Thư phòng ở biệt thự Khương gia bốc cháy, ngọn lửa rất nhanh được khống chế, không có thương vong, chỉ là tài liệu văn kiện trong thư phòng bị đốt sạch không còn mẩu nào. Vốn là không khí trong gia đình căng thẳng bởi vì vụ cháy mà càng buồn rầu rối ren.
“…Đều do tôi run tay không để ý.” Vợ Khương Khoa nhỏ giọng nói xin lỗi với Phùng Lệ Phương ngồi trên sofa lau nước mắt.
Phùng Lệ Phương thở dài hơi trách cứ “Bình thường ông ấy không cho ai tuỳ tiện đi vào mà bây giờ cháy thành thế này. Lúc ông ấy về biết ăn nói sao đây, cũng không biết có thể về không nữa.” Câu cuối cùng nói rất nhỏ.
Khương Khoa bên cạnh sắc mặt rất khó coi, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, vẻ mặt đầy ngưng trọng. Nghe được lời Phùng Lệ Phương, có chút không kiên nhẫn, nói như đinh đóng cột “Chị dâu, em đã nói rồi. Đại ca sẽ bình an trở về.”
Phùng Lệ Phương biết tính khí Khương Khoa không tốt, nhưng bình thường có Khương Hoàn thì trước mặt chị dâu là bà ông còn kính trọng. Bây giờ Khương Hoàn không ở đây, Phùng Lệ Phương nghe ra ý của Khương Khoa, trong lòng bà thở dài càng khó chịu hơn, Khương Trí bên cạnh ôm vai mẹ mình trấn an.
Nhất thời trong phòng khách không ai nói chuyện.
Lúc Vãn Hồi Chu đến Khương gia chính là thấy hình ảnh yên lặng như vậy, ánh mắt anh quét về Khương Khoa trên ghế sofa, bả vai tư thế của đối phương đang ngồi trong trạng thái thả lỏng, nhưng đáy mắt mang theo sự phòng bị cùng căng thẳng, nhất là khi thấy bọn họ đi vào, ngay cả tư thế ngồi cũng thay đổi, cả người biến thành trạng thái sẵn sàng trả lời.
“Các vị, đây là lệnh khám xét.” Điền Quân lấy lệnh khám xét ra.
Khương Khoa kinh ngạc đứng lên, không khách khí nói “Cảnh sát mấy người có ý gì hả? Anh cả tôi bị bắt cóc, bây giờ còn cầm lệnh khám xét đến nhà tôi làm cái gì? Rốt cuộc mấy người làm việc kiểu gì thế hả?”
“Chúng tôi làm việc như thế nào không cần Khương tiên sinh dạy.” Vãn Hồi Chu lạnh nhạt nói, nhìn về phía Điền Quân “Dẫn người đi lục soát, nếu ai cản trở cảnh sát điều tra cứ trực tiếp bắt về cục.”
“Dạ rõ!”
Điền Quân mang bộ phận kỹ thuật đi thẳng lên lầu, bầu không khí ở phòng khách càng quỷ dị hơn. Đầu óc mẹ con Phùng Lệ Phương mơ hồ, không biết sao tự dưng đang êm đẹp lại muốn khám xét nhà bọn họ, vợ Khương Khoa đang ở bên cạnh trấn an Phùng Lệ Phương hơi mất tự nhiên động một cái, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Khương Khoa.
Vị này hẳn là đoán được một ít, nhưng không biết hoàn toàn.
Trong lòng Vãn Hồi Chu cho kết luận, nhìn thẳng Khương Khoa đang trở nên tức giận, giọng anh bình thản “Không cần tức giận, chỉ là việc công theo thông lệ mà thôi.”
Khương Khoa giận đến nổi gân xanh, tức giận ngồi phịch về ghế sofa, mỉa mai anh “Chuyện công theo thông lệ của cảnh sát mấy người thật đặc biệt mà, tôi thực sự hối hận khi báo cảnh sát. Mấy người thì làm được cái gì chứ, anh trai tôi nếu có chuyện gì ngoài ý muốn thì đám cảnh sát các người gánh không nổi đâu.”
Vãn Hồi Chu không quan tâm Khương Khoa đang làm ầm ĩ, anh vỗ cánh tay Thẩm Phán để cậu đừng tức giận sau đó bước lên thư phòng trên lầu hai.
Trong thư phòng chỉ có khu vực gần kệ sách và bàn đọc sách cháy hỏng nghiêm trọng, sổ sách văn kiện tài liệu và máy tính cơ hồ đều hư hại. Vãn Hồi Chu hỏi Tiểu Tiễn bộ phận kỹ thuật “Có thể khôi phục nội dung lại như cũ không?”
“Đội trưởng, nếu chỉ đốt thôi thì còn được, đây là phá hư xong mới bị đốt. Anh xem tro giấy của các văn kiện, còn có ổ cứng máy tính nữa. Rõ ràng là đốt sau khi bị đập phá hai lần.” Tiểu Tiễn cũng rất nhức đầu, nói “Tôi sẽ tận lực khôi phục lại.”
Vãn Hồi Chu gật đầu, Điền Quân đi một vòng, nói “Đội trưởng, đây rõ ràng là cố ý phóng hoả tiêu huỷ bằng chứng, rốt cuộc hai anh em này đang cố gắng che giấu cái gì? Anh nói bọn họ kẻ tung người hứng, nhưng Hoàn Khoa sắp ra thị trường, rốt cuộc là sao vậy chứ?”
“Khương Khoa năm lần bảy lượt đảm bảo anh trai ông ấy không có việc gì, trước đây tôi cho là Khương Khoa dù phải mất bao nhiêu tiền cũng sẽ chuộc Khương Hoàn ra nên nói mấy lời trấn an mẹ con Phùng Lệ Phương. Bây giờ nghĩ lại thì Khương Khoa rất có thể biết người bắt cóc anh cả hắn là ai, nhưng lại không nói với chúng ta, trừ khi…” Vãn Hồi Chu cảm thấy chân tướng càng ngày càng gần.
Thẩm Phán ở bên cạnh bổ sung “Trừ khi hai anh em với tên bắt cóc cùng một ổ, nửa đường trở mặt cãi nhau tách ra, bây giờ tên bắt cóc lại muốn níu kéo anh em họ.”
“Thật đúng là có thể thuận nước đẩy thuyền.” Đồng nghiệp bên cạnh chen miệng, sau đó nhìn Điền Quân nói ” Quân ca, Thẩm tiên sinh nói vậy tuy là giống như Love Sale* nhưng thật có điểm thú vị.”
(*Love Sale là tên một bài hát bên TQ, trong bài hát có đoạn khá giống với điều Thẩm Phán suy đoán về hai anh em và tên bắt cóc, ban đầu hợp tác vui vẻ nhưng lại cãi nhau rồi bung bét lên, sau đó là màn níu kéo:
<<Người đã phản bội tình yêu của em và buộc em phải ra đi.
Người mắc nợ lương tâm, dù có trả bao nhiêu tình cảm cũng không mua lại được.
Chính người đã muốn chia tay ngay từ đầu, và sau đó sẽ chia ly.
Bây giờ người phải dỗ em trở lại bằng tình yêu thương thật lòng, tình yêu không phải là muốn bán thì mua.
Lúc đầu là người muốn chia ly, ly biệt, nhưng bây giờ người phải cầu xin em trở lại bằng tình yêu đích thực.
~
Tuy rằng lúc đầu chính anh là người muốn chia tay, nhưng sau này anh mới hiểu.
Giờ anh mong có thể mang em trở lại bằng tình yêu đích thực của mình, và anh biết rằng mình đã sai.>>
Link bài hát làm tui đau khổ
Điền Quân dở khóc dở cười thúc giục đồng nghiệp khẩn trương làm việc, nhưng suy nghĩ một chút cũng cảm thấy hơi đúng.
Vãn Hồi Chu không nói gì, Thẩm Phán không được khen ngợi, tiến lên hỏi “Chu Chu, em nói đúng không? Hai ta thần giao cách cảm có phải không.”
“Cần có bằng chứng.” Vãn Hồi Chu thầm chấp nhận giải thích của Thẩm Phán “Tra được chuyện hai anh em giấu giếm thì chúng ta càng gần chân tướng hơn. Điền Quân, bên này không cần quá nhiều người, chủ yếu là theo dõi Khương Khoa, tiền chuộc ngày mai đoán chừng sẽ có chuyện xảy ra.”
“Rõ.”
Vãn Hồi Chu và Thẩm Phán rời Khương gia chạy thẳng tới cục. Mới vừa lên lầu, Ngô Cường từ trong phòng thẩm vấn đi ra, nói “Đội trưởng, nghe anh nên đã chuẩn bị sẵn sàng để thẩm vấn hai tên nọ rồi. Tra ra thông tin phân phận, tên gọi là lão Tam nguyên danh Hứa Tam, người còn lại là Vương Cường, hai người cùng một thôn. Người huyện Ngô Thuỷ tỉnh S, đều có tiền án, 15 năm trước bị bắt vì tội trộm cắp, sau đó được thả ra cho đến giờ chưa từng bị bắt lại.”
“Huyện Ngô Thuỷ?” Vãn Hồi Chu trở lại phòng làm việc lục lại hồ sơ, Thẩm Phán đứng phía sau nhìn một cái “Vụ án Dương Quốc Dân, Chu Chu anh hoài nghi hai người này dính líu với Dương Quốc Dân sao?”
Trước khi xảy ra vụ án Hoàng Giai Giai, huyện Ngô Thuỷ là một trong những địa điểm gây án Dương Quốc Dân ở trong mười năm qua.
Kinh nghiệm phá án nhiều năm của Vãn Hồi Chu cảm thấy đây không phải là trùng hợp, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra đầu mối nào khác.
Bom trong hôn lễ Tiếu Lôi, khẩu súng lục Mỹ trong tay Dương Quốc Dân cùng với 500 ngàn tiền mặt, còn có tên bắt cóc bây giờ, cả ba vụ án đều lộ ra chỗ kỳ quái giống nhau.
“Đội trưởng.” Ngô Cường gõ cửa đi vào, hỏi “Khi nào anh thẩm vấn?”
Vãn Hồi Chu nhìn xuống đồng hồ đeo tay, đã gần năm giờ sáng, thời gian không còn sớm nữa. Khép hồ sơ vụ án lại, đứng lên “Bây giờ.”
“Chu Chu đích thân anh thẩm vấn sao? Em đi với anh nha.” Hai mắt Thẩm Phán sáng lên, giống như đang chơi một trò chơi. Vãn Hồi Chu suy nghĩ chút, nói “Không được làm bậy, em ở bên cạnh ghi lời khai.”
Thẩm Phán gật đầu qua loa, vô cùng cao hứng, vui vẻ nói “Chu Chu, em là phóng viên nhỏ của anh nha.” Giống như đóng vai nhân vật.
Vãn Hồi Chu không biết đột nhiên Thẩm Phán hưng phấn cái gì, anh dẫn cậu vào phòng thẩm vấn. Người anh thẩm vấn chính là tên lão Tam, Hứa Tam. Ngô Cường dẫn người đi thẩm vấn Vương Cường. Diện mạo Hứa Tam bình thường, dáng người không cao không thấp, không mập không ốm, trên người mặc một chiếc áo khoác dính bùn còn lẫn vào chút máu bẩn bẩn, nếu bình thường thì Hứa Tam đi lại trên đường như vậy, rất nhanh sẽ chìm vào đám người, không thu hút được một sự chú ý nào.
“Tên gì? Ở đâu? Làm gì?”
Phóng viên nhỏ Thẩm Phán ngồi thẳng lưng, hỏi liên tiếp ba câu, hỏi xong còn phải nhìn Vãn Hồi Chu. Vãn Hồi Chu không lên tiếng, mặt không cảm xúc nhìn Hứa Tam, cái tên Hứa Tam này rất bình tĩnh, hỏi gì nói đó, giống như thông tin mà Ngô Cường điều tra được. Thậm chí còn chủ động nhận tội ”Cảnh sát, tôi sai rồi, tôi không nên bắt cóc người khác, hai anh em bọn tôi không có tiền nên muốn mượn chút tiền tiêu xài.”
“Khương Hoàn ở đâu?” Vãn Hồi Chu hỏi.
Hứa Tam mờ mịt lắc đầu “Khương Hoàn gì? Tôi không biết, người tôi bắt cóc chính là tên mặc âu phục Bách Kỳ Cẩm, vốn là muốn lấy của hắn chút tiền rồi thả đi. Ai biết hắn lại chạy, hai anh em bọn tôi đuổi theo. Thật ra tôi hối hận vô cùng, nếu không phải vì không có tiền thì tôi cũng không muốn làm chuyện này. Bây giờ bị túm tới đây cũng là tôi xứng đáng bị như vậy, đúng người đúng tội. Tôi nhận tội, cảnh sát mấy người bỏ tù tôi đi.”
Thẩm Phán đang nhởn nhơ ghi ghép ở một bên nhỏ giọng nói “Làm như loại lời khai nhảm nhí này chúng ta sẽ tin vậy nha.”
Hứa Tam chân thành thành thực nhận tội:…
“Diễn tiếp đi, đừng có ngừng mà.” Thẩm Phán ghi chép xong không có chuyện làm, dùng bút gõ một cái, tỏ ý Hứa Tam tiếp tục.
Hứa Tam bị châm biếm một trận, biểu tình trên mặt thay đổi, cuối cùng trở về bộ dạng thành thật biết điều rất hợp tác nhận tội lúc nãy.
“Hai vị cảnh sát mấy người nói gì tôi không biết, tôi vô cùng biết lỗi rồi, không nên bắt cóc người….” Nói qua nói lại vẫn là mấy câu này.
Vãn Hồi Chu gõ xuống mặt bàn, lạnh lùng nói “Bách Kỳ Cẩm đã tỉnh.”
Hứa Tam nhất thời bị nghẹn họng, lời ở cổ họng không phun ra được.
“Ở cửa sau cửa hàng đồ ngọt, Bách Kỳ Cẩm và ông ta một trước một sau không chênh nhau mấy phút đều bị các người trói lên xe van, bây giờ anh lại nói với tôi là không biết Khương Hoàn là ai? Vậy các người trói ông ấy làm gì?!” Giọng Vãn Hồi Chu lạnh lùng sắc bén dứt khoát ép sát Hứa Tam “Nói, rốt cuộc nội tình là gì?”
Hứa Tam trầm mặc một chút, nói “Không có nội tình gì.” Sau đó liền ngậm miệng không nói.
Thẩm Phán buông bút xuống, Vãn Hồi Chu nghiêng đầu liếc nhìn, nói “Đi ra với anh.” Thẩm Phán không thể làm gì hơn là ngoan ngoãn đứng dậy đi ra.
“Mới vừa rồi không tệ.” Vãn Hồi Chu khen ngợi Thẩm Phán trên mặt đầy vẻ “Em biết lỗi rồi”.
Thẩm Phán không nghĩ tới a một tiếng, lập tức vui vẻ lên, vui vẻ như nhà có bố làm to một hồi. Vãn Hồi Chu tính toán rất nhiều cách khiến bọn chúng phải khai ra, đi vào phòng làm việc sát vách phòng thẩm vấn bên cạnh, qua một tấm kính thuỷ tinh đặc biệt, anh thấy Ngô Cường đang thẩm vấn Vương Cường.
Không giống với Hứa Tam xảo quyệt, bên Ngô Cường vụng về hơn nhiều. Lời khai với Hứa Tam không sai biệt lắm, bị phát hiện đầu mối liền im lặng không nói cái gì hết, một mực giữ im lặng. Ngô Cường hỏi như thế nào đi nữa thì cũng một câu tôi nhận tội, các người muốn xử thế nào thì xử thế đó.
Rốt cuộc hai người này sợ cái gì?
Một mực tránh Khương Hoàn, còn lại cái gì cũng nhận.
“Chu Chu, mấy anh cũng quá hiền đi, nếu ở chỗ bọn em thì cho mấy roi trước rồi nói sau.” Thẩm Phán nói.
Đồng nghiệp theo dõi trông chừng bên cạnh yên lặng liếc nhìn thẩm Phán. Thẩm Phán không phát hiện chỗ nào không đúng, tự mình nói “Xuống mấy roi đảm bảo trầy da sứt thịt, cho hắn gào khóc gọi mẹ.”
Vãn Hồi Chu: “Không thể tra tấn ép cung.” Rồi sau đó đi ra.
Vẻ mặt Thẩm Phán đầy tiếc nuối đi theo, vừa đi vừa nói “Trước kia em cảm thấy ba em không có quỷ quyền, nhưng sau đó em mới biết, một số quỷ khi còn sống làm việc ác là không xứng đáng có quỷ quyền.”
Hứa Tam cùng Ngô Cường cứ lì lợm như vậy, nhưng Khương Hoàn bên kia thì không được. Anh em Khương Hoàn quen biết tên bắt cóc, có lẽ sẽ không làm tổn thương Khương Hoàn, nhưng mấy cái trước không có bằng chứng xác thực. Khương Hoàn chính là người bị hại, còn phải cân nhắc đến khả năng giết con tin.
Vãn Hồi Chu đứng trước bảng trắng trong văn phòng lớn, nhìn chằm chằm thông tin mới được thêm phía trên, chân mày nhíu chặt.
“Đội trưởng, Hứa Tam đột nhiên thú tội, cái gì cũng nói ra.” Ngô Cường chạy tới nói.
Vãn Hồi Chu vô thức nhìn Thẩm Phán, Thẩm Phán làm bộ nhìn trần nhà, rồi cảm thấy diễn xuất của mình quá giả. Cậu cười cười thúc giục nói “Chu Chu nhanh lên đi, phóng viên nhỏ muốn ghi chép.”
“Em làm?” Vãn Hồi Chu nhức đầu cũng có cảm động, nhưng lại lo lắng nhiều hơn “Em nhúng tay vào vụ án của anh như vậy, không có hình phạt gì sao?”
“Hình phạt là anh hôn em đó.” Thẩm Phán làm động tác chọc cười, thấy biểu tình nghiêm túc của Chu Chu, không thể làm gì khác là nói thật “Bên trên thì khác, ở dưới dù đang cải cách nhưng mà anh biết đó, vẫn còn là chế độ phong kiến quân chủ. Ba em khác là có quyền thế, chút chuyện nhỏ này của em cũng không phải là chuyện gì lớn đâu.”
Bước chân Vãn Hồi Chu dừng lại, nhưng vẫn không kịp hỏi chuyện khác mà nói “Về rồi nói sau.” Đẩy cửa đi vào phòng thẩm vấn.
Hứa Tam ngồi trên ghế hai mắt có chút đờ đẫn, thấy hai người cũng vô thần liếc mắt, sau đó cúi đầu nhìn tay mình. Hắn không cần Vãn Hồi Chu hỏi đã tự động nói “Tôi, Cường Tử còn có Lâm Toàn ba người làm, nghe theo lệnh ở trên bắt cóc Khương Hoàn. Ngụy tạo sự kiện này thành vụ bắt cóc đơn giản, nếu như Khương Hoàn nghe lời, ngoan ngoãn đưa tiền tới bồi tội thì tất cả sẽ trở lại như ban đầu. Nếu Khương Hoàn không hợp tác, hai anh em tùy tiện bắt một người lại là có thể…”
“Khương Hoàn hợp tác.”
“Mới đầu hắn không muốn, Toàn tử gọi điện đòi tiền chuộc, định giết con tin. Không nghĩ tới lúc sau Khương Hoàn đổi giọng, Khương gia báo cảnh sát, chuyện về sau tôi cũng không biết.”
Vãn Hồi Chu trầm giọng nói “Phía trên là ai? Bây giờ Lâm Toàn dẫn Khương Hoàn đi đâu? Có phải chỗ dự phòng không.”
“Phía trên…” Hứa Tam giống như kinh sợ, cả người phát run, sau đó bình tĩnh trở lại, nhỏ giọng nói “Là sếp lớn, đám bọn tôi đều nghe lời sếp lớn. Tám năm trước cảnh sát Vân thành bắt được người của chúng tôi. Nhưng không phải là sếp lớn, đám ngu ngốc kia còn tưởng đã bắt được sếp. Về Lâm Toàn thì tôi không biết hắn ở đâu, không có chỗ dự phòng….”
Thẩm vấn kết thúc.
Sắc mặt Vãn Hồi Chu ngưng trọng, không biết đang suy nghĩ gì. Thẩm Phán cũng không làm ồn anh. Sau một hồi, Vãn Hồi Chu từ trong suy nghĩ đi ra, phân phó Ngô Cường “Tra xét bất động sản của hai anh em Khương Hoàn khu vực lân cận chỗ công xưởng——” Vãn Hồi Chu nhớ đến một người, nói thêm một câu “Tra thêm dưới danh nghĩa Ngô Mỹ Ân.”
Ngô Mỹ Ân chính là vợ của Khương Khoa.
Vãn Hồi Chu thì quay lại phòng làm việc, mở ra hồ sơ vụ án Dương Quốc Dân với tư liệu vụ bắt cóc.
Khương Hoàn 35 tuổi gầy dựng sự nghiệp tập đoàn Hoàn Khoa, nay 53 tuổi. Suốt 18 năm, trong giai đoạn đầu kinh doanh Hoàn Khoa đã phát triển vô cùng mạnh mẽ, nhanh chóng tạo dựng được chỗ đứng ở Yến thị. Nếu như chỉ bằng vào một triệu tiền lúc đầu nhà máy đường Phùng thị đầu tư thì Hoàn Khoa phát triển cũng quá thuận lợi. Lợi ích chỉ đơn giản như lăn một quả bóng tuyết hay sao, trong này có thể một triệu ban đầu của Phùng thị chỉ là ngụy trang hay không, người chân chính ra sức sau lưng Hoàn Khoa chính là sếp lớn trong miệng Hứa Tam?
Tám năm trước cảnh sát Vân thành siết chặt nghiêm trị tội phạm, một số phần tử phạm tội sa lưới. Sếp lớn nên ngừng hoạt động ẩn trốn một thời gian tránh đầu ngọn sóng, trong khoảng thời gian này Hoàn Khoa cùng với tổ chức bí mật này cắt đứt liên hệ?
Sổ sách tư liệu Hoàn Khoa bây giờ không có vấn đề gì, hai anh em Khương gia còn chuẩn bị đưa ra thị trường.
Tổ chức bí mật này lại một lần nữa tìm tới cửa, có lẽ trước đó đã trở mặt với nhau nên bọn chúng mới làm ra thủ đoạn quyết liệt đến vậy.
Vãn Hồi Chu lật địa điểm phạm tội trước đây của Dương Quốc Dân, tỉnh S, tỉnh Y, tỉnh Z, ba tỉnh đều có manh mối liên hệ với nhau. Tám năm trước hầu hết các vụ án đều xảy ra ở tỉnh D, trong số đó có tỉnh Ngô Thuỷ, tám năm sau gây án rất ít, tỉnh Y, tỉnh Z đều có.
Trong đầu phác hoạ ra hình ảnh, giống như tất cả mọi thứ đều kết nối với nhau, trong đó còn có một mắt xích quan trọng nhất.
Quả bom trong hôn lễ Tiếu Lôi.
Vãn Hồi Chu nghĩ đến đêm Dương Quốc Dân chết, ánh mắt tên sát thủ kia nhìn anh—— Tội phạm sa lưới tám năm trước ở Vân thành, cha anh hy sinh vì nhiệm vụ.
“Chu Chu, sao sắc mặt anh nhìn khó coi vậy?” Thẩm Phán đi vào lo lắng hỏi.
Vãn Hồi Chu muốn lắc đầu, anh đã quen cái gì cũng giữ trong lòng. Nhưng khi đối diện với ánh mắt của Thẩm Phán, anh lại nói “Nghĩ đến một số chuyện, những vụ án này có liên quan đến cái chết của ba anh. Chẳng qua bây giờ chỉ là suy đoán của anh thôi, không còn bằng chứng.”
“Chu Chu.” Thẩm Phán ôm Vãn Hồi Chu, cậu cúi đầu hôn lên trán anh “Anh còn có em.” Rất không cam tâm thêm một câu “Còn có nhóc Bu Bu nữa, chúng em sẽ luôn ở bên anh, anh đừng buồn.”
Vãn Hồi Chu thở ra một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng, anh đáp lại “Cảm ơn em. Bây giờ vẫn bận xử lý vụ án Khương Hoàn.”
Nếu tất cả giống như suy đoán của anh, không loại trừ hiềm nghi đối phương lo lắng bị phát hiện rồi giết con tin. Khương Hoàn bình an trở về, lấy tính cách của hai anh em sẽ không dễ dàng nói ra tình hình thực sự, hơn nữa chứng cứ đã bị phá huỷ.
7 giờ 40 phút sáng.
Cả đêm toàn cục trên dưới đều ở đây.
Ngô Cường hừng hực vào văn phòng, hưng phấn nói “Đội trưởng, khu vực xung quanh nhà máy bỏ hoang không có bất động sản của anh em Khương gia, nhưng mà Ngô Mỹ Ân có một nhà trọ suối nước nóng ở huyện Lam Quý, gần ngọn núi ở trấn trên.
Đồng thời điện thoại vang lên, là Điền Quân gọi tới báo cáo “Đội trưởng, tên bắt cóc gọi tới trước thời hạn. Bảo Khương Khoa mang tiền đi đến trung tâm quảng trường, bọn tôi không cản được Khương Khoa.”
“Theo sát phía sau, đảm bảo sự an toàn của Khương Khoa, nhớ giữ liên lạc.” Vãn Hồi Chu nhìn về phía Ngô Cường “Dẫn theo người, trong tay đối phương có súng, lên đường đi.”
Thẩm Phán hứng thú bừng bừng lái xe, nhất là khi thấy tư thế cầm súng lưu loát lại phong độ của Chu Chu nhà hắn, không nhịn được mà tâng bốc. Vãn Hồi Chu đã quen rồi, nghe Thẩm Phán nói mấy lời dông dài, trong lòng từ từ bình tĩnh lại.
Tốc độ xe rất nhanh, bốn mươi phút sau xe đã đến suối nước nóng huyện Lam Quý trấn trên. Đã tám giờ hơn, trấn đã qua thời gian náo nhiệt ồn ào. Con trẻ đã đưa đến trường học, quầy ăn sáng đã vắng bớt người. Hàng rau củ hai bên ngược lại đón tiếp không ít người, ăn xong rồi tiện tay mua chút đồ ăn về làm cơm trưa.
Mấy xe cảnh sát lái vào khu phố, quần chúng hai bên náo nhiệt nhìn theo. Không biết là chuyện gì, rối rít suy đoán lại không biết con nhà ai ở trấn trên phạm tội? Nhưng mà lần này thế trận cũng quá lớn đi, có đến tận mấy chiếc xe cảnh sát lận.
Cuối con đường lên núi kia là nhà trọ suối nước nóng.
Trong số các tòa nhà nhỏ hai tầng hoặc một tầng do những người nông dân xây dựng thì nơi sang trọng và đẹp nhất trong thị trấn là căn hộ suối nước nóng này. Bên ngoài được trang trí rất đẹp, lối vào có chốt bảo vệ. Gần sườn núi nên không khí rất trong lành, có nước suối tự nhiên dẫn vào nhà là điểm chiêu bài của nhà trọ này.
An ninh nhìn một cái thấy là xe cảnh sát liền vội vàng cho qua, Vãn Hồi Chu ở trong xe hỏi “Tối hôm qua ai trực?”
“Là tôi ạ.” An ninh có chút lo lắng.
“Nửa đêm từ ba giờ đến bốn giờ sáng có xe đi vào không?”
An nình liền vội vàng gật đầu “Có một chiếc xe van, thường buổi tối tắt đèn không có người tới, tôi đang ngủ say bị đánh thức…”
“Cảm ơn nhiều.” Vãn Hồi Chu cắt ngang lời an ninh, ra hiệu cho Thẩm Phán đi vào.
Xe van ở cửa hàng đồ ngọt không tìm thấy ở nhà bỏ hoang tối hôm qua.
Toàn bộ cả tiểu khu là kiểu kiến trúc thấp tầng, cao nhất năm tầng. Yên ắng không có người nào. Chỗ này cuối tuần hơi ồn ào chút, cha mẹ thuê phòng dẫn con tới đây ngâm suối nước nóng xong nhân tiện qua nông trại chơi một chút. Trong tuần không có nhiều người. Xe dừng hẳn, Vãn Hồi Chu dẫn đội mấy chục người xuống xe đi về phía toà nhà, làm động tác tay ra hiệu cho Ngô Cường sắp xếp người giải tán quần chúng.
Đi thẳng đến tầng năm phòng 502.
‘Cộc, cộc.’
Vãn Hồi Chu gõ cửa.
Bên trong yên tĩnh không một tiếng động, Vãn Hồi Chu gõ hai tiếng lần nữa, bên trong đột nhiên bịch một cái. Thẩm Phán nắm tay nắm cửa bên cạnh, sau đó cố ý kinh ngạc: “Cửa không khóa.”
Vãn Hồi Chu liếc nhìn Thẩm Phán, diễn không tệ.
“Chu Chu, có thể đi vào rồi.” Thẩm Phán nắm nắm cửa, nói “Hay là em vào trước cho.”
Trong phòng khách Khương Hoàn bị trói trên ghế, bây giờ cả người lẫn ghế đều ngã trên đất, trán có vết thương, miệng bị dán băng keo, nhìn qua thực sự là bị bắt cóc ngược đãi thảm thương.
Những người khác lục soát xung quanh, trong phòng không có bóng người, tên bắt cóc không có ở đây. Khương Hoàn đã được cởi trói, hiện ông đang ngồi trên ghế sofa thở hổn hển, giống như vẫn chưa hết sợ hãi “Những người này quá đáng sợ, trong tay bọn họ có súng. Chỉ vào tôi bảo tôi tìm chỗ nếu không sẽ đánh chết tôi, tôi không có cách nào chỉ còn chỗ này mà thôi….”
“Tên bắt cóc đâu?” Vãn Hồi Chu làm như không biết chuyện bọn họ hợp tác dựng chuyện bắt cóc.
Khương Hoàn chậm chạp trả lời “Tôi nghe hắn gọi điện thoại cho em trai tôi, hẳn là đi lấy tiền chuộc.”
Chỉ sợ tiền chuộc cũng chỉ là ngụy trang, tên bắt cóc sớm đã chạy rồi. Khương Hoàn được cảnh sát giải cứu, vụ án bắt cóc này tựa hồ có thể xem là giải quyết xong.
Ít nhất ngoài mặt là vậy.
Nhưng Vãn Hồi Chu biết chuyện không chỉ có như vậy thôi.