Có Truyện Truy Thuê Hoả Táng Tràng Nào Mà Gương Vỡ Không Lành Hay Không ?

Chương 4


2 năm


10

Ba người chúng tôi dây dưa với nhau cũng lâu lắm rồi. Chắc Nhiếp Phong cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày tôi sẽ đột nhiên suy nghĩ thông suốt muốn ly hôn với hắn.

Khoảnh khắc tôi nói ly hôn, hắn có lẽ là trút được gánh nặng đi.

Bởi vì dựa theo tính cách của Nhiếp Phong, bị ràng buộc bởi tinh thần trách nhiệmch.ế.t tiệt. Thì cho dù hắn và Cố Tiếu Yên có lưỡng tình tương duyệt, hắn cũng sẽ không chủ động đề nghị ly hôn.

Thật ra ngày tôi nói ly hôn đó cũng không có gì đặc biệt xảy ra.

Chỉ là chủ nhiệm lớp của Tiểu Hải gọi điện thoại cho tôi, yêu cầu tôi đến trường học một chuyến bởi vì thằng bé lại cùng các bạn học đánh nhau.

Lúc tôi đến, Tiểu Hải và một cậu bé mập mạp đang đứng dựa vào tường. Cha của đứa bé kia đã đến rồi, cao lớn thô kệch vạm vỡ, đứng đó nhìn tôi trừng mắt, nhíu mày: "Cô dạy con như thế nào mà để nó đánh bạn ra nông nổi này đây ... "

Tiêu Hải ngẩng đầu nhìn thoáng qua tôi, trên người nó dính đầy cỏ và bụi, mặt mũi bẩn thỉu, nhưng chỉ bướng bỉnh nhìn tôi không nói lời nào. Tôi đi đến bên người thằng bé, lẳng lặng ngồi xổm xuống dùng đầu ngón tay lau mặt cho nó, rồi nhỏ giọng hỏi: "Tại sao lại đánh nhau?"

Thằng bé mím môi không đáp, bố đứa bé kia thấy tôi không để ý đến hắn nên từ đằng sau đẩy mạnh vào vai tôi.

Không kịp phòng bị nên tôi ngã nhào về phía trước, còn chưa bò dậy thì Tiểu Hải đã lao về phía tên kia như một con thú nhỏ, ôm lấy đùi hắn ta mà cắn ...

Giáo viên trong văn phòng kinh thanh hét toáng lên, sau đó là sự hỗn loạn...

Lúc rời khỏi trường đã là nghê hồng sơ lượng, tôi và Tiểu Hải đều chật vật bất kham. Tôi kéo tay nó, chỉ vào tủ kính hỏi: "Có muốn ăn kem không?"

Thằng bé nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình rồi gật đầu, trẻ nhỏ thật dễ dỗ. Trên đường về nhà Tiểu Hải đã không còn ủ rũ như trước nữa, nhưng ngay khi về đến nhà, nó hỏi tôi: “Mẹ ơi, ba đâu?”.

Mắt thằng bé hơi đỏ, tôi biết hôm nay nó đã phải chịu ấm ức. Tiểu Hải không phải là một đứa trẻ hay khóc nhè, lúc nhỏ nó rất cứng đầu và bướng bỉnh. Nhưng hôm nay khi tôi xin lỗi người đàn ông cao lớn thô kệch kia trong văn phòng, nó đứng bên cạnh, đột nhiên òa khóc lớn lên.

Mặc dù thằng bé và Nhiếp Phong chẳng thân thiết gì mấy, nhưng tôi biết rằng nó đang nghĩ nếu có ba ở đây thì tốt rồi.

Rõ ràng là đứa bé kia ra tay trước, nếu có ba ở đây, mẹ nó sẽ không bị bắt nạt, bị đánh, thậm chí còn phải xin lỗi và nó sẽ không bị cô giáo mắng.

Tôi chống tay lên vô lăng, không biết phải nói gì.

Kể từ khi Tiểu Hải được sinh ra đến nay, thời gian Nhiếp Phong ở bên làm bạn với con tính lên chưa đầy nửa tháng.

Cũng vào lúc đó, tôi chợt thấy mệt mỏi và nghĩ thôi bỏ đi.

Nhưng này đó cũng không thể nói rõ ràng với người đang có ký ức vào tám năm trước.

Bản thân tôi cũng chẳng muốn nhiều lời vô nghĩa với hắn ta nữa, tôi dửng dưng nhìn Nhiếp Phong rồi nói: "Anh vốn có vô số cách để biết được toàn bộ sự việc, nhưng chính anh cũng không tin."

11

Nhiếp Phong vẫn đang ngồi trước cửa nhà tôi.

Tiết trời đầu thu đang dần trở lạnh, hắn bệnh nặng chưa lành, thân hình gầy ốm rất nhiều, ăn mặc bệnh phục đơn bạc bướng bỉnh ngồi ở chỗ kia không chịu rời đi.

Thật là buồn cười làm sao khi nhìn thấy hắn như thế này qua cửa sổ. Bởi vì tôi cũng đã từng rất nhiều lần cố gắng tìm hắn nhưng chỉ có thể đợi bên ngoài phòng thư ký giống như hắn bây giờ.

Cuối cùng, thư ký của hắn không thể không căng da đầu “mời” tôi trở về: “Nhiếp phu nhân, sếp đang bận, hơn nữa ngài cũng không hẹn trước”.

Từ đó về sau mỗi lần tìm hắn đều phải gọi điện đến phòng thư ký để hẹn trước xem khi nào hắn rảnh. Sau lại tôi không bao giờ tìm hắn nữa.

Tôi liếc qua chỗ khác, không nhìn hắn, để mặc hắn đông lạnh ngoài cửa.

Chờ đến khi tôi chỉ cho Tiểu Hải làm hết bài tập, ngẩng đầu đã thấy hắn ngã trên bậc thang, có lẽ là ngất xỉu rồi.

Tôi nghĩ nghĩ, liền gọi điện cho trợ lý của hắn. Thật ra không phải tôi mềm lòng, chỉ là nếu hắn đông ch.ế.t ở ngoài cửa nhà tôi, không nói được rõ ràng sẽ gặp rắc rối ngay.

Trợ lý của hắn nhanh chóng chạy đến cùng với 120. Không lâu sau khi họ rời đi, mẹ của Nhiếp Phong cũng tìm đến.

Tôi có thể không cho Nhiếp Phong và cố Tiếu Yên vào nhà, nhưng chẳng thể nào không cho người lớn vào cửa.

Khi Nhiếp Phong bắt đầu gây dựng sự nghiệp, tôi từng là người con dâu phù hợp nhất trong mắt mẹ hắn.

Lúc đó Nhiếp Phong còn chưa kiếm được nhiều tiền. Mỗi lần hai chúng tôi về thăm, bà ta sẽ kéo lấy tay tôi, nhìn tôi với vẻ mặt hiền từ rồi ân cần nói: "Bé ngoan, con đã phải chịu nhiều cực khổ rồi. Có con ở bên cạnh Nhiếp Phong thực sự là phúc khí tám trăm đời của nhà chúng ta chịu thắp cao nhang khói. Nếu Nhiếp Phong dám bắt nạt con, cứ nói cho mẹ biết. "

Sau khi sự nghiệp của Nhiếp Phong dần bước lên quỹ đạo, cũng chính là bà ta, cười nhạt hàm súc nói với tôi: "Nhĩ Hòe, không phải dì không đau lòng con, chỉ là so với con thì Tiểu Yên phù hợp với Nhiếp Phong hơn. Chắc con cũng hiểu dụng tâm lương khổ của người làm mẹ mà đúng không? "

Cố Tiếu Yên, quả thật, gia cảnh cô ta, trình độ học vấn và ngoại hình đều có phần nổi trội hơn một chút. Chim khôn lựa cành mà đậu, tôi không trách mẹ Nhiếp Phong lương bạc, nhưng cũng không đến mức chẳng để bụng mà có thể ngồi xuống cùng uống trà đàm đạo.

Tất nhiên bà ta cũng thấy không được tự nhiên. Nên sau khi hàn huyên hai ba câu thì trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Nhĩ Hoè, con là một đứa bé ngoan. Dì biết con và Nhiếp Phong đang làm thủ tục ly hôn."

"Nhưng tình huống hiện tại của Nhiếp Phong con cũng thấy rồi đó. Dì nói thật, nếu có thể không làm phiền con thì dì cũng cố gắng nhất có thể. Nhưng Nhiếp Phong đứa nhỏ này bây giờ cũng chỉ nhận ra con."


"Lần này Nhiếp Phong lại hôn mê, bác sĩ nói không nên kích thích nó, phải chiều theo nó. Điều này sẽ tốt cho quá trình chữa bệnh. Dì mong con có thể dành nhiều thời gian chăm sóc cho nó khi nó xuất viện."

“Nó mất trí nhớ cũng không phải lâu dài, chờ nó khôi phục lại ký ức trong tám năm này, thì tốt rồi.”

Đương nhiên, những thỉnh cầu của bà ta sẽ gãi đúng chỗ ngứa và vừa phải, nếu không có một câu đe dọa vào lúc cuối này, bà ta nói: "Con cũng biết, con và Nhiếp Phong ly hôn, chúng ta cũng không muốn giành quyền nuôi dưỡng Tiểu Hải với con làm gì"

Bọn họ đương nhiên là không muốn giành với tôi rồi, bởi vì bà ta đang chờ Cố Tiếu Yên sinh cho bà ta một đứa cháu nội có gien tốt hơn Tiểu Hải.

Bây giờ ngụ ý như vậy, bất quá là lấy quyền nuôi dưỡng Tiểu Hải đe dọa bắt tôi phải nghe lời.

Tôi cắn chặt răng hàm sau, nhưng sau khi ngẫm lại tất thảy những chuyện đã trải qua trong mấy năm nay. Tôi bỗng nhiên ngộ ra được một đạo lí, đó là cho dù có đối mặt với bất kỳ chuyện gì, cũng phải mỉm cười.

Cho nên tôi chỉ khẽ cười rồi nói: “Con sẽ chăm sóc Nhiếp Phong thật tốt.”

12.

Ngày Nhiếp Phong ra viện, tôi đến đón hắn.

Cố Tiếu Yên đứng bên ngoài phòng bệnh với đôi mắt sưng đỏ, bởi Nhiếp Phong vừa nhìn thấy cô ta đã không kiên nhẫn, vô cùng kháng cự việc cô ta lại gần.

Mất đi ký ức lâu ngày sinh tình mấy năm nay, đạo đức quan của Nhiếp Phong tám năm trước thực căm hận bản thân tám năm sau thay lòng đổi dạ đứng núi này trông núi nọ. Hắn không hiểu tại sao mình lại biến thành một tên cặn bã đến vậy.

Cho nên hắn chán ghét Cố Tiếu Yên.

Cố Tiếu Yên đang rưng rưng thì nhìn thấy tôi, cô ta hung hăng trừng mắt liếc xéo tôi một cái, sau đó cảnh cáo: “Lý Nhĩ Hòe, cô đừng có đắc ý, chẳng qua là anh ấy tạm thời quên tôi thôi.”

”Rồi sẽ có một ngày anh ấy nhớ lại.”

Tôi khẽ liếc nhìn cô ta, không nói gì, tôi chưa bao giờ đắc ý, chỉ cảm thấy gánh nặng.

Đẩy cửa bước vào, Nhiếp Phong đang ngồi trên giường bệnh phân phó sự vụ cho thư ký. Lúc xử lý công việc, mặt hắn vô cùng lạnh nhạt, là biểu tình thường thấy trong mấy năm gần đây.

Nghe được thanh âm hắn vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi, lãnh đạm trong mắt dần nhạt, thay vào đó là nụ cười nhẹ khó che giấu. Nhưng chắc có lẽ là thần sắc của tôi quá mức xa cách, độ cong bên khóe môi hắn lại từ từ hạ xuống.

Trông bộ dáng còn có chút mất mát.

Đúng rồi, ở trong trí nhớ của hắn, lúc này tôi là Lý Nhĩ Hòe của tám năm về trước, người đã vui vẻ cùng hắn ở dưới tầng hầm ngầm chịu đựng gian khổ. Lúc ấy chút xíu rau xanh và thịt băm trong mì xào hắn cũng phải nhường cho tôi.

Chúng tôi cùng nhau vui sướng trong đau khổ. Tôi là hậu thuẫn kiên cố nhất của hắn, so sánh với bây giờ khác xa quá, hắn không tiếp thu được cũng là điều dễ hiểu.

Hắn lấy lại tinh thần, lại mỉm cười, đường đường là Nhiếp tổng của “Nhĩ Phong khoa kỹ, giọng điệu lúc nói chuyện lại có thể dùng hai chữ nịnh nọt đến hình dung, hắn nói: “Nhĩ Hòe, em tới đón anh à.”

Tôi không nói, tôi biết hắn đang đánh bài tình cảm.

Trên đường trợ lý đưa chúng tôi trở về, Nhiếp Phong vẫn luôn tìm đề tài, hắn hỏi tôi: “Nhĩ Hòe, hình như những lúc anh chật vật nhất, đều có em ở bên anh?”

Thuở tốt nghiệp đại học hắn và bạn cùng phòng ăn bữa cơm chia tay uống say như ch.ết. Lúc bắt đầu gây dựng sự nghiệp hắn cùng nhà đầu tư và khách hàng uống đến mức dạ dày xuất huyết. Khi hắn sinh bệnh phải vào viện. Cũng là tôi và chỉ có tôi túc trực bên giường bệnh hắn cả ngày lẫn đêm...

Những lúc khó khăn nhất trong bước đường phát triển của hắn, đều có tôi cùng đi bên cạnh qua không biết bao đêm khuya vắng lặng, nghe người say như ch.ết đó nói về những lý tưởng và khát vọng của hắn.

Lúc đó tôi chỉ cười dịu dàng rồi lặng lẽ canh giữ bên người hắn, lại vô cùng tin tưởng viễn cảnh tươi đẹp hắn miêu tả đều sẽ có thể trở thành hiện thực.

Sau đó, khi đã bước qua khoảng thời gian với muôn trùng khó khăn ấy. Hắn lại mang những thành quả tươi đẹp nhất dâng cho Cố Tiếu Yên.

Vì vậy, khi hắn nhắc đến chuyện quá khứ, tôi chẳng có lấy mảy may rung động. Ngược lại chỉ cảm thấy ghê tởm và xấu hổ. Giống như Lý Nhĩ Hòe, người luôn ngu ngốc tin tưởng hắn vô điều kiện năm xưa bị người ta giải phẫu, sau đó đặt vào formalin để mọi người trần trụi đánh giá.

Tôi cảm thấy khó thở, khó thở đến ngột ngạt.

Tôi ngắt lời Nhiếp Phong, tôi nghĩ sự ghê tởm và chán ghét trong mắt tôi hẳn sẽ làm hắn đau lòng, nhưng tôi không kìm được. Tôi gắng sức nói với hắn bằng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể: “Nhiếp Phong, tôi biết anh đã quên đi ký ức tám năm này. Nhưng đối với tôi, sự tổn thương trong tám năm ấy lại chẳng phải hư không, tôi không thể bình tĩnh và ngồi hồi tưởng lại quá khứ với anh được. Việc tốt nhất mà anh nên làm là đừng dùng quá khứ đó để trêu tức tôi nữa."

Hắn sững sờ một lúc, nhưng cũng đã chịu im lặng, thật lâu sau, tôi mới nghe thấy một tiếng xin lỗi vô cùng nhỏ phát ra từ phía hắn.

Mắt hắn hoe đỏ, nghẹn ngào "Anh xin lỗi."

Tôi chỉ nhếch môi nhạo cười.

....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play