Editor: Vân

Ngày thứ hai sau hôn lễ, Thẩm Lâm Hoan dậy sớm nấu ăn, tủ lạnh buổi sáng ngập tràn đồ ăn, tài bếp núc của cô khá ổn, cô bắt đầu làm một bữa ăn kiểu Trung.

Phòng bếp kiểu mở, anh đứng dựa vào bàn quan sát cô, chẳng nói lời nào, ánh mắt dán chặt vào từng tấc da tấc thịt trên cơ thể cô, khiến cô cảm thấy có chút không thoải mái, bởi vì ánh mắt đó của anh giống với ánh mắt chưa được thỏa mãn tối hôm qua, thật sự rất giống.

Dù rất cố gắng nhưng cô cũng không thể nặn ra một nụ cười, chỉ lúng túng hỏi: “Có đồ nào anh không ăn được không?”

Cô biết thói quen ăn uống của anh, anh không quá kén ăn, chỉ là không ăn cay được, cũng không thích ăn nấm nữa.

------- Nếu như hai năm qua anh không thay đổi thói quen.

Cô biết những thức ăn này là do anh tối qua kêu người chuẩn bị, quản gia của anh sẽ không bao giờ chuẩn bị đồ anh không thích. Vì vậy câu hỏi này thật vô nghĩa.

Vô nghĩa nhưng giúp thúc đẩy giao tiếp mà! Nếu không cứ như vậy thì xấu hổ lắm.

Lục Nghiêu rõ ràng không muốn tiếp lời, anh không quan tâm bầu không khí lúc này có ngượng ngùng hay không, anh lơ đãng hỏi: “Cô học nấu ăn lúc nào?”

Lục Nghiêu không thích phí lời, vì vậy anh hỏi cô học nấu ăn lúc nào, giống như một loại tra khảo, não Thẩm Lâm Hoan nhanh chóng suy nghĩ, đưa ra một kết luận duy nhất, anh nghĩ cô vì người đàn ông khác mà học nấu ăn.

—— Cô chia tay bạn trai cũ cũng chưa lâu lắm, mặc dù anh ta là đối tượng được gia đình lựa chọn, cũng không có cảm tình gì nhiều, nhưng dù sao cũng đã qua lại vài năm. Vì cuộc liên hôn với nhà họ Lục mới cắt đứt liên lạc.

Khi còn nhỏ Thẩm Lâm Hoan là một đứa trẻ khá yếu ớt, mặc dù gia đình sa sút, nhưng cô chưa bao giờ bị thiệt thòi về tài chính, đừng nói là nấu ăn, đến cả phòng bếp cô còn chưa từng bước vào.

Bạn trai cũ Vân Triêu là một giáo sư của học viện truyền thống, dạ dày không được tốt, mẹ Vân ngày nào cũng đặc biệt chuẩn bị đồ ăn gửi tới trường học, bởi vì lý do này, Thẩm Lâm Hoan cũng gửi một lần.

Cô lắc đầu: “Lúc bà nội tôi bị bệnh, bà không thích ăn đồ ăn ở căn tin bệnh viện.”

Bà nội cô đã mất hơn nửa năm rồi.

Lục Nghiêu không hỏi nữa, không biết anh có hài lòng với câu trả lời này không.

Lúc ăn cơm, cả hai đều im lặng. Ngồi đối diện nhau, chỉ có âm thanh tiếng đũa và chén đĩa va vào nhau, thật đáng sợ.

Ăn xong cô muốn đi rửa bát, anh bắt lấy cổ tay cô: “Sẽ có người đến dọn.”

Nói xong, anh bế cô lên, đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh...

Thẩm Lâm Hoan hơi giật mình, nhăn mặt nhìn anh, ý nói, có thể đổi chỗ khác hay không. Sau này anh không muốn ăn cơm ở đây nữa sao!

Lục Nghiêu khịt mũi một tiếng: “Hối hận rồi?”

Anh đây là đang đánh tráo khái niệm à? Đáng tiếc cô phản ứng hơi chậm, còn chưa kịp tìm lời thích hợp để phản bác, đã bị anh lấn tới.

Cô mặc dù có chút phản kháng, nhưng nghĩ lại vẫn là thôi đi, cuối cùng rất nhanh tiếp nhận nó.

Những ngày sau này... có lẽ cũng như vậy.

Cô giống như một người cao su vậy, mặc kệ anh dày vò ngang dọc thế nào, cũng không thể phản kháng.

Tất cả mọi nơi trong nhà, hai người họ đều đã làm qua, không nói gì cả, chỉ có tiếp xúc thân thể. Anh còn thu điện thoại của cả hai, không có chuyện gì để làm cô cứ ngồi ở đó, ăn uống no say nhàn rỗi, không có thiết bị điện tử gì cả, chỉ có một loại giải trí từ sự khoái lạc khi vận động của hai người.

Nó cũng không nhiều như những lần đầu, có lúc anh chỉ vòng tay ôm lấy cô, xem sách hoặc xem tivi gì đó, thỉnh thoảng còn đưa cô đi chơi điện tử, toàn trò trước giờ cô chưa từng chơi, tay cầm máy game của anh cứng như bàn chân vậy, nhân vật cứ chết đi chết lại hoài.

Anh có vẻ thấy nhàm chán rồi! Dù sao thì cũng không thể dùng chín ngày chín đêm ở trên giường được. Mặc dù anh không tức giận, nhưng cô cũng không muốn anh thấy ngại ngùng, nên cứ tiếp tục chơi cùng anh.

Khi nhân vật chết, màn hình sẽ hiện lên “Gameover”, sau đó cứ vài giây cái từ đó lại được hiện lên trên màn hình, cô chẳng có chút kinh nghiệm đánh game nào, thật chẳng hiểu nổi niềm vui của anh ở đâu ra.

Chẳng lẽ niềm vui là dày vò cô ư? Cô thấy anh không chơi hết mình.

Cái chiến lược giết một nghìn kẻ thù thì thiệt hại hết tám trăm lần, thật sự có chút ấu trĩ rồi.

Thẩm Lâm Hoan thật sự muốn đập nát cái máy game này mấy lần rồi.

Nhưng lý trí nói với cô, nếu đập nó rồi khả năng sẽ cãi nhau với anh, cãi nhau rồi nói không chừng cô lại mềm lòng chủ động đi dỗ dành anh, như vậy cô sẽ bị anh chế giễu, bị chế giễu rồi cô lại càng tức giận hơn...

Nghĩ đến điều này, cô lại không muốn tức giận nữa.

...

Nói chung, những ngày này cũng không khó chịu như tưởng tượng, nhoáng một cái đã trôi qua tám ngày rồi.

Sáng ngày thứ chín, ăn xong, Thẩm Lâm Hoan cùng anh ngồi trên sopha xử lý văn kiện, trong lòng có hai suy nghĩ.

1. Cô muốn cắt móng tay.

2. Cô muốn mở cửa sổ để ngắm mưa.

Cô nhịn nửa tiếng, rốt cuộc không thể ở bên cạnh anh được nữa, sau đó nhẹ nhàng bước xuống sô pha, tìm trong túi cái bấm móng tay, mở toang cửa sổ ra, đi đến một cái ghế dựa trên sân thượng, ngồi ở đó cắt móng tay.

Không biết từ lúc nào Lục Nghiêu đã đi tới, anh lặng lẽ đứng đó nhìn cô một lúc, cô mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu đỏ sẫm, làn da trắng như tuyết, cúi đầu, đang cắt móng tay rất khẽ, đôi tay của cô cũng giống như những chỗ khác, thon gọn mượt mà, nhưng khi ghì chặt anh cũng thật là đau.

Tối hôm qua, rất nhiều lần anh có thể đánh thức cô, chỉ là khi thấy cô mơ màng mệt mỏi, lại không nỡ, chỉ đành từ bỏ, rồi lạnh nhạt nói một câu: “Nên cắt móng tay rồi.”

Cô rất kiệm lời, nhưng những lời nên nhớ, những việc phải làm, cô đều ghi nhớ kỹ trong tâm.

Tính cách như vậy cũng không biết đã có từ khi nào.

Anh đối với nhà họ Thẩm, có mối hận thù không thể giải thích được.

Lục Nghiêu bước đến bên cạnh cô, ngồi xuống ghế cùng cô, mang đậm hơi thở giống như vừa tỉnh giấc vậy.

Thẩm Lâm Hoan lặng lẽ nhường chỗ cho anh, cô đã quen với những hành vi kỳ lạ của anh rồi, cũng biết không thể hỏi điều gì, đại khái là vì anh sẽ không trả lời, nói không chừng còn chế nhạo cô, dáng vẻ của anh chính là kiểu lão tử muốn làm gì thì làm đó, cô quản không nổi.

Anh thấy cô ngó lơ mình, hơi bực bội, đưa tay qua: “Cắt cho tôi nữa.”

Thẩm Lâm Hoan: ...

“À, vậy tôi ngồi bên này, không thì không thuận tay lắm.” Cô muốn xuống khỏi ghế.

Lục Nghiêu vòng hai tay qua eo cô, dùng lực kéo cô ngồi vào lòng mình.

“Cắt đi!”

-

Ngày cuối cùng trôi qua thật nhanh, vừa đến tối anh đã biến mất.

Lối vào cổng chính biệt thự Yển Hồ được đóng kín chín ngày qua, cuối cùng cũng được mở rồi.

Lúc thư ký Trương đến đón hắn, đã là bảy giờ tối, anh ta phải đi gặp Trương tổng của Khai Nguyên, đáng lẽ Trương tổng hẹn gặp 4 ngày trước, nhưng lúc đó Lục Nghiêu không ở công ty, bên văn phòng chủ tịch chỉ có thể cắn răng chịu đựng: “Thật xin lỗi, hiện tại Lục tổng của chúng tôi đang hưởng tuần trăng mật, công việc tạm thời sẽ do Tần tổng phụ trách.”

Trương tổng khinh bỉ ra mặt, ông ta cảm thấy Tần Thì Ân không xứng cùng ông ta thảo luận dự án, cũng đúng lúc đó, trợ lý phụ trách không cách nào đành liên lạc với tổng thư ký Trình Lẫm, Trình Lẫm “bất lực vô cùng” đánh liều đến biệt thự một chuyến, Lục Nghiêu cuối cùng cũng mở điện thoại, gọi cho Trương tổng, còn hẹn thời gian khác gặp.

Thẩm Lâm Hoan cảm thấy anh có bệnh, cứ ở nhà chơi game mấy giây rồi chết, cũng không chịu đi làm chính sự.

Thậm chí cô còn hoài nghi, anh tiếp nhận quản lý tập đoàn này có phải để nhà họ Lục sụp đổ hay không.

Có điều Thẩm Lâm Hoan cũng không nghĩ quá nhiều, dù sao nó cũng không liên quan đến cô, tài sản đã được phân chia rõ ràng trước khi kết hôn rồi, nếu ly hôn, tiền của anh cô không được nhận một xu nào, nợ của anh cô cũng không trả một đồng nào.

Cô cuối cùng cũng mở điện thoại lên, hết tin nhắn này đến tin nhắn khác nhảy lên, cũng có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đa số đều là nhà họ Thẩm gọi tới, không nghĩ cũng biết bọn họ muốn hỏi tình hình của cô với Lục Nghiêu thế nào, rồi căn dặn cô cố gắng chung sống hòa hợp với Lục Nghiêu, đừng làm anh tức giận.

Thẩm Lâm Hoan cau mày, lặng lẽ xóa hết tin nhắn.

Chỉ trả lời tin nhắn của Chu Phù: “Mình vẫn ổn, không có chuyện gì, coi như là... tuần trăng mật đi.”

Chu Phù nhạy bén nắm bắt được từ then chốt: “Cái gì mà coi như chứ? Lục Nghiêu có phải đã làm gì cậu rồi không? Trả thù cậu à? Anh ta đúng là một chút khí phách của tổng tài cũng chẳng có! Còn nhỏ nhen như vậy. Ngày nào đó gặp được anh ta, mình nhất định sẽ len lén giẫm chân anh ta.”

Cũng chỉ có thể lén lút, nhà họ Lục đang ở đỉnh cao, kiểu xí nghiệp lâu đời như nhà họ Chu cũng không dám đối đầu với nhà họ Lục. Cô ấy không thể tùy tiện nói năng được.

Thẩm Lâm Hoan không khỏi nở nụ cười, Chu Phù được nâng niu, chiều chuộng mà lớn lên, là một viên ngọc quý trong nhà, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị uất ức, vì vậy cũng không có khái niệm phải cúi đầu trước kẻ khác.

“Bản chất chính là liên hôn, như vậy cũng được rồi. Anh ấy đối với mình rất tốt.” Nói xong còn bổ sung một câu: “Tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.”

Chu Phù không phải cái gì cũng không hiểu, nhà họ Thẩm hai mươi năm trước là danh gia vọng tộc, còn có một số tên tuổi đứng đầu giới học thuật, cả gia đình đều là người văn hóa, kết giao với đủ kiểu người trong giới thượng lưu. Nhà họ Thẩm vang danh một thời như vậy, mặc dù không phải gia đình đại phú đại quý, những kiểu gia đình học thức như vậy, vẫn là rất được coi trọng.

Dòng dõi của Thẩm Lâm Hoan, cũng coi như một nhánh phụ của nhà họ Thẩm, gia tộc huy hoàng, gia đình họ mới được hưởng vinh quang, bác cả của Thẩm Lâm Hoan cũng là dựa vào danh tiếng của gia tộc mà làm ăn, suýt chút nữa đã bước vào giới thượng lưu, đáng tiếc không được may mắn, có hai năm chính sách xảy ra biến động lớn, bị ảnh hưởng trực tiếp, mấy năm liền không gượng dậy nổi.

Cuộc sống thăng trầm, trôi qua cũng không dễ dàng gì.

Lợi ích của bố mẹ Thẩm Lâm Hoan và bác cả gắn chặt với nhau, hoặc là cùng hưởng lợi, hoặc là cùng tổn thất.

Mấy năm gần đây công việc làm ăn ngày càng khó khăn, bác cả cô muốn chuyển mình, đổi sang ngành ăn uống, đáng tiếc gặp khó khăn về tài chính, chạy đến bao nhiêu ngân hàng cũng không vay được, do vậy mới nảy sinh ý nghĩ để cho Thẩm Lâm Hoan liên hôn, cả nhà họ Thẩm, đều dựa vào đứa con gái này, gương mặt vô cùng xinh đẹp, mỹ miều, lại có học thức, bác cả đối với tốt với cô, mục đích rất rõ ràng, từ nhỏ đã truyền cho cô tư tưởng của gia tộc một bên sụp đổ thì tất cả đều sụp đổ.

Năm đó khi dòng tộc bên đó có liên hôn với nhà họ Đường, lúc nhà họ Đường thịnh vượng nhất, có thể đứng ngang hàng với nhà họ Lục hiện giờ, lúc đó nhà họ Thẩm cũng có chút mặt mũi, kết quả cái vị nhà họ Đường kia lại là kẻ chẳng ra gì. Trước khi lấy Thẩm Minh Cẩn đã nuôi tình nhân, con gái của tình nhân còn lớn hơn con của Thẩm Minh Cẩn, Thẩm Minh Cẩn không chấp nhận nổi, nhất quyết đòi ly hôn.

Bởi vì sự kiện không mấy vui vẻ này với nhà họ Đường, gia tộc dần dần suy tàn. Sau khi hai người đứng đầu nhà họ Thẩm qua đời, thế hệ sau cũng không còn ai có thể trụ vững được nữa.

Bác cả của Thẩm Lâm Hoan luôn dùng điều này để cảnh cáo Thẩm Lâm Hoan, nói rằng cuộc liên hôn của Thẩm Minh Cẩn năm đó chỉ vì cô ta quá ích kỉ, đã đẩy hàng chục người trong gia tộc vào đường cùng.

Nhà họ Thẩm ban đầu đã nhắm vào nhà họ Vân ở Tây thành, con trai út Vân Triêu của nhà họ Vân mới về nước, là một giáo sư đại học, là người đàng hoàng, đáng tiếc có một đứa con gái dù chưa kết hôn, nghe nói là bạn gái cũ mang thai ngoài ý muốn, Vân Triêu đồng ý nuôi dưỡng.

Thẩm Lâm Hoan trước khi lấy chồng đã thành mẹ kế, lúc hai người còn đang hẹn hò, bị không ít người chê cười, nói trưởng bối nhà họ Thẩm, cũng đủ ác độc rồi, chỉ vì chút lợi ích, đến mặt mũi cũng không cần nữa.

Lúc Chu Phù nghe được cũng muốn tức điên lên, thế nhưng Thẩm Lâm Hoan vẫn bỏ ngoài tai mà tiếp tục hẹn hò. Nói rõ một chút, chính là nhà họ Thẩm không xứng với nhà họ Vân, đối phương chưa kết hôn đã có con, đối với một gia đình học thức thật đáng hổ thẹn, thế mà nhà họ Thẩm còn hạ thấp điều kiện, để coi như là môn đăng hộ đối.

“Cậu thì sao? Cậu thích anh ta không?” Chu Phù gặng hỏi cô.

Thẩm Lâm Hoan bình tĩnh lắc đầu: “Không quan trọng.”

Có điều sau này, tại sao nhà họ Lục, gia tộc mà nhà họ Thẩm càng không thể với tới, lại muốn tỏ ý liên hôn chứ, Chu Phù cũng không biết nữa, chỉ biết tốc độ đá bay nhà họ Vân của nhà họ Thẩm đúng là nhanh như một tia chớp vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play