Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 19 vào nhắc nhở


1 năm

trướctiếp

Những người thông minh đều đi phỏng đoán ý của hoàng đế, Thục Lăng Hầu muốn đi thăm dò ý của hoàng đế trước rồi mới đưa ra quyết định, Thái Tử cảm thấy việc này cuối cùng sẽ không có kết quả, cho nên yên ổn ngồi ở Đông Cung, Thái Hậu nương nương cho rằng chuyện mình có thể làm đều đã làm, nếu cứ tiếp tục như thế hoàng đế sẽ không vui, cứ cho là không có việc này đi, lúc Thái Tử đi Từ Nhạc cung thỉnh an, bà cũng chưa từng nói linh tinh đến việc làm mai mối.

Ai biết Hoàng Hậu lại ra hôn chiêu, trực tiếp giấu tất cả mọi người, sai tên tiểu thái giám xuất cung đón người.

Việc đón người trực tiếp như thế này đáng ra là hoàng đế làm, một khi làm rồi, mọi người liền biết đây là hoàng đế đã quyết định đem Thục Lăng Hầu chia cho con trai một nửa làm tay chân, thay Thái Tử hành sự. Nhưng Hoàng Hậu không thể làm vậy, Hoàng Hậu làm như vậy, thì đó là cưỡng đoạt.

Thục Lăng Hầu là hoàng đế một tay đề bạt lên, nhiều năm như vậy cẩn trọng làm một con dao trong tay hoàng đế, trung thành hết mực, cùng hoàng đế nhiều ít cũng có chút tình nghĩa quân thần, hoàng đế muốn ban cô nương nhà hắn cho Thái Tử đều là muốn hỏi ý kiến của Thục Lăng Hầu, hơn nữa còn đang do dự không chừng, sợ con dao này mà đưa ra một chút, ở trong tay mình liền không còn sắc bén nữa.

Việc này vốn dĩ không cần vội vàng, bởi vì Thái Hậu thương yêu Thái Tử, để lộ ra chút ý tứ, vốn là đến đây thì thôi, tiếp xem hoàng đế nghĩ như thế nào, hiện giờ Hoàng Hậu trực tiếp thêm củi muốn đem gạo nấu thành cơm, hoàng đế đương nhiên là không vui.

Hoàng đế lúc ấy đang ở Nam thư phòng kiểm tra mấy đứa con trai bài tập, lúc nghe được chuyện này, khóe miệng nhịn không được trùng xuống.

Vì thế bất đắc dĩ lệnh mấy đứa con trai tiếp tục đọc sách, sau đó cùng Thái Tử ra bên ngoài nói chuyện.

“Mẫu hậu con lệnh người đi triệu cháu gái Thục Lăng Hầu tiến cung.”

Một câu làm Thái Tử cảm thấy bản thân mình lúc này nói cái gì cũng đều không đúng. Nhưng là ở trước mặt phụ hoàng, hắn vẫn là phải cho mẫu hậu thể diện, nói: “Có lẽ là có duyên, liền triệu tiến cung ở một ngày hai ngày. Ngày mai liền đưa ra khỏi cung, ban thưởng chút trân bảo là xong, cũng không phải chuyện gì to tát.”

Hoàng đế liền cười cười, cảm thấy nhi tử cũng rất đáng thương, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Vậy con đi xử lý đi.”

Hoàng đế cảm thấy chính mình vẫn là rất yêu quý Thái Tử, vốn định đem Thục Lăng Hầu cho con, đáng tiếc cục diện hiện tại bị làm tới như thế này, Thục Lăng Hầu phủ là không thể nữa rồi, ông phải cân nhắc tới cô nương nhà khác thôi.

Vì thế mà cảm khái: Mấy đứa con trai lớn rồi, làm một người phụ thân liền càng thêm không dễ dàng, ai cũng đều là thịt trong tim, đều muốn lo cho chu toàn, nhưng nói dễ hơn làm. Lần này chỉ có thể để Thái Tử phải chịu ủy khuất rồi, tương lai dòng dõi của Thái Tử Phi khẳng định là không thể tốt bằng Đoan Vương phi, vậy thì phải bù đắp ở phương diện khác đi.

Hoàng đế thở ngắn than dài đi rồi, Thái Tử sắc mặt trầm xuống, trong lòng nghẹn đến phát cuồng, có điều nửa năm qua tâm tư hắn đã trầm ổn không ít, ngược lại không cần vội vàng đi Trường Nhạc Cung tìm Hoàng Hậu lý luận nữa, chỉ hít sâu mấy hơi, sau đó vẻ mặt bình tĩnh trở lại rồi vào Nam thư phòng tiếp tục đọc sách.

Sách hắn còn chưa đọc xong, cũng không muốn vì loại chuyện này mà tâm phiền ý loạn. Còn nữa, nghĩ thoáng chút, việc này kỳ thật cũng không có gì, mẫu hậu làm như vậy đơn giản chính là đắc tội Thục Lăng Hầu, nhưng hắn là Thái Tử, chỉ cần phụ hoàng cảm thấy hắn không có việc gì, Thục Lăng Hầu cũng không dám có một câu oán hận.

Hắn có thể làm nô tài của phụ hoàng, Thục Lăng Hầu là một thần tử, còn chưa đến lượt hắn phải kiêng kị.

Hơn nữa, nếu chuyện cứ như vậy, cô nương của Thục Lăng Hầu gia là hoàn toàn không thể vào Đông Cung —— hắn trước kia vốn không muốn cưới cô nương của Thục Lăng Hầu gia, cho nên hết thảy chỉ là thêm chuyện không duyên không cớ mà thôi, cũng không có gì là lớn chuyện.

Thái Tử đọc sách liền bình tĩnh trở lại, nghĩ thông rồi, nháy mắt liền có thể bắt đầu ngâm nga văn chương, nhưng mấy hoàng tử khác lại có chút nóng nảy. Vừa mới hoàng đế ở bên ngoài vỗ vỗ vai Thái Tử, nhìn có vẻ mười phần thân mật.

Là có chuyện gì tốt sao?

Nhưng tới giữa trưa, mọi người bàn tán cũng không còn xôm nữa, Đoan Vương cười đến là vui vẻ, nói với Thái Tử: “Tam đệ, trưa nay đi uống một chén với ta không?”

Thái Tử nhìn nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Không được, ta hôm nay còn phải đi thăm Hoàng tổ mẫu cùng mẫu hậu.”

Hắn xoay người đi rồi, cũng không để ý tới Đoan Vương cùng mấy huynh đệ đang đứng đó đợi xem kịch hay, lòng yên tĩnh như nước. Nhưng vào tới Trường Nhạc Cung, thấy mẫu hậu hoan thiên hỉ địa kéo cháu gái của Thục Lăng Hầu ra cho hắn nhìn, trên mặt còn mang theo đắc ý, một phần tức giận trong người lại nổi lên.

Mọi người vừa nghe nói bà đón cháu gái của Thục Lăng Hầu tiến cung liền lập tức hiểu ra, Đoan Vương đều cười thành bộ dáng của một con chó rồi, thiếu nước lè lưỡi ra mà chảy nước dãi, nhưng mẫu hậu lại không hiểu, bà còn ở đó đắc ý, còn khoe rằng: Xem, bổn cung còn thông minh, đem người trực tiếp đón tới cung rồi.

Thái Tử đứng ở đó, chậm rãi thở dài. Lệnh cho người đưa Chiết Minh Châu lui xuống: "Mẫu hậu, buổi sáng ngày mai liền đưa người trở về đi.”

Hoàng Hậu nháy mắt mặt lạnh đi, vẻ mặt tỏ ra không muốn: "Bổn cung đều đón người vào cung luôn rồi, giờ lại đưa về, không phải làm người ta chế giễu sao?”

Thái Tử lạnh lùng nhìn nàng. Rất sớm trước đây, hắn liền phát hiện hắn không đối phó được với Hoàng Hậu. Bà là mẫu thân, là trưởng bối, cho nên lúc hắn tuổi tác còn nhỏ, tự nhiên phải chịu sự áp chế của bà, nhưng hiện tại hắn đã trưởng thành rồi, đã bắt đầu cùng hoàng đế cùng các huynh đệ chu toàn, hắn nghĩ, hắn đã có thể không chịu áp chế của bà nữa.

Chỉ cần không trấn an bà, cho bà thể diện, bà đối với hắn liền không còn cách nào khác. Giữa con cái và cha mẹ, vốn chính là một bàn cờ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thái Tử ánh mắt càng thêm lãnh lẽo, Hoàng Hậu dần dần không dám nói tiếp nữa, nhưng bà cảm thấy mình không sai a, chỉ cần đón người vào cung, cùng Thái Tử như vậy là tốt rồi, Chiết Minh Châu không lý do gì mà không động tâm.

Có đôi khi nữ tử gả chồng hay không gả chồng, còn xem nàng có nguyện ý hay không. Nếu như nàng sống chết phải gả cho Thái Tử, nghĩ đến Thục Lăng Hầu cũng sẽ vui.

Thái Tử liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của bà, trong lòng cảm giác bất lực càng thêm lớn, hắn vốn còn định nói chút đạo lý với bà, nhưng đột nhiên không có hứng thú, nói thẳng: “Buổi sáng ngày mai, nhi tử sẽ sai Lưu Đắc Phúc qua đây đưa người ra khỏi cung, mẫu hậu, người muốn tốt cho nhi tử, cũng đừng tự mình chủ trương như vậy, đây là lần cuối cùng.”

Hắn giận dữ rời đi, Hoàng Hậu trong lòng vừa ủy khuất lại tức giận, lúc Chiết Minh Châu lại lần nữa bị đưa tới bên Hoàng Hậu, quả thật rất khó xử. Thân là thần nữ, nàng không thể vào lúc Hoàng Hậu khóc tỏ ra thờ ơ? Vì thế chỉ có thể đi khuyên.

Hoàng Hậu kéo tay nàng, cảm thấy Chiết Minh Châu rất dễ gần, mắng Thái Tử với nàng: "Nó vẫn luôn rất hiếu thuận, giờ đột nhiên thay đổi, những câu nói của nó cứ như dùng dao đâm vào tim bổn cung vậy, còn nói ngày mai sai đại thái giám tới đưa con trở về.”

Chiết Minh Châu vừa nghe lời này, liền an tâm rất nhiều, Hoàng Hậu là người hồ đồ, nhưng Thái Tử thì không. Nàng đối với Thái Tử ngược lại có rất nhiều hảo cảm.

Biết được tin này nàng cũng yên tâm rồi, nàng cũng dám nói chuyện, liền khuyên giải an ủi Hoàng Hậu: "Nương nương đừng bực, nói câu vượt quá bổn phận, đại ca nhà thần nữ cũng là như vậy, thúc mẫu thường mắng đại ca lớn rồi không nghe lời, kỳ thật không phải là không nghe lời, chỉ là tuổi tác đã lớn rồi, thiếu niên rồi liền không muốn cùng cha mẹ thân cận, các ca ca của thần nữ đều là như thế, cũng không có gì lạ.”

Hoàng Hậu liền cảm thấy Chiết Minh Châu thật là tốt, bà lau nước mắt, nói: “Bổn cung cũng cảm thấy đúng là như vậy, có đôi khi ta còn suy nghĩ không biết có phải nô tài bên cạnh xúi giục hay không, nhưng sau đó nghĩ lại, Thái Tử luôn có chủ ý của mình, nô tài cũng không dám nói này nói nọ với nó, haizzz, con lớn rồi liền không nghe lời mẹ, cổ nhân nói quả nhiên không sai.”

Chiết Minh Châu an ủi một hồi, cảm thấy đã sắp an ủi xong, liền nghe Hoàng Hậu đột nhiên ra một chiêu bất ngờ: “Nhi tử quả thật không tốt, không thể hiểu ta như con, không bằng con ở lại bên cạnh bổn cung đi?”

Chiết Minh Châu tim đập như sấm, lúc này mới biết cái gì gọi là vác đá nện vào chân mình, cũng may nàng thông tuệ, đầu óc nhanh nhạy, nói: “Có thể ở bên cạnh nương nương thần nữ đương nhiên là vui vẻ, chỉ là người vừa nói, Thái Tử điện hạ đã ——”

Hoàng Hậu vẻ mặt thất vọng, nàng vẫn là không dám làm trái lời nhi tử! Sau đó lại ôm Chiết Minh Châu khóc to: "Nó càng lớn càng quá đáng, trước đó vài ngày, bổn cung chẳng qua là tặng cho nó một cung nữ thị tẩm, nó liền nhăn mặt, nhưng chính nha đầu trong thư phòng kia còn không thể thị tẩm a, tuổi tác lại còn nhỏ, bổn cung cũng chẳng có cách nào.”

Bà cứ ủy khuất không thôi.

Chiết Minh Châu kỳ thật đối với sủng tì của Thái Tử vẫn là rất tò mò. Nghe đồn Thái Tử vẫn luôn chán ghét mỹ nhân, đến khi nàng ấy tới Đông Cung rồi, Đông Cung mới gọi là có sắc đẹp.

Vậy thì bộ dáng có thể đẹp đến mức nào mới có thể phá vỡ quy tắc và thành kiến của Thái Tử?

Cũng đúng là bởi vì nàng, Hoàng Hậu mới đưa thị thiếp qua, từ đó cái tật chán ghét mĩ nhân không cần thị thiếp của Thái Tử mới tốt lên một chút, các cô nương trong kinh thành thỉnh thoảng cũng sẽ nói vài câu, Thái Tử Phi sau này sợ là có đối thủ.

Chiết Minh Châu tuổi tác rốt cuộc cũng vẫn còn nhỏ, trên mặt lộ ra một chút, trong lúc nhất thời không nhịn được, hỏi một câu: “Nương nương vừa mới nói người ở trong thư phòng là ——”

Hoàng Hậu trong lòng nghĩ mấy lượt. Bà tuy rằng một số việc có chút không khôn khéo, nhưng với mấy cái chuyện hậu trạch loanh quanh lòng vòng lại có chút tâm đắc.

Bà là muốn lấy Chiết Minh Châu làm con dâu, tiểu nha đầu này nếu hợp ý Thái Tử, thì tương lai chắc chắn phải cùng thị thiếp của Thái Tử ở chung. Lương tâm mà nói, làm chính thất chẳng khi nào sẽ thích những thiếp thất đó.

Hoàng Hậu liền nghĩ, Chiết Minh Châu đây là có ý gì? Là…… Ghen? Sao lại cứ muốn nhìn một chút bộ dáng của cung tì kia?

Tiểu nha đầu mới mười ba tuổi, nói là không biết cũng đúng, nhưng vài thứ cũng đã biết.

Hoàng Hậu đang muốn lôi kéo nàng, vừa động chút tâm tư, lập tức nói: “Chẳng qua chỉ là một tiện tì thôi mà, không đáng để nhắc tới, con nếu như muốn gặp nàng ta, bổn cung liền cho người gọi tới.”

Chiết Minh Châu thật sự chỉ là tò mò thôi! Nàng chặn lại nói: “Không, không, nương nương, thần nữ không phải là có ý đó.”

Hoàng Hậu: “Không có gì, bổn cung cũng đã từng trải qua tuổi của con, hiểu được tâm tư của con, hơn nữa vẫn luôn nghĩ, không biết người ta một cách rõ ràng chi tiết, không bằng trực tiếp gặp luôn xem sao.”

Nàng làm ra một bộ dáng thấu hiểu, không cần phân trần gì thêm liền sai tiểu thái giám đi gọi người tới. Cười nói: “Chỉ là cung tì mà thôi, thân phận của con là gì, mà nàng ta lại là thân phận gì chứ, dù thế nào đi chăng nữa, bổn cung chắc chắn vẫn là đứng về phía con.”

Chiết Minh Châu phút chốc cảm thấy đối với Hoàng Hậu là không thể nói lý. Nàng rõ ràng cái gì cũng không có nói a!

Nàng hiện tại hối hận còn kịp sao?

Chiết Minh Châu nhìn tiểu thái giám đã đi xa mà tuyệt vọng.

Hoàng Hậu, sao lại có thể là người như thế chứ? Mặt nàng đều tái rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp