Chí Hôn

Chương 19


1 năm

trướctiếp

Ngay cả khi lái xe Thẩm Lâm Hoan cũng rất nghiêm túc tập trung, ánh mắt chăm chú nhìn đường, một dáng vẻ vừa bình tĩnh vừa ung dung thản nhiên.

“Bộ phận pháp lý đã nảy sinh một số vấn đề, có khả năng chúng ta sẽ đệ đơn thưa kiện An Duệ, đối phương đang tham gia vào cuộc chiến dư luận, mà quan hệ công chúng của chúng ta lại phản ứng chậm một bước. Có vẻ như việc đấu thầu ở khu đông thành Tân cũng xảy ra rủi ro, có một công trình ở Thiên Tinh được xây dựng, là công ty mới, hồ sơ đấu thầu đẹp hơn chúng ta. Còn hạng mục đảo Hải Châu...”

Đây chỉ là một số chuyện phát sinh vào cuối tuần, vài bộ phận đã tăng ca trở lại.

Đối với toàn bộ tập đoàn khổng lồ này mà nói, bị trục trặc một ít đinh vít cũng không ảnh hưởng đến tình hình chung, nhưng Thẩm Lâm Hoan cố ý đề cập những chuyện này với Lục Nghiêu, anh ngay lập tức hiểu ý cô.

Dự án đấu thầu của khu đông thành Tân là vở kịch lớn mà Phong Thần xây dựng, hạng mục đảo Hải Châu và Sa Cảng đã được tiến hành thực hiện. Khu vực nối tiếp của thành đông là kho báu, bọn họ liên tiếp chuyển dời không phải chỉ mới lần một lần hai mà đã rất có kinh nghiệm. Việc phải giành được thành Tân là điều bọn họ nhất định phải làm được.

Lục Nghiêu nhíu mày một lát, bỏ qua suy nghĩ tâm tư: “Nơi thành Tân này, ngoại trừ Phong Thần ra thì không ai nuốt trôi được, nếu vẫn có người có ý định này tám phần mười là muốn phá rối.”

Khóe mắt Thẩm Lâm Hoan liếc anh một cái, cảm xúc của anh rất hiếm khi được bộc lộ, lời thì ít, không thích nói nhiều, cái gì cũng cân nhắc suy tính ở trong lòng nên khiến người ta có cảm giác khó lường.

Thật ra cô cũng đề phòng điểm này của anh, Thẩm Lâm Hoan im lặng một lát, nói cho rõ ràng hơn: “Anh kết hôn với em, không phải là một lựa chọn sáng suốt.”

Thật ra tình hình mấy ngày nay của công ty khiến cô cảm nhận được bởi vì đối tượng liên hôn của anh mà càng thêm rối ren không ổn định, lòng người dao động, không ít kẻ săn đầu người nghe tin lập tức hành động, tỷ lệ từ chức tăng lên, lưu động nhân viên rất bình thường. Trước đó còn chưa rõ ràng, tuần trước tiến sĩ rùa biển tốt nghiệp Stanford cũng muốn rời đi nên phải đền bù gấp ba lần tiền vi phạm hợp đồng, để bộ phận nhân sự xem xét vấn đề này một cách nghiêm túc và làm một bản báo cáo tóm tắt.

Nói cho cùng, nguyên nhân sâu xa là do Lục Nghiêu, vị trí tổng giám đốc tập đoàn của anh không được nhiều người tin phục lắm.

Lục Nghiêu liếc cô một cái rồi hừ lạnh: “Kéo quần lên là dở trò trở mặt rồi à? Mới vừa xuống giường em liền nhắc nhở anh không nên cưới em?”

Thẩm Lâm Hoan bị anh nói cho nghẹn họng, vẻ mặt lãnh đạm của cô xuất hiện vết nứt, cô hơi nhíu mày: “Em không có ý đó...”

Cô chỉ muốn việc nào ra việc đó. Nhưng có lẽ vì kể chuyện ly hôn trong mơ cho anh nghe nên khó tránh khỏi chọc giận anh.

“Em đề xuất ý kiến như vậy là hữu dụng đó hả? Hay em nghĩ nói như vậy là có thể hủy hôn? Tối hôm qua em đã đồng ý với anh chuyện gì em còn nhớ chứ? Hửm?” Anh thấy khó chịu cực kỳ, nói xong mới nhận ra chính mình lại nổi giận, đầu lưỡi quét nhẹ hàm răng, hạ giọng: “Anh tự có chừng mực, em đừng quá lo lắng.”

Thẩm Lâm Hoan rất biết nhìn thẳng vào lỗ hổng của bản thân, cô nói không sai, Lục Nghiêu chọn cô làm đối tượng liên hôn, đối với anh mà nói cũng giống như không kết hôn mà thôi, khỏi cần phải nói từ nhà họ Thôi tới nhà họ Lý có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Lục, dù chọn nhà nào làm đối tượng liên hôn đi chăng nữa đều giúp anh hổ càng thêm cánh, ngược lại sẽ kiêng dè vì không biết anh chọn liên hôn với ai.

Nhưng anh cưới con gái nhà họ Thẩm, nói rõ hơn chính là mối liên hôn giữa nhà họ Lý và nhà họ Thôi hay bất kỳ nhà nào khác có khả năng, đã không còn khả thi nữa.

Làm sao mà Lục Nghiêu không biết được.

Anh còn tường tận hơn kẻ khác rất nhiều.

Thẩm Lâm Hoan: “Xin lỗi, ý của em là anh vẫn phải đối phó với người nhà họ Thẩm.” Thẩm Bá Cẩn quả thật đã dồn hết tâm tư đặt cược vào Kim Minh Sơn, ông ta quyết tâm phải dẫm bằng được một chân vào hạng mục đảo Hải Châu. Hiện giờ xung quanh anh toàn là địch, mớ hỗn loạn ở khắp mọi nơi.

Lục Nghiêu không áp chế được tính tình đối lập với thái độ kiên định không gợn sóng trước sau như một của cô, điều này khiến anh cảm thấy hơi buồn cười.

Cô còn khó ứng phó hơn người nhà họ Thẩm nhiều.

Thẩm Lâm Hoan nhìn về phía trước, nhẹ nhàng rủ mắt: “Nếu anh tin tưởng em, thì để em tự mình đối phó với nhà họ Thẩm.” Không muốn gây thêm phiền phức cho anh nữa.

Lục Nghiêu im lặng nhìn cô một lát, cảm thấy tâm tư của cô cũng rất khó đoán.

Thẩm Lâm Hoan ở nơi làm việc là người như thế nào?

Anh đã nghe người khác nói như thế này: Thận trọng và chu đáo, tinh tế tỉ mỉ, ánh mắt vô cùng sắc bén, chưa có chuyện vụn vặt nào lọt qua mắt cô được. Ung dung thản nhiên, thủ đoạn lại rất độc ác, ai khinh thường cô thì chính là tự tìm khổ.

Nhưng cô chậm chạp về mặt cảm xúc và gặp khó khăn trong việc kết bạn.

Không phải cô không dễ mến, chẳng qua là năng lực nghiệp vụ của cô quá cao, tình cảm nhạt nhòa, khoảng cách giữa người với người quá xa khiến người ta không dám kết thân.

Nhưng thật ra ai chịu mở lòng với cô, nếu không có mưu đồ gây rối, cô sẽ không bao giờ từ chối.

Phải qua lại thân thiết với cô nhiều hơn thì cô sẽ từ từ chấp nhận điều đó.

Lục Nghiêu thản nhiên, bình tĩnh nói: “Được thôi!”

Lúc sắp đến công ty, cô bỗng gọi tên anh: “Lục Nghiêu?”

Anh quay đầu lại: “Hửm?”

“Em đồng ý với anh, em nhất định sẽ làm được.”

Lục Nghiêu nhướng mày: “Tốt lắm.”

Anh cho rằng cô đang nói chuyện hôm qua.

Nhưng Thẩm Lâm Hoan đang nói tới nhà họ Thẩm.

-

Thẩm Lâm Hoan và Lục Nghiêu cùng tiến vào công ty, thứ hai có hội nghị thường kỳ, buổi sáng tất cả các phòng ban đều căng thẳng, khoảng thời gian này, người trong văn phòng tổng giám đốc lại càng bận rộn hơn.

Trước tiên bọn họ sẽ đuổi theo Lục tổng vào công ty, biên tập các công việc tồn đọng trong ngày cuối tuần thành một báo cáo miệng trong vòng ba phút, chờ Lục tổng đi lên từ thang máy chuyên biệt.

Nhưng hôm nay Lục Nghiêu không dùng thang máy chuyên biệt, anh đi theo Thẩm Lâm Hoan vào thang máy dành cho nhân viên.

Thang máy thỉnh thoảng đóng mở, nhân viên từ trên xuống dưới thấy Lục Nghiêu như thấy quỷ.

“Chào buổi sáng Lục… Lục tổng, chào buổi sáng trợ lý Thẩm.”

Chức vị của Thẩm Lâm Hoan đã xác định rồi, chính vì vậy khi thấy hai người đi chung với nhau cũng không có gì kì lạ.

Trước kia Trình Lẫm hầu như theo sát Lục Nghiêu một tấc cũng không rời, thay anh giải quyết các vấn đề trong cuộc sống và công việc lớn nhỏ.

Mọi người chỉ nghĩ Lục tổng đang săn sóc dân sinh, chẳng mấy chốc công ty trong tập đoàn lớn bắt đầu truyền rộng ra.

Thời gian dùng trà buổi sáng chính là lúc để mọi người nói chuyện phiếm, cũng là do Lục tổng đến công ty sớm và đi thang máy dành cho nhân viên.

“Đã xảy ra chuyện gì rồi hả?”

“Sao tôi cứ có dự cảm xấu thế này?”

“Lần trước cách chức giám đốc tài chính, giống như là khúc nhạc dạo vậy, toàn bộ công ty bỗng nhiên sợ bóng sợ gió, sau đó kinh động đến cấp trên rồi đột ngột mở cuộc họp hội đồng quản trị...”

“Loại người như Lục tổng quả thực rất đáng sợ, tuổi còn trẻ mà mặt lạnh như Diêm La.”

“Phong cách làm việc cũng không theo lẽ thường.”

“Năng lực không đủ, có thật là chủ tịch Lục sẽ giao tập đoàn cho anh ta không?”

“Hồi đó anh ta vào công ty làm, biết bao nhiêu người chê cười. Nói chủ tịch Lục đã lớn tuổi nên mắt mờ tâm cũng mờ nốt, nâng đỡ chính cháu trai của mình mà không hề có điều lệ, rèn luyện trong chi nhánh của công ty chưa đến một năm đã vội chuyển về đây làm.”

“Một đám người có kinh nghiệm bắt nạt một mình anh ta! Quá thảm.”

...

Khoảng thời gian kia, Thẩm Lâm Hoan không có ở đây cho nên không thể suy đoán Lục Nghiêu đã sử dụng thủ đoạn lôi đình như thế nào.

Chỉ nghe được là anh xử lý chuyện này rất khéo, rất lưu loát.

Nhưng phe phái trong công ty rất phức tạp, chủ tịch Lục tuổi đã cao, hơn nữa có nhiều nguyên lão khi xưa đã cùng dốc sức với ông lão nên tình cảm vẫn còn đó, không có cách nào ra tay tàn nhẫn. Chú bác của Lục Nghiêu không phải là người chuyên ngành nên không có ý chí chiến đấu gì.

Vì thế ông hạ quyết tâm, đề bạt Lục Nghiêu hành sự cứng rắn và có chí tiến thủ ngồi vào vị trí này.

Tình huống lúc đó không đến mức hỗn loạn mà thật sự là đầu to khó chui.

Người trẻ tuổi lên lãnh đạo, thực hiện những cải cách quyết liệt tất nhiên phải hứng chịu sự phản kháng tận cùng.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Lục Nghiêu ra nước ngoài tiếp tục học và thực tập tại các bộ phận của nước ngoài, mọi người không biết nhiều về người thanh niên này, chỉ biết học rất giỏi, sau khi về nước thì sang chi nhánh của công ty làm việc, thành tích xuất sắc, nhưng còn lâu mới thuyết phục được bọn họ.

Đột nhiên được điều đến tổng bộ, trực tiếp nắm giữ vị trí tổng giám đốc, các sếp lớn của các bộ phận dưới trướng đều là những con cáo già, làm sao mà sợ một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, thậm chí còn cảm thấy có thể bắt bí được anh, lúc ban đầu chỉ thể hiện thiện chí ở ngoài mặt, sau lưng làm những chuyện rất không khách khí với anh.

Nhưng bởi vì không hiểu rõ cho nên đã xem nhẹ anh.

Lục Nghiêu có thể đứng vững trong tập đoàn cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Chỉ vì kết hôn, một ít người lại bắt đầu mượn đề tài để bàn tán về anh.

Khiến nhiều người không tín nhiệm anh, có một số người không dám nói ra trước mặt nhưng trong lòng lại lén lút quan sát, suy xét có nên đi ăn máng khác hay không. Rất sợ Phong Thần suy yếu.

-

Sáng sớm anh được ngồi xe của vợ nên tâm trạng khá tốt.

Ngay cả khi thang máy của nhân viên đi lên rất chậm, anh cũng đến công ty sớm hơn thường ngày.

Anh không so đo đến bản báo cáo miệng hoảng loạn khó hiểu trong văn phòng tổng giám đốc, chỉ nhắc nhở phải sắp xếp lại một chút rồi gửi cho anh một bản báo cáo bằng văn bản.

Đáng tiếc tâm trạng tốt đẹp chưa được bao lâu thì có người đến tìm đen đủi.

Giám đốc Trần phụ trách hạng mục nối tiếp hải ngoại dẫn theo bốn năm người tiến vào văn phòng của Lục Nghiêu.

Anh bắt chéo đôi chân dài, ngồi trên sô pha: “Ồ? Mọi người muốn từ chức?”

Thẩm Lâm Hoan bưng cái khay tiến vào, đặt từng ly nước pha lê bốc hơi nóng xuống trước mặt mấy người nọ.

Trần tổng nhìn cô, ánh mắt dò xét một lượt từ trên xuống dưới, tỏ vẻ mỉa mai: “Tiểu Lục tổng vẫn còn trẻ, nên tập trung vào công việc nhiều hơn. Tốt hơn hết là đổi trợ lý nam đi, không dùng đàn bà được đâu, còn rước lấy sự chú ý.”

Thư ký trước đây của Trần tổng cũng là một người phụ nữ rất xinh đẹp, cơ thể lồi lõm trước sau, ngoại hình quyến rũ, Trần tổng ngủ với cô ta khiến cô ả kiêu căng ngạo mạn, làm hùm làm hổ, thậm chí có người còn thấy Trần tổng công khai vào phòng tán tỉnh cô thư ký, đến cửa cũng không đóng.

Lục Nghiêu để ban nhân sự tìm lý do đuổi thẳng cổ ả thư ký, Trần tổng ghi hận anh đến bây giờ. Những lời này cũng nhằm để châm chọc anh. Ý nghĩa là: Cậu cũng không tốt đẹp hơn tôi là bao đâu.

Nhâm viên ngầm gọi anh là tiểu Lục tổng, chỉ để phân biệt với Lục tổng trước đây, nhưng ít nhiều có phần không tôn trọng anh.

Lục Nghiêu đeo mắt kính lên, kính không tròng, gọng kính rất mỏng, chân kính như hai bên rễ cây đâm sâu vào hai bên thái dương.

Đôi mắt dưới thấu kính trông lạnh lùng và nhiều phần không kiên nhẫn.

Nhưng anh không nói gì, chỉ như có như không đánh giá những người này, vẻ mặt làm bộ làm tịch, tỉnh bơ như vậy khiến người ta không khỏi nóng nảy, đoán không được suy nghĩ của anh.

Gần đây hạng mục hải ngoại thu hẹp lại, Trần tổng đang lúc rảnh rỗi nên muốn ôm thêm ly canh ở khu mới của thành Đông, nhưng Lục Nghiêu lại giao việc này cho một người mới toàn quyền phụ trách, không màng đến nhiều lần ám chỉ của ông ta. Lúc này tới đây từ chức để uy hiếp anh.

Vẻ mặt Thẩm Lâm Hoan hờ hững trước sau như một, như thể những lời nói mới nãy không vào tai cô, thái độ cung kính đặt ly nước xuống, lúc định bưng khay đứng dậy, Trần tổng thấy Lục Nghiêu không hé răng hồi lâu, hơi nóng nảy đặt tập tài liệu trong tay xuống bàn.

Thứ trên tay không có trọng lượng, hất đổ tách trà, nước nóng bốc lên, Thẩm Lâm Hoan né tránh nhưng mu bàn tay vẫn bị bỏng như cũ.

Cô dừng lại, khẽ cau mày.

Sắc mặt Lục Nghiêu lập tức u ám, đứng dậy bước về phía cô, cầm lấy cánh tay của Thẩm Lâm Hoan, nước không còn quá nóng cho nên không bị nổi mụn nước, chỉ thấy một mảng lớn màu hồng.

Làn da cô rất trắng nên mảng màu hồng đó rất dễ thấy.

Trần tổng không có mắt, trên đùi ông ta cũng ướt một mảng, vừa phủi quần, vừa hùng hổ mắng: “Chân tay lóng ngóng, còn làm được cái gì?”

Lục Nghiêu chỉ kéo cô vào phòng vệ sinh, đặt tay cô dưới vòi nước.

Thẩm Lâm Hoan lại không quan tâm tới vết bỏng trên tay, nhân cơ hội nhắc nhở anh: “Trưởng phòng Cao vẫn chưa nói chuyện, ánh mắt rời rạc, nghe nói gia cảnh của ông ta rất bình thường.”

Chắc là bị Trần tổng ép tới.

Lục Nghiêu hung hăng nhéo cổ tay cô một cái, ghé vào lỗ tai cô nghiến răng nghiến lợi: “Em tham công tiếc việc lắm hả?”

Thẩm Lâm Hoan nhíu mày, hơi sốt ruột, Trần tổng rời đi không quan trọng, nhưng cả một bộ phận đều từ chức hết, hiển nhiên là để buộc anh phải đi vào khuôn khổ!

Lục Nghiêu vỗ vỗ mặt cô, không đầu không đuôi nói: “Em vẫy để anh nhìn một chút!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp