Chí Hôn

Chương 2


1 năm

trướctiếp

Editor: Trần Thanh Hoài

Sau khi Thẩm Lâm Hoan tỏ vẻ chính mình không có gì là không bằng lòng, Lục Nghiêu vẫn như cũ không chút cảm xúc. Có thể anh không tin, nhưng cô xác thực không phải không thể chấp nhận.

Thẩm Lâm Hoan cố gắng thương lượng với anh: "Tôi không có gì phải bất mãn cả, ngược lại người không vui chính là anh. Tôi không biết tại sao anh lại đồng ý kết hôn, nhưng tôi cũng biết rất rõ tình hình của nhà họ Thẩm. Dù có thế nào đi nữa tôi vẫn muốn cảm ơn anh. Còn việc ly hôn sau một thời gian chung sống vì không hợp nhau, tất cả đều tùy thuộc vào anh.”

Cô cố gắng hết sức nói ra những lời chân thành, ánh mắt cũng thành khẩn nhìn anh, tình huống hiện tại quá quỷ dị. Những điều này lẽ ra phải được nói trước khi kết hôn, nhưng tiếc là cô không có cơ hội trò chuyện với anh. Hai người chỉ gặp nhau một thời gian ngắn vào cái ngày bọn họ đi công chứng. Cô và anh đều chưa được cầm giấy chứng nhận đăng ký kết hôn thậm chí Cục Dân Chính cũng chưa được thông báo, tờ giấy đó được tài xế đưa đến công ty để họp.

—— Lục Nghiêu mới được chuyển sang vị trí tổng giám đốc tập đoàn, vẫn chưa tạo dựng được chỗ đứng vững chắc. Hội đồng quản trị tỏ ra khá bất bình với cách hành xử và triết lý của anh, anh liền tiến hành cải cách quyết liệt, các nhóm lợi ích nhỏ trong công ty hận không thể ăn thịt, uống máu anh.

Chính trong hoàn cảnh đó, anh đã đồng ý cưới cô và dự định đám cưới trong vòng nửa tháng.

Trong giới thượng lưu ở Tân Thành, cuộc hôn nhân của Thẩm Lâm Hoan và Lục Nghiêu được nhắc đến nhiều nhất trong những ngày qua, hiển nhiên khi ai nấy cũng đều cho rằng nhà họ Lục đang coi thường nhà họ Thẩm. Không có gì sai sót ở đây cả, mọi thứ nên diễn ra như vậy. Thẩm Lâm Hoan hiểu rõ điều này.

Một khi đã hạ mình cầu xin người khác thì ít nhất cũng phải có thái độ của người cầu xin. Suy cho cùng, cuộc hôn nhân giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Lục hoàn toàn là do nhà họ Thẩm trèo cao với lấy nhà họ Lục. Nếu không phải ỷ vào mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà, cộng thêm với việc lão gia nhà họ Lục lại là một người trọng tình trọng nghĩa, việc trao đổi lợi ích trong cuộc hôn nhân giữa hai nhà hoàn toàn không bình đẳng.

Lợi ích duy nhất mà nhà họ Thẩm có thể mang lại cho nhà họ Lục là danh tiếng và một số mối liên hệ đặc biệt của họ. Nhưng đối với nhà họ Lục, chỉ là dệt hoa trên gấm, một thứ không bắt buộc.

Cho nên, Thẩm Lâm Hoan đã suy nghĩ rất rõ ràng, có lẽ là vì nhà họ Lục không muốn làm làm mất thể diện của nhà họ Thẩm. Bên cạnh đó mối ràng buộc của cuộc hôn nhân này cũng không bền chặt, cuộc hôn nhân này có thể duy trì đến mức độ nào đều tùy thuộc vào tâm trạng của Lục Nghiêu.

Đó là lý do tại sao Thẩm Lâm Hoan chân thành tận tâm nói ra, cô không phải là kẻ dối trá không chút đạo đức nào muốn cả lợi ích lẫn danh phận cao.

Vì vậy, cô hạ thấp cái tôi của mình và giải thích rõ ràng cho anh. Nếu anh không hài lòng với cuộc hôn nhân thì cô có thể hợp tác với anh, không ai can thiệp vào chuyện của ai, sau hai năm cảm tình bất hòa liền chia tay. Khi đó, về cơ bản cả hai nhà đều đã có được thứ mình cần, anh có thể tìm người anh thích, cô sẽ không làm loạn khiến và anh cảm thấy ngột ngạt.

Nếu anh muốn hòa hợp với cô, cô sẽ hết lòng hợp tác, nếu không thể thành đôi vợ chồng yêu nhau, tôn trọng nhau như khách cũng có thể làm được. Cô không có gì phải kén chọn, nhà họ Thẩm đang nhờ nhà họ Lục để trèo cao hơn, nhưng cô sẽ không bám víu lấy Lục Nghiêu để nâng cao danh tiếng bản thân.

Những câu từ cô nói vô cùng giản đơn, nhưng cô biết với đầu óc của Lục Nghiêu, anh chắc chắn sẽ hiểu những gì ẩn dấu bên trong.

Chỉ là, anh có chút không vui, mặt mày trầm thấp nhìn cô, cả người cô cảm thấy áp lực vô cùng. Cô sợ anh sẽ tức giận, khi anh còn là nhỏ Lục Nghiêu luôn là kẻ lên mặt bắt nạt người khác, nhưng bây giờ lớn lên, anh đã mất đi vẻ kiêu ngạo đó mà có phần kiềm chế, bá đạo hơn.

Lục Nghiêu nắm cằm của cô, rất cẩn thận nhìn cô một cái: "Hòa thuận? Hợp tác?"

Thẩm Lâm Hoan tự hỏi làm sao cô lại khiến anh không vui, nên đổi ý nói: “Ý tôi là… chúng ta cũng có thể là đôi vợ chồng chân chính?” Cô có chút không thoải mái, rốt cuộc cô đã cự tuyệt anh dứt khoát như vậy, ấy thế mà bây giờ tình huống này khá là trớ trêu.

Lục Diêu đột nhiên cười gật đầu: "Cô biết một đôi vợ chồng thực sự cần phải làm như thế nào đúng không?"

Thẩm Lâm Hoan nói: "Ừm."

Cô không phải thiếu nữ mười mấy tuổi đầu cần người dạy bảo.

Cô vẫn đang cố gắng phá vỡ bầu không khí lạnh như băng giữa hai người: "Tôi biết là tôi đã từng..." Cô không có nói hai chữ từ chối, sợ kích thích anh, khéo léo thay đổi cách nói khác: “Trước đây tôi đã làm anh thất vọng nhiều lần rồi, nếu anh muốn trút bỏ cơn tức giận thì có thể trút, giải quyết xong, chúng ta lại nói về chuyện hôn nhân.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt chân thành chờ mong.

Cô không muốn khiến anh tức giận.

Thẩm Lâm Hoan cảm thấy mình rất ngây thơ, nhưng không có cách nào tốt hơn. Năng lực của cô có hạn, luôn luôn có giới hạn, nếu không thì mọi chuyện đã không đến mức tồi tệ như vậy.

Lục Nghiêu sắc mặt ảm đạm khó phân biệt được, anh chỉ dựa vào đầu giường, không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng sắc mặt rất không tốt.

Thật lâu sau, anh chỉ nói hai từ: "Chín lần."

Thẩm Lâm Hoan xuất thần trong chốc lát, sau đó mới nhớ tới mình đã từ chối anh chín lần, hẳn là anh đang nói đến cái này. Không hiểu sao cô hoảng hốt một lúc, những gì cô muốn nói lại mắc kẹt trong cổ họng. Kỳ thật, Thẩm Lâm Hoan cũng không tính đến chín lần, chính là Lục Nghiêu nhắc nhở cô.

Lần đầu tiên cô từ chối anh, chỉ là từ chối bữa sáng của anh, lần thứ hai từ chối sự giúp đỡ của anh, lần thứ ba từ chối ngồi cùng bàn, lần thứ tư từ chối đi xe chung, lần thứ năm sáu bảy Thẩm Lâm Hoan cô đã quên mất mình từ chối chuyện gì, tóm lại cũng không phải chuyện lớn, lần thứ tám, cô bị một đám "tiểu thư danh tiếng" làm nhục, Lục Nghiêu tình cờ ở bên cạnh cô, nửa đùa nửa thật nói: "Không bằng cô làm bạn gái tôi đi! Có tôi làm chỗ dựa.” Thẩm Lâm Hoan nhớ rõ khi ấy cô cười lễ phép với anh một cái rồi lắc đầu: "Cảm ơn anh nhưng tôi không cần."

Đến lần thứ chín, giọng điệu của anh nghiêm túc hơn rất nhiều, đó là lời tỏ tình chính thức, anh xin lỗi vì sự đột ngột lần trước, Lục Nghiêu cho rằng cô từ chối là do anh không đủ chân thành. Thẩm Lâm Hoan lúc đó trong lòng rất rối rắm, nhất thời cũng không biết từ chối như thế nào vội vàng nói: "Tôi có bạn trai rồi."

Đương nhiên cô không có bạn trai, Lục Nghiêu muốn biết cũng dễ dàng biết được, ngay cả lý do từ chối cũng bất cẩn như vậy. Sau này Thẩm Lâm Hoan nghe được từ nơi khác nói rằng Lục Nghiêu rất tức giận, không phải vì cô từ chối anh nhưng vì lần nào cô cũng từ chối, từ chối một cách rất hờ hững, cứ như thể anh là một thứ rác rưởi và cần giữ khoảng cách.

Thẩm Lâm Hoan lúc đó cũng nghĩ tới việc nên giải thích, nhưng không tìm được cơ hội thích hợp, lần gặp mặt duy nhất, anh lẫn trong đám người, cô cũng chỉ nhìn lướt qua anh. Trong dòng người đó cô đụng phải anh, những người xung quanh thấy vậy lại trêu chọc anh: "Mười một lần rồi, nghe nói cậu lại bị từ chối? Thêm tận hai lần! Cậu trở nên kém hấp dẫn từ khi nào vậy.”

Anh liếc mắt nhìn cô một cái, âm thanh chế nhạo lạnh lùng, sửa lại: “Chín lần.” Anh không cảm thấy xấu hổ chút nào, còn tự sát muối vào vết thương một cách rất bình tĩnh.

Những người đó nhìn Thẩm Lâm Hoan với ánh mắt kính nể, có thể từ chối Lục Nghiêu liên tiếp chín lần cũng không phải là người bình thường.

Chỉ có Thẩm Lâm Hoan cười khổ, thật ra cô không cảm thấy mình đã từ chối anh nhiều lần đến như vậy, anh nói là chín lần mới cô mới chậm rãi suy nghĩ lại.

Trong phút giây suy nghĩ muộn màng, cô cảm thấy có một chút tội lỗi.

...

Nhiều năm sau, Lục Nghiêu khi đó và Lục Nghiêu hiện tại, cách nhau bao nhiêu năm mà anh vẫn cao cao tại thượng như cũ không thay đổi chút nào, còn bản thân cô vẫn ngốc như vậy.

Anh ngẩng đầu nhìn cô: “Được rồi, giải quyết đi, cô ở với tôi chín ngày, không được phép đi đâu, cứ ở đây cư xử như đôi vợ chồng. Chuyện trước kia tôi không tính toán nữa.” Anh yên lặng quan sát, nhìn cô một hồi lâu khiến Thẩm Lâm Hoan cảm thấy có chút nhục nhã: “Thế nào?”

Nhưng Thẩm Lâm Hoan không cảm thấy đặc biệt xấu hổ. Cô chỉ muốn giải quyết nhanh chóng khúc mắc giữa hai người và đưa cuộc sống của mình trở lại đúng hướng.

Hơn nữa, cô thực sự không muốn cãi nhau với anh vào lúc này.

Cho nên, cô đông ý nói: “Ừm!” một tiếng đồng thời nghiêm túc gật đầu.

Lục Nghiêu lại im lặng hồi lâu, tựa hồ không xác định có nghe không hiểu: “Lên giường, hiểu chưa?”

Câu này quá mức chói tai, Thẩm Lâm Hoan nhíu mày, sau đó lại gật đầu, bình tĩnh nói: "Đã hiểu, nhưng tôi... không có kinh nghiệm. Mong rằng anh đừng quá thất vọng."

Cô không phản kháng chút nào, không hề tức giận, khiếp sợ hay không tin như anh mong đợi, cô như một vũng nước, bình tĩnh cất chứa gợn sóng. Bất kể anh có yêu cầu vô lý đến mức nào cô đều có thể bình tĩnh tiếp nhận và hành động nghiêm túc. Vốn dĩ anh không tính làm khó dễ cô, chỉ là đột nhiên có ý khác.

Tình huống kỳ quái, Thẩm Lâm Hoan xấu hổ đến mức da đầu tê dại ngay lập tức, thầm nghĩ rõ ràng là vợ chồng hợp pháp, như thế nào lại có cảm giác khác lạ. Lúc công chứng, anh cũng có biểu cảm này, mặt mày thâm trầm, chẳng thấy vui vẻ gì, đến nỗi nhân viên còn hỏi anh có tự nguyên hay không.

Sau khi Lục Nghiêu nghe những gì cô nói, anh như đang chế nhạo cô những tựa hồ lại không có. Anh dựa vào đầu giường hút nửa điếu thuốc, nhưng thay vì ép cô làm với anh ngay lập tức, anh lại hỏi: “Cô uống rượu không?”

Mượn rượu để làm chuyện đó sao? Thẩm Lâm Hoan nghĩ cũng không sao nên gật đầu.

Sau đó Lục Nghiêu đi tới tủ rượu lấy một chai sâm panh, rót một ly, Thẩm Lâm Hoan nhấp từng ngụm một, sau đó hai người ngồi cạnh nhau trên sô pha im lặng, không qua bao lâu cô cảm thấy nóng, sau đó giảm nhiệt độ điều hòa xuống hai độ.

Lục Nghiêu bật máy tính lên cũng không biết đang xem cái gì, có lẽ là để công việc của hắn, rốt cuộc chín ngày gì đó, hẳn là nhất thời nảy lòng tham. Không biết làm sao anh có thể thoát khỏi tình hình của công ty.

Ngược lại đã cho cô một chút thời gian đệm, cô lại đi tắm lần nữa, lúc cô bước ra, Lục Nghiêu vẫy tay với cô, không có thêm lời nào, khi cô đến gần, anh đã ôm eo cô, áp môi mình lên đằng sau tai cô, cẩn thận nhấm nháp.

Có thể đó là tác dụng của rượu, hoặc có thể anh cố ý hay vô tình tắt đèn trần, ngược lại không khó xử như tưởng tượng.

Đêm đó bọn họ làm hai lần, hoặc ba lần. Cô không nhớ được, nhưng chỉ nhớ rằng trong suốt quá trình này hai người không nói gì, ngoại trừ phía trước bị đau, phía sau trải qua cũng không kém.

Lúc đầu, không chỉ cô thấy đau mà dường như anh cũng thấy đau, gần như không thể đi vào được, sau đó, cô mới biết rằng đó là lần đầu tiên của anh, cô đã lịch sự động viên hắn: “Đến từ từ thôi.” Cô chịu đựng sự đau đớn và khó chịu mà không nói một lời, thay vào đó lại an ủi anh trước.

Kết quả là sắc mặt Lục Nghiêu càng đen hơn, anh lạnh nhạt nói với cô: “Cô đừng lo lắng, có nhiều thời gian cứ từ từ suy nghĩ.”

Có lẽ cô biết anh quá rõ, đối với loại không nói lên lời này, một khi mở miệng cô có thể cảm nhận rõ ràng thái độ khó chịu, anh đối với cô là thái độ đặc biệt.

Suy cho cùng, mặc dù từ nhỏ anh đã có tính cách mạnh mẽ và độc đoán, nhưng kỳ thật, phần lớn thời gian anh đều lãnh đạm, trong mắt anh “ai cũng là kẻ ngu ngốc” và anh sẽ “không nói chuyện với kẻ ngu ngốc”. Vì thế hầu hết thời gian anh không quan tâm đến mọi người.

Lúc nãy anh khiến cô cảm thấy khó chịu, ắt hẳn là xuất phát từ mong muốn trả thù trong lòng đi!

Cô không còn gì để nói, cứ để anh trút giận, chịu đựng là được.

Lần thứ hai cô không nói lời nào, nhưng cũng không có gì đáng nói, nhận thấy anh có thiên phú dị bẩm trong phương diện này.

Lúc kết thúc, anh không còn vui vẻ gì nữa, nhưng vì thần kinh của cô quá căng thẳng không thể kìm lại được nên anh đành bỏ cuộc.

Cô nằm đó bất động, Lục Nghiêu nhìn đến bực bội, anh ép hỏi cô: "Khó chịu như vậy sao?"

Anh đang hỏi về mặt tâm lý, mặc dù không rõ ràng trên mặt, nhưng anh có thể cảm nhận được.

Anh quá hiểu cô, khi còn bé cô có tính nhẫn nại phi thường, lúc nào cũng thờ ơ, coi như không có chuyện gì có thể khiến cô nổi nóng, luôn suy nghĩ thấu tình đạt lý, rất ít khi tức giận. Thậm chí khi bị ức hiếp, cô không bao giờ khóc, cô là một con chó không cắn người, luôn luôn thờ ơ lạnh nhạt nhưng lại có sóng ngầm mãnh liệt, nếu nghĩ cô vô dụng, cô nhất định có thể vô ý cắn một miếng.

Động vật máu lạnh!

Thẩm Lâm Hoan nghe hắn nói, nghiêng người lắc đầu, ôn nhu nói: “Không phải, tôi chỉ là đang suy nghĩ lại, thực xin lỗi, tôi biết anh không dễ chịu.”

Lục Nghiêu giễu cợt: "Tính toán à! Cô đã đối chiếu giữa lý thuyết cùng thực tế chưa?"

Thật mẹ nó tốt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp