Chí Hôn

Chương 17


1 năm

trướctiếp

“Cái gì?” Thẩm Phong nghi ngờ mình nghe lầm: “Cậu điên rồi sao?

Cuối cùng anh ta giơ tay đấm vào ngực Lục Nghiêu, nghiêm nghị nói: "Cậu đừng có nói bậy nói bạ."

Thẩm Phong và nhà họ Thẩm có quan hệ họ hàng, tính ra Thẩm Lâm Hoan còn phải gọi hắn là anh.

Tuy hai nhà không qua lại nhiều nhưng nhìn chung chuyện gì biết vẫn sẽ biết.

Thẩm Lâm Hoan hồi đó muốn học chuyên ngành khác, nhưng Trình Chi Lâm bắt cô phải nộp đơn vào Quản Lý Tài Chính, vì thế mà Thẩm Lâm Hoan đã bỏ nhà đi một lần, nhưng cuối cùng đương nhiên giống như trứng chọi đá. Sự thỏa hiệp duy nhất mà trong nhà đưa ra với cô đó là cô không cần phải ra nước ngoài, có thể tự chọn trường mà cô muốn học.

Sau này, Thẩm Lâm Hoan đến thành Hải, cách thành Tân vài trăm km. Trong những năm đó cô đã không thường xuyên về thăm nhà.

Con gái Vân Triều năm nay bốn tuổi, Thẩm Lâm Hoan nhỏ hơn Lục Nghiêu một tuổi, năm nay hai mươi sáu, bốn năm trước vẫn còn là sinh viên.

Tình cờ là năm thi thạc sĩ, cô không muốn vào trường được giới thiệu nên đã tự mình chuẩn bị cho kỳ thi, vì lý do này mà Tết cũng không trở về nhà. Vào thời điểm đó, mọi người đều nói rằng Thẩm Lâm Hoan đang muốn trốn gia đình, chỉ là tìm cái cớ để không phải về nhà.

Bằng thạc sĩ...

Thẩm Phong nhíu mày đột nhiên tính toán lại, nếu nhà họ Vân không khai gian tuổi Vân Lạc thì chính là năm đó.

Lúc sau, Vân Triều đột nhiên mang về một đứa trẻ, tin đồn nhảm nhí khắp nơi, tất cả đều đoán con gái của Vân Triều do ai sinh ra.

Vân Triều là một giáo sư y học mà ngay từ đầu Thẩm Lâm Hoan đã có một niềm đam mê mãnh liệt với y học...

Chẳng trách Lục Nghiêu nghĩ như vậy, anh chú ý tới động tĩnh của Thẩm Lâm Hoan hơn bất kỳ ai, đương nhiên nhạy cảm với thời điểm này hơn anh ta.

Lục Nghiêu trầm mặc mà hút xong điếu thuốc, giọng nói hơi khàn khàn, tựa hồ rốt cuộc suy nghĩ xong: "Không có chuyện gì."

Lúc đó cả người như suy sụp, nghi ngờ mọi thứ. Cho dù có phải lần đầu của Thẩm Lâm Hoan hay không, anh cũng không muốn tìm hiểu sâu thêm nữa, đến bây giờ nhớ lại, anh chỉ có thể nhớ lại lần đầu tiên mới mẻ mà không có kinh nghiệm gì của cô và anh, còn những cái khác thì không chắc chắn lắm. Đã sinh con ư? Không giống. Không có gì giống hết. Chỉ có cô muốn ly hôn là giống...

Thậm chí, trong mơ cô cũng muốn ly hôn.

Giản Dư Thần cũng mò mẫm bước vào, đẩy cửa ra, nhìn thấy hai người đang ngồi khuất bóng: "Đậu má, hai người đang làm gì vậy!"

Đến gần, chỉ mơ hồ nhìn thấy nét mặt của hai người không đúng lắm, liền nháy mắt với Thẩm Phong, dùng khẩu hình hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Lục Nghiêu cảm thấy bực bội, sờ sờ túi tìm không thấy thuốc lá, liền hỏi Giản Dư Thần: "Có thuốc lá không?"

Giản Dư Thần lấy trong túi ra và đưa cho anh chiếc bật lửa. Nhìn đôi lông mày lạnh lùng của anh, tặc lưỡi.

Lục Nghiêu châm điếu thuốc, nhấp một ngụm trong im lặng, anh không nghiện thuốc lá, ngoại trừ đêm nay, lần cuối cùng anh hút thuốc là đêm anh kết hôn với Thẩm Lâm Hoan, đêm đó anh cũng rất cáu kỉnh, không biết phải làm gì với cô, anh cảm thấy mình giống như một tên cướp, không cam tâm giao cô cho người khác nên anh dựa vào gia cảnh mình hơn anh cô và lợi dụng việc cha mẹ cô muốn trèo cao mới đoạt được cô.

Đêm đó cô yên lặng, tẩy trang, sạch sẽ xinh đẹp, khuôn mặt vô cảm, lông mày và ánh mắt bình tĩnh, nhìn anh như một người xa lạ, thậm chí còn có sự phòng bị.

Anh biết đó không phải là lỗi của cô, đối với cô, anh quả thực là người xa lạ, hôn nhân do cha mẹ sắp đặt bất đắc dĩ phải đồng ý, nhưng có lẽ anh không muốn chỉ là đối tượng liên hôn nên ngay cả sự tôn trọng lẫn nhau cơ bản “tương kính như tân” cũng không làm được, rõ ràng trước lúc vào phòng đã đứng ngoài cửa hơn mười phút để xây dựng tâm lý rằng phải đối xử tốt với cô ấy.

Kết quả là khi nhìn thấy biểu hiện và thái độ của cô ấy, liền quên hết mọi thứ, giống như một đứa trẻ vô lý, gây rối thu hút sự chú ý.

Tối hôm đó anh hút nửa điếu, còn nửa điếu thì nghĩ làm sao trải qua đêm đầu tiên suôn sẻ, muốn đi từng bước một, nhưng anh sợ với tính cách của hai người, cả đời này muốn tiến thêm một bước cũng khó.

Trong chín ngày ở chung đó, thực ra cô cũng khá phối hợp, nhưng càng phối hợp, anh lại càng bực bội, anh phát hiện ra con người đều là lòng tham không đáy, lúc không có thì muốn có, lúc có được lại muốn chiếm làm của riêng. Ban đầu chỉ muốn một chút, sau đó lại muốn toàn bộ. Nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn luôn duy trì bản năng phòng bị và thờ ơ đối với anh, trong ánh mắt của cô đều là sự lạnh nhạt, giống như một vị thần quan sát tất cả các sinh vật, nhìn người phàm với sự thương hại, bố thí thần tính mà hiến dâng thân thể, chỉ là không có thất tình lục dục của người phàm.

Vì vậy, ngay cả làm những chuyện thân mật nhất cũng không thể rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Thực sự quá thất bại.

Anh không làm gì được cô, nhưng phải thừa nhận rằng anh bị cô hấp dẫn, càng yêu, lại càng ghét. Đã từ lâu lắm rồi.

Hút được nửa điếu thuốc, trong đầu anh nghĩ lại những gì quản gia Chu nói với anh, bất đắc dĩ hỏi: "Có khi nào Thẩm Lâm Hoan không phải con gái nhà họ Thẩm?"

Đám người nhà họ Thẩm kia có vấn đề, từ trước đến nay thái độ đối với Thẩm Lâm Hoan là một bí ẩn.

Thẩm Phong trả lời: "Từ khi còn học trung học cậu cũng tò mò chuyện này rồi cơ mà, không phải tôi nói với cậu rồi sao? Thời điểm Trình Chi Lâm mang thai tất cả mọi người trong nhà họ Thẩm đều thấy, bà không phải bí mật sinh con, lúc sinh, người nhà họ Thẩm cũng đều ở bên ngoài phòng, cho nên không có khả năng đánh tráo. Trình Chi Lâm ở phòng VIP, cả một tầng lầu chỉ có mình bà, không thể nào bế nhầm được."

Ngay cả khi kinh tế nhà họ Thẩm xuống dốc, cội nguồn vẫn còn đó, không đến nỗi sinh đứa con còn không rõ ràng, cũng không phải đóng phim truyền hình.

Lục Nghiêu cười khổ, thật ra anh đã nghĩ đến tất cả các khả năng, chỉ trong vài phút, anh đã nghĩ đến tất cả các khả năng có thể nghĩ ra, cuối cùng đi đến kết luận kỳ quặc nhất nhưng lại có khả năng xảy ra nhất.

Thẩm Phong nhíu mày, dường như đã hiểu tại sao Lục Nghiêu lại đoán như vậy, Thẩm Lâm Hoan là con ruột không hề sai, nếu Thẩm Lâm Hoan là con gái Trình Chi Lâm mà không phải của Thẩm Bá Khiêm thì lại càng không thể được, ai từng gặp Thẩm Bá Khiêm đều biết, Thẩm Lâm Hoan lớn lên cực giống ông.

Lục Nghiêu lặp lại cuộc nói chuyện giữa Thẩm Lâm Hoan và Vân Triều.

"Kết quả xét nghiệm ADN, để an toàn tôi đã phá hủy nó, chắc chắn sẽ không bao giờ có người thứ ba biết được."

"Tôi tin anh."

"Tôi thật sự không biết em nghĩ gì. Cho dù làm rõ chuyện này, em nghĩ mình có thể ly hôn sao? Tính chất của liên hôn chính là sự trao đổi và móc nối lợi ích, không thể bị giải trừ một cách dễ dàng."

"Anh không hiểu đâu."

Nghe có vẻ như Thẩm Lâm Hoan đang tìm cơ hội nào đó để ly hôn với anh.

Giản Dư Thần cuối cùng cũng nghe hiểu, cảm thấy bộ dạng suy đoán từng chữ của Lục Nghiêu thật hèn mọn, anh ta muốn nói trên thế giới này có nhiều phụ nữ tốt như vậy, lại không hề thua kém cô, lời nói đến miệng đã nuốt xuống, nếu như có thể buông thì làm sao đến nông nỗi chừng ấy năm còn nhớ mãi không quên, sợ cô bị gia đình gài bẫy, sợ cô gả đến nơi khác chịu khổ, bản thân lo lắng lại ôm cọc hôn sự này.

Rốt cuộc đều là anh đơn phương, cho dù Thẩm Lâm Hoan không thích anh hay là ghét bỏ anh, không coi trọng anh, ít nhất bên ngoài cô biểu hiện rất tốt, cũng không có chỗ nào có lỗi với anh. Chuyện trước khi kết hôn….

Giản Dư Thần vỗ vai anh: "Nếu không thì cậu để người ta tự do đi! Cậu muốn làm việc tốt thì cứ làm việc tốt, đừng cố giữ người ta bên mình, thể diện nhà họ Thẩm bảo toàn, sau vài tháng lấy lý do không hợp mà ly hôn trong hòa bình, nhà họ Thẩm có cuộc sống tốt hơn cũng sẽ không ép buộc Thẩm Lâm Hoan nữa. Lấy năng lực của Thẩm Lâm Hoan, cậu để cô trong công ty bồi dưỡng một thời gian, không bao lâu nhà họ Thẩm không khống chế được cô ấy nữa."

Lục Nghiêu không nói gì, im lặng hút thuốc, nghĩ đến những gì Thẩm Lâm Hoan đã nói trong đêm tân hôn, anh không khỏi cười tự giễu, có lẽ Thẩm Lâm Hoan đã có ý nghĩ này từ đầu, là anh ảo tưởng.

Giản Dư Thần: "Cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều."

...

Gió đêm lạnh thấu xương, ban ngày mưa dầm dề, ban đêm gió lạnh lẽo như mùa đông.

Lục Nghiêu tựa vào cửa xe hút điếu thuốc thứ ba trong tối nay, tài xế hỏi anh: "Lục tổng, về nhà ạ?"

Anh vung tay lên: "Đưa chìa khóa xe cho tôi, cậu gọi xe về tan ca luôn đi!"

Tài xế do dự một lúc, nhưng vẫn đáp: "Được ạ."

Trên màn hình vẫn còn tin nhắn "Xin lỗi." của Thẩm Lâm Hoan. Anh nhìn một lúc rồi lướt lên phía trên, hai người hầu như không có lịch sử trò chuyện. Lịch sử trò chuyện giữa cô và Vân Triều quả thực dài, cho dù phần lớn là Vân Triều nói, cô chỉ đáp lại hai chữ, cô ấy mặc dù lạnh nhạt nhưng câu nào cũng đáp lại.

Thực tế Lục Nghiêu và Thẩm Lâm Hoan cũng ít giao lưu.

Anh tự hỏi bản thân mình đã làm gì những ngày này.

Giống như không làm gì, anh đặt mình vào vị trí của người bị thương, lại cố gắng giày vò cô, ý thức không muốn làm cho cô vui vẻ, anh chỉ muốn nhìn cô nhảy dựng lên, muốn nhìn cô tức giận, nhưng cô vẫn luôn dửng dưng.

Tính cách của cô ấy là thế, có đôi khi cảm thấy cô ấy rất mạnh mẽ, đủ mạnh mẽ để không sợ bất cứ trường hợp xấu nào, tự tin và mạnh mẽ, khiến mọi người ngưỡng mộ.

Sự thờ ơ của cô ấy luôn luôn có một chút sắc bén, sự kiêu ngạo đã ăn sâu vào xương tủy, khi cô còn đi học, vô số người đã vu khống và ghét bỏ cô. Mấy lần như thế Lục Nghiêu đều muốn giúp cô, nhưng cuối cùng cô vẫn từ chối. Cô luôn lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng như muốn nói: Tôi không cần.

Theo thời gian trôi đi, liền cảm thấy cô giống như người không thể xâm phạm, máu lạnh vô tình.

Nhưng hôm nay ở nhà cũ thành Nam, phảng phất sự chấn kinh tới mức vô thố cùng hoảng loạn khi đối mặt với quan tâm đó, thật sự đâm thẳng vào mắt anh, hơn nữa trong bệnh viện, hình như cô sợ tiêm nhưng chỉ nhíu mày thật chặt nhắm mắt lại, không nhúc nhích chịu đựng, quá lắm là lúc hoảng loạn bắt lấy tay anh, xong xuôi lại lập tức buông ra, giống như không có việc gì nói: “Xin lỗi.”

Cho nên cô ấy cũng không phải mạnh mẽ tới mức không thể gục ngã đúng không?

Lục Nghiêu hút xong điếu thuốc lên xe.

-

Từ khi còn nhỏ, cuộc sống của Thẩm Lâm Hoan hầu như không có hoạt động giải trí, chưa từng xem phim hoạt hình, cũng chưa từng chơi game, hồi trung học, trên lớp đều bàn tán về các minh tinh, Chu Phù thích nhất Lục Quý Hành, một diễn viên ra mắt với tư cách là ca sĩ, lúc nào cũng điên cuồng “An lợi” với Thẩm Lâm Hoan. “An lợi” là tiếng lóng, ý chỉ đề cử mãnh liệt.

Thẩm Lâm Hoan không hiểu.

Cô ấy cũng không muốn bận tâm tìm hiểu, cuộc sống của cô ấy toàn là học... Tất nhiên, khiêu vũ, piano, cưỡi ngựa bắn cung đều là học, cô không thích thì không thể gọi giải trí thư giãn.

Quản gia Chu lặng lẽ phục vụ trước cửa phòng game từ lâu, Thẩm Lâm Hoan ngồi xếp bằng trên đệm, cầm gamepad chơi game.

Có điều cô chơi game rất tệ, dòng chữ "Game Over" nhấp nháy thật nhanh trên màn hình.

Nhưng dường như cô cũng không muốn suy nghĩ gì, cứ ngồi nhàn hạ như vậy cho qua thời gian.

Dưới lầu có tiếng động, quản gia Chu đi tới cầu thang, nhìn thấy một góc quần áo của Lục Nghiêu, từ dưới cầu thang đi lên.

Khi quản gia Chu còn đang do dự có nên nhắc nhở phu nhân hay không, Lục Nghiêu đã xuất hiện trên tầng hai, vừa nhìn thấy ông ấy liền vẫy vẫy tay.

Vì vậy quản gia Chu gật đầu tan làm sớm.

Bên cạnh Thẩm Lâm Hoan có một ly trà và nửa ly rượu đỏ, trà chưa được chạm vào, rượu trong bình đã thấy đáy.

Cô nghe thấy tiếng bước chân, lại tưởng là quản gia Chu, đầu không quay lại: "Đừng lo lắng cho tôi. Giúp tôi lấy thêm chai rượu nữa!"

Tiếng bước chân không dừng lại, hai cánh tay từ phía sau vòng qua cô, giữ lấy hai tay cô, giọng nói truyền vào tai cô: "Tay này đừng nhúc nhích, điều khiển tiến lên đi."

Thân thể Thẩm Lâm Hoan cứng đờ, trên người Lục Nghiêu dường như vẫn còn lưu lại hơi lạnh từ bên ngoài, nhưng nhanh chóng tiêu tán, thân thể mang nhiệt độ của đàn ông áp vào lưng cô, cả đầu tựa vào vai cô. Cảm giác tồn tại mạnh mẽ.

Một hành động rất thân mật, lại giống như anh chỉ đang muốn dạy cô chơi game, mặt mày chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp