Sợ Lâm Thiên Dược chi không nổi tiền thuốc, Phó đại phu để hắn tự hái thảo dược mà dùng.

Kỷ Đào đột nhiên đưa tay nắm chặt bả vai, vừa nãy phút chốc rối ren, nàng không rảnh quan tâm bả vai bị ong chích. Lúc này, buông lỏng ra chỉ cảm thấy chổ nào cũng đau.

“Ngươi sao vậy? Bị thương rồi?” Lâm Thiên Dược có chút cấp bách, thấy nàng ôm vai, duỗi tay định kéo tay nàng ra.

Kỷ Đào hơi thụt lại.

Lâm Thiên Dược sững lại.

“Ta muốn xem xem ngươi bị thương nặng hay không?” Lâm Thiên Dược trợn tròn mắt.

“Lúc đó ngươi cứu ta, giờ chỉ muốn báo đáp ngươi thôi.” Hắn lại nói.

Kỷ Đào đau đến mức cau mày, nghe vậy thuận miệng: “Chuyện nhỏ như trở bàn tay thôi.”

Lâm Thiên Dược đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

“Đợi ở đây.”

Kỷ Đào tựa người vào gốc cây, nhất thời nghe được tiếng lá xào xạc chung quanh cùng tiếng côn trùng không rõ, nhưng nàng cảm thấy thật an tĩnh, tựa hồ thiên địa chỉ còn lại một mình nàng.

Bả vai vẫn còn hơi đau, Kỷ Đào đột nhiên thấy bóng người trước cửa động, nhìn thử, Lâm Thiên Dược quay lại rồi, trên tay cầm một nắm lá xanh biếc có răng cưa, Kỷ Đào nhìn thấy, trong lòng nhẹ nhõm, cầm lấy, nhai nó, nhìn phía Lâm Thiên Dược, chỉ thấy hắn đã sớm quay sang hướng khác.

Kỷ Đào đắp thảo dược lên lên vai, phủ lên vết tấy đỏ, hồi lâu sau một cơn gió mát lạnh thổi qua, lúc này mới cảm thấy hô hấp thông thuận hơn nhiều.

“Đa tạ ngươi.” Kỷ Đào giọng chân thành.

Lâm Thiên Dược cầm lấy tay nải, đứng dậy: “Đi thôi, lâu như vậy rồi, chắc không có chuyện gì nữa đâu.”

Nói xong không để Kỷ Đào từ chối, cứ vậy đỡ nàng lên, hai người từ từ đi vào rừng.

Kỷ Đào được hắn đỡ, Lâm Thiên Dược cao hơn nàng cả cái đầu, tuy thấy bờ vai ốm yếu, nhưng lại hết sức vũng vàng, khiến người ta an tâm.

Nhìn thấy hắn quải trên quải dưới tay nải, lại nhớ đến những dược liệu hắn vừa hái được, liền hỏi: “Ngươi biết thảo dược?”

“Biết một chút, ta quanh năm sanh bệnh, lại mua không nổi dược liệu, Phó đại phu để ta hái thảo dược bán cho ông ta, lâu dần cũng biết.”

Thanh âm của Lâm Thiên Dược trầm trầm vang lên giữa cánh rừng.

“Nhà ta nghèo, ngươi biết đấy.” Hắn dường như đang mỉm cười.

“Cha mất sớm, ta thì đau ốm liên miên, gia tài có lớn cỡ nào cũng không đủ tiêu, năm đó cha ta bệnh rất lâu mới ra đi, đã đào rỗng gia tài... mặc dù cũng không phải gia tài gì.

Kỷ Đào lẳng lặng lắng nghe, đầu nàng có chút choáng, đã không nhìn rõ đường đi dưới chân nữa, từng bước từng bước theo Lâm Thiên Dược đi, lúc lâu mới nói: “Ngày qua ngày sẽ tốt lên thôi.”

“Ta còn muốn đọc sách.” Lâm Thiên Dược lại nói, tay lại siết chặt một chút, nhìn sắc trời, khẽ cau mày.

“Có phải rất buồn cười không? Nghèo đến mức không có gì ăn, còn đọc sách gì chứ? Giấy bút còn không mua nổi.”

Lâm Thiên Dược dần trầm giọng xuống.

Kỷ Đào có chút bần thần, bên tai nghe thanh âm trầm ổn của Lâm Thiên Dược, cảm giác bả vai đau nhói, đầu óc bắt đầu hỗn độn lên.

“Không, bất kể chuyện gì, chỉ cần ngươi quyết tâm, cuối cùng cũng sẽ thành công thôi.” Kỷ Đào đáp lại một câu.

“Thật sao?”

“Thật, quyết tâm là tốt, tốt hơn là sống một đời vô tri vô giác.” Kỷ Đào nghe bản thân nói vậy, không biết nói cho Lâm Thiên Dược nghe hay chính bản thân nàng.

Lúc này sắc trời đã tối, sân nhà Kỷ gia lại một mảng ầm ĩ, thì ra Phó đại phu đến nói Kỷ Đào bị tách ra trên núi, Kỷ Duy đang tập hợp người trong thôn định đi tìm.

Về tới thôn, Lâm Thiên Dược cũng đã buông nàng ra, lúc này Kỷ Đào cũng đã tỉnh táo, họ vừa tới trời vừa sập tối, giờ nàng cũng có thể miễn cưỡng đi lại được, bả vai cũng bớt đau hơn, chắc dược liệu phát huy tác dụng rồi.

Đi ngang qua sân nhà Phó đại phu, nhìn thấy bên trong tối đen, Kỷ Đào hơi lo lắng, không phải vẫn chưa về chứ?

Lúc Kỷ Đào sắp vào đến nhà, từ xa xa nhìn thấy Triệu Ngô thị đi về phía Kỷ gia, “Triệu thẩm tử...”

Triệu Ngô thị nghe thấy quay đầu, nhìn thấy Kỷ Đào, mặt liền nở nụ cười, lớn tiếng nói: “Ai da, Đào nhi cuối cùng cũng về rồi, cha con định đưa người trong thôn đi tìm con đấy.”

“Triệu thẩm tử.” Lâm Thiên Dược gọi một tiếng. Nhìn Kỷ Đào lại nói: “Vừa nãy ở đầu thôn thấy Kỷ cô nương, có vẻ như đang bị thương nên đã đưa nàng ấy về.”

“Ai da, bị thương rồi sao, mau về nhà đi, để Phó đại phu xem xem.”

Triệu Ngô thị nói rồi đến dìu Kỷ Đào đi về Kỷ gia.

Tiện thể không quên hỏi thăm Lâm Thiên Dược: “Tiểu tử Lâm gia, ngươi thân thể yếu ớt, về trước nghỉ ngơi đi.”

Lâm Thiên Dược lẳng lặng đứng tại chổ, nhìn Kỷ Đào được dìu đi ngày càng xa, bên tai vẳng lại tiếng nàng mơ mơ hồ hồ: “Bất kể chuyện gì, chỉ cần người quyết tâm, cuối cùng cũng thành công thôi.”

Kỷ Đào vừa tới sân, Triệu Ngô thị đã lớn tiếng nói: “Về rồi, về rồi. Thôn trưởng, Đào nhi về rồi.”

Người trong sân lả tả quay đầu, Phó đại phu đi tới, duỗi tay bắt mạch cho Kỷ Đào, hồi lâu mới nói: “Không sao, nó dùng thuốc rồi, hiện tại độc được giải rồi, dưỡng hai ngày là khỏi thôi.”

Kỷ Duy hơi thả lỏng chân mày đang nhíu, chắp tay với mọi người: “Đa tạ mọi người, hôm khác sẽ đến cửa từng nhà cảm tạ.”

Kỷ Đào ngồi cạnh Kỷ Duy nghĩ nghĩ, thấp giọng hỏi: “Phùng cô nương và Đại Thành ca về chưa?”

“Không sao, đại ca ta thường qua đêm trên núi, nếu về không kịp cũng sẽ không nguy hiểm đâu.” Khi Kỷ Duy hỏi tới, Dương gia lão nhị, Dương Đại Viễn phớt lờ nói.

Đợi đám đông phân tán, Kỷ Đào mới biết, Phó đại phu thuận lợi thoát khỏi rừng, sau đó đàn ong không biết thế nào lại không đuổi theo, ông quay lại tìm Kỷ Đào, không tìm được người, cũng chẳng thấy hai người Dương Đại Thành, đành quay về thôn chuẩn bị để Kỷ Duy lên núi tìm người. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên TYT

“May mà Đào nhi không xảy ra chuyện gì.” Phó đại phu thở dài nhìn Kỷ Duy, “Nếu thực sự Đào nhi xảy ra chuyện gì, tôi thực sự có lỗi với lão ca.”

“Phó đại phu đừng nói vậy, Đào nhi học y, là do nó tự nguyện, ta cũng đồng ý rồi, nếu xảy ra chuyện gì, cũng là do số mệnh của nó.” Liễu thị vội nói.

“Chuyện hôm nay, không thể trách sư phụ.” Kỷ Đào cũng vội lên tiếng.

Còn trách ai?

Chung quy, chỉ trách hai người nào đó bất phân địa điểm, trường hợp, cứ tùy tiện bày tỏ tấm lòng, còn nhịn không được, kích động đến mức chạy loạn.

Vừa nghĩ đến đây, một tràng tiếng đập cửa cấp bách vang lên, Liễu thị đứng dậy, nhìn nhìn đám đông rồi mới ra mở cửa.

Rất nhanh, Liễu thị đưa Dương Đại Viễn vào, hắn sốt ruột ra mặt, thấy Phó đại phu mắt liến sáng lên: “Đại phu, người mau đi xem đi, đại ca ta và Phùng cô nương đều bị ong đốt sưng rồi.”

Kỷ Đào cũng đứng dậy đi theo, quan trọng là hiện giờ nàng là đồ đệ của Phó đại phu, đi theo xem nhiều một chút cũng không sai.

Liễu thị ngăn nàng lại, nói: “Hôm nay con đừng đi, không tiện, hơn nữa, con còn đang bệnh đây này.”

Kỷ Đào dừng lại.

Cũng đúng.

Lần này, Kỷ Duy có vẻ không vui cho lắm, nhưng ông cũng đâu có nói Kỷ Đào không được học tiếp, Kỷ Đào vui mừng đến phát ngốc, giả vờ không biết.

Qua hai ngày sau, Kỷ Đào sức khỏe tốt lên, Phó đại phu đến Dương gia, còn cố ý đón Kỷ Đào đi cùng.

Khuôn viên Dương gia đơn giản, thực ra là thiếu thốn, Dương Đại Viễn dẫn họ đến sương phòng, thoáng nhìn một cái thấy có người nằm trên giường, Phó đại phu cố ý đi chậm lại, Kỷ Đào hiểu ý, tiến gần lại, mái tóc đen này, quả nhiên là Phùng Uyển Phù.

“Phùng cô nương sáng nay tỉnh lại một lúc, rất nhanh đã thiếp lại rồi.” Dương Đại Viễn vội nói.

Kỷ Đào hơi ngạc nhiên: “Nàng ta hai ngày nay chưa tỉnh lại?”

Tiến đến xem, Kỷ Đào quả thực không dám tin vào mắt mình, chỉ thấy người trên giường lộ xuất đầu liễm, gương mặt sưng tấy, phần đầu của cô nương này xưng tròn như mâm, ngoại trừ dung mạo, có thể nhìn ra Phùng Uyển Phù một chút cũng không còn thanh tú như vốn có.

“Đúng vậy, chỉ hôm nay tỉnh dậy một lát, sau đó thiếp đi ngay.” Dương Đại Viễn lo lắng nói.

Phó đại phu đến bên bắt mạch, lúc sau mới nói: “Độc đã được đào thải, giờ chỉ cần dưỡng thương là được, ta kê ít thuốc, uống rồi vết thương sẽ mau lành hơn.”

Dương Đại Viễn vui mừng: “Đại ca ta thì sao?”

Phó đại phu thản nhiên: “Phải xem mới biết.”

Đến khi Kỷ Đào nhìn thấy bộ dạng của Dương Đại Thành, mới thực sự cảm thấy may mắn vì lúc đó nàng và Phó đại phu chạy nhanh, bị chích một chút thì có là gì, Dương Đại Thành khắp người sưng phù như này có thể nhặt được mạng về đã may mắn lắm rồi.

Kỷ Đào nhìn Phó đại phu phối dược, lại nhìn Dương Đại Thành cả người sưng phù trên giường, trong lòng suy nghĩ đến thân thủ của Dương Đại Thành, không nên bị thương nặng như vậy chứ, chắc là bảo hộ Phùng Uyển Phù mới bị thương nặng như vậy, vị này là tiểu thư khuê các, chắc chắn chạy không nổi. Vậy chỉ có thể đứng tại chỗ để bị ong đánh, Dương Đại Thành vừa biểu lộ tâm tình, bảo vệ nàng ta chẳng phải là tất nhiên sao?

Thực tế không khác Kỷ Đào nghĩ là mấy, tổ ong rơi xuống trước mặt Phùng Uyển Phù, nàng ta trố mắt, trên người lập tức đau nhói, đặt biệt là mặt, sau đó bị Dương Đại Thành ôm lấy, lăn một vòng...

Nếu không phải như vậy, có lẽ hai người bị thương còn nặng hơn, ong vò vẽ vốn rất độc, chích thêm vài phát nữa, nói không chừng mạng cũng không giữ được.

“Phù nhi...Phù nhi...” Dương Đại Thành trên giường đột nhiên nhẹ giọng gọi.

Dương Đại Viễn vội bước tới nói: “Đại ca, Phù cô nương không sao, người cũng không sao, hai người đã về rồi.”

Dương Đại Thành dần an tĩnh lại.

Kỷ Đào thấy vậy, chỉ có thể thở dài, quả nhiên là nam nữ chính, tình cảm này, luôn phải không màng sống chết.

“Độc tố chưa thải hết, nhưng hắn sức khỏe tốt, qua vài ngày là tốt lên thôi.” Phó đại phu phân thuốc xong, đưa cho Dương Đại Viễn, dặn dò: “Mỗi ngày sắc thuốc ba lần, cho hắn uống nhiều nước. Chắc sẽ không đáng ngại nữa đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play