Xe chạy thẳng một mạch vào sân, đây là một biệt thự Trung Hoa cổ điển, tinh tế và tao nhã.
Hai người bọn họ vừa bước vào cửa chính, đã có người làm chạy ra đón, Trình Lẫm đem quà cáp từ trong cốp xe ra.
Người làm nhận lấy, nhìn Lục Nghiêu và Thẩm Lâm Hoan cười chào hỏi.
Giọng nói của một bà cụ vang lên: “Thập Nhất kết hôn rồi liền không giống như trước nha! Về nhà còn mang theo quà cáp.”
Bà cụ vừa nói là người chăm lo cuộc sống hàng ngày ở chỗ này, Lục Nghiêu nhìn thấy bà đều tôn trọng mà gọi một tiếng bà Tưởng.
Lục Nghiêu nâng cằm, hỏi: “Đều ở trong đó ạ?”
Bà Tưởng trả lời: “Ngoại trừ bác hai của con, còn có tiểu thất và tiểu cửu, đều trở về rồi.”
Đột nhiên Thẩm Lâm Hoan có chút lo lắng, cô không biết cách chung sống với người lớn, từ nhỏ cô đã bị bố mẹ kiểm soát mãnh liệt, bởi vậy tính cách ương bướng, dù có bạo lực cũng không chịu hợp tác của cô cũng từ đó mà hình thành, bây giờ làm thế nào để gần gũi với trưởng bối, cô thật sự không biết.
Lục Nghiêu quay đầu nhìn cô một cái, vẫn ánh mắt phức tạp như cũ. Khi nãy lúc Thẩm Lâm Hoan hỏi anh “Như thế được rồi chứ?”, anh thật sự muốn cạy não cô ra để nhìn xem rốt cuộc bên trong chứa thứ gì.
Thẩm Lâm Hoan vẫn còn ngẩn người, đột nhiên Lục Nghiêu nắm lấy tay cô để trên khuỷu tay mình. Lúc này Thẩm Lâm Hoan mới phản ứng lại, nắm lấy khuỷu tay anh.
Trong phòng khách có rất nhiều người đang ngồi quây quần trò chuyện với nhau, Thẩm Lâm Hoan không nhận ra hết được, bởi hôn lễ làm gấp gáp, Lục Nghiêu cũng không chịu hợp tác vì vậy cô và Lục Nghiêu không thể chào hỏi hết tất cả mọi người. Chỉ có thể gặp mặt chớp nhoáng trong hôn lễ.
Mẹ cô cũng có nói qua: “Mẹ của Lục Nghiêu chính là một phu nhân nhà giàu không ra gì, quá kiêu căng ngạo mạn, bố của nó cũng chẳng coi ai ra gì. Bác cả và bác hai của nó cũng đã tranh đấu nhiều năm, vẫn chưa giải quyết được gì. Kiểu gia đình như bọn họ, con gả qua đó, cẩn thận một chút vẫn hơn.”
Khi đó Thẩm Lâm Hoan cảm thấy gia tộc giàu có đúng là sâu như biển cả, có điều lúc này...
Em họ Thập Nhị của Lục Nghiêu, đang quấn lấy anh hai đòi mua túi: “Anh hai, anh sẽ không tiếc với em một cái túi đúng chứ!”
Anh hai Lục Úc đẩy tay của em họ Thập Nhị ra: “Nói anh trai của em mua cho.”
“Anh trai em keo muốn chết, em không thèm đòi anh ấy.”
“Anh có còn là người anh mà em yêu quý nhất không hả!”
Anh trai của cô ấy cầm một cái gối ném qua: “Em một ngày mua một cái, sao em không mua luôn cả cửa hàng đi.”
Thập Nhị ngửa cổ lên nói: “Em mà có tiền em đã mua cả dây chuyền sản xuất của người ta rồi.”
“Ha, em còn biết mình không có tiền à! Không có tiền thì phải lo học thêm đi.”
Em Thập Tam vỗ tay: “Chị thật dũng cảm!” quay đầu lại nhìn thấy Lục Nghiêu, lập tức kinh ngạc: “Woa, tổng giám đốc về rồi, anh trai giám đốc mua một cái túi chứ?”
Mắt Thập Nhị cũng sáng lên, nhanh nhảu chạy tới, bắt lấy tay Thẩm Lâm Hoan: “Chị dâu, bộ sưu tập của nhà họ C siêu đẹp luôn, chị nói anh em mua cho chị một cái đi.” Sau đó lén lút nói thầm vào tai Thẩm Lâm Hoan: “Chị dâu à, mua ba cái nha, chúng ta mỗi người một cái, em lấy mấy tấm ảnh xấu xí nhất của anh Thập Nhất đổi với chị, chỗ em gái em còn có một bài văn hồi trung học của anh Thập Nhất nữa.” Tiểu Thập Nhị và Tiểu Thập Tam là chị em sinh đôi.
Nói rồi, Thập Nhị kéo Lục Nghiêu: “Đại thẳng nam. Anh đã bao giờ mua túi cho chị dâu chưa?”
Lục Nghiêu ghét bỏ lấy tay cô ấy ra, sau đó phủi lại chỗ áo bị cô ấy túm nhăn, hơi giật mình nhìn qua Thẩm Lâm Hoan, khóe môi cong lên: “Đừng có nói là ý của chị dâu em, anh, không, thể, nào, mua cho em!”
Lục Thập Nhị tức giận lau tay thật mạnh lên tây trang của anh để xả giận: “Hôm nào đó em nhất định sẽ mang hết chuyện xấu xa và xấu hổ của anh nói cho chị dâu.”
Tiểu bối ồn ào, bác cả Lục Định Trác quát lớn: “Yên lặng hết cho bác, ồn ào đau cả não.”
Lục Úc bưng ly trà nhấp một ngụm, ra hiệu Lục Nghiêu ngồi xuống: “Gấp gáp gọi em đến, mấy ngày nay chắc em bận phát điên rồi nhỉ?”
Lục Nghiêu hừ nhẹ; “Nếu anh đồng ý vào công ty giúp em, em đâu đến nỗi bận như chó thế này?”
Lục Úc lắc đầu: “Anh tội gì phải ôm mấy thứ đó vào người.”
...
Lục Thập Nhị vừa mới buông tha cho Thẩm Lâm Hoan, mẹ của Lục Nghiêu, Triệu Khanh Chi đã vẫy tay với cô, Thẩm Lâm Hoan hồi hộp bước qua.
Triệu Khanh Chi chăm sóc bản thân quá tốt, cho dù Thẩm Lâm Hoan có gọi là chị, cũng không có gì quá đáng. Khi còn trẻ bà ấy là diễn viên kịch nói, dù đứng trong đám đông cũng nổi bật nhất bởi vẻ ngoài xinh đẹp mỹ miều này, nhưng thoạt nhìn qua sẽ có cảm giác hơi lạnh lùng.
Lúc này mỹ nhân đang cười rất hiền hòa.
So với trước kia Thẩm Lâm Hoan tưởng tượng quả thật không giống nhau, trước đây cô đã chuẩn bị tâm lý thật vững chắc cho bản thân, lúc diễn ra hôn lễ cô không có quá nhiều hiểu biết về nhà họ Lục, cho nên đều cảm thấy rất lo lắng, trong đầu cô đã dự kiến biết bao tình huống có thể xảy ra, ví dụ như châm biếm, mỉa mai, vắng vẻ, chậm trễ,...
Đối với những điều này cô cũng không xa lạ gì, từ nhỏ đến lớn vì tính cách lạnh lùng và thường bị bố mẹ đánh đập, nên quan hệ giữa cô và người khác không giống nhau. Đối với cô cũng xem như thuận buồm xuôi gió.
Nhưng từ khi bước vào cửa đến giờ, cô vẫn đang chìm trong một loại cảm xúc rất mịt mù, những lời cảnh cáo và chỉ dạy của bố mẹ vẫn văng vẳng bên tai, nhưng hiện thực trước mắt đã lệch hoàn toàn so với quỹ đạo mà cô tưởng tượng.
Triệu Khanh Chi nắm lấy tay Thẩm Lâm Hoan: “Mấy ngày trước mẹ nghe nói, Thập Nhất nói mang con đi hưởng tuần trăng mật, hóa ra là để con ở nhà à?”
Sắc mặt Thẩm Lâm Hoan hơi sững lại, thứ nhất vì không có chuẩn bị từ trước, nên hiện tại cô không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể căng thẳng mà gật đầu một cái.
Triệu Khanh Chi quay đầu, dùng hết sức lực mắng Lục Nghiêu: “Lục Thập Nhất, con đưa vợ mình đi hưởng tuần trăng mật mà còn không chịu lên kế hoạch, không phải mẹ đã cho con rất nhiều ý kiến à, cuối cùng con lại không chịu đi nơi nào có phong cảnh đẹp, lãng mạn một chút, mà lại chọn ở nhà?”
Lúc này Lục Nghiêu đang cùng bác cả uống trà, trong tay đang cầm một ly sứ nhỏ, ung dung nhấp một ngụm, mặt không đổi sắc nói: “Vợ của con muốn ở nhà cùng con, chuyện này mà mẹ cũng muốn quản.”
Triệu Khanh Chi trừng mắt nhìn anh, quay đầu lại cầm lấy tay Thẩm Lâm Hoan: “Thiếu hiểu biết, con cứ kệ nó!”
Cô vẫn luôn nghĩ rằng 9 ngày đó là anh tâm huyết dâng trào muốn trả thù cô, nhưng tất cả mọi người đều biết Lục Nghiêu đưa cô đi hưởng tuần trăng mật. Cô cứ nghĩ rằng tuần trăng mật chỉ là một lý do, nhưng bây giờ mẹ của Lục Nghiêu nói như vậy... giống như là đã lên kế hoạch từ trước rồi.
Thái độ của nhà họ Lục đối với cô, tất cả đều ngoài dự kiến!
Thẩm Lâm Hoan nhìn về phía Lục Nghiêu, cô không thể không thừa nhận, nơi đây hoàn toàn lạ lẫm với cô, Lục Nghiêu là người duy nhất cô có thể dựa vào.
Giống như tâm linh tương thông, Lục Nghiêu cũng ngước mắt lên, hai người nhìn nhau một lúc, không biết là do anh không nhìn ra sự cầu xin giúp đỡ trong ánh mắt cô, hay là cố ý làm ngơ, mà quay lại, tiếp tục thưởng trà.
Thâm Lâm Hoan tâm trạng nặng nề, nói chuyện với Triệu Khanh Chi một lúc, mấy em họ biết được lúc Lục Nghiêu đi học đã từng theo đuổi cô, thì chăm chú quan sát cô, rồi tấm tắc khen ngợi: “Anh Thập Nhất của em đúng là thấy sắc nổi lòng tham mà. Chị dâu à chị đẹp quá đi.’
Người của nhà họ Lục thật sự rất nhiều, mấy chục người ngồi trong phòng khách to như vậy, nhưng vẫn có cảm giác hơi chật chội, bà nội lớn tuổi rồi nên đã ngủ một lát, lúc bọn họ đã nói chuyện được một lúc bà mới từ trên lầu bước xuống, thấy Thẩm Lâm Hoan, cố ý đeo mắt kính vào, vẫy tay với cô: “Lại đây, bà nhìn xem nào.”
Năm đó bà oai phong một cõi, chồng bà khai phá thị trường hải ngoại, còn bà hỗ trợ cho toàn bộ phụ nữ của đại lục Trung Hoa. giỏi giang, dũng cảm và kiêu ngạo, giới báo chí gọi bà là hình mẫu của nữ giới.
Có lẽ vì đã lớn tuổi, nên tính tình cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, lúc Thẩm Lâm Hoan bước tới, đã nhìn ra sự hiền từ trên khuôn mặt ấy.
Thẩm Lâm Hoan cung kính gọi một câu: “Bà nội.”
Bà Quan đã có chuẩn bị từ trước, lấy từ trong tay bảo mẫu phía sau một cái hộp, mở ra, lấy chiếc vòng bên trong đưa tới cho cô, mặt mày hiền hòa: “Đây là quà gặp mặt của cháu dâu. Biết mấy đứa không thích ngọc này nhưng đây là tâm ý của bà nội đó. Mấy thứ thời thượng chút, thì để A Nghiêu mua cho con.”
“Bà nội, con...”
Triệu Khanh Chi ngồi bên tiếp lời: “Cái này bà nội cho con. Chiếc vòng tay ngọc bích này là của bà nội của bà nội con để lại đó.”
Bố mẹ của bà Quan đã mất từ lâu, bà là do một tay bà nội nuôi nấng, bà Quan đều nhớ về bà với thái độ rất kính trọng, đó là điều rõ như ban ngày. Thẩm Lâm Hoan đột nhiên có chút do dự, cô nghĩ tới một bài viết hay được tranh luận trên truyền thông: Có khi nào đây là bài kiểm tra dành cho cô?
Không biết từ lúc nào Lục Nghiêu đã đi tới, lúc cô sắp cởi vòng tay ra lần nữa, điềm đạm nói: “Da mặt sao lại mỏng như vậy?”
Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía bà nội, gương mặt cuối cùng cũng có chút ý cười: “Con thay Hoan Hoan cảm ơn bà nội, đồ quý giá như này bà đều mang ra hết rồi, bà nội thích cháu dâu đến vậy ạ!”
Bà Quan vỗ tay Lục Nghiêu: “Như thế nào, cháu có ý kiến à.”
Lục Nghiêu lắc đầu: “Cháu không dám, cháu sợ ông nội thấy sẽ lấy gậy đánh cháu mất.”
Bà Quan cười nhẹ, được Triệu Khanh Chi đỡ ngồi xuống, Thẩm Lâm Hoan ngồi bên cạnh, cô cảm thấy tình huống này, bản thân giống như những động vật nhỏ bị đi lạc, hoang mang và lạc lõng.
Nhưng mọi người dường như đều rất tự nhiên mà xem cô như người nhà, lúc nào cũng có người nói chuyện với cô, kéo cô vào các đề tài, khen cô xinh đẹp, khen cô có bằng cấp tốt, còn khen cô trước kia ở Thẩm thị làm hai cái hạng mục rất tốt, còn thuận tiện khen cô và Lục Nghiêu xứng đôi.
Bọn họ đều rất ăn ý mà không nói đến chuyện của nhà họ Thẩm, cũng không có nói đến chuyện hôn lễ vừa mới xong xuôi, nhà họ Thẩm đã gấp rút không chờ nổi dựa hơi nhà họ Lục để đi kéo đầu tư.
Cũng không nói chuyện suýt chút nữa nhà họ Thẩm đã thành thông gia với nhà họ Vân.
Thẩm Lâm Hoan thực sự không rõ người của nhà họ Lục là do lịch sự và sự giáo dục nên mới khách khí với cuộc liên hôn đầy lợi ích này như vậy, hay vẫn là xuất phát từ mục đích khác.
Thẩm Lâm Hoan cũng tự đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ thật lâu, cũng nghĩ không ra, những người này đối với cô khách khí như vậy là do đâu.
Nếu như nhà Lục và nhà họ Thẩm thay đổi thân phận, nhà họ Thẩm đối mặt với đối tượng liên hôn như vậy, chắc chắn sẽ là một căn phòng im ắng và đầy ánh mắt dò xét, quá đáng hơn thế còn đưa ra lời cảnh cáo, hăm dọa tránh để đối phương gây rắc rối cho mình.
-
Cuối cùng cũng tới giờ ăn cơm, một bàn dài đầy ắp người.
Đại khái sẽ dựa theo bối phận mà sắp xếp chỗ ngồi, bởi vì bác cả Lục Định Trác muốn để Lục Nghiêu ngồi cạnh để bàn bạc về cải tiến hạng mục, nên Lục Nghiêu ngồi ở gần trưởng bối, bác gái cả thay vào chỗ của Lục Nghiêu. Triệu Khanh Chi cũng nói một câu: “Không sao đâu, con qua đó ngồi đi! Nhà chúng ta không có nhiều quy tắc vậy đâu.”
Thẩm Lâm Hoan qua bên chỗ anh ngồi, Lục Nghiêu nhìn cô một cái, không nói gì, tiếp tục ngẩng đầu nói chuyện cùng bác cả ở đối diện.
Sa Cảng đến đảo Hải Châu, làng du lịch ở đảo Hải Châu là do Lục thị xây dựng, vì vậy nhất định phải lấy được Sa Cảng nếu không sẽ bị bóp chẹt ở giữa.
Trước đó bác cả của Thẩm Lâm Hoan, Thẩm Bá Cẩn cũng đã nhìn trung hạng mục đảo Hải Châu, vẫn luôn muốn góp một chân vào.
“Bác muốn đem một mảnh vịnh Thiển Thủy chia cho Bác Thịnh, Lâm Hoan cháu thấy thế nào?” Đột nhiên Lục Định Trác hỏi Thẩm Lâm Hoan một câu.
Bác Thịnh là xí nghiệp của nhà họ Thẩm, bác cả của cô đối với hạng mục đảo Hải Châu quả thật đã thèm nhỏ dãi từ lâu.
Nhưng mà...
Những người bên cạnh đều nhìn Thẩm Lâm Hoan, giống như giờ phút này bọn họ mới nhận ra cô là người nhà họ Thẩm.
“Cháu không biết bác cả đã có đánh giá toàn diện về Bác Thịnh hay chưa, nhưng theo những gì cháu biết, Bác Thịnh nuốt không trôi hạng mục này.” Thẩm Lâm Hoan hạ đũa, giọng nói nhẹ nhàng, chầm chậm nhưng vô cùng chắc chắn: “Ba năm tới cũng không được.”
Lục Định Trác quả thật có chút bất ngờ nhìn Thẩm Lâm Hoan, thản nhiên nói: “Thật ra vịnh Thiển Thủy cũng chỉ là một bộ phận rất nhỏ, cái bác muốn là cho bác cả cháu một cơ hội.”
Thẩm Lâm Hoan lắc đầu: “Không cần phải như vậy đâu ạ, bác ấy lấy được vịnh Thiển Thủy, nhất định sẽ tranh giành Kim Minh Sơn, vì vậy tốt nhất ngay từ đầu vẫn không nên đưa thì hơn.”
Lục Định Trác cũng có đánh giá về Bác Thịnh, nhưng không thể không thừa nhận, Thẩm Lâm Hoan đối với bác cả của cô tương đối hiểu rõ, theo ông ấy biết, Thẩm Bá Cẩn đã tự lót đường đi cho mình, chính là hướng tới hạng mục Kim Minh Sơn.
Nhưng thật ra Thẩm Lâm Hoan có thể nói đại một câu: “Đối với hạng mục này con không quá rõ, bác cả cứ làm theo ý mình đi ạ.”
“Chuyện này không vội, nói sau đi!”
...
Cơm nước xong xuôi, trên đường về nhà, Lục Nghiêu hỏi cô: “Lúc ăn cơm, vì sao cô lại nói như vậy?”
Trên mặt Thẩm Lâm Hoan không có biểu cảm gì, không nghĩ ngợi nhiều liền trả lời: “Ăn ngay nói thật.”
“Nếu như cô còn ở Bác Thịnh thì sao? Có phải sẽ giành lấy đảo Hải Châu không?” Đột nhiên Lục Nghiêu tò mò hỏi.
Thẩm Lâm Hoan gật đầu: “Tôi sẽ.”
“Vậy tại sao cô lại cho rằng bác cả cô sẽ không làm được?”
“Ông ấy không có cái năng lực đó, thuộc hạ dưới tay đều là rác rưởi, ăn không được cũng sẽ không nhè ra.” Thẩm Lâm Hoan là bậc con cháu, lời nói quả thật quá mức cuồng ngôn, nhưng Lục Nghiêu không nhìn ra chút tình cảm cá nhân nào từ sắc mặt của cô, giống như chỉ là thuật lại một lời nói đơn giản “có sao nói vậy”.
Lục Nghiêu vui vẻ nói: “Bác cả cô hà tất gì phải chèn ép cô chứ, nếu như nâng cô lên, sau này ông ta rút lui còn có thể về nghỉ hưu dưỡng lão. “
Thẩm Lâm Hoan quay đầu nhìn anh, ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc: “Sở dĩ Thẩm Bá Cẩn chèn ép tôi, bởi vì ông ta biết tôi sẽ trèo lên đầu ông ta, việc làm đầu tiên cũng là ép chết ông ta.”
Lục Nghiêu hơi nhướng mày: “Cũng khá ác độc đó.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT