Giải cứu thành công Khương Hoàn, giống như Vãn Hồi Chu phỏng đoán, tên bắt cóc là Lâm Hoàn đã bỏ trốn.
“Làm phiền Khương tiên sinh về cục với chúng tôi để lấy lời khai, còn có chân dung tên bắt cóc nữa.” Ngô Cường nói.
“Tên bắt cóc che mặt, tôi không nhìn thấy mặt hung thủ.” Khương Hoàn ôm đầu chậm chạp nói “Hơn nữa đầu tôi rất đau.”
Khương Khoa bên cạnh nghe vậy, đỡ Khương Hoàn nói “Anh, anh về nghỉ ngơi trước đã, chuyện khác nói sau.” Lại không khách khí nhìn về phía Ngô Cường “Anh tôi bình an trở về, vô cùng cảm ơn các cậu. Nhưng mà bây giờ thân thể anh tôi không khoẻ cần nghỉ ngơi, mời các cậu về đi.”
Một bên nhấn chuông trên giường, rất nhanh có y tá đi vào, Khương Khoa nói “Anh tôi nói nhức đầu, mấy người xem anh ấy đi.”
“Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, trước mọi người ra ngoài cửa chờ đi.” Y tá đuổi người.
Ngô Cường nháy mắt ra hiệu với Hà Hiểu Phong, hai người ra ngoài cửa phòng bệnh.
“Cường ca, thật sự để đội trưởng nói đúng mất rồi, Khương Hoàn sẽ không chịu về cục.” Hà Hiểu Phong buồn buồn nói “Làm sao bây giờ?” Không hỏi được gì, còn bị đuổi ra khỏi phòng nữa chứ.
Ngô Cường vỗ đầu Hà Hiểu Phong, nói “Cậu nói đội trưởng nói đúng, hai anh em Khương gia thần thần bí bí, trong lòng đội trưởng hiểu rõ cả, về cục trước đi rồi nói sau.”
“Eh, đúng rồi đội trưởng nhà mình đâu?” Hà Hiểu Phong hỏi.
Ngô Cường cũng không biết đội trưởng đi đâu, ngoài miệng nói “Đội trưởng đi xử lý công việc còn phải báo cáo với tôi chắc? Về cục trước, dù gì lần này cũng giải cứu được Khương Hoàn, miễn cưỡng cũng coi là góp phần không nhỏ đi…”
Vãn Hồi Chu với Thẩm Phán đang ở tiệm cà phê.
Thức cả đêm, Thần Phán vẫn tràn đầy năng lượng, trên mặt không hề có chút mệt mỏi.
“Chu Chu, anh uống chút sữa bò nóng đi, mắt đỏ hết lên rồi kìa.” Thẩm Phán bưng ly sữa bò đặt lên bàn trước mặt Vãn Hồi Chu, như dỗ con nói “Em không uống cà phê, em uống sữa bò với anh.”
Vãn Hồi Chu sờ ly sữa bò một cái, độ ấm vừa phải, bưng lên không uống, liếc nhìn Thẩm Phán, trong giọng nói mang ý cười “Là em muốn uống cái này thì có.”
“Anh đừng nói bậy mà, em cũng có phải con nít đâu.” Thẩm Phán uống một ngụm lớn nói.
Vãn Hồi Chu cười cười không nói gì.
Hai người ở tiệm cà phê gần bệnh viện, ngồi trước cửa sổ thuỷ tinh, đối diện là bệnh viện nơi Khương Hoàn nhập viện, vừa hay cùng một chỗ vơi Bách Kỳ Cẩm. Trong tiệm tản ra mùi thơm của bánh mì mới ra lò, Thẩm Phán ngửi thấy mùi thì đi mua bánh mì, đưa cho Vãn Hồi Chu một cái “Cái này không ngọt, không đường cho anh nè Chu Chu.”
“Cảm ơn em.” Vãn Hồi Chu nói cảm ơn, bánh mì trong tay toả ra mùi thơm thoang thoảng, cắn một cái, rất mềm cũng không phải là quá ngọt. Thẩm Phán đối diện đã mở ra ăn, Vãn Hồi Chu nhìn thấy bên trong là nhân kem bơ thì cười một cái.
Trên môi Thẩm Phán dính gì đó, hỏi “Chu Chu anh cười cái gì thế?”
“Em thích ăn đồ ngọt giống Giang Giang vậy.” Vãn Hồi Chu nói. Kẹo sữa dâu trong túi Thẩm Phán đến bây giờ chưa bao giờ thiếu, Giang Giang cũng thích ăn vô cùng.
Thẩm Phán nhìn cái bọc trong tay, nói “Về mang cho nhóc Bu Bu một cái mới được.”
“Được.”
“Chu Chu, anh quả nhiên là rất thích em. Anh biết em thích ăn đồ ngọt, cho tới giờ em đều lén lút ăn. Khi còn bé em mà ăn đồ ngọt ba em sẽ không đứng đắn mà lừa gạt em, nói là đại nam nhân ăn ngọt dễ mất uy nghiêm trước mặt thuộc hạ….”
Hai người từ từ nói chuyện dùng bữa sáng, cho đến khi một chiếc xe tư nhân nhỏ ngừng trước của bệnh viện. Cách một lớp cửa kính có thể thấy được đó là vợ Khương Khoa là Ngô Mỹ Ân từ trên xe bước xuống. Vốn là tính vào bệnh viện mà bước chân đột nhiên dừng lại, quay đầu ánh mắt mê mang nhìn về phía cửa hàng cà phê đối diện, có một loại dục vọng mãnh liệt muốn đi tới đó.
“Chu Chu không sao đâu, đảm bảo bà ấy có sao nói vậy.” Thẩm Phán đảm bảo, tiện tay uống cạn sữa bò cuối cùng, để cho phục vụ thu dọn đồ thừa đi, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Vãn Hồi Chu.
Cửa được đẩy ra, Ngô Mỹ Ân đi vào.
Thẩm Phán ra hiệu, Ngô Mỹ Ân ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống ở đối diện. Thẩm Phán nghiêng đầu kề sát Vãn Hồi Chu nhỏ giọng nói “Chu Chu, anh hỏi đi.”
Bên tai Vãn Hồi Chu đều là hơi thở của Thẩm Phán, sau khi ổn định tâm tình anh mới hỏi “Ngô Mỹ Ân, bà có biết gì về bí mật của Khương Khoa với anh trai ông ấy không? Sổ sách tư liệu của tập đoàn Hoàn Khoa có vấn đề gì hay không?”
“Tôi không biết nhiều, đều là phỏng đoán. Khương Khoa anh ấy tính tình không tốt, quản tôi rất nghiêm khắc. Tôi nghe theo mọi việc anh ấy làm, tài khoản của công ty có vấn đề gì tôi không biết. Nhưng Khương Khoa và anh trai của anh ấy thành lập Hoàn Khoa không sạch sẽ như bên ngoài nói. Nửa tháng trước tôi tình cờ nghe được Khương Khoa nói chuyện điện thoại với anh trai anh ấy. Nói sau nhiều năm như vậy nợ cũng đã được trả hết, muốn lên thành phố đưa ra thị trường, những người đó ở tỉnh S nền móng không có bao nhiêu, không cần sợ cái gì nữa…” Ngô Mỹ Ân nói ngắt quãng.
Vãn Hồi Chu nói “Trước khi thư phòng cháy, bà với Khương Khoa đã nói gì?”
“Lúc tôi đi vào thư phòng văn kiện bày trên bàn, sắc mặt Khương Khoa khó coi, tôi không dám đi qua sợ bị trút giận. Sau đó liền thấy Khương Khoa đổ rượu lên văn kiện rồi châm lửa, tôi hoảng sợ hô cháy liền bị Khương Khoa đánh. Sau đó anh ấy nói là tôi hút thuốc không cẩn thận bén lửa để tôi đừng nói bậy, còn dùng đồ đập máy vi tính. Tôi gả cho Khương Khoa năm năm, biết tính tình anh ấy thế nào, anh ấy bình thường thì không sao, nhưng là chuyện liên quan tới anh trai thì anh ấy như phát rồ vậy. Tôi biết khi còn bé bọn họ rất cực khổ, đều là anh trai che chở anh ấy, ảnh nhìn đại ca bị đánh nên mới nổi điên.”
Ngô Mỹ Ân biết không nhiều, nói thêm nữa đều là bất bình, bất mãn cùng tủi thân trong cuộc hôn nhân.
Theo như Vãn Hồi Chu điều tra được, quan hệ của Khương Khoa với mẹ kế hắn rất xấu, Khương Hoàn cũng không có ý định gặp mẹ kế. nhưng đối với Khương Dao khá tốt. Giấu giếm Khương Trí rất kỹ cái gì cũng không biết. Hôn nhân của cha mẹ có vấn đề, nhưng Khương Trí rất sùng bái và tôn kính cha cậu.
Nói rõ Khương Khoa này truyền thống từ trong xương, huynh trưởng như cha, cho dù là cha mẹ kế đối xử hắn khắt khe như thế nào thì đối với máu mủ anh vẫn rất là coi trọng.
“Bà Khương, bà đi làm việc của bà được rồi.” Vãn Hồi Chu nói.
Biết ở chỗ Ngô Mỹ Ân không hỏi được cái gì, tính khí Khương Khoa nóng nảy, nhà mẹ Ngô Mỹ Ân nghèo cái gì cũng không có, vì vậy phải sống phụ thuộc vào ông ta.
Ngô Mỹ Ân giống như nằm mơ mới tỉnh dậy, thấy đối diện là Vãn Hồi Chu với Thẩm Phán, thần sắc luống cuống, vội vàng túm lấy túi xách vội vã rời đi, ngay cả câu chào hỏi cũng không nói. Mặc dù Ngô Mỹ Ân không biết gì, nhưng giác quan thứ sáu vẫn rất nhạy bén.
“Chu Chu, mười giờ rồi.” Thẩm Phán nhìn đồng hồ, trên mặt là biểu tình nhao nhao muốn xúi giục bé ngoan cúp cua, đặt cằm lên trên vai Vãn Hồi Chu, đã có một đứa con lớn như vậy còn thích làm nũng gợi ý “Chu Chu, sao anh không quay lại đồn cảnh sát làm xong việc, rồi buổi chiều chúng ta về nghỉ ngơi đi?”
Vãn Hồi Chu từ chối cho ý kiến “Giang Giang đi nhà trẻ rồi?”
“Dạ, Phương Tình đưa.” Thẩm Phán gật đầu, tiếp tục dụ dỗ “Có được không anh?”
Anh em Khương gia đã có đề phòng từ trước, sổ sách có vấn đề của công ty đã đốt sạch không còn một mống. Còn mấy tên bắt cóc bên kia cũng bị kinh động, bây giờ có tra Khương gia cũng không tra được cái gì.
Vãn Hồi Chu có suy nghĩ trong lòng, quay đầu thì gò má áp sát mặt Thẩm Phán. Thẩm Phán len lén hôn một cái “Chu Chu, có được không anh?”
“Có thể.” Vãn Hồi Chu không có khả năng chống đỡ với Thẩm Phán như vậy.
Thẩm Phán hưng phấn như chơi thuốc, sau khi tính tiền lái xe đến cục cảnh sát. Tất cả nhân viên trong văn phòng lớn đều không rời đi. Cục trưởng Vương cũng ở đây, thấy Vãn Hồi Chu với Thẩm Phán đi tới, không cảm thấy người ngoài như Thẩm Phán xuất hiện ở đây có chỗ nào không thích hợp, cười ha hả nói “Hồi Chu à, tốc độ phá án của cậu quá nhanh, chiều hôm qua mới được báo án, buổi sáng đã cứu được người. Mới vừa rồi Khương Hoàn bên kia gọi điện thoại tới muốn cảm ơn cục chúng ta…”
Khương Hoàn rất biết cách làm người.
Vương cục đặc biệt vui mừng, những loại người nhân sĩ nổi tiếng trong ngành thương nghiệp đưa cờ thưởng cảm ơn tới cục, so với được tiền thưởng còn có mặt mũi hơn, công trạng cũng đẹp mắt hơn.
“Lần này làm không tệ, Hồi Chu.”
“Là công lao của mọi người, tối qua đều thức suốt đêm.” Vãn Hồi Chu nói.
Cục trưởng Vương nhìn mọi người, ngoài miệng nói “Cũng là cậu dẫn dắt mọi người, được rồi, hôm nay không có việc gì về nhà ngủ một giấc đi. Sau đó nghe lời đội trưởng các cậu, tiếp tục cố gắng.”
“Dạ rõ!”
Âm thanh vang vọng.
“Hồi Chu, cậu cũng về nghỉ đi, đừng tàn phá bản thân.” Vương cục trưởng nói xong vui vẻ rời đi.
Tất cả mọi người trong văn phòng đều không động đậy, dù mới được khẩu lệnh của Vương cục trưởng có thể về nhà nửa ngày, nhưng bọn họ đã quen chờ xem Vãn Hồi Chu ra lệnh trước. Vãn Hồi Chu gật đầu, nói “Giải tán nghỉ ngơi đi, cực khổ rồi.”
“Vãn đội, ngài cũng cực khổ rồi.”
Khách khí nịnh nọt trêu đùa khiến chỉ trong chốc lát đã quậy thành một đoàn, mọi người hi hi ha ha cười đùa thu dọn về nhà ngủ, chỉ đáng thương cho người trực ban hôm nay.
Vãn Hồi Chu gọi Điền Quân lại, bảo Thẩm Phán chờ anh một lát, anh nói với Điền Quân “Tài liệu bị thiêu huỷ bên kia bộ phận kỹ thuật có thể hồi phục như cũ không?”
“Đội trưởng, kỹ thuật bên này của bọn tôi có hạn, đám Tiểu Tiễn cũng không có cách nào.”
“Lâm Toàn đang chạy trốn thì sao?”
Điền Quân lắc đầu “Người này giống như bốc hơi vậy, tôi hoài nghi có người đã sắp xếp lối thoát.”
Đều này là bình thường, Vãn Hồi Chu nghĩ đến sát thủ giết chết Dương Quốc Dân trốn không thấy tăm hơi đâu.
“Anh em Khương gia bên kia phái người đi theo dõi, không cần quá chặt chẽ. Thời gian lâu một chút. Vật chứng bị thiêu huỷ bên bộ phận kỹ thuật kia trước để qua một bên đi, tôi tới xử lý, còn có——” Vãn Hồi Chu dừng một chút “Suy đoán liên quan đến sếp lớn Khương gia trước tiên đừng truyền ra ngoài, nói với Ngô Cường để ý kỹ một chút.”
Điền Quân gật đầu, chần chừ một lúc hỏi “Đội trưởng, có phải ngài về Vân thành không?” Giọng hơi buồn buồn.
“Tạm thời về làm ít chuyện.” Vãn Hồi Chu chưa từng nghĩ sẽ rời Yến thị, ít nhất không phải sau khi nhậm chức chưa được một năm.
Lúc này Điền Quân mới thả lỏng, nói nhanh “Đã biết, thưa đội trưởng.”
Sau lần nói chuyện trì hoãn này, chờ Vãn Hồi Chu đi ra đã là 11 giờ 40.
“Qua đón Giang Giang về chung luôn đi.” Vãn Hồi Chu đi theo Thẩm Phán đi ra nói.
Thẩm Phán nhất thời ủ rũ xuống, ghét bỏ nói “Còn phải đón nhóc mập ư.”
“Giống như đã lâu rồi không thấy Giang Giang vậy.” Vãn Hồi Chu có chút nhớ con trai, lên xe, thấy Thẩm Phán không vui vẻ chút nào, cười một cái nói “Em không nhớ Giang Giang sao?”
Thẩm Phán bĩu môi, nhưng mà không nói gì phản đối coi như là thầm chấp nhận.
Vãn Hồi Chu ở trên xe gọi điện cho thầy cô, đợi đến lúc cô Lưu dắt tay Giang Giang ra cổng chờ, Giang Giang rướn cổ nhìn dòng xe chạy, vừa nhìn thấy chiếc xe quen thuộc liền vui mừng vẫy vẫy tay, giọng bé lanh lảnh gọi “Ba, ba, ba!”
Y hệt như một khẩu súng máy liên thanh kêu tạch tạch tạch nhưng cũng có chút đáng yêu. Thẩm Phán nghĩ thầm.
Giang Giang mặc một chiếc váy nhỏ, hai chùm tóc đuôi ngựa cột cẩn thận. Trên đầu còn kẹp một chiếc nơ hình con bướm màu đỏ rượu, nhìn là biết vết tích của Phương Tình. Hai tên đàn ông như Thẩm Phán và Vãn Hồi Chu không có cái kỹ thuật tốt như vậy.
Vãn Hồi Chu xuống xe, Giang Giang lạch bạch nhào tới ôm lấy chân ba, ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn đen láy sáng ngời, hưng phấn gọi “Ba ơi, con nhớ ba lắm.”
“Ba cũng nhớ con, hôm nay đón con về nha.” Vãn Hồi Chu sờ đầu con trai.
Giang Giang lắc lư nghiêng đầu nhìn Thẩm Phán từ trên xe bước xuống, cả khuôn mặt tràn đầy sự vui vẻ, cao giọng bày tỏ “Chú, con cũng hơi hơi nhớ chú.”
“Hơi hơi thôi á?” Thẩm Phán không vui, đưa tay níu tóc đuôi ngựa của Giang Giang.
Tâm trạng Giang Giang tốt, rất rộng lượng nói “Được rồi, nhớ rất nhiều ạ.”
So ra Thẩm Phán cũng rất ngây thơ. Thẩm Phán cũng nhận ra được, khẽ cười nhẹ khịt mũi nói tiểu tử thúi.
Vãn Hồi Chu chào hỏi cô giáo xong thì ôm Giang Giang ngồi vào ghế sau. Giang Giang kéo tay baba nói có một đống lời muốn nói với ba, bảo ba ngồi hàng ghế sau với nhóc. Thẩm Phán khởi động xe, từ gương xe nhìn ra phía sau thấy dáng vẻ Chu Chu đang mỉm cười dịu dàng, nhìn thấy mặt mày nhóc Bu Bu cười vô cùng đắc ý, vẻ mặt ghen tị làm cho mặt mũi cậu chua xót hừ một tiếng.
“Chú, chú đừng có ghen tị.” Giang Giang lém lỉnh nói, “Ba ở chung một chỗ với chú lâu lắm rồi mà con cũng không có ghen đó nha.”
Thẩm Phán “Nếu con bỏ tay khỏi tay Chu Chu thì bố đây liền tin con.”
Suốt đường đi Giang Giang liếng thoắng không ngừng, cuối cùng cũng về đến nhà. Thẩm Phán đặt đồ ăn ở nhà hàng. Giang Giang ở nhà trẻ chưa có ăn, Vãn Hồi Chu gọi điện tới, thầy cô vừa mới nói rằng Giang Giang đáng thương muốn gặp ba sớm nên nhóc ở cửa chờ ba.
Giang Giang ôm trong tay hộp bánh mì nhỏ chạy lon ton ra phòng khách, đặt cái hộp lên trên bàn. Nhóc thèm thuồng nhìn xuyên qua lớp giấy kính chỉ thiếu điều chảy nước miếng nữa thôi.
“Ba ơi, cái này ăn ngon không ạ?”
“Chú mua cho con, con hỏi chú đi.” Vãn Hồi Chu định nhân lúc đồ ăn chưa tới đi tắm trước.
Giang Giang nghiêng đầu nhìn Thẩm Phán, còn chưa lên tiếng Thẩm Phán nhếch môi nói “Ăn rất ngon, bên trong chưa đầy kem bơ, khi còn nóng ăn ngon hơn.” Quả nhiên thấy nhóc mập nuốt nước miếng.
Thẩm Phán càng cười tươi hơn.
Bàn tay nhỏ của Giang Giang sờ sờ vỏ bánh ngọt, ánh mắt không dời, nũng nịu nói “Nhất định là rất ngon.”
Thẩm Phán cầm cái hộp đặt ở chỗ cao, cúi đầu vỗ đầu Giang Giang. Nụ cười càng sâu hơn, nhưng lời cậu nói ra thì rất là lãnh khốc vô tình.
“Chu Chu nói không thể ăn vặt trước giờ cơm.”
Nụ cười Giang Giang dần dần biến mất, sau đó hai má từ từ phồng lên.
“Hừ, chú xấu xa quá à!”
“Nhóc Bu Bu mới là bé mập đó nha.” Thẩm Phán mặt đầy đắc chí véo má Giang Giang.