Thứ bảy, Thẩm Phán đề nghị mời cấp dưới của Vãn Hồi Chu tới nhà làm thịt nướng, Vãn Hồi Chu có chút ngạc nhiên.

“Em thích nướng thịt với bọn họ sao?”

Thẩm Phán dừng lại một chút, vô cùng tự nhiên nói “Cấp dưới của anh mà, dù sao thứ bảy cũng không có chuyện gì làm, nhóc mập cũng thích ăn thịt nướng.” Nói xong còn thêm vào một câu “Chơi rất vui.”

“Để anh hỏi thử ý bọn họ xem.” Vãn Hồi Chu mặc dù không biết Thẩm Phán có ý gì, nhưng có thể nghe ra được không chỉ đơn thuần muốn cùng đồng nghiệp của anh ăn thịt nướng.

Trong đội gần đây nhàn rỗi, mỗi ngày đều làm đủ giờ hành chính không phải tăng ca, lúc Vãn Hồi Chu hỏi thì thấy mọi người muốn đi nhưng lại có chút do dự, anh thắc mắc “Sao vậy?”

“Đội trưởng, có thể dẫn theo người nhà không? Chúng ta có thể góp tiền mua thịt, em đã đồng ý cuối tuần dắt con đi chơi rồi.”

“Đúng đúng, vợ em đòi kiểm tra, lần trước chúng ta đi tiệc nướng, cổ cảm thấy em ở ngoài—— khụ không có gì.”

Mọi người ồn ào trêu ghẹo, nói vợ quản nghiêm chứ gì.

Vãn Hồi Chu không đồng ý liền mà nhắn tin hỏi Thẩm Phán có thể không, dù sao chỗ tiệc nướng cũng là sân biệt thự của Thẩm Phán. Giây tiếp theo là tin nhắn trả lời bằng giọng nói.

【 Chu Chu, mọi thứ của em đều là của anh, nhà của em cũng là nhà của anh, anh quyết định em đều đồng ý hết.】

“Có thể dẫn người nhà theo, mọi người chuẩn bị đi.” Vãn Hồi Chu không trả lời tin nhắn trước mà nói với Mai Lỵ “Việc này cực khổ cho Mai Lỵ rồi, tôi chuyển tiền cho cô nha.”

Mai Lỵ: “Đội trưởng không cần phải chuyển tiền đâu, tiền mấy lần trước đội trưởng chuyển cho em còn dư rất nhiều, hơn nữa bữa tiệc lần này mọi người đều góp tiền mà, cũng không đắt lắm.”

“Đúng đó, cũng không thể lần nào cũng để ngài chi được, ngại lắm.”

Vãn Hồi Chu cũng không từ chối gật đầu, trở lại phòng làm việc, điện thoại của Thẩm Phán liền tới. Giờ phút này nếu có một cái gương, Vãn Hồi Chu sẽ phát hiện trên mặt mình vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng thần sắc hồng hào ánh mắt sáng ngời.

Thứ sáu quay về biệt thự.

Vãn Hồi Chu phát hiện thấy biệt thự im ắng không có người nào khác, không khỏi nói “Thẩm Phán, có phải em đuổi hết nhân viên của em đi rồi đúng không? Nếu là vì anh với Giang Giang thì không cần thiết đâu, bọn anh có thể ở trong tiểu khu mà.”

“Không có.”
Vãn Hồi Chu lộ ra ánh mắt dò xét, Thẩm Phán lập tức giơ tay thề: “Thật đó Chu Chu, hai người đi công tác chưa có về, Phương Tình ở dưới bổ túc, còn Bách Thanh từ sau khi vụ án kết thúc vẫn không trở lại, chắc là chạy đi cua chú của hắn rồi. Đúng là rất có phong thái của sếp hắn, ngoại trừ trong công việc.” Nhân tiện thổi phồng chính mình.

“Bách Thanh trong trạng thái đó mà đi gặp chú hắn sao?” Vãn Hồi Chu vô cùng tò mò “Sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Nói đến cái này thì Thẩm Phán rất đắc ý “Công ty bọn em rất chính quy, Bách Thanh đi trên đời này thủ tục chứng nhận nên có bọn em đều có, nếu như chú nhỏ của hắn không tin hoặc là tung tin ra ngoài, bọn em có thể dùng giấy chứng nhận nói cho y biết, Bách Thanh này mặc dù cũng gọi là Bách Thanh, dáng vẻ tương tự nhưng Bách Thanh này với cháu y là hai người khác nhau.”

“Em không phải người bình thường——” Vãn Hồi Chu đang tìm từ để hình dung “Em không phải là con trai của một quan viên bình thường ở dưới sao?”

“Chu Chu, anh thật thông minh.” Thẩm Phán tiến tới hôn một cái, cười hì hì nói “Em là con trai của lão đại ở dưới, là con ông cháu cha hàng thật giá thật*, em có thể lừa cha em nha.  Chu Chu anh muốn lừa cha em thế nào em cũng có thể giúp anh, cha này không được thì em vẫn còn một cha khác nữa.”

(*Chính nhi bát kinh: cái gì đó vô cùng real, nhấn mạnh sự thật, sự nghiêm túc

*Nhị thế tổ: là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp)

Vãn Hồi Chu cười ra tiếng, cũng không để tâm, hôn một cái lên mặt Thẩm Phán, giọng điệu như dỗ Giang Giang nói “Không cần, anh biết mình muốn gì mà.”

Ngược lại Thẩm Phán có chút tiếc nuối, hắn lớn như vậy còn chưa làm cha xấu hổ lần nào. Khi nào hắn mới có thể trả thù cho những trận đánh mà hắn chịu khi còn nhỏ đây?

Buổi sáng thứ bảy.

Giang Giang mở mắt ra, thấy mình đang nằm ngủ ở giữa ba với chú xấu tính, cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại. Thẩm Phán bên cạnh tức muốn chết, lén lút nhéo má Giang Giang một cái, hai mắt Giang Giang cũng không mở ra, hậm hực nói “Con mà khóc ba sẽ mất hứng đó.”
“Con ngủ giữa chú với Chu Chu, chú cũng rất tức giận.” Thẩm Phán thả tay, đang xem xét đến khả năng ném Giang Giang cho hai cha.

Giang Giang mở mắt ra, đắc ý nói “Ba đồng ý mà. Con nói ba thích con nhất đó.”

Thật muốn đóng gói tiễn nhóc mập đi ghê! Cơ mà nhóc mập ranh mãnh lại còn phiền phức như vậy, đưa người khác đoán cũng không ai thèm. Thẩm Phán trong lòng châm chọc. Giang Giang làm mặt quỷ với Thẩm Phán, nhóc vô cùng cao hứng quay đầu ôm ba ngủ tiếp.

Thẩm Phán ở trên giường nhìn chằm chằm ót của Giang Giang mà trút giận. Sau khi hắn cùng với Chu Chu xác lập quan hệ, hắn dây dưa đến cỡ nào thì trừ hôn hôn ra cũng không có bất cứ hành động thân mật nào khác, dù có tạo ra bao nhiêu cơ hội đi nữa thì đều bị tên tiểu quỷ này đá bay hết. Thật ra vấn đề là, Thẩm Phán cũng nhận ra được Chu Chu giống như có chút né tránh chuyện giường chiếu, nếu không khi mập tối hôm qua đòi ngủ ở giữa thì Chu Chu hẳn nên từ chối.

Thằng nhóc con này.

Thẩm Phán trút hết lửa giận lên đầu nhãi con, nhìn chằm chằm vào ót nhóc vô tội nửa tiếng đồng hồ. Cuối cùng hết sức tức giận bước xuống giường, đi vòng qua phía Vãn Hồi Chu, từ phía sau ôm dính lấy anh, hơn nữa còn cho Giang Giang một ánh mắt rất là khiêu khích đắc ý.

Vãn Hồi Chu có thể ngủ tiếp mới lạ.

Hơi thở nóng bỏng phả bên tai như mang theo một luồng điện. Nhất là sáng sớm mới tỉnh lại, thân thể hiển nhiên có chút khó chịu, Vãn Hồi Chu lúc này hơi hối hận khi để cho Giang Giang ngủ cùng rồi.

“Anh đi nhà vệ sinh.” Vãn Hồi Chu nhỏ giọng nói.

Thẩm Phán một tay ôm eo Vãn Hồi Chu, sớm đã biết chuyện gì xảy ra, lúc này rất ư là đắc ý nói “Chu Chu, em cũng đi với anh, em giúp anh một chút nha.”

“Ba, con cũng muốn đi.” Giang Giang ngồi dậy lớn tiếng nói.

Thẩm Phán vỗ đầu Giang Giang như vỗ đầu cún con, từ chối nói “Con đi nhà vệ sinh phòng con đi, con nít không được nhúng tay vào chuyện của người lớn——“

“Thẩm Phán! Không được nói những cái này với Giang Giang.”

“Chu Chu anh nghĩ gì vậy? À nhúng tay, em không phải nói ý này, Chu Chu đầu anh suy nghĩ cái gì thế? Anh với em dĩ nhiên có thể nhúng tay, anh không cần phải đi nhanh như vậy đâu, em nhúng tay phụ anh mà.”

Giang Giang chân ngắn, trượt xuống giường lạch bạch chạy theo cũng không đuổi kịp.
Nhưng mà Vãn Hồi Chu cũng nhốt Thẩm Phán ở ngoài cửa nhà tắm, vì vậy một lớn một nhỏ hừ nhau một tiếng.

Đoàn người Điền Quân đến lúc hơn ba giờ chiều. Họ đem theo lỉnh kỉnh đồ ăn vặt, trái cây, thịt đã ướp, ngay cả than cũng mang theo. Bởi vì hơn nửa số người đã lập gia đình và có con nhỏ nên lần này tụ tập thật sự là rất náo nhiệt, cũng may mà biệt thự của Thẩm Phán rất lớn.

Những người lớn vẫn còn khách sáo chào hỏi nhau, mấy người bạn nhỏ thì đã vây quanh Giang Giang.

“Có thể chơi ở lầu một.” Thẩm Phán nói. Lầu hay là khu vực riêng tư của nhân viên, lầu ba chính là của nhà bọn họ.

Giang Giang gật đầu không chờ nổi dẫn mấy bạn nhỏ đi chơi.

Địa điểm tổ chức tiệc nướng ở sân sau, bên cạnh là bể bơi, nam thì làm việc, nữ thì túm tụm vừa nhìn bọn trẻ vừa trò chuyện chuyện thường ngày. Thẩm Phán là chủ toạ, hôm nay không có vẻ người sống chớ vào như thường ngày mà là hết sức hiếu khách, còn kéo tay Vãn Hồi Chu đi khắp nơi chiêu đãi.

“Mấy người cứ thoải mái, cần gì có thể kêu mấy dì giúp việc.” Thẩm Phán cười híp mắt nói “Tôi là bạn trai của Chu Chu, khoảng thời gian trước phá án vất vả, đồng nghiệp cấp dưới của Chu Chu cũng là bạn của tôi, mọi người chơi vui vẻ.”

Vãn Hồi Chu rốt cuộc cũng biết Thẩm Phán có chủ ý gì.

Trước khi mọi người tới đây, cấp dưới cũng đã nhắc qua với bạn đời họ rằng đội trưởng nhà họ có một người bạn trai trẻ tuổi đẹp trai có tiền để cho mọi người đừng ngạc nhiên, đừng có bàn tán sau lưng. Tất cả mọi người đều tỏ ý hiểu rồi, loại quan hệ này ở trong nước vẫn là che che giấu giấu, nhất là ở Yến thị truyền thống bảo thủ này. Chẳng qua là các cô không nghĩ tới, các cô không nói thì đối phương đã thẳng thắn nói ra trước.

Mấy vị sửng sốt một chút, rất nhanh có người cười lên nói được, cảm ơn.

Vãn Hồi Chu không có ngăn cản hành động hơi trẻ con này của Thẩm Phán. Khi hai người ở bên nhau, phần lớn thời gian anh đều đứng đắn nghiêm túc, anh cũng không hy vọng biến Thẩm Phán trở nên giống anh. Thẩm Phán có tính cách của Thẩm Phán, sôi nổi lại ngây thơ như vậy, khoe khoang quan hệ của hai người cũng là loại vui thú.

“Vị đồng nghiệp nữ này, tôi với Chu Chu đã ở cùng một nhà, sau này kết hôn sẽ mời cô đến tham dự.” Thẩm Phán cố ý đi đến trước mặt Mai Lỵ nói.
Vãn Hồi Chu bây giờ mới nghe được Thẩm Phán có ý kiến với Mai Lỵ, hơn nữa còn không nhỏ.

“Mai Lỵ chọc cậu à?”

Thẩm Phán giả như vui vẻ mà đáp “Không có.” Hắn không có ngu mà nói chuyện người phụ nữ này thích Chu Chu cho anh biết.

Mai Lỵ trong nháy mắt nhớ tới lúc ở dưới phòng kho ngầm dưới đất của Dương Đồng Vĩ cô thuận miệng nói sùng bái thích đội trưởng, chuyện nếu không có Thẩm Phán thì cô đã theo đuổi này nọ. Chẳng qua không nghĩ tới đã qua khoảng thời gian lâu như vậy mà Thẩm Phán vẫn còn nhớ, người này thật là hẹp hòi thích thù dai mà, chắc là cung bò cạp rồi.

“Cứ chơi đi, cậu ấy không có ý gì đâu.” Vãn Hồi Chu nói thay Thẩm Phán. Chờ hai người đi xa đến trong góc nói chuyện, Vãn Hồi Chu liền nói “Thẩm Phán, em để ý vậy là sai chỗ rồi.”

“Cái gì cơ?”

“Cả đội chỉ có mỗi Mai Lỵ là phụ nữ, nhưng anh đang ở bên em, nếu như theo sự phòng bị của em mà nói thì hẳn phải ăn giấm nam.” Vãn Hồi Chu đưa ra lời đề nghị.

Thẩm Phán:…..

“Chu Chu, anh nhìn ra sao? Còn cố ý trêu chọc em.”

Vãn Hồi Chu nắm tay Thẩm Phán, thu lại sự đùa giỡn, nghiêm túc nói “Em không cần phải ăn giấm của bất kỳ người nào hết, anh chỉ có mình em, phương diện tình cảm này cũng chỉ có mình em thôi Thẩm Phán.”

“Chu Chu.”

“Sao đấy?”

“Em cứng rồi.” Vẻ mặt Thẩm Phán đầy vẻ ‘Đều tại anh’, sáp tới nói “Yêu tinh lông mi nhà anh thật là đáng chết dám quyến rũ em.”

Vãn Hồi Chu phát ra tiếng cười khẽ, cảm thấy Thẩm Phán nghiêm túc nói những lời xấu hổ này cũng rất vui.

Lần tụ tập nướng thịt này mục đích chính là quang minh chính đại tuyên bố quan hệ của hai người, buổi tối sau khi kết thúc, mọi người đều biết Thẩm Phán thực sự là đội trưởng phu nhân. Mà tối hôm đó, Thẩm Phán nhanh tay đi trước một bước, giành việc dỗ Giang Giang ngủ, dĩ nhiên là dùng một chút thủ đoạn nhỏ.

Không có kỳ đà cản mũi Giang Giang này, dường như lúc chiều Thẩm Phán quá ư là đáng yêu, lần này Vãn Hồi Chu không có trốn tránh.

Làm thẳng nam ba mươi lăm năm, dù năm năm trước đã cùng Thẩm Phán phát sinh quan hệ. Nhưng dù nghĩ rằng đó là vui thú trong cơn say hay là thẳng thắn đối mặt thì chuyện đêm đó rất mơ hồ, thời gian qua quá lâu làm bản năng cơ thể cũng ngủ quên cho đến chiều nay.

Cứ thuận theo tự nhiên nước chảy thành sông.
Mặc dù bản thân bị đè, Vãn Hồi Chu cũng không có cái ý nghĩ tôn nghiêm đàn ông bị đè này, chỉ cần bản năng thân thể được giải phóng và thấy thoải mái là được.

***

Tháng sau với tháng bảy, suốt hai tháng tâm trạng Thẩm Phán giống với thời tiết vậy, hai tháng này là thời kỳ trăng mật nóng bỏng của cậu. Dù nhịp sống vẫn như bình thường, cũng không có ra ngoài du lịch, chỉ là trong tuần đưa Chu Chu đi làm, mang nhóc mập kia đi chơi, ngủ ở tiểu khu cũ kỹ, cuối tuần dắt nhóc mập đi leo núi, hoặc là đuổi nhóc mập đi chơi một mình, buổi tối ở biệt thự cậu có thể cùng Chu Chu làm cả đêm——

Hai tháng này Thẩm Phán vui như trúng số, bao gồm đã nói trừ tiền lương của Bách Thanh một năm, Thẩm Phán đều trợ cấp tiền cứu trợ.

Số tiền này chính là vốn liếng để Bách theo đuổi chú nhỏ của hắn. Thẩm Phán giải thích rõ ràng, sếp đang đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào, đối đãi với cấp dưới sẽ rất hào phóng, vừa thể hiện tình yêu của mình còn hào phóng khích lệ thuộc hạ theo đuổi hạnh phúc riêng.

Mình thật là một ông chủ tốt mà.

Vừa hay Bách Thanh có chút vấn đề trong tình cảm muốn tìm người tư vấn một chút.

Thẩm Phán đang rất đắc ý, vì vậy vô cùng có kiên nhẫn làm cố vấn tình cảm.

“…Tôi cảm thấy chú cũng có chút cảm giác với tôi, nhưng mà chú thì không chịu thừa nhận. Từ đầu tới cuối bọn tôi không thể ở cùng một chỗ, mỗi lần cứ đến lúc mấu chốt thì chú sẽ từ chối tôi.” Bách Thanh cau mày nói.

Hai tháng qua đối với Thẩm Phán ngọt ngào bao nhiêu thì đối với Bách Thanh lại nóng lạnh bấy nhiêu.

“Liệu chú cậu có bị ràng buộc bởi đạo đức không?” Thẩm Phán thoáng suy tư hỏi.

Bách Thanh suy nghĩ một chút thì lắc đầu, giải thích “Ông nội tôi là một người đàn ông lăng nhăng. Ông kết hôn với mẹ Kỳ Cẩm năm 50 tuổi, đoạn hôn nhân này kéo dài chừng sáu bảy năm thì ông nội tôi thích một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp khác nên ly dị với mẹ Kỳ Cẩm. Năm tôi mười tám tuổi xuất ngoại du học, Kỳ Cẩm đã rời khỏi nhà họ Bách ra ngoài gây dựng sự nghiệp được vài năm, không đổi họ là vì phiền phức quá.”

“Chú không quan tâm đến nhà họ Bách. Nhưng khi tôi gặp tai nạn xe chết, Bách Tùng ở bệnh viện thì chú có đến bệnh viện hỏi han chăm sóc. Nói rằng chú có cảm tình với tôi, nể tình tôi chăm sóc Bách Tùng.”
Trong đầu Thẩm Phán đều là mấy bộ phim cẩu huyết trên TV, dừng một chút hỏi “Chú cậu không phải là thích em trai cậu chứ?”

Bách Thanh:…

“Không thể nào. Không được, làm sao có thể.” Ngoài miệng Bách Thanh thì nói vậy nhưng trong lòng có chút sợ hãi, vô cùng sợ, bật dậy nói “Không được! Tôi phải đi hỏi cho rõ.”

Thẩm Phán nhìn Bách Thanh nhanh chóng biến mất dạng, hắn nhìn về phía khoảng không nghĩ, nếu chú Bách Thanh mà thật sự thích em trai cậu ấy thì——

Thật là một vở kịch lớn mà.

Buổi chiều tối Thẩm Phán đón Vãn Hồi Chu với Giang Giang đến biệt thự, xe vừa mới đậu xong, Bách Thanh vẻ mặt đầy lo lắng vọt tới. Ý nghĩ đầu tiên của Thẩm Phán là: “Chú cậu thật sự thích em trai cậu à?”

“Không phải.” Bách Thanh lắc đầu, sắc mặt có chút khó coi “Tôi không tìm được Kỳ Cẩm.”

“Tránh cậu chăng?” Thẩm Phán xuống xe, một tay ôm Giang Giang một tay xách cặp của nhóc.

Vãn Hồi Chu nhìn về phía Bách Thanh “Không chừng đi công tác rồi? Cậu bình tĩnh trước đã, đã hỏi qua thư ký của chú ấy ở công ty chưa?”

So với đủ loại suy đoán cẩu huyết không đáng tin cậy của Thẩm Phán, thì câu hỏi của Vãn Hồi Chu với tư cách là cảnh sát làm đầu óc Bách Thanh tĩnh táo lại, cũng cảm thấy đáng tin hơn rất nhiều, vì vậy chuyển tầm mắt nhìn về phía Vãn Hồi Chu, Bách Thanh nói lại chuyện hồi xế chiều.

“Tôi đã tìm khắp công ty rồi, còn có nhà mà Bách Kỳ Cẩm thường lui tới, thư ký bảo hôm nay chú ấy hẹn tổng giám đốc Hoàn Khoa bàn bạc, sau cuộc đàm phán ngày mai sẽ quyết định nhưng tôi đã đến nhà hàng mà thư ký đã đặt trước kia thì Kỳ Cẩm với Khương tổng kia không có ở đó. Chú ấy luôn là người rất có kế hoạch, hơn nữa ngày hôm qua tôi có hẹn chú ấy xong việc buổi tối đi ăn, chú nói có một số chuyện phải nói cho tôi biết.” Chân mày Bách Thanh nhíu thật chặt.

Thẩm Phán chen miệng “Nhìn vẻ mặt cậu thì chuyện hôm nay hắn muốn nói với cậu hẳn không phải là chuyện tốt rồi.”

Quả thật là vậy. Tối hôm qua Bách Thanh có thể nhận ra được, Bách Kỳ Cẩm muốn từ chối cậu một lần nữa, cho nên lúc ban ngày cậu mới lo âu không nghĩ ra nguyên nhân là vậy, rõ ràng Kỳ Cẩm có cảm giác với cậu mà.
“Đây không phải là vấn đề, trọng điểm là tôi lo lắng an toàn của chú ấy.” Bách Thanh ném vấn đề tình cảm ra sau ót, cậu chỉ muốn xác nhận an toàn của Bách Kỳ Cẩm.

“Có lẽ hắn cố ý tránh cậu.” Thẩm Phán để Giang Giang xuống, tên nhóc nghe bát quái thì mặt đầy hứng thú “Vào làm bài tập đi, một tí chú kiểm tra, làm không xong buổi tối không được ăn kẹo.”

Giang Giang không vui phụng phịu, nói “Cô đã nói rồi, bài tập vẽ phải làm cùng với ba.”

“Một hồi ba giúp con, con vào trước đi.” Vãn Hồi Chu nói với Giang Giang.

Giang Giang lúc này mới ngoan ngoãn đeo cặp sách nhỏ của mình đi vào phòng khách.

“Bách Thanh cậu đừng vội, Bách Kỳ Cẩm là người trưởng thành——” Vãn Hồi Chu còn chưa nói hết điện thoại đã vang lên, là Điền Quân gọi tới.

“Đội trưởng, vừa mới nhận được điện thoại báo án, chủ tịch tập đoàn Hoàn Khoa đã bị bắt cóc, còn nhận được điện thoại của tên bắt cóc——”

Vãn Hồi Chu hỏi “Có phải họ Khương không?”

“Anh biết công ty này sao đội trưởng?”

Vãn Hồi Chu nói nhanh với điện thoại “Cho tôi địa chỉ, chúng ta hẹn gặp ở Khương gia.” Cúp điện thoại xong nói với Bách Thanh “Khương tổng bị bắt cóc, bây giờ cũng không loại bỏ trường hợp Bách Kỳ Cẩm cũng bị bắt theo, cậu bình tĩnh trước, tiếp tục liên lạc với Bách Kỳ Cẩm….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play