Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 20 lễ sinh thần


1 năm

trướctiếp

Điện hạ gần đây vẫn luôn giận dỗi, Chiết Quân Vụ liền cùng Dương công công thương lượng, có thể làm chút đồ ăn cho người hả giận hay không. Nàng thấy bực mình sẽ hại thân, hại thân rồi liền phải uống thuốc, mà thuốc là ba phần độc, nàng không muốn điện hạ uống, liền nghĩ cách về mặt ăn uống.

Hơn nữa nàng cũng không muốn dược thiện, điện hạ ghét nhất là ăn dược thiện, nàng muốn thứ đồ ăn mà vừa nhìn đã muốn ăn.

Nhưng bản thân nàng lại không biết làm, liền đi tìm Dương công công, rất là ngượng ngùng, cảm thấy mình là đang làm khó người ta.

Dương công công không cười nhạo việc nàng muốn dùng đồ ăn thay thế thuốc —— Chính là bởi vì không thể, nếu có thể đem thứ đó biến thành có thể, không phải có thể nở mày nở mặt trước chủ tử hay sao.

Hơn nữa, đưa ra lời này chính là Chiết Quân Vụ, nàng là người hiểu tâm tư của điện hạ nhất, nếu như là đồ ăn do nàng dâng lên, điện hạ mặc dù không thích, có lẽ cũng sẽ ăn để cho nàng vài phần mặt mũi, hắn cũng có thể theo đó vớt vát được chút ít.

Hai người ở đó nghĩ ngợi, Tiểu Thịnh lại thở hổn hển chạy vào: "Mau, người của Trường Nhạc Cung tới, nói là hoàng hậu nương nương gọi Chiết Quân Vụ đi.”

Chiết Quân Vụ phút chốc trở nên hoảng loạn.

“Nương nương gọi ta đi?”

Nàng có bản lĩnh gì mà có thể khiến Hoàng Hậu cho người tới gọi nàng đi?

Dương công công vào cung sớm hơn nàng và Tiểu Thịnh vài năm, lập tức nói: “Nếu như là cho người tới gọi, ngươi liền đi theo đi, ngươi không phạm sai lầm gì, nghĩ đến nương nương gọi ngươi tới cũng chỉ là muốn nhìn ngươi một cái, dù sao ngươi cũng là cung nữ hầu hạ thân thiết nhất bên cạnh điện hạ rồi.”

Nói như vậy, Chiết Quân Vụ liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng cùng Dương công công nói lời cảm ơn, đi theo Tiểu Thịnh ra cửa, sắp ra cửa đến nơi, Tiểu Thịnh bèn tự mình chủ trương, nhỏ giọng nói: “Ngươi đi trước đi, đợi ta lát nữa bảo Xuân Ẩn tỷ tỷ đi qua Trường Nhạc Cung đón ngươi, đến lúc ngươi trở về, đi theo Xuân Ẩn tỷ tỷ đi là được.”

Chiết Quân Vụ gật đầu, hành lễ với tiểu công công đến gọi nàng trong cung Hoàng Hậu, sau đó cẩn thận từng tí đi theo hắn. Tiểu Thịnh liền lo lắng suông, lập tức đi tìm Xuân Ẩn, kết quả còn chưa đi vài bước, liền thấy Dương công công đứng ở góc tường kêu hắn qua.

Tiểu Thịnh vội vàng đi qua: "Dương gia gia?”

Dương công công: "Điện hạ sau khi rời khỏi Trường Nhạc Cung, thường là sẽ đi Từ Nhạc Cung, tiểu tử ngươi chạy nhanh đi báo cho cha nuôi một tiếng, tránh sau này điện hạ lại trách mắng.”

Tiểu Thịnh liền có chút do dự.

“Dù sao cũng là hoàng hậu nương nương, chẳng qua là gọi một cung nữ đi, liền phải đi nói cho điện hạ sao? Có phải là không tốt lắm không?”

Dương công công tát một cái lên trán hắn: "Ngày thường nhìn rất linh hoạt, giờ sao lại thành dáng vẻ ngu người như thế này, ngươi a, nghe ta không sai đâu, mau đi.”

Tiểu Thịnh liền vội vàng đi, kỳ thật so với tin phục Lưu công công, hắn cảm thấy Dương công công càng thông minh hơn, nếu không phải Lưu công công mới là tâm phúc của điện hạ, hắn lại không muốn đi theo Dương công công làm đầu bếp, chắc chắn là muốn bái Dương công công làm cha nuôi.

Nếu Dương công công đã nói như vậy rồi, Tiểu Thịnh liền không hề do dự, vội vàng chạy đi Từ Nhạc cung tìm Lưu công công.

Mà lúc này, Chiết Quân Vụ đã bị đưa tới Trường Nhạc Cung.

Nàng quỳ trên mặt đất, hành lễ với Hoàng Hậu, còn có một cô nương ăn mặc rất đẹp trên đầu cài trang sức lấp lánh nàng không biết là ai, liền chỉ cúi đầu một cái, nói một câu cô nương vạn phúc.

Hoàng Hậu liền đối với Chiết Quân Vụ nói: “Ngẩng đầu lên.”

Chiết Quân Vụ liền ngẩng đầu. Mái tóc dày che hết nửa bên mặt. Hoàng Hậu là lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nhìn đi nhìn lại, cảm thấy người nàng không tồi, ngược lại rất thích —— hy vọng Chiết Quân Vụ tương lai sau này có thể sinh con trai cho Thái Tử.

Chiết Minh Châu sớm đã không có tâm tư nhìn cái gì mà sủng tì nữa rồi! Nàng chỉ hận bản thân lanh mồm lanh miệng, muốn luyện cho mình cách ăn nói, nỗ lực duy trì dáng vẻ quý nữ của bản thân, không để bản thân làm mất thể diện của Thục Lăng Hầu. Vì thế ngồi đoan trang ở đó, lại không nói lời nào.

Nói cái gì? Nói nếu như đã xem qua rồi, vậy thì cho người trở về đi. Như vậy mà nói, cho thấy rõ ràng là mình muốn xem người. Nàng cũng không ngốc, chỉ cười nói: “Nương nương, đúng là người người muốn xem, quả nhiên là một mỹ nhân.”

Hoàng Hậu hồ nghi: “Tóc đều che mất nửa khuôn mặt rồi, con có thể xem ra nàng ta trông như thế nào không?”

Chiết Minh Châu: “……”

Ha hả.

Nàng sống mười ba năm, vẫn là lần đầu tiên bó tay như vậy.

Nàng nói: “…… Mơ hồ vẫn là có thể nhìn ra.”

Quả thật là nhìn không ra, cho nên nàng hoài nghi sở thích của Thái Tử có phần khác thường, dù sao thì cô nương như vậy thật sự là bình thường.

Hoàng Hậu cũng không quản Chiết Minh Châu là thật sự nhìn ra hay là giả vờ nhìn ra, nàng cảm thấy cung tì này nếu được nhi tử yêu thích, nói không chừng qua hai năm nữa đứa cháu đầu tiên của mình lại từ bụng nàng ta mà ra, liền cầm lòng không nổi mà cười lên thành tiếng.

Mới vừa toét miệng, lại nghĩ đến Chiết Minh Châu ở bên cạnh, cảm thấy chính mình không thể lộ ra vui mừng quá mức, liền nhịn lại một chút, nỗ lực giữ nguyên khuôn mặt bình thường quay ra nói với Chiết Minh Châu, mang theo chút khuyên giải: “Con xem nàng ta, cũng chẳng ra gì, tương lai đối với con là không có gì uy hiếp.”

Chiết Minh Châu nghe xong lời này, thiếu chút nữa ngất xỉu đi, không thể để Hoàng Hậu nương nương nói năng tùy tiện như vậy! Nàng cứ cân nhắc mãi, cuối cùng mở miệng: “Nương nương, lời người nói thần nữ thật sự là nghe không hiểu.”

Hoàng Hậu ngạc nhiên: “Sao lại nghe không hiểu? Con không phải là muốn gặp xem bộ dáng của nàng ta để dễ bề tính toán hay sao?”

Chiết Minh Châu cả mặt đỏ bừng, hít sâu mấy nhịp đều không nuốt cục tức này xuống cổ, liền nhớ tới lời nói khi Chú thím dặn dò nàng.

Chú nói: “Con cô nương duy nhất của Thục Lăng Hầu gia, sau khi vào cung, Hoàng Hậu nếu như khéo léo, con liền nhịn trước một chút, nếu là Hoàng Hậu làm ra chuyện gì mất mặt, con cứ trưng ra dáng vẻ của thế gia quý nữ, không cần bận tâm quá nhiều.”

“Con người của Hoàng Hậu…… Bệ hạ đều biết, chỉ cần con nói có sách mách có chứng, bệ hạ nể tình mặt mũi của Thục Lăng Hầu phủ, sẽ không nói gì đâu.”

Chiết Minh Châu vốn không nghĩ sẽ đắc tội Hoàng Hậu, nhưng xem ra bà nói chuyện càng ngày càng quá đáng, càng ngày càng không đàng hoàng, nếu như cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng ngày mai sẽ nói nàng phải gả cho Thái Tử!

Chiết Minh Châu quyết định làm rõ mọi chuyện. Nàng đứng lên, quỳ trên mặt đất: "Tuy không biết nương nương đã hiểu lầm cái gì, nhưng thần nữ từ đầu đến cuối không có nói qua rằng muốn gặp người, chỉ là nương nương hiểu lầm ý của thần nữ.”

“Lời nói của nương nương thần nữ nghe càng ngày càng không hiểu, hôm nay tiến cung, vốn tưởng rằng là vì nương nương nhớ thần nữ rồi, liền muốn thần nữ tiến cung cùng nương nương trò chuyện, nhưng những lời nương nương nói…… Thần nữ nghĩ, thần nữ không thể hiểu ý của nương nương, vậy thì xin nương nương nể tình Thục Lăng Hầu phủ trung thành nhiều năm, đừng nói mấy lời thần nữ nghe không hiểu.”

Nàng sợ lời nói không xong, Hoàng Hậu có thể lập tức truyền đi khắp nơi rằng nàng thích Thái Tử, vì gả tới Đông Cung, đã bắt đầu xem xét tới thị thiếp.

Cứ như vậy, không chỉ có nàng thanh danh bị hạ thấp, mà Thục Lăng Hầu phủ cũng vì nàng mà phải hổ thẹn.

Nàng là thế gia quý nữ, cô nương duy nhất của Thục Lăng Hầu phủ, nàng lưng không thể cong, tôn nghiêm không thể bị ảnh hưởng.

Chiết Minh Châu quỳ thẳng người, Hoàng Hậu nhìn liền tức giận.

Tiểu nha đầu này là đang chỉ trích bà? Hay lắm! Hay cho một Thục Lăng Hầu phủ!

Nàng cầm lấy ly trà, muốn hất qua đó, lại nghĩ dù sao nàng cũng là cô nương của Thục Lăng Hầu phủ cô nương nên không dám hất, đành phải đem chén ném sang hướng khác, vừa lúc ném trúng tay của Chiết Quân Vụ đang quỳ ở bên cạnh.

Tay nàng phút chốc đỏ lên một mảng. Chiết Quân Vụ đau đến nước mắt đều rơi xuống dưới rồi, nhưng cũng không dám động đậy, chỉ gập lưng như cũ, đầu cúi xuống, biểu hiện ra bản thân cung kính.

Sau khi nàng tới, liền vẫn luôn không dám nói lời nào, mặc dù là ngẩng đầu, cũng là dùng những quy tắc cung kính lúc nhập cung ma ma dạy dỗ, không dám nhìn thẳng mặt chủ tử, tránh cho chủ tử không vui.

Vừa nãy Hoàng Hậu cùng cô nương của Thục Lăng Hầu gia nói chuyện, nàng liền lập tức để tay quỳ sát đất, không dám ngẩng đầu, sợ hai người sẽ để ý đến nàng.

Kết quả vẫn là bị hất cho chén trà.

Nước nóng cùng chén trà đập vào tay nàng, da chắc chắn là đã bị bỏng rồi, cũng may trà trong chén cũng không nhiều, nóng cũng chỉ là trong nháy mắt chứ không phải nước nóng dội vào không dứt, nàng xem ra vẫn có thể chịu nổi.

Chỉ đau đến thân mình run rẩy, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Chiết Minh Châu trên tay bị bắn một chút trà nóng, thật ra không có việc gì nhưng cũng bị đỏ, không thể so sánh với Chiết Quân Vụ, nàng nhìn về phía Chiết Quân Vụ, muốn qua đó đem chén trà trên tay bỏ ra, nhưng nàng vừa mới làm Hoàng Hậu tức giận, nếu lại lỡ làm sai chuyện gì, sợ là sẽ càng làm Hoàng Hậu thêm tức giận, vì thế cuối cùng cũng không nói gì thêm, chỉ ngẩng đầu, nhíu mày nói: “Nương nương bớt giận.”

Hoàng Hậu giận quá hóa cười, ha một tiếng, đang muốn mắng vài câu để bớt giận, liền thấy ngoài cửa có thanh âm truyền đến, Thái Tử nổi giận đùng đùng đi vào.

Ánh mắt đầu tiên của hắn là nhìn Chiết Quân Vụ. Thấy trên tay nàng là chén trà còn nóng đang bốc khói nghi ngút, có thể thấy được nước trà đang nóng, lúc này bị đổ lên trên tay, không chừng đã làm bỏng da rồi.

Thái Tử mắng to: “Lưu Đắc Phúc, ngươi chết rồi sao! Còn không mau mang người trở về!”

Hoàng Hậu bị Thái Tử quát to làm cho kinh sợ, sững sờ tại chỗ, Lưu Đắc Phúc cũng không dám đắc tội, vội vàng kéo Chiết Quân Vụ lui ra.

Hoàng Hậu liền trách cứ: "Con chỉ vì một cung nữ mà hét vào mặt mẫu hậu?”

Đừng tưởng rằng bà không biết hắn đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

Thái Tử không thèm quan tâm đến bà, tiếp tục mắng: “Lưu Đắc Phúc, ngươi chết rồi hay sao! Còn không mau mang người đi giúp cô nương Thục Lăng Hầu gia thu dọn đồ đạc, đưa nàng xuất cung!”

Lưu Đắc Phúc lại vội vàng đem Chiết Quân Vụ giao cho Tiểu Thịnh, còn mình thì đưa Chiết Minh Châu ra ngoài.

Chiết Minh Châu cảm thấy Thái Tử quả thực chính là Bồ Tát sống.

Nàng không chút do dự mà đi theo.

Trong phòng nô tài cũng không dám ở lại, đều theo chỉ ý của cung ma lui ra ngoài. Hoàng Hậu thấy lúc này đã không còn ai, mới nổi giận mắng: “Con là bị điên rồi hay sao!”

Thái Tử nhìn Hoàng Hậu, bất lực đến vô cùng, hắn cảm thấy cùng Đoan Vương đấu mười hồi tám hồi còn tốt hơn cùng bà nói chuyện. Hắn tức giận không được, dọc đường đi cũng hiểu rõ tâm tư của Hoàng Hậu, chỉ có thể là muốn truyền ra ngoài rằng Chiết Minh Châu muốn làm Thái Tử Phi, nhưng bà cũng không nghĩ mà xem, bà nghĩ như vậy, người khác đều bị ngốc hay sao?

Thục Lăng Hầu sẽ bỏ qua hay sao?

Hắn hỏi bà: "Người là muốn giết nhi tử sao?”

Hoàng Hậu hoảng sợ: "Gì đến nỗi này! Mẫu hậu làm cái gì cũng đều là vì tốt cho con.”

Thái Tử nhìn bà như vậy, thực sự tuyệt vọng.

Cũng giống như lần trước không thèm quan tâm gì đưa cung nữ tới hạ thuốc hắn, tuyệt vọng cùng với việc bị đè nén. Câu nói vì tốt cho hắn, hắn đã nghe rất nhiều năm, nhưng mỗi một lần bà làm ra loại chuyện hồ đồ như thế này, còn làm hắn phải đi giải quyết hậu quả.

Hắn biết, cùng với Đoan Vương theo dõi từng bước, Hoàng Hậu lại làm quá chừng mực, hôm qua có thể hạ thuốc hắn, hôm nay có thể đón Chiết Minh Châu tiến cung làm hỏng thanh danh của hắn, ngày mai không biết còn làm ra chuyện hồ đồ đến nhường nào nữa.

Mà bà lại cảm thấy bản thân như thế thật thông minh. Đây mới là trí mạng nhất. Người ở bên cạnh bà trước nay đều là dỗ dành, kính sợ bà, khoe khoang bà thông tuệ, không ai từng nói với bà rằng bà một chút thông tuệ cũng không.

Thái Tử quyết tâm tự tay làm cho bà tỉnh lại. Hắn nhắm mắt lại, lúc mở ra, đôi mắt tràn đầy thất vọng.

Hắn lẳng lặng nói một tiếng: "Mẫu hậu, người thật ngu xuẩn.”

Thanh âm này không phải châm chọc, mà giống như đang kể ra một sự thật. Hoàng Hậu nghe ra ý tứ này, trong lòng càng thêm khó chịu.

Bà không thể chấp nhận được việc nhi tử nói mình là cái kẻ ngu dốt.

Bà mở miệng, lại nói không ra lời, bởi vì bà nhìn ra Thái Tử đang nản lòng thoái chí.

Không thể như vậy được, bà thật sự là vì muốn tốt cho Thái Tử, làm cái gì cũng đều là vì hắn, bằng không bà nỗ lực làm mấy chuyện tốn công vô ích này làm cái gì.

Đang lúc uất ức, lại nghe Thái Tử tiếp tục nói một câu làm nàng sởn tóc gáy.

“Mẫu hậu, nhân lúc người đón cô nương Thục Lăng Hầu gia tiến cung, phụ hoàng đã không còn tâm tư ban Chiết Minh Châu cho con nữa rồi.”

“Người trước đó vốn định xử lý sự việc công bằng, ban cho Đoan Vương cô nương nhà Anh Quốc Công, liền không muốn bạc đãi con, những người so được với Anh Quốc Công, Thục Lăng Hầu chính là thứ nhất. Người tương lai là muốn trọng dụng Thục Lăng Hầu gia.”

Hoàng Hậu dần dần bắt đầu hoảng loạn.

“Nhưng mà bởi vì người, phụ thân đã không còn phần tâm tư này, bởi vì người làm phụ thân cùng Thục Lăng Hầu phủ mất mặt.”

Thái Tử đem sự tình nói rất nghiêm trọng, hắn cảm thấy như vậy mới có thể trị tật xấu của bà: “Mẫu hậu, bởi vì người, nhi tử không phải là đã mất một mối hôn sự hay sao.”

Hoàng Hậu từng giọt nước mắt quả nhiên liền rơi ra, rất là tuyệt vọng: "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì, bổn cung chẳng qua chỉ là đón người vào, còn có thể mất một mối hôn sự? Thục Lăng Hầu phủ có thể diện này sao?”

Thái Tử nghiêm túc nhìn nàng: “Người xem đấy, nói người ngu ngốc thì người luôn không thừa nhận.”

Lại nghĩ không thông rồi đây.

Hoàng Hậu bị hắn làm cho nghẹn lại, cục tức bị nén lại trong lòng, không dễ gì mà bình tĩnh lại, khóc ròng nói: “Con là cái thứ hư đốn, ta hoài thai mười tháng mới sinh ra con, con lại tức giận với ta như vậy?”

Bà tức muốn chết, nhiều năm như vậy rồi chưa có người nào dám mắng mình? Không nghĩ tới hôm nay lại bị nhi tử trách cứ như vậy, bà đều không muốn sống nữa!

Bà càng nghĩ càng giận, càng giận lại càng khóc, một bên khóc một bên tức giận muốn đi tìm dây thừng thắt cổ.

Thái Tử liền bày ra mảnh lụa trắng: "Mẫu hậu, nhi tử giúp người treo lên nhé?”

Hoàng Hậu nhìn mảnh lụa trên tay Thái Tử mà tức đến không thể thở nổi, tay đặt trước ngực chỉ trực ngã xuống: “Con, con, cái đồ nghiệt tử!”

Thái Tử không sợ chút nào: "Nhi tử giống người, người cũng là một nghiệt nữ.”

“Năm đó ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu ân ái, chỉ tiếc hạnh phúc không kéo dài được lâu, ngoại tổ mẫu vì sinh hạ người liền khó sinh mà chết, từ đó ngoại tổ phụ không cưới thêm một ai, cứ như vậy nuôi người trưởng thành.”

“Người là con gái duy nhất của Trấn Quốc Công gia, ngoại tổ phụ thân là Trấn Quốc Công, lại phải hàng năm chinh chiến sa trường, liền đem người giao cho nhà ngoại của ngoại tổ mẫu dạy dỗ nuôi dưỡng.”

“Bọn họ cố kỵ thân phận của người, đối với người sủng ái không thôi, nhưng cũng đem người nuôi dưỡng thành tính tình như thế này, chờ tới lúc ngoại tổ phụ từ chiến trường Vân Châu trở về, đã không còn kịp nữa rồi, người đã thành phế vật.”

“Ngoại tổ phụ không dám oán trách bọn họ, chỉ muốn hiểu rõ tâm tư của người, nhưng người thì sao? Người đã tức giận với ngoại tổ phụ như thế nào? Những việc này đều là người chính mình nói cho con nghe.”

Hoàng Hậu liền chột dạ.

Bà quả thật đã từng kể cho nhi tử nghe những chuyện hư đốn ngày xưa mình đã làm. Ví dụ như nói muốn làm Hoàng Hậu, ví dụ như nói muốn Trấn Quốc Công dẹp yên tai họa bà gây ra cho các tiểu thư khuê các khác, ví dụ như nói sau khi Trấn Quốc Công chết, bà còn muốn dương cờ hiệu của ông cùng hoàng đế và Thái Hậu khóc lóc kể lể ông đã vì hoàng gia mà làm ra những gì —— bà cảm thấy hoàng đế đối với phụ thân còn có tình nghĩa, dạy Thái Tử khóc ngoại tổ phụ để tranh thủ lấy được sự thương xót của hoàng đế.

Hoàng Hậu cũng không phải một chút sự tình cũng không hiểu, bà biết bản thân không xứng với sự anh liệt của phụ thân, bà quả thật là đứa con gái bất hiếu.

Khuôn mặt bà liền đỏ lên.

Thái Tử vẫn nói luôn miệng: "Mẫu hậu, người tự đi mà nghĩ lại cho kĩ đi, nhiều năm như vậy rồi, người đã làm ra bao nhiêu chuyện hồ đồ, đến chuyện quyền lợi quản lí cung vụ cũng phải phân cho Dư quý phi một nửa, chính người trong lòng chẳng lẽ không có tính toán gì sao?”

“Người mỗi lần làm sai chuyện gì đều không phải nhận trừng phạt, người cho rằng Hoàng tổ mẫu cùng phụ hoàng là không muốn đánh người mắng người phạt người sao? Không phải đâu, hai người chỉ là không muốn cùng kẻ ngốc so đo.”

“Mẫu hậu, nếu người nói nhi tử là nghiệp chướng, thì nhi tử lại muốn làm đứa con nghiệp chướng một thể, người hầu hạ bên cạnh người con sẽ đưa đi một ít, đem đại ma ma bên cạnh con tới đây, về sau có chuyện gì, người cứ hỏi bà ấy.”

Hoàng Hậu vốn dĩ đang cúi đầu ủ rũ phút chốc đã ngẩng lên: "Con đây là có ý gì! Con đây là muốn giam lỏng ta?!”

Thái Tử lông mày cũng không động một chút: "Mẫu hậu, người còn muốn đánh mất trữ vị của nhi tử sao?”

Hoàng Hậu bả vai lại trùng xuống: "Con, con đây là có ý gì?”

Thái Tử: “Con đã nói với người rồi, người thật sự là ngu xuẩn, làm việc trước nay không dùng tới đầu óc, lại còn là Hoàng Hậu, người trong Trường Nhạc Cung này đều muốn lấy lòng người, cho nên bọn họ không dám cãi lại mệnh lệnh của người, người liền có thể muốn làm cái gì liền làm cái đó, nhưng người như vậy, về sau Đoan Vương kia có thả chút mồi, người không chừng sẽ sớm cắn câu.”

Hoàng Hậu: “Sao có thể!”

Thái Tử: “Vậy người hiểu vì sao lần này người làm mất mối hôn sự này chưa?”

Hoàng Hậu: “……”

Nàng ủy khuất lại tự trách: "Thật sự là do ta đánh mất sao?”

Thái Tử lẳng lặng gật đầu.

“Người xem, người vẫn không hiểu như cũ, cho nên hãy ngoan ngoãn nghe lời đi, mẫu hậu, ngươi mà cứ như vậy, có thể sẽ hại chết nhi tử đấy.”

Hoàng Hậu tâm hoảng ý loạn, bà không hề muốn như vậy, bà chỉ là muốn giúp đỡ mà thôi.

Nhưng nhi tử đều nói như vậy rồi, nàng cũng chỉ đành gật đầu: "Được rồi, ta nghe con.”

Thái Tử cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, xoay người liền đi, không muốn lưu lại thêm một khắc.

Chờ hắn đi rồi, Hoàng Hậu khóc lớn với ma ma trong cung: "Ngươi nói xem, bổn cung sinh được đứa con trai mà cứ như sinh ra một người cha vậy, cứ không phân xanh đỏ trắng đen như vậy mà mắng bổn cung, mặc dù là bổn cung làm sai, dạy dỗ lại thì cũng thôi đi, đây lại còn cố tình nói bổn cung ngu xuẩn.”

Hoàng Hậu khóc lóc như vậy, cung ma ma cũng khó chịu, chỉ muốn đại ma ma của Đông Cung tới rồi, bà liền có thể tránh xa một chút, về sau không phải người suốt ngày đi theo Hoàng Hậu nữa, bà sẽ không phải lấy lòng hoàng hậu nương nương.

Bà cũng hiểu tính tình của hoàng hậu nương nương, vì thế nói: “Thái Tử điện hạ cũng là vì muốn tốt cho người, nô tỳ nói câu vượt quá thân phận, cái tính tình kia của điện hạ, người chẳng lẽ còn không biết? Nếu là không liên quan đến người, Thái Tử cũng sẽ không nói này đó, chính là yêu thương và kính trọng người thì mới nói.”

Hoàng Hậu liền cảm thấy lời này có đạo lý: "Cũng đúng, nó từ nhỏ chính là cái tính tình như vậy.”

Nghĩ như vậy mà lại dễ chịu hơn nhiều rồi.

Nàng nắm tay cung ma ma: "Cũng may có ngươi ở bên cạnh ta, bằng không bổn cung mấy ngày nay làm sao mà sống nổi.”

Cung ma ma trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm xem như bình ổn lại rồi, kết quả mới ra tới cửa, liền thấy Lưu Đắc Phúc đang chờ ở bên ngoài, cười tủm tỉm nhìn nàng: "Cung ma ma, điện hạ sai ta tới nơi này mời bà đi một chuyến, giúp đỡ đại ma ma bên kia thu dọn đồ đạc.”

Cung ma ma trong lòng khẩn trương: "Vậy ngươi chờ ta một chút, ta đi bẩm báo nương nương một tiếng, tránh nương nương lại đi tìm ta.”

Lưu Đắc Phúc: “Ma ma cứ việc đi.”

Cung ma ma liền trở về cùng Hoàng Hậu nói: “Điện hạ lệnh nô tỳ qua đó giúp đỡ thu dọn đồ đạc.”

Hoàng Hậu: “Vậy ngươi mau đi, đừng làm cho Thái Tử đợi lâu.”

Cung ma ma thấy bà hoàn toàn không cảm thấy đồ đạc của một đại ma ma ở Đông Cung thế mà lại cho cung ma ma của Hoàng Hậu đi giúp đỡ thu dọn là rất kỳ quái, quả thật cũng rất tuyệt vọng, nhưng lại không dám nói cái gì, chỉ có thể lui ra, quả nhiên vừa ra, liền thấy Lưu Đắc Phúc cười đến giống như hồ ly: "Ma ma nói xong rồi?”. Cung ma ma trong lòng rất tức giận, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài, chỉ gật gật đầu, ngậm miệng đi theo không nói gì, chờ tới Đông Cung rồi, thấy Thái Tử liền quỳ xuống.

Thái Tử không nói một lời nhìn bà, chỉ bắt bà quỳ ở đó, cung ma ma trong lòng khổ sở, bà biết ý tứ của điện hạ, chỉ có thể là trách tội bà không biết khuyên nhủ Hoàng Hậu.

Nhưng bà chỉ là một nô tài a.

Chủ tử muốn làm cái gì, nô tài nào có thể ngăn cản được?

Nhưng trong lòng có kêu khổ đến mấy, Thái Tử vẫn là bắt bà quỳ, bà phải quỳ, còn phải quỳ đến cung kính, quỳ đến tâm phục khẩu phục.

Bà quỳ ở đó, Thái Tử cũng không rảnh cùng bà ở đó làm gì, hắn đi Khê Nhiễu Đông, Tiểu Thịnh đang ở trong sương phòng cách vách giúp Chiết Quân Vụ sức thuốc lên tay.

Thuốc cao thấm lạnh, sau khi bôi lên tay, liền đau đến run rẩy. Da chắc chắn là bị bỏng hết rồi, vết sẹo thật sự xấu xí, một tầng da một tầng da xếp lên nhau, nhăn nhăn nhúm nhúm.

Một tiểu cung nữ, chỉ là bị phỏng, chắc chắn là không thể kêu thái y, mặc dù là Thái Tử cũng không thể kêu, việc này chăc chắn đã bị mọi người chú ý, kêu thái y tới, liền có vẻ quá mức.

Thái Tử lẳng lặng đứng ở một bên, ý bảo hai người không cần hành lễ: "Tiếp tục bôi.”

Thuốc trị thương là cống phẩm tốt nhất, là Thái Tử tự mình đưa cho Tiểu Thịnh, cho nên Thái Tử cũng biết, Chiết Quân Vụ tay bị thương thành mức độ như vậy , chắc chắn là sẽ lưu lại sẹo.

Chỉ hy vọng vết sẹo có thể mỏng một chút.

Chiết Quân Vụ bị điện hạ xem đến có chút ngượng ngùng, nhưng lại không thể đuổi điện hạ đi ra ngoài, liền đành phải làm bộ dịch chuyển thân mình, đem tay hướng vào bên trong.

Thái Tử: “Không cho phép nhúc nhích.”

Chiết Quân Vụ đành phải lại dịch trở về.

Tiểu Thịnh toàn quá trình không dám nói lời nào, chờ tới lúc đã bôi xong thuốc, hắn lui ra ngoài: "Điện hạ, nô tài đi giặt băng gạc.”

Thái Tử gật đầu, chờ Tiểu Thịnh đi ra ngoài, hắn đi qua, mắng: “Ngươi không biết trốn sao?”

Chiết Quân Vụ không dám phản bác hắn, cái tính tình này của điện hạ, ngươi càng phản bác hắn sẽ càng phẫn nộ, phải thuận theo mà nói, thật giống như chải lông cho Mãnh Hổ và Tướng Quân, vẫn luôn phải thuận theo, nếu như sờ vuốt ngược hướng, đều sẽ bị chúng nó ghét bỏ.

Nàng sẽ nhỏ giọng nói: “Điện hạ, nô tỳ lần tới nhất định sẽ trốn.”

Những lời này quả nhiên làm Thái Tử vừa lòng. Nhưng Chiết Quân Vụ nghĩ: Nhưng đừng có lần tới nữa, nàng chỉ là một nô tỳ, sao có thể trốn được?

Có lẽ là Thái Tử cũng nghĩ đến, nói: “Lần tới nếu như lại có người gọi ngươi —— trừ phi là bệ hạ, nếu không liền nói ngươi bị ta cấm túc, biết chưa?”

Lý do này thật sự là tốt quá!

Chiết Quân Vụ vội vàng gật đầu: "Được ạ, được ạ, đa tạ điện hạ.”

Nhìn cái bộ dáng không có tiền đồ này!

Hắn nhìn băng gạc trên tay nàng, trong lòng tức giận một trận.

Cuối cùng không có nói cái gì nữa, bảo nàng tạm nghỉ ngơi cho tốt: "Nửa tháng này, hãy kêu Xuân Ẩn tới giúp ngươi, đừng đụng vào nước.”

Chiết Quân Vụ vội vàng lắc đầu: "Không, không, điện hạ, nô tỳ chỉ có tay trái bị thương, tay phải vẫn còn có thể hoạt động.”

Nàng không muốn bị đẩy ra ngoài!

Thời điểm nàng vừa mới vào hậu viện, nàng nghe nói bạn cùng phòng đã bị đuổi ra ngoài rồi, sau đó vẫn luôn không thấy trở về.

Thái Tử lại không hiểu ý tứ của nàng: "Sao?”

Chiết Quân Vụ không dám nói thật, sợ điện hạ lại mắng nàng, chỉ dám nói: “Nô tỳ muốn tiếp tục hầu hạ điện hạ.”

Nàng cũng không phải nói dối! Nếu như bị đưa ra ngoài, thì về sau khả năng sẽ không phải là hầu hạ điện hạ nữa, sẽ đi hầu hạ chủ tử khác? Nàng không muốn vậy, mới ra khỏi cửa cung một chuyến, nàng liền chịu thương chồng chất trở về, bên ngoài thật là đáng sợ.

Nếu là đi hầu hạ khác chủ tử, có nơi nào có người tốt như Thái Tử điện hạ, dạy nàng đọc sách viết chữ, cũng không đánh chửi, nàng cảm thấy điện hạ là chủ tử tốt nhất trên đời!

Thái Tử như cũ không rõ suy nghĩ trong lòng nàng, chỉ cho rằng nàng là sợ hãi không được thấy hắn —— dù sao ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là như thế, liền kiên nhẫn nói một câu: “Chờ ngươi tĩnh dưỡng cho tốt rồi, lại có thể đến chỗ ta.”

Chiết Quân Vụ không có cách nào khác, ủ rũ cúi đầu đồng ý: "Vâng ạ.”

Thái Tử liền cười. Dáng vẻ này của nàng, lại làm hắn nghĩ tới bộ dáng lúc Mãnh Hổ bị Tướng Quân nghịch lông.

Liền dứt khoát nói: “Bảo Hạ Ẩn mang theo Tướng Quân cùng Mãnh Hổ tới đây, Tướng Quân nghe lời ngươi nói, Hạ Ẩn trông chừng Mãnh Hổ là đã đủ mệt rồi.”

Quản Tướng Quân mà không cần tay, vậy thì súc sinh chẳng phải đã thành tinh rồi sao, nói gì đến việc có thể nghe hiểu được.

Chiết Quân Vụ đôi mắt liền sáng lên tới —— trông giữ Tướng Quân cũng là việc, nàng cũng không phải vô dụng.

Có thể yên tâm rồi, nàng ở điện hạ trước mặt liền nhẹ nhàng hơn nhiều, Thái Tử cười nhạo một tiếng, cảm thấy tâm tư nàng thật sự là quá thiển cận, chẳng qua là có thể lưu lại bên người hắn, như vậy liền vui vẻ.

Có điều hắn cũng có thể hiểu được, đi ra ngoài một chuyến bị dọa đến như vậy, đúng là sợ hãi. Nghĩ đến đây, hắn lại nhìn về phía tay nàng: "Đau không?”

Chiết Quân Vụ lắc đầu: "Không đau.”

Lúc ấy nàng thật cho rằng mình sắp chết đến nơi, đau đã tính là cái gì? Chỉ cần có thể sống sót trở về, liền không tính là đau nữa rồi.

……

“Thật sự không đau?”

Triệu thị một bên lau nước mắt, một bên bôi thuốc cho Chiết Minh Châu.

Toàn gia ngồi ở trong phòng, biểu tình mỗi người đều rất phẫn nộ.

“Hoàng hậu nương nương thật sự là quá đáng, con hôm nay làm đúng rồi, nếu không phải con ngăn cản, bà chính mình lại suy nghĩ linh tinh một phen, nói không nói chừng liền nghĩ đến việc con nếu như không phải Thái Tử liền không gả, thế mới là không xong.”

Thục Lăng Hầu mấy ngày nay đã nghĩ vô cùng rõ ràng, Hoàng Thượng vẫn đang tuổi trẻ lực tráng, năm nay mới 35 tuổi, ít ra còn có hai mươi năm làm hoàng đế, nếu mà lại trường thọ một chút, có khi còn ba mươi năm, 40 năm, hoàng đế nếu như một đoạn con dao của mình bị Thái Tử dùng rồi, ông có thể sẽ cảm thấy hắn không tốt để dùng nữa, ngược lại nếu như cân nhắc người khác rồi, thì hắn khóc cũng không biết đi nơi nào khóc.

Cho nên Hoàng Hậu ra mấy loạn chiêu như thế này lại vừa đẹp, nhưng nếu sau đó còn có hôn chiêu, vậy thì lại không hay.

Thục Lăng Hầu liền khen Chiết Minh Châu: "Con không cần lo lắng cho lời nói của mình có sai hay không, còn là cô nương nhà Thục Lăng Hầu, mặc dù là hoàng hậu nương nương, cũng không thể dày vò con như thế, nàng muốn gạo nấu thành cơm, con sợ hãi không ngừng, nếu như thuận theo ý của bà, thì như vậy mới là làm mất mặt nhà chúng ta.”

Chiết Minh Châu yên tâm nhiều, còn cùng Triệu thị đang thương tâm nói: “Thím, người không cần lo lắng, chỉ là bị bắn chút nước nóng thôi mà.”

Nàng nói: “Ngược lại sủng tì kia của Thái Tử —— Hoàng Hậu ném hết chén trà lên tay nàng ấy, lại nói, duyên cớ cũng là bởi vì con, haizzz.”

Triệu thị nói: “Nàng ta chỉ là một cung tì, gây chú ý như vậy, chén trà đó sớm hay muộn cũng bị hất vào người nàng ta.”

Nàng thở dài: "Đây là chuyện không còn cách nào khác, Hoàng Hậu tính nết thật sự là khó có thể nắm bắt, nhà chúng ta về sau ít qua lại mới được.”

Sau đó hỏi Thục Lăng Hầu: "Nghe nói kia cung tì là người được sủng ái bên cạnh Thái Tử, Thái Tử là vì lo cho nàng ấy mới đặc biệt qua đó, người nói xem, có cần đặc biệt cùng Thái Tử giải thích một phen không?”

Thục Lăng Hầu lắc đầu: "Mặc dù muốn nói, cũng là nói khác, cảm ơn hắn đưa Minh Châu về, cũng không thể nói tới cung nữ kia.”

Ông nghĩ nghĩ rồi nói: “Minh Châu, con nhìn rõ ràng chưa, Thái Tử đi vào lúc sau, có từng ngó qua cung nữ kia không?”

Chiết Minh Châu lắc đầu: "Cháu gái lúc ấy kinh hoảng, ngược lại chưa từng chú ý, nhưng là Thái Tử sai công công đem người ra ngoài trước, rồi mới sai người đưa con ra.”

Thục Lăng Hầu liền nói: “Chẳng lẽ, Thái Tử thật sự động tâm rồi? Cũng không đúng a, nghe nói cung nữ kia mới mười ba tuổi.”

Người đương tới thời điểm có thể gả, kỳ thật mười ba tuổi cũng có thể thành hôn, ở nơi khác thì chẳng có gì lạ, nhưng đây lại là ở chỗ của Thái Tử, thực sự có điểm kỳ quái.

“Bất luận Thái Tử nghĩ như thế nào, chuyện Thái Tử tới Trường Nhạc Cung, con đều không thể nói ra ngoài, biết không?”

Chiết Minh Châu gật đầu: "Cháu gái biết rồi ạ.”

Triệu thị nhíu mày: "May mà Minh Châu nhà ta không làm Thái Tử Phi, bằng không có thị thiếp như vậy ở bên cạnh, trong lòng cũng uất nghẹn chết mất.”

Bà nhẹ nhàng thổi thổi vết bỏng trên tay Chiết Minh Châu: "Minh Châu của chúng ta tốt như vậy, thím nhất định phải tìm cho con một người toàn tâm toàn ý.”

Chiết Minh Châu mặt đỏ lên: "thím, người cứ trêu ghẹo con.”

Lão đại của Chiết gia Chiết Trí Viễn rốt cuộc cũng tìm được chỗ có thể chen vào nói, hắn nói: “Mẫu thân, người có nhớ lão tam của Xương Đông Hầu gia? Hắn hôm qua tìm đến nhi tử hỏi thăm Minh Châu ——”

Triệu thị trách cứ: "Con không được làm bậy đâu đấy, ở bên ngoài đồng ý lung tung hôn sự của muội muội, nếu để ta biết được, ta liền đánh gãy chân của con.”

Lão nhị Chiết Trí Quang liền cười: "Mẹ, những lời này người nói từ lúc chúng ta còn nhỏ đến lớn, đại ca sớm đã không còn sợ, người vẫn là uy hiếp ở mặt khác đi.”

Lão tam Chiết Trí An cũng nói liền một câu: "Thật ra, nhà Anh Quốc Công có…… Lão thất, mọi người có nhớ không? Là bạn tốt của nhi tử, hắn cũng hỏi thăm Minh Châu.”

Thất thiếu gia nhà Anh Quốc Công là con vợ lẽ.

Triệu thị liền lắc đầu: "Không được, hắn nghĩ thôi cùng đừng hòng nghĩ đến, Minh Châu của chúng ta sẽ không gả cho con vợ lẽ.”

Chiết Minh Châu bị mọi người trêu ghẹo tả một câu hữu một câu, xấu hổ không được, vội vàng đứng lên trở về, ba đứa con trai cũng đi ra tiễn nàng, cả phòng đi hết, chỉ còn lại Thục Lăng Hầu cùng Triệu thị.

Thục Lăng Hầu cùng Triệu nhìn nhau một cái, sau đó thay nhau thở dài, Triệu thị nói: “Phải nhanh chóng cho Minh Châu đi xem mắt người ta thôi.”

Bằng không sau này lỡ như xảy ra chuyện gì, thanh danh cô nương thế gia sẽ bị mất đi.

Thục Lăng Hầu gật đầu: "Bà yên tâm, lòng ta nhớ kỹ, ngày mai ta liền đi hỏi thăm xem sao.”

Triệu thị một bên hầu hạ Thục Lăng Hầu thay y phục, một bên ăn nói nhỏ nhẹ dặn dò: "Ông phải hỏi thăm cho tốt vào nhé, những nhà có vợ lẽ rồi đều bỏ đi, cô nương nhà chúng ta không thể tùy ý gả cho đồ háo sắc.”

Thục Lăng Hầu cười nói: “Biết rồi, biết rồi, lỗ tai của ta đều đóng kén rồi đây này.”

Triệu thị lúc này mới cười lên, sau đó dừng một chút, trên mặt dâng lên bi thương: "Qua mấy ngày nữa, chính là ngày giỗ của Yểu Yểu, chúng ta phải đi chùa Bảo Minh thắp chút trường minh đăng, hy vọng con bé kiếp sau bình bình an an.”

Thục Lăng Hầu nhớ tới chuyện này cũng thở dài: "Được ——”

Triệu thị nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Lần này đừng để mẫu thân đi nữa nhỉ? Bà…… Mỗi lần bà đi, liền làm mọi việc loạn hết lên, Yểu Yểu trên trời có linh thiêng, ta không muốn nó bị quấy rầy.”

Thục Lăng Hầu không cầm được lòng liền thở dài một tiếng.

“Quả thật là không thể để mẫu thân đi, lần trước chúng ta chỉ là dùng một ngàn lượng bạc thắp trường minh đăng cho Yểu Yểu, bà còn nhất định muốn thỉnh cả sư trụ trì về, náo đến khó coi như vậy, thật sự là……”

Thục Lăng Hầu quyết định nghe thê tử, ngày giỗ của tiểu nữ nhi vẫn luôn là ngày ông đau lòng, không thể để mẫu thân năm lần bảy lượt vượt quá giới hạn.

Hai người nằm ở trên giường, Thục Lăng Hầu đột nhiên hỏi: "Thư Uyển, bà nói xem, Yểu Yểu có hận ta không?”

Thư Uyển chính là khuê danh của Triệu thị.

Triệu Thư Uyển liền quay người qua ôm lấy Thục Lăng Hầu: "Không phải lỗi sai của ông, lúc ấy mang hai đứa nhỏ đi, có khi tất cả đều giữ không nổi.”

Bà thở dài: "Mỗi khi nhớ tới việc này, ta trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng mà chúng ta đã tận lực rồi, lúc đầu đem Minh Châu ra ngoài, con bé cũng chỉ còn hơi thở thoi thóp, may mà con bé còn ngoan cường, lúc này mới có thể sống sót, Yểu Yểu sinh ra thân mình yếu đuối, cho dù có mang ra, sợ là cũng sống không được.”

“Vũ Quan, đây không phải là lỗi của ông, chỉ đổ trời cao trêu cợt, nếu Yểu Yểu thật sự đang nhìn chúng ta, thì chắc chắn là hận cả hai chúng ta, lúc trước vứt bỏ con bé, cũng là ta đồng ý.”

Nàng nức nở nói: “Ta chỉ là thương xót cho con bé, thương con bé thi cốt đều bị vùi lấp trong đất cát.”

Thục Lăng Hầu lệ quang lập loè: "Lúc trước là bất đắc dĩ, chờ tới lúc có thể trở về tìm, đã ba bốn ngày qua đi, nào còn có thể tìm nữa, nơi đó chúng ta đào bới thiếu chút nữa thành cái hang rồi, vẫn là không tìm được, haizzz ——”

Triệu thị lau nước mắt: "Chuyện quá khứ thì cứ để cho nó qua đi đi, chúng ta hiện giờ có hối hận, cũng là vô dụng, việc này mọi người đều biết, Minh Châu cũng biết đến, con bé thiện tâm, cũng rất áy náy, chúng ta không thể cứ luôn nhắc tới Yểu Yểu, bằng không Minh Châu cũng sẽ đau lòng.”

Thục Lăng Hầu thở dài: "Ta biết, chỉ là cùng bà nói một chút thôi.”

Sự tình năm đó, đã có bọn họ hai người thương tâm như vậy là đủ rồi, bọn nhỏ nên được vui vẻ mà sống, không nên để chúng phải cùng hai người cùng nhau đau xót.

……

Tướng Quân gần đây chiếm thế thượng phong.

Thế thượng phong không dễ chiếm, rốt cuộc Mãnh Hổ cũng lợi hại. Mèo chim tranh chấp, không chết không thôi, luôn làm trong viện loạn hết cả lên. ( truyện trên app T Y T )

Nhưng mấy ngày nay Mãnh Hổ đột nhiên bắt đầu rụng lông rồi!

Có thể là bởi vì rụng rất nhiều lông, làm Mãnh Hổ căng thẳng cao độ, sợ lúc nhảy lên đánh con chim lông sẽ rụng càng nhiều, cẩn thận từng li từng tí bảo vệ đám lông trên người.

Lúc này vốn nên ngừng chiến, ai biết Tướng Quân lại tiện miệng, bay lên nhánh cây rồi liền bắt đầu mắng: “Đồ mèo đầu trọc! Đồ mèo đầu trọc!”

Lời này khẳng định không phải Tướng Quân có thể nghĩ ra, Chiết Quân Vụ vừa nghe liền biết là có người dạy nó, có thể là vì lấy lòng Tướng Quân, cũng có khả năng là vì cái khác, nàng lắc đầu, bảo Tướng Quân không nên quá kiêu ngạo, tránh cho bị mèo đánh.

Tướng Quân không nghe, nó chính là đang chiếm thế thượng phong, sao có thể như vậy mà ngừng chiến, vì thế càng đánh càng hăng, Mãnh Hổ vì sợ lông của mình càng rụng nhiều hơn nên không dám động tay động chân, không dám phản kích quá đà, đành phải chịu bị mổ mấy nhát.

Thái Tử đứng ở Khê Nhiễu Đông xem một mèo một chim trong viện cùng với Chiết Quân Vụ bên cạnh tức muốn hộc máu ngăn cản hai đứa không đánh nhau nữa, cười lắc đầu.

Quả nhiên có điểm yếu, liền bị người ta bắt nạt.

Thái Tử có tâm giúp Mãnh Hổ, liền sai người đi kêu người thường ngyaf vẫn chẩn trị cho chúng ở Hoa Điểu Phòng tới.

“Tại sao lại đột nhiên bắt đầu rụng lông?”

Thú y kinh sợ: "Điện hạ, hiện giờ là ba tháng, mùa xuân là mùa mèo đang thay lông, rụng lông là chuyện bình thường. Chỉ là Mãnh Hổ lông rụng có hơi nhiều hơn thường lệ, lại cũng không quan trọng, nô tài đã sớm kê thuốc cho nó, uống xong qua nửa tháng liền không có việc gì.”

Thái Tử gật đầu, bảo Chiết Quân Vụ ôm vào trong viện —— không sai, từ sau khi lông rụng nhiều, Thái Tử đã không cho nó đến gần Khê Nhiễu Đông, mặc dù là súc sinh, nhưng cũng có nhãn lực của mình, Chiết Quân Vụ thực sự hoài nghi Mãnh Hổ có phải là đã nhìn thấu bản thân rụng lông nên bị điện hạ ghét bỏ cho nên mới không dám để rụng thêm cọng lông nào!

Nàng liền hôn hôn đầu Mãnh Hổ: "Ai da, ngươi cũng thành tinh rồi a.”

Tướng Quân đậu trên cây hoa đào ở rất xa nhìn thấy, phẫn nộ bay qua: "Chiết Quân Vụ a ——”

“Núi có cây, cây có cành, lòng này hướng về quân, quân không biết!”

Nó mỗi khi căng thẳng, giận dỗi, lại bắt đầu đọc thơ lung tung thể hiện sự ái mộ.

Chiết Quân Vụ hiện giờ cũng đã hiểu được ý tứ của câu thơ này, liền sờ sờ đầu của nó, cảnh cáo nói: “Điện hạ gần đây không vui, ngươi đừng loạn ngâm thơ, không là ta đuổi ngươi ra đó.”

Tướng Quân liền dừng lại trong không trung một chút, lập tức rơi vào trong lòng nàng, vừa lúc rớt lên mặt Mãnh Hổ.

Mãnh Hổ dùng móng vuốt tát qua, Tướng Quân thì dùng sức mổ, nữa rồi, lại bắt đầu náo loạn.

Xuân Ẩn cùng Hạ Ẩn đứng ở trong viện thu dọn tàn cục náo loạn của hai đứa chúng, nhìn rồi lắc đầu, sau đó một người đi ôm Mãnh Hổ, một người đi kêu Tướng Quân đậu lên tay, lúc Lưu công công đi vào tới nơi, liền cảm khái người bên trong Khê Nhiễu Đông này càng ngày càng nhiều rồi.

Có điều hắn lại nghĩ như thế này: Lần này Chiết Quân Vụ bị kêu qua đó, chính là bởi vì quá mức với đặc biệt, điện hạ không muốn làm cho Chiết Quân Vụ trở nên đặc biệt như vậy, cho nên đã kêu Xuân Ẩn Hạ Ẩn lại đây.

Điện hạ thật là tốn hết tâm tư rồi.

Điện hạ càng thêm để bụng tới Chiết Quân Vụ, cuối cùng hiện giờ tình cảm của điện hạ đối với nàng đã tới mức nghe thấy nàng bị hoàng hậu nương nương kêu đi là có thể lập tức cất bước đi tìm rồi.

Điện hạ a, quả thật là thích mỹ nhân. Lưu công công có đôi khi rất ngưỡng mộ kiểu mỹ nhân như thế này, có thể có được sự yêu thích của chủ tử, có đôi khi lại cảm thấy làm công công cũng không tồi, dù sao thì mỹ nhân thất sủng, còn không bằng công công có thể lâu dài.

Lưu công công mang đồ ăn vào Khê Nhiễu Đông, còn cùng Thái Tử điện hạ nói một việc.

“Qua mấy ngày nữa là tới sinh thần của Chiết Quân Vụ, nô tài nghĩ đây là lần sinh thần đầu tiên của nàng ta ở Đông Cung, không bằng ở phòng bếp nhỏ làm cho nàng mấy món nàng thích ăn, đến hôm ấy cho nàng nghỉ một này.”

Thái Tử ngược lại lại không biết chuyện sinh thần của Chiết Quân Vụ, ngay cả nàng chính mình cũng không biết.

Nàng sờ sờ đầu, ngượng ngùng nói: “Nô tỳ cũng quên mất.”

Hơn nữa trước kia ở nhà, nàng cũng không đón sinh thần.

Thái Tử liền hỏi: "Sinh thần này của ngươi thật ra lại tốt, mười ba tháng ba —— tên của ngươi cũng không tồi, nghe không giống cha mẹ ngươi có thể đặt được.”

Chiết Quân Vụ nói: “Nghe nói lúc mẹ nô tỳ sinh hạ nô tỳ, cảm thấy nô tỳ mang mệnh phú quý, liền đặc biệt đi thỉnh tú tài trong thôn đặt tên cho.”

Thái Tử cảm thấy không đúng: "Mẹ ngươi cảm thấy ngươi là người mang mệnh phú quý?”

Chiết Quân Vụ một bên mài mực cho điện hạ —— mặc dù tay trái chưa khỏi, nhưng là nàng đã luyện tay phải để có thể nhẹ nhàng mài mực! Nàng một chút cũng không dám lười biếng.

Sau đó gật đầu: "Vâng, bà nói chính mình đã nằm mơ thấy thai mộng, mơ thấy rất nhiều vàng bạc châu báu.”

Kỳ thật mẹ nàng trước khi bán nàng đi cũng không tính là nghèo. Trong nhà tên của huynh đệ tỷ muội đều không hay bằng nàng, nàng gây hoạ rồi cũng sẽ giúp đỡ nàng, trong nhà tiểu muội muội còn ghen tị qua, chỉ là không ngờ, tới lúc mẹ muốn bán người, người thứ nhất muốn bán cũng là nàng.

Chiết Quân Vụ nói đến đây vẫn là rất buồn, nàng cùng điện hạ nói: “Kỳ thật mẹ của nô tỳ thai mộng cũng không chuẩn, bà nuôi dưỡng ta mười hai năm, cũng chỉ được ba đấu gạo mà thôi.”

Thái Tử nhìn nàng, không nói gì.

“Tới ngày mười ba, ngươi không cần tới hầu hạ.”

Chiết Quân Vụ liền cảm thấy điện hạ đối với nàng vô cùng tốt, nàng thực sự rất cảm kích: "Điện hạ, nô tỳ qua sinh thần xong liền trở về ngay.”

Thái Tử liền nghĩ nàng nghe lời như vậy, tặng cho nàng một chút quà nhỏ cũng không tính là gì, chờ tới ngày sinh nhật nàng, sẽ tặng cho nàng một cuốn tứ sử toàn thư, còn tặng cho nàng một bộ bản vẽ đẹp của mình.

Thái Tử: “Sách sử này ngươi nhớ phải xem hết, ta sẽ kiểm tra đấy.”

Chiết Quân Vụ cực kỳ vui mừng: "Điện hạ, đa tạ người, đây là quà sinh thần tốt nhất nô tỳ được nhận.”

Sau đó lại khen: "Điện hạ, chữ của người thật là quá đẹp, nô tỳ khi nào mới có thể viết đẹp được như vậy a.”

Thái Tử liền có chút đắc ý, vỗ vỗ nàng đầu: "Ngươi còn phải nỗ lực nhiều.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp