Chí Hôn

Chương 9


1 năm

trướctiếp

Lục Nghiêu nhớ tới lúc Thẩm Lâm Hoan còn nhỏ, khoảng chừng ba tuổi, cô nói vậy cũng không phải không có đạo lý.

Ngày đầu tiên cô đến nhà trẻ, vì sợ rời xa bố mẹ mà khóc một trận lớn, sau đó bị mẹ cô kéo vào trong góc tát hai cái, cảnh cáo cô không được làm ra những hành động mất mặt như vậy, cũng không được làm mất mặt bà ta.

Cô bé mới bốn tuổi mở to đôi mắt nhìn mẹ, bộ dáng như thể bị ai bóp nghẹt cổ vậy, cả người run rẩy, đôi mắt sợ hãi nhìn mẹ, từ khi còn nhỏ cô đã là một đứa trẻ bướng bỉnh, hiếu thắng, cô gồng mình không cho phép bản thân trở thành một đứa trẻ làm bố mẹ mất mặt.

Cảnh tượng đó đúng lúc bị Lục Nghiêu nhìn thấy, Lục Nghiêu khi ấy còn nhỏ, anh thật sự không hiểu nổi, khóc thì cứ khóc thôi, trời rồi cũng sẽ đổ mưa, con gái cũng phải lấy chồng, ai lại đi ngăn một đứa bé đi nhà trẻ khóc chứ!

Nhưng Thẩm Lâm Hoan thật sự ngừng khóc rồi, chỉ là thân thể cô không ngừng phát run, cô được thầy giáo dẫn vào lớp.

Thầy giáo cho cô lựa chọn chỗ ngồi theo ý mình.

Cô đi đến cái bàn cuối góc lớp.

Lúc đó Lục Nghiêu nghĩ. Cô nhóc này bị đánh đến mức tự kỉ luôn rồi!

Sau này Lục Nghiêu thường xuyên nhìn thấy Thẩm Lâm Hoan bị đánh, mỗi lần bị đánh đều vì những lý do rất kỳ quái, hơn nữa trước giờ chưa từng trùng nhau, vì vậy anh đưa ra một kết luận, không phải Thẩm Lâm Hoan là đứa trẻ không nghe lời, mà do mẹ của cô quá đáng, thích vạch lá tìm sâu.

Đến mẹ của Lục Nghiêu, Triệu Khanh Chi cũng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đứa trẻ này thật tội nghiệp. Thật không hiểu Trình Chi Lâm đang nghĩ cái gì mà.”

Lên tiểu học, cởi bỏ vẻ bề ngoài béo ú, Thẩm Lâm Hoan trở thành một cô bé rất xinh đẹp trong lớp, cũng có thể nói là xinh đẹp nhất, Trình Chi Lâm đã tận lực bồi dưỡng con gái thành một thục nữ xinh đẹp, tài năng. Theo như lời bà ta cần phải hạn chế nghiêm ngặt hành động của cô, không được giao lưu với những người bạn hư hỏng, không cho cô chạy nhảy lung tung, không được ăn đồ ăn ở căn tin trường, không được ăn đồ ăn vặt linh tinh,...

Đến khi học trung học vẫn như vậy, có một ngày cô lại làm mẹ cô tức giận, không kịp ăn sáng đã đến trường, năm đó anh họ của Thẩm Lâm Hoan và Lục Nghiêu cùng tuổi cùng lớp, anh ta la hét om sòm, nói Thẩm Lâm Hoan vì ngủ nướng chây lì nên bị mắng, cô còn bị phạt không được ăn sáng.

Lúc nói câu này, Thẩm Lâm Hoan đang ở trong lớp anh ta, anh ta cố ý nói lớn cho cô nghe thấy.

------ Thẩm Lâm Hoan là lớp trưởng lớp nghệ thuật, thầy giáo lớp nghệ thuật một mình dạy hai lớp, Thẩm Lâm Hoan đến văn phòng nộp bài tập, sau đó thay thầy đến lớp đưa tài liệu.

Cô gái xinh đẹp, bị anh họ chế giễu vì chuyện ngủ nướng bị mẹ phạt.

Cả lớp cười ầm lên, vẫn may có một cô bé tốt bụng, cảm thấy tội nghiệp cô bé lớp 6 thấp bé này, nên bất bình thay cô: “Đừng có cười nữa.”

Không có ai nghe thấy, có người nghe thấy cũng không thèm quan tâm, một số chàng trai bị cô từ chối như tìm được cớ xả giận từ chuyện này, bọn họ cười run cả người: “Yo, người đẹp của chúng ta thích nằm ỳ trên giường cơ à?”

Thẩm Lâm Hoan mắt điếc tai ngơ, chỉ là lông mày hơi nhíu lại, đặt tài liệu gọn gàng trên bàn.

Lục Nghiêu khi đó ở trường được coi như một vị chúa tể, bởi gia đình anh giàu có, quyền thế, nên không một ai dám gây rối với anh, anh khó chịu, nhăn mặt mắng một câu: “Mấy người bị bệnh à?”

Sau đó lại tức cau có mắng vào tất cả những người đang nhìn anh: “Đều im mồm hết cho tôi! Cười gì mà cười? Có cái gì đáng cười chứ?”

Thẩm Lâm Kiệt vẫn không tha, chạy theo chế nhạo Thẩm Lâm Hoan: “’Yo, đói không hả, có cần anh đây mua cho em ít đồ ăn không hả?” Anh ta cố tình kéo dài một tiếng “Hả~” để chọc tức cô: “À hay thôi đi, mẹ em không cho em ăn bậy bạ mà. Chậc chậc, đáng thương thật đó. Anh nói không phải chứ, mấy lời này có tác dụng không?”

Anh ta không ngừng trêu chọc, Thẩm Lâm Hoan chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái, anh ta cứ lì mặt bám theo giễu cợt cô, kéo quần áo cô: “Nói chuyện với mày đấy! Điếc à?”

Sau đó thấy Thẩm Lâm Hoan đi đến hướng nhà vệ sinh, Thẩm Lâm Kiệt cũng theo sau, giống như chỉ khi theo sau cô anh ta mới tìm thấy cảm giác tồn tại của mình, sau đó Thẩm Lâm Hoan đẩy anh ta vào buồng vệ sinh rồi đánh anh ta.

Thẩm Lâm Kiệt là một tên vô dụng, Thẩm Lâm Hoan từ nhỏ đã theo học đủ các loại lớp khiêu vũ, võ thuật, đánh bại anh ta là điều rất dễ dàng, nhưng khi mọi người nhìn thấy anh ta bị Thẩm Lâm Hoan đẩy vào buồng vệ sinh vẫn ôm bụng cười toe toét, hồi sau khi nghe thấy tiếng la hét đau đớn của Thẩm Lâm Kiệt, mới biết anh ta bị đánh, nhưng vẫn có người không tin anh ta bị một cô gái đánh một trận kịch liệt như vậy, lại vỗ vai anh ta: “Giả vờ gì chứ!”

Thẩm Lâm Kiệt đi một bước ho một tiếng, mấy đứa bạn xấu của anh ta còn lật quần áo anh ta lên nhìn, thật ghê gớm, toàn thân đều bị thương xanh tím, thật là dọa người mà.

Có người nghe thấy lúc Thẩm Lâm Hoan nói chuyện, cô gằn giọng nói: “Anh cứ về nhà mách lẻo đi! Nói tôi đánh anh đó. Năm sau tôi nhảy lớp rồi, nhảy đến lớp các anh đó, lúc mẹ anh xem bảng thành tích của anh nhất định sẽ thấy tên tôi đứng đầu tiên, tôi thứ nhất, còn anh đứng thứ mấy hả, tôi muốn khiến anh ngày này qua tháng nọ bị dày vò mới hả hê.”

Rất nhiều người cười nhạo Thẩm Lâm Kiệt ngu ngốc, bị em họ mình chế giễu, rồi cười Thẩm Lâm Hoan quá kiêu căng ngạo mạn, ăn may nắm được điểm yếu của anh trai cô. Thẩm Lâm Kiệt tức giận như vậy bởi vì Thẩm Lâm Hoan quá ưu tú, người nhà đều vì cớ này mà mắng anh ta.

Nửa kì sau, Thẩm Lâm Hoan thực sự nhảy lớp, cô tự mình học tập, vượt qua được kì thi cuối kì năm lớp 7, được nhảy thẳng lên luôn.

Sau đó tất cả mọi người trong lớp đều nhốn nháo, nói Thẩm Lâm Hoan kiêu ngạo chỗ nào, cô quả thật quá trâu bò rồi.

Về lý thuyết rất khó để nhảy lớp, 5 năm nay mới có 3 người có thành tích cao để nhảy, điều kiện khắc nghiệt không nói, lại còn rất phiền phức. Thẩm Lâm Hoan là người thứ ba đó. Không nói đến thành tích, chỉ riêng nghị lực đó đã đủ trâu bò rồi.

Lúc đó còn có người nói rằng: “Sau khi thi xong đi hỏi các học bá, các học bá đều rất khiêm tốn, nói thi được một nửa là tốt rồi, nói không làm bài được tức là làm rất tốt. Nhưng nếu bạn hỏi Thẩm Lâm Hoan, cô nói không tồi, thì chắc chắn là không tồi, cô nói không tốt... không, cô không có lúc nào không tốt cả.”

“Tôi trước giờ chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của bản thân.”

Người như cô ấy, thật sự một chút cũng không thay đổi.

Thẩm Lâm Hoan từ văn phòng bước ra, Lục Nghiêu không kiềm được cười một tiếng.

Giữa tầng 38 và tầng 49 có khu vực ở giữa, là khu vực nghỉ ngơi công cộng, Amanda ở trong đó rất lâu rồi, cô ta cảm thấy mặt mình như bị người khác đánh vậy, nóng rát như bị thiêu đốt.

Giờ nghỉ trưa, cô ta cầm điện thoại liên tục xem tin tức về Tôn Uyển Nhi.

Đã lâu lắm rồi cô ta chưa xem được tin tức vui vẻ như vậy, thậm chí giải trí trong cuộc sống gì đó, từ lúc cô ta tốt nghiệp xong về nước rồi vào Phong Thần đến hiện tại, cũng được hơn một năm rồi, cô ta dường như đã hủy bỏ tất cả.

Tận tâm với công việc.

Vị trí trước đây của cô ta chính xác mà nói là trợ lý hành chính của tổng giám đốc, vị trí này khác biệt so với trợ lý tổng giám đốc. Trợ lý hành chính là thuộc về hạng mục hành chính, nhưng trợ lý tổng giám đốc thì có địa vị giống như quản lý cấp cao.

Cô ta muốn thay thế vị trí của Trình Lẫm từ rất lâu rồi.

Cũng cảm thấy đây là một chuyện rất hợp tình hợp lý, vì vậy cô ta hoàn toàn không có cách nào chấp nhận được người khác chen chân vào.

Lúc Thẩm Lâm Hoan vào làm việc ở văn phòng tổng giám đốc, cô ta liền không thích cô, quả nhiên trực giác của con người không phải không có lý do mà.

Amanda chăm chú xem đi xem lại tin tức, còn lấy một cây bút ra ghi chú lại.

Tổng giám đốc đầu tư của IO Triệu Kỳ Nhiên năm nay 37 tuổi, vợ anh ta Đàm Huệ là con gái của ông chủ, anh ta nhờ vào sự giúp đỡ của vợ mới leo lên được chức giám đốc.

Tôn Uyển Nhi năm nay 21 tuổi, so với một đám thực tập sinh hiện nay cô ta cũng tính là lớn tuổi rồi.

Nhưng cô ta rất nổi tiếng, có một khuôn mặt xinh đẹp, hướng đến hình tượng mỹ nhân có phong cách gợi cảm, quyến rũ, thật ra chính là kiểu người cởi mở, phóng thoáng.

Cô ta đã đóng phim trước khi làm thực tập sinh, trong lúc quay phim thì quen biết với Triệu Kỳ Nhiên.

Một cô gái trẻ trung, xinh đẹp vì muốn lấy được nhiều lợi ích mà gian díu với một người đàn ông đã có vợ, sau đó bị chính thất phát hiện rồi xé nát bộ mặt thật trước mọi người.

Nhưng trùng hợp là, Tôn Uyển Nhi không phải con gái của một gia đình bình thường, mà bố cô ta là Trương tổng, Trương Khể Minh, Trương tổng từ tay trắng mà dựng nên cơ đồ, lúc sự nghiệp phát triển ông ta đã ly hôn vợ, lấy một người phụ nữ xinh đẹp khác.

Tôn Uyển Nhi từ lúc 11 tuổi bắt đầu sống với mẹ, người lớn trong nhà họ Trương vẫn còn tư tưởng cổ hủ trọng nam khinh nữ, vì vậy Trương Khể Minh đối với việc vợ sinh con gái rất bất mãn, cũng không thương Tôn Uyển Nhi, sau khi ly hôn ông ta dường như không muốn tranh giành quyền nuôi con với vợ, dứt khoát ném vào tay vợ cũ nuôi dưỡng, chỉ đều đặn mỗi tháng gửi một chút sinh hoạt phí.

Dù nghĩ thế nào Amanda đều cảm thấy đây không phải là chuyện mà tổng giám đốc nên để tâm đến, chuyện hợp tác giữa Khai Nguyên và Phong Thần như ván đã đóng thuyền rồi, vậy mà lại để xảy ra sai lầm trong quan hệ công chúng, có điều chuyện này cũng dần dần hạ nhiệt rồi, từ từ xử lý sẽ ổn thôi. Tôn Uyển Nhi mặc dù là con gái của Trương tổng, nhưng cô ta không được bố yêu quý, cũng không có ai đằng sau chống lưng, phải dễ dàng kiểm soát mới đúng.

Đến hiện tại vẫn chưa có bằng chứng xác thực Trương tổng và Tôn Uyển Nhi là cha con, dựa vào năng lực quan hệ công chúng của Phong Thần, nhất định có thể trấn an dư luận.

Chỉ là thái độ của vợ Triệu Kỳ Nhiên thật sự khiến người ta thấy khó hiểu, cô ta không tiếc công sức hủy hoại Tôn Uyển Nhi, chuyện đó đối với bản thân cô ta và chồng dường như còn mang đến tổn thất lớn hơn, Tôn Uyển Nhi chẳng qua chỉ là nổi tiếng nhờ một số chương trình mà thôi, thậm chí còn lâu lắm mới chính thức bước vào cánh cửa của làng giải trí, Đàm Huệ lại đi làm ầm ĩ lên, chẳng qua cũng chỉ làm cho giới giải trí mất đi một người mới, còn IO sẽ bị ảnh hưởng hình ảnh nghiêm trọng.

Nhưng mấy đứa con gái nhà giàu ngu ngốc cũng không hiếm lạ gì, có một số người chỉ là thứ rác rưởi vô dụng, làm việc gì cũng dựa vào tâm trạng mà bất chấp hậu quả.

Cô ta càng xem càng buồn bực, không biết còn bao nhiêu điều cô ta không để ý đến nữa, cũng không hiểu vì sao Lục tổng lại tức giận như vậy.

Cô ta gọi một cuộc điện thoại sang bên giải trí Phong Thần nói bóng nói gió với những người có tiếp xúc hạng mục Khai Nguyên để hỏi thăm tình hình.

Sau đó vô tình biết được một câu chuyện nhỏ, Triệu Kỳ Nhiên và vợ hai của Trương tổng hồi còn niên thiếu từng là người yêu, do Trương Khể Minh chen chân vào nên Triệu Kỳ Nhiên không thể không chia tay với Từ Du, sau này Triệu Kỳ Nhiên vì muốn trả thù Từ Du nên mới bám theo Đàm Huệ, trở thành con rể nhà họ Đàm.

Amanda đột nhiên giật mình, hình như cô ta cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, nếu như là như vậy, thì việc Đàm Huệ tận lực làm lớn chuyện, không phải chỉ vì muốn trả thù Tôn Uyển Nhi nữa, mà còn muốn công khai chuyện chồng cùng với bạn gái cũ Từ Du chưa dứt tư tình, một khi chuyện này bị lộ ra, sẽ kéo theo chuyện Từ Du có bạn trai năm đó, cùng với chuyện Trương Khể Minh với vợ cùng nhau vượt lên nghịch cảnh phơi bày ra ngoài ánh sáng.

Khi Trương Khể Minh đang chìm trong hỗn loạn, dự án căn hộ dành cho tình nhân của Khai Nguyên và Phong Thần, cùng với ngành khách sạn đều sẽ là địa bàn mới của Lục thị, dự án hợp tác với Khai Nguyên vô cùng quan trọng, đối tượng hướng đến chủ yếu giới trẻ, nếu như chuyện này bị phát hiện, vậy việc tuyên truyền sự đẹp đẽ của tình yêu với mối tình lãng mạn giữa những người yêu nhau sẽ trở thành trò cười, hơn nữa khi chuyện này ngập tràn trên mặt báo, dự án dù không sụp đổ hoàn toàn cũng sẽ bị tụt giá thảm hại.

Amanda toát mồ hôi lạnh. Cô ta không thấy mình đã làm sai, chỉ nghĩ là một sơ suất nhỏ mà thôi. Hơn nữa cô ta cực kỳ nghi ngờ, Thẩm Lâm Hoan có phải đã sớm biết nội tình hay không, nếu không thì sao cô có thể từ một thứ nhỏ như vậy mà biết hết chứ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp