng lại bắt đầu lạnh cả người.

Chiết Quân Vụ vội vàng lấy một chiếc xiêm y khoác thêm, nhưng Thái Tử cũng không có tiếp tục nói chuyện cùng cô nữa. Hắn cau mày xuất thần nhìn về nơi nào đó, Chiết Quân Vụ liền cáo lui đến chỗ dựa mỏng manh bên kia may xiêm y cho Điện Hạ.

Bình thường lúc nàng may xiêm y sẽ không nghĩ đến chuyện khác, nhưng hôm nay Điện Hạ nhắc đến những ngày nàng còn ở nhà, ký ức về mọi người liền cùng nhau tới, không dừng lại được.

Nàng rủ đầu xe chỉ luồng kim, chợt có chút nhớ nhà mà rơi nước mắt. Sau khi bị bán, nàng cũng không vì chuyện bị bán đi mà khóc, làm sao có tâm tình khóc, còn sống đã không dễ dàng gì.

Nàng liền cảm khái bản thân gần đây thật sự sống rất tốt, đã có tâm tình khóc. Nàng khóc cũng không phải là lớn tiếng khóc lên, là im hơi lặng tiếng mà khóc, một chút tiếng động cũng không có, nhưng giọt nước mắt rơi trên xiêm y, không ngờ bị Thái Tử nhìn thấy.

Hắn thở dài, buông sách xuống, gọi nàng: “Quân Vụ, đi ngươi đi đến đây.”

Chiết Quân Vụ đang khóc, nàng hoàn toàn không dám ngẩng đầu!

Thái Tử lại gọi thêm một lần nữa: “Lại đây.”

Chiết Quân Vụ xấu hổ đi qua.

Nàng nói: “Điện Hạ, rất xin lỗi.”

Thái Tử xoa xoa đầu nàng, nói một câu.

Những lời này, là những lời hắn đã suy nghĩ cẩn thận trong thời gian này.

Hắn nhẹ nhàng nói: “Ngươi bị bán, không phải do ngươi không tốt, mà lạ bọn họ không đủ sức bảo vệ ngươi.”

Trước kia hắn cố gắng như vậy, hi vọng phụ hoàng yêu thích, lại có ích gì đâu?

Phụ hoàng như cũ vẫn không thể làm một người phụ thân bình thường, khiến cho hắn hiện tại muốn hận cũng không dám hận.

Chiết Quân Vụ ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, lần này có tiếng nói: “Thật vậy sao?”

Nàng cảm thấy Điện Hạ nhất định có thể nhìn thấu tâm nàng. Không sai, nàng vừa mới nãy nghĩ lại bản thân có làm sai chuyện gì hay không, cho nên mới có thể người đầu tiên A Nương bán là nàng.

Nàng nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là không nghĩ ra được mình đã làm gì khiến cho A Nương chán ghét nàng.

Thái Tử lấy khăn ra đưa cho nàng, sau đó nói một câu mà cả đời này Chiết Quân Vụ vĩnh viễn đều không bao giờ quên.

Lời này làm cho sau khi nàng biết được sự thật mà mình bị bán, khiến cho sau khi nàng quay về căn nhà xa lạ kia, đều không có bất kỳ sự vui mừng hay chán ghét của người nào có thể lay động được nàng, chỉ làm chính bản thân nàng.

Thái Tử Điện Hạ nói: “Nếu có người không yêu thích ngươi, chuyện đó không liên quan gì tới ngươi.”

“Ngươi cái gì cũng không có sai, vốn là đáng giá được yêu thích.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp