Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 17 Chiết Minh Châu


1 năm

trướctiếp

Đầu tháng ba, hoa đào trong cung dường như đều đã nở, Thái Hậu vốn thích hoa đào, đã sớm sai người đem đến buổi tiệc ở rừng đào.

Ngồi ở phía trước chắc chắn là người của hoàng gia, trừ Thái Hậu cùng Hoàng đế và Hoàng hậu, Thái Tử ngồi ở chỗ cao nhất. Phía dưới ngồi theo thứ tự tuổi tác là các vị hoàng tử và công chúa.

Võ Đế tuy rằng hiện tại mới 35 tuổi, nhưng đã có mười một hoàng tử cùng bảy công chúa.

Ngoài những hoàng tử công chúa có thể tự mình hành lễ, vẫn còn mấy người còn nhỏ tuổi cần người đi đỡ. Còn có mấy người vẫn là em bé, khi Thái Tử dẫn theo các hoàng tử công chúa tiến lên chúc thọ, phía sau còn phải có sáu ma ma đi theo, bọn họ bế hoàng tử công chúa để dập đầu Thái Hậu, xem ra Thái Hậu đau lòng không thôi.

“Đừng để chúng chịu lạnh nữa, đều bế về cung đi.”

Có tâm là được, Thái Hậu rất là thỏa mãn, sau đó lại đi xem bọn nhỏ đã lớn hơn một chút, chỉ thấy bên người Đoan Vương vây quanh mấy huynh đệ đang cười cười nói nói, bên người Thái Tử tuy rằng cũng có, nhưng chỉ là thi thoảng đến nâng ly cùng mà thôi.

Hoàng Hậu chỉ sinh hạ một mình Thái Tử, lại bởi vì là Thái Tử, thân phận đặc biệt, hắn tính tình từ trước đến nay cao ngạo, những hoàng tử sinh sau cũng không dám tiến lên thân cận, Thái Hậu nhìn hắn ngồi một mình trước bàn rầu rĩ uống rượu, trong lòng thở dài.

Một đứa trẻ như vậy, ngược lại làm bà không yên lòng, vừa chuyển ánh mắt, đúng lúc nhìn thấy Chiết Minh Châu đang ngồi ở chỗ thần tử thân thích bên kia.

Là cháu gái của Thục Lăng Hầu gia, Chiết Minh Châu từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong gia đình gia giáo, dáng vẻ đoan trang, dung mạo mĩ miều, Thái Hậu nhìn rất là vừa lòng, nhớ tới lời nói của hoàng đế, liền dừng một chút, cất tiếng nói: “Nha đầu Chiết gia, ngươi lại đây, để ai gia xem xem.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Chiết Minh Châu. Hoàng đế đôi mắt lim dim, không nói gì, thần sắc như thường. Ngược lại là Hoàng Hậu, vui sướng nở nụ cười.

Chiết Minh Châu không hề hoảng loạn, nhẹ nhàng buông chiếc đũa, không nhanh không chậm đi đến trước mặt Thái Hậu hành lễ, cười nói: “Thái Hậu nương nương, thần nữ hầu hạ người dùng bữa.”

Là một cô nương trầm ổn. Thái Hậu càng nhìn lại càng thích, kéo tay nàng khen một hồi, cùng Thục Lăng Hầu và Thục Lăng Hầu phu nhân nói: “Ai gia gặp qua rất nhiều cô nương tốt, Minh Châu nhà các ngươi đáng thuộc thứ nhất.”

Lời này Thái Hậu dám nói, Thục Lăng Hầu một nhà cũng không dám nhận, Chiết Minh Châu lập tức nói: “Vậy thì là nương nương chắc chắc chắn là quá thích thần nữ rồi, liền cảm thấy thần nữ là tốt nhất. Lần tới người được gặp các tỷ muội khác lại nói họ là nhất, lúc đó thần nữ thực không vui.”

Thái Hậu nghe xong cười ha ha, dùng ngón trỏ ấn ấn cái trán của nàng: “Mới vừa còn cảm thấy ngươi là đại gia khuê tú, ai ngờ lại hoạt bát lanh lợi như thế, ai gia rất thích, lúc nào có thời gian, thì thường xuyên nhập cung nói chuyện với ai gia.”

Chiết Minh Châu nghe thấy lời này, trong lòng có chút vui mừng. Nàng là một người thông tuệ, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng từ nhỏ cũng đi theo các huynh trưởng đọc sách, biết rằng sự tình khác thường tất có chuyện.

Bởi vì nàng là cô nương của Thục Lăng Hầu gia, tiến cung cũng không phải lần đầu tiên, nhưng lại là lần đầu tiên được Thái Hậu thích như vậy, nguyên do trong đó, nàng tuy rằng trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra, nhưng lại không dám trả lời một cách quá nhanh, tránh cho sau này làm khó chú thẩm.

Nhưng cũng không thể cự tuyệt, đành phải nói: “Nương nương khi nào nhớ đến thần nữ, liền có thể triệu thần nữ tiến cung, thần nữ chắc chắn rất vui.”

Thái Hậu càng thêm thích nàng, một bên kéo lấy cầm tay nàng một bên nhìn về phía Thái Tử: “Haizzz, tính tình ngươi rất tốt, ai gia rất thích, Thái Tử tính tình chính là quá lầm lì, ngày thường cùng ai gia nói chuyện, cũng là nói nói mấy câu liền không buồn hé răng rồi.”

Dường như tùy ý nói một câu thôi, lại làm trong lòng mọi người ở đây nổi lên suy đoán. Đây là có ý gì? Là muốn đem cháu gái của Thục Lăng Hầu mối cho Thái Tử làm Thái Tử Phi sao?

Nhưng Thái Hậu chỉ nói đến đây rồi thôi, giống như thật sự chỉ khen cái tính tình, sau đó liền không hề nói đến Thái Tử, chỉ cho Chiết Minh Châu lui về ngồi, sau đó lại đi khen các cô nương cùng thiếu gia nhà khác.

Đoan Vương ngồi ở một bên, lão Thất thò qua, nhỏ giọng nói: “Hoàng tổ mẫu đây là có ý gì vậy?”

Đoan Vương trong lòng cũng không bình tĩnh. Vị hôn thê của hắn tuy rằng là cô nương của Anh Quốc Công phủ, nhưng Anh Quốc Công phủ so với Thục Lăng Hầu phủ vẫn là kém một chút.

So xuất thân, hắn không thể so với Thái Tử, so vị hôn thê, chẳng lẽ còn phải kém hơn sao? Nhìn trúng cô nương Thục Lăng Hầu gia là ý của Hoàng tổ mẫu hay là ý của phụ hoàng?

Đoan Vương trong lòng quả thực rất loạn, cầm lấy chén rượu cùng lão Thất cụng ly, “Bất luận là có ý gì, đều là chuyện tốt, Thái Tử cũng nên thành hôn rồi, bằng không hai năm nữa, hắn ở phía trên vẫn chưa thành hôn, thì các đệ thành hôn thế nào được?”

Lão Thất căm giận, “Hắn vẫn luôn là như thế, thích cái gì liền mặc kệ người khác, loại người này ——”

Loại người như hắn sao có thể làm quân chủ?

Hắn vẫn là thích đại ca, đại ca ít nhất hiểu được cách nhường nhịn các huynh đệ tỷ muội, dù có là giả vở thì giả vở như vậy vẫn mang lại chút lợi ích cho bản thân, không giống vị Thái Tử kia, tính tình như vậy, ngươi muốn xin hắn chút đồ thôi, mà hắn không đánh ngươi thì tính là ân đức rồi, làm gì có chuyện tùy ý cho ngươi lấy?

Lão Thất không đi theo Đoan Vương một mình, còn lôi theo lão Tứ, lão Ngũ, lão Lục đi cùng nhau. Chỉ có lão Tứ là không muốn, hắn sớm đã giống như một vị hòa thượng, thanh tâm quả dục, đối với ngôi vị trữ quân không thèm nhìn một cái, không muốn đứng cùng hàng Thái Tử, cũng không muốn đứng cùng hàng Đoan Vương.

Nhưng lão Thất cảm thấy con người không thể nào thanh tâm quả dục, cho nên Tứ ca chắc chắn là giả vờ giả vịt.

Còn về Nhị ca, hắn thân thể yếu đuối một chút, cũng không thể đi lại khắp nơi, lúc lão đại lão tam khí thế tranh đấu hừng hực, hắn chỉ yếu đuối đứng ở một bên, cũng không nói chuyện, nhìn có vẻ rất dễ bắt nạt, nhưng nhiều năm qua như vậy, phụ hoàng bởi vì hắn thân thể yếu đuối mà quan tâm không bao giờ thiếu.

Các huynh đệ đều không phải dễ đối phó, lão Thất thở dài: “Thục Lăng Hầu phải ngàn vạn biết chừng biết mực, nếu như đồng ý để Chiết Minh Châu lên làm Thái Tử Phi…… Thái Tử liền nhiều thêm một thê tử tốt.”

Đoan Vương tay thật nắm chén trà, nghe vậy tay nắm còn chặt hơn, “Đúng vậy, phải xem Thục Lăng Hầu nghĩ như thế nào.”

Sau khi cả nhà Thục Lăng Hầu trở về, cùng nhau ngồi lại, nhỏ giọng thảo luận ý tứ của Thái Hậu ngày hôm nay.

“Ta đoán, đây đại khái là ý của bệ hạ, nhưng bệ hạ không muốn nói thẳng, liền nhờ Thái Hậu nương nương tới thử ý của chúng ta.” Thục Lăng Hầu trịnh trọng nói. ( truyện trên app T Y T )

Triệu thị thở dài: “Nhà chúng ta là làm thuần thần, ta trước nay chưa từng nghĩ tới sẽ để Minh Châu gả vào trong cung.”

Nàng xuất thân là thế gia đại tộc, tự nhiên biết Minh Châu được gả đến Đông Cung sẽ mang ý nghĩa như thế nào. Chỉ là bà không hiểu: “Bệ hạ không phải là không thích chúng ta gần gũi các hoàng tử sao? Giờ là có ý gì”

Thục Lăng Hầu thần sắc nghi hoặc: “Bệ hạ tâm tư càng ngày càng thêm khó đoán, nhưng xem người làm việc mấy năm nay, đối với Thái Tử và Đoan Vương đơn giản chính là nâng người này rồi lại nâng người kia, nhưng thật ra chưa từng làm ai thấp đi, lòng yêu thương con vẫn là có.”

Cho nên nếu như ban cho Đoan Vương cô nương của Anh Quốc Công phủ, thì Thái Tử liền phải là một người danh phận cao quý hơn mới có thể xứng đôi.

“Minh Châu của chúng ta, tuy rằng không thể nói là có một không hai ở kinh đô này, nhưng cũng là người xứng đáng số một số hai, thanh danh bên ngoài có, tuổi tác lại tương đương —— Mọi người nghĩ xem, Thái Tử hiện giờ dần dần đã có thị thiếp, nói không chừng qua mấy năm vướng mắc trong lòng đã được giải quyết rồi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn sợ là vẫn cự tuyệt hôn sự, liền dứt khoát định đoạt người nhỏ hơn hai tuổi, như vậy, chờ tới lúc Minh Châu 15-16 tuổi, thành hôn là vừa lúc.”

“Còn về quan hệ của nhà chúng ta cùng Thái Tử —— bệ hạ chắc chắn là hy vọng chúng ta làm thuần thần, nếu như có ý này thì việc thiên vị Thái Tử cùng với nhà ta là không liên quan, vì dù sao Đoan Vương cũng đã có Anh Quốc Công phủ.”

Thục Lăng Hầu đứng lên, thở dài: “Nhưng mặc dù là Minh Châu gả tới Đông Cung rồi, chúng ta cũng không thể quá thiên vị Đông Cung, nếu không bệ hạ liền không vui.”

Cho nên mới nói gần vua như gần cọp.

Lời này nói ra khiến mọi người đều trầm mặc. Triệu thị thấy bọn nhỏ vẻ mặt căng thẳng, liền hỏi: “Nhưng ông cũng nói rồi, đây là bệ hạ nhờ Thái Hậu nương nương tới thử ý tứ của chúng ta, nếu như chúng ta không muốn……”

Thục Lăng Hầu gật đầu: “Bệ hạ đây là đang cho ta thời gian suy xét ——”

Ông quay đầu nhìn về phía Chiết Minh Châu: “Minh Châu, con nghĩ như thế nào?”

Chiết Minh Châu vẫn là lần đầu tiên tự cân nhắc hôn sự của mình, nàng lắc lắc đầu: “Cháu gái không biết làm như thế nào mới là đúng đắn, hơn nữa…… Cháu gái nghe nói, Thái Tử cực kì thích một tỳ nữ, cùng tuổi với con ——”

Người như Thái Tử, đem yêu thích để ở trên mặt, nàng sợ tương lai nàng còn chưa gả qua đó, người ta đã sinh hạ thứ trưởng tử.

“Hơn nữa cháu gái từ nhỏ lớn lên bên cạnh chú và thẩm, cũng muốn ở bên cạnh phu quân biết tâm biết ý như vậy cả đời, Thái Tử…… đã có người trong lòng, sợ là đối với cháu gái vô tình.”

Triệu thị xoa đầu nàng, nói: “Vậy thì mong tâm tư của bệ hạ tâm tư vẫn chưa chắc chắn, vẫn còn có đường xoay chuyển, bằng không…… Haizzz.”

Triệu thị nghĩ rồi cuối cùng nói: “Nếu như thật sự phải bước tới bước kia, cùng lắm cũng chỉ là một nô tỳ, không đáng là gì. Con là cô nương duy nhất của Thục Lăng Hầu gia ta, một bên là trời, một bên là đất, nếu như Thái Tử thật sự thích người đó, con chỉ cần mặc kệ nàng ta, chờ nàng ta tuổi già sắc suy, người mới vào cung, không có gia thế, nàng ta liền không được coi ra gì.”

“Có một điều con nói vô cùng đúng, đó là nàng ta không thể sinh hạ thứ trưởng tử trước tiên…… Ta nghĩ nàng ta tuổi cũng nhỏ, hẳn là không thể nhanh như vậy được?”

Chiết gia Tam Lang đối với Chiết Minh Châu tốt nhất, cười nói: “Nếu muội muội không muốn, không bằng để phụ thân từ chối đi?”

Chiết gia Đại Lang lắc đầu: “Đây không phải chuyện có thể từ chối là từ chối, mà là chuyện bệ hạ nghĩ như thế nào.”

Chiết gia Nhị Lang táo bạo nói: “Haizz, Thái Tử này thật là kì lạ, nói là chán ghét mỹ nhân, nhưng lại đi thích một nô tỳ thấp kém, thật không hiểu được.”

Thục Lăng Hầu trách cứ nói: “Thái Tử là trữ quân, lẽ nào có thể để con tùy tiện nói như vậy? Còn không mau mau im miệng!”

Sau đó nói: “Các con cũng không cần hoảng loạn, nô tỳ trong cung Thái Tử kia mới chỉ là lời đồn đãi, Thái Tử đề bạt nàng ta đi Tiểu Thư Phòng hầu hạ thì thôi, cái khác chúng ta một chút cũng không biết, lại là một tiểu nha đầu, Thái Tử sao lại có thể động lòng như vậy?”

Thục Lăng Hầu nói: “Chờ ngày mai ta tiến cung thăm dò tâm tự bệ hạ tâm tư rồi nói, trước đó mọi người không được phép ở bên ngoài nghị luận chuyện này, cứ làm như không biết.”

Mọi người liền gật đầu: “Vâng ạ.”

Thục Lăng Hầu cảm thán: “Haizzz, lòng vua khó đoán a.”

Lòng vua quả thực là khó đoán, nhưng đó là với Thục Lăng Hầu, còn Thái Tử đối với phụ hoàng vẫn là hiểu biết một ít, hắn ghé qua nhìn gương mặt của Chiết Quân Vụ đang nằm ra bàn viết chữ, một bên nhìn một bên nghĩ ở trong lòng: Phụ hoàng của hắn khả năng cảm thấy bản thân đang bưng chén nước này một cách rất cân bằng.

Cho Đoan Vương Anh Quốc Công phủ, liền thưởng cho hắn Thục Lăng Hầu phủ, nhưng Thục Lăng Hầu là do hắn một tay đề bạt lên, hắn cũng còn đang do dự, còn về việc hôm nay Thái Hậu làm, Thái Tử ngược lại cảm thấy đây không phải là Thái Hậu đang giúp hoàng đế thăm dò, mà chỉ là việc làm trong lúc vô tâm.

Phụ hoàng hẳn là chỉ cùng Hoàng tổ mẫu nhắc đến một chút, Hoàng tổ mẫu liền không thể nhịn được.

Thái Tử trong lòng vẫn là có chút ít cảm động, dù gì thì Hoàng tổ mẫu quan tâm ắt loạn, âu cũng là vì lo cho hôn sự của hắn.

Hắn thở dài, cảm thấy chuyện hôn sự với Thục Lăng Hầu gia thật ra không cần hắn nhọc lòng, chắc chắn là không thể định đoạt, trong lòng liền nhẹ nhàng thoải mái.

Hắn cũng không muốn hiện tại đã định đoạt, hiện tại phụ hoàng còn đang nuôi trùng, còn coi hắn như nô tài mà dạy dỗ, một nô tài có quyền thế lớn như vậy để làm gì? Phải vượt qua chủ tử để làm gì?

Nô tài có khuyết điểm, mới dễ dàng khống chế, có dục vọng mới dễ đem đi săn mồi, hắn có quá nhiều thế lực giúp đỡ quá sớm, ngược lại sẽ làm phụ hoàng chán ghét.

Suy nghĩ thông suốt rồi, Thái Tử liền ngẩng đầu bảo Chiết Quân Vụ đem ba chữ viết chưa tốt trong đó viết lại một lần.

Thấy nàng lại viết sai, liền xuống giường vòng qua người nàng từ phía sau, rồi từ phía sau đi lên, nắm lấy tay nàng: “Nào, ta dạy ngươi.”

Dưới ánh nến vàng, bên ngoài tiếng gió thổi từng cơn, hai người ở trong thư phòng nghiêm túc viết chữ.

Một người nghiêm túc dạy, một người nghiêm túc viết.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp