Thời điểm Thẩm Lâm Hoan tỉnh dậy vào buổi sáng, cô nhớ tới lời Lục Nghiêu nói tối hôm qua, ngón tay cô co quắp lại, móng tay cào vào lòng bàn tay, dùng sức một chút…
Ừm, đã đến lúc phải cắt.
Mấy ngày nay bầu trời tối tăm mịt mù, cơ thể ngày càng uể oải, lười biếng. Bên ngoài dường như đang mưa, mơ hồ cảm thấy bầu trời u ám. Phòng ngủ cách âm tốt đến mức cô cố gắng lắm cũng không biết trời mưa hay không.
Cô cảm giác chính mình đã lâu không nhìn thấy ánh nắng mặt trời, đột nhiên muốn nhìn ra ngoài cửa sổ xem sao, nhưng lại không muốn đánh thức Lục Nghiêu bên cạnh, cho nên cô nhìn chằm chằm vào chiếc điều khiển rèm từ xa đang để gần cũng không nhúc nhích cơ thể. Mỗi lần đánh thức anh không có chuyện tốt nào xảy ra cả.
Hai người ngủ chung một giường nhưng Lục Nghiêu lại nằm cách xa cô như thể rất khó chịu khi có người ở bên cạnh, Thẩm Lâm Hoan nhớ rõ ngày đầu tiên sau khi kết hôn đã phát hiện ra vấn đề này, khéo léo tỏ vẻ: Tôi có thể ngủ ở phòng phụ.
Anh hừ lạnh một tiếng, giọng nói thâm trầm: "Tôi có thể làm cho cô không cần ngủ nữa."
Thẩm Lâm Hoan bị anh làm cho nghẹn họng liền mặc kệ anh, dù sao người ngủ không ngon không phải là cô. Chỉ là có chút đau đầu mà thôi, anh chán ghét cô nhiều như vậy, còn liên hôn làm cái gì.
Đáng lẽ ra cô nên dứt khoát tránh xa Lục Nghiêu, tại sao não cô lại mê muội đồng ý sẽ ở bên anh chín ngày, bù đắp cho việc cô đã từ chối anh chín lần.
Cô ngủ không ngon, lúc tỉnh thì có thể kiềm chế bản thân không quấy rầy anh, còn lúc ngủ say, muốn thế nào cũng không khống chế được. Về sau quả nhiên có chuyện, rất nhiều lần cô tỉnh ngủ đều ở trên người anh, trên mặt anh cảm xúc khó lường, nhưng lại luôn cho cô ảo giác chính mình chủ động dụ dỗ, cô cũng oan ức lắm chứ.
Mệt mỏi nhất là khi... anh luôn tỏ vẻ: Nếu cô thích câu dẫn tôi đến vậy, tôi liền thỏa mãn cô.
May mắn thay, hôm nay là ngày cuối cùng.
Khi Lục Nghiêu tỉnh dậy, anh nhìn thấy cô đang mở to mắt, còn bản thân đang vươn tay đang ôm lấy cô, điều đầu tiên lóe lên trong đầu Thẩm Lâm Hoan chính là câu cuối cùng anh nói đêm qua trước khi đi ngủ: "Đến lúc nên cắt móng tay rồi."
Bây giờ nhìn lại, sở dĩ anh nói câu này có lẽ là bị móng tay cô cào đau. Về phần tại sao lại bị cào đau... anh không nhìn lại xem bản thân quá đáng đến mức nào sao?
Thẩm Lâm Hoan nhớ tới lời Chu Phù từng nói cô: "Mình nghi ngờ rằng một kẻ thẳng nam như Lục Nghiêu có thể yêu đương sao? Không cần để ý tới lời của mình, cậu từ chối Lục Nghiêu không hề sai một chút nào, ngược lại anh ta phải xem lại bản thân một chút đi! Hai người hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới. Không... mình sai rồi, anh ta căn bản không có khả năng tự nhìn nhận lại bản thân.”
Lục Nghiêu không cần tự mình nhìn nhận lại bản thân, sở dĩ người khác ngẫm nghĩ lại hành động của chính mình là bởi vì họ đã vấp ngã, biết rõ hậu quả ra sao. Một người như Lục Nghiêu chỉ cần cân nhắc xem mình có cần hay không, sau đó liền sẽ có người theo sau sắp xếp cho anh.
Giống như hiện tại anh chỉ cần cân nhắc xem có muốn hay không, còn có thể cho hay không là chuyện Thẩm Lâm Hoan cần phải cân nhắc, cho dù cô khó chịu muốn chết, cô vẫn phải nghĩ xem nên làm thế nào để bày tỏ việc từ chối anh thỏa đáng nhất.
Thẩm Lâm Hoan vươn tay ôm lấy anh, làm một loạt động tác ôm hôn, cho thấy cô không có từ chối anh, mà là: "Lục Nghiêu... Tôi cảm thấy có chút đau."
Đây là lần đầu tiên cô cầu xin sự thương xót của anh trong mấy ngày vừa qua.
Lục Nghiêu cười một tiếng, ý cười nhưng lại càng giống chế nhạo, tựa hồ muốn nói: Đau sao? Phải chịu.
Thẩm Lâm Hoan ngừng nói, cô thả lỏng cơ thể, cố gắng hết sức để không cảm thấy quá khó chịu. Lục Nghiêu đã rất quen thuộc với cơ thể của cô, từ hơi thở đến vị trí các bộ phận trên người luôn trong tầm kiểm soát của anh.
Nhưng anh lại không làm gì hết, đến bước cuối cùng, anh dừng lại, xoay người xuống giường để đi tắm. Thẩm Lâm Hoan đầu óc nhất thời trống rỗng, ngay cả lúc anh rời đi, cô vẫn chưa kịp định thần lại, cô kéo chăn bông lên che mặt.
Thẩm Lâm Hoan cảm thấy Lục Nghiêu thật sự quá là thất thường. Lục Nghiêu từ phòng tắm đi ra, không mặc gì, quấn khăn tắm tùy tiện ngồi trên sô pha, mở máy tính xử lý công việc.
Cô ngoan ngoãn cất điện thoại di động và các loại thiết bị điện tử có thể liên lạc với thế giới bên ngoài, mấy ngày nay anh cũng cất đi. Đáng tiếc Lục Nghiêu lại là tổng giám đốc của tập đoàn, đừng nói đến đột nhiên biến mất chín ngày, chỉ cần nửa ngày không thấy người, bên thư ký đều đã trở nên điên loạn rồi. Cho nên Thẩm Lâm Hoan không hiểu, anh không còn là một đứa trẻ ba tuổi, mục đích của việc đưa ra yêu cầu ở cạnh anh chín ngày cũng như không được phép rời khỏi căn biệt thự chính là để trả thù cô sao, nghe chúng vừa kỳ quặc lại không khác gì trẻ con.
Thẩm Lâm Hoan ôm quần áo đi tắm, trong gương nhìn thấy trên người mình đầy những vết đỏ đậm nhạt, cô thở dài, quay đầu mở vòi sen.
Lúc cô đi ra ngoài, Lục Nghiêu đã xử lý công việc xong xuôi, anh đang ở khu ăn uống dưới tầng, đồ ăn đã được đặt sẵn trên bàn, hẳn là anh đã gọi người đưa đến. Ngoại trừ mấy ngày trước Thẩm Lâm Hoan vào bếp nấu nướng thì về sau cô không nấu nữa.
Cô tự giác đi ăn cơm, Lục Nghiêu ra hiệu để cô ngồi trong lòng anh ăn, Thẩm Lâm Hoan không thể yên tâm ăn ở khoảng cách thân mật quá mức như vậy, nhưng cô không từ chối. Trong thâm tâm, cô thực sự coi chín ngày này như một lời xin lỗi.
Lục Nghiêu một tay ôm eo cô, xoa xoa mép sau xương chậu bên trái, trầm giọng hỏi: "Nơi này xăm hình gì?"
Đại não Thần Lâm Hoan dừng lại trong chốc lát, sau đó khuôn mặt vốn luôn có biểu hiện đờ đẫn của cô bỗng chốc đỏ bừng lên, mặc dù trong lúc da thịt thân mật, cô cũng không có xấu hổ như vậy, bây giờ lại nóng như bị ai tát vào mặt.
“Tùy tiện… xăm đi.” Giọng Thẩm Lâm Hoan căng thẳng, tùy tiện nhai một miếng bánh, mùi vị nhạt như nước ốc.
Hình xăm ấy dường như đã quá cũ, đường nét rất nhỏ và mảnh, nếu không tinh ý nhìn thì hoàn toàn không thấy. Chuyện này cô đã quên, nếu còn nhớ thì trước khi kết hôn đã tẩy sạch rồi.
Lục Nghiêu gật đầu, không có phát biểu ý kiến, chỉ nói: "Được, cứ xăm.”
Câu nói đó, thật lạnh lùng làm sao.
Từng chữ cái nguệch ngoạc xếp thành một dòng kẻ ngang, khi đánh vần từng chữ liền có thể nhận ra.
"Luyao."
*pinyin tên của Lục Nghiêu.
Những mũi kim được sử dụng rất mỏng, đường nét sạch sẽ, nhưng mực lại dày, khiến nó vô cùng nổi bật trên làn da trắng nõn của cô.
Chỉ là tình cờ tối hôm qua Lục Nghiêu mới phát hiện ra, khi ấy anh nhìn chăm chú vào hình xăm của cô một hồi lâu, không muốn tự mình đa tình nhưng ngoài tên anh ra Lục Nghiêu không nghĩ ra được lời giải thích thứ hai.
Cũng có thể đó chỉ là chiêu trò của người phụ nữ này để lấy lòng anh. Trước đây cô từ chối anh, làm nhục anh, nay lại bất đắc dĩ gả cho anh, đã vậy còn có cả thủ đoạn lấy lòng như này?
Lục Nghiêu không hỏi thêm câu nào, nếu không muốn nói, dù hỏi nữa cũng vô dụng. Vả lại, muốn biết gì thì sớm muộn gì anh cũng sẽ biết.
Thẩm Lâm Hoan thật sự không muốn nói, một số chuyện đã rõ ràng ngay trước mắt, nhưng cô lại giữ kín như bưng.
Hai người yên lặng ăn cơm, Lục Nghiêu không có ép hỏi cô, cũng không có hành động thân mật hơn, giống như chỉ là ôm cô ăn cơm.
Tám ngày thân mật cũng không khiến không khí giữa hai người tốt hơn chút nào.
-
Ở hôn lễ tám ngày trước, cô và Lục Nghiêu đóng vai một cặp vợ chồng hòa thuận trong đám cưới, buổi tối trở về phòng tân hôn, bầu không khí liền trở nên xa lạ.
Lúc đó Thẩm Lâm Hoan đầu óc rối bời, điều đầu tiên cô lo lắng chính là công việc của mình, cô nhậm chức vào bộ phận hành chính của tập đoàn nhà họ Lục, còn chưa bắt đầu công việc, sau đám cưới, cô sẽ làm trong cùng một công ty với anh. Thực ra cô không muốn chút nào, nhưng đây đều là sự sắp xếp của các bậc cha chú dựa trên nhiều lần cân nhắc khác nhau, hiện tại cô tạm thời không thể từ chối.
Mối quan hệ của cô với Lục Nghiêu cũng là một vấn đề đau đầu, cả hai đã biết nhau từ khi còn nhỏ, nhưng tiếc rằng bọn họ không phải là thanh mai trúc mã tốt đẹp, thay vào đó, cô đã từ chối lòng tốt và lời tỏ tình của anh nhiều lần đến nỗi sau này anh trở nên thù địch với cô. Thậm chí anh còn từng phát ngôn bừa bãi: Nếu tôi còn quan tâm đến Thẩm Lâm Hoan nữa, cô ấy sẽ còn khinh thường tôi.
Thẩm Lâm Hoan từng cho rằng dù sao vận mệnh không có giao nhau, cho nên anh có ghét bỏ cô hay không cũng không quan trọng.
Nhưng bây giờ…
Lục Nghiêu không phải là kiểu người dễ dàng tha thứ cho người khác, trong mắt của mọi người anh là người tàn nhẫn, có thù tất báo. Nếu ở thời cổ đại, đó là hình ảnh của một bạo quân.
Trong phòng tân hôn, Thẩm Lâm Hoan ngồi trên giường chờ Lục Nghiêu tan tiệc. Cô nghĩ, tốt nhất là anh nên uống say rồi ngủ thiếp đi khi về tới phòng, dù đã xây dựng tư tưởng nhưng cô vẫn chưa thực sự muốn đối mặt với anh ngay lúc này.
Đáng tiếc cô đã sai, lúc Lục Nghiêu bước vào anh rất tỉnh táo. Tỉnh táo tới mức cô thấy được sự chế nhạo và hờ hững trong mắt anh. Tất cả như thể muốn nói rằng: Cô có từ chối cũng không đem lại ích lợi gì, cuối cùng cũng sẽ rơi vào tay tôi.
Cô im lặng một lúc, chợt thắc mắc tại sao anh lại đồng ý kết hôn.
Để tát vào mặt cô sao?
Không thể nào, cô không đáng để bị như vậy.
Lục Nghiêu tùy ý cởi áo khoác vest ném lên sô pha, không nói lời nào lập tức đi tắm rửa không quan tâm đến Thẩm Lâm Hoan, giống như người ngồi trên giường không phải cô dâu mới cưới của hắn, mà là một người không liên quan.
Cô cứ ngẩn ngơ ngồi đó cho đến khi anh lại xuất hiện trước mặt cô.
Thành thật mà nói, Lục Nghiêu thực sự rất đẹp trai, dáng người chuẩn, tay chân dài, vai rộng, eo hẹp, tùy ý mặc một chiếc áo choàng tắm, có vẻ giống một người mẫu nam có thể đi quay quảng cáo áo ngủ ngay lập tức.
Cho nên, khi Lục Nghiêu tỏ tình với cô lúc còn đi học, không ai có thể hiểu tại sao cô lại từ chối anh.
Suy cho cùng, với gia cảnh và điều kiện của cô, trong mắt người khác, việc được Lục Nghiêu sủng ái không khác nào một món quà trời ban.
Thẩm Lâm Hoan chăm chú nhìn anh một hồi, sau đó gọi một tiếng: "Lục Nghiêu..." Cô muốn cả hai đều vui vẻ trò chuyện chứ không xa lạ như bây giờ!
Lục Nghiêu nhìn cô trong chốc lát, thấy bộ dạng phiền muộn và rối rắm của cô, đột nhiên cười nhạo: “Rất không cam lòng sao?” Giọng điệu đó lại như muốn nói: Không cam lòng cũng vô dụng.
Thẩm Lâm Hoan cau mày lắc đầu nguầy nguậy: “Không có.” Vốn dĩ cô lấy hết dũng khí lại bị lời nói của anh làm cho rối loạn, khiến cô nhụt chí.
Không có gì là không cam lòng, còn có chút may mắn khi bản thân được gả cho anh chứ không phải ai khác.
Thật ra cô cũng rất thích anh, nhưng trong tình huống hiện tại, không thích cũng không sao, chính vì cô thích nên có chút xấu hổ. Cô thỉnh thoảng nghĩ đến thái độ nịnh nọt của nhà họ Thẩm đối với Lục Nghiêu, lại cảm thấy cuộc hôn nhân này cô không có tư cách, địa vị gì cho nên cô cũng không trách anh có thái độ như vậy.
Kể từ khi biết được tin kết hôn, cô đã nghĩ cách làm thế nào để hòa hợp với anh, nhưng tiếc là cô không có đầu mối hoặc có lẽ là vì cô biết anh quá rõ. Lục Nghiêu là một người nhiều tâm tư, cô không thể nào lường trước hết được.
Đám cưới của cả hai do bố mẹ hai bên tổ chức, thậm chí lễ phục của hai người đều được mặc thử ở nhà trước khi kết hôn, không hề diễn tập, thậm chí không có một cuộc gặp mặt tượng trưng nào trước khi kết hôn.
—— Anh không muốn gặp cô, nhà họ Thẩm cũng không dám chỉ trích anh kiêu ngạo, bất lịch sự.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT