Kỷ Đào tuy không muốn qua lại nhiều với Dương Đại Thành, nhưng nàng cũng không phải vô can, bản thân trước mắt đã an toàn, chuyện gì cũng sau này hãy tính, hơn nữa, nàng cảm thấy bản thân không cần tránh mặt Dương Đại Thành khắp nơi, rơi vào tầm mắt của kẻ khác lại biến thành cố tình.

“Ta biết rồi.” Kỷ Đào nghiêm túc đáp lại.

Phó đại phu thấy nàng thái độ thành khẩn, hài lòng đưa tay vuốt vuốt râu “Về đi, quần áo cố gắng đơn giản một chút, không cần quá đẹp, rừng nhiều bụi gai, bị đâm thủng thì tiếc lắm.”

Kỷ Đào nghiêm túc ghi nhớ.

Sau khi về nhà, Kỷ Đào lục lại vài bộ quần áo cũ năm ngoái, nghĩ đi nghĩ lại, đứng dậy đi vào bếp, lấy bột mì với nước nhào nặng một hồi, thêm chút muối rồi nướng lên.

Liễu thị sau khi nhìn thấy, hơi cau mày, “Đào nhi, cái này làm sao ăn?”

Kỷ Đào nghe thấy liền mỉm cười: “Sư phụ muốn đưa con cùng lên núi, bánh bột ngô này bên trong thêm vào quá nhiều thứ sẽ không ngon.”

Liễu thị hiểu rồi, nghĩ ngợi một hồi nói: “Vậy thêm chút dưa chua vào, sẽ không bị ôi thiu.”

Kỷ Đào nghe lời, gật đầu: “Vẫn là nương suy nghĩ thấu đáo.”

Liễu thị ra ngoài mang dưa chua vào, đứng sang một bên giúp Kỷ Đào nhào bột, một lúc sau mới hỏi: “Chuyện con lên núi, cha con biết không?”

Kỷ Đào ngẩn ra: “Không biết.”

“Ông ấy nhất định sẽ không cho con đi. Trên núi nguy hiểm, nhất là thảo dược không phải ngoài bìa rừng là có, phải đi sâu vào trong mới có.” Liễu thị nói vậy ấn đường liền nhíu lại.

Kỷ Đào cúi đầu lắng nghe một lúc lâu rồi nói: “Nương, bản thân sư phụ quanh năm hái thảo dược trên núi, hơn nữa lần này còn có Đại Thành ca cùng đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Liễu thị nghe nàng nói nghiêm túc như vậy cũng suy xét một hồi lâu, biết nàng quyết tâm đi, chỉ thở dài không nói nữa.

Điều khiến Kỷ Đào ngạc nhiên, người nàng tưởng sẽ không để nàng lên núi, Kỷ Duy sau khi biết chuyện chỉ trầm mặc một chút: “Cẩn thận một chút.”

“Cảm ơn cha.” Trong lòng Kỷ Đào thoắt chốc nhẹ bâng.

Ngày lên núi, bầu trời quang đãng, Kỷ Đào sáng sớm túi lớn túi bé đến nhà Phó đại phu, trong túi nào nước nào bánh, còn có y phục cũ.

Phó đại phu nhìn thấy, gật đầu, lại đưa cho nàng một tay nải nhỏ, nói: “Đây có chút thuốc bột, đề phòng.”

Kỷ Đào cầm lấy, mở ra thấy lớn nhỏ bảy tám loại, ngửi ngửi, nàng cũng đang học nhận biết dược liệu, trong này có kim sang dược, phòng trùng dược, còn có vài vị Kỷ Đào chưa biết.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói trầm thấp của Dương Đại Thành: “Phó đại phu, đi thôi.”

Phó đại phu đáp lại một tiếng, cũng vác tay nải lên, liếc mắt nhìn Kỷ Đào rồi bước đi ra ngoài.

Bên lề đường lên núi ngoài cửa, đứng hai người, một thô kệch, một nữ công, Kỷ Đào tạm dừng một chút liền đi tiếp.

Phó đại phu nhìn Phùng Uyển Phù: “Đây là...”

Dương Đại Thành nước da màu đồng nhìn càng cuốn hút hơn, hào phóng nói: “Phu nhân muốn cùng ta lên núi xem, dù sao bây giờ thời tiết ấm lên, những thứ trên núi cũng không ra được, cũng không nguy hiểm.”

Kỷ Đào thở dốc, giương mắt nhìn lên bầu trời thấp thoáng giữa những tán cây, lau mồ hôi trên trán, phía trước Phó đại phu quay lại hỏi: “Thế nào, có cần nghỉ ngơi chút không?”

Kỷ Đào hít sâu hai hơi, họ lúc đi lúc dừng, mỗi lần bắt gặp loại dược liệu nào, Phó đại phu đều sẽ cẩn thận giảng giải đặc tính lá, rễ của chúng cho nàng nghe. Nói mới nhớ, cả ngày nay, căn bản đi không được bao xa, chỉ là thường ngày nàng đi bộ quá ít, sơn lộ cũng nhỏ mới khiến nàng mệt như vậy.

Nhìn trước nhìn sau, thấy phía trước Dương Đại Thành đang cõng Phùng Uyển Phù tản bộ trên đường, lắc đầu: “Không có gì đâu, sư phụ đừng lo lắng.”

Nhìn thấy Kỷ Đào bộ dạng chật vật cùng ánh mắt kiên định, Phó Đại phu ánh mắt dịu đi: “Chúng ta từ từ đi, để họ đi đi.”

Phùng Uyển Phù tuy ở Đào Nguyên thôn vài tháng, nhưng nàng ta căn bản chưa từng thực sự làm lụng, sinh sống, nàng ta có thể ở lại, ba huynh đệ Dương gia đã rất vui, cũng sẽ không để một cô nương không vừa ý bọn họ sống chung một nhà.

Đi được một đoạn, Phùng Uyển Phù đi không nổi nữa, Dương Đại Thành lúc đầu còn dìu nàng ta, sau đó trực tiếp cõng trên lưng.

Nói tới, trai chưa vợ gái chưa chồng, thân mật như vậy, thực ra đối với thanh danh của Phùng Uyển Phù không tốt, bất quá nơi đây ít người qua lại, cũng chỉ có Kỷ Đào cùng Phó đại phu nhìn thấy, không phải loại người lắm chuyện, xem ra Dương Đại Thành đối với họ rất an tâm.

Chẳng lẽ... Kỷ Đào nhìn đi nhìn lại Phùng Uyển Phù trên lưng Dương Đại Thành khóe miệng hơi cong lên, tâm tình có vẻ rất vui, nàng ta không kiêng dè sao?

Phó đại phu nói không sai, nơi rừng rậm này, bụi gai mọc thành cụm, qua ngày đông ở đây càng không có nơi có thể dừng chân, Dương Đại Thành dẫn đường phía trước cuối cùng cũng tạm dừng, dè dặt từng chút dìu Phùng Uyển Phù ngồi dưới gốc đại thụ, cười nói: “Phó đại phu, chi bằng ăn ít lương khô trước, chút nữa đi tiếp một đoạn là có thể về được rồi.”

Kỷ Đào đặt tay nải xuống, mở ra lấy các dược liệu bên trên ra, bên dưới lấy ra bánh nướng, đưa cho Phó đại phu, tự mình lấy một cái gặm lấy. Đi cả nửa ngày, nàng đã đói rồi, hơn nữa bánh khô này thường ngày ăn cũng đã rất ngon.

Bốn người ngồi thành vòng, Kỷ Đào và Phó đại phu ngồi cùng nhau.

Bên này ăn uống vui vẻ, Kỷ Đào đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt chưa kịp thu về của Phùng Uyển Phù.

Kỷ Đào dừng mắt ở chiếc bánh bột ngô màu sắc ám vàng trên tay Phùng Uyển Phù, cuối đầu nhìn lại chiếc bánh trắng nõn trên tay mình, mới nhớ ra, người trong thôn đa số chỉ ăn thô lương.

*Thô lương: lương thực phụ như ngô, khoai, sắn, đậu,... khác với tế lương như bột mì trắng, gạo,...

Nghĩ đi nghĩ lại, lấy ra hai cái bánh, đưa mỗi người một cái, cười nói: “Phùng cô nương, hôm nay cảm ơn Đại Thành ca dẫn đường, hai người cũng vất vả rồi, ăn cái này đi.”

Phùng Uyển Phù không lấy, chỉ cúi đầu. Trái lại, Dương Đại Thành vươn tay lấy một cái, cười nói: “Ta tuổi trẻ sức khỏe tốt, tế lương cho ta thật lãng phí, Phù nhi yếu ớt, cho nàng ta ăn đi.”

Kỷ Đào đứng dậy, một mực nhét bánh cho Dương Đại Thành.

Dương Đại Thành cầm lấy hai cái, hắn cũng không phải ăn không nổi tế lương, chỉ là từ nhỏ đã tiết kiệm quen rồi, giờ đã quen rồi, lúc này nhìn thấy Kỷ Đào đưa thức ăn qua, mới nhớ ra hắn nên tinh tế với Phùng Uyển Phù một chút, liền có chút áy náy nhìn Phùng Uyển Phù: “Phù nhi, sau này trở về , ta sẽ mua cho nàng ít bột mì.”

Phùng Uyển Phù đỏ cả mặt, ăn từng miếng nhỏ, Dương Đại Thành nhìn thấy, càng cảm thấy mắc nợ nàng rất nhiều: “Phù nhi, nàng yên tâm, cả đời này ta sẽ đối tốt với nàng.”

Kỷ Đào có chút sững sờ, nàng nhìn Phó đại phu bên cạnh, ngẩn ra một hồi mới biết bản thân không nghe lầm, vừa nãy lời Dương Đại Thành nói ra là đang biểu lộ tình ý với Phùng Uyển Phù sao?

Chỉ thấy Phùng Uyển Phù đứng dậy đi ra sau, Kỷ Đào có thể thấy mặt nàng ta đỏ lên, rõ ràng là đang xấu hổ.

Phùng Uyển Phù đi quanh đại thụ, đi cũng thật nhanh, tay vô ý thức gạt cành cây ra, Kỷ Đào tình cờ nhìn thấy từ trên rơi xuống vật hình cầu màu nâu trước mặt, xung quanh cơ hồ còn có vài con ong, Kỷ Đào đột nhiên nghĩ đến thứ gì, trong lòng kinh hãi, liền bật dậy, đưa tay kéo Phó đại phu chạy tới chạy lui.

Phó đại phu đại khái ở rừng này nhìn thấy nhiều rồi, trước khi Kỷ Đào lôi kéo, ông cũng đã đứng lên, hai người tốc độ cực nhanh thoát ra ngoài.

Phía sau, tiếng hét của Phùng Uyển Phù đột nhiên vang lên khắp rừng.

Kỷ Đào chạy thật nhanh, trong nháy mắt có chút hoảng loạn xem đi bên nào mới đúng.

Âm thanh của Phùng Uyển Phù ngày càng xa, nhưng âm thanh vo ve phía sau khiến nàng càng nhanh hơn vài phần, Phó đại phu lúc này cũng bộc phát sự nhanh nhẹn không hợp với tuổi của mình. Cũng không hề buông tay Kỷ Đào.

Đột nhiên, bàn chân Kỷ Đào bị vẹo, thân thể không tự chủ ngã xuống gian cỏ cao đến đầu gối, nàng có chút cấp bách, ngoài miệng nói: “Sư phụ, người mau đi đi, đừng lo cho con.”

Phó đại phu dừng lại, đưa tay muốn kéo Kỷ Đào trong bụi cỏ ra.

“Sư phụ, chân con trẹo rồi, người mau chạy đi.”

Phó đại phu không chần chờ nữa, xoay người chạy đi.

Kỷ Đào bò sát đất, sát nhất có thể, xung quanh đều là cỏ, trên đỉnh đầu là tiếng vo ve, ngửi thấy mùi hoa cỏ ở đầu chóp mũi, nhưng lúc này nàng lại bình tĩnh lạ thường, suy nghĩ rất nhiều, nếu bị ong chích quá nhiều có chết không? Hay vận khí tốt một chút, chịu chút thương tích mà có thể rút lui?

Tiếng vo ve trên đỉnh đầu lướt qua, cũng đồng thời cảm thấy bả vai đau nhói, càng lúc càng đau, nàng cắn chặt môi, không chút động đậy.

Rất nhanh, tiếng vo ve đã xa, nàng lập tức đứng dậy chạy sang hướng khác, cảm thấy bản thân vô cùng may mắn vì đã ngã vào bụi cỏ.

Chưa chạy được mấy bước, chân đang nhảy qua gốc đại thụ thật nhanh, đột nhiên một bàn tay tái nhợt vươn tới...

Bàn tay đó trắng nõn thon dài, mặt trên ẩn hiện gân xanh, nhìn có chút tái nhợt không bình thường.

Tay Kỷ Đào bị giữ chặt, trong lòng kinh sợ, cảm giác không khác gì ban nãy nhìn thấy tổ ong vò vẽ, nơi này thâm sơn cùng cốc, ngoài Dương Đại Thành và Phùng Uyển Phù đang bị đám ong bám lấy, Phó đại phu đã đi trước, ở đâu ra người khác?

Đang muốn vùng ra, thì nghe thấy âm thanh trầm trầm của nam nhân khá quen thuộc bên tai: “Đào nhi.”

Kỷ Đào trong phút chốc nhìn thấy rõ người bắt nàng, Lâm Thiên Dược.

Hắn sao lại ở đây?

Lâm Thiên Dược thấy nàng không giãy giụa nữa, duỗi tay kéo cô vào hốc cây phía sau.

Cổ thụ này không biết sống được bao nhiêu năm, giờ đã rỗng tuếch, Kỷ Đào và Lâm Thiên Dược dáng người đều thon gầy, trong này hai người đứng cũng không quá chật chội.

“Sao ngươi lại ở đây?” Kỷ Đào không giấu nỗi kinh ngạc, hỏi.

Lâm Thiên Dược lùi lại một bước, lại phát hiện nơi này quá nhỏ, căn bản không thể lui, ánh mắt vi ám trả lời: “Hái thuốc.”

Lời ít, ý nhiều, hắn tất nhiên không muốn nói đến chuyện này.

Kỷ Đào đã thấy bên cạnh hai người có tay nải, bên trong lấp ló vài chiếc lá non, trong lòng hiểu ngay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play