Kỷ Đào gật đầu, có chút vui vẻ, đại phu nói chỉ cần Phó đại phu lại thì sẽ không có việc gì nữa.
Phó đại phu nằm trên giường, có chút suy sụp.
“Y giả không tự y*.” Ông thở dài nói.
*Y giả không tự y: người thầy thuốc (bác sĩ) dù ra sao cũng không thể tự chữa trị cho mình.
Trưa hôm đó Kỷ Đào cùng Kỷ Duy đưa ông quay về thôn, trực tiếp đưa ông đến Kỷ gia.
Phó đại phu cũng chỉ hơi kinh ngạc một lúc rồi nhanh chóng chấp nhận.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kỷ Đào nhanh chóng làm lễ bái sư với ông, ông cũng nhận lấy chén trà mà Kỷ Đào đưa tới, không hề có chút biểu hiện từ chối nào như trước kia.
Trong lòng Kỷ Đào thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm.
Vết thương của Phó đại phu cũng nhanh chóng tốt lên, liền náo loạn muốn về nhà, bền ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Kỷ Đào ra ngoài mở cửa, nàng liếc mắt nhìn thấy chiếc xe ngựa lộng lẫy ở trước cửa hoàn toàn không phù hợp với vẻ mộc mạc của thôn Đào Nguyên.
Nàng vừa mở cửa ra, màng xe ngựa cũng theo đó mà xốc lên, lộ ra gương mặt của một cô nương tầm mười ba tuổi.
Trên tóc của cô nương ấy có rất nhiều trâm cài, chúng đều rất tinh xảo, vừa nhìn đã biết chúng đều rất xa xỉ, trong ánh mắt còn mang theo đôi chút ghét bỏ, sau khi dùng ánh mắt đánh giá Kỷ Đào từ trên xuống dưới, rất không khách khí, cười nói: “Xin hỏi chính là Đào muội muội à?”
Kỷ Đào gật đầu, nhìn nhìn dáng vẻ đầy phô trương của cô nương này, ở đây chính là thôn Đào Nguyên, có thể phô trương đến mức như thế này, cũng chỉ có thể là vị đường tỷ ở nhà đại bá Kỷ Quân.
Kỷ Quân và Kỷ Duy là huynh đệ cùng mẫu, năm đó cha mẹ hai người mất sớm, Kỷ Quân có thiên phú học tập rất cao, Kỷ Duy cũng không phải là kẻ ngốc, hai người cùng nhau kinh doanh phần ruộng đất mà cha mẹ để lại, Kỷ Quân cũng rất biết cố gắng, suốt đường đi cũng rất thuận lợi, thậm chí là sau khi thi đậu tiến sĩ, được Binh Bộ thượng thư Hồ đại nhân để mắt đến, gả thấp nữ nhi, con đường làm quan của ông cũng đặt nền móng ở đây.
Kỷ Quân cưới Hồ thị, Hồ thị thuận lợi sinh hạ một trai một gái, còn hiền lành đến mức để nha hoàn bên người mình mang thai, rồi sinh ra một thứ nữ.
“Ta là Vận tỷ tỷ của ngươi đây.” Nàng lại cười nói.
Kỷ Vận, cũng không phải là thứ nữ kia, đây là đích nữ do chính Hồ thị sinh ra.
Thấy nàng ta hỏi đưa tay lên, ma ma bên cạnh nàng ta thật cẩn thận mà đỡ lấy nàng ta xuống xe ngựa, Kỷ Đào nhìn thấy cảnh này thì hơi nhướng mày lên, đây mới thật sự là tiểu thư của một gia đình giàu có, kiêu căng đến mức khó chịu.
“Vận tỷ tỷ, nhanh vào nhà đi, nếu cha ta biết là tỷ đến, nhất định sẽ vô cùng cao hứng.” Khuôn mặt Kỷ Đào mang đầy nét cười, nhưng lại không hề thấp hèn.
Một ma ma khác bên cạnh Kỷ Vận bước ra, sau khi nhìn thấy Kỷ Đào, cố ý vô tình mà đánh giá Kỷ Đào một lượt từ trên xuống dưới, rồi đến thi lễ với nàng: “Đào cô nương khỏe.”
Động tác ưu nhã, nhìn qua cho cảm giác thoải mái không nói nên lời, Kỷ Đào hơi mỉm cười, nói: “Ma ma không cần đa lễ.”
Vị ma ma kia gật đầu, đi đến bên cạnh nàng rồi đứng im, dáng người thẳng tắp nhưng lại nhưng lại rất cung kính, rõ ràng là có ý định đi theo nàng.
Ở cửa có động tĩnh như vậy, người trong phòng đều nghe thấy được, Liễu thị vừa đi ra đã thấy cả một đoàn người, lập tức cười nói: “Đây là Vận Nhi sao? Đã trở thành đại cô nương rồi, đếm cả ta cũng sắp không nhận ra mất.”
Kỷ Vận nhún người hành một lễ với Liễu thị, động tác tùy ý, tuy là hành lễ, nhưng lại không nhìn ra một chút tôn kính nào.
Ánh mắt Liễu thị hơi tối lại, nụ cười trên mặt cũng không hề tắt: “Vận Nhi không cần đa lễ, mau vào trong đi.”
Đoàn người nối dài đi vào trong nhà, Kỷ Vận mang theo một ma ma và một nha hoàn, có thêm hai mã phu. Còn một người nữa chính là vị ma ma đi theo Kỷ Đào.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Phó đại phu ngồi ở nhà chính, lúc này sắc mặt của ông hơi khó coi, sau khi nhìn thấy Kỷ Vận thì hơi dịu lại, nói: “Lão phu đi về trước đây, ngươi cứ đến mỗi ngày là được.”
Mấy câu này là nói nới Kỷ Đào.
Kỷ Đào nhìn Kỷ Vận, cũng không giữ ông lại, sau khi gật đầu, đi vào trong nhà giúp hắn thu dọn đồ dùng.
Sau khi Kỷ Vận hành lễ với Kỷ Duy hành lễ, cười nói: “Phụ thân bảo ta đến đây chỉ dạy cho muội muội một chút, học quy củ, cho dù sau này không dùng đến, nhưng sau này cũng nhất định sẽ có chỗ tốt.”
Ánh mắt Kỷ Duy hơi tối xuống, khuôn mặt kích động khi nhìn Kỷ Vận cũng lạnh nhạt đi chút ít, “Cháu đi đường cũng đã mệt mỏi rồi, ăn cơm trước, ăn xong rồi thì nghỉ ngơi sớm một chút, tương lai còn dài.”
“Đều nghe theo lời nhị thúc.” Kỷ Vận tỏ ra dáng vẻ thấu hiểu lòng người.
Kỷ Đào thu dọn đồ đạc, ma ma đứng sau lưng nàng nhanh chóng bước lên hỗ trợ, nói thật, Kỷ Đào có chút không quen, nhịn không được nói: “Ma ma không cần phải làm như thế, ta xuất thân từ nông gia, không với việc có người hầu hạ.”
Ma ma kia hành lễ với nàng, nói: “Nhà chồng của nô tỳ họ Dương, đã nhận lấy ân huệ của Kỷ đại nhân, đại nhân sai nô tỳ đến hầu hạ cô nương, sau này cô nương chính là chủ tử của nô tỳ, hầu hạ cô nương chính là chức trách, nếu cô nương không muốn, thì chính là do nô tỳ thất trách, có lỗi với ân tình với đại nhân.”
Kỷ Đào bị bà xoay vòng vòng đến chóng mặt: “Được rồi.”
Kỷ Đào đưa Phó đại phu về nhà, còn giúp ông quét dọn lại nhà cửa, Dương ma ma vẫn luôn đi theo im lặng làm việc.
Trên đường về nhà, Kỷ Đào quan sát Dương ma ma luôn im lặng và cung kính suốt dọc đường, cười nói: “Ma ma có biết vì sao Vận tỷ tỷ lại đến nhà của ta không?"
Dương ma ma im lặng, sau một lúc lâu mới nói: “Trước đây mấy hôm đại cô nương và nhị cô nương có xảy ra tranh chấp, đại cô nương lỡ tay đẩy ngã nhị cô nương, thái dương của nhị cô nương bị đập vào hòn non bộ, lúc ấy đã đỏ lên, đại nhân nổi giận, ngay lúc đó đã muốn đưa đại cô nương đến am ni cô, là phu nhân phải cầu tình rất lâu, vừa hay lúc ấy Nhị gia gửi thư tới, đại nhân sai đại cô nương đưa nô tỳ đến đây, thuận tiện để cho…… Đại cô nương hối lỗi.”
Nghe vậy, Kỷ Đào đã hiểu ra, đời sống sinh hoạt ở thôn Đào Nguyên mà lấy ra so sánh với cuộc sống trong nhung lụa của Kỷ Vận, có lẽ được coi là một loại hình phạt.
“Vận tỷ tỷ không dặn dò bà không được nói lung tung à? Ví dụ như không được nói cho chúng ta biết về chuyện này?” Kỷ Đào lại cười nói.
Dương ma ma cúi đầu, không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt bà, chỉ nghe được giọng nói đầy nghiêm túc: “Chủ tử của nô tù là ngài, tất nhiên sẽ ưu tiên ngài cho mọi việc, nếu ngài muốn biết, chỉ cần nô tỳ biết, nhất định sẽ nói cho ngài.”
Đây là đang tỏ lòng trung thành.
Kỷ Đào cười, thật ra nàng cũng không thèm để tâm xem Dương ma ma có đối xử thật lòng với nàng hay không, chỉ cần dạy nàng những quy củ kia thật tốt là được.
Khi về đến cửa nhà, Dương ma ma bước lên một bước giúp Kỷ Đào mở cửa, đằng sau truyền đến tiếng bước chân, Kỷ Đào vừa qua đầu lại thì đã thấy Lâm Thiên Dược đi lấy nước từ đầu thôn trở về.
Nếu đã gặp mặt, tất nhiên là Kỷ Đào không thể quay ngoắt đầu đi, tầm mặt của nàng đặt vào thùng nước đã sắp đầy kia, trước đó mấy hôm nàng nhìn thấy Lâm Thiên Dược chỉ có thể gánh tầm non nửa thùng nước, bây giờ nhìn lại, cơ thể hắn đang chậm rãi trở nên càng tốt hơn.
“Lâm đại ca, ngươi đang gánh nước sao?” Kỷ Đào lại cười nói.
Ánh mắt của Lâm Thiên Dược di chuyển từ nụ cười có vẻ xa cách của nàng, sang vị ma ma vẫn luôn cung kính ở bên cạnh nàng, ánh mắt hơi tối lại, gật đầu nói: “Gánh nước, thân thể của ta bây giờ đã có chút chuyển biến tốt, tất nhiên là phải làm một vài việc gì đó.”
Kỷ Đào gật đầu nói: “Lâm đại ca cứ từ từ thôi. Vẫn nên chậm rãi làm từng thứ một mới tốt.”
Lâm Thiên Dược đổi vai gánh nước, rõ ràng việc gánh nước này cũng không phải việc dễ dàng đối với hắn, sắc mặt của hắn hơi tái nhợt. Tùy ý gật gật đầu rồi đi vào nhà đối diện.
Kỷ Đào trở về nhà, những mã phu mà Kỷ Vận đưa tới sau khi dùng bữa cũng đã rời đi, nhân tiện mang theo cả xe ngựa.
Thấy thế, Liễu thị cũng nhận ra có chuyện gì đó không đúng lắm.
Âm thầm nói chuyện với Kỷ Đào một lúc, Kỷ Đào dĩ nhiên cũng nói cho ba biết chuyện mà Dương ma ma đã nói ra, Liễu thị lộ ra vẻ mặt đã hiểu, nhưng cảm giác đối với Kỷ Vận vẫn giống với trước kia, không có điều gì thay đổi.
Kỷ Vận đã đến, đối với Kỷ gia mà nói, cũng không có điều gì khác so với bình thường, thức ăn hay quần áo đều là do nàng ta mang đến và để cho mấy nha hoàn ma ma phục vụ, ngay cả đông sương phòng để cho nàng ta ở, cũng là các nàng ấy tự quét dọn, nói theo mấy cấp độ nào đó, Liễu thị lại càng có ít việc để làm hơn. Quần áo của Kỷ Đào đã có Dương ma ma nhận lấy, còn giúp đỡ Liễu thị nấu cơm, đối xử với Liễu thị và Kỷ Đào cũng không có dáng vẻ vênh váo tự đắc như ma ma khác, vô cùng khiêm tốn.
Liễu thị rất hài lòng với Dương ma ma, tuy rằng bà muốn để Kỷ Đào học quy củ, nhưng cũng không muốn nàng lại học ra dáng vẻ không coi ai ra gì kia, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, vẫn nên biết rõ thân phận của bản thân mới là tốt nhất.
Cũng may, Kỷ Đào cũng không khiến bà thất vọng, cũng không sinh ra bất kỳ ý nghĩ xấu nào từ cách ăn mặc của Kỷ Vận, vẫn giống hệt như trước đây, thậm chí càng vất vả hơn một chút.
Buổi sáng luôn dẫn theo Dương ma ma đi đến chỗ ở của Phó đại phu, sau khi ngủ một giấc vào buổi trưa thì theo Duong ma ma học quy củ, đêm xuống còn lấy sách nhận được từ chỗ của phó đại phu đọc đến khuya.
Dùng mắt thường cũng nhìn ra Kỷ Đào đã gầy xuống nhiều, Liễu thị đau lòng đến không chịu nổi, chỉ là tuy Kỷ Đào tuy rằng gầy đi, nhưng tinh thần lại rất tốt, đôi mắt cũng thêm phần sáng sủa, hệt như nàng đã tìm thấy vật gì đó rất thú vị vậy. Dường như Kỷ Đào đã trở nên giống một người nhiễm khói lửa trần gian hơn, vì nên bà không thể nói ra điều gì khiến cho Kỷ Đào muốn bỏ cuộc.
Kỷ Đào đối với việc bản thân mình gầy đi rất vừa lòng, nàng chỉ cảm thấy mình đang trong giai đoạn trưởng thành, phải quan tâm đến vóc dáng. Cũng không phải là do mệt nhọc quá độ nên mới thế.
Bây giờ đang là mùa đông buốt rét, Kỷ Đào vẫn luôn kiên trì giữ thói quen đi đến nhà của Phó đại phu, chủ yếu là do lại có chuyện xảy ra giống như trước kia, Phó đại phu té ngã cũng không ai biết.
Chỉ đi khoảng nửa tiếng, Kỷ Đào đã bị Phó đại phu đuổi ra khỏi nhà.
Chậm chạp bước về nhà, trên mặt đất còn bị đóng băng, có chút trơn trượt, Dương ma ma cẫn thận dẫn nàng quay về, từ rất xa liền nhìn thấy Phùng Uyển Phù mang theo một hộp đựng thức ăn đứng ở cửa Kỷ gia, đang định gõ cửa.
“Đào Nhi muội muội, muội vừa về từ nhà của Phó đại phu sao?” Phùng Uyển Phù ôn hòa nói với khuôn mặt dịu dàng.
Kỷ Đào gật đầu: “Ta đi thăm sư phụ.”
Mọi người trong thôn đều biết, Đào Nhi nhà thôn trưởng đã theo Phó đại phu học y, chỉ là không một ai cảm thấy Kỷ Đào có thể học được thứ gì, tuy ngoài mặt luôn khen ngợi, nhưng không biết được trong lòng họ đang nghĩ cái gì đâu.
Ngay cả như Phùng Uyển Phù đang đứng đây này, tuy trên khuôn mặt luôn mang theo nét cười, nhưng từ khóe mắt đuôi lông mày vẫn nhìn ra nàng ta luôn mang theo ý khinh thường đối phương.
Phùng Uyển Phù tất nhiên là không quá để bụng đến câu trả lời của Kỷ Đào, gật đầu nói: “Tỷ Tỷ của muội là người đến từ địa phương lớn, ta chỉ muốn hỏi thăm một chút, nàng ấy có thích ăn đồ ngọt hay không vậy?”
Tầm mắt của Kỷ Đào dừng lại trên hộp đồ ăn trong tay nàng ta, cười nói: “Phùng cô nương có lòng rồi.”
Nghe vậy, Phùng Uyển Phù có vẻ như hơi lúng túng, thấy Dương ma ma đã đưa tay ra muốn nhận lấy. Nàng ta lui về một bước nhỏ, miễn cưỡng cười nói: “Năm nay nhà ta có chút khó khăn, bây giờ cũng đã vào đông, Đại Thành ca vào trong núi cũng không săn được con mồi, ta liền nghĩ……”
Nàng ta có vẻ hơi lúng túng, một lúc lâu sau mới nói: “Đào Nhi muội muội, ta cũng không phải muốn thừa nước đục thả câu gì, Vận tỷ tỷ của muội là người từ trong thành đến, nàng ấy đã nhìn đến nhiều việc, nhất định cũng không thiếu bạc, cho nên có thể mua lấy mấy món điểm tâm này hay không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT