Chí Hôn

Chương 18


1 năm

trướctiếp

Thẩm Lâm Hoan không hỏi anh vì sao lại đột ngột trở về, cũng không hỏi có phải anh đang tức giận hay không.

Cả hai đều im lặng chờ đợi.

Lục Nghiêu hình như cũng uống rượu, men say còn nồng hơn cả cô.

Đỡ tay cô chỉ cô chơi game.

Anh bước ra khỏi hội sở, muốn về nhà, nhưng do dự một lát thì Thẩm Phong rủ anh đến quán bar của anh ta, anh liền đi.

Quán bar vừa mới khai trương, rất nhiều người đến ủng hộ Thẩm Phong, bên trong thật sự rất náo nhiệt, không có ghế bọc tách, vài người liền ngồi trên ghế dài.

Tần Thiểu đang nói chuyện làm ăn, lúc trước Lục Nghiêu đáp ứng Thẩm Phong sẽ đến một chuyến, chính là bởi vì Tần thiếu gia muốn hợp tác với anh, muốn cùng nhau phát triển mở rộng khu mới ở thành Đông.

Vị thiếu gia này là người có học thức, khí phách hăng hái, giàu trí tưởng tượng, nhưng cũng rất ngây thơ.

Lục Nghiêu không chút hứng thú, mặt mày u ám ngồi ở chỗ kia, nhìn chằm chằm nửa ly rượu ngoại trong tay.

Tần thiếu cho rằng anh thích uống rượu, lâu lâu kính anh một ly. Lục Nghiêu hiếm khi nể tình, hôm nay ai kính rượu anh đều uống. Nếu là ngày thường anh không bao giờ phản ứng với những cậu thiếu gia như vậy, nhưng hôm nay anh có chút sợ về nhà.

Trước khi đi Thẩm Phong bảo tài xế của hắn chở anh về, anh vịn vào cửa sổ xe, hỏi Thẩm Phong: “Trông tôi tàn tạ lắm đúng không?”

Thẩm Phong nhìn vết thương trên khóe môi đã không còn rõ nữa của anh, cười nói: “Sao cậu giống đàn bà con gái vậy. Sợ vợ ghét bỏ à? Không đến mức đó, cậu vẫn đẹp trai lắm.”

Ngoại hình Lục Nghiêu quả thực rất yêu nghiệt, làn da trắng lạnh, là kiểu phơi nắng không bao giờ đen, hiện giờ khí chất lạnh lùng, đường nét rõ ràng hơn, ít đi sự thanh tú, nhưng lúc đi học còn bị người ta gọi là mỹ nhân Lục!

Lục Nghiêu khó chịu nhất là khi người khác khen anh đẹp, có nhiều lúc anh muốn tắm nắng thành da màu lúa mạch, rồi đi tập gym hay gì đó, đáng tiếc thể chất của anh không đen được, nếu có đen đi thì vài ngày sau cũng trở về ban đầu.

Anh ghét cay ghét đắng ngoại hình của mình.

Giờ Thẩm Phong nghe thấy những lời này, giống như nghe một câu nói đùa.

Lục Nghiêu không hỏi nữa, anh hoàn hồn ngồi thẳng dậy, cũng cảm thấy hoang đường, bảo tài xế đưa anh về nhà.

Trên đường híp mắt ngồi phịch ở sau ghế, nhớ tới thời đi học lúc ấy, anh đã biết Thẩm Lâm Hoan từ rất sớm. Gia cảnh của thành Tân và anh giống nhau, tổng cộng cũng không ít không nhiều, cái vòng tròn luẩn quẩn này thì nhỏ bé một cách lạ thường. Lúc ấy nhà họ Thẩm vẫn còn coi là giàu có, từ nhỏ cô đã tiếp nhận giáo dục không kém ai là bao.

Cô tiếp xúc với anh khá nhiều, nhưng cũng chỉ ở mức quen biết mà thôi.

Chân chính quen thuộc là học kỳ sau của cấp 2, Thẩm Lâm Hoan nhảy đến ban của bọn họ. Thẩm Lâm Kiệt hùng hùng hổ hổ tức giận muốn chết, chĩa mũi nhọn vào cô khắp nơi.

Sau đó chỗ ngồi thay đổi, Thẩm Lâm Hoan chọn ngồi bên cạnh anh.

Lục Nghiêu không thích ngồi với con gái, lớp học ai ai cũng biết, chỉ có Thẩm Lâm Hoan mới tới nên không rõ ràng lắm. Cô chỉ cảm thấy bên cạnh anh rất yên tĩnh, hơn nữa Thẩm Lâm Kiệt hơi sợ Lục Nghiêu và đám người thường chơi với anh, cho nên chắc sẽ không dám tiếp cận bên này.

Anh nhớ rõ đầu ngày một anh xin nghỉ, lúc trở về thì nghe chỗ bên cạnh có người ngồi rồi, anh tiến vào từ cửa sau, còn nghe thấy có người kề tai nói nhỏ: “Trời ạ, Thẩm Lâm Hoan quá thảm, cũng chưa có ai nói cho cậu ta một tiếng, Lục Nghiêu không thích ngồi cùng bàn với con gái.”

“Nhân duyên của cậu ta quá kém.”

Anh hơi nhướng mày, sao anh lại không biết?

Có lẽ cảm thấy con gái hơi phiền, anh không thích có người nói líu ríu ở bên tai, anh cũng không thể mở miệng mắng con gái người ta được, vì lẽ đó anh tất nhiên cự tuyệt.

Cho nên nếu để anh ngồi cùng bàn với con gái thì không phải là không có khả năng.

Anh ngồi vào chỗ, Thẩm Lâm Hoan đang giải đề toán, nhận ra chỗ bên cạnh có người, cô quay qua nhìn, khẽ gật đầu nói với anh: “Đổi chỗ ngồi.”

Nghĩa là từ bây giờ cô sẽ là bạn cùng bàn mới của anh.

Lục Nghiêu gật gật đầu: “Ừ”.

Vài ngày sau cũng chưa nói với nhau mấy câu.

Thẩm Lâm Hoan không phải học tập thì chính là học tập.

Lục Nghiêu đối với cô bạn cùng bàn này rất vừa lòng, an tĩnh, không ồn ào.

Vì thế có những lúc anh đối xử với cô không tồi, mang bữa sáng cho cô, giúp cô giấu giáo viên, mắng Thẩm Lâm Kiệt vì cô...

Chỉ là khi đó anh không nhận ra rằng, cô luôn thản nhiên từ chối ý tốt của anh rất nhiều lần.

Nhưng cô không bao giờ keo kiệt đối tốt với anh, bạn bè cô ít đến mức hầu như không có, người bạn tốt Chu Phù cũng nhảy một bậc giống cô, lại không ở bên cạnh cô, cô luôn ở một mình. Anh coi như là người duy nhất có thể tiếp cận cô, cô là người lãnh đạm, không hay để ý nhưng rất tốt bụng, chính điều đó lại khiến người khác chú ý tới cô nhiều hơn.

Có một hôm anh bị cảm, tuyết rơi dày đặt, em trai Thẩm Phong là Thẩm Ngộ học cùng một ban với anh, từ nhỏ đã rất sùng bái anh, vô cùng vui vẻ vì được làm tùy tùng của anh, luôn tìm cách lấy lòng anh: “Anh Thập Nhất, để em tới phòng y tế lấy thuốc cảm cho anh!”

Anh nhìn tuyết bên ngoài rồi nói: “Thôi, mau tan học đi.”

Mười phút giữa giờ, Thẩm Lâm Hoan đi ra ngoài, anh ghé vào bàn ngủ say, lúc tỉnh lại thì thấy trên bàn anh có cốc nước nóng, bên cạnh cốc nước là thuốc.

Anh nhướng mày, Thẩm Lâm Hoan ở bên cạnh đang cúi đầu bình thản giải đề toán, cũng không ngẩng đầu: “Uống thuốc đi!”

Anh nghĩ Thẩm Ngộ đi mua thuốc cho anh, sau đó mới biết được, là cô mua cho anh.

Anh thuận miệng hỏi một câu, cô hờ hững trả lời: “Tiện đường thôi.”

Sau đó anh nhắc lại chuyện này với người khác, người nọ còn trêu đùa: “Thuận cái thì mà thuận! Cô nàng này ngoại trừ căn tin và đi WC thì không bao giờ bước ra khỏi lớp học, vậy mà lại đi ngược chiều tới phòng y tế, có chỗ nào gọi là thuận đường không?”

...

Một việc nhỏ nhặt như vậy lại cho anh một loại ảo giác, cô cũng có cảm tình với anh.

-

Thẩm Lâm Hoan học mọi thứ rất nhanh, tay anh cầm tay cô mách nước, chưa tới một lát cô đã thực hành được.

Lục Nghiêu ngửi hương thơm lành lạnh trên tóc cô: “Đứa trẻ kia đi rồi?”

“Ừ.” Thẩm Lâm Hoan bị anh ôm vào lòng, toàn bộ phía sau lưng nóng rực, nhẹ giọng hỏi một câu: “Anh uống say à?”

“Không có.” Ánh mắt Lục Nghiêu mê ly, thanh âm cũng mơ hồ, nói chuyện hơi kéo dài: “Cô cũng uống rượu mà. Mới khỏi bệnh liền uống rượu, không tốt đâu.”

Thẩm Lâm Hoan không phủ nhận, nhưng nhận thấy anh đang say thật, hành vi cũng kỳ lạ.

“Còn chơi game sao?” Anh hỏi cô.

Thẩm Lâm Hoan lắc đầu: “Không chơi. Anh đi tắm rửa đi!” Cô đặt bộ điều khiển trò chơi xuống, xoay người đỡ anh.

Lục Nghiêu cũng ngoan ngoãn đứng lên: “Được rồi!”

Hôm nay anh nghe lời một cách bất thường, cũng không làm cô nghẹt thở, thậm chí Thẩm Lâm Hoan cảm thấy hơi không quen, không biết anh muốn làm gì. Ngước mắt lên nhìn anh, anh đang híp nửa mắt, ánh mắt mơ màng sâu lắng, dường như thật sự rất say.

Cô đỡ lấy anh: “Có ổn không?”

Lục Nghiêu nhướng mày: “Rất khỏe.”

Anh nâng bước chân định đi về phía trước, nhưng thật ra Thẩm Lâm Hoan càng lo lắng anh đi không vững bước, không tín nhiệm theo sát để dìu anh.

Lục Nghiêu sững sờ một hồi, nửa người trên đều mượn lực chống đỡ trên người cô, lợi dụng cơn say hỏi cô: “Cô ghét tôi lắm à?”

“Không có.” Thẩm Lâm Hoan nhẹ nhàng nhíu mày: “Không chán ghét.”

Hình như Lục Nghiêu không quá tin tưởng, hừ nhẹ ra tiếng, không có hỏi lại nhưng vẻ mặt kia rõ ràng đang nói: Vậy cô còn mơ thấy hai chúng ta ly hôn?

Anh không nói chuyện, có một số việc hỏi ra chỉ làm hai người thêm khó xử.

Thẩm Lâm Hoan rũ mắt một lát, rốt cuộc vẫn giải thích một câu: “Ngày đó nằm mơ nghe thấy anh đề nghị ly hôn, tôi đồng ý rồi.”

Trái tim Lục Nghiêu lệch một nhịp: “Là tôi nhắc tới à?”

Thẩm Lâm Hoan “Ừ” một tiếng.

“Vậy cô mơ không đúng rồi.” Lục Nghiêu mập mờ nói.

Hai người vào phòng ngủ, Lục Nghiêu kéo cà vạt, cởi từng cúc một, ngay sau đó đi thẳng vào phòng tắm.

Thẩm Lâm Hoan do dự một lát, vẫn đi theo anh.

Anh đánh răng trước, Thẩm Lâm Hoan đổ nước vào bồn tắm: “Đừng tắm vòi sen, anh vào bồn tắm đi.”

Lục Nghiêu “Ừ” một tiếng, ánh mắt theo dõi động tác của cô, yên lặng nhìn cô bận rộn.

Cuối cùng sau khi đánh răng xong, anh ngả người dựa vào đằng kia, quần áo để hở một nửa.

Thẩm Lâm Hoan cảm thấy nhiệt độ nước chênh lệch không nhiều lắm, xoay người hỏi anh: “Anh đến xem xem nước như thế này đã được chưa?”

Lục Nghiêu cất bước đi qua, đứng một hồi lâu làm đầu óc anh hơi choáng váng, vừa di chuyển thì trời đất quay cuồng.

Anh lảo đảo một cái, Thẩm Lâm Hoan vội vàng đỡ anh, cau mày, đấu tranh một lát rồi nói: “Nếu không thì để tôi tắm cho!”

Thần trí Lục Nghiêu lay động một hồi: “Được!”

Thẩm Lâm Hoan cuốn tay áo nhìn anh cởi sạch quần áo, ánh mắt thấy hơi sai sai, nhưng trong phạm vi tầm mắt vẫn là không thể tránh khỏi.

Cô ghé vào bên cạnh bồn tắm, Lục Nghiêu bỗng nhiên túm chặt lấy cô, kéo cô vào bồn.

Bọt nước văng khắp nơi, quần áo Thẩm Lâm Hoan ướt đẫm trong nháy mắt, Lục Nghiêu lấp kín môi cô, ấn cô vào thành bồn tắm, một tay lót phía sau lưng cô.

Hô hấp mang theo mùi rượu, còn có vị bạc hà của kem đánh răng, Thẩm Lâm Hoan hít một hơi nhẹ, hỏi anh: “Anh làm sao vậy?”

Ánh mắt của cô trong sáng, khó hiểu nhìn anh.

Lục Nghiêu khẽ cắn môi cô: “Thẩm Lâm Hoan, chúng ta hãy tốt đẹp nhé em!”

Cô sửng sốt: “Hử?”

“Gia đình của hai ta không có cuộc hôn nhân nào thất bại, anh không muốn làm người đầu tiên thất bại.” Anh cau mày, lui ra phía sau khoảng 10cm, đối mặt với cô.

Ánh mắt Thẩm Lâm Hoan va vào mắt anh, hô hấp bỗng dừng lại, tưởng anh nói mớ, vì thế gật gật đầu đáp ứng anh: “Được.”

“Em có gạt anh chuyện gì không?”

“Chuyện gì?”

“...Không có gì, có việc gì cứ nói với anh.”

“Ừm.”

Quần áo trên người ướt sũng bao bọc lấy cô, rất khó chịu, dứt khoát cởi ra, nửa ngồi trong bồn tắm giúp anh tắm rửa. Anh uống say nên hơi dính người, vẫn luôn cọ cọ vào người cô.

Hô hấp nóng rực, ánh mắt mười phần xâm lược, anh cúi đầu nhìn cô: “Có muốn ngồi dậy không?”

Ý thức của Thẩm Lâm Hoan cũng hơi mơ màng, nhưng suy nghĩ lại rõ ràng hơn, nhận ra ý đồ của anh, tay chạm vào eo anh, cuộn ngón tay lại, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh.

Lục Nghiêu cho rằng cô không muốn, khẽ kêu một tiếng “Chậc”. Thẩm Lâm Hoan cúi người ôm lưng anh, vẻ mặt chần chờ: “Cảm giác… Bồn tắm không quá thoải mái.”

Đầu lưỡi Lục Nghiêu đâm nhẹ vào hàm răng: “Vậy thử chỗ khác xem...”

...

Lúc Thẩm Lâm Hoan mở mắt ra mới sáu giờ sáng, cô ôm Lục Nghiêu, thật sự ôm rất chặt, khi cô muốn nhẹ nhàng tránh đi thì Lục Nghiêu vẫn luôn tỉnh táo giờ đây lại ngái ngủ, nhìn cô: “Em đè tay anh tê rần hết rồi.”

Thẩm Lâm Hoan nhẹ giọng nói: “Sao anh không đẩy em ra.”

“Đẩy ra em cứ mò qua lại.” Giọng điệu Lục Nghiêu như thể trêu chọc.

Thẩm Lâm Hoan tỉnh lại liền cách anh rất xa, khoảng trống giữa hai người đủ để cho một người vào nằm được, cô nhíu nhíu mi.

Lục Nghiêu cảm thấy nói không chừng câu tiếp theo của cô là muốn chia giường, đoạt lấy cơ hội nói trước: “Quên đi, anh quen rồi.”

Thẩm Lâm Hoan do dự một lát, quả thật cô muốn chia giường ngủ, có điều sau khi nghĩ xong liền quên mất, chỉ “Ồ” một tiếng, đứng dậy xuống giường, chân hơi mềm nhũn vì thế lại nhíu mày.

Lục Nghiêu hỏi một câu: “Tối hôm qua anh...”

Thẩm Lâm Hoan nói: “Anh uống nhiều.”

Anh nhẹ giọng “Chậc”: “Anh không phải là người nhỏ nhặt.”

Sắc mặt Thẩm Lâm Hoan hơi mất tự nhiên.

Anh nói: “Hôm nào đổi địa điểm thành bồn tắm cũng được.”

Thẩm Lâm Hoan: “...”

Cô không muốn nghe, đi thay quần áo rồi rửa mặt.

Lúc bước ra, anh cũng đã mặc xong quần áo.

Bữa sáng là sữa bò và sandwich, sau khi ăn xong, Thẩm Lâm Hoan lái xe đi làm.

Cô đến gara lái xe, Lục Nghiêu cũng đi theo.

Thẩm Lâm Hoan nghi ngờ nhìn anh.

Lục Nghiêu ngồi trên ghế phụ, tự giác thắt dây an toàn vào: “Anh để xe ở chỗ của Thẩm Phong rồi, tài xế lại xin nghỉ. Cho anh ké xe với nhé.”

Thẩm Lâm Hoan nhìn anh một lúc thật lâu, cảm thấy từ lúc anh trở về tối hôm qua thì cứ trông kỳ lạ thế nào.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp