Editor: Yến

Lục Nghiêu tối nay sẽ ở lại biệt thự Yển Hồ, về tới nhà Thẩm Lâm Hoan tràn đầy tâm sự nhớ tới rất nhiều chuyện nghe được ở nhà cũ.

Cô không thể hiểu được.

Chẳng hạn như thái độ của người nhà họ Lục.

Cô hoàn toàn không hiểu điều đó, nhà họ Lục quá tốt với cô.

Không phải cô có khuynh hướng chịu ngược, chỉ là cô hiểu rõ hơn người khác rằng trên đời này không có lòng tốt vô cớ.

Cho nên cô càng sợ rằng đằng sau những ý định tốt đẹp đó còn có những thứ khác mà hiện tại cô không thể nhìn thấu được.

Đến nỗi khi đến lúc ăn cơm cô cũng cẩn thận hành xử nhưng cuối cùng cũng không có chuyện gì xảy ra. Lúc đi chơi, em gái họ còn add WeChat của cô sau đó thêm cô vào nhóm tiểu bối trong nhà. Một nhóm người xôn xao đòi chị dâu phát bao lì xì, Thẩm Lâm Hoan liền gửi hai bao.

...

Lục Nghiêu vừa vào nhà liền bật máy tính để họp từ xa, Thẩm Lâm Hoan cũng đi tắm, anh còn chưa làm việc xong nên cô liền đi xem tài liệu một lát, xem gần hết tất cả các hạng mục trong mười năm qua để nắm chắc tin tức cơ bản cùng với một số điểm quan trọng.

Lục thị dựa vào ngành điện tử Phong Thần để khởi nghiệp, sau đó lại đưa nền kinh tế bất động sản nâng lên một tầm cao mới. Giờ đây, tất cả các ngành công nghiệp đều nở rộ và mọi bước đi đều chính xác đến kinh ngạc.

Nhưng Lục thị dường như không gặp sóng gió như bên ngoài đồn thổi.

Trong bữa tiệc hôm nay, chú của Lục Nghiêu là Lục Đinh Trác thoạt nhìn không mạnh mẽ, tính tình không quái dị như lời đồn thổi bên ngoài, cho nên Thẩm Lâm Hoan cũng có chút nghi ngờ tin đồn Lục Đinh Trác và Lục Đinh Thuyền không hợp nhau.

Sức khỏe của bà Quan cùng ông Lục hình như cũng không tệ lắm, trước đây có người nói sức khỏe ông Lục ngày càng xuống dốc cho nên một đứa nhóc miệng còn hôi sữa như Lục Nghiêu mới được thăng chức…

Có rất nhiều tin tức được đồn đại, cô cũng không phải là người sẽ tin vào những tin đồn, nhưng có rất nhiều chuyện logic khiến cô tạm thời không lý giải được.

Thẩm Lâm Hoan trong lòng đầy tâm sự, nhìn đồ vật cũng không thể tập trung hoàn toàn, một lúc sau liền ngủ thiếp đi trong phòng làm việc.

Cô có một giấc mơ, mơ thấy mình không kết hôn với Lục Nghiêu, mà thật sự leo lên vị trí chủ tịch chi nhánh Bác Thịnh. Sau đó cô xây dựng chi nhánh lớn mạnh đủ để đẩy ngã thế lực của Thẩm Bá Cẩn, cuối cùng trở thành người quyền lực nhất, toàn bộ Bác Thịnh đều nằm dưới sự kiểm soát của cô. Trong cuộc họp hội đồng quản trị, Thẩm Lâm Hoan đem vị trí chủ tịch của Thẩm Bá Cẩn kéo xuống, lấy lí do sức khỏe không thể làm tốt được, khiến ông ta phải về nghỉ hưu.

Hình ảnh chuyển tới bệnh viện, Thẩm Bá Cẩn chỉ tay về phía cô và hỏi cô đã trở nên tàn nhẫn như vậy từ khi nào.

Mặt cô không cảm xúc nhìn ông ta: “Tôi trước nay vẫn luôn là người như vậy, chỉ là trước kia không có cơ hội mà thôi.”

Một con rắn độc non không cắn người, chỉ vì răng nanh của nó chưa mọc tốt.

-

Lục Nghiêu kết thúc cuộc họp video lại nghe một cuộc gọi hội nghị khác, anh cần xử lý một số email khẩn cấp, khi xử lý xong thì đã gần mười một giờ, Trình Lẫm vừa rồi cũng đang tham gia cuộc họp, lúc này mới làm một cái tổng kết đưa cho anh. Nhân tiện báo tin một chút về dự án đảo Hải Châu mà chính mình vừa nhận được qua điện thoại.

Anh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, hiếm thấy có chút quan tâm tới cấp dưới: “Vất vả rồi.”

Trình Lẫm ở đầu dây bên kia cảm thấy da đầu căng thẳng vì sợ mình có chỗ làm không đúng.

Theo Lục tổng gần hai năm, anh ta hiểu rõ Lục Nghiêu là một người cuồng công việc, quyết đoán, làm việc rất coi trọng hiệu quả. Anh chưa bao giờ là người quan tâm đến cấp dưới của mình.

“Đó là công việc của tôi, nên như vậy.”

“Anh đã theo tôi hai năm rồi đúng không?” Lục Nghiêu đột nhiên hỏi.

Trình Lẫm đúng sự thật mà nói: “Hai mươi hai tháng mười ba ngày.”

...Anh ta sợ nhất là sự quan tâm đột ngột của sếp.

Lục Nghiêu gật gật đầu: “Tôi nhớ là anh đã theo dõi toàn bộ quá trình của dự án đảo Hải Châu.”

“Đúng vậy, tôi đã đảm nhiệm về dự án này trước khi trở thành trợ lý.” Tâm trí Trình Lâm khẽ nhúc nhích, anh ta có một chút dự cảm.

Lục Nghiêu suy nghĩ một chút: “Phó giám đốc xây dựng của Phong Thần đã tự nhận lỗi và từ chức. Tôi sẽ điều anh qua đó đến lấp chỗ trống của anh ta. Anh có muốn đi không?”

Phó tổng xây dựng Phong Thần là người tổng phụ trách của dự án này.

Phản ứng đầu tiên của Trình Lẫm là liệu chính mình có thể đảm nhiệm sao? Nhưng ngay sau đó anh ta đã bình tĩnh lại, Lục tổng ghét nhất sự hèn nhát của người khác, anh ta nghi ngờ về bản thân trong chốc lát, có lẽ Lục Nghiêu sẽ rút lại quyết định này, tim Trình Lẫm đập như sấm nhưng anh ta vẫn giả vờ bình tĩnh đáp: “Nghe theo sự sắp xếp của Lục tổng.”

Lục Nghiêu nói: “Được.” rồi cúp điện thoại.

Anh xoa nhẹ cái cổ cứng ngắc của mình, ngẩng đầu hỏi Quản gia Chu đang chờ mệnh lệnh: “Phu nhân đâu?”

“Sau khi tắm rửa xong phu nhân liền đi vào phòng đọc sách đến bây giờ còn chưa có đi ra.”

Lục Nghiêu đi lên lầu tắm rửa, Thẩm Lâm Hoan còn ở trong phòng đọc sách, cũng không biết đang làm cái gì, anh không có ngủ được.

Anh đi qua xem xét, đẩy cửa phòng đọc sách ra, thấy cô đang nằm ngủ trên bàn, động tác cũng vì thế mà nhẹ nhàng hơn.

Trên bàn có một xấp tài liệu dày cộp, màn hình máy tính hiển thị báo cáo tài chính của Phong Trần, Thẩm Lâm Hoan như gặp ác mộng, ngón tay siết chặt, lông mày hơi nhăn lại, môi mím chặt.

Anh nhớ lại những gì cô nói trong xe, không khỏi bật cười.

Hoàn toàn không phải vô cớ mà Thẩm Bá Cẩn kiêng kị cô.

Có sự bất mãn, không phục tràn ngập trong mắt cô.

Lục Nghiêu nhớ khi còn học trung học cơ sở, lớp cô học cách anh một tầng, Thẩm Lâm Hoan lúc đó không có lạnh lùng chỉ là hơi ít lời, cô chỉ có một người bạn duy nhất là Chu Phù, nhưng với những người khác cô cũng rất hòa đồng.

Có một lần, khi anh đi ngang qua lớp học của cô, cô ngồi đó với vẻ mặt ốm yếu, cau mày suy nghĩ về đề bài, Chu Phù lo lắng đến độ cứ xoay quanh cô, cô ngẩng đầu lên trấn an một câu: “Không sao đâu, đừng lo lắng cho mình, cậu đi ăn cơm trước đi!”

Chu Phù biết tính tình của cô nên không dám giật bút cô, chỉ xoa eo đè nén âm thanh mắng cô: “Cũng chỉ là một đề toán học thôi mà đâu cần phải giải nó ra chứ. Mình hận không thể đem bài thi của cậu xé đi, cậu xem cậu đã phát sốt thành dạng gì rồi cơ chứ.”

Sốt cao, Chu Phù muốn đưa cô đến phòng y tế, cô nói trước tiên phải tính toán xong một nửa đề đã. Cô đã về nhất trong kỳ thi vừa qua, nhưng cô đã mắc một lỗi ở mức độ thấp trong môn toán và bị giáo viên dạy toán phê bình vì không cẩn thận.

Chu Phù mắng cô một hồi lâu, cuối cùng cô cài lại nắp bút, cười tủm tỉm: “Tính xong.”

Chu Phù thở hắt ra rồi lại buông tiếng thở dài. Sau đó kéo cô đến phòng y tế, vừa đi vừa sờ trán cô, nơi đó nóng đến kinh người.

Thẩm Lâm Hoan vẫn đang còn biểu lộ sự vui mừng: “Chỉ là muộn mấy phút, không đến mức thành bệnh nan y. Nhưng nếu không làm xong đề tài, trong lòng mình sẽ không thoải mái.”

Chu Phù tức giận nhìn cô một cái: “Mình không muốn cùng cậu thảo luận chuyện này, cậu là làm mình giận quá đi, mình chưa từng thấy người nào như cậu.”

Thẩm Lâm Hoan nhếch khóe môi: “Vậy cậu không phải gặp được rồi sao.”

Chu Phù mất bình tĩnh trái ngược hẳn với Thẩm Lâm Hoan đang đùa giỡn còn tâm trạng đùa giỡ, cô ấy chỉ muốn nhanh chóng đưa cô đi khám.

Kết quả còn chưa đi được bao xa, Thẩm Lâm Hoan đã ngã xuống không báo trước, Chu Phù đã khiến Lục Nghiêu chú ý khi đang nói chuyện phiếm với mọi người ở cửa bằng một tiếng “A” kinh thiên động địa, anh không kịp nghĩ nhiều bước vào trong, khom lưng bế người lên chạy vội tới phòng y tế.

Anh chỉ nhớ cô rất nhẹ, gầy trơ xương, ngày thường cô luôn bướng bỉnh, im lặng, nhắm mắt một cái liền lăn ra ốm, nhưng nhìn có vẻ ngoan ngoãn cùng lại đáng thương hơn nhiều.

Cơ thể mệt mỏi do áp lực thi cử cùng với tụt huyết áp cho nên mới ngất xỉu.

Chu Phù nói rằng cô đã bị bắt nhịn đói vài ngày.

Thẩm Lâm Kiệt con trai thứ hai của Thẩm Bá Cẩn, người anh họ thứ hai của cô là một kẻ cặn bã, gần đây rất muốn mang đồ ăn cho cô, cô kiên quyết không ăn một miếng: “Mình sợ anh ta sẽ nhổ nước bọt vào bên trong.”

Cả hai từ nhỏ đã không vừa mắt nhau. Thẩm Lâm Kiệt đặc biệt ghét Thẩm Lâm Hoan, bởi vì Thẩm Lâm Hoan chèn ép anh ta khắp nơi, đến nỗi mỗi khi Thẩm Bá Cẩn mắng anh ta đều nói thêm một câu: “Mày còn kém hơn cả con nhóc Thẩm Lâm Hoan.”

Cô sợ Thẩm Lâm Kiệt về nhà sẽ mách lẻo, nói cô không tôn trọng anh họ vì vậy cũng không về nhà ăn cơm, Chu Phù sẽ mang cho cô một ít sôcôla cùng mấy món đồ ăn vặt nhưng cô cũng không ăn được nhiều.

Về đến nhà, gần đây bố mẹ ngày nào cũng cãi nhau, theo quy củ của nhà họ Thẩm, trưởng bối không vào bàn ăn thì vãn bối cũng không được ăn, ngược lại cô muốn ăn thì cứ ăn nhưng ba mẹ đang cãi nhau, nói không chừng lại giận chó đánh mèo nói cô không giáo dục không lễ phép, cô cảm thấy thật phiền liền dứt khoát không ăn.

Lục Nghiêu cảm thấy người nhà họ Thẩm đều có bệnh.

Anh cảm thấy Thẩm Lâm Hoan cũng có bệnh, nhiều khi cố chấp quật cường đến quá mức.

Nhưng Thẩm Lâm Hoan không phải loại người sẽ oán hận hay chuốc lấy tủi thân vì sự áp bức của người khác, cô giống như một thân cây kiên cường, thẳng đứng, yên lặng hấp thụ hết thảy những chất dinh dưỡng. Thẩm Bá Cẩn mưu tính lấy thân tình để trói chặt cô là không có khả năng, trừ khi ông ta có thể đè ép cô không cho cô có thể ngoi đầu, bằng không cô sẽ tìm mọi cách trở thành một cây đại thụ che trời, sau đó đè lên “đám mây đen” đã từng phủ đầu mình dưới tán cây.

Lục Nghiêu khom lưng bế Thẩm Lâm Hoan lên, cô ngủ rất sâu, tư thế ngủ cũng không tốt, giống như ngủ rồi mới lộ ra được một chủ bản tính, không có vẻ cứng nhắc.

Lục Nghiêu đặt cô lên giường rồi đắp chăn bông lên, cô dường như có chút dấu hiệu muốn tỉnh lại, nhưng chỉ nhíu mày sau đó lại trở mình ngủ tiếp.

Lục Nghiêu vén chăn lên rồi nằm cạnh cô.

Anh không ngủ được, lặng lẽ lật người cô lại và đặt tay cô lên eo anh, cô dường như có cảm giác liền ôm chặt anh hơn.

Lục Nghiêu khẽ nhếch môi, nhìn cô một cái cuối cùng chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Lâm Hoan cả một đêm mơ mơ màng màng tỉnh lại, trong lòng còn có chút u sầu, ai sinh ra cũng đều mang gông xiềng sau khi chấp nhận rồi sẽ quen với xiềng xích đó, bỏ qua sự trói buộc thì cũng có những niềm vui khác. Nhưng cô cảm thấy mình sinh ra đã không dễ tìm được niềm vui, cô như bụi gai trong bóng tối ẩm thấp, chỉ biết lúc nào cũng nhớ kỹ cái xiềng xích đó, sau đó cố gắng tìm mọi cách đánh vỡ nó, chưa vỡ thì sẽ không dừng lại.

 Khi người cô vừa động đậy Thẩm Lâm Hoan mới hoàn hồn, lại phát hiện chính mình đang ôm lấy Lục Nghiêu không chút hình tượng, nhất thời toàn thân cứng đờ.

Lục Nghiêu tỉnh dậy, nghiêng đầu nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Lâm Hoan căng thẳng nói: “Ừ… Thực xin lỗi.”
Cô chán ghét cảm giác này, không tự chủ được bản thân liền làm chuyện sai trái, cũng không có cơ hội sửa sai. Bởi vì Lục Nghiêu không muốn ngủ riêng giường với cô, mà cô lại không thể kiểm soát được hành vi của mình sau khi ngủ.
Sự ảo não hiện rõ trên khuôn mặt cô.    

Lục Nghiêu từ chỗ nào đó nắm lấy tay cô: “Muốn thì cứ việc nói thẳng ra, không cần vòng vo ám chỉ tôi.”
Thẩm Lâm Hoan lập tức đỏ từ mặt cho đến lỗ tai, cô cảm thấy anh rất thích chặn họng cô, mặt khác trong lòng nghi ngờ tự hỏi liệu mình có phải hay không trong tiềm thức đúng là...
Cô luôn xem xét lại bản thân.

“Tôi còn phải đi làm.” Thẩm Lâm Hoan bình tĩnh đáp.
Lục Nghiêu bật cười, cảm thấy có chút vui mừng khi cô không có phủ nhận.
“Thật đáng tiếc.” Anh đưa mắt nhìn trên người cô, thấy cô ngủ cởi hơn nửa cái áo ngủ, trong lòng âm thầm tính toán để canh giờ đi ra.
Thẩm Lâm Hoan nhất thời cũng nghe không ra anh đang trào phúng.
Cô xoay người xuống giường, đang rửa mặt đột nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua gương.

Không phải tối hôm qua cô ở trong phòng đọc sách sao?

Cô rất cố gắng hồi tưởng lại, nhưng cũng không nhớ ra mình đã trở lại phòng ngủ khi nào, mà Lục Nghiêu lại trở về ngủ lúc nào.

Lúc đi xuống lầu, Thẩm Lâm Hoan hỏi quản gia Chu: “Tôi tối hôm qua...”
Tính tình quản gia Chu lương thiện lại trung thành, cười đáp: “Tối hôm qua phu nhân ngủ ở phòng đọc sách, ông chủ ôm người trở về.”

“Ồ.”
Thẩm Lâm Hoan tưởng tượng một chút, nhưng vẫn hoàn toàn không thể tưởng tượng ra.
Thế nên trong lúc ăn cơm, Thẩm Lâm Hoan cũng ngẩng đầu nhìn anh hai lần.
 Lục Nghiêu chậm rãi ăn cơm, giương mắt nhìn cô chằm chằm, hơn nữa không phân biệt được quản gia Chu, hỏi cô: “Muốn tôi đưa cô đến công ty sao?”
Thẩm Lâm Hoan trong lòng thở dài, cô lắc đầu, có lẽ là bởi vì cô suy nghĩ quá nhiều.
Bế vợ mình về phòng ngủ chắc là chuyện….. bình thường nhỉ?
Cô chưa từng kết hôn nên không có tài liệu tham khảo.
Thẩm Lâm Hoan nhanh chóng sắp xếp logic cho hợp tình hợp lý, khôi phục như bình thường, trả lời anh: “Không cần, tôi sẽ tự lái xe đi.”
Nếu tài xế của anh không có ở đó, cô sẽ không thể về nhà. Cô không thích bị động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play