13

Tôi đồng ý chăm sóc Nhiếp Phong chỉ vì quyền nuôi dưỡng Tiểu Hải. Bác sĩ nói không thể kích thích hắn, vì vậy tôi coi hắn như không khí.

Lúc chúng tôi về, Tiểu Hải đang làm bài tập.

Để Nhiếp Phong ngồi trong phòng khách, tôi đi vào bếp. Lúc trở ra, tôi thấy hắn lúng ta lúng túng đứng phía sau thằng bé, chắc đang xem bài tập về nhà của nó.

Hắn thực sự không biết cách làm ba. Tôi nghĩ hắn có lẽ muốn tìm và chỉ ra chỗ sai trong bài tập của Tiểu Hải, sau đó kéo gần khoảng cách với thằng bé. Nhưng việc học của Tiểu Hải chưa bao giờ khiến tôi bận lòng. Vì vậy hắn đứng nhìn nửa ngày cũng chỉ có thể cười cười, sau đó giả lả nói: “Đứa nhỏ này thật thông minh.”

Nói xong, hắn đưa tay muốn sờ lên tóc của Tiểu Hải. Nhưng thằng bé lại hơi nghiêng đầu tránh đi, sau đó yên lặng ngẩng đầu lên liếc nhìn Nhiếp Phong, rồi chạy đến bên chân tôi hỏi: "Mẹ có cần con giúp gì không?"

Tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua, tay Nhiếp Phong còn dừng ở giữa không trung, một lúc lâu sau, ngón tay khẽ co lại, hắn cúi đầu rút tay về từ từ, trông có vẻ cô đơn.

Thật ra tôi vẫn luôn hy vọng Tiểu Hải có thể lớn lên trong một gia đình hoàn chỉnh, tôi không muốn chuyện của người lớn ảnh hưởng đến trẻ con.

Đừng nghĩ rằng trẻ con không biết gì, đối với mối quan hệ giữa cha mẹ, chúng vẫn luôn rất nhạy cảm.

Tiểu Hải không thân thiết với Nhiếp Phong.

Điều này khiến tôi cũng chẳng làm sao cho phải.

14

Kỳ thật, trong nhà cũng không có phòng cho Nhiếp Phong ngủ, chắc là hắn cũng tự biết bản thân không được hoan nghênh nên nói sẽ ngủ ở phòng khách.

Lúc tối thức dậy đi xuống uống nước, tôi nhìn thấy hắn ngồi trong phòng khách xem máy chiếu.

Phòng không bật đèn, hắn tắt tiếng cuộn phim, hình ảnh chiếu loang lổ vào mặt hắn. Xem chừng rất tập trung và nghiêm túc.

Tôi bước ra, phát hiện hắn đang xem video đám cưới của chúng tôi.

Màn hình chiếu rất lớn, đang chiếu đến cảnh chúng tôi nói lời thề của mình. Nhớ lúc đó, người tổ chức hôn lễ yêu cầu tôi và Nhiếp Phong tuyên thệ.

Tôi nhích tới thì thầm vào tai hắn, sau đó mắt hắn đỏ hoe. Mọi người bên dưới ồn ào, nghĩ rằng tôi đã nói với hắn lời âu yếm lừa tình đến mức nào.

Nhưng chỉ có hai chúng tôi biết, điều tôi nói với hắn lúc đó là: "Nhiếp Phong, chúng ta cứ lãng phí thời gian với nhau trong cuộc hôn nhân này như vậy đi. Anh phụ bạc tôi như vậy, nên đừng bao giờ mong tôi sẽ chủ động rời đi, để anh và Cố Tiếu Yên quang minh chính đại, thuận lý thành chương ở bên nhau."

"Tôi muốn hai người vĩnh viễn danh không chính ngôn không thuận, vĩnh viễn như chuột cóng ngày ngủ đêm ra, chỉ có thể chui rúc ở nơi không thấy ánh sáng mặt trời vụng trộm cả đời."

Tiếc thật, tôi và Nhiếp Phong ở bên nhau từ năm hai đại học. Tuy rằng tôi thường nói là bản thân sẽ vẫn luôn cố gắng, nhưng bàn về cảm tình, hai người phải cùng nhau vun đắp mới có thể lâu dài được.

Hắn đối với tôi vẫn luôn bao dung và đầy nhân nhượng. Sẽ đứng dưới ký túc xá đợi tôi trong lúc tôi ung dung trang điểm, sáng nào cũng mua đồ ăn sáng cho tôi. Những thứ tôi muốn hắn đều sẽ đáp ứng. Ăn tết năm ấy ba mẹ tôi cãi nhau đòi ly hôn, tôi nhắn tin cho hắn khóc lóc kể lể. Ngày hôm sau hắn vượt nửa vòng trái đất phong trần mệt mỏi xuất hiện trước mặt tôi, bảo tôi đừng khóc.

Năm cuối tôi bị viêm ruột thừa, hắn lúc ấy còn đang bận bịu với bài luận. Nhưng từ lúc tôi vào viện cho tới khi đã làm xong giải phẫu, hắn vẫn luôn ở bên chăm sóc cho tôi. Hắn mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, nhưng thời gian đó vớ của tôi cũng là do hắn giặt.

Khoảng khắc ấy yêu nhau nhiều đến vậy, và ít nhất tại thời điểm đó, hắn chưa bao giờ có ý nghĩ muốn cưới người khác, vẫn luôn xác định chỉ có một mình tôi!

Chúng tôi của khi đó chắc cũng chưa từng nghĩ đến, nhiều năm sau sẽ đối chọi gay gắt đến mức này, ngay trong đám cưới mà chúng tôi vẫn hằng mơ ước, một câu lời nói dễ nghe cũng không nói được!

Nhiếp Phong thống khổ nhắm mắt lại, dùng sức đè lên huyệt thái dương. Tôi không biết hắn là đang hỏi tôi hay tự vấn chính mình, chỉ thấy hắn nhỏ giọng lặp đi lặp lại “Tại sao lại như vậy, Nhĩ Hoè, tại sao chúng ta lại đi đến đến bước đường như ngày hôm nay?”

"Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?" Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, vẫn nét mặt anh tuấn ấy, chỉ là đôi mày nhíu chặt, bộ dáng đau đớn vô cùng. Hắn nắm chặt tay đặt lên ngực, mắt đen như bóng đêm vô cùng tận, cứ vậy chăm chú nhìn về tôi với cái nhìn áy náy, thống khổ xen cả khó hiểu.

Hắn vô cùng tuyệt vọng hỏi tôi: “Anh vẫn luôn muốn đem những điều tốt đẹp nhất trên thế giới dành cho em, Nhĩ Hoè, thế nhưng sao lại có ngày, anh đối xử với em khốn nạn đến như vậy?”

Tôi nghe hắn nói mà muốn rớt nước mắt. Giằng co với Nhiếp Phong nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ cảm thấy có lỗi với tôi. Hắn chỉ cảm thấy có lỗi với Cố Tiếu Yên, bởi vì đã để cô ta không danh không phận đi theo hắn lâu như vậy!

Thì ra khi tất thảy những chuyện đã xảy ra quay về điểm xuất phát, lại nhìn đến kết cục ở hiện tại.

Anh lại cảm thấy đã thua thiệt tôi à.

Hắn lẩm bẩm hồi lâu, cuối cùng ngước mắt nhìn về phía tôi, thì thào hỏi: “Em còn yêu anh không?”

Đối mặt với sự thống khổ của hắn, tôi chỉ thờ ơ lạnh nhạt. Tất nhiên là tôi không còn yêu hắn nữa. Lời này không phải tôi cậy mạnh, các bạn thử nghĩ nếu bản thân là tôi trải qua tám năm này, mọi sự đồng cảm đều sẽ bị oán hận làm tan biến hết.

15

Tôi không biết Nhiếp Phong và Cố Tiếu Yên bắt đầu ở bên nhau từ khi nào.

Bọn họ chung một công ty, có cùng trí hướng, sự nghiệp lên xuống sớm chiều bên nhau, đứng núi này trông núi nọ như là một việc vô cùng thuận tình tựa nước chảy thành sông!

Nhưng mặc kệ kết quả bây giờ như thế nào, tôi tin lúc đầu Nhiếp Phong có giãy giụa và ràng buộc bản thân khỏi sự cảm nắng này.

Sáu năm trước đây, biểu hiện rõ ràng nhất là hắn ở nhà thường xuyên thất thần. Có buổi tối nọ, di động reo liên tục, nhưng hắn chỉ nhìn chằm chằm, tôi từ thư phòng đi ra thấy lạ hỏi hắn: “Không nghe máy à?”

Lúc bấy giờ hắn mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó dường như rất khó khăn khi phải nghe máy trước mặt tôi, không biết bên kia nói gì, hắn chỉ lạnh nhạt trả lời :” Xin lỗi, tôi không có thời gian, có việc gì thì mai nói đi!”

Điện thoại tắt, tôi hỏi ai vậy, hắn nói là Cố Tiếu Yên gọi, công ty đột nhiên có vấn đề về kỹ thuật, hỏi hắn bây giờ có thể qua đó bàn bạc chút được không.

Tôi bình tĩnh nhìn hắn, người trưởng thành trong lòng hiểu nhưng làm gì phải nói ra, có những thứ không cần nói ra quá rõ ràng. Tâm ý trắng ra đến mức đó, tôi nghĩ chỉ cần không phải đồ ngốc thì đều sẽ cảm nhận được, nhưng kỳ thật lúc ấy tôi luôn tin tưởng Nhiếp Phong sẽ xử lý tốt.

Có lẽ là hắn thưởng thức Cố Tiếu Yên, và rồi từ sự thưởng thức này sẽ bắt đầu sinh ra một loại cảm giác” Nếu giờ mình độc thân thì tốt rồi!”

Nhưng tôi biết, sự thưởng thức nhỏ nhoi này chỉ giống như hảo cảm mà thôi, hắn sẽ không phản bội tôi.

Chúng tôi đã ở bên nhau quá lâu rồi!

Quả nhiên buổi tối trước khi ngủ, hắn từ sau lưng ôm chặt tôi vào lòng rồi nói: "Nhĩ Hoè, công ty hiện tại bắt đầu đi vào quỹ đạo rồi, cuối năm chúng ta kết hôn đi!"

Tôi nói được.

Hắn dừng một chút, cánh tay đặt bên hông tôi từ từ siết chặt, sau đó nhỏ giọng thủ thỉ: “Anh sẽ nhanh chóng nói rõ ràng với cô ta“

Hắn không nói “cô ta” là ai, nhưng cả hai chúng tôi đều tự hiểu rõ trong lòng.

Tôi trở tay đặt lên mu bàn tay hắn, thở dài: “Được”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play