Khi tôi và Nhiếp Phong đang làm thủ tục ly hôn thì hắn bị tai nạn xe cộ mất trí nhớ.

Trí nhớ của hắn dừng lại ở tám năm trước.

Tám năm trước, đó là lúc hắn yêu tôi nhất.

1

Nhiếp Phong nhìn tôi một cách nặng nề, hắn hỏi: “Lý Nhĩ Hòe, em nói thật cho tôi biết, có phải em yêu người khác nên mới nuốn ly hôn với tôi không?”

Tôi thở dài đầy mệt mỏi, dưới sự chất vấn của hắn chỉ có thể im lặng.

Hắn đã quên.

Người vẫn luôn hao hết tâm tư muốn ly hôn, không phải tôi.

Người yêu người khác, cũng không phải là tôi.

Là chính hắn.

Nhưng Nhiếp Phong lại không tin hắn sẽ yêu người khác.

Dường như hắn đang nghe được một câu chuyên buồn cười vô cùng phi lí, ngồi trên giường bệnh lẳng lặng nhìn tôi, tầm mắt từ Triệu Duệ đang đứng bên tôi chuyển đến trên người tôi, sau đó cười lạnh ra tiếng, hỏi:

“Các người cố ý liên thủ gạt tôi có phải hay không?”

Bị một trận t.ai nạn xe cộ, m.áu tụ lại trong não đè ép lên các dây thần kinh xung quanh khiến hắn m.ất trí nhớ tạm thời.

Cũng đã quên toàn bộ sự việc xảy ra trong tám năm này.

Tám năm trước, chúng tôi vừa tốt nghiệp đại học đã ở bên nhau, tôi cùng hắn gây dựng sự nghiệp cùng nhau chịu khổ, lúc ấy trong lòng trong mắt hắn đều là tôi.

Nếu lúc ấy Nhiếp Phong nói hắn sẽ yêu người khác, đừng nói là hắn ta, là tôi của tám năm trước cũng sẽ không tin.

2

Cố Tiếu Yên ngồi bên cạnh hai mắt đẫm lệ muốn nắm lấy tay hắn nhưng lại bị tránh đi. Mày hắn nhăn chặt, trên mặt là sự thiếu kiên nhẫn đang bị đè nén, dùng ngữ khí vô cùng lạnh lùng nói với cô ta: “Cô tránh xa tôi một chút.”

Cố Tiếu Yên ngẩn người, sau đó ngồi ở chỗ kia với khuôn mặt chảy đầy nước mắt. Tất nhiên, trong lúc cô ta khóc hoa lê đái vũ cũng không quên ngẩng đầu lên hung hăng trừng tôi một cái, như thể tôi là người khởi xướng tất cả chuyện này.

Tôi nhìn thấy tình cảnh này kỳ thật có chút buồn cười, nhưng tôi thật sự cười không nổi.

Hơn nữa tôi và Nhiếp Phong cũng chẳng còn lời gì để nói với nhau.

Tôi đứng cách rất xa giường bệnh của hắn, mặt thờ ơ lạnh nhạt: “Hiệp nghị ly hôn là anh bày mưu đặt kế cho luật sư soạn thảo, luật sư chính của anh tự mình soạn trước, sau đó mới đưa cho anh.”

Tôi thở dài, “Chờ anh xuất viện, anh có thể hỏi những người bên cạnh xem tôi có lừa anh hay không.”

Hắn ngước mắt lên nhìn tôi chăm chú, rồi như là bị thái độ thờ ơ của tôi đâm cho bị thương. Mặt hắn lộ rõ vẻ mê mang bàng hoàng hiếm thấy, ẩn ẩn còn có chút khó hiểu cùng cầu xin.

Hắn mấy năm nay xuôi gió xuôi nước, mọi chuyện chắc chắn, nên lâu lắm rồi tôi không thấy được biểu tình như vậy.

Nhưng tâm tôi sớm đã lặng như nước, hắn lại mê mang bàng hoàng đến mấy cũng không đả động được tôi. Tôi dừng một chút, trực tiếp xoay người bước đi.

3.

Một tháng trước Nhiếp Phong bị t.a.i nạn xe cộ, tỉnh lại chắc là chuyện mấy ngày gần đây.

Đại khái là sợ ảnh hưởng giá cổ phiếu của “Nhĩ phong khoa kỹ”, cho nên việc hắn xảy ra chuyện bị giấu tích thủy bất lậu. Tôi nghĩ, nếu không phải hắn đột nhiên ra chút tình huống, trợ lý chính của hắn căn bản sẽ không gọi điện thoại cho tôi nói việc hắn bị t.ai nạn xe cộ.

Là ở buổi tối hôm tôi nói ly hôn với hắn xảy ra chuyện.

Đương nhiên nguyên nhân bị tai nạn không phải bởi vì nghe tôi nói ly hôn mà tâm không yên dẫn tới. Mà là buổi tối ngày đó thành phố B mưa to, hắn từ Floren họp xong suốt đêm chạy về nước, muốn về trước rạng sáng 12 giờ để cùng chúc mừng sinh nhật với Cố Tiếu Yên.

Kết quả là hắn đụng trúng một chiếc xe buýt vượt đèn đỏ do người điều khiển buồn ngủ.

Chậc, thật là cảm động.

Mãi cho đến khi Nhiếp Phong tỉnh dậy sau ca ph.ẫu thuật, trợ lý của hắn mới gọi cho tôi.

Bởi vì trí nhớ của Nhiếp Phong bị kẹt lại vào tám năm trước, hắn không biết mọi người xung quanh.

Tám năm trước, Cố Tiếu Yên vẫn chưa xuất hiện trong cuộc đời của hắn.

Trong ký ức của hắn chỉ có tôi.

Nhiếp Phong luôn là một người thông minh, bình tĩnh không chê vào đâu được. Dù thân đang trong hoàn cảnh bất ổn như vậy cũng có thể tiếp nhận hoàn cảnh hiện tại và tình hình phát triển cơ bản của công ty trong thời gian rất nhanh.

Nhưng chỉ có một điều hắn không thể nào tin.

Chính là chuyện hắn đã thay lòng đổi dạ yêu Cố Tiếu Yên và muốn ly hôn với tôi.

Trợ thủ đắc lực của hắn trong công ty và Cố Tiếu Yên cùng nhau đưa ra một loạt những bằng chứng hắn và Cố Tiếu Yên ở chung với nhau nhưng hắn chẳng chịu tin, còn khăng khăng muốn gặp tôi.

Bọn họ không có biện pháp, mới gọi điện thoại cho tôi nói việc Nhiếp Phong bị tai nạn xe cộ.

Bọn họ đưa tôi đến phòng bệnh để chứng minh rằng cảm tình của tôi và Nhiếp Phong giờ chỉ còn trên danh nghĩa như trình vật chứng, triển lãm ở trước mắt Nhiếp Phong.

Bọn họ muốn lấy những thứ này đến thuyết phục Nhiếp Phong đây thật sự không phải tám năm trước.

Cảnh đời đổi dời, giờ đã là tám năm sau.

Khi hắn quên đi tất thảy những việc nhỏ không đáng kể trong tám năm này, chúng tôi chẳng còn lưỡng tình tương duyệt, chỉ có căm hận lẫn nhau.

Đến nỗi tin tưởng và chấp nhận việc này như thế nào, là chuyện của hắn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play