Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 21: Ngắm hoa đào lả tả như mưa bay


1 năm

trướctiếp

Hôm ấy tròn 13 tuổi, Xuân Ẩn, Hạ Ẩn, Tiểu Thịnh và Lưu công công, Dương công công cùng chúc mừng sinh thần của nàng.

Dương công công còn đặc biệt chuẩn bị cho nàng món bánh táo tàu mà nàng yêu thích nhất.

“Không hổ là người Vân Châu, chỉ thích ăn món bánh táo tàu Vân Châu, ta đây, rất lâu từ trước đã nhờ người mua rất nhiều táo tàu Vân Châu về, không chỉ làm được bánh táo còn có thể đem phơi nắng, ngươi nếm thử xem…”

Chiết Quân Vụ thử một miếng cảm thấy rất ngọt. Nàng nói lời cảm tạ với Dương công công: “Ngài có lòng quá…”

Dương công công thì nghĩ, tấm lòng này sẽ đến tai Thái Tử, chỉ cần Thái Tử biết đến là được rồi.

Có đôi khi cùng là một chuyện làm xong nhưng không được chủ tử nhớ tới, ngươi chỉ cần ở trước mặt người làm đi làm lại nhiều lần, dần dần người sẽ có thể nhớ kỹ đến ngươi.

Dương công công cũng không cầu mong điện hạ coi trọng hắn được bao nhiêu, dù sao chuyện mà Lưu công công làm được hắn sẽ không làm được. Hắn chỉ mong sau này tuổi già sức yếu, điện hạ có thể tìm cho hắn một chỗ nương thân ngay ở trong hoàng cung này, hắn cũng không cần đi ra ngoài, được các tiểu thái giám đối đãi kính trọng là đã có thể an hưởng tuổi già.

Dương công công bắt đầu cân nhắc từng đường đi nước bước. Hắn muốn nhắm vào điện hạ nhưng lại bị tên Lưu công công chết giẫm kia phá hỏng kế hoạch, chỉ đành xuống tay với Tiểu Thịnh và Chiết Quân Vụ, ha, chiêu này gọi là rút củi dưới đáy nồi.

Vậy nên Dương công công đối đãi với Tiểu Thịnh như con cháu trong nhà, lòng người đều là máu mủ, chân tình hay giả ý rất dễ phân biệt. Đứa trẻ mà Lưu công công đích thân bồi dưỡng này ngày sau sẽ có nửa phần công lao của hắn.

Nói tới Chiết Quân Vụ, khoan bàn tương lai tạo hóa của nàng ra sao, chỉ nhìn tình hình trước mắt là biết có thể giao hảo với nàng chắc chắn sẽ không thiệt thân. Nhỡ đâu mai này nàng trở thành quý phi hay hoàng quý phi, hắn cũng có thể bám chân hưởng sái.

Nàng là người có tấm lòng chân thành, trọng tình cảm, Dương công công nguyện ý đặt cược vào nàng, vậy nên lần trước mới nhờ Tiểu Thịnh trực tiếp đến Từ Lạc cung gọi Thái Tử điện hạ.

Tâm ý của hắn Chiết Quân Vụ cũng hết lòng đón nhận, vậy nên mới nói Tiểu Thịnh là một tiểu tử ngoan. Đem chuyện Dương công công gọi hắn đi kể hết đầu đuôi không có chút ác ý nào.

Dương công công cũng rất hài lòng, Tiểu Thịnh và Quân Vụ đều là trẻ ngoan, trẻ ngoan rất, trẻ ngoan rất lương thiện. Hắn có thể tha hồ bày mưu tính kế trên người hai đứa trẻ ngoan này.

Hắn ân cần chia thức ăn cho mọi người, dù là Xuân Ẩn hay Hạ Ẩn hắn cũng nhớ rõ món khoái khẩu của các nàng. Mỗi người đều được thưởng thức món mà cá nhân mình yêu thích.

Đây là lần đầu tiên Chiết Quân Vụ trải qua một kỳ sinh nhật như thế. Tất cả mọi người quây quần bên nhau, có thật nhiều đồ ăn ngon, ai ai cũng tặng quà cho nàng. Tuy rằng nàng cảm thấy món quà sinh nhật của điện hạ là nhất, nhưng quà của những người còn lại cũng rất tuyệt.

Nàng hạnh phúc lắm, những sợ sệt mấy ngày qua giờ đây đều tan biến, nàng vui vẻ cầm một miếng bánh táo tàu lên ăn. Lúc quay về cũng không quên mang cho điện hạ một miếng bánh đã được gói ghém kỹ càng.

Chiết Quân Vụ cẩn thận quan sát thần sắc của điện hạ, bộ dạng muốn nói nhưng lại không dám của nàng đã sớm bị Thái Tử phát hiện.

Hắn cũng không vạch trần, để xem nha đầu này có thể nhẫn nhịn được bao lâu.

Cái tật xấu có chuyện gì cũng không dám nói, cứ đắn đắn đo đo của nàng thể nào cũng phải sửa lại mới được. Thế là Thái Tử vừa đọc sách vừa len lén liếc mắt nhìn nàng, nhìn thấy nàng cứ tới tới lui lui ngẩng đầu rồi lại cúi đầu, hắn rốt cuộc cũng không nhịn được quát: “Còn không mau lại đây!”

Chiết Quân Vụ hí hửng chạy đến, nàng giở giọng lấy lòng điện hạ: “Đây là táo và bánh táo nô tì gói riêng lại cho ngài!”

Thái Tử hừ lạnh một tiếng chán ghét nói: “Không phải là đồ ăn xong còn thừa à?”

Chiết Quân Vụ lập tức lắc đầu nguây nguẩy, nói chắc nịch: “Đây là miếng đầu tiên đấy ạ, sợ đến lúc đem về bị nguội nên Dương công công đặc biệt chế biến thành bánh lạnh cho ngài.”

Lúc bấy giờ Thái Tử mới hài lòng, hắn sao có thể ăn đồ thừa của người khác được.

Năm nay 13 tuổi, coi như nha đầu kia đã ăn 14 năm cơm gạo rồi. Hắn hỏi nàng: “Chờ tới khi người tròn 15 tuổi cập kê, ta ban tiểu tự cho ngươi được không?”

Chiết Quân Vụ mừng rỡ: “Vâng ạ —— nhưng mà điện hạ, tiểu tự là cái gì?”

Thái Tử: “…”

Tiểu tự là cái gì còn chưa biết đã trả lời nhanh như vậy?

Chiết Quân Vụ ngượng ngùng xoa đầu: “Chỉ cần do điện hạ ban cho nô tì, nhất định là đồ tốt.”

Thái Tử điện hạ cảm thấy nàng rất hiểu chuyện, thứ mà hắn cho đương nhiên là đồ tốt. Hắn kiên nhẫn giải thích một phen, cuối cùng nhận ra nàng vẫn mơ mơ hồ hồ như trước, chỉ đơn giản tổng kết tiểu tự là một cái tên khác.

Tuy Chiết Quân Vụ cho rằng cái tên hiện tại của mình nghe cũng rất hay rồi, nhưng nếu là tên điện hạ ban nhất định sẽ còn hay hơn nữa. Nàng nhân lúc điện hạ cao hứng, lại hỏi thêm một câu: “Điện hạ, ngài định ban cho nô tì tên gì?”

Thái Tử bật cười: “Sao lại hỏi vào lúc này, đợi nhà ngươi tròn mười lăm tuổi rồi mới tính tiếp đi.”

Chiết Quân Vụ đành chấp nhận, nàng có hơi thất vọng, phải còn đợi hai năm nữa cơ à.

Hai năm vẫn là một thời gian dài.

Nàng đã ghi tạc lời hứa hẹn của điện hạ vào lòng, lúc trở về còn hỏi Xuân Ẩn: “Các cô có tiểu tự không?”

Xuân Ẩn sửng sốt rồi lắc đầu: “Không có, ngay cả một cái họ bọn ta cũng không có nữa là.”

Các nàng ấy là những nô tì theo hầu điện hạ sớm nhất, tên hiện tại cũng không phải do điện hạ bạn, mà là lúc vừa tiến cung được quản sự Mama đặt cho.

“Bốn người Xuân Hạ Thu Đông bọn ta đều được chọn từ đám dân tị nạn, lúc tiến cung tuổi tác còn nhỏ, không nhớ rõ tên của chính mình, ma ma bèn lấy bốn chữ xuân hạ thu đông ghép thêm một chữ ẩn tạo thành cái tên như bây giờ.”

Nói vậy sau khi được điều đến các cung, bọn nô tì sẽ được chủ tử ban tên. Chỉ có mình điện hạ là không —— Xuân Ẩn nghĩ có lẽ là cho ngài ấy lười sửa, cho nên bốn người các nàng đành giữ lại tên cũ.

Đa số những thái giám cung nữ tiến cung có họ riêng đều là nhờ lúc mới nhập cung họ vẫn còn nhớ tên họ của mình, nếu không nhớ được như trường hợp của Tiểu Thịnh sẽ phải đợi đến sau khi tiến cung mới được Lưu công công đặt cho.

Tiểu Thịnh trước đây chỉ gọi là Tiểu Thịnh, hiện giờ theo Lưu công công nên đổi thành Lưu Thịnh. Dù sao sau này lớn lên cũng không thể cứ gọi Tiểu Thịnh Tiểu Thịnh mãi.

Đây là lần đầu tiên Chiết Quân Vụ nghe Xuân Ẩn kể về những chuyện này. Giờ đây nàng mới thấy mình may mắn biết bao, 12 tuổi mới bị bán vào cung, lúc đó đã có tên tuổi đầy đủ, vừa rồi còn được điện hạ hứa ban tiểu tự.

Chiết Quân Vụ chợt cảm thấy bất an, bởi vì giữa những người ở đây, có thể nói nàng là hạnh phúc nhất.

Nàng không nỡ kể tiếp chuyện vừa rồi cho Xuân Ẩn và Hạ Ẩn nghe, hai người họ sẽ không được ban tiểu tự, vì họ không được điện hạ coi trõng, hầu như ngài chưa từng nói chuyện quá lâu với các nàng. Chiết Quân Vụ sợ rằng nếu mình kể ra sẽ làm Xuân Ẩn thấy chạnh lòng, vậy nên nàng đổi đề tài, hỏi: “Tiểu Thịnh đâu rồi?”

Xuân Ẩn bật cười: “Cũng không biết Tiểu Thịnh đi đâu nữa, chắc đã tới trù phòng phụ giúp.”

Tiểu Thịnh là một đứa trẻ lanh lợi hoạt bát, rất được cảm tình của mọi người, đương nhiên việc hắn được mọi người quý mến có chín phần phần nhờ vào Lưu công công là cha nuôi của hắn, nhưng vẫn không thể chối bỏ được cách làm người của hắn. ( truyện trên app T Y T )

Bình thường Xuân ẩn cũng không để ý tới hắn, trong mắt nàng, chỉ cần là người được điện hạ yêu thích, cho dù không đến mức kết giao các nàng cũng phải biết làm thân ít nhiều. Một khi không có chỗ dựa vững chắc chỉ sợ rằng con chó con mèo cũng có thể ức hiếp mình.

Vậy nên việc gì phải lãng phí thời gian của bản thân để kết giao với người khác?

Đằng nào Xuân Ẩn cũng không muốn.

Nhưng vừa nãy Xuân ẩn đoán sai rồi, Tiểu Thịnh không tới trù phòng xưng huynh gọi đệ với ai, hắn đang ở Tĩnh Trúc Hiên.

Hôm nay Dương Công công làm rất nhiều món ngon trong đó ngon nhất là món thịt kho tàu sư tử đầu mà Thanh Oanh thích nhất. Món này không dễ làm, trước đây Thanh Oanh có nhắc tới một lần, nói hoàng hậu nương nương từng ban cho nàng một miếng.

Từ khi được thử Thanh Oanh đã cảm thấy đây chính là mỹ vị nhân gian.

Tiểu Thịnh nghe qua liền ghi tạc trong lòng. Vừa hay hôm nay Dương công công làm món này, trong lòng tiểu Thịnh bật lên ý nghĩ giấu một phần cho Thanh Oanh.

Vốn dĩ hắn cảm thấy mình không nên tới thì hơn, nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu là không thể xóa đi được, hắn ưu tư đắn đo một hồi, cân nhắc cái lợi cái hại, rốt cuộc cảm thấy chính mình có thể đến trù phòng trước rồi tiện đường vòng qua Tĩnh Trúc Hiên.

Làm như vậy dễ chấp nhận hơn, Tiểu Thịnh cũng không dám mang theo hộp cơm, chỉ dùng một cái chén gỗ có nắp, gắp hai cái sư tử đầu bỏ vào sau, đó giấu chén gỗ trong tay áo.

Hắn ngựa quen đường cũ bước vào Tĩnh Trúc Hiên, may mắn A Vân không ở đó chỉ có một mình Thanh Oanh đang nhóm lửa, không ngờ lại thấy chủ tớ hai người trông giống nhau như đúc đang chăm chú nhóm lửa.

Đã lâu Tiểu Thịnh không quay lại nơi này, không nghĩ tới hai người càng ngày càng giống nhau thế này.

Thấy hắn đến Thanh Oanh hết sức mừng rỡ: “Tiểu Thịnh công công, sao ngươi lại tới đây?”

Nàng vẫn để mái che nửa gương mặt như trước, nhìn không rõ ngũ quan nhưng giọng nói so với lúc đầu đã trấn định hơn nhiều rồi.

Tiểu Thịnh lấy cái chén gỗ bên trong tay áo ra: “Cho người này.”

Thanh Oanh mở nắp ra nhìn, là món sư tử đầu. Nàng cười rộ lên: “Cảm tạ ngươi, vậy mà ta cứ nghĩ cả đời này sẽ không có cơ hội được ăn sư tử đầu nữa.”

Tiểu Thịnh hỏi nàng còn muốn gì không, hắn sẽ cho người đưa tới. Thanh Oanh lắc đầu: “Cái gì ta cũng có đủ rồi, so với khi làm nô tì đã tốt hơn nhiều rồi.”

Nàng lại cảm tạ tiểu Thịnh thêm một lần nữa rồi nói: “Lần trước ngươi tới đây ta cứ rầu rĩ mãi vì không có gì để đáp trả ơn của người, cho nên mấy ngày nay cặm cụi đan đôi giày này, lúc đó ta có để ý, đôi giày người hay mang đã cũ rồi.”

Vất vả lắm nàng mới tìm được đủ vật liệu để làm giày, đều là người gian khổ cả, Tiểu Thịnh lập tức có thể cảm nhận được sự quý giá của đôi giày này. Hắn cầm đôi giày lên nhìn ngắm, giày được làm từ những chất liệu bình thường nhất, không khác gì lắm so với thứ hắn dùng thường ngày, hắn biết nàng đã đặt hết tâm tư vào đôi giày này.

Sau đó hắn chợt nghĩ mình thật sự không thể nhận đôi giày này, dù nói thế nào thì nàng cũng là thị thiếp của điện hạ, còn mình chỉ là một tên Thái giám nếu nhận lấy đôi giày này của nàng, một khi bị người khác tóm được nhược điểm e rằng tình ngay lý gian.

Nhưng hắn vẫn cầm lấy đôi giày, không bỏ xuống mà giấu vào trong tay áo, nói: “Ta cũng rất cảm tạ người, đúng lúc ta còn thiếu một đôi giày.”

Thanh Oanh rất lấy làm vui mừng, còn muốn mời hắn uống một chén trà nhưng Tiểu Thịnh lại mở miệng từ chối: “Ta còn việc gấp phải quay trở về xử lý.”

Thanh Oanh khó tránh khỏi thất vọng, nàng thật sự rất muốn thể hiện lòng cảm kích với Tiểu Thịnh.

Đợi đến khi hắn đi rồi nàng vẫn còn đứng ở trước cửa ngóng theo một hồi mới quay trở vào.

Lúc A Vân trở về, nhìn thấy dáng vẻ cô độc của Thanh Oanh, cười nói: “Cô nương, người làm sao vậy ạ?”

Thanh Oanh cũng cười cười: “Không sao, chỉ cảm thấy ở nơi cung cấm này khó lòng gặp được người tốt.”

A Vân không hiểu nàng đang nói gì nhưng vẫn cảm thấy những lời này nói rất có lý. Nàng vừa đi lấy thức ăn buổi tối, chỉ không cẩn thận làm rơi một miếng đậu trên thớt đã bị lải nhải rất lâu.

Nàng nói với Thanh Oanh: “Đúng là khó lòng gặp được người tốt, toàn mấy bà lão suốt ngày mắng mỏ nô tì mãi không thôi.”

Hơn nữa mỗi lần tới trù phòng nàng đều có thể nghe thấy mấy lời ong tiếng ve, nói gì mà đều là hầu hạ cho tiền viện, Chiết Quân Vụ là Phúc Tinh mà Thanh Oanh cô nương lại là một tai tinh.

Thực ra A Vân cũng từng gặp qua Chiết Quân Vụ, đó còn là ngày đầu tiên Chiết Quân Vụ đến Đông cung, nàng ta ở trong tập viện. Khi đó nàng ta còn chưa được như bây giờ, chỉ là một kẻ đáng thương bị người khác khinh thường bắt nạt.

Nhớ tới những lời đồn đãi vô căn cứ này, A Vân rất có ác cảm với Chiết Quân Vụ, vì lòng thành của nàng đã hướng về Thanh Oanh.

Nhưng những lời này không thể nói với Thanh Oanh, nàng chỉ bảo: “Buổi chiều hôm nay ở trù phòng có món thịt kho tàu, nô tì giành được một mâm, cô nương mau tới đây nếm thử xem.”

Thanh Oanh chia một nửa thịt kho tàu cho A Vân, còn chia thêm cho A Vân hai miếng thịt kho tàu sư tử đầu. A Vân hỏi nàng lấy từ đâu, Thanh Oanh mới bảo là Tiểu Thịnh cho. A Vân tiện nói thêm: “Tiểu Thịnh công công đúng là rất tốt, sau này nô tì sẽ hiếu kính hắn nhiều thêm một ít, biết đâu lần tới có gì ngon hắn lại nghĩ đến chúng ta.”

Nàng vẫn còn nhỏ vậy mà tính toán cũng thật nhiều: “Cô nương, biết đâu chừng là để nịnh bợ người, dù sao người cũng là do Hoàng hậu nương nương đưa tới, không chừng một ngày nào đó điện hạ và nương nương sẽ nhớ đến người.”

Nghe xong Thanh Oanh có chút khẩn trương, chẳng những không vui lên mà còn mất hứng.

Nàng không muốn để bọn họ nhớ tới mình, nàng cảm thấy cuộc sống như bây giờ đã tốt lắm rồi.

Nàng thành tâm hướng về Bồ Tát cầu nguyện: “Tín nữ nguyện ý giảm thọ mười năm, đổi lại những tháng ngày an ổn thế này.”

.....

Gần đây Thái Tử bề bộn nhiều việc.

Đúng vậy, bởi vì ngoài việc học hành, ở Hộ Bộ hắn cũng có trăm công nghìn việc. Không biết có phải bởi vì Hoàng đế cảm thấy không gả chất nữ của Thục Lăng hầu gia cho hắn làm Thái Tử phi là có lỗi với hắn hay không, nên mới thăng cấp chức vụ của hắn ở Hộ Bộ.

Nhưng thăng cấp ở đây chẳng qua là chuyển từ một chức quan nhàn tản lên một chức quan có vài ba chuyện để làm mà thôi.

Chức vị này nói quan trọng thì cũng quan trọng, nói không quan trọng thì cũng không quan trọng, chính là chức thu thuế. Ở đây có rất nhiều kho hàng, công văn nộp thuế cũng la liệt chất chồng. Những công văn này là chứng chứ nộp thuế, không có gì hiếm thấy, nhưng cũng không để thất lạc hay nhầm lẫn chút nào.

Thái Tử đột ngột bị đổi chức quan, nhưng hắn không hề kích động, trước đây hắn từng đến Hộ Bộ, nhưng chỉ đi được vài ngày đã không còn cần mẫn được bao lâu. Hoàng đế chỉ muốn hắn đến đó để học hỏi, nhưng việc gì cũng không có phép hắn nhúng tay vào. Thái Tử chịu cảnh đối đãi lạnh nhạt này mấy hôm, rốt cuộc tuổi trẻ khí thịnh, cảm thấy tình hình này còn chẳng bằng về cung tự học, nên mới ít đến đó.

Bây giờ thăng cấp chức vụ tuy vẫn không cao so với trước đây, nhưng hắn đã thoát khỏi cảnh ăn không ngồi rồi.

Bước vào Hộ Bộ, nhìn đấy đống công văn thương khố và người quản lý công văn cúi đầu khom lưng lén lút cười cợt mình, hắn vẫn không hề cảm thấy thất vọng.

Dù sao hắn còn trẻ, khẳng định chưa thể xử lý được chuyện lớn, vậy thì đi lên từ những việc nhỏ đi. Bắt đầu bằng việc chỉnh sửa công văn cùng đám người quản lý công văn —— hắn nhận thấy được nhưng công văn được ghi chép từ khai quốc đến bây giờ này không có quyển nào được phân loại theo địa phương, như thế không tốt.

Hắn lệnh cho người cùng chỉnh sửa lại, không phải đụng đâu sửa đó, mà sửa theo lần lượt từng phủ, từ huyện đến phủ, cẩn thận tính toán lại các khoản mục của từng địa phương.

Bắt đầu từ phủ Vân Châu.

Năm trước ở Vân Châu có nạn hạn hán, hiểu biết của Thái Tử về nơi này cũng không ít, nên bây giờ kiểm kê số thuế của họ cũng thuận buồm xuôi gió, ít nhất những thông tin như huyện nào ở đâu, tổng cộng có bao nhiêu huyện, hắn đều nói được vanh vách.

Hộ Bộ thượng thư nghe nói Thái Tử bắt đầu kiểm tra sổ sách, trên trán bắt đầu túa ra mồ hôi lạnh —— đã qua nhiều năm như vậy, lỡ như tra ra một điểm sai sót nào đó trong đống công văn chất chồng kia, vậy chẳng phải đại nạn lâm đầu rồi sao, hắn ta căn bản không có khả năng sống sót để tiếp tục giữ chức Hộ Bộ thượng thư này.

Vậy nên Hộ Bộ thượng thư ngày ngày ăn uống không vào, hận không thể cắm mắt vào Hộ Bộ, chỉ cầu mong Thái Tử cảm thấy công việc điều tra thuế má này vất vả quá rồi đừng lại.

Nhưng Thái Tử nào phải người bình thường. Hắn không ngừng cố gắng, hơn nữa chuyện càng khó khăn càng phải làm cho tốt. Chưa kể đọc sách luyện chữ đã là thói quen ngày đêm của hắn, nên không có chuyện cảm thấy vất vả. Nhìn đống công văn chồng thành núi to núi nhỏ, hắn còn lập tức gọi người hầu mang thức ăn đến đó: Hắn muốn làm thâu đêm, muốn chỉnh lý tất cả công văn thành từng quyển sổ một, hắn phải nắm rõ tình hình thuế má của giang sơn Đại Tần hiện tại trông như thế nào.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp