Nàng ta nói vậy, Kỷ Đào mới nhớ ra, vốn ban đầu của Dương Đại Thành cùng Phùng Uyển Phù là Kỷ Vận đưa cho.
Khách quan mà nói, Phùng Uyển Phù quy củ lễ nghi không tệ, lại xinh đẹp ưu tú. So với Kỷ Vận không biết tốt hơn bao phần.
Kỷ Vận không thiếu tiền, chuyện của Phùng Uyển Phù ở thôn Đào Nguyên muốn nghe ngóng cũng không khó, tùy tiện hỏi một câu đã biết sự tình thế nào. Kỷ Đào cảm thấy, Kỷ Vận sở dĩ phải như vậy có lẽ cũng là do sự dũng cảm từ đáy lòng.
“Phùng cô nương, cô nương chúng tôi bảo cô vào.” Nha hoàng của Kỷ Vận, Xuân Hỉ đích thì xuất hiện. Gương mặt tươi cười vui vẻ.
Lại với Kỷ Đào cúi đầu một cái, “Cô nương trở về rồi ?”
Kỷ Đào gật đầu rồi quay bước vào cửa, nha đầu này với ma ma của Kỷ Vận cùng giống bộ dạng hòa nhã, với người nhà Kỷ Đào tỏ ra cung kính, thực ra lại khinh thường, Kỷ Đào cũng chẳng muốn so đo với họ. Chính Liễu thị nói, Kỷ Vận chỉ cần ở lại đây, sẽ được cho ngân lượng.
Sau này theo Dương ma ma nói, những điểm tâm kia cho hai lượng bạc.
Kỷ Đào cũng không để tâm, dù sao cũng không phải của nàng, Kỷ Vận có đổ sông đổ biển cũng không phải chuyện của nàng.
Thế là những ngày sau đó, Phùng Uyển Phù thường đến giao điểm tâm, đến rồi đi, không biết từ khi nào trở thành tỷ muội tốt với Kỷ Vận, thậm chí còn đem ngân lượng đưa cho Phùng Uyển Phù.
Kỷ Đào tới lúc Dương Đại Thành tới mua mảnh sơn địa này mới biết được.
Đào Nguyên thôn tứ phía núi vây quanh, nơi hắn muốn mua cách thôn cũng khá xa, nơi này hầu như là hoang sơn, kỳ thực tiêu không được bao nhiêu bạc.
Kỷ Duy khuyên bảo hết nước hết cái, theo ông thấy, Dương Đại Thành mua tòa sơn này căn bản là vô dụng.
Dương Đại Thành này, hắn ở thôn này rất xem trọng hậu bối, bất lực khuyên can mãi Dương Đại Thành vẫn kiên quyết muốn mua.
Hoang sơn giá rẻ, nhưng địa phận quá lớn, tính ra cũng cần bốn mươi lượng bạc.
Thấy Dương Đại Thành không chớp mắt lấy ra nhiều ngân lượng như vậy, Kỷ Duy cẩn thận hỏi, mới biết trong này còn có chuyện của Kỷ Vận.
Đợi đến lúc Kỷ Đào biết chuyện, khế đất đều đã bị Kỷ Duy cùng Dương Đại Thành đến nha môn cầm trở về.
Kỷ Đào đối với những chuyện này đều không rỗi công để bụng, vì sắp đón Tết Nguyên Đán, nàng buổi sáng cùng Phó đại phu trong sân nhỏ học phân loại dược liệu, buổi chiều học phép tắc, tranh thủ giúp Liễu thị chuẩn bị Tết, ban đêm đọc thêm y thư, bận bịu ngày đêm, liền không thể để mắt đến Kỷ Vận.
Gần đây, Kỷ Vận càng không thích cùng bọn họ người một nhà dùng bữa, đều do Xuân Hỉ mang đến sương phòng mới ăn.
Kỷ Đào ngồi xuống ghế cúi đầu lùa cơm, nàng muốn tranh thủ ăn nhanh rồi về phòng đọc sách, lúc này, Kỷ Vận đã lâu không thấy, cùng Xuân Hỉ đến, tiện mắt lướt nhìn bữa ăn đơn giản trên bàn, cười nói:
“Nhị thúc, con muốn đến thị trấn.”
Kỷ Đào gọi Vận tỷ tỷ một tiếng lại tiếp tục cúi đầu ăn.
Kỷ Duy cau mày, nhàn nhạt nói: “Tiểu cô nương nhà con, ở trấn thượng không an toàn.”
Kỷ Vận chẳng mảy may để ý đến sự phản bác trong lời nói của Kỷ Duy, tự mình ngồi lên ghế, nói:
“Phụ thân nói để con đến dạy Đào muội muội quan đạo, nhưng con thấy muội ấy rất thông minh, đi theo Dương ma ma học hỏi gương mẫu, nếu mục tiêu là cung cách của quý nữ thì không cần đến con nữa, con ở đây, người và nhị thẩm đều rất phiền toái, hai ngày trước con đã cho Xuân Hỉ mua một viện nhỏ, cũng tìm được người quét trước...con nghĩ, vẫn là dọn đi tốt hơn, ở đây, quá nhiều bất tiện.”
Kỷ Vận vội nói: “Không có, nhị thẩm cùng Đào muội muội đối với con thực sự rất tốt.”
“Nói đi là đi, nhất định không được, nếu con khăng khăng như vậy, ta đành viết thư cho phụ thân con, để huynh ấy định đoạt, tiện thể hỏi một chút, con còn muốn ở đây bao lâu?”. Kỷ Duy mặc kệ Kỷ Vận mặt đã biến sắc, thản nhiên nói.
Thấy Kỷ Đào nghiêm túc lùa cơm, ánh mắt hiện lên vài tia thương xót, đối với Kỷ Vận ngữ khí cứng nhắc: “Nếu là vì Đào muội muội con, con ở lại thì tốt hơn, ta cũng không muốn nó làm quý nữ gì cả, ma ma chủ yếu cũng chỉ dạy nó một chút đạo lí đối nhân xử thế, lời ăn tiếng nói...”
Kỷ Vận sắc mặt có hơi bệch bạch.
Câu này nghĩa là không cần Kỷ Vận, cơ hồ là rõ ràng nói với Kỷ Vận đối với đối nhân xử thế cái gì cũng không hiểu, dạy không được Kỷ Đào. Dễ thấy, gần đây Kỷ Vận hành động làm Kỷ Duy bất mãn.
Đang cúi đầu ăn cơm, Kỷ Đào cơ hồ không thể nhịn được cười, nàng cúi thấp đầu hơn, che đi dáng vẻ của mình.
Kỷ Vận bị Kỷ Duy từ chối dẫn đến ý nghĩ: “Con chỉ muốn đến thượng trấn ở, viện kia đã mua, lại còn dọn dẹp xong cả, nhị thúc nếu lo lắng, con có thể thỉnh hộ vệ...”
“Chuyện này không cần nói nữa” Kỷ Duy ngắt lời nàng, nói: “Phụ thân con để con ở lại chỗ ta, ta tuyệt đối không tùy tiện để con ra ngoài ở.”
Thấy Kỷ Vận ủy khuất cắn môi, vài giọt lệ chực rơi xuống, thật đáng thương. Nàng cũng bất quá là tiểu cô nương mới mười ba tuổi, Kỷ Duy thở dài, ngữ khí điềm đạm lại: “Hộ vệ đó, nếu không hiểu tận gốc rễ, làm sao dám dùng? Người lớn nói rất đúng, ngày phòng đêm phòng gia tặc khó phòng, còn có câu tri nhân tri diện bất tri tâm, con làm sao biết hộ vệ mời tới chính trực trung tâm ?”
“Ta là nhị thúc con, sẽ không hại con. Con nếu thực sự sống không quen, ta dể cha con phái người đến đón con về, con mỗi năm mỗi lớn, liền phải làm mai, ở Đào Nguyên thôn này chuyện hôn nhân cũng không mấy tốt đẹp.” Kỷ Duy tiếp tục khuyên bảo.
Kỷ Vận đang ngồi một bên nghe thấy ông để cha nàng đến đón, sớm đã ngồi không yên, đứng dậy tiến đến vài bước, vội hỏi: “Nhị thúc, người thực sự có thể khiến cha đón con về sao?”
Kỷ Duy khó hiểu nhìn nàng ta, nói: “Con đã mười ba, đến tiểu thôn của ta có thể ở một thời gian, Đào Nguyên thôn cũng chỉ toàn thô nhân, nếu đụng phải, con phải làm sao? Nương nhà con cũng không ưng thuận.”
Kỷ Vận nghe Kỷ Duy nói cũng có lí, chuyện nàng ta làm sai, Kỷ Quân nhất định không bỏ qua như vậy, hơn nữa, như Kỷ Duy nói, mẫu thân nàng cùng ngoại tổ cũng không ưng thuận.
“Đa tạ nhị thúc.” Nàng ta đối với Kỷ Duy vui mừng cúi đầu vái chào một cái, ngữ khí chân thành hơn rất nhiều.
Kỷ Duy gật đầu: “Về rồi, ngôi nhà trên trấn...”.
“Con bán ngay.” Kỷ Vận vội trả lời.
Nói xong, lại với Kỷ Duy một vái chào, bước chân thong thả ra cửa.
“Cha, sắp sang năm mới rồi”. Kỷ Đào buông đũa, thản nhiên nói.
Kỷ Duy gật đầu, “Để nó qua năm hãy đi.”
Liễu thị vẻ mặt tươi cười, đưa Kỷ Duy chén canh đầy.
Kỷ Đào nhìn thấy, biết Liễu thị đối với vị đại tiểu thư kia không thích lắm, nghĩ lại cũng đúng, người ta tiểu thư khuê cát, tất nhiên đối nông gia tiểu viện này rất không vừa ý, Kỷ Đào liền biết, Kỷ Vận cho người lên trấn mua không ít đồ sứ cùng vải dệt, mang đến phía đông sương phòng, nơi này rực rỡ hẳn lên, đông sương phòng bây giờ e là Liễu thị cũng không nhận ra.
Kỷ Đào có thể hiểu, chung quy người ta sống trong nhung lụa, không vừa mắt với những thứ xù xì thô kệch này, nhưng lại vô tình thành cái gai trong mắt Liễu thị, chính là không vừa ý nhị thẩm nàng ta.
“Con cũng đừng quá sức, con gái học y đã khó, cũng không ai mong con trị bệnh cho, học một chút là được rồi.” Liễu thị dặn dò.
“Con biết rồi”, Kỷ Đào thuận miệng đáp lại.
Thấy nàng thản nhiên như vậy, Liễu thị biết nàng căn bản không nghe, cũng không quan tâm nữa.
Ngày tháng chầm chậm trôi qua, thắm thoắt đã đến giao thừa, Kỷ Đào dậy từ sớm mời Phó đại phu đến nhà ăn Tết, Kỷ Vận cũng cao hứng, vì thư của Kỷ Duy đã cho người mang đi, nếu không có gì sai, sẽ sớm có hồi âm.
Bởi vậy, những ngày Tết này, người một nhà cũng coi như vui vẻ, Kỷ Vận thấy Phó đại phu cũng chỉ nhíu mày. Không hề mở miệng buông lời khó nghe.
Mùng năm tháng giêng, xe ngựa Kỷ Quân phái đến cuối cùng cũng tới, Kỷ Vận vui mừng phấn khởi rời đi, trước khi đi còn tặng vô số thứ cho Liễu thị, nói rằng đã làm phiền, còn đặc biệt tặng cương hoàn cho Kỷ Đào, với nàng thân tình hơn trước một chút.
Kỷ Vận đi rồi, tử viện Kỷ gia lại an tĩnh, Kỷ Đào học hành càng nghiêm túc, đọc xong hai bản y thư rồi, đợi thêm vài ngày thời tiết tốt lên thì theo Phó đại phu lên núi hái thuốc.
Đợi qua rằm tháng Giêng, thời tiết ấm hơn, vụng về cởi bỏ quần áo mùa đông, khoác lên người y phục mùa xuân, Kỷ Đào giờ mới nhận thấy bản thân cao hơn, quần áo năm ngoái bị ngắn đi một chút, mà thắt eo lại rộng ra nhiều, Liễu thị nhìn thấy từ phía sau cũng một thoáng đau lòng.
Kỷ Đào dở khóc dở cười, nàng đã không còn là tiểu cô nương nữa, ngày một lớn lên, có thể lờ mờ thấy được đường cong của thiếu nữ rồi, chung quy cũng vì vậy mà nàng trông gầy đi, Liễu thị lại cho rằng nàng quá vất vả.
Nói đi cũng phải nói lại, thực ra cũng thật vất vả, nhưng Kỷ Đào cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều rất phong phú, năm lên mười, nàng không biết bản thân muốn gì, dù sao Kỷ Duy cùng Liễu thị đối đãi với nàng thật lòng thật dạ, nàng cả đời chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, cuộc sống chắc chắn sẽ không tệ.
Nhưng từ khi biết tiểu thuyết này Phùng Uyển Phù là vai chính, ngoài mặt thì yên định, cũng cảm thấy bản thân sẽ không quá thê lương, nhưng đáy lòng vẫn có chút sợ hãi.
Bây giờ như vậy mới đúng, Kỷ Đào là nữ tử được yêu chiều, gả cho Lâm Thiên Dược thủ tiết, sau này chỉ có thể kéo dài hơi tàn, phu thê Kỷ Duy qua đời lại càng thêm khó khăn.
Nàng không chấp nhận như vậy, chưa kể nàng sẽ không để bản thân rơi vào tình huống đó, Lâm Thiên Dược sức khỏe giờ cũng từ từ hồi phục rồi, nàng cũng đã học y thuật, Phó đại phu cũng nói nàng học y thiên phú không cao, nhưng nếu đủ siêng năng, thời gian lâu nhất định có thể hành nghề.
Chỉ có mấy ngày, cốt truyện sớm đã lệch khỏi quỹ đạo rồi, có lẽ từ sau khi nàng cứu Phó đại phu, về phần nàng cốt truyện đã thay đổi hoàn toàn.
Đây mới là kết quả nàng mong muốn.
Chỉ cần nàng học tập thành công, sau này ở Đào Nguyên thôn xem bệnh cho nông dân cũng đủ nuôi sống bản thân.
“Lên núi vài ngày, ngươi về chuẩn bị đi.” Phó đại phu nói.
Kỷ Đào trong lòng có chút phấn khích.
Liền nghe Phó đại phu tiếp tục nói: “Ngươi lần đầu lên núi, nếu chỉ có ta ngươi hai người thì quá nguy hiểm, thời tiết vừa ấm lên, Dương gia lão đại cũng muốn lên núi săn thú, chúng ta đi với hắn một đoạn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT