Vãn Hồi Chu đi ra, Thẩm Phán đi theo, hai người đi tới cổng biệt thự.
Không đợi Vãn Hồi Chu hỏi Thẩm Phán đã giơ màn hình điện thoại cho Vãn Hồi Chu nhìn, nói “Địa chỉ được gửi tới, nhưng mà Chu Chu, chúng ta qua đó thì mấy người này đã sớm biến mất rồi.”
“Vội vàng rời đi nhất định sẽ để lại manh mối.” Vãn Hồi Chu nhanh chóng nói xong, gọi Điền Quân đi theo. Điền Quân từ trong nhà đi ra, nghe đội trưởng ra lệnh “Gọi Ngô Cường tới đây canh chừng, cậu dẫn người đi khu vực tiếp giáp huyện Lam Quý với huyện Vân. Chi tiết tôi gửi qua điện thoại cho cậu, bố trí người đoạn đường này trước, tên bắt cóc hẳn là đã rời đi, mang theo người của bộ phận kỹ thuật đến đó….”
Vãn Hồi Chu vội vã bàn giao xong, Điền Quân gật đầu đáp lại, cũng không để ý làm sao mà đội trưởng biết được địa chỉ, một bên gọi điện thoại dặn dò vừa lái xe.
Thẩm Phán đã sớm khởi động xe xong, chờ Vãn Hồi Chu lên xe, cậu mở miệng nói “Bách Thanh với Bách Kỳ Cẩm đang ở bệnh viện.”
“Khó trách.” Vãn Hồi Chu gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Bệnh viện cách chỗ này không xa, là bệnh viện tư nhân mới mở trong chuỗi chung cư cao cấp. Đến lúc bọn họ tới nơi đã quá nửa đêm, hai người đi thẳng lên lầu đến phòng cấp cứu, Bách Thanh canh giữ bên ngoài, sắc mặt rất khó coi, quần áo xộc xệch dính máu, trên mặt có vết thương.
“Bị đánh?” Thẩm Phán nhíu mày lại “Sau này phải thêm vào đào tạo thể chất cho nhân viên.”
Vãn Hồi Chu nói “Bách Kỳ Cẩm không sao chứ?”
“Đang cấp cứu.” Giọng Bách Thanh rất trầm, vẻ mặt đầy tự trách “Là tôi đến quá muộn.” Không đủ năng lực để bảo vệ người mình yêu, lúc đó Bách Thanh thật sự rất hận bản thân.
Thẩm Phán cách cánh cửa nhìn phòng cấp cứu, giọng nhàn nhạt nói “Chỉ bị thương ngoài da, không chết được.”
Giọng điệu này mà lúc bình thường có thể sẽ bị đánh, không đánh không được. Nhưng bây giờ Bách Thanh nghe xong thở phào nhẹ nhõm, đáp “Cảm ơn.”
“Bây giờ có âm trạng nói lại tình hình với Chu Chu nhà tôi chưa?” Thẩm Phán mặt đầy vẻ khoe công nhìn về phía Vãn Hồi Chu. Vãn Hồi Chu không biết sao cười một tiếng, lần này không có nói cảm ơn.
Ba người không đi chỗ khác mà đứng ngay tại hành lang ngoài cửa phòng cấp cứu nói chuyện.
“Là một nhà máy bỏ hoang, địa chỉ tôi đã gửi qua cho lão đại. Không có nhiều người trong xưởng, có hai người canh chừng, tôi nghe có người nói: “Lão Tam, cái tên mang về dư kia xử lý sao?”, cái tên gọi là lão Tam nói “Ông chủ nói trực tiếp giết.”, tên đầu tiên còn trả lời “Em thấy tên này da mỏng thịt mềm, cũng có thể là ông chủ gì đó, còn tưởng rằng có thể kiếm thêm một khoản tiền, dù sao người cũng trói tới đây rồi.” Lão Tam hung tợn mắng lại: “Đầu óc mày có vấn đề à, bộ chúng ta làm cái này sao? Không cần gây thêm rắc rối đâu. Nhanh xử lý, đi thôi.” Tôi cũng biết người bọn họ nói chính là Kỳ Cẩm, tôi liền bám theo bọn họ. Xưởng rất lớn, trong cùng có một gian phòng, tôi đi vào trước nhưng không có Bách Kỳ Cẩm, hai tên kia ở bên ngoài la lên có người bỏ chạy…”
Bách Thanh nói tới đây dừng lại “Chú ấy lợi hại hơn tôi.” Trước đây cậu còn muốn sẽ bầu bạn bên cạnh Kỳ Cẩm, sẽ bảo vệ che chở Kỳ Cẩm, nhưng bây giờ cậu nghĩ lại làm sao có đủ can đảm để nói những điều như vậy vào lúc đó chứ. Kỳ Cẩm lợi hại hơn cậu nhiều.
Trong phòng có sợi dây tán loạn còn có dính máu, trên đất vương vãi máu, Bách Thanh nghĩ đến những gì xảy ra với Bách Kỳ Cẩm sau khi bị bắt cóc liền đau lòng không thôi. Bám theo sau lưng hai tên bắt cóc, xưởng tổng cộng có hai tầng trên dưới, bên ngoài toàn là ruộng núi hoang vắng tối đen vô tận, Bách Thanh không tìm được Bách Kỳ Cẩm.
“Cái tên lão Tam phát hiện ra Kỳ Cẩm trước.” Lúc Bách Thanh nói lời này giọng lạnh như băng, nói “Người chưa chết, tôi đánh gục trên đất ở bên ngoài công xưởng.”
Lúc còn sống Bách Thanh học y, sau giờ làm việc hoạt động thể lực cũng là chơi bóng rổ, phần lớn thời gian và tinh lực đều đặt vào nghiên cứu y học. Chết làm quỷ, trừ đoạn thời gian báo thù bởi vì lệ khí mà thêm năng lực kinh người sau đó thì đã bị thanh lọc sạch sẽ, bây giờ ngoại trừ có thể biến đổi ngoại hình thì không khác khi là con người là mấy, cái gì cũng cần phải học tập.
Đánh nhau có thể đánh ngã hai tên bắt cóc là do bị kích động.
Vãn Hồi Chu giơ tay ra ý rằng chờ một chút, trước gọi điện cho Điền Quân “Khu đất hoang bên ngoài nhà máy bỏ hoang, hai kẻ bắt cóc.” Cúp điện thoại hỏi “Cậu có thấy Khương Hoàn không?”
“Không thấy.” Bách Thanh lắc đầu.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đi ra, Bách Thanh vội vàng chạy lại hỏi “Kỳ Cẩm chú ấy thế nào rồi?”
“Lúc mới đưa tới nguyên nhân bởi vì mất máu mà bị choáng. Hiện đã cấp cứu hồi sức, còn lại đều là vết thương ngoài da, nhưng tốt hơn là vẫn nên đi kiểm tra tổng thể…” Bác sĩ nói rõ tình huống “Bệnh nhân đã tỉnh lại, mọi người có thể vào thăm một chút, một người đi làm thủ tục nhập viện, thanh toán chi phí.”
Bách Thanh nhìn phòng bệnh hiển nhiên là không muốn rời đi, Vãn Hồi Chu nói với Thẩm Phán “Em đi trả tiền trước đi, anh ở đây hỏi tình hình một chút.”
“Nghe anh hết Chu Chu.” Thẩm Phán đi theo y tá đóng tiền.
Bách Thanh nói cảm ơn, đi vào phòng bệnh. Bách Kỳ Cẩm nằm trên giường vẫn còn mặc bộ quần áo ban đầu, áo sơ mi dính đầy máu, trên mặt chằng chịt vết thương xanh đỏ, nhưng mà tình trạng khá tốt, thấy Bách Thanh hơi lảng đi, quay đầu qua một bên nhìn về phía Vãn Hồi Chu, âm thanh khàn khàn nói “Đội trưởng Vãn.”
“Tình trạng anh như thế nào rồi? Khương Hoàn bị bắt cóc, tôi muốn hỏi anh chút chuyện.” Vãn Hồi Chu nói.
Bách Kỳ Cẩm khó khăn gật đầu tỏ ý được.
“Sau khi bị bắt cóc anh với Khương Hoàn bị tách ra? Trừ hai người bắt cóc anh ra thì anh có thấy những người khác không?”
“Ở trên xe bị bịt mắt, khi tôi nhìn được thì đã ở chỗ đó. Trong xe tổng cộng ba người, một tên lái xe, còn hai tên chính là tên lão Tam kia với tên da đen.” Bách Kỳ Cẩm chậm rãi kể lại.
Vãn Hồi Chu nghe xong cau mày, điện thoại vang lên, bèn gật đầu đi ra ngoài nghe điện thoại.
Là Điền Quân gọi đến.
“Đội trưởng, chúng tôi tới rồi, bắt được hai tên bắt cóc, bây giờ đang lục soát toàn bộ xưởng——”
Trong điện thoại nghe có người gọi “Quân ca, ở đây có một tầng hầm ngầm dưới đất.” Trong điện thoại có tiếng chạy bộ của Điền Quân, sau đó nói “Vãn đội, dưới tầng hầm có dấu vết có người ở nhưng đã rời đi rồi. Lúc rời đi còn rất gấp, có vài thứ…”
Tín hiệu không tốt lắm.
“Một lát tôi đến ngay.” Vãn Hồi Chu cúp điện thoại, lại gọi cho Ngô Cường, anh hỏi “Bên biệt thự thế nào rồi?”
“Tên bắt cóc không có gọi tới, tất cả đều ổn.”
Vãn Hồi Chu “Khương Khoa đâu?”
“Ở thư phòng tầng hai. Nửa tiếng trước vợ ông ấy trở lại, dẫn theo thư ký tới. Còn mang theo hai vali đựng tiền. Bây giờ hai người đó cũng ở trên lầu, không có động tĩnh gì.”
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Thẩm Phán nộp viện phí xong đã quay lại. Vãn Hồi Chu cất điện thoại, nói với cậu “Đưa anh đến chỗ kia đi.”
“Công xưởng bỏ hoang?” Thẩm Phán biết mình đoán đúng, tinh thần phấn chấn nhướng mày, đi theo bên cạnh Chu Chu, nói “Chu Chu em thật lợi hại!”
Vãn Hồi Chu không dừng bước, cười một cái nói “Giới cảnh sát mất đi em là một tổn thất lớn.”
Thẩm Phán lập tức vui vẻ, nghĩ tới trên hàng lang khách sạn năm năm trước hắn nói như vậy với Chu Chu, không nghĩ rằng bây giờ Chu Chu vẫn còn nhớ.
Xe chạy rất nhanh, gần rạng sáng còn ít xe cộ, huống chi là người đi bộ.
Vãn Hồi Chu ngồi trong xe, không biết Thẩm Phán động tay động chân gì mà tốc độ xe như lao vùn vụt vậy. Anh quay đầu nhìn sang, mũi Thẩm Phán rất cao, đường cong gò má rõ nét lại rất đàn ông. Là cái loại thanh niên tràn đầy sức sống đẹp trai mạnh mẽ còn anh tuấn, lúc không nói lời nào thì nghiêm túc như cho người khác loại cảm giác nghiêm nghị lạnh nhạt, nhưng Vãn Hồi Chu biết đây chỉ là vẻ bề ngoài thôi.
Xe đến nơi.
Đèn ở nhà máy bỏ hoang rất sáng, còn có tiếng của các anh em đồng nghiệp cảnh sát. Bốn phía căng dây cảnh tuyến, Vãn Hồi Chu xuống xe, Thẩm Phán cố ý vòng qua cùng Vãn Hồi Chu sóng vai đi vào. Một cơn gió thổi qua, Thẩm Phán vui vẻ nói “Chu Chu, đây là hình ảnh trong mơ của em đó.”
“Mơ đi hóng gió?”
“Mơ cùng anh đi phá án.” Thẩm Phán sửa lời anh.
Vãn Hồi Chu liếc nhìn Thẩm Phán, gật đầu một cái coi như thầm chấp nhận giải thích của Thẩm Phán. Đi thẳng đến tầng hầm ngầm dưới đất, diện tích không quá lớn chừng mười mét vuông, bẩn đến mức nhìn ra được chỗ này không thường dùng. Chỉ đơn giản đặt mấy cái ghế, có một cái sofa hỏng. Trên bàn trà nhỏ có bốn hộp cơm đã lạnh, dấu chân ngổn ngang trên đất, tàn thuốc đầy đất, còn có mấy chai bia.
Bộ phận kỹ thuật đang lấy chứng cứ.
“Đội trưởng.” Điền Quân thấy người đi tới chào hỏi, nói tình huống “Những người này rời đi rất vội vàng, bố trí trên đường không phát hiện người khả nghi, giống như là có đường rút, thật sự xảo quyệt.”
Vãn Hồi Chu không lên tiếng, liếc nhìn cơm hộp trên bàn trà nhỏ, là bốn phần, trong đó có ba phần đã bị lùa ăn hơn một nửa, chỉ có một phần đặt trong góc không biết sao không có động tới, bên cạnh còn có một chai nước suối, đã uống một nửa.
“Kiểm tra DNA nước bọt trên miệng chai.” Vãn Hồi Chu nhìn về phía Điền Quân muốn nói lại thôi “Có suy đoán gì cứ nói thẳng.”
Điền Quân giống như tìm ra người đáng tin cậy, nói “Đội trưởng, tôi hoài nghi vụ bắt cóc này là Khương Hoàn tự biên tự diễn. Có hai tên bắt cóc bị trói, phía trên còn có một căn phòng, có dấu vết xảy ra xô xát, còn có máu. Thẩm vấn hai tên bắt cóc thì là chỗ nhốt Bách Kỳ Cẩm, hỏi cái khác thì không lên tiếng nữa. Cái phòng dưới đất này chính là nơi sinh hoạt bình thường, không có xô xát gì, không nhìn ra Khương Hoàn bị bắt cóc.”
“Còn có cơm hộp.” Thẩm Phán giống như là học sinh tiểu học giơ tay phát biểu. Cậu ghét bỏ không có đi qua đụng hộp cơm, cách một khoảng chỉ xuống nói “Bách Kỳ Cẩm nói bọn bắt cóc có ba tên. Một tên tài xế hai tay sai, chỗ này bốn phần, ba phần khác giống như chó gặm qua. Duy chỉ có một phần không động vào, nói rõ người này thà nhịn đói cũng không muốn ăn cái này, vô cùng kén chọn.”
Thẩm Phán nói xong nhìn về phía Vãn Hồi Chu, nói “Chu Chu em nói đúng không?”
“Không sai.” Vãn Hồi Chu gật đầu, nói ra suy nghĩ của anh “Chuyện bắt cóc này hai huynh đệ Khương Hoàn với Khương Khoa là biết bên trong có nội tình gì. Hai người hẳn là biết tên bắt cóc. Nhưng còn chưa rõ là Khương hoàn sắp xếp hay do tên bắt cóc uy hiếp hai anh em muốn được mục đích gì khác. Khương Khoa rất tôn trọng anh trai ông ta. Nếu mục đích Khương Hoàn sắp đặt vụ bắt cóc này là nhắm vào Khương Khoa thì tôi cảm thấy khả năng này khá nhỏ. Có khả năng là thật sự có tên bắt cóc, hai anh em và tên bắt cóc ầm ĩ trở mặt. Chỗ này càng giống chỗ thương lượng hơn.”
Vãn Hồi Chu dừng một chút, lại nói “Hiện đang theo dõi Khương Khoa, còn có thư phòng kia.”
Tầng tầng lớp sương mù dày đặc bị lột ra, từ từ lộ ra chân tướng bên trong. Nhưng quan hệ giữa tên bắt cóc với hai anh em rốt cuộc là như thế nào. Dựa theo lời giải thích của Bách Thanh, nguyên văn câu tên bắt cóc lão Tam nói là “Đầu óc mày có vấn đề à, bộ chúng ta làm cái này sao? Không cần gây thêm rắc rối đâu, nhanh xử lý, đi thôi.”, chứng tỏ ba tên này không phải là đi bắt cóc, nhưng xuống tay rất tàn bạo, không quan tâm đến mạng người.
Huynh đệ Khương gia liệu có biết những kẻ này trên tay có dính máu người không?
“Điều tra tập đoàn Hoàn Khoa và sổ sách ——” Vãn Hồi Chu nghĩ đến thư phòng được bảo vệ cẩn mật của hai anh em, anh phải về cục xin giấy lục soát mới được. Điện thoại vang lên, là Ngô Cường gọi tới báo cáo “Đội trưởng, thư phòng trên lầu hai bốc cháy.”
Sắc mặt Vãn Hồi Chu ngưng trọng.
“Không có thương vong, tất cả đều đang ở bên ngoài.” Ngô Cường cảm thấy vô cùng may mắn nói qua điện thoại.
Bọn họ bên này mới vừa phát hiện ra đầu mối, tên bắt cóc mang Khương hoàn chuyển tới chỗ khác, lầu hai Khương gia liền cháy. Vãn Hồi Chu hoài nghi Khương Hoàn với Khương Khoa mới vừa liên lạc với nhau xong.
“Thư phòng làm sao mà cháy?” Vãn Hồi Chu muốn chắc chắn phỏng đoán trong lòng hỏi.
Ngô Cường cũng cảm thấy chuyện này rất kì lạ, nói “Vợ Khương Khoa nói bà ấy hút thuốc không cẩn thận làm cháy, Khương Khoa còn tát vợ ông ấy một cái, nói có lỗi với anh trai đã làm cháy thư phòng, mới vừa rồi loạn hết cả lên. Phùng Lệ Phương với Khương Trí ở bên cạnh can ngăn….”
Vợ Khương Khoa chắc chắn biết gì đó.