Chí Hôn

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Editor: Vân

Chu Phù chỉ biết thở dài trong lòng.

Hoan Hoan không phải chưa từng phản đối, lúc mới thi đại học xong, nguyện vọng của cô là tiến vào khoa y của đại học Thanh Hoa, phải biết điểm thi để đỗ vào khoa y vô cùng cao! Với thành tích của cô hoàn toàn có thể đậu.

Nhưng bố cô một mực ép cô học kinh doanh, bởi vì thằng con trai rác rưởi của bác cả cô thi hai lần vẫn không đạt, sau này vẫn là phải mua cái bằng nước ngoài để lấy danh dự cho anh ta, tốn không biết bao nhiêu tiền. Ngoại trừ ăn chơi hưởng thụ, tiếng Anh của anh ta nói khá lưu loát, nhưng ngoài việc ra ngoài nuôi dưỡng em gái ra cũng chẳng làm được gì.

Khi ấy công việc làm ăn của nhà họ Thẩm vẫn còn phồn thịnh, bố của Hoan Hoan muốn cô tranh giành chút lợi ích, có thể vào làm trong công ty như vậy mới tốt. Học y đối với gia đình cô mà nói, giống như tôn tạo thời bình vậy, thật sự không phải lựa chọn tốt nhất.

Ban đầu gia đình không muốn cô thi đại học như thông thường, mà dự kiến lên năm hai cao trung sẽ đi du học, học hai năm dự bị đại học, sau đó lên thẳng đại học bên nước ngoài. Hoan Hoan lúc ấy muốn học y, không muốn du học, cố ý bỏ lỡ buổi phỏng vấn, cuối cùng mới phải thi đại học như thường.

Cô dự định sau khi điền xong nguyện vọng rồi, cương quyết một chút, kiểu gì họ cũng không thể ép cô đi được.

Thật không ngờ đến cuối cùng cô vẫn là bị ép buộc.

Cô thậm chí còn bỏ nhà ra đi, ở tại nhà của Chu Phù, mẹ cô hai lần gọi đến đều khóc lóc với cô, nói cô sao bỗng nhiên lại trở nên không hiểu chuyện như vậy.

Bố cô mắng cô là đồ vô dụng: “Mày có bản lĩnh thì đừng về nhà nữa, để tao xem xem mày có cái tài cán gì, một năm tao tốn hơn mười mấy ngàn cho mày học piano, học cưỡi ngựa, mời thầy dạy nghi thức lễ nghĩa về dạy cho mày, còn có xe chuyên dụng đưa mày đi học, đổi bao nhiêu giúp việc, đầu bếp vì mày, tốn bao nhiêu tiền để bồi dưỡng mày, thế mà mày lại trả ơn tao bằng cách bỏ nhà đi à? Cánh cứng cáp rồi đúng không? Cảm thấy mình bay được rồi đúng không? Đang cầm chén cơm trong tay, muốn buông là buông sao, mày thử hỏi xem, làm gì có chuyện tốt như vậy?”

Về sau bố mẹ cô một bên mắng, một bên dỗ dành cô: “Bố con cũng không phải người có trái tim sắt đá, ông ấy biết con có suy nghĩ của bản thân. Nhưng bố mẹ có thể hại con sao? Tình huống gia đình mình đâu phải con không biết, bình thường bố con ở công ty khó khăn như thế nào, ông ấy cũng không nỡ khiến mẹ con mình lo lắng, ông ấy tuy là phó tổng giám đốc, nhưng trong mắt bác cả con cũng chỉ là thứ thấp kém, anh họ thứ hai của con tuy không ưu tú, nhưng anh cả họ của của đúng là tốt nghiệp từ trường có tiếng đó, tương lai công ty đều thuộc về nó, lúc đó ba con lại càng khó khăn hơn. Con không muốn học quản lý, có thể học kinh tế, học tài chính, có bao nhiêu lựa chọn tốt như vậy, sao cứ phải đi học y chứ? Con có thể vì ông ấy mà suy nghĩ chút hay không? Bố con cũng đâu phải chỉ vì bản thân ông ấy, con được bồi dưỡng tốt như vậy, vừa xinh đẹp, vừa thùy mị, hơn nữa lại còn thông minh, rõ ràng có nhiều lựa chọn tốt như vậy, tại sao lại muốn đi con đường mà bố mẹ trước giờ chưa từng hướng cho con chứ? Con có bao giờ nghĩ thử, bản thân con bây giờ có phải quá bồng bột hay không?”

Hiển nhiên, Thẩm Lâm Hoan bị thuyết phục rồi.

Không phải cô đồng tình với quan điểm của mẹ, nhưng cô hiểu rõ, trên con đường của một người, không thể bỏ ngoài tai mọi lời nói xung quanh được, cô còn chưa đủ mạnh mẽ đến mức có thể mặc kệ mọi lời dị nghị mà bước tiếp, cái giá của sự phản kháng, cô thật sự không thể chịu đựng.

Cô không thể cứ tiếp tục giả vờ như không biết được, so với việc bị dằn vặt, cắn rứt lương tâm, chấp nhận sự sắp đặt chính là phương án tốt nhất.

Đó đều là dựa vào kinh nghiệm cô đúc kết được từ nhỏ đến lớn.

Sau khi cân nhắc hơn một giờ, cô quyết định thu dọn đồ trở về nhà, trước khi rời đi, cô bình tĩnh nói với Chu Phù: “Hàn Giai Hám học không tốt, muốn học một trường phổ thông loại hai, mẹ cậu ấy nói mất mặt, nhất định bắt cậu ấy ra nước ngoài học nghệ thuật, tiếng Anh của cậu kém như vậy, thi hai lần Ielts đều thấp thảm hại, nghe nói cậu ấy ngày ngày đều trốn trong nhà khóc! Lâm Mặc muốn vào học viện điện ảnh, học diễn xuất, ngoại hình cậu ấy tốt như vậy, từ nhỏ lại học vũ đạo, nhưng gia đình cậu ấy lại không muốn cậu ấy xuất đầu lộ diện, làm sao cũng không chịu cho cậu ấy tham gia thi nghệ thuật... Mình cứ nghĩ mình đã làm đủ tốt rồi, thì sẽ có càng nhiều càng nhiều lựa chọn tốt hơn nữa. Nhưng đáng tiếc không phải, từ trước tới giờ mình vẫn chưa đủ tốt.”

Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Lâm Hoan quả thực đã lựa chọn vào công ty của gia đình cậu ấy, dựa vào năng lực của bản thân tự mình làm chủ một chi nhánh, anh họ lớn ghi thù với cô, ở bên ngoài không ngừng gây áp lực cho cô.

Cô ngày càng thành thục, chững chạc, có những lúc gia đình bác cả của cô cảm thấy bất an vì không có cách nào có thể kiểm soát cô.

Sau đó bọn họ liền nghĩ cách để cho Thẩm Lâm Hoan gả đi, thứ nhất có thể danh chính ngôn thuận đá cô ra khỏi công ty, thứ hai có thể từ cuộc liên hôn này để giành lấy lợi ích.

Nói một cách hoa mỹ chính là lựa chọn đối tượng ưu tú phù hợp với cô, nhưng thật chất là chọn người có thể mang lại nhiều lợi ích nhất.

Nhà họ Vân chính là lựa chọn tốt nhất của nhà họ Thẩm.

Thế nhưng con gái ngoài giá thú của Vân Triêu quả thực là một cái gai nhọn, khiến ai cũng phải dè chừng. Mẹ của Thẩm Lâm Hoan cũng do dự, nếu gả đi như vậy, danh tiếng không được tốt, Hoan Hoan cũng khó xử, cô con gái nhỏ tuổi của Vân Triêu đã bị nhà họ Vân chiều đến hư hỏng, nếu Hoan Hoan thật sự gả qua đó, sợ rằng chức mẹ kế khó mà làm được.

Bố của Hoan Hoan lại không nghĩ như vậy, ông ta cho rằng chuyện hôn nhân đại sự, có thể hòa hợp là tốt rồi. Làm sao có thể hoàn toàn thuận theo ý bản thân chứ. Con gái ông ta có thể làm được, chỉ là một con nhóc mà thôi cũng không đến nỗi không quản được.

Lúc ấy Thẩm Lâm Hoan thật sự rất bất lực, cô đã sớm biết không thể định đoạt chuyện hôn nhân của bản thân, nhưng không ngờ khi ngày ấy xảy ra, trong lòng lại khó chịu đến vậy. Cô từng nói với mẹ: “Mẹ, con vẫn chưa muốn kết hôn. Con không có hứng thú làm mẹ kế của con gái nhỏ nhà họ Vân.”

Đổi lại là sự dạy dỗ của mẹ Thẩm, còn có trận la mắng của bố. Thẩm Kính Đình nói: “Sao mày vẫn cứ ấu trĩ như vậy chứ? Mày gả qua bên đó, cố gắng kéo dài vài năm hôn nhân, đợi nhà họ Thẩm vượt qua đoạn khó khăn này, mày muốn kết hôn với người khác hay như thế nào, tùy mày.”

Thẩm Lâm Hoan trầm lặng suy nghĩ mấy ngày, sau đó chỉ có thể thuận theo.

Mẹ Trình Chi Lâm nói: “Hay con cứ thử qua lại vài ngày xem, biết đâu lại thích thì sao. Nếu hai đứa thật sự không hợp, bố mẹ có thể ép con sao?”

Bọn họ trước giờ chưa từng ép cô, chỉ là luôn muốn nhắc nhở cô: “Mày tốt nhất nên như vậy!”

-

“Lục Nghiêu đối tốt với cậu như vậy thì mình yên tâm rồi.” Chu Phù vẫn là có chút lo lắng: “Có điều đợi đến khi cậu vào công ty, lại là một trận chiến cam go rồi.”

Thẩm Lâm Hoan nghe không hiểu: “Hả?”

“Cậu không hiểu về kiểu xí nghiệp gia tộc này, gia tộc họ Lục rất phức tạp, nơi cậu đến làm là văn phòng tổng giám đốc, cậu có biết nơi đó là nơi như thế nào không? Đó không giống như phòng thư ký của các công ty bình thường, tất cả đều là người thân cận của nhà họ Lục, chính là “căn cứ bí mật” đó, trong đó thấp nhất cũng là thạc sĩ rồi, trường đại học kém nhất cũng trong top 10 đó, học lực của cậu ở trong đó cũng không phải quá hiếm lạ. Làm việc ở đó vài năm, sau này chắc chắn có thể được phân đến chi nhánh khác làm giám đốc điều hành, nếu không phải cậu liên hôn với Lục Nghiêu, làm sao có thể được sắp xếp vào nơi đó chứ. Chắc chắn sẽ có không ít người nhìn chằm chằm vào cậu, cậu phải cẩn thận đó.”

Thẩm Lâm Hoan chưa từng nghĩ về những thứ này.

Khi còn ở công ty nhà họ Thẩm co luôn bị gây khó dễ, tuy nhiên cô cũng biết được không ít bí mật kinh doanh, bố cô cũng âm thầm mắng bác cả mấy lần, cảm thấy con người bác cả quá xảo quyệt, ở trong đó lâu như vậy cô cũng nhìn ra được.

Cô cũng nhận được không ít lời mời từ các công ty khác, nhưng chẳng tử tế gì, một thời gian dài cũng không hiểu vì sao, sau khi rời Thẩm thị, liền “vả” vào mặt bác cả, khiến ông ta trở thành trò cười của nhiều người.

Sau khi nhà họ Thẩm liên hôn với nhà họ Lục, bố Thẩm mới dám mặt dày nhắc chuyện này với Lục lão gia, hỏi ông ấy có thể cho Thẩm Lâm Hoan một cơ hội vào công ty rèn luyện hay không, nói cái gì mà mong ước từ lâu của Thẩm Lâm Hoan là được vào Lục thị học hỏi, trải nghiệm.

Bố Thẩm cũng không mong đợi Thẩm Lâm Hoan có thể vào tổng công ty, nhưng có thể vào chi nhánh của Lục thị, Thẩm Lâm Hoan cũng học được không ít thứ rồi. Có thể nhanh chóng đem thời huy hoàng của nhà họ Thẩm quay trở lại.

Lục lão gia thế mà lại rất sảng khoái, nói rằng không phải chuyện gì to tát, sắp tới sẽ sắp xếp cho cháu dâu một công việc trong công ty, chuyện này quá đơn giản rồi.

Chỉ là Thẩm Lâm Hoan không biết, vị trí của cô là do Lục Nghiêu sắp xếp.

Để cô vào làm ở văn phòng tổng giám đốc, cũng là ý của anh.

Ngày thứ hai khi Thẩm Lâm Hoan vào công ty, không một ai biết cô là vợ mới cưới của tổng giám đốc, chỉ biết là nhân viên mới vào.

Chỉ có điều không cần phỏng vấn, không cần kiểm tra, người bên bộ phận nhân sự tiết lộ, đây là tư liệu chủ tịch trực tiếp giao cho họ.

Rõ ràng là một lính nhảy dù.

“Chào thư ký Trình, tôi là Thẩm Lâm Hoan.” Cô cúi đầu chào Trình Lẫm.

Khác với những người khác, Trình Lẫm đã từng gặp Thẩm Lâm Hoan, anh ta nhớ rõ thông báo đầu tiên mà anh ta nhận được vào đêm tân hôn của tổng giám đốc, nói: “Tất cả công việc đều để sau đi, vợ chồng chúng tôi đang hưởng tuần trăng mật.”

Trình Lẫm khi đó bất bình không thôi, công ty còn bao nhiêu việc lớn, chủ tịch mới kết hôn được hai ngày, trong tay anh ta đã có một đống văn kiện lớn nhỏ đợi tổng giám đốc ký tên.

Nhưng người như Lục tổng ghét nhất bị người khác làm phiền, cuối cùng anh ta chỉ có thể nuốt ấm ức vào bụng, cứ thế bỏ qua.

Đến ngày thứ tư bởi vì chuyện của Trương tổng, anh ta mới bất đắc dĩ đi đến nhà của Lục tổng một chuyến, lúc đứng ở cổng ấn chuông, chính là năm phút dài nhất cuộc đời anh ta.

Sau khi cửa được điều khiển từ xa mở ra, anh ta vào phòng khách, đợi hơn hai mươi phút tổng giám đốc mới từ trên lầu xuống, biểu cảm rõ ràng không được thỏa mãn: “Có chuyện gì?”

Anh ta liền nhanh chóng báo cáo ngắn gọn trong một hơi.

Dự án Khai Nguyên là một dự án lớn, nó đã được tiến hành từ khi bố mẹ Lục tổng vào công ty, Trương tổng lại là một người hết sức cố chấp, cho dù Tần tổng có thay mặt giải quyết sợ rằng cũng không được.

Cũng may Lục Nghiêu không mắng anh ta, chỉ “Ừ.” một tiếng, rồi gọi một cuộc điện thoại: “Mang điện thoại tôi xuống đây.”

Thẩm Lâm Hoan vẫn còn mặc đồ ngủ, khoác bên ngoài một cái áo dài, sau đó cầm điện thoại xuống, dù cô đã che dấu bằng quần áo, nhưng vết tích để lại trên cổ quá nhiều, không thể che đậy hết.

Trình Lẫm không dám ngẩng đầu lên nhìn, nhưng những người như anh ta, nhớ người rất rõ, cũng nhớ rất chi tiết, dù chỉ nhìn lướt qua một cái.

Trong lòng lặng lẽ suy nghĩ một chút, mặc dù là liên hôn, nhưng với dáng vẻ này... Lục tổng không hẳn không bằng lòng.

Cho nên lúc này vẫn gật đầu nhẹ: “Được rồi. Tôi đưa cô đi tham quan tầng 49 một chút.”

Tổng thư ký Trình Lẫm là cánh tay phải đắc lực bên cạnh chủ tịch, thỉnh thoảng thay chủ tịch đến văn phòng chi nhánh, địa vị ngang với tổng giám đốc, nhân viên cấp cao phải xếp hàng nghênh đón, không dám sơ suất, đến mức toàn thân Trình Lẫm cũng tỏa ra khí chất cao quý, lãnh đạm như tổng giám đốc. Ngoại trừ tổng giám đốc, tất cả những kẻ khác trong mắt anh ta cũng giống như những kẻ ngốc, anh ta không bao giờ để lộ cảm xúc ra khuôn mặt.

Nhưng lúc này có thể thấy, anh ta đối với nhân viên mới thật sự rất... niềm nở.

Người trong văn phòng tổng giám đốc, ai cũng hiểu rõ, cho dù bạn có người chống lưng hay có năng lực vượt trội đi chăng nữa, đều không thể nhận được đãi ngộ đặc biệt.

“Bên này là phòng hội nghị lớn, bình thường ít sử dụng. Đại hội quý ba đang mở ở đây. Phòng hội nghị số hai có thể chứa đến hơn 100 người, bình thường tổng giám đốc đều họp ở đây. Bên này là phòng VIP, dùng để tiếp đón những khách hàng quan trọng. Tiếp đến bên này là phòng nghỉ ngơi... phòng trà nước... nhà vệ sinh...”

“Văn phòng tổng giám đốc là một hệ thống độc lập, nhân sự và hành chính đều riêng biệt, bộ phận nhân sự phụ trách việc đề bạt, bổ nhiệm, miễn nhiệm nhân viên, phòng trên cùng là của một mình Lục tổng. Văn phòng tổng giám đốc là một bộ phận lớn, lầu bốn mươi chín là của ban thư ký, còn hậu cần, hành chính, nhân lực đều ở lầu dưới, nội dung công việc bao gồm việc tải tài liệu, soạn thảo văn kiện, điều phối và sắp xếp toàn bộ công việc của tổng giám đốc, tiếp nhận chính xác tất cả thông tin, sau đó truyền đạt lại chỉ thị và quyết định của tổng giám đốc xuống các bộ phận khác của công ty...”

Trình Lẫm nói rất chi tiết, rõ ràng, lúc Thẩm Lâm Hoan học thạc sĩ ở đại học đều là học về quản lý hành chính, cô nắm rất rõ về quy trình và chức năng của nó, vì thế cô chỉ cần lắng nghe kĩ một số quy định tư nhân hóa.

“Mấy ngày này sẽ có người phụ trách dạy cho cô, không cần lo lắng.” Sau đó Trình Lẫm còn gọi người phụ trách đến cho cô làm quen.

Thẩm Lâm Hoan lại cúi đầu: “Vất vả cho anh rồi.”

Trình Lẫm đặc biệt muốn gập người xuống 90 độ, trong lòng gào thét ngài đừng dọa tôi nữa, nhưng trên mặt vẫn duy trì thái độ điềm tĩnh, Lục tổng không tỏ thái độ gì, anh ta tạm thời chỉ đành coi chủ nhân giống như một nhân viên bình thường.

Hôn lễ lần này tổ chức gấp rút, chủ tịch giống như rất vội vã kết hôn vậy, người ngoài đều truyền nhau rằng nhà họ Lục coi thường nhà họ Thẩm, nhưng Trình Lẫm cảm thấy không giống, nguyên nhân cụ thể, chỉ có Lục tổng mới biết.

Có điều bởi vì quá gấp rút, nên tập đoàn cũng chưa đưa ra bất kỳ thông báo nào, trong nhóm cũng không có tin nào, cho nên đừng nói là nhân viên bình thường, thậm chí một số nhân viên cấp cao còn không biết chuyện Lục tổng đã kết hôn.

Trong lòng nghĩ chắc tổng giám đốc cũng không muốn quá ồn ào, sắp xếp phu nhân đến đây, mấy lão cổ đông có lẽ cũng biết rồi.

Những người đó vô cùng bất mãn với cuộc liên hôn giữa hai nhà Lục - Thẩm, bọn họ nghĩ cưới bình hoa về cũng chỉ có thể đặt ở nhà, chuyện trong nhà không giúp được gì. Mặc dù nhà họ Lục hiện giờ cũng không cần dựa vào liên hôn để đạt lợi ích gì, thế nhưng ý đồ của nhà họ Thẩm rành rành ra đó, thật sự không hiểu “Rốt cuộc não của Lục Nghiêu chứa phân hay gì?”

Những câu nói này đều là chính tai Trình Lẫm nghe thấy, nghe xong liền báo lại cho Lục tổng, khi đó Lục tổng thậm chí còn vui vẻ cười một tiếng, giống như câu đó không phải mắng mỏ, mà là câu khen ngợi vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp