Có Truyện Truy Thuê Hoả Táng Tràng Nào Mà Gương Vỡ Không Lành Hay Không ?

Chương 2


2 năm


4.

Nửa tháng sau tôi mới lại nhìn thấy Nhiếp Phong.

Chắc là hắn trộm chuồn ra khỏi bệnh viện, người mặc đồ bệnh nhân màu xanh sọc dọc, đầu còn quấn băng gạc, không một chút hình tượng ngồi bệt xuống đất trước cửa nhà tôi.

Bắt đầu từ sáu năm trước tôi đã không được thấy bộ dáng lôi thôi lếch thếch của hắn như vậy nữa. Hắn là người mới nổi ở thành phố A, cả người mặc định tây trang giày da, quần tây được là thẳng tắp như một con dao bén. Khuôn mặt anh tuấn không để lộ chút biểu tình, người ở vị trí cao luôn lộ ra mũi nhọn trước kia dần học được cách giấu đi, thâm sâu khó lường. Đi đến đâu cũng có người khách khách khí khí gọi một câu:

”Nhiếp tổng!”.

Bộ dáng lôi thôi lếch thếch giống như bây giờ, lần nhìn thấy khi trước, hình như vẫn là lúc mới vừa tốt nghiệp.

Hắn nghe được tiếng bước chân, vội ngẩng đầu lên.

Lúc bấy giờ tôi vừa đón Tiểu Hải tan học về.

Ánh mắt của hắn từ trên người tôi chuyển sang Tiểu Hải bên cạnh, sau đó sắc mặt khẽ biến, mắt nhìn chuyên chú.

Hắn từ trước đến nay thông minh, năng lực tiếp thu lại mạnh, cho dù mất đi ký ức tám năm nay. Tôi nghĩ hắn hẳn cũng có thể nắm bắt được tình hình mấy năm này một cách tỉ mỉ và cụ thể từ lời kể của những người xung quanh.

Hắn gây dựng sự nghiệp thành công, chúng tôi kết hôn sinh con. Hắn thay lòng đổi dạ yêu người khác, tôi đề nghị ly hôn với hắn.

Tôi kéo tay Tiểu Hải, đứng cách hắn thật xa rồi lạnh nhạt: “Anh đến đây làm gì?”

Hắn như là nhẫn nhịn, hỏi: “Thằng bé là con của chúng ta sao?”

Tiểu Hải đối với hắn cũng không phải thực thân mật. Thằng bé đứng bên người tôi, an tĩnh mà xa cách nhìn Nhiếp Phong, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi, kêu một tiếng mẹ.

Tôi sờ sờ đầu của nó nói: “Con đi vào làm bài tập đi.”

Thằng bé nhìn tôi, lại nhìn Nhiếp Phong, sau đó khẽ dạ một tiếng, đeo cặp sách đi vào nhà.

5

Nhiếp Phong vẫn luôn nhìn theo thằng bé cho đến khi nó vào tới nhà, sau đó mới quay đầu lại nhìn tôi. Mày hắn nhíu chặt từ nãy tới giờ không hề thả lỏng, điệu bộ vô cùng nghi hoặc hỏi: “Anh không hiểu, Nhĩ Hòe, từ đại học, ước mơ của anh là cưới em rồi sinh con, giờ giấc mơ đã thành hiện thực, nhưng……”

Hắn dừng lại, nhưng tôi biết lời hắn chưa nói ra là gì, vì cái gì hiện thực tám năm sau và mộng tưởng lúc trước hắn mặc sức tưởng tượng không giống nhau.

Hắn đã cưới tôi như hắn mong muốn, nhưng tôi đối xử với hắn lạnh nhạt vô cùng. Đến con của chúng tôi đối với người ba như hắn cũng cực kỳ xa cách.

Hắn cố gắng tìm về một chút ký ức, nhưng khối máu đông đè trên các dây thần kinh trong não đã ngăn hắn lại.

Nhiếp Phong nhíu chặt mày, chắc là do cơn đau đầu dữ dội lại đang hành hạ hắn. Hắn đưa tay xoa mạnh hai bên thái dương, sau đó ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt bi ai, giống hệt một con chó hoang bị người ta bỏ rơi trên đường, sự khó hiểu trong mắt có thể xưng được với chân thành.

Hắn thống khổ hỏi tôi: “Nhĩ Hòe, anh thật sự không hiểu, tại sao chúng ta lại đi đến bước đường hôm nay?”

“Anh đọc bản thỏa thuận ly hôn, họ đều nói là đích thân anh phân phó cho họ viết như vậy, điều nào cũng hà khắc vô tình. Anh không hiểu, tại sao anh lại muốn ly hôn với em?”

Tại sao ư?

Bởi vì giấc mơ lớn nhất của Nhiếp Phong vào tám năm trước là cưới tôi.

Nhưng Nhiếp Phong của tám năm sau.

Mộng tưởng lớn nhất là làm thế nào thuyết phục tôi ly hôn, sau đó cưới Cố Tiếu Yên, danh chính ngôn thuận cho cô ta một cái danh phận.

6

Chuyện xưa của tôi và Nhiếp Phong nghìn bài một điệu, chúng tôi yêu nhau thời đại học. Khi đó hắn là hội trưởng Hội Học Sinh, đại diện trường học quay chụp một bộ phim tuyên truyền, chủ yếu tập trung vào chủ đề “Tự ái tự tôn tự mình cố gắng” dành cho sinh viên đại học. Trong một phân đoạn, hắn vào vai tra nam lừa gạt nữ sinh.

Lúc ấy tôi đi ngang qua hiện trường buổi tập diễn, không biết là chụp phim tuyên truyền, chỉ thấy một nữ sinh ôm chặt cánh tay hắn khóc lóc năn nỉ, còn nói mấy lời linh tinh như: “Em có thai rồi, anh đừng bỏ em, cầu xin anh……”.

Hắn nhíu mày nói: “Đi bệnh viện phá đi, đừng đến làm phiền tôi.”

Nghe vậy tôi vô cùng tức giận, trực tiếp bước qua bôi nửa cây kem đang ăn dở lên mặt hắn, sau đó kéo lấy tay nữ sinh kia, lòng đầy căm phẫn nói: “Cô gái à, vì loại đàn ông cặn bã như này không đáng đâu.”

Cô gái kia thôi khóc, trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi. Nhiếp Phong giơ tay quệt một ít kem dính trên mặt rồi quay qua nhìn tôi cười nửa miệng. Lại còn quay đầu nhìn về phía cậu bạn cùng lớp cũng đang trợn mắt há hốc mồm trốn trong rừng cây để quay chụp nói:

“Đó, tự ái trong chương này của chúng ta khi bộc lộ ra chính xác là như vậy.”

Tôi mặt đỏ tai hồng liên tục nói xin lỗi, hắn nhưng thật ra lại rất rộng lượng, bộ dáng không để bụng xua tay nói không có gì, không sao đâu.

Sau lại tôi mời hắn đi ăn để chuộc tội, lại sau lại, chúng tôi ở bên nhau.

Nhiếp Phong là một người bạn trai có đủ tư cách, chúng tôi từng có khoảng thời gian ngọt ngào bên nhau. Đương nhiên chúng tôi cũng sẽ cãi nhau, nhưng lần nào cũng là hắn cúi đầu nói xin lỗi trước.

Năm hai có một lần chúng tôi cùng nhau đi leo núi, không hiểu sao tôi lại cãi nhau với hắn. Hắn bị tôi chọc giận đến mức hôn đầu trướng não, chắc vì sợ không giữ được bình tĩnh sẽ cùng tôi lớn tiếng nên cúi đầu một mình đi về phía trước.

Tôi đi theo sau căn bản đuổi không kịp hắn. Chẳng mấy chốc đã nhìn không thấy thân ảnh của hắn đâu.

Nhưng bò chưa được mấy bậc cầu thang đã nhìn thấy hắn cách đó không xa, nén lửa giận đứng dưới tán cây ngô đồng chờ tôi.

Lúc ấy hắn không đi xuống bậc thang, chỉ đứng đó cố nén cảm xúc nói: “Nói trước cho em biết, tôi còn chưa có nguôi giận đâu, tôi chỉ sợ em đuổi theo không kịp mà thôi.”

Rất nhiều cặp đôi đều chạy không thoát lời nguyền chia tay khi ra trường, nhưng hắn vô cùng kiên định kéo tay tôi nói chúng ta nhất định sẽ kết hôn.

Sau khi tốt nghiệp, ba mẹ tìm cho tôi một công việc rất phù hợp ở gần nhà. Tôi lúc ra trường vốn cũng đã có năng lực chuyên môn và kỹ năng cá nhân cao, nhưng tôi kiên quyết chọn ở lại và đồng hành với Nhiếp Phong.

Buổi đầu gây dựng sự nghiệp của hắn rất khó khăn, vòng vay vốn không được, tôi cùng hắn ở dưới tầng hầm ngầm, nơi chả bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Hai người cùng ăn một phần mì xào, hắn luôn gắp miếng thịt lợn nhỏ đáng thương và chút rau xanh trong đó bỏ vào chén tôi.

Hắn nói hắn sẽ không để tôi chịu khổ nữa.

Sau đó đâu?

Sau đó hắn xác thật làm được, hết thảy dần dần bước lên quỹ đạo.

Lại sau lại hắn gặp Cố Tiếu Yên.

Bỗng dưng cố nhân đổi lòng, lại nói là tình người luôn dễ đổi thay

Bất quá tám năm, hắn thay đổi nhanh quá, tôi theo không kịp hắn.

Mà hắn hiện tại, đã chẳng còn lo lắng tôi có thể theo kịp bước chân hắn hay không.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play