16
Tôi không biết sau đó Nhiếp Phong nói chuyện với Cố Tiếu Yên như thế nào.
Thật sự lúc ấy tôi rất muốn hỏi hắn, công ty của anh thiếu một nhân viên là sẽ không hoạt động được nữa à?
Nhưng vào thời điểm đó hắn đang bắt đầu đợt vay vốn mới. Biến động nhân sự có khả năng sẽ tạo ra một ít ảnh hưởng xấu. Hơn nữa Cố Tiếu Yên cũng được coi như là nòng cốt của dự án, tôi suy nghĩ, lời nói bên môi cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Tôi vẫn luôn rất thiện giải nhân ý, biết đứng ở góc độ của hắn để suy xét cho những khó khăn hắn phải chịu. Nhưng tôi cũng chưa từng nghĩ tới, sau khi hắn mang theo đoàn đội đến thành phố B đàm phán với các nhà đầu tư xong, toàn bộ thế giới đều thay đổi.
Thật ra lúc ấy tôi cũng có định đi chung, nhưng khi chuẩn bị lên đường thì mẹ của Nhiếp Phong đột nhiên bị tai nạn xe cộ. Gãy xương nhiều chỗ, nghiêm trọng nhất là gãy hai chiếc xương sườn, yêu cầu phải phẫu thuật hàn nối lại.
Gia đình Nhiếp Phong đơn thân, mẹ hắn bị thương nghiêm trọng nằm trên giường bệnh. Sau khi phẫu thuật không thể tự lo mà vẫn cần người chăm sóc. Y tá cũng chẳng thể tận thiện tận mỹ, Nhiếp Phong không yên tâm hoàn toàn.
Để cho hắn an tâm bàn công việc, tôi ở lại thành phố A chăm sóc mẹ hắn.
Hắn dẫn dắt đoàn đội ở thành phố B hai tuần, tôi cũng ở lại bệnh viện hai tuần. Sợ làm phiền đến hắn, hơn nữa tôi ở bệnh viện cũng bận, cho nên trong hai tuần này chúng tôi chỉ gọi cho nhau vài cuộc điện thoại ít ỏi, mỗi lần đều nói về tình hình của mẹ hắn rồi vội tắt máy.
Tôi là đứa con gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ cũng coi như là được ba mẹ phủng trong trong lòng bàn tay mà lớn. Một người có thể đi lạc trong chính tiểu khu nhà mình như tôi, quãng thời gian đó đi đăng ký ở bệnh viện, làm thủ tục nằm viện, đóng tiền phí, tìm tên khu, số tầng, phòng bệnh cho mẹ của Nhiếp Phong. Xử lý các thủ tục nhập viện phức tạp, tìm lò vi sóng, tìm chỗ bán đồ dùng sinh hoạt.
Tôi phải đợi ngoài phòng phẫu thuật. Sau ca mổ còn phải lo tắm rửa, vệ sinh, xoa bóp, ăn uống cho mẹ hắn. Lúc đó tôi nằm cuộn tròn trên ghế, nhìn chằm chằm vào màn hình điện tâm đồ mà không dám nhắm mắt.
Chờ lúc mẹ hắn có thể xuống giường đi lại, tôi lại bởi vì quá độ mệt nhọc và bệnh hạ đường huyết mà trực tiếp ngất xỉu ở hành lang bệnh viện.
Đến khi truyền xong đường huyết tỉnh lại, nằm trên giường bệnh thấy bạn chung của tôi và hắn đăng ảnh khánh công yến của bọn họ vào nhóm.
Đó thoạt nhìn như là một thế giới khác, ầm ĩ náo nhiệt, ca vũ thăng bình. Bọn họ giơ cao chén rượu rồi cùng cười vang chúc mừng. Trong ảnh chụp, Cố Tiếu Yên ngồi bên cạnh Nhiếp Phong, cười ngã vào trên người hắn.
Nhiếp phong nghiêng đầu nhìn cô ta chăm chú. Trên mặt mỉm cười, ý cười sung sướng.
Một cái tay khác của hắn hư hư thực thực bảo hộ ở phía sau Cố Tiếu Yên. Tựa như là sợ cô ta cười thật vui không cẩn thận té ngã.
Chính xác là một tư thái nửa vây quanh đầy bao bọc.
17
Tôi không biết trong hai tuần ở thành phố B giữa bọn họ đã xảy ra cái gì.
Nhưng không khó để đoán được loại tình yêu nảy mầm trong đất ấm này. Ngày đêm sát cánh bên nhau, tâm niệm kinh doanh cực kỳ phù hợp, được thoải mái trao đổi kiến thức chuyên môn và hơn hết là cùng nhau hoạn nạn trong cuộc đàm phán với nhà đầu tư lần này...
Có lẽ là những lúc ái muội khi cùng nhau tăng ca thương lượng công việc vào buổi tối, là mỗi ngày cùng đi uống cà phê, là đêm khuya cùng nhau ăn bữa phụ... Lại hoặc là lúc Cố Tiếu Yên tự tin tỏa sáng nói về phép tính kỹ thuật…
Vô số khoảnh khắc đó tạo thành lý do khiến Nhiếp Phong rung động. Mặc dù điều đó là vô đạo đức, nhưng Gustave Le Bon đã nói như thế này trong《 Tâm Lý Đám Đông 》 cách đây rất lâu: "Trong trận chiến muôn thuở với lý trí, tình cảm không bao giờ thua cuộc."
Đại khái khoảng cuối tuần thứ ba sau khi trở về từ thành phố B. Có hôm lúc tôi đi vào phòng tắm, thấy hắn đứng trước gương tập đi tập lại nói: "Nhĩ Hòe, chúng ta chia tay đi."
Dừng một chút, hắn điều chỉnh lại biểu cảm của mình rồi nói tiếp: "Nhĩ Hòe, thực xin lỗi, anh thích người khác rồi."
"Nhĩ Hòe, thực xin lỗi, anh sẽ chia cho em cổ phần và đền bù tổn thất thanh xuân cho em mấy năm nay. Nhưng anh thật sự thích người khác rồi, chúng ta chia tay đi."
"Nhĩ Hòe, anh..."
Chắc hắn cũng thấy bản thân mình vớ vẩn, đứng đó nói đi nói lại mấy câu lời kịch sáo rỗng. Cuối cùng đối diện với chính mình trong gương, vung quyền đấm một cái thật mạnh, sau đó tôi nghe thấy hắn nhỏ giọng mắng: "Nhiếp Phong, mày điên rồi."
Tôi rón ra rón rén tránh đi, thấy thông báo tin nhắn mới hiện lên trên màn hình điện thoại của Nhiếp Phong, là Cố Tiếu Yên gửi đến, cô ta hỏi, "Chừng nào thì anh mới ngả bài với cô ấy? Chuyện cảm tình càng để lâu càng ảnh hưởng đến nhiều người"
Quãng thời gian đó tôi suy nghĩ rất nhiều, đương nhiên tôi cũng không làm ầm ĩ gì lên.
Nhiếp Phong vẫn không nói với tôi những câu chia tay mà hắn đã luyện tập. Nhưng hắn còn chưa nói, thì mẹ hắn đã đến tìm tôi.
Vào thời điểm đó "Nhĩ Phong Khoa Kỹ" đã huy động được hàng tỷ USD tài trợ. Giọng điệu bà ta khác hẳn trước kia, trên cao nhìn xuống kiêu căng ngạo mạn, lời trong lời ngoài đều là tôi đã không xứng với con trai của bà.
Không biết mọi người có thể hiểu được sự tức giận của tôi lúc đó hay không. Bản thân tôi cũng không tệ, tôi học chung trường với Nhiếp Phong, nhưng chuyên ngành của chúng tôi khác nhau. Tôi ở bên cùng đi với hắn đến hiện tại ngày hôm nay. Huống chi lúc bà ta nằm viện, tôi còn dốc lòng chăm sóc bà ta như là mẹ ruột của mình.
Ấy thế mà bây giờ, tôi lại rơi vào hoàn cảnh bị người ta ghét bỏ?
Giống như trong mấy tiểu thuyết ngôn tình, những đứa pháo hôi như tôi vào thời điểm này tốt hơn hết là tự biết lấy thân lấy phận mình mà ra đi.
Nhưng tôi khi đó trẻ tuổi, mọi việc phải bằng bất cứ giá nào, bị người trong tối ngoài sáng ghét bỏ như vậy, bị người tôi đã yêu trong vài năm dài phụ bạc đến thế.
Lúc ấy trong lòng tôi đầy ngập phẫn nộ và ấm ức, chỉ nghĩ đến một việc, mọi người cùng nhau vui sướng đi.
18
Buổi tối hôm đó chờ Nhiếp Phong trở về. Tôi ngồi trên ghế sô pha lẳng lặng nhìn hắn rồi nói một câu:“Nhiếp Phong, tôi mang thai.”
Không phải anh muốn cùng tôi chia tay sao? Không phải mẹ anh muốn một người con dâu tốt hơn sao?
Tôi cố tình không cho các người được như ý.
Nhiếp Phong sẽ không bắt tôi bỏ đứa bé này.
Quả nhiên, hắn chinh lăng, im lặng nửa ngày mới miễn cưỡng mỉm cười, phảng phất như vui vẻ hỏi: “Thật vậy chăng?”
Tôi thản nhiên nhìn hắn, không biết đã có ai nói với hắn rằng kỹ thuật diễn của anh rất kém cỏi đấy Nhiếp Phong, chưa. Nhưng tôi sẽ không vạch trần hắn, chúng ta cứ như thế này mà kết hôn đi.
19
Trước ngày kết hôn, Cố Tiếu Yên gọi điện thoại cho hắn, tôi nghe máy!
Vừa vào cuộc gọi đã nghe thấy tiếng khóc nức nở ở bên kia đầu dây. Cô ta gào khóc lớn, tôi tin bất cứ ai nghe được đều sẽ động lòng trắc ẩn, cô ta nói “Nhiếp Phong, cuối cùng anh vẫn cưới cô ta.”
Cô ta khóc thật lâu thật lâu, tôi ở bên này bình tĩnh từ tốn nói: “Khóc đủ rồi sao? Nhiếp Phong đang viết thiệp mời, có cần gửi cho cô một tấm không?”
Tiếng khóc nức nở lập tức chấm dứt, sau đó là tiếng cuộc gọi bị cắt đứt.
Đương nhiên, thù này Cố Tiếu Yên thật lâu sau đã trả lại.
Khi đó tôi và Nhiếp Phong đã hoàn toàn xé mặt nhau, căm hận lẫn nhau, có một đêm Tiểu Hải phát sốt, ở bệnh viện mơ mơ màng màng vẫn luôn kêu ba. Tôi gọi điện cho Nhiếp Phong, lúc bắt máy lại là Cố Tiếu Yên, vừa vào cô ta đã cười nói: “Gấp cái gì? Nhiếp Phong đang bắn pháo hoa trên sân thường tòa tháp đôi cho tôi xem, có muốn tôi chụp cho cô xem cùng không?”
Tôi đứng trên hành lang bệnh viện, từ cửa sổ hành lang nhìn ra bên ngoài, ở xa đã có thể thấy phía chân trời pháo hoa lộng lẫy, ngày hôm đó là lễ tình nhân.
Đó là cuộc điện thoại cuối cùng tôi chủ động gọi cho Nhiếp Phong trong cuộc đời này.
Sau khi kết hôn với Nhiếp Phong để trả thù, không ai trong chúng tôi cảm thấy vui vẻ.
Lúc mới bắt đầu kỳ thật Nhiếp Phong cũng thực nỗ lực muốn trở về bên gia đình. Tôi không biết hắn và Cố Tiếu Yên đã nói gì với nhau, nhưng từ khi chúng tôi kết hôn, cô ta đã chủ động đưa đơn xin từ chức.
Sự tình đến nơi đây tựa hồ liền có thể kết thúc, nhưng một tuần trước lúc Cố Tiếu Yên rời đi. Lịch sử cuộc trò chuyện của cô ta và Nhiếp Phong bị in dán ở trên tường mỗi phòng của công ty "Nhĩ Phong Khoa Kỹ". Trong đó có cả hình ảnh riêng tư mà cô ta đã gửi cho Nhiếp Phong. Còn thêm một dòng chữ sơn đỏ “Tiểu tam mau đi ch.ế.t đi”
Tôi và Nhiếp Phong bởi vì chuyện này mà cãi nhau.
Mắt hắn đỏ lên, gân xanh lộ rõ trên chán, đứng trước mặt tôi cố gắng khống chế cảm xúc cá nhân rồi chất vấn:” Lý Nhĩ Hoè, hà tất đâu? Tôi đã kết hôn như ý cô mong muốn, Cố Tiếu Yên cũng đã từ chức, cớ gì cô phải đuổi tận giết tu.yệt? Để mặt mũi cô ấy bị bôi nhọ đến vậy?”
Chuyện này hết đường chối cãi, tôi lúc ấy đang mang thai, mỗi ngày tinh thần đều cực kỳ kém cỏi. Nếu là hiện tại, lý trí bình tĩnh, là Lý Nhĩ Hòe đã bàng quan hết thảy và không còn yêu Nhiếp Phong. Tôi sẽ yêu cầu lấy video giám sát, tìm được người dán những tấm hình lịch sử trò chuyện riêng tư đó tại công ty trong đêm khuya. Sau đó đưa bọn họ đến trước mặt Nhiếp Phong, để tự họ nói rõ người đứng sau thuê họ làm là ai.
Nhưng lúc ấy tôi đã vô cùng tuyệt vọng, đứng trước sự chất vấn của Nhiếp Phong lại sắc bén đáp trả hắn “Nếu cô ta không đi mồi chài bạn trai của người khác, không đi câu dẫn chồng người khác. Thì sao có nhược điểm để người ta biết được rồi làm nhục, cô ta xứng đáng!!”
Nhiếp Phong hung hăng tát xuống, buột miệng thốt ra: “Cô ấy không có câu dẫn tôi, hết thảy đều là tôi cầm lòng không đậu, là tôi tự tâm thấy thẹn, là tôi thay lòng đổi dạ.”
Lời nói và cái tát này của hắn đã đánh gãy hết tình cảm trong ngần ấy năm nay của chúng tôi.
Nhiếp Phong đánh xong liền bỏ đi, quãng thời gian đó hắn vẫn luôn ở bên cạnh Cố Tiếu Yên "yếu ớt" vì bị "tiết lộ riêng tư" mà "cảm xúc không ổn định", "trầm cảm nghiêm trọng" và có khả năng t.ự sát bất cứ lúc nào.
Chờ đến khi cô ta hoàn toàn thoát ra khỏi bóng ma tâm lý, bọn họ quyết tâm vứt bỏ đạo đức, dẹp mọi trở ngại ở bên nhau. Tôi lại bướng bỉnh một lòng một dạ giữ lại cái danh “Nhiếp phu nhân” này, làm cho hai người bọn họ vĩnh viễn không được như ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT