Lục Nghiêu nhớ tới lúc Thẩm Lâm Hoan còn nhỏ, khoảng chừng ba tuổi, cô nói vậy cũng không phải không có đạo lý.
Ngày đầu tiên cô đến nhà trẻ, vì sợ rời xa bố mẹ mà khóc một trận lớn, sau đó bị mẹ cô kéo vào trong góc tát hai cái, cảnh cáo cô không được làm ra những hành động mất mặt như vậy, cũng không được làm mất mặt bà ta.
Cô bé mới bốn tuổi mở to đôi mắt nhìn mẹ, bộ dáng như thể bị ai bóp nghẹt cổ vậy, cả người run rẩy, đôi mắt sợ hãi nhìn mẹ, từ khi còn nhỏ cô đã là một đứa trẻ bướng bỉnh, hiếu thắng, cô gồng mình không cho phép bản thân trở thành một đứa trẻ làm bố mẹ mất mặt.
Cảnh tượng đó đúng lúc bị Lục Nghiêu nhìn thấy, Lục Nghiêu khi ấy còn nhỏ, anh thật sự không hiểu nổi, khóc thì cứ khóc thôi, trời rồi cũng sẽ đổ mưa, con gái cũng phải lấy chồng, ai lại đi ngăn một đứa bé đi nhà trẻ khóc chứ!
Nhưng Thẩm Lâm Hoan thật sự ngừng khóc rồi, chỉ là thân thể cô không ngừng phát run, cô được thầy giáo dẫn vào lớp.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp. Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT