Sau giờ ngọ thôn Đào Nguyên vô cùng yên tĩnh, đôi lúc sẽ có vài tiếng chó sủa lười biếng vang lên.

Một ngôi nhà xây bằng gạch xanh chễm chệ giữa thôn chông vô cùng lạc lõng với những ngôi nhà xây bằng vách đất xung quanh.

Trong khoảng sân ngăn nắp sạch sẽ, Kỷ Đào đang nằm trên chiếc ghế dài dưới tán cây, nơi khóe miệng gọi lên ý cười nhàn nhạt.

“Có người nhảy xuống giếng……”

Một âm thanh sắc nhọn của nữ tử truyền đến.

Nương của Kỷ Đào là Liễu thị chạy từ trong viện ra, làm như không nhìn thấy Kỷ Đào đang nhàn nhã ở trong sân, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa viện.

Đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Liễu thị nữa, một nam tử trên dưới năm mươi tuổi bước ra, tay chắp sau lưng, bước đi trấn định, khuôn mặt chữ điền khiến người khác nhìn đã thấy an lòng.

Đây chính là thôn trưởng của thôn Đào Nguyên, Kỷ Duy.

Ông bước vào trong sân, nhìn thấy Kỷ Đào đang nửa ngồi, khuôn mặt vừa nãy còn nghiêm túc giờ đây đã dịu xuống, chậm giọng mà nói: “Đào Nhi, ngươi cũng đi xem một chút đi, đừng suốt ngày ngây người ở nhà.”

Kỷ Đào gật đầu, theo lời ông nói mà bước ra khỏi nhà, hai người cũng không nóng nảy, Triệu gia ở đầu phía đông thôn, là một đại gia tộc đông đúc thịnh vượng, người đứng đầu Triệu gia là Triệu Phú, năm nay đã gần sáu mươi, đã sinh được năm nhi tử và một nữ nhi, bốn người đã cưới vợ, hơn nữa cũng đã sinh hài tử, là một gia đình rất náo nhiệt, còn chưa phân gia. Cho nên, cũng có không ít mâu thuẫn, thê tử của Triệu Phú là Ngô thị, chuyện bà đắc ý nhất là đã vì Triệu gia sinh ra năm trai một gái. Nếu có chuyện gì không hợp ý bà chỉ một chút, bình thường thì là nhảy xuống giếng, đã trở thành một khung cảnh của thôn Đào Nguyên.

Nếu có tháng nào bà không nảy giếng, có lẽ người trong thôn sẽ cảm thấy không quen.

Từ đằng xa mà Kỷ Đào đã nhìn thấy rất nhiều người đứng dưới gốc cây Si quả nhỏ bên cạnh cái giếng ở đầu đông của thôn, có vẻ như những người này đang xem náo nhiệt của Triệu gia.

Lại gần thêm một tí nữa, mới nhận ra hôm nay có vẻ hơi khác, mọi người không giống như đang xem trò vui, mà tựa như thật sự có người nhảy giếng vậy.

Kỷ Duy đi ở đằng trước cũng đã nhận ra có điều gì đó không đúng, bước nhanh chân đến, Kỷ Đào cũng nhanh chóng chạy đến.

Kỷ Đào nhìn thấy tình huống trước mắt, ánh mắt quét đến những người quen thuộc đang xem trò vui ở xung quanh, những cảm giác kỳ lạ cứ từng chút dâng lên trong lòng nàng, đưa mắt nhìn đến cây Si quả nhỏ ở cổng thôn, nhìn cả cái giếng ở dưới tàng cây, bao gồm trong đó là một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi vô cùng gầy yếu đang hôn mê bất tỉnh, lại liên tưởng đến thân phận và tên của mình, không thể nhịn được mà khẽ mắng người trong lòng.

Cảnh tượng này đối với nàng mà nói, thì phải là hết sức thân quen.

Ba huynh đệ Dương gia, thôn Đào Nguyên, Triệu gia ở đầu đông thôn, Ngô thị đôi khi lại nhảy giếng ở nhà Triệu gia, một cô nương mười hai mười ba tuổi xinh đẹp vô cùng gầy yếu bị bệnh đến mức hỏng đầu được mua về, chuyện đầu tiên làm sau khi tỉnh dậy là nhảy giếng……

Nếu nàng đoán không sai, vị cô nương đang nằm ở trước mặt này, là đích nữ của một tộc lớn giàu có trong kinh thành, là đích nữ của Hộ Bộ thượng thư Phùng Viễn Sơn Phùng đại nhân- Phùng Uyển Phù, bị kế mẫu hạ thuốc rồi bán cho mẹ mìn, vốn muốn bán nàng ta vào kỷ viện nào càng xa thì xong chuyện, ai ngờ rằng qua tay nhiều người thì nàng ta đã đến trấn nhỏ này.

Đích nữ nhà quan đâu thể chịu khổ suốt hành trình dài vạn dặm, vì thế nên đã ngã bệnh, kỹ viện không muốn nhận, mẹ mìn vốn thấy da thịt nàng non mềm, nhất định sẽ bán được với giá tốt, ban đầu thấy nàng ta bị bệnh còn mời đại phu đến, sau này lại thấy nàng ta càng lúc càng yếu, mới bỏ chuyện đi mời đại phu, bây giờ đến kỹ viện cũng không cần, sao bà ta có thể để mất trắng cho được? Bán cho mấy tên dân quê ở nơi hẻo lánh, ít nhiều gì cũng có thể thu lại đôi chút tiền vốn.

Cô nương được huynh đệ Dương gia dùng toàn bộ của cải trong nhà mua về, mời đại phu đến giúp dưỡng bệnh, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng giễu cợt của một đại thẩm ở ghép nhà nói rằng mua cô nương về làm nàng dâu cho ai trong ba huynh đệ, thừa dịp không ai chú ý đã chạy ra ngoài.

Vừa thấy nơi lạc hậu như thế này, lại là nơi đất khách quê người, thấy ở cổng thôn có người, cho rằng bản thân đã bị bán đến nơi chịu ngược đãi để sinh hài tử gì đó, khổ não quá nhiều, trong cơn kích động đã một bước nhảy xuống giếng.

Sau khi nhảy giếng, Phùng Uyển Phù được cứu lên, tỏ vẻ mình không có ý định ở lại thôn Đào Nguyên, lão đại Dương gia tự mình hộ tống nàng ta về kinh, theo những gian khổ trên đường, trai đơn gái chiếc cũng dần nảy sinh tình cảm. Chẳng qua, cũng không thể đánh lại lòng muốn trả thù với kế mẫu của Phùng Uyển Phù, nàng ta dứt khoát hồi phủ, gả cho đầu sỏ gây tội khiến nàng ta bị bán, vị hôn phu của nàng ta.

Sở dĩ kế mẫu muốn bán nàng ta đi, là vì cửa hôn sự tốt này, nàng ta cố ý muốn cho kế mẫu và kế muội không được như ý. Dương Đại Thành ảm đạm về quê, cả đời này hai người cũng không gặp lại nhau thêm lần nào nữa.

Phùng Uyển Phù gả cho vị hôn phu này cũng không phải là lương quân, tuy thực hiện hôn ước với nàng ta, nhưng lại ghét bỏ nàng ta đã chịu khổ cực trải qua vạn dặm, cảm thấy nàng ta sớm đã không còn sạch sẽ, sau lại quan hệ bất chính với muội muội nàng ta, Phùng Uyển Phù còn bị phụ hôn phu hạ độc mà chết.

Trước khi chết nàng ta còn đặc biệt nhớ thương đến Dương Đại Thành, cảm thấy nếu có kiếp sau, nhất định sẽ ở lại bên cạnh hắn.

Có lẽ là do chấp niệm quá sâu, Phùng Uyển Phù trọng sinh, là trọng sinh đến thời điểm tỉnh lại sau khi nhảy giếng, sau khi tỉnh lại Phùng Uyển Phù cũng không còn muốn về chốn cũ, mà là muốn gả cho Dương Đại Thành, tất nhiên, nàng ta là vai chính mà, tuy trong quá trình đó có gặp chút trắc trở, nhưng vẫn rất thuận lợi gả đi, hai người phu thê ân ái, sinh hạ một đôi long phượng thai, còn phấn đấu làm ra ruộng đồng bao la, làm người tốt nổi tiếng gần xa, thậm chí dưới sự tình cờ ngẫu nhiên, còn được Thánh Thượng ngự tứ bảng hiệu “Người tốt trăm năm”.

Vì sao mà Kỷ Đào có thể biết rõ đến như thế?

Kiếp trước khi Kỷ Đào chưa được gọi là Kỷ Đào, là một sinh viên năm tư, trước mắt đã sắp tốt nghiệp, có lý tưởng lớn lao muốn vì nước quên thân, vào buổi tối khi nhìn thấy một cuốn tiểu thuyết điền văn trùng sinh, muốn ngừng mà không được, nửa đêm đói bụng, cũng may mà nơi nàng sinh sống có một cái chợ đêm, dự định ra ngoài kiếm đồ ăn, khi vừa đi xuống phía dưới khu dân cư, một chậu hoa từ trên trời rớt xuống, nàng chỉ kịp nhìn thấy phần cây trầu bà xanh tươi mơn mởn phía trên chậu hoa, trước khi bị đập vào đầu còn cảm thán, nhà này trồng cây cũng không tệ.

Sau đó phần đầu truyền đến cơn đau, nàng cứ vậy mà ngất đi.

Khi tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy bản thân còn chưa ngủ đủ giấc, mơ mơ màng màng ngủ thêm mấy ngày, tỉnh dậy mới phát hiện mình đã trở thành đứa con gái duy nhất vừa mới lọt lòng của thôn trưởng Kỷ Duy của thôn Đào Nguyên, trấn Cổ Kỳ, huyện Đại Viễn, quận Phong An, Càn quốc.

Đây vốn là bối cảnh của cuốn tiểu thuyết điền văn trùng sinh kia. Đã trôi qua mười

năm, tuy rằng ngay từ đầu nàng cảm thấy thôn Đào Nguyên có chút quen quen, nhưng lại cũng không bắt nối với chuyện này, hôm nay vô tình nhìn thấy một mỹ nhân ốm yếu nhảy giếng, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến đó, hơn nữa dường như toàn bộ đều đã ghép lại hoàn chỉnh.

Còn lý do vì sao nàng muốn mắng người một cách thô tục, bởi vì nàng chính là trở ngại lớn nhất giữa Phùng Uyển Phù cùng Dương Đại Thành.

Ba huynh đệ Dương gia, cha mẹ đều mất sớm, từ khi mười tuổi thì Dương Đại Thành đã gánh vác việc nuôi sống cả nhà, đã qua năm năm, tuổi nhỏ đã trưởng thành và hiểu chuyện, vì thế đã lọt vào mắt xanh của trưởng thôn, muốn thu hắn vào cửa làm con rể.

Mọi chuyện phía sau thì tất nhiên là không cần bàn đến, vai chính thì luôn đúng, Kỷ Duy giám cả gan cướp người của nữ chủ, tất nhiên sẽ trở thành một quả pháo hôi, mà Kỷ Đào nàng đây là dám tranh nam chủ, kết cục thê thảm, bị hãm hại gả cho ma ốm Lâm Thiên Dược, nhanh chóng trở thành quả phụ và là người thân duy nhất của Lâm Thiên Dược, cùng nương của Lâm Thiên Dược sống nương tựa vào nhau, vào phần phiên ngoại có nói, Kỷ Đào khi mới hơn ba mươi thì dáng vẻ đã như sáu mươi rồi, vô cùng thê thảm.

Nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng Kỷ Đào chứa đầy phức tạp.

Mấy hôm trước Kỷ Đào có nghe nói, ba huynh đệ nhà Dương gia ở phía đầu đông của thôn mua một tiểu cô nương, chỉ là bệnh tình cô nương đó nghiêm trọng, đa số mọi người đều nói lòng tốt của Dương lão đại coi như uổng phí, cô nương kia nhất định sẽ chết bệnh, hắn có mua cũng không thể cứu được mạng của người ta, tiền thuốc thang phải chi cũng không phải số nhỏ.

Kỷ Đào cho rằng đây chỉ là một lần làm việc tốt khác của Dương gia, có thế nào cũng không cho rằng đây là tình tiết trong cuốn tiểu thuyết mình đã thức khuya để đọc, một bồn máu chó to như thế cứ vậy mà tạt lên người nàng.

Cứ nhìn vào một chuỗi những địa danh trên kia là biết, thôn Đào Nguyên nằm ở nơi xa xôi hẻo lánh của Càn quốc, có quỷ mới biết được làm thế nào mà một quan gia tiểu thư như Phùng Uyển Phù lại có thể xuất hiện ở nơi như thế này.

Cũng không biết được đây là kiếp thứ nhất hay kiếp thứ hai. Kỷ Đào nhìn chằm chằm người đang hôn mê bất tỉnh nằm trên đất mà suy nghĩ miên man.

Mọi người đều có đôi chút lo sợ, Kỷ Đào vừa nãy suy nghĩ nhiều như vậy, cũng mới chỉ trôi qua một cái chớp mắt. Nhìn thấy mọi người vây xung quanh không ai dám động thủ, khi nàng đang định bước lên, từ đằng xa đã truyền đến tiếng bước chân chạy vội, ba huynh đệ Dương gia tam đã đến rồi, Dương Đại Thành dẫn đầu đẩy đám người ra xông đến, bước nhanh đến muốn bế nàng ta lên.

“Đừng động vào nàng.” Kỷ Đào bước lên một bước, thấy gương mặt Dương Đại Thành đầy vẻ nôn nóng, cũng không nói nhiều lời: “Phải ấn hết nước ở trong bụng nàng ấy ra trước đã.”

Dương Đại Thành có có chút mơ màng, Kỷ Đào cẩn thận dạy, rất nhanh sau đó, Phùng Uyển Phù ho khan vài tiếng, tỉnh lại.

Mọi người đều lo lắng, Kỷ Đào cũng không ngoại lệ, nàng nhìn kỹ đôi mắt Phùng Uyển Phù, thấy nàng ta mở to mắt sau khi thấy Dương Đại Thành, đầu tiên là mơ hồ, nhìn mọi người ở phía sau, rồi lại lần nữa đặt tầm mắt lên Dương Đại Thành, thử thăm dò: “Đại Thành ca?”

Dương Đại Thành hơi sững người, ngay sau đó nói: “Là ta.”

Trong mắt Phùng Uyển Phù đầy phức tạp khôn kể, Kỷ Đào xoay người quay về, trong lòng có chút loạn.

Mười năm trôi qua, nàng đã không còn nhớ quá rõ nội dung trong tiểu thuyết nữa, cẩn thận hồi tưởng lại, nàng cảm thấy chỉ cần khiến cho Kỷ Duy bỏ đi ý định kia, thì có lẽ sẽ không có việc gì nữa.

Lại nói, bây giờ Kỷ Duy còn chưa chắc đã có ý nghĩ kia đâu.

Nghĩ như thế, trong lòng nàng từ từ bình tĩnh lại, khi thấy đã sắp về đến cửa viện, hít sâu một hơi, đanh định mở cửa viện ra, đằng sau còn truyền đến giọng nói du dương.

“Đào Nhi, vừa nãy phía đầu đông thôn đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nếu là trước kia, Kỷ Đào cũng không cảm thấy có chuyện gì cả, chỉ là một câu hỏi thăm giữa những người làng xóm với nhau. Nhưng còn bây giờ…… Người này lại trở nên không giống như thế, hắn chính là phu quân trong tiểu thuyết của Kỷ Đào, Lâm Thiên Dược.

“Là cô nương mới đến kia, vừa nãy người ở đầu thôn không biết tại sao nàng ấy lại té xuống giếng, còn may mắn là bên cạnh đó có người cứu nàng ấy lên, bây giờ đã tỉnh lại rồi.” Kỷ Đào nói chuyện thật nhẹ nhàng.

Sự thật là thân thể Lâm Thiên Dược gầy yếu đến nổi tưởng chừng như một ngọn gió thổi qua cũng có thể đẩy ngã hắn vậy, quả nhiên là một ma ốm. Kỷ Đào khi nói chuyện với hắn cũng dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng, chỉ sợ nói hơi lớn một chút cũng có thể khiến hắn ngã mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play