Chí Hôn

Chương 8


1 năm

trướctiếp

Xe của Thẩm Lâm Hoan là một chiếc Maserati màu trắng, thân là thư ký hành chính, nếu cô ở nhà họ Thẩm thì lái xe này có vẻ hơi phách lối, nhưng ở Phong Thần, điều này lại không dễ làm người khác chú ý.

Hơn nữa ở một nơi như Phong Thần, mọi người sống nhanh muốn chết, sẽ không có ai rảnh rỗi tới mức đi săm soi người không hề liên quan tới mình lái xe gì.

Thẩm Lâm Hoan vốn cho là vậy, nhưng cô lại bỏ qua một đại lượng biến đổi rất quan trọng.

—— Lục Nghiêu.

Thẩm Lâm Hoan vô cùng hoài nghi, người như anh sao có thể lên được vị trí tổng giám đốc.

-

Buổi sáng cô vừa vào văn phòng, trước tiên đi xuống dưới tầng chuyển giao tài liệu, sau đó nghe được đám người bàn tán xôn xao: “Tôi nghe nói trợ lý Trình sắp chuyển vị trí công tác, bộ phận nhân sự bên kia đã nhận được thông báo từ sáng sớm rồi.”

“Hình như là trực tiếp thay thế phó tổng xây dựng Phong Thần.”

“Nhưng mà thật ra tôi cảm thấy, minh thăng ám hàng*, đi theo tổng giám đốc là tốt nhất.”

*có nghĩa là nhìn bề ngoài thì thăng tiến, nhưng thực chất là bị giáng chức.

“Cậu ngốc quá đi! Đi theo tổng giám đốc nhiều nhất cũng chỉ là trợ lý cho tổng giám đốc mà thôi, tổng giám đốc điều hành nơi này, nhìn thì vẻ vang đó, thực ra công việc bận rộn rất nhiều và cực kỳ ít vị trí để thăng chức. Trợ lý Trình gần như đi theo tổng giám đốc 24 giờ một ngày, một chút thời gian riêng tư cho bản thân cũng không có. Nếu trợ lý Trình đi xây dựng Phong Thần thì không giống như vậy, trực tiếp phụ trách hạng mục đảo Hải Châu, nói không chừng ngày nào đó còn được chuyển thẳng về trụ sở làm phó tổng.”

“Nào có dễ dàng như vậy, lúc trước Hoàng phó tổng không phải cũng mong trăng mong sao đó thôi, cẩn trọng hoàn thành công việc, chờ đợi được chuyển đến trụ sở. Kết quả là gì! Một lần đợi là tám năm. Mấy năm nay mắt thấy không có hy vọng mới lén tham ô khoản hạng mục, trực tiếp bị giáng chức. Thảm không tả nổi!”

“Đó là do ông ta tự làm tự chịu. Hạng mục đảo Hải Châu biết bao nhiêu người muốn giành, giao cho ông ta hoàn toàn là vì về sau có thể gọi ông ta tới lót đường, chính ông ta kiến thức hạn hẹp.”

……

Lúc Thẩm Lâm Hoan trở lại tầng bốn mươi chín, Lục Nghiêu vẫn chưa tới công ty, trong văn phòng tổng giám đốc cũng có nhiều người hơn bình thường.

Chu Tĩnh phụ trách kết nối dự án giữa đảo Hải Châu và Sa Cảng cười cười nhìn Amanda: “Trợ lý Trình đi rồi, chắc chắn cô là người đảm nhiệm vị trí của anh ta, chúc mừng cô trước!”

Amanda tốt nghiệp Harvard, nhưng gia cảnh chỉ ở mức trung bình, cả nhà liều mạng kiếm tiền đưa cô ta đi ăn học, mấy năm nay cô ta cũng rất biết tranh đua, lương tăng dần theo từng năm, tiền thưởng cuối năm cũng lấy nhiều hơn người khác, cô ta làm việc cẩn thận và đáng tin cậy không chỗ nào chê được.

Làm trợ lý phó tổng được một năm, cơ hội đối mặt trực tiếp với tổng giám đốc không nhiều lắm nhưng chưa bao giờ phạm sai lầm, cô ta tự tin năng lực của mình không kém trợ lý Trình là bao.

Hiện giờ Trình Lẫm đi rồi, cô ta tiếp nhận vị trí của anh ta là điều thuận lý thành chương.

Nhưng Amanda cũng không khẳng định ngay, cô ta cười: “Phải xem Lục tổng an bài như thế nào.”

Những người khác đều cười rộ lên, trong lòng biết rõ ràng.

Thẩm Lâm Hoan không quan tâm đến chuyện này, yên lặng thu xếp chỉnh lý văn kiện, bên phía công ty giải trí của Phong Thần gần đây xuất hiện chuyện không mấy tốt đẹp. Trong hai năm gần đây chương trình tuyển chọn idol sống còn, phía công ty giải trí Phong Thần cũng đã cho ra mắt bảy thực tập sinh, bảy người đều có thành tích đều không tầm thường, nhưng trong đó có một cô gái tên là Tôn Uyển Nhi bị phanh phui trong vụ bê bối được bao nuôi, bị chính bà vợ đầu nện cho một cú.

Nhưng kỳ lạ ở chỗ, quan hệ công chúng của Phong Thần bên kia đang lúc khủng hoảng, không biết là đầu óc có vấn đề hay đơn giản là không có đầu óc, đã không giải thích rõ ràng còn lôi phía chính phủ vào phủ nhận, nói nhiều lời bịa đặt, sau đó bà vợ còn nện thêm một cú, phía chính phủ thì bồi thêm một nhát, bà vợ lợi dụng tình hình đó tung thêm một tin đồn nữa.

Vốn chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé, lại làm xôn xao cả dư luận.

Mấy năm nay chính sách ngành giải trí thắt chặt, điện ảnh truyền hình suy thoái, mọi người đều dồn sức cho các chương trình tạp kỹ, nhưng đối với một số ít các công ty nhỏ mà nói, khả năng bị đả kích khá lớn, đối với loại xí nghiệp hàng đầu có thể vung tiền như Phong Thần, thật ra ảnh hưởng cũng không quá lớn, vì vậy so ra, thực tập sinh thật sự chỉ là một bộ phận rất nhỏ của Phong Thần, có thể nâng đỡ liền nâng đỡ, nâng đỡ không được người này thì đổi người khác, bên ngoài thiếu gì những người trẻ tuổi đầy khát vọng.

Lý lịch Tôn Uyển Nhi rất đơn giản, mồ côi cha, mẹ là giáo viên, hoàn cảnh sinh trưởng rất bình thường, giá trị nhan sắc so với những người mới đến cũng coi là xuất sắc, năng lực tầm trung, nhưng EQ cao, biết cách làm việc, cho nên mức độ nổi tiếng của cô ta trong chương trình vẫn khá cao. Công ty cũng có ý định nâng đỡ một chút.

Kim chủ bị nghi ngờ chính là tổng giám đốc đầu tư IO Triệu Kỳ Nhiên, có nhiều bức ảnh và video được mã hóa dày đặc cùng một chuỗi logic ăn khớp hoàn chỉnh.

Cho nên lần đầu tiên bộ phận PR bên kia ra mặt phủ nhận trông có vẻ cực kỳ thiếu chuyên nghiệp.

Thẩm Lâm Hoan tự hỏi một lát rồi gọi cho người phụ trách giải trí Phong Thần.

-

Hôm nay Trình Lẫm vẫn còn ở đây, ít nhất anh ta vẫn chưa thể đảm nhiệm chức vụ mới trong vòng một tuần, mấy ngày này đang bắt tay chọn lựa trợ lý mới cho tổng giám đốc.

Vì thế lúc gần tới trưa, Trình Lẫm đã giải thích với bên nhân sự rằng anh ta sẽ chọn lại vị trí trợ lý tổng giám đốc một cách công khai, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, một ít người vui mừng, vốn cho rằng Amanda sẽ được bổ nhiệm, không ngờ lại tuyển cử một lần nữa, một ít người thì kinh ngạc, không biết tổng giám đốc nghĩ như thế nào, còn Amanda thì sắc mặt xanh mét giống như vừa bị ai đó làm nhục.

Vòng tuyển chọn diễn ra rất nhanh chóng, hai đợt phỏng vấn, các bộ phận khác cũng đến tham gia. Lục Nghiêu muốn một người rất đơn giản, yêu cầu phải có kiến thức về hệ thống công ty một cách toàn diện, quen thuộc công tác hành chính, có thể chờ lệnh 24/24 giờ, năng lực phối hợp mạnh mẽ, khả năng chịu áp lực cao, quan trọng nhất là năng lực phải tuyệt đối xuất sắc.

Lục Nghiêu là người có yêu cầu cao đối với bản thân, cho nên anh cũng có yêu cầu cao đối với người bên cạnh, những người không theo kịp tiết tấu của anh, anh không có kiên nhẫn để dạy bảo.

Thẩm Lâm Hoan cũng có tên trong danh sách.

Vòng thứ nhất là bên nhân sự phỏng vấn, mỗi cuộc phỏng vấn chỉ kéo dài khoảng một phút, tất cả những người bước ra đều phàn nàn, oán than giận đất, còn nói là mọi chuyện vẫn ổn cho đến khi bọn họ mở miệng, nghiêm túc nghi ngờ lần phỏng vấn này chỉ làm cho có thôi. Thậm chí cảm thấy thật ra tổng giám đốc đã sớm chọn được người rồi.

Đợt thứ hai là Lục Nghiêu, anh phỏng vấn tổng cộng chỉ có ba người.

Một là người ở bộ phận khác, sau đó chính là Thẩm Lâm Hoan và Amanda.

Lúc công bố danh sách sơ tuyển, Thẩm Lâm Hoan còn nghe có người nói: “Lục tổng chắc hẳn vẫn bổ nhiệm Amanda!”

Nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn là Thẩm Lâm Hoan cũng nằm trong đó, là một người mờ nhạt, cô ngay lập tức thu hút được rất nhiều sự chú ý. Trong tối ngoài sáng đều đang đánh giá cô. Chủ yếu là bởi vì ngày thường cô quá kín tiếng, lúc này đột nhiên xuất hiện thì có chút đáng chú ý.

Lúc phỏng vấn, Lục Nghiêu nhíu mày ngồi ở chỗ đó, sắc mặt lạnh lùng đến mức không có nhiệt độ, mọi người xung quanh không ai dám phát ra tiếng, như thể người đang ngồi ở bên kia là cái máy lạnh di động.

Amanda vào sớm hơn Thẩm Lâm Hoan, nhưng vừa rồi cô ta bị khiển trách, lúc đi ra ngoài vẫn còn đang khóc, cho nên khi Thẩm Lâm Hoan bước vào, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Còn có người đổ mồ hôi thay Thẩm Lâm Hoan.

Vẻ mặt Lục Nghiêu lạnh lùng, mặc dù tất cả mọi người không biết người ngồi trước mặt là vợ của anh, lúc trước bọn họ cũng suy đoán có phải là người do Lục tổng sắp đặt hay không, nhưng từ lúc bắt đầu đến giờ sắc mặt anh vẫn không tốt lên chút nào.

“Chuyện của Tôn Uyển Nhi trong giải trí Phong Thần, cô có biết không?” Lục Nghiêu lạnh giọng mở miệng.

Thẩm Lâm Hoan gật đầu: “Biết.”

“Cô thấy thế nào?”

“Tôi đã gọi điện thoại hỏi giám đốc quan hệ công chúng của giải trí Phong Thần, anh ta nói với tôi, cha ruột của Tôn Uyển Nhi là Trương tổng của Khai Nguyên, hắn cảm thấy con gái của Trương tổng không cần giám đốc IO bao nuôi, hơn nữa gần đây Trương tổng có hợp tác với Phong Thần, anh ta muốn bán cho đối phương một nhân tình.”

Lục Nghiêu nhíu nhíu mày, như thể bất mãn với mấy lời nói dong dong dài dài của cô: “Nói điểm chính đi.”

Thẩm Lâm Hoan hơi dừng lại, dự đoán chắc hẳn anh cũng nắm rõ ràng mọi chuyện rồi, chỉ muốn nghe đáp án chứ không phải phân tích, vì thế cô trực tiếp đưa ra kết luận: “Có lẽ Tôn Uyển Nhi muốn trả thù cha ruột của cô ta, mà phản ứng của truyền thông bên kia vừa khéo là kết quả Tôn Uyển Nhi mong muốn. Nếu cứ mặc kệ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.” Có khả năng Tôn Uyển Nhi không hề để bụng danh tiếng của bản thân, cô ta chỉ muốn làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn.

Mà nếu rắc rối cứ tiếp diễn, quan hệ hợp tác giữa Khai Nguyên và Phong Thần tất nhiên sẽ tan vỡ, thậm chí còn trở mặt thành thù.

Lục Nghiêu ngẩng đầu nhìn cô trong chốc lát: “Dựa vào đâu mà rút ra kết luận như vậy?”

Thẩm Lâm Hoan nhìn lại anh, dường như cảm thấy anh hỏi câu này rất không có trình độ: “Đoán.”

Tổng kết và tìm ra điểm mấu chốt từ những tài liệu phức tạp là năng lực cần phải có của một thư ký, nhưng không có nghĩa là cô thật sự có khả năng trên thông thiên văn dưới tường địa lý, không gì là không làm được. Chuyện vừa mới phát sinh, lại không phải do cô phụ trách, làm sao có bản lĩnh điều tra toàn bộ mọi chuyện cho rõ ràng. Nhưng trong chuyện này Amanda quả thật rất sơ sẩy, bất kể một hành vi bị chệch khỏi quỹ đạo, không phù hợp với lẽ thường tất nhiên có thể đang bị che giấu, rất có khả năng là một quả bom hẹn giờ. Cô ta không thông báo mà giấu nhẹm chuyện này đi, hoàn toàn cảm thấy chuyện nhỏ như vậy không cần phiền đến tổng giám đốc.

Nhưng chuyện này lại liên quan đến Trương tổng của Khai Nguyên, vậy thì không phải là việc nhỏ nữa rồi.

Lục Nghiêu gật đầu, trực tiếp đưa ra kết quả: “Trao đổi công việc với Trình Lẫm một chút đi.”

Đây là ý tứ chọn Thẩm Lâm Hoan.

Thẩm Lâm Hoan vừa mới được tổng giám đốc chọn thì ngay lập tức tiếp quản ban của Trình Lẫm, trở thành trợ lý tổng giám đốc mới.

Vì thế kết quả là, tình hình của Thẩm Lâm Hoan đột nhiên thay đổi từ không ai quan tâm thành nhiều người chú ý.

Lúc bổ nhiệm, Amanda rất khó duy trì sự lễ phép ngoài mặt, cô ta lạnh lùng đi đến trước bàn làm việc của cô, tay đè lên văn kiện cô đang xem, khiến cho cô ngẩng phải đầu nhìn cô ta: “Cô biết bí mật của giải trí Phong Thần, tại sao không nói cho tôi trước tiên?” Ngược lại hại cô ta xấu mặt như vậy.

Hành vi đê hèn.

Thẩm Lâm Hoan ngẩng đầu nhìn cô ta một cái: “Sai lầm đã tạo thành, hơn nữa bảng biểu báo cáo của cô không chỉ có một cái này bị sai sót. Tôi không có nhiệm vụ chỉ dạy cô phải làm thế nào.”

Sau khi cô hỏi người phụ trách của giải trí Phong Thần lúc sáng, cô viết thông tin đánh dấu đỏ đậm rồi thêm vào bảng thông báo để nhắc nhở mọi người theo dõi, nhưng không có người nào để ý, bao gồm cả Amanda.

Là một người mới, điều tối kỵ nhất chính là làm quá nhiều thứ không thuộc quyền quản lý của mình.

Amanda hít sâu vài cái, đột nhiên cười lạnh: “Tôi mặc kệ sau lưng cô dựa vào ai, ở nơi này, không có thực lực thì cô chẳng là cái gì cả. Chúc cô sau này sẽ không mắc phải bất kỳ sai lầm nào.”

Amanda căm giận rời đi, Chu Tĩnh tiến tới an ủi cô: “Ôi dào, cô đừng so đo với cô ta, chẳng qua là cô ta quá kiêu ngạo, cho nên không thể chấp nhận được việc bị tổng giám đốc trách mắng. Tổng giám đốc cũng thật là, đối với con gái sao lại khắc nghiệt như vậy.”

Lúc Lục Nghiêu hỏi Amanda nghĩ gì về chuyện này, cô ta còn nói: “Tôi cảm thấy nếu bộ phận quan hệ công chúng của giải trí Phong Thần không thể xử lý tốt một việc cỏn con như vậy thì không xứng đáng giữ lại ở công ty.”

Lục Nghiêu mắng cô ta nhét bông vào đầu à?

Nam nữ bình đẳng, Thẩm Lâm Hoan chưa bao giờ hy vọng sẽ có bất kỳ kẻ nào đặt phụ nữ ở thế yếu hơn cần phải chiếu cố, chẳng qua cô cũng không nói gì, chỉ đáp lại sự quan tâm của đối phương: “Tôi không sao, cảm ơn.”

Nhưng khi Thẩm Lâm Hoan bận bịu quay qua quay lại một lát thì đã nghe thấy Chu Tĩnh phàn nàn với mấy người ở phòng kế hoạch: “Cái người mới đến tên Thẩm Lâm Hoan kia, không biết có địa vị như nào mà suốt ngày kiêu ngạo tận trời. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt cô ta có biểu cảm thứ hai ngoài cái vẻ vô cảm nhàm chán đó.”

Cô gái bên phòng kế hoạch nhấp một ngụm nước nóng nói: “Hôm nay tôi gặp được người rồi, trống rất xinh đẹp, nghe nói còn lái Maserati, không phải là ngủ mà có chứ?”

Thẩm Lâm Hoan đứng ở trước cửa phòng trà, Lục Nghiêu đứng phía sau cô.

Bên trong văn phòng còn có phòng trà, bên ngoài phòng trà căn bản không có ai tới. Thẩm Lâm Hoan tới đây nghe một cuộc điện thoại, không ngờ lại đúng lúc nghe thấy hai người họ bình luận về cô. Vốn dĩ cô định im lặng bỏ đi, kết quả vừa quay đầu lại thì thấy Lục Nghiêu.

Hai người trầm lặng nhìn nhau một lát.

Bên trong hai người nọ còn đang nhỏ giọng thì thầm, không hề nhận ra có người ở ngoài cửa.

Thẩm Lâm Hoan nhướng mày, ý bảo: Anh làm gì ở đây?

Lục Nghiêu tò mò: Nói tới vậy mà còn nhẫn nhịn được à?

Cuối cùng Thẩm Lâm Hoan đẩy anh ra rồi rời đi, Trình Lẫm giả mù ở bên cạnh, cúi đầu không nói lời nào.

Hai người bên trong cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động, lúc lặng lẽ đi ra ngoài để thăm dò, Thẩm Lâm Hoan đã đi theo Lục Nghiêu vào văn phòng của anh, chỉ thấy được bóng dáng nghiêm nghị của trợ lý Trình.

Lục Nghiêu không có lắm lời về chuyện xảy ra trước đó, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết là tại sao.

Anh chỉ nói một câu: “Tôi chọn cô không phải vì cô là vợ tôi.”

Thẩm Lâm Hoan gật gật đầu: “Tôi biết.” Lúc nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô không hề nghi ngờ nếu bản thân mình nói sai, anh sẽ ngay lập tức trách móc cô!

Lục Nghiêu nhìn cô chằm chằm.

Thẩm Lâm Hoan ngoái đầu nhìn lại, hờ hững giải thích: “Tôi chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của mình.”

Lục Nghiêu: “...”

Có lẽ anh hiểu tại sao những người đó không thích cô rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp