Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 22: Vụ án tham ô tại Vân Châu (1/2)


1 năm

trướctiếp

Trái đào này quả là to thật!

Nhận được sự cho phép của Điện hạ, Chiết Quân Vụ dùng sào trúc khều rớt hai quả.

Nàng một quả, Điện hạ một quả —— nàng cắn trước một ngụm nếm thử xem hương vị thế nào, nếu ngọt sẽ đưa cho Điện hạ, nếu không ngọt vậy nàng tự giữ lại mà ăn.

Thái tử nghe xong bật cười: “Thế tại sao không hái một quả thôi, nếu không ngọt thì quả đào còn lại vẫn có thể để yên trên cây chờ chín mà?”

Chiết Quân Vụ nghiêm trang trả lời: “Không được, thứ nô tì có Điện hạ nhất định cũng phải có, nô tì không dám một mình hưởng thụ.”

Thái tử: “…”

Hắn bất đắc dĩ cầm sách gõ lên đầu nàng: “Ngươi đúng là càng ngày càng tham lam, sao có thể ham ăn như vậy chứ.”

Lưu công công bưng nước ô mai tiến vào. Bây giờ đang là tháng sáu, tiết trời oi nồm, Điện hạ mới từ Hộ Bộ trở về nhất định sẽ phải uống một chén nước ô mai.

Nhìn thấy Điện hạ ngày càng trò chuyện thân thiết với Chiết Quân Vụ, hắn hiểu rõ trong lòng. Cho nên mấy hôm nay trong hộp thức ăn luôn có sẵn hai phần nước ô mai. Quả nhiên sau khi Điện hạ uống xong, ngài nói: “vẫn còn một ít hai người các ngươi chia nhau uống đi.”

Lưu công công: “Bẩm Điện hạ, lão nô mới vừa uống nước, hiện tại không khát, xin nhường cho Chiết Quân Vụ.”

Thái tử: “Được.”

Chiết Quân Vụ liền một mình hưởng thụ chén nước ô mai này.

Nàng uống một hơi cạn chén, nói lời cảm tạ với Lưu công công: “Lưu gia gia, đợi khi nào ta trở về sẽ làm cho ông một đôi giày.”

Lưu công công cũng không chối từ, chỉ nhắc nhở: “Mấy hôm nay thời tiết ngày càng nóng bức, một ngày Điện hạ phải đổi ba bộ xiêm y, ngươi nhớ lưu ý điểm này, may thêm áo lót cho Điện hạ.”

Chiết Quân Vụ gật đầu, “Nô tì vẫn làm mãi đấy chứ, xiêm y bảo đảm đủ mặc, công công cứ yên tâm.”

Điện hạ đã trưởng thành rồi, cao lên không ít, quần áo lúc trước mặc khung vừa nữa cho nên phải liên tục may bộ mới. Xuân ẩn và mấy tiểu nha hoàn vẫn đang thêm liền tay, trong đó có nàng nữa.

Chiết Quân Vụ ngoài đọc sách viết chữ ra, công việc chỉ có may xiêm y cho Điện hạ, cho nên quần áo của Điện hạ nhất định không sợ thiếu.

Lưu công công: “…”

Thôi bỏ đi, nàng vẫn còn nhỏ, sao có thể hiểu được thâm ý của hắn. Nếu Lưu công công được hưởng ân sủng như nàng bây giờ, nhất định sẽ cố ý điểm xuýt công phu lên xiêm y để Điện hạ nhìn thấy là nhớ ngay tới mình.

Làm như vậy sao còn sợ thất sủng được.

Lưu công công cảm thấy bản thân “đầy bụng kinh luân” mà không ai hiểu, liền thở dài lắc đầu, quyết tâm đợi Chiết Quân Vụ lớn thêm chút nữa sẽ dạy bảo lại cho nàng.

Giữa thời tiết oi bức của mùa hè này, trong gian nhà chính ở Khê Nhiễu Đông có trữ một khối đá lạnh, những khi không có việc gì làm Chiết Quân Vụ rất thích ngồi đây sưởi mát. Mỗi lần nhìn thấy cảnh đó Thái tử sẽ chau mày —— hắn cảm thấy được nàng như thế là do thiếu nghị lực, một người biết chịu thương chịu khó sao có thể ham mát mẻ thế này?

Kể cả lúc luyện chữ Thái tử cũng không thích ngồi gần khối băng quá. Sự thoải mái thư thích sẽ khiến người ta dần trở nên lơi lỏng, lười biếng.

Nhưng ngài cũng cảm thấy tiểu nha đầu này vẫn chưa lớn, không dám nghĩ nàng có thể ôm ấp giấc mộng đại nghiệp thành tựu cao cả gì, ham mát mẻ thì cứ việc ham mát mẻ thôi. Đôi lông mày giãn ra, Thái tử lắc đầu, tiếp tục viết òn không đại, cũng không đồ nàng làm ra cái gì phong công sự nghiệp to lớn, tham lạnh liền tham lạnh đi, hắn lắc đầu, mày buông lỏng, tiếp tục chép Đệ Tử Quy.

Chép xong Đệ Tử Quy, vừa ngẩng đầu, hắn đã thấy Quân Vụ đang vẽ vời. Thái tử bước tới, đứng phía sau lén rút tờ giấy trong tay nàng, nhìn trên mặt giấy nào ngờ lại là một khóm măng, hắn rất ngạc nhiên, nhận xét, “Búp măng này hơi mập rồi.”

Bởi vì đang đứng gần khối băng, gió lạnh vừa thổi qua, Thái tử lập tức cảm thấy khoan khoái cả người. Ngẫu nhiên nhân lúc nhàn rỗi hưởng thụ một chút cũng không phải chuyện gì xấu.

Hắn gọi Lưu công công mang xích đu tới đây, rồi chỉ vào bức tranh mà Chiết Quân Vụ vẽ: “Lần trước ngươi thêu được cả tán tùng cơ mà, vì sao bây giờ lại vẽ một bụi măng?”

Thái tử tưởng tượng đến cảnh trên y phục mình thêu đầy những búp măng béo múp, đột nhiên cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười. Có điều mang này không phải vẽ cho hắn.

“Xiêm y của nô tì bị rách, nên muốn thêu thêm gì đó lên.”

Thái tử bảo nàng xốc quần áo lên cho hắn soi một lượt, quả nhiên nhìn thấy một lỗ hổng to tướng, “Sao lại như thế này?”

Chiết Quân Vụ: “Lúc giặt quần áo nô tì dùng sức hơi mạnh nên lỡ tay làm rách ạ.”

Thái tử lệnh cho Lưu công công đến khố phòng, “Ta nhớ rõ có mấy cây lụa màu hồng đào đến từ Giang Nam, vừa khéo có thể dùng làm áo lót.”

Chiết Quân Vụ không dám nhận.

Đó chính là cống phẩm! Tuy rằng nói đi theo Điện hạ được ăn món ngon, được dùng đồ tốt, kể cả giấy bút viết chữ cũng đều là hàng cống phẩm, nhưng cũng vì những thứ đó Điện hạ dùng qua rồi, không cần nữa mới đến lượt mình. Được ban tặng một thứ quý trọng như vậy, đây là lần đầu tiên.

Nhưng tính tình Thái tử thế nào, nàng rất hiểu rõ, nếu như nàng dám chống đối, nhất định cũng bị mắng, còn có thể làm ngài tức giận nữa, cho nên nàng đành nhận lấy, nhưng làm xong rồi thì cất lại, không mặc.

Quả là một ý kiến lưỡng toàn kỳ mỹ.

Chiết Quân Vụ tự bội phục chính mình!

Thái tử nhìn thấy nàng mày nhíu chặt, rồi lại giãn ra, sau đó cười khúc khích rồi đi lấy cây quạt lại quạt cho hắn.

Bộ dạng phục tùng nghe lời này khiến Thái tử rất thỏa mãn. Lưu công công bê một quả dưa lưới lên cho hắn, quả nhiên Thái tử ăn xong liền ban xuống dưới, Lưu công công, Chiết Quân Vụ cùng với Tiểu Thịnh đứng hầu ở ngoài phòng mỗi người đều có phần.

Những món thế này đương nhiên không thể ăn trong phòng. Ba người ra ngoài ăn, Tiểu Thịnh bèn hỏi: “Quả này là cống phẩm đến từ Tây Vực sao?”

Lưu công công gật đầu, “Đúng vậy, tiểu tử ngươi tinh mắt lắm, quả này ngoài hoàng cung ra, ở bên ngoài chỉ có công thần mới được ban cho một ít để thưởng thức.”

Chiết Quân Vụ gần đây hay đọc sách, đọc được một câu: Gác cổng trước phủ Tể tướng, ngang hàng với quan thất phẩm. Nàng cảm thấy bọn họ hiện giờ chính là như vậy.

Cái ăn cái mặc, tốt hơn người bình thường rất nhiều.

Khó trách ai ai cũng đều muốn phấn đấu lên một vị trí cao hơn, nguyên nhân rất dễ hiểu.

Lưu công công nhân cơ hội này thăm dò thâm tâm của nàng, “Ngươi có từng nghĩ tới tương lai về sau muốn làm gì không?”

Chiết Quân Vụ cảm thấy khó hiểu, cắn một miếng dưa lưới, mờ mịt ngẩng đầu, “Thế nào là tương lai về sau muốn làm gì? Tương lai? Tương lai đương nhiên là phải tiếp tục hầu hạ Điện hạ rồi. Đợi sau này tay nghề thêu thùa của ta tiến bộ, ta còn muốn thêu hoa văn cho ngoại y của Điện hạ nữa.”

Thật ra nàng còn muốn ngồi vào vị trí bây giờ của Lưu công công! Nhưng lời này không thể nói với ông ta, nàng có ngốc cỡ nào cũng biết nói ra nhất định sẽ bị gây khó dễ.

Nhưng nói thế nào thì vị trí cao nhất mà nàng có thể phấn đấu vươn lên chỉ có vị trí này của Lưu công công thôi, dù sao cũng là Điện hạ thân tín gần gũi nhất bên cạnh bệ hạ, đến lúc đó tất cả tiểu cung nữ tiểu thái giám đều phải gọi nàng một tiếng: Chiết tỷ tỷ. . . . . . À không, cũng có thể là Chiết ma ma!

Nghĩ tới đây nàng liền cao hứng, đến lúc đó của ngân bổng của nàng cũng sẽ nhiều lên một ít nhỉ? Nàng từng hỏi thăm, với địa vị của Lưu công công, mỗi tháng đại khái được hai lượng bạc!

Ông trời ơi! Tận hai lượng bạc!

Nàng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều bạc như vậy.

Nàng lại cắn một miếng dưa lưới, vui sướng hài lòng cảm thấy được tương lai của mình quả là tiền đồ xán lạn.

Lưu công công: “. . . . . .”

Hắn buồn cười nói: “Cũng đúng, cứ hầu hạ Điện hạ cho tốt, có lợi cho ngươi.”

Hiếm thấy Tiểu Thịnh bên cạnh im lặng không nói gì, Lưu công công vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Con làm sao vậy?”

Đã mấy ngày nay hắn lúc nào cũng ngơ ngẩn ngẩn ngơ.

Tiểu Thịnh vội vàng lắc đầu, cúi mặt nói: “Vừa rồi nghe cha nuôi hỏi câu đó, làm con nghĩ tới tương lai sau này của mình.”

Tương lai hắn. . . . . . Hắn hẳn là sẽ không có tương lai gì cả.

Tâm phiền ý loạn, hắn là một tên thái giám thì mơ mộng tương lai gì chứ, đến “nối dõi tương lai” còn vô vọng nữa mà.

Lưu công công ngạc nhiên đứng lên, “Từ trước đến nay con rất sáng suốt mà, vì sao vừa nghĩ đến tương lai lại đăm chiêu ủ dột rồi?”

Đợi đến buổi chiều đi uống rượu với Dương công công, Lưu công công vẫn còn băn khoăn chuyện này.

“Thằng bé Tiểu Thịnh này, có gì đó kì lạ lắm.”

Dương công công bận bịu ở trù phòng cả ngày trời, không đi đâu khác, trái lo phải nghĩ, cũng không cảm thấy được Tiểu Thịnh có chỗ nào kì lạ. Hắn cẩn thận hỏi lại tường tận, rồi cười nói: “Chắc là thằng bé lớn rồi, hiểu thái giám là gì rồi, ông còn hỏi tương lai —— chúng ta có thể có “tương lai” sao? Ông với ta tuổi tác đã cao, tư tưởng cũng cởi mở hơn rồi, Tiểu Thịnh còn trẻ nên suy nghĩ vẩn vơ cũng là bình thường.”

Lưu công công ngẫm lại thấy cũng phải, người trẻ tuổi ai chẳng có vài khúc mắt, đợi Tiểu Thịnh tự mình tháo gỡ được là tốt rồi.

Hai người đang uống rượu, lại nghe Tiểu Thịnh chạy tới gọi, “Dương gia gia, Điện hạ đột nhiên thức dậy, nói muốn ăn một bát hoành thánh.”

Hoành thánh?

Nhưng trước giờ Điện hạ chưa từng ăn qua món này. Dương công công lắc đầu, “Người thích ăn món này là Quân Vụ, không phải là ý của nàng đó chứ?”

Lưu công công liền tự bưng bát hoành thánh trở về, lúc hắn bước vào, nghe thấy Quân Vụ đang kể cho Điện hạ nghe hoành thánh trên trấn thơm ngon thế nào.

“Mẫu thân từng đưa bọn ta lên phố ăn món này một lần, cả năm huynh đệ tỷ muội ta đều ăn, như cha mẹ lại không, họ nói không thích ăn, lúc đấy nô tì còn tin là thật, sau mới hiểu ra vì họ muốn dành dụm tiền bạc.”

Hai người ngồi trên tháp, mặt đối mặt, chính giữa kê một chiếc bàn nhỏ, Chiết Quân Vụ đang mài mực cho Điện hạ, Điện hạ vừa viết chữ vừa nghe nàng nói, thấy Lưu công công tiến vào, bảo: “Mau bưng tới cho ta nếm thử.”

Lưu công công dạ một tiếng, nghĩ thầm, Điện hạ không phải đang ngủ sao, như thế nào lại thức rồi?

Sau đó nghe ngóng một hồi, mới biết được Điện hạ mơ thấy ác mộng, nhìn trời cũng sắp hừng đông, Điện hạ không ngủ nữa, quyết định thức dậy đọc sách luyện chữ.

Ăn xong bát hoành thánh này rồi, đợi đến sáng sớm Điện hạ nhất định còn phải ăn thêm thứ khác, nếu không sẽ không chống chịu được cả buổi sáng.

Vậy nên Chiết Quân Vụ vừa hầu hạ Điện hạ ăn hoành thánh, vừa nghĩ xem nên làm thêm chút gì cho Điện hạ ăn chắc bụng, tốt nhất là có thể giấu trong túi nhỏ bên người, không có mùi nồng, như vậy mới tiện lấy ra ăn bất cứ lúc nào.

Nàng nói: “Trước kia trong nhà nô tì còn có khoai lang sấy, những lúc nô tì đi nhổ cỏ mẫu thân sẽ lén lút đưa cho nô tì hai miếng.”

Ăn khoai lang bảo đảm chắc bụng.

Lưu công công thầm nghĩ sẽ không có chuyện Điện hạ ăn những món đành riêng cho dân chúng bần hàn như khoai lang sấy, ngài có ăn cũng phải ăn thịt sấy. Nói đến cũng nên bảo Dương công công chuẩn bị thịt sấy cho Điện hạ, giấu trong túi nhỏ, để Điện hạ đột nhiên thấy đói cũng có cái mà ăn.

Nếu là trước đây Điện hạ nhất định sẽ không ăn, nếu có đói ngài sẽ xem đó là một bài khảo nghiệm năng lực chịu đựng, nhịn qua một cơn đói ngài còn thấy cao hứng, nhưng Điện hạ của bây giờ có chút khác trước, thả lỏng bản thân hơn nhiều, thỉnh thoảng sẽ ra ngồi cạnh khối băng hóng mát, buổi chiều đói bụng sẽ gọi người làm một bát hoành thánh nóng hôi hổi.

Dù sao một năm này Điện hạ đang chậm rãi thay đổi rất nhiều.

Có lẽ hắn cũng không cảm nhận được sự biến hóa của bản thân, chỉ cảm thấy đề nghị này không tồi, cũng nghĩ giống Lưu công công, phân phó Lưu công công đi làm chút thịt bò sấy.

Vài ngày tiếp theo, vào giờ nghỉ sau khi nghe lão sư giảng bài xong, hắn cũng có thể lấy thịt bò sấy Dương công công và trù phòng gấp gáp chuẩn bị ra nhâm nhi một miếng. Hắn không chỉ ăn một mình mà còn chia cho Nhị ca và lão Tứ.

“Cũng không tệ lắm.”

Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử nhận lấy, học theo hắn tước tước từng thớ thịt cho vào miệng, quả thật rất ngon.

Đoan vương và Ngũ Lục Thất hoàng tử bên cạnh: “…”

Phân biệt đối xử thật trắng trợn, đến giả bộ khách khí cũng không thèm.

Có đôi khi Đoan vương cảm thấy Thái tử rất thông minh, cũng có đôi khi lại cảm thấy Thái tử ngốc. Phụ hoàng rõ ràng là hy vọng huynh đệ bọn họ hòa thuận, nhưng Thái tử cố tình không nghe theo.

Hắn không thích bọn họ, địch ý biểu hiện trắng trợn ra ngoài, không thèm giấu diếm một chút ghét bỏ nào.

Đoan vương có chút đau đầu. Lần trước ở thư phòng phía nam đánh một trận, lão Tứ và lão Nhị liền trực tiếp theo phe Thái tử, tuy rằng bọn họ không thân thiết như Ngũ Lục Thất hoàng tử, vẫn cô đơn chiếc bóng, nhưng cũng rất hay tụ tập cùng nhau.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp