Có Truyện Truy Thuê Hoả Táng Tràng Nào Mà Gương Vỡ Không Lành Hay Không ?

Chương 3


2 năm


7

Trước khi gặp được Cố Tiếu Yên, thật ra tôi có nghe Nhiếp Phong nhắc về cô ta đôi ba lần.

Lần đầu tiên tên cô ta xuất hiện trong lời nói của hắn, nếu tôi nhớ không lầm, hẳn là vào bảy năm trước.

Lúc ấy công ty hắn mới vừa kết thúc vòng góp vốn A. Một đêm làm về, hắn hào hứng nói với tôi hắn vừa tuyển được một người rất ưu tú.

Tốt nghiệp từ một ngôi trường danh tiếng ngoài nước, có chuyên môn vững vàng, có năng lực và có chính kiến ​​của riêng mình. Quan trọng nhất chính là, giọng điệu của hắn là sự phấn khích không thể kiểm soát được. Hắn nói, "Nhĩ Hòe, em không biết đâu, cô ấy hiểu được tâm niệm gây dựng sự nghiệp của anh. Cô ấy nói anh chắc chắn sẽ thành công. Cô ấy cầm trong tay hơn 500 lời mời gọi của các công ty nổi tiếng trong ngoài nước. Nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn về với công ty anh"

Lúc ấy trông hắn vui vẻ vô cùng, hắn còn nói: "Cô ấy nhất định sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của anh."

Còn tôi chỉ yên lặng mỉm cười nhìn hắn chăm chú mà không nói gì.

Tôi nghĩ rằng hắn chắc đã quên năm đó lúc mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp. Khi mọi người đều mắng hắn là kẻ lừa đảo, chỉ có tôi luôn bên cạnh và động viên tinh thần hắn.

Tôi luôn tin chắc rằng hắn sẽ thành công, dù cho có những lúc hắn nghi ngờ bản thân mình, tôi cũng chưa bao giờ nghi ngờ hắn.

Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới, từ đó về sau, cái tên Cố Tiếu Yên này sẽ vắt ngang cuộc sống của Nhiếp Phong và tôi lâu như vậy, trở thành cái bóng đè mà tôi thậm chí còn không dám mơ tới trong những cơn ác mộng.

8.

Lần đầu tiên tôi và Cố Tiếu Yên đối đầu với nhau cũng là vào bảy năm trước. Lúc ấy "Nhĩ Phong khoa kỹ" của Nhiếp Phong còn chưa có lấy một tòa nhà làm việc riêng. Mười mấy người chen chúc nhau trong một văn phòng nhỏ ở khu khoa học và công nghệ. Có một ngày buổi tối mưa to như trút nước, tôi đi đón Nhiếp Phong tan tầm.

Tới công ty, Triệu Duệ, bạn cùng phòng và cũng là người gây dựng sự nghiệp với Nhiếp Phong nhìn tôi cười vang: “Chị dâu, chờ một chút, Nhiếp Phong đang họp.”

Tôi gật đầu, sau đó đứng bên ngoài cửa kính phòng họp rồi liếc nhẹ vào trong.

Bên trong có khoảng sáu bảy người, Nhiếp Phong viết các công thức lên bảng đen, dày néo. Sinh viên khoa học tự nhiên mà tranh cãi một lát là mặt đỏ tai hồng. Họ đang thảo luận về một công thức tính toán kỹ thuật, trong lúc họ giằng co, tôi nhìn thấy Cố Tiếu Yên. Cô ta mỉm cười thong dong đứng bên cạnh Nhiếp Phong, rồi sau đó lấy phấn thêm một công thức nữa lên bảng đen, phòng họp vốn đang ầm ĩ bỗng chốc im bặt.

Trong lúc yên tĩnh đó, tôi nhìn thấy Nhiếp Phong cúi đầu cười với cô ta.

Ăn ý đến vậy.

Khi Nhiếp Phong ra khỏi phòng họp, hắn rất ngạc nhiên khi trông thấy tôi. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua cơn mưa tầm tã bên ngoài cửa sổ, hắn hỏi: “Mưa lớn như vậy, sao em lại tới đây?”

Tôi không trả lời hắn, tầm mắt xuyên qua bờ vai hắn, dừng lại trên người Cố Tiếu Yên đứng phía sau.

Cô ta đứng nơi đó, khóe miệng ngậm cười, tự nhiên hào phóng tùy ý tôi đánh giá, đồng thời cũng bất động thanh sắc quan sát lại tôi.

Tôi nghĩ đây hẳn là giác quan thứ sáu mà chỉ có con gái với nhau mới hiểu được.

Tư thái xâm lấn của cô ta đã quá rõ ràng.

Tôi mỉm cười nhìn cô ta, hàm súc nói: “Chào cô, tôi là Lỹ Nhĩ Hòe, bạn gái của Nhiếp Phong.”

Cô ta cũng cười: “Tôi là Cố Tiếu Yên, trợ thủ của Nhiếp Phong.”

Cuộc giao phong đầu tiên của chúng tôi diễn ra trong im lặng, Nhiếp Phong đứng bên cạnh tôi không hề hay biết. Đau lòng tôi dầm mưa lớn như vậy đến đón hắn, hắn cụp mắt thực dịu dàng hỏi tôi cơm chiều muốn ăn món gì.

Tôi đại hoạch toàn thắng trong im lặng.

9

Đương nhiên, bây giờ quay đầu nhìn lại thì những điều đó đã chẳng còn nghĩa lý gì.

Mấy năm nay tôi so chiêu với Cố Tiếu Yên, đã từng thắng, cũng có thua.

Cho tới bây giờ, thua thắng thắng thua rất khó định luận, sau khi suy nghĩ thấu đáo lại, chỉ cảm thấy bản thân thật buồn cười.

Rồi cũng có ngày tôi cảm thấy mệt mỏi, không muốn lăn lộn qua lại giữa bọn họ nữa.

Vậy nên tôi đề nghị ly hôn.

Ngày tôi nói muốn ly hôn với Nhiếp Phong là một buổi tối vô cùng bình thường.

Từ ban công, tôi nhìn ánh hoàng hôn dần buông xuống trên những tòa nhà cao tầng xếp chồng lên nhau, sau đó cầm điện thoại gửi một tin nhắn cho Nhiếp Phong, tôi nói: "Nhiếp Phong, chúng ta ly hôn đi."

Qua thật lâu vẫn chưa thấy hắn trả lời, chắc là đang bận, vài tiếng sau mới lời ít ý nhiều gửi cho tôi một dấu "?".

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nghĩ một chút, không trả lời.

Tối đó, dường như qua lâu lắm mà không thấy tôi nhắn thêm gì nữa, Nhiếp Phong trực tiếp gọi cho tôi.

Hắn không hỏi tôi lý do ly hôn, cũng chẳng níu kéo, hồi lâu sau mới nói: “Tôi nhờ luật sư soạn đơn ly hôn”.

Tôi ừ một tiếng, sau đó cúp máy.

Không biết vì sao, tôi bỗng nhớ về thời đại học, khi ấy mười một giờ khóa cửa gác nghiêm. Tôi với hắn lại có thể nói một cuộc điện thoại hàng mấy giờ liền, như thể chúng tôi không bao giờ nói xong chuyện.

Ấy vậy mà bây giờ lại chẳng còn lời gì để nói với nhau.

Không lâu sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, hắn bị tai nạn xe cộ khi vội vàng về đón sinh nhật cùng Cố Tiếu Yên.

Dường như ông trời cũng không nhìn được nữa mà thay tôi hành đạo.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play