Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 18 tiến cung


1 năm

trướctiếp

Ngày hôm sau trời mưa.

Lưu công công nhìn trời, cảm thấy đen đủi.

“Một khi trời mưa, liền phải mưa mười ngày nửa tháng, làm cho người ta khó chịu.” Hắn cầm một cái ô đưa cho Tiểu Thịnh: “Mau chút đi, ngày mưa đi chậm, điện hạ chắc chắn là muốn đi về sớm.”

Tiểu Thịnh cũng liền bất chấp bung dù, chạy vội tới phòng bếp nhỏ, cùng Dương công công nói: “Dương gia gia, Lưu công công nói muốn làm nhanh nhanh chút, điện hạ có lẽ là sẽ về sớm.”

Dương công công đã sớm chuẩn bị xong xuôi, cười tủm tỉm đem đồ ăn để vào hộp rồi đưa qua: “Cầm đi, bên trong có Chưởng Trung Bảo điện hạ thích ăn, món khai vị này, còn có hai bát mì, canh với mì là để riêng ra với nhau, tránh bị nguội. Ngươi bảo Quân Vụ trộn lên cùng nhau, nếu như điện hạ muốn ăn ớt, có thể cho thêm chút ớt vào, hành gừng tỏi ớt ta đều cắt thành miếng nhỏ để riêng ra rồi, muốn ăn gì thì cho vào là xong.”

Khẩu vị của Thái Tử điện hạ thật sự là thay đổi trong nháy mắt, Dương công công liền cân nhắc rồi nghĩ ra cách này, ngày mưa có một bát mì nóng hổi để ăn chắc chắn là ngon, nếu lại đem hành gừng tỏi ớt cho vào vừa phải chắc chắn sẽ khiến điện hạ vui vẻ, bát mì này chính là bát mì ngon.

Đây là cách mà Dương công công vẫn thường dùng, nhưng mỗi lần trước khi mì bị mang ra ngoài, Dương công công đều sẽ nói lại một lần những lời vữa nãy nói. Nói qua rồi, lại làm sai, liền không phải trách nhiệm của hắn nữa.

Lúc Chiết Quân Vụ không tới, đều là Lưu công công hầu hạ dùng bữa, mỗi lần đến lúc hầu hạ điện hạ ăn mì, hắn đều mắng mẹ của Dương công công, trù hắn sau khi chết phải xuống mười tám tầng địa ngục, sau đó lại không thể không đi thêm tỏi, thêm hành, nhìn sắc mặt của điện hạ mà thêm một cách cẩn thận.

Tiểu Thịnh chính là không thể không khâm phục Dương công công làm việc khéo léo lại chu đáo. Khi nào hắn cảm khái, Dương công công sẽ cho hắn một chén canh gừng sống: “Tiểu tử ngươi người đều ướt hết cả rồi, đừng để bị cảm lạnh.”

Tiểu Thịnh uống xong rồi cảm giác toàn thân nóng hầm hập, lau miệng, cười nói: “Yên tâm, trong lòng ta tự có tính toán.”

Sau đó mang theo đồ ăn, mở ô rồi đi nhanh trở về, chờ đến lúc hắn quay lại, quả nhiên thấy Lưu công công ở bên ngoài đang sốt ruột chờ đợi, sau khi thấy Lưu công công liền vội vội vàng vàng đưa đồ ăn qua: “Ngươi mau đi thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Tiểu Thịnh liền đem những lời Dương công công dặn dò Quân Vụ nói với Lưu công công: “Bảo nàng theo tâm ý của điện hạ mà thêm hành gừng tỏi ớt.”

Lưu công công lúc này không mắng mẹ của Dương công công nữa mà mắng: “Đi bà nó cái chân, chỉ biết bớt việc cho mình.”

Mắng từ mẹ lên tới bà, có thể thấy được phẫn nộ nhường nào.

Hai người ở bên ngoài nói chuyện, Thái Tử ở trong phòng nhìn thấy qua cửa sổ, chờ tới lúc Lưu công công tiến vào, liền thuận miệng hỏi một câu: “Các ngươi vừa mới đang nói cái gì?”

Lưu công công cười nói: “Tiểu Thịnh nói đầu bếp ở phòng bếp nhỏ dặn dò Quân Vụ, bảo nàng điều chỉnh cho người hương vị của nước mì.”

Thái Tử không phải lần đầu tiên ăn mì nước, đồng ý với cách ăn này. Hắn chính là thích cách ăn có thể tự mình làm chủ như vậy.

Chiết Quân Vụ đang giúp điện hạ đeo ngọc bội, nghe vậy ngẩng đầu: “Điện hạ, người muốn ăn cay một chút sao?”

Thái Tử: “Đều được, ngươi xem mà điều chỉnh.”

Chiết Quân Vụ thở dài một tiếng, thay hắn chỉnh lí lại y phục, rồi đi tới bày mì ra bàn, sau đó mở nồi canh ra, dùng muỗng dài múc lấy ba thìa vào bát.

Nàng nhìn bát mì nóng hổi đến mê người, liền bỏ thêm chút ớt, hành gừng tỏi số lượng vừa phải, đều được dùng muỗng bạc nhỏ để múc rồi rải ở trên, cuối cùng đưa cho điện hạ.

Thái Tử ăn rất vừa lòng, tuy rằng có chút cay, nhưng không ảnh hưởng đến khẩu vị của hắn, ăn thêm một chút Chưởng Trung Bảo, liền cảm thấy no rồi.

Cơm nước xong, xem giờ giấc, so với ra ngoài bình thường sớm hơn một khắc, Thái Tử không vội vàng mà nhắc nhở Chiết Quân Vụ: “Bữa trưa hôm nay ta sẽ không trở về, buổi tối còn phải tới chỗ Thái Hậu dùng bữa, ngươi nhớ rõ phải chăm luyện chữ, chờ đến lúc ta về, ta sẽ xem những chữ ngươi đã viết đẹp.”

Thái Tử điện hạ nói xong liền vội vàng rời đi, Chiết Quân Vụ đưa hắn ra cửa, liền lập tức quay lại luyện chữ, chỉ sợ phụ lòng mong đợi của điện hạ.

Điện hạ đối đãi với nàng thật sự là quá tốt, nàng chỉ nghĩ làm sao để báo đáp hắn thật tốt.

Luyện chữ xong cũng là lúc dùng cơm trưa, nàng cố ý đi tới nội viện tìm Xuân Ẩn và Hạ Ẩn cùng nhau ăn cơm.

Nàng đã lâu không gặp hai người!

Xuân Ẩn xoa xoa tóc phía trước mặt nàng, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ vẫn chưa cho ngươi lên trên sao?”

Chiết Quân Vụ giật mình: “Không dám đâu!”

Cao hơn nữa, điện hạ liền sẽ không thích.

Xuân Ẩn thấy nàng không hiểu được ý của mình, cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ cùng nàng nói tới chuyện khác.

“Điện hạ không phải là ban hôn cho Đoan Vương sao? Là Thẩm gia cô nương của Anh quốc công phủ, thân phận tôn quý, ban hôn mấy tháng nay rồi, Dư quý phi cũng không có động tĩnh gì, kết quả hôm qua Thái Hậu nương nương cùng cô nương của Thục Lăng Hầu gia nói một câu, bà ấy liền lập tức kêu Đoan Vương tiễn mấy thiếp thất kia đi.”

Chiết Quân Vụ vẫn là lần đầu tiên nghe Xuân Ẩn bọn họ nói loại chuyện bát quái này, vội vàng dựng tai lên nghe.

Xuân Ẩn là người của Đông Cung, đương nhiên đối Đoan Vương cùng mẹ đẻ là Dư quý phi không có hảo cảm.

Nàng hừ một tiếng: “Đoan Vương sắp phải rời cung mở phủ rồi, đang bận rộn tu sửa vương phủ, haizzz, bệ hạ còn tự mình vẽ cho hắn một bức tranh ở đình viện.”

Chiết Quân Vụ liền cảm thấy tin tức của Xuân Ẩn thật sự rất rộng, còn nàng cái gì cũng không biết. Nàng đối với việc Đoan Vương mở phủ được bệ hạ tự mình vẽ tranh tặng cũng rất tức giận, nàng thương Thái Tử điện hạ, điện hạ tốt như vậy, nhưng phụ thân hình như không đối tốt với người cho lắm.

Nàng cũng có thể mơ mơ hồ hồ cảm giác được những lần điện hạ không vui đều là bởi vì bệ hạ.

Nhưng việc này ngoài tức giận ra cũng chẳng có cách nào khác, liền hỏi mọi người một việc, “Những thiếp thất bị đưa đi của Đoan Vương, sẽ bị đưa tới nơi nào?” ( truyện trên app T Y T )

Xuân Ẩn thở dài: “Những người ấy đều đã từng hầu hạ qua Đoan Vương, nếu như bị đưa đi, thì chỉ có thể là đi tới am ni cô.”

Chiết Quân Vụ cảm thấy làm thiếp thất thật sự là quá thảm. Thiếp thất của Đoan Vương thảm như thế nào nàng chưa thấy được, nhưng nỗi khổ của Thanh Oanh thì nàng đã được thấy.

Điện hạ hiện giờ căn bản là không nhớ rõ có người tên Thanh Oanh này, hắn đã quên mất nàng. Bình thường chắc chắn là sẽ không chủ động nhớ lại làm gì.

Thấy nàng sắc mặt không được tốt lắm, Xuân Ẩn liền lập tức nhận ra mình nói quá nhiều, bị Hạ Ẩn liếc mắt một cái, Xuân Ẩn vội vàng nói: “Quân Vụ, ngươi đi xem Tướng Quân đi, chắc chắn nó rất nhớ ngươi.”

Chiết Quân Vụ thở dài một tiếng, bộ dáng ủ rũ lúc nãy lập tức biến mất, vui vui vẻ vẻ đứng lên đi gặp Tướng Quân: “Nó chắc chắn là đang tức điên lên rồi, gặp ta xong sợ là muốn cào hết tóc của ta.”

Người đi rồi, Hạ Ẩn liền trừng mắt nhìn Xuân Ẩn: “Ngươi cùng nàng ấy nói chuyện này để làm gì, cái miệng này của ngươi, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.”

Xuân Ẩn cũng rất hối hận: “Cũng may Quân Vụ biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, bằng không ta hối hận chết mất.”

Sau đó tự tay cho mình một cái tát: “Ta phải quản thật tốt cái miệng của mình.”

Khi Tiểu Thịnh, liền thấy Xuân Ẩn đang đánh chính mình, bộ dạng giả vờ hoảng hốt lùi phía sau vài bước: “Ây yoo, ta lại nhìn thấy cái gì không nên nhìn rồi sao.”

Xuân Ẩn cười: “Sao ngươi lại tới đây?”

Tiểu Thịnh thần sắc liền có chút mất tự nhiên: “Ta tới là vì chuyện của Thanh Oanh.”

Hạ Ẩn tò mò: “Nàng ta làm sao vậy?”

Tiểu Thịnh: “……”

Việc này hắn khó mà nói ra.

Hắn nói: “A Vân vừa tới tìm ta, nhờ ta lấy cho Thanh Oanh ít thuốc…… Trị đau bụng của nữ nhân.”

Xuân Ẩn lập tức hiểu ra. Đây là đau bụng khi tới kì kinh nguyệt đây mà.

Nhưng nàng cùng Hạ Ẩn đều không bị đau, chắc chắn là không có chuẩn bị thuốc, đồ vật trong cung cái gì cũng đều có hạn, trong một chốc một lát, các nàng thật đúng là tìm không ra thuốc ấy.

Xem đại phu? Trong cung đại phu đều là thái y, đừng nói là một thiếp thất không được sủng ái của Thái Tử, đến cung phi của hoàng đế cũng không dám dễ dàng đi thỉnh thái y.

Xuân Ẩn cùng Tiểu Thịnh nói thật: “Nô tỳ làm gì có thứ thuốc này, bụng thực sự có đau thì cũng là cắn răng mà chịu, còn phải tiếp tục làm việc, bằng không sẽ bị đuổi ra ngoài, tới lúc trở về làm gì còn chỗ cho chúng nô tỳ nữa? Cứ thế nhiều lần, sẽ bị đưa tới Viện y cục giặt đồ, không biết tới ngày nào có thể ra ngoài.”

Tiểu Thịnh cũng hiểu rõ đạo lý này, hắn thở dài: “Trước đó nói là sẽ không đau, nhưng từ sau chuyện kia, Thanh Oanh vẫn luôn không có tới……”

Ba tháng rồi, Tiểu Thịnh tự hiểu đó là máu quá nhiều, không thông được.

Hạ Ẩn cũng không còn cách nào khác, bốc chút táo đỏ đưa cho hắn: “Đây là ta tự giữ cho chính mình, lấy qua cho nàng ấy đi, dùng thêm nước ấm để chườm bụng, có lẽ sẽ có hiệu quả.”

Tiểu Thịnh thấy thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể vội vàng rời đi.

Tới Tĩnh Trúc Hiên rồi, hắn đem táo đỏ đưa cho A Vân, bảo nàng cho Thanh Oanh ăn, sau đó đi phòng bếp lấy một bình nước nóng nhỏ đưa cho Thanh Oanh chườm bụng, hắn lăn lộn nửa ngày, tới lúc thấy trời đã sắp tối rồi mới chịu trở lại.

Chiết Quân Vụ vừa lúc luyện chữ xong, thấy hắn trở về, hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”

Tiểu Thịnh nghĩ đến việc nàng sau này có khả năng thân phận sẽ giống với Thanh Oanh, liền nói dối rằng: “Đi phòng bếp bên kia.”

Hắn không có nói thật, nhưng hắn biết con người của Chiết Quân Vụ, bình thường là sẽ không dò hỏi tới cùng, quả nhiên liền nghe nàng ừ một tiếng, tiếp tục thu dọn y phục cho điện hạ.

Ngày mưa, điện hạ trở về chắc chắn là lập tức muốn thay một bộ y phục sạch sẽ thoải mái, nàng hiện giờ hầu hạ điện hạ cũng xem là đã quen tay quen chân, lập tức tìm được một tấm lĩnh bào cổ tròn màu xanh rồi treo lên, cầm bình nước nóng đi đun lại, như vậy xiêm y bị ẩm liền khô ngay.

Tiểu Thịnh ở bên cạnh hỗ trợ, hai người đồng tâm hiệp lực đem xiêm y toàn bộ sấy xong, Thái Tử bị ngấm mưa đã trở lại.

Hắn thần sắc như thường, nhìn không ra vui vẻ vẫn là không vui vẻ, nhưng Chiết Quân Vụ vẫn là có thể cảm giác được điện hạ càng không vui nhiều hơn.

Hơn nữa, nàng bắt đầu thử thăm dò phỏng đoán hắn vì cái gì mà không vui, hơn nữa còn nhanh chóng nghĩ tới một nguyên do: Hoàng hậu nương nương.

Kỳ thật chỉ cần đi tới cung của hoàng hậu nương nương, điện hạ đều sẽ rất không vui vẻ.

Khi hầu hạ nàng lại phải càng thêm cẩn thận, tay chân nhẹ nhàng thay xiêm y cho điện hạ, lại thấy điện hạ nhấc chân rồi lại ra ngoài.

“Ở trong phòng ngột ngạt.”

Thái Tử đứng ở dưới hành lang nghe mưa, nói với cái đuôi nhỏ vẫn luôn đi theo hắn Chiết Quân Vụ một câu.

Sau đó đuổi nàng trở về: “Ngươi đi vào đi.”

Thái Tử quả thật không được vui vẻ cho lắm, hắn muốn yên lặng một mình. Hôm nay ở Trường Nhạc Cung, mẫu hậu thế mà lại ra chủ ý bảo hắn đi mời cháu gái của Thục Lăng Hầu gia tới thưởng hoa đào.

“Nàng là cháu gái được Thục Lăng Hầu coi trọng, giống như con gái vậy, con cưới nàng ấy, liền có trợ lực, mẫu hậu vô dụng, Trấn Quốc Công một mạch không giúp được cho con cái gì, hiện giờ Đoan Vương có Anh quốc công, con nên có Thục Lăng Hầu phủ.”

“Mẫu hậu biết con là người biết tính toán, nhưng con còn đơn thương độc mã, khẳng định là không ổn, thừa dịp phụ hoàng con còn có chút lương tâm, liền mau chóng định một mối hôn sự tốt đi, bằng không ngôi vị trữ quân này mất lúc nào không hay——Hay là, mẫu hậu triệu Chiết Minh Châu tiến cung nhé? Cứ nói là thích nàng, muốn nàng cùng bổn cung nói chuyện, nếu được như vậy, các con có thể gặp nhau nhiều hơn——”

Thái Tử vừa nghe những lời này, liền vừa tức vừa buồn mà không thể nói ra. Nếu mẫu hậu không phải vì muốn tốt cho hắn, hắn cũng có thể nhăn mặt mắng chửi người, nhưng từng việc bà làm đều là vì tốt cho hắn, chỉ là đầu óc có chút hồ đồ, làm sự tình càng thêm rối rắm, hắn liền cảm cảm thấy rất tức giận.

Hơn nữa bà còn bảo thủ, cùng bà nói lý, bà liền không nghe, làm sai rồi còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Thí dụ như lần trước đưa cung nữ tới cho hắn, hắn dịu dàng cùng bà nói đạo lý, bà lại nói: “Ta chính là người như vậy, chính là chỉ muốn ôm cháu thôi đấy, thiên hạ có mẫu thân nào không phải như vậy? Con thì lại rất kì quái, tặng con cung nữ thôi mà con làm như bị giải đi pháp trường.”

Thái Tử liền càng thêm tức giận, nghiêm túc trách cứ không cho Hoàng Hậu làm như vậy, đi thăm Thái Hậu bên kia, cũng không dám nói xấu Hoàng Hậu câu nào, sợ Thái Hậu đối với Hoàng Hậu lại làm ra chuyện gì khó khăn.

Vì thế hắn đành phải tự chịu lấy sự tức giận trong lòng, tức giận cứ thế tích tụ ở ngực, không được giải thoát, chỉ có thể đứng ở dưới hành lang hít thở cho thoải mái.

Nhưng hắn vẫn là quá coi thường Hoàng Hậu, mặc dù hắn lần đầu tiên dùng những lời trách cứ như vậy nói chuyện với bà, nhưng bà vẫn là sai tiểu công công đi Thục Lăng Hầu phủ triệu Chiết Minh Châu tiến cung.

Thục Lăng Hầu lúc ấy mặt đều tái rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp