Editor: Vân

Vài ngày sau đó, Thẩm Lâm Hoan cũng không chạm mặt Lục Nghiêu, cô luôn được đào tạo để làm quen với các công việc của văn phòng tổng giám đốc trước khi vào làm chính thức, mấy ngày này Lục Nghiêu đều không ở công ty, bình thường Thẩm Lâm Hoan cũng không có việc gì phải gặp mặt anh.

Khi đó Thẩm Lâm Hoan cũng không được phân công bất kỳ nhiệm vụ gì, chỉ phụ trách bưng trà rót nước, photo văn bản linh tinh, chủ yếu vẫn để làm quen với công việc văn phòng trước.

Văn phòng tổng giám đốc đối diện với phòng làm việc của Lục Nghiêu, mọi người ai ai cũng bận rộn với công việc của mình.

Văn phòng tổng giám đốc tổng cộng có 7 người, thêm một người mới là Thẩm Lâm Hoan và Trình Lẫm, tổng cộng có 9 người. Trình Lẫm cũng thuộc văn phòng tổng giám đốc, nhưng hầu như anh ta đều theo sát Lục Nghiêu, phụ trách hỗ trợ Trình Lẫm là Amanda, thật ra thì cô ta chỉ được xem như trợ lý của Trình Lẫm, lúc không có Trình Lẫm cô ta mới làm việc trực tiếp với tổng giám đốc.

Hai người này chủ yếu đều làm việc trực tiếp với Lục Nghiêu.

Sáu người còn lại đều phụ trách những bộ phận khác nhau, được phân công vô cùng chi tiết và rõ ràng, quả thật không khác lắm so với lời Chu Phù đã nói, toàn bộ công ty hầu như không có bí mật gì, những hoạt động kinh doanh cốt lõi, đều sẽ được thực hiện ở văn phòng tổng giám đốc, cho nên trước khi vào đây làm việc tất cả mọi người đều phải ký một bản hợp đồng thỏa thuận bảo mật.

Buổi tối khi đến về nhà Thẩm Lâm Hoan cũng không gặp Lục Nghiêu, mấy ngày nay anh đều ở bên ngoài.

Tuy nhiên mỗi ngày quản gia Chu đều sẽ báo cáo lịch trình của anh cho cô: “Ông chủ có nói tối nay hơi trễ, ngài sẽ ở lại bên chung cư Phong Ngọc Hồ bên kia, không trở về.”

“Ông chủ nói phải đi công tác ở ngoại thành, mấy ngày sau mới về Tân thành.”

“Đêm nay có tiệc xã giao, ông chủ sẽ ngủ ở khách sạn.”

...

Tối đến, khi Thẩm Lâm Hoan nằm trên giường, cô nghĩ kiểu gì cũng không hiểu, anh đây là đang cố ý báo cáo lịch trình cho cô biết sao?

Là nghĩa vụ vợ chồng à?

Cô có muốn nghe hay không đều thông báo ư?

Thứ như hôn nhân này, quả thật nằm ngoài phạm vi năng lực của cô, mặc dù cô đối với những thứ nằm ngoài khả năng của bản thân đều sinh ra một cảm giác lo lắng. Nhưng mà thứ này cô thật sự không có cách nào học hỏi được.

Thỉnh thoảng cô cũng nghĩ tới lúc hai người ở bên nhau, rõ ràng khi đó anh rất ít nói, nhưng sự tồn tại của anh đối với cô quá mạnh, bất kể là ở đâu, cô đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh.

Cho nên lúc anh không ở đó, cô cũng sẽ cảm thấy có chút cô đơn.

Cô ôm lấy chăn, trên chăn vẫn còn vương mùi của anh, không thể nói rõ là mùi vị gì, có chút mùi của hương của cây tuyết tùng, có lẽ là do mùi quần áo anh, hoặc là mùi nước hoa, cô còn nhớ ngày đó khi cô giúp anh thu dọn quần áo, trên quần áo cũng là mùi này, là một mùi hương khiến cô khắc sâu trong trí nhớ, cũng bởi vậy mà tâm trí của Thẩm Lâm Hoan có chút phiền muộn.

Cô không hiểu Lục Nghiêu thực sự đang nghĩ gì, nhưng cô biết thái độ của mình đã rất rõ ràng, nhưng anh lại không có đáp lại nó, đến cuối cùng anh vẫn không nói cho cô biết, rốt cuộc là anh muốn duy trì hôn nhân này với bên ngoài hay là điều gì khác.

Cô thật sự không xác định được phạm vi ứng phó của chính mình.

Có điều cô cũng đã suy nghĩ kĩ, cô phải chịu đựng sự trả thù cho 9 lần từ chối kia, hai người cũng rõ ràng rồi. Đối với việc trong tương lai làm thế nào để chung sống hòa hợp, cô đành đi phải từng bước từng bước một vậy.

Mẹ cô cũng đã gọi qua nhiều lần, lần nào cũng dặn cô phải đối xử tốt với Lục Nghiêu. Thỉnh thoảng Chu Phù cũng sẽ lo lắng chính bản thân cô phải chịu uất ức. Nhưng bọn họ thật sự đều không hiểu rõ Thẩm Lâm Hoan. Đối với Thẩm Lâm Hoan mà nói, cô sẽ không vì bị bố mẹ sắp đặt hôn nhân mà đối xử không tốt hay lạnh nhạt với Lục Nghiêu. Bởi vì cô đã nhiều lần từ chối Lục Nghiêu nên cô cũng rất áy náy, nhưng cô cũng sẽ không vì thế mà hoàn toàn nhẫn nhịn anh. Cuộc liên hôn này cô đã đồng ý rồi, cho dù bố mẹ cô và bác cả cô có muốn mượn nó để đạt được lợi ích gì, không liên quan đến cô, cô cũng không phải người cao thượng đến mức có thể vì lợi ích của gia tộc mà hy sinh hết bản thân mình.

Cô và Lục Nghiêu là quan hệ vợ chồng, chỉ là quan hệ vợ chồng không hơn không kém.

Bên kia nhà họ Lục có gọi điện đến, kêu vợ chồng bọn họ cuối tuần về nhà cũ ở thành Nam ăn cơm.

Quản gia Chu nói: “Ông chủ nói tối nay 6h30 sẽ tới đón phu nhân.”

Thẩm Lâm Hoan thường tan làm khoảng 5h chiều, về đến nhà đã 5h20p, cô nhanh chóng đi thay quần áo, trong phòng để đồ đã có sẵn biết bao nhiêu là quần áo lụa là lộng lẫy, xinh đẹp, tất cả đều đặt làm theo số đo của cô, hơn nữa còn vô số loại kiểu dáng giày và túi xách khác nhau.

Đối với những thứ này cô thật sự không có hứng thú lắm, chỉ lướt qua một lần, rồi chọn một bộ phù hợp nhất, rồi trang điểm nhẹ nhàng để đi gặp trưởng bối.

Lúc cô đang đợi xe của Lục Nghiêu, lại nhận được điện thoại của mẹ.

Bà ta vẫn hỏi những câu như cũ, xem cô và Lục Nghiêu tiến triển như thế nào, cô nói khá tốt, mẹ cô vui vẻ cười: “Vậy là tốt rồi, vợ chồng hai đứa hòa hợp là tốt rồi. Đợi hai đứa sinh một đứa con sẽ càng thân thiết hơn.” Nói rồi, còn thuận tiện dặn dò thêm một câu: “Con phải sớm sinh con một chút, tốt nhất là con trai, không phải mẹ trọng nam khinh nữ, chỉ là đối với gia đình như nhà họ Lục, con trai vẫn là tốt nhất.”

Thẩm Lâm Hoan cau mày lại đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.

“Mẹ, Lục Nghiêu chuẩn bị đưa con về thành Nam ăn cơm, con cúp trước.”

“Được, được, con đi đi.”

Thẩm Lâm Hoan ngồi trên sô pha một hồi lâu, xoa xoa thật mạnh lên mặt mình để tỉnh táo một chút, sau đó dặm lại một chút, Lục Nghiêu gọi điện cho cô: “Ra đi.”

Nói xong hai chữ liền tắt máy, Thẩm Lâm Hoan nhìn di động một lát, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Xe dừng ở trước mái hiên, cô đi xuống hai bậc thang, tài xế xuống xe thay cô mở cửa xe bên phải ở hàng sau ra, lúc cô khom người bước vào đã thấy Lục Nghiêu ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần.

Trên ghế phụ, Trình Lẫm quay đầu lại chào hỏi cô: “Chào phu nhân.”

Thẩm Lâm Hoan gật đầu.

Sau đó không khí lại trở nên trầm lắng, cũng đã sáu ngày rồi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lục Nghiêu.

Mấy ngày ở nhà, phần lớn anh đều mặc quần áo ở nhà hoặc đồ ngủ, thậm chí là không mặc gì.

Bây giờ là bộ dáng tây trang, giày da tinh xảo, tỉ mỉ từ đầu đến chân, hình như đây mới thật sự là anh, ánh mắt, gương mặt đều toát lên vẻ lạnh nhạt, xa cách. Toàn thân toát lên khí chất của người cầm quyền trẻ tuổi.

Lục Nghiêu nghiêng đầu nhìn cô một cái, có lẽ khá bất mãn với trang phục của cô: “Màu sắc quá tối rồi.”

“Gặp trưởng bối, quá phô trương không tốt.” Thẩm Lâm Hoan bình tĩnh trả lời anh: “Đây là lần đầu tiên tôi đi nhà cũ gặp bác... ba mẹ.”. Cô suýt chút nữa đã gọi bác gái, vì thế nhíu mày xin lỗi: “Tôi xin lỗi, vẫn chưa quen lắm, sẽ không có lần sau.”

Đối với cô một sai lầm sẽ không bao giờ diễn ra hai lần.

Ánh mắt Lục Nghiêu rơi xuống người cô một lát, thật ra hôm nay trang phục của cô rất tốt, phối hợp cũng rất đơn giản, kỳ thật đi gặp trưởng bối rất phù hợp, nhưng Lục Nghiêu lại cảm thấy phiền với vẻ ngoài kín đáo của cô.

“Gọi tôi.” Anh đột nhiên nói một câu.

Thẩm Lâm Hoan quay đầu nhìn anh: “?”

Lục Nghiêu nhìn cô: “Tôi sợ cô gọi tôi cũng lỡ miệng, người ngoài nhìn vào lại nghĩ chúng ta không yêu thương nhau.”

Thẩm Lâm Hoan nghe không hiểu ý anh, cô biết anh ít nhất cũng được 20 năm rồi, không đến mức ngay cả tên của anh cũng gọi sai: “Lục Nghiêu.”

Hoặc là càng thân thiết hơn, giống như người nhà, bạn bè anh hay gọi: “Thập Nhất?”

Giọng nói của Thẩm Lâm Hoan mang theo chút mơ hồ, hơi nghiêng đầu nhìn anh.

Trình Lẫm im như thóc, không biết vì sao, nhìn cảnh tượng như này, anh ta lại có chút buồn cười, có điều làm tâm phúc của Lục tổng, anh ta cũng thật sự không hiểu ý nghĩ lúc này của Lục tổng.

Toàn bộ hành trình tài xế đều nhìn thẳng lái xe, xe ra khỏi biệt thự, bảo vệ nhìn thấy xe Lục Nghiêu, đứng dậy kính cẩn cúi đầu một cái, xe vẫn luôn chạy thẳng về hướng tây, ra tới đường chính xe cộ lại càng nhiều.

Lục Nghiêu vẫn không trả lời, anh vẫn lẳng lặng nhìn cô, như muốn nghe câu trả lời từ cô.

Nhưng Thẩm Lâm Hoan vắt óc ra cũng không nghĩ được điều gì, cô cảm thấy gọi Lục Nghiêu như vậy cũng không có gì sai, cô cũng không ngại khi Lục Nghiêu gọi thẳng tên cô Thẩm Lâm Hoan.

Thử tưởng tượng bộ dạng lúc Lục Nghiêu gọi cô là Hoan Hoan, cô sợ bản thân sẽ xấu hổ chết mất, càng sợ anh cũng xấu hổ chết mất.

Nhưng nếu gọi anh là Thập Nhất kỳ thực cô cũng cảm thấy ngượng miệng, bởi vì bình thường chỉ những lúc bạn bè trêu chọc mới gọi anh là Thập Nhất, con cháu nối dõi của nhà họ Lục tương đối nhiều, Lục Nghiêu thứ 11, chữ ở giữa này thường là dùng để gọi con cái của Hoàng Đế, chữ này nghe có vẻ khá độc đoán, cho nên trực tiếp bỏ nó đi, chỉ lấy tên một ký tự. Những người lớn tuổi trong gia đình thường gọi anh là Thập Nhất hoặc Nghiêu Nghiêu.

Thẩm Lâm Hoan cũng không phải là trưởng bối của anh, đối diện với gương mặt này mà gọi như vậy, ít nhiều cũng cảm thấy không phù hợp.

Thẩm Lâm Hoan chính là người cầu toàn như vậy, cho dù là điều gì cô cũng sẽ suy nghĩ từng li từng tí một để không mắc phải bất kì một sai lầm nào.

Lục Nghiêu nhìn cô một lát, cuối cùng thất vọng quay đi, ánh mắt hờ hững nhìn về phía trước: “Gọi chồng, đừng có lỡ miệng.”

Thẩm Lâm Hoan: “...”

Trình Lẫm: “...”

Tài xế: “...”

Trong xe yên tĩnh không một tiếng động, đầu óc Thẩm Lâm Hoan tê dại, cả đầu cô đều là dấu chấm hỏi, cô thực sự rất muốn hỏi Lục Nghiêu, anh nghiêm túc đấy à?

Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu vẫn là do cô thốt không nên lời.

Vì vậy bản thân cô phải chấn tĩnh lại, có phải do tính cách cô quá nhạt nhẽo hay không, hay là do giao tiếp trong mối quan hệ hôn nhân là phải thế này.

Theo như cô thấy, đối với người khác liên hôn chẳng qua chỉ là một sự kiện, duy trì thể hiện bên ngoài cho người khác coi là đủ rồi.

Nhìn từ góc độ của nhà họ Lục mà nói, lấy con gái của nhà họ Thẩm cũng không phải là sự kiện hoành tráng gì, vì vậy muốn duy trì cái thể diện này có phải sẽ càng phải tiêu tốn nhiều tiền hơn không?

Cho nên anh muốn cô diễn phu thê tình thâm sao?

Lục Nghiêu là người đứng đầu Lục thị, hình tượng cá nhân anh đương nhiên ảnh hưởng đến toàn bộ tập đoàn, hôn nhân đầm ấm, êm đẹp đối với anh quả thực cũng là một sự hỗ trợ lớn.

Đương nhiên Lục Nghiêu hoàn toàn không biết chỉ trong vài giây ngắn ngủi này, Thẩm Lâm Hoan đã suy nghĩ thành cái gì, anh chỉ là thích nhìn lúc cô đối mặt với những chuyện bản thân không tự kiểm soát được, dù sao thì từ trước đến nay, gương mặt cô đều không để lộ bất kì biểu cảm khác thường nào.

Lúc này, có lẽ Thẩm Lâm Hoan cũng không để ý tới sự thay đổi trên gương mặt mình, hai mày nhíu chặt, khóe môi mím chặt, trên mặt như đang viết hai chữ “rối ren”, lúc gần xuống xe mới là lúc cô xâu chuỗi được một loạt suy nghĩ của mình, sau nhiều lần luyện tập trong lòng, cuối cùng cô cũng lấy hết dũng cảm gọi một tiếng: “Chồng ơi.”

So với những gì cô luyện tập trong đầu, Thẩm Lâm Hoan vẫn cảm thấy giọng nói của mình có chút căng thẳng, vì vậy điều chỉnh lại một chút: “Chồng ơi.”

Đối với những vấn đề khác cô có thể rất giỏi, nhưng riêng về khía cạnh tình cảm, bản thân cô thật sự không thể đo chính xác được.

Cô nhớ tới lời Chu Phù từng nói, trước kia lúc Chu Phù còn yêu đương, thường xuyên nói với cô rằng: “Cậu không hiểu đâu, đặt biệt danh cho nửa kia là chuyện thú vị biết bao, cậu tưởng tượng mà xem, rõ ràng anh ấy cao to như vậy, mặt lại đẹp trai, lạnh lùng, người khác đều gọi anh ấy rất đứng đắn, rất nghiêm túc, chỉ có cậu có thể gọi anh ấy là ngọt ngào nhỏ, anh ấy lại không tức giận, mà còn dùng một ánh mắt vô cùng nuông chiều mà nhìn cậu, aaaa như vậy hạnh phúc biết bao chứ!”

Đương nhiên, đến tận bây giờ Thẩm Lâm Hoan vẫn không có cơ hội để cảm nhận loại hạnh phúc này, nhưng cô đối với loại chuyện này cũng có chút thể nghiệm.

Suốt thời thơ ấu, cô đều rất cô độc, trong nhà cũng may còn một thứ mà bố không để ý tới, đó là một con chó, nó được Thẩm Lâm Hoan đặt tên là Ryan, bởi vì nó là chú chó hoang, được cô nhặt được, sau khi về nhà, phải rất lâu sau cô mới nghĩ ra cái tên Ryan này, hơn nữa Thẩm Lâm Hoan chỉ có kêu nó là Ryan, nó mới có phản ứng.

Người giúp việc trong nhà có nói: “Tôi nghĩ là nó đến tên của mình cũng không biết, chẳng qua là nghe được âm thanh của tiểu thư, mới vui vẻ mà lại gần như vậy.”

Lúc đó Thẩm Lâm Hoan cũng cảm thấy rất vui vẻ, hơn nữa cũng rất kiêu ngạo, mỗi lần cô gọi Ryan, đều có một cảm giác tự hào tên là “Tôi là người mà nó yêu quý nhất.”

Thẩm Lâm Hoan muốn tìm lại cảm giác này, vì vậy lại điều chỉnh ngữ điệu một chút, là loại cảm giác thân cận: “Chồng ơi.”

Lục Nghiêu nhìn cô chằm chằm nửa phút, ánh mắt hiện lên những cảm xúc không tên.

Cuối cùng Thẩm Lâm Hoan cũng tìm lại được cảm giác này, ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn anh: “Như vậy được rồi chứ?”

Lục Nghiêu: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play