Chí Hôn

Chương 16


1 năm

trướctiếp

Thẩm Lâm Hoan không biết cô đã ngủ say từ lúc nào, chắc là không lâu sau khi y tá đâm kim tiêm cho cô. Cô cảm thấy thật sự chuyện bé xé ra to, chỉ cần ăn chút rồi uống thuốc hạ sốt đi ngủ thôi, nhưng bác sĩ lại sắp xếp như thế này, cô cũng không nói gì.

Cô nằm mơ, mơ thấy Lục Nghiêu.

Trong mơ Lục Nghiêu cũng đang quỳ, quỳ thẳng tắp trong phòng đọc sách, tư thế cứng cỏi, áo quần trên người chỉnh tề, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị nói: “Dù sao con cũng quyết định ly hôn rồi.”

Ông nội lấy chổi lông gà đánh anh nhiều lần: “Anh nói lại lần nữa?”

Anh liền lặp lại vô số lần.

Giống như anh thật sự hạ quyết tâm.

Cuối cùng Thẩm Lâm Hoan mặt không chút cảm xúc đứng ở đó nói: "Ly hôn đi!"

Không cần phải níu kéo.

Hình ảnh chuyển tới biệt thự Yển Hồ, tòa biệt thự chiếm diện tích rất lớn, được ngăn cách với những ngôi nhà xung quanh một khoảng cách khá xa và nằm một mình như một hòn đảo cao quý.

Cô mang theo một chiếc vali cầm tay, trong vali chỉ có vài bộ quần áo và đồ cô thường dùng, Quản gia Chu hỏi: "Ngài không mang theo những thứ khác sao?"

“Đó không phải đồ của tôi.” Lúc trước cô mang đến chỉ có xe hơi của chính cô và một số thứ không có giá trị. Bây giờ tự nhiên cũng không có gì để mang đi.

Lục Nghiêu lái xe vào sân, kéo cửa kính xe xuống dửng dưng nhìn cô: "Đi thong thả, không tiễn."

Thẩm Lâm Hoan gật đầu.

Trời đổ mưa, Thẩm Lâm Hoan không che ô, cúi xuống chui vào chiếc Maserati của mình rồi lái nó đi.

Cô lái xe trên đường một cách vô định, trông như có ai đó đang hỏi cô rằng: "Tại sao cô không về nhà?"

"Tôi không có nhà." Cô nói.

Hình ảnh vỡ vụn thành từng mảnh, có vẻ như trở lại trong phòng đọc sách, Lục Nghiêu đang quỳ thẳng lưng, chổi lông gà của ông nội đánh vào lưng anh tạo ra tiếng vang nặng nề: "Anh nói lại lần nữa?"

“Lần ly hôn này cháu quyết định rồi.” Quai hàm anh căng ra, cứng rắn nói.

Thẩm Lâm Hoan nhắm mắt lại, tưởng tượng cảnh trong mơ rồi phát ra tiếng nói: "Vậy thì ly hôn đi!"

Không biết vì sao, giống như có một nỗi buồn rất lớn ập đến, làm cho cô tức ngực đến mức thở không ra hơi, thở gấp gáp nhưng lượng dưỡng khí có vẻ ngày càng ít đi.

Thẩm Lâm Hoan đột nhiên mở mắt ra, cảm giác ngột ngạt muốn chết biến mất, trở về với thực tại, cô hít sâu một hơi, hai chữ "ly hôn" trong cổ họng dường như vẫn chưa tiêu tan.

Tỉnh.

Y tá đang rút kim cho cô, sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

Vị phu nhân nhà họ Lục này nằm mơ nói mớ hai từ "ly hôn", sắc mặt Lục tổng chợt trầm xuống, từ khóe mắt cô không cần quay đầu cũng cảm nhận được bầu không khí nghiêm trọng.

Y tá cảm thấy trong lòng rối loạn, cố gắng bình tĩnh rút kim tiêm ra, dặn dò phải nghỉ ngơi thật tốt, rồi rời đi nhanh chóng.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, Thẩm Lâm Hoan tỉnh táo lại, giấc mộng rõ ràng đến mức cô nhận ra được mình nói mớ.

Sắc mặt Lục Nghiêu vô cùng nặng nề, ánh mắt nhìn chằm chằm cô lạnh đến mức không có chút nhiệt độ nào.

Bầu không khí ấm áp vừa rồi đột nhiên giảm xuống âm độ.

Lục Nghiêu không biết cô muốn ly hôn đến mức nào mới có thể mơ cũng muốn ly hôn.

Anh giật mạnh cổ áo, cáu cáu kỉnh kỉnh.

Anh bị sự lạnh lùng hành hạ lần lượt, sợ cô mở miệng, thực sự sợ, dù là giải thích hay xin lỗi, anh cũng không muốn nghe.

Cuối cùng, Lục Nghiêu đột nhiên đứng dậy rời đi không để lại một lời.

Thẩm Lâm Hoan trợn mắt một lát, trong đầu tưởng tượng lại giấc mơ một lần, không thể hiểu vì sao bản thân có giấc mơ như vậy, vì sao lại nói mớ, còn tình cờ bị anh nghe được.

Lục Nghiêu tức giận rồi.

Cũng đúng, dù mối quan hệ giữa hai người như thế nào, vợ mới cưới nằm mơ ly hôn thì dù có nghĩ theo cách nào đều không ổn.

Vừa rồi cô vốn định giải thích, nhưng nhất thời không nghĩ ra được lý do gì cho thích hợp, nói như thế nào cũng kỳ quái.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nằm trên giường một lúc thì thuốc phát huy tác dụng. Cô ngủ mơ mơ màng màng gần nửa ngày, tới buổi tối mới hoàn toàn tỉnh lại.

Bên ngoài trời tối dần, mưa cũng tạnh.

Thẩm Lâm Hoan xoay người xuống giường, thu dọn lại quần áo, sau đó gấp chăn bông, cầm túi xách ra khỏi phòng bệnh.

Cô muốn gọi xe về nhà, nhưng vừa ra đến cửa đã thấy tài xế đang đợi bên ngoài, không biết chở Lục Nghiêu về rồi quay lại, hay là vốn dĩ ở đây không đi.

Tài xế hỏi: "Phu nhân về nhà không?"

Thẩm Lâm Hoan gật đầu: “Về nhà.”

Ngoài cửa sổ xe, hoàng hôn buông xuống, ánh đèn neon dần dần bao phủ.

Cô nhìn xuống điện thoại, lướt không có mục đích, cuối cùng trong tin tức giải trí bấm vào Sở Nghiên, rồi dừng lại một chút.

Tiếng mắng mỏ khắp nơi, điểm danh những người đàn ông mà cô đã “dụ dỗ”, thậm chí có cả tối hôm qua cô đi xuống từ một chiếc xe Cayenne, cô chống tay ở cửa xe, nhìn người trong xe nở nụ cười quyến rũ.

Còn có người nói rằng cô và trợ lý của cô dây dưa không rõ ràng. Có những tấm ảnh, chỉ thấy một bên mặt không rõ ràng, nhưng Thẩm Lâm Hoan có thể nhận ra đó là Sở Thiệu.

Sở Nghiên và Sở Thiệu…

Thẩm Lâm Hoan nhớ ra một chuyện, hôm xăm mình đó điện thoại của Sở Thiệu liên tục đổ chuông, hắn cúp máy vài lần, cuối cùng không kiên nhẫn mà trả lời, "Sở Nghiên, em muốn chết sao? Anh đã nói với em là lúc anh đang bận thì đừng gọi cho anh. "

Giọng nữ khẽ hừ một tiếng: “Em cứ gọi đó. Anh đừng có nghe.”

Sở Thiệu tức đến bật cười: “Có chuyện gì?”

“Đưa tiền cho em!” Giọng điệu giống như đứa con gái xin tiền cha.

Sở Thiệu cũng không khách khí, hung ác nói: “Không có tiền!”

“Vậy thì bán thận đi!”

Sở Thiệu rít lên một tiếng: “Cút đi!” Nói xong liền cúp điện thoại.

Thẩm Lâm Hoan nghe thấy anh ta gọi bên kia là Sở Nghiên, liền hỏi: "Em gái anh hả?"

Bên cạnh có người cười trêu chọc: "Làm gì có! Người ta là con dâu nuôi từ bé." Người đó còn giải thích với cô rằng bác trai của Sở Thiệu mất sớm, không có con cái, bác gái gả cho người khác, cuộc hôn nhân thứ hai của bác gái không được thuận lợi lắm, bà sinh được đứa con gái không tới hai năm thì ly hôn, nhà ngoại không có ai đành trở lại nhà họ Sở, kết quả chưa tới hai năm sau bà lâm bệnh rồi mất sớm, để lại một đứa con gái không cùng dòng máu ở với bà nội Sở Thiệu, sau khi bà nội mất thì coi như Sở Thiệu một mình nuôi nấng.

Sở Thiệu cười cợt: “Cmn!”

Người kia lại nói tiếp, nhưng anh ta nói đùa với Thẩm Lâm Hoan: "Hắn không cho cô xăm tên người ta, thế mà hắn tự mình xăm đó! Còn là xăm trên đùi đó, aiza, quá phô trương."

-

Thẩm Lâm Hoan hạ sốt nhưng cả người đều đổ mồ hôi nên trở về tắm rửa trước, đi ăn chút gì đó thì trời đã tối hẳn.

Lục Nghiêu không trở về, quản gia Chu nói: “Tiên sinh nói đêm nay ở lại Thiên Phong Ngọc Hồ cho nên không quay về.”

Cô cầm điện thoại một lúc lâu rồi gửi cho anh một tin nhắn: “Xin lỗi.”

Cô thực sự không cố ý.

Lục Nghiêu không trả lời, có lẽ không muốn chấp nhận.

Ban ngày ngủ nhiều nên buổi tối cô không ngủ được.

Cô vào thư phòng đọc tài liệu, đến sáng sớm mới nằm một lát. Cô không mơ nữa, bình thường cô không hay nằm mơ chứ đừng nói đến chuyện nói mớ.

Vân Triều gửi cho cô một tin nhắn: “Tôi ra ngoài rồi, khoảng một tiếng nữa tới nhà cô.”

Lúc bấy giờ Thẩm Lâm Hoan mới nhớ tới cuộc hẹn với Vân Triều.

Cho nên thu lại tâm tình, đứng dậy chuẩn bị gặp Lạc Lạc.

“Được.”

Cô đã cho người làm trong bếp nghỉ một ngày, tự mình nướng bánh quy, bánh dâu tây và những thứ mà trẻ con thích ăn, chủ yếu là đồ ngọt.

Vân Triều từng nói rằng cô rất kiên nhẫn với trẻ con.

Nói rằng cô nhìn qua giống một người mẹ nghiêm khắc, nhưng nếu làm mẹ cũng không phải nghiêm như vậy.

Thẩm Lâm Hoan ở trong bếp nhìn chằm chằm lò nướng một lúc chợt nhớ tới chuyện con cái, mẹ cô thỉnh thoảng nhắn tin giục cô nhưng cô đều phớt lờ, giả vờ như không thấy.

Thứ Tư tuần sau trở về nhà, cũng không biết có nhắc đến việc đó trước mặt Lục Nghiêu hay không. Cô cau mày, sự phản cảm trong lòng nổi lên.

Nhưng lại nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng của Lục Nghiêu hôm nay, không biết anh có chịu trở về với cô hay không.

………………..

Vân Triều lái chiếc Mercedes-Benz chạy thẳng vào sân, anh ta bước ra từ ghế lái rồi ôm Lạc Lạc ngồi ở hàng ghế sau xuống, Thẩm Lâm Hoan ra đón.

Vân Triều cười với cô, hỏi: "Sao sắc mặt em lại xấu như vậy?"

Thẩm Lâm Hoan lắc đầu, đáp: "Không sao."

“Nếu em không khỏe, tôi sẽ đưa người về.” Vân Triều ôm Lạc Lạc không buông.

Thẩm Lâm Hoan lại lắc đầu: "Thật sự không sao, tôi nướng bánh quy rồi."

"Thôi được rồi, tôi giao Lạc Lạc cho em. Tôi phải về đọc luận văn thực nghiệm của sinh viên."

"Ừm."

Thẩm Lâm Hoan bế Lạc Lạc đang có chút hưng phấn nhìn Vân Triều lên xe, anh ta hạ cửa kính xe xuống, đột nhiên nói: "Kết quả xét nghiệm ADN, để an toàn tôi đã phá hủy nó, chắc chắn sẽ không bao giờ có người thứ ba biết được."

Thẩm Lâm Hoan gật đầu: "Tôi tin anh."

Vân Triều bất lực lắc đầu: "Tôi thật sự không biết em nghĩ gì. Cho dù làm rõ chuyện này, em nghĩ mình có thể ly hôn sao? Tính chất của liên hôn chính là sự trao đổi và móc nối lợi ích, không thể bị giải trừ một cách dễ dàng."

Thẩm Lâm Hoan lắc đầu: "Anh không hiểu đâu."

Vân Triều nhíu mày nói: "Tôi thật không hiểu em."

Anh ta lùi xe, quay đầu lái chiếc Mercedes ra khỏi sân.

Thẩm Lâm Hoan ôm Lạc Lạc xoay người đi vào nhà, bước chân đột nhiên dừng lại một chút, phía sau, quản gia Chu lặng lẽ đứng ở cửa hiên, nhìn thấy cô, ông ấy dường như không nghe thấy gì, khẽ gật đầu nói: "Phu nhân, hôm nay tài xế xin nghỉ có việc gấp, nếu ngài muốn ra ngoài thì báo trước cho tôi biết, tôi sẽ để Tiểu Trần đến thay ca."

Thẩm Lâm Hoan nói: "Ừ, không sao, tôi không cần tài xế."

-

Trong hội sở có rất nhiều người, bàn đánh bài có bốn người, Lục Nghiêu chiếm một bên, tay Lục Nghiêu vừa nhúc nhích liền có người biết anh định làm gì, lấy một điếu thuốc từ trong hộp, đưa đưa đến bên miệng anh, anh ngậm lấy, mặt mày vẫn lạnh như băng.

Một người phụ nữ vặn eo muốn đi tới châm điếu thuốc cho anh, người còn chưa tới thì anh đã cau mày, người đàn ông bên cạnh vội vàng xua tay: “Đi đi, phục vụ cái gì mà phục vụ.” Thói ở sạch của Lục Nghiêu đối với những người phụ nữ xa lạ luôn luôn như vậy, cho dù phụ nữ có sạch sẽ đến đâu đi chăng nữa.

Người đàn ông châm điếu thuốc cho anh, anh thở nhẹ: “Cảm ơn.”

Người nọ mỉm cười: “Anh Lục khách sáo rồi.” Biết Lục Nghiêu không thích nói nhiều, anh ta nói xong lặng lẽ lùi lại.

Những người khác trong bàn thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh.

Thẩm Phong cười nói: "Cậu vẫn còn làm màu như vậy à?"

Đầu lưỡi Lục Nghiêu chạm nhẹ vào khóe môi, hừ một tiếng: "Cú đấm số phận để nhắc nhở tôi rằng không nên cưỡng cầu điều gì."

Anh đang ngượng ngùng nhưng tỏ vẻ lơ đễnh, Giản Cùng Thần chèn ép anh: "Cậu ở nhà bị thất sủng rồi tới đây tra tấn bọn tôi à!"

Thẩm Phong cười to ra tiếng: "Cậu tự mình muốn thì có bị thất sủng cũng cảm thấy hài lòng."

Cuối cùng Lục Nghiêu khịt khịt mũi.

Con người thật tham lam, không phải sao?

Còn chưa kịp nói thì chuông điện thoại đã vang lên, anh thấy cuộc gọi, bỏ bài xuống, đi ra ngoài nghe điện thoại.

Trong phòng náo nhiệt nhưng hành lang lại im ắng không tiếng động, Lục Nghiêu dựa vào tường, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, giống như hóa đá ở đó, không nhúc nhích một lúc lâu.

Thuốc lá trên đầu ngón tay cháy một mảng dài muội than, sột soạt rơi xuống.

Cuối cùng anh cũng giơ tay lên một chút, hướng thùng rác ở góc mà búng búng, đặt bên môi mạnh mẽ hút một ngụm.

Thẩm Phong thấy anh đã lâu không vào, bước ra tìm, vừa mở cửa đã nhìn thấy nửa khuôn mặt lạnh tanh của anh, vẻ mặt này khiến ngay cả Thẩm Phong cũng phải kinh hãi: “Sao vậy? "

Quai hàm Lục Nghiêu căng chặt, một lúc sau mới lắc đầu.

Thẩm Phong nhìn thấy đầu ngón tay run rẩy của anh, bất ngờ nhướng mày rồi kéo anh vào phòng riêng bên cạnh.

Ánh đèn mờ ảo, hai người đàn ông lẳng lặng ngồi trên sô pha.

Thẩm Phong nói: "Nói đi! Hay đến cả tôi mà cậu cũng không tin?"

Thẩm Phong cái người này kín miệng hơn ai hết, hắn biết nhiều bạn bè trong giới nhất, cũng là người kín tiếng nhất.

Lục Nghiêu không có gì phải che giấu, tự giễu cười: "Cậu cảm thấy con gái của Vân Triều có khi nào là do Thẩm Lâm Hoan sinh ra hay không?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp