Chí Hôn

Chương 14


1 năm

trướctiếp

Tiếng sấm vang vọng bầu trời đêm, từng đợt gió mạnh thổi qua.

Lục Nghiêu đưa tay lau máu trên khóe miệng, anh cởi bao tay quyền anh ra, rồi vươn tay về phía người đàn ông đang thở hồng hộc trên mặt đất, Sở Thiệu yên lặng nhìn Lục Nghiêu, dùng răng tháo bao tay, bắt lấy tay đối phương rồi đứng dậy.

“Haizz, tôi phục rồi. Lục tổng thật quá lợi hại mà.” Sở Thiệu làm điệu bộ chắp tay nói.

Lục Nghiêu nhìn mình trong gương, mày nhíu lại: “Sao cậu dám...”

Đánh người còn đánh ở mặt.

Sở Thiệu cười cười, hơi thở còn chưa kịp điều hòa lại, thế mà Lục Nghiêu sắc mặt vẫn không thay đổi, đúng là không thể không thừa nhận, từ nhỏ đến lớn, Lục Nghiêu chính là được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế của Lục thị, tất cả mọi phương diện so với người khác đều mẹ nó ưu tú hơn nhiều.

Lúc còn đi học hai người là kẻ thù không đội trời chung, còn từng đánh nhau một trận, đến bây giờ anh ta vẫn còn nhớ rõ.

Bây giờ mặc dù vẫn bị đánh hạ, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, đôi khi sự chênh lệch giữa người với người, cũng không có gì to tát lắm.

Có điều cũng thật tò mò, người như Lục Nghiêu, mà cũng có ngày phải hao tâm tổn trí để đạt được thứ mình muốn. Lúc trước hồi còn học cấp 3, có người mở một tiệm xăm hình, anh ta liền nghỉ học, đi theo người ta học nghề, bởi vì tiệm xăm khá gần trường, nên thường có nhiều học sinh lui tới, nhưng cửa tiệm có quy định, không xăm cho trẻ vị thành niên.

Lúc đó Thẩm Lâm Hoan vừa thi đại học xong, ngoài trời đổ cơn mưa lớn, cô cùng với một người tên Chu Phù chạy vào tiệm trú mưa, thấy hai cô gái đáng thương như vậy, vốn dĩ anh ta định cho cô mượn cái dù, nhưng lại bị mấy người trong tiệm trừng mắt hăm dọa, hai cô gái này quá xinh đẹp, bọn họ muốn hai cô nán lại thêm chút nữa.

Sau đó Thẩm Lâm Hoan nói muốn xăm mình, hình như là chữ viết tắt tên của người nào đó, khi ấy anh ta còn khuyên cô, vẫn còn nhỏ tuổi không nên hành động bồng bột, sau này sẽ hối hận.

Nhưng cô khăng khăng muốn làm, anh ta lại nói không xăm hình cho trẻ vị thành niên. Cô còn trịnh trọng đưa chứng minh thư của mình ra cho anh ta xem, khi đó anh ta thấy cô rất ngoan ngoãn không giống như một cô gái sẽ đi xăm mình, sau này còn nghe người ta nói cô học rất tốt, luôn đứng đầu trong các kì thi, chưa bao giờ tụt hạng, điểm của cô lúc nào cũng bỏ xa người đứng thứ hai.

Ngày đó cô giống như bị ai đánh, khắp lưng đều là mảng xanh tím.

--

“Có thể nói được rồi!” Lục Nghiêu nhướng mày nhìn anh ta.

Sở Thiệu không nhịn được cười: “Cậu đến đây thật sự là vì muốn hỏi thăm cái này à?”

Lục Nghiêu mím môi, bộ dạng không kiên nhẫn, nếu không thì anh đến đây làm gì, nửa đêm rồi còn không ngủ chạy tới đây đánh với anh ta một trận, lại còn bị hỏng nhan sắc.

Sở Thiệu nhún vai: “Vậy chắc phải khiến cậu thất vọng rồi, người xăm mình cho cô ấy đúng là tôi, nhưng cô ấy cũng không nói cho tôi biết ý nghĩa của nó! Cô ấy chỉ nói đường dài mới biết ngựa hay, ngày đó nhìn cô ấy rất suy sụp, có lẽ làm vậy để khích lệ bản thân một chút.” Sở Thiệu lo lắng lùi về sau, anh ta sợ Lục Nghiêu sẽ tức giận mà đánh anh ta.

Cũng không thể trách Lục Nghiêu suy nghĩ nhiều, vì lúc ấy anh cũng nghĩ là tên của người nào đó.

Nhưng mà tiểu Lục tổng này đúng là thích tự làm khó mình, tại sao không đi hỏi thẳng vợ mình, như vậy không phải nhanh hơn sao, đúng là kỳ lạ mà.

Mấy ngày trước Lục Nghiêu chủ động gọi cho anh ta, anh ta còn rất kinh ngạc.

Anh hỏi chuyện hình xăm của Thẩm Lâm Hoan, anh ta còn cố ý trả thù anh, nói trừ phi anh đích thân tới, hai người bọn họ nói chuyện, còn không thì anh ta không nói.

Lúc đó anh ta chỉ thuận miệng nói vậy, không ngờ rằng Lục Nghiêu lại thật sự đi tìm bạn gái anh ta hỏi địa chỉ.

Lục Nghiêu im lặng nhìn Sở Thiệu một lúc, rồi gật đầu một cái, không hỏi gì nữa, nhặt quần áo cùng di động lên, rời khỏi phòng tập quyền anh.

Mưa gió bão bùng, từng cơn gió lạnh quật vào mặt khiến anh tỉnh táo, anh cười chế giễu bản thân mình, hóa ra là tự mình đa tình.

Trên ghế lái, tài xế lái chiếc xe Cayenne đã ngủ quên, nghe có tiếng động liền tỉnh lại, vẻ mặt mơ màng chớp mắt liên tục: “Lục tổng, bây giờ trở về nhà ạ?”

Lục Nghiêu nâng cổ tay nhìn đồng hồ, thế mà đã 1 giờ sáng hơn rồi.

Anh nhếch mày, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đã báo với người ở nhà chưa?”

Tài xế mơ hồ “Dạ?” một tiếng, tưởng mình đã bỏ quên chuyện gì, vội vàng lên tiếng xin lỗi: “Lục tổng thật xin lỗi, về sau tôi sẽ nhớ kĩ.”

Tài xế hàng ngày của anh đã đưa Thẩm Lâm Hoan về nhà, rồi gọi đến một tài xế khác, tính ra cũng chỉ mới đưa đón anh hai lần. Anh nhíu mày phân phó cho tài xế phía trước: “Sau này, sau 9 giờ tối sẽ không trở lại, nhớ báo về nhà một tiếng.”

Cuối cùng còn nói thêm một câu: “Không cần xin lỗi tôi, không phải lỗi của anh.”

Là do lỗi của anh, gần đây anh giống như rơi vào một loại tâm trạng khó tả.

Liều mạng đi tìm kiếm chứng cứ cho thấy cô cũng thích anh, cho dù là một chút cũng được.

Nhưng sao phải vậy chứ! Cô đã là vợ của anh rồi mà không phải sao.

Sao phải vậy chứ!

Anh ngả người ra phía sau, lấy tay ấn lên mi mắt, khóe môi mím chặt lại đến mức vết thương nơi khóe miệng chảy máu.

Tài xế thấp thỏm “Dạ.” một tiếng, nhìn qua kính chiếu hậu thấy vết thương trên miệng Lục tổng, lại ngập ngừng hỏi: “Ngài có muốn đến bệnh viện không?”

Lục Nghiêu hạ cánh tay, sờ vào điện thoại mới phát hiện, không biết đã bị tắt máy từ khi nào, anh khởi động máy, một đống tin nhắn hiện lên.

Sở Nghiên nhân lúc anh không chú ý điện thoại bị tắt, còn nhắn tin trêu chọc anh: “Cẩn thận về nhà quỳ ván giặt nha Lục tổng.”

Mẹ nó, tên bệnh hoạn này. Anh nhíu chặt mày, trong lòng đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.

Anh trả lời “Không cần.” với giọng điệu chắc chắn, sau đó nhìn thấy vài cuộc gọi nhỡ, anh lướt xuống, thấy cuộc gọi nhỡ của Thẩm Lâm Hoan, lông mày hơi nhướng lên.

Trong tiềm thức lại muốn về nhà, nhưng nhìn qua thời gian ở góc trên cùng bên phải, lại từ bỏ.

Có chút bực bội, anh kéo mạnh cổ áo mình.

Anh lại nghĩ đến lúc ở trang viên Hồ Đào, Sở Nghiên đưa cho anh một thẻ phòng, anh nhìn thoáng qua chữ “CF” trên mặt thẻ, rồi nhận lấy.

Anh có điều tra qua chỗ khách sạn Sở Thiệu ở. Sau khi ngày thứ chín kết thúc, anh nhớ là lúc ở trên xe rời đi đã cho người điều tra chuyện hình xăm của Thẩm Lâm Hoan, đều không được suôn sẻ, nhưng anh rất kiên trì.

Khi nhìn thấy Thẩm Lâm Hoan, anh muốn nghe cô giải thích, nhưng cô quay đi, né tránh anh, dường như không quan tâm đến.

Lúc ở cửa cô nói: “Anh về trước đi, tôi còn có chút chuyện.”

Anh nhìn cô, tự hỏi liệu cô có hỏi thăm mình một câu nào không, thậm chí chỉ là một câu hỏi xã giao cũng được, nhưng cuối cùng, cô chỉ gật đầu một cái, rồi điềm nhiên ngồi vào trong xe. Vì vậy lời nói đến miệng cuối cùng cũng chẳng thốt ra lời, chỉ đành nuốt lại vào trong, anh nở nụ cười tự chế giễu chính mình.

Anh tức giận một bụng, chẳng biết là giận cô, hay là giận chính mình.

...

Tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo anh về thực tại, anh cúi đầu nhìn thấy dòng chữ “Anh hai” đang nhấp nháy trên màn hình.

“Đang ở bên ngoài à? Sao lại tắt máy? Đang ở cùng với người phụ nữ khác à? Được lắm Lục Thập Nhất, chú có tiền đồ thật đấy.” Anh hai bình thường luôn nho nhã, hiền hòa lúc này lại đang nghiến răng nghiến lợi nói.

“Anh hai...” Lục Nghiêu nhăn mặt.

“Đừng, tôi không có thằng em trai bản lĩnh như chú. Chú về nhà một chuyến đi! Ông nội cũng chưa ngủ đâu, còn đang đợi chú trở về đó! Nghĩ lý do cho tốt, tốt nhất là thuyết phục một chút. Không thì chú bị đánh cũng không ai can đâu.” Lục Úc đem tất cả sự tức giận với vợ mình ném lên người anh.

Lục Nghiêu vô cùng bối rối, đặt tay lên trán, nặng nề nói: “Em biết rồi.”

Anh dặn dò tài xế: “Quay đầu, về thành phố Nam.”

-

Thẩm Lâm Hoan ngủ rất trễ, nhưng từ sớm đã dậy rồi.

Điện thoại vô cùng trống trải, không có cuộc điện thoại nào từ Lục Nghiêu, cũng không có tin nhắn nào. Lúc trước nếu anh qua đêm ở bên ngoài, vẫn sẽ báo cho quản gia Chu một tiếng, lần này hình như quản gia Chu cũng không hay biết. Có lẽ trước đây chỉ là ý thích bất chợt của anh thôi!

Không biết tại sao, nhưng cô có hơi bực mình.

Cô thơ thẩn đi vệ sinh cá nhân, lại nhìn trong gương không biết từ lúc nào hốc mắt đã đỏ lên một cách bất thường, cô thử sờ lên trán, mới phát hiện bản thân phát sốt rồi.

Cô rất ít khi bị bệnh, trước đây mỗi khi bị bệnh thậm chí còn không dám nói với mẹ, bà ta thường mắng mỏ cô từ việc mặc quần áo đến ăn uống, nếu nói với bà ấy thì sẽ bị trách là do cô tự làm tự chịu.

Vì vậy mỗi lần bị bệnh cô đều tự trách bản thân, giống như hiện tại, cô đang nghĩ, nếu như tối qua không lên sân thượng hóng mát có lẽ cô đã không bị bệnh.

Vì vậy thực sự là do cô tự làm tự chịu.

Cô bước xuống lầu, đầu bếp hỏi cô đã muốn dùng bữa sáng hay chưa, cô nói: “Cho tôi chút cháo là được rồi.”

Cô ăn hết nửa bát cháo, uống chút thuốc, rồi nằm nghỉ ngơi một chút, lúc cô đang mơ mơ màng màng, Chu Phù gọi điện thoại đến hỏi cô: “Cậu về nhà rồi đúng không, Lục Nghiêu có về cùng cậu không? Anh ta chắc sẽ không làm xấu mặt cậu đúng không!”

Nghe được hai chữ về nhà, lông mày Thẩm Lâm Hoan nhíu lại, đột nhiên có chút phản cảm.

Nhưng lễ nghi chính là như vậy, không trốn tránh được, cho dù anh nói không thể về nhà, nhà họ Lục cũng sẽ không tha thứ cho việc mất phép tắc như vậy.

Theo phong tục cũ của thành Tân, ba ngày sau mới được trở về nhà, nhưng tổ tông họ Lục lại là người thành Dũ, theo như phong tục bên đó, sau một tháng mới được về.

Nhà họ Thẩm vì muốn lấy lòng nhà họ Lục, đặc biệt làm theo phong tục của bên đó.

“Thứ tư tuần tới!” Thẩm Lâm Hoan kéo chăn lên, mơ hồ nhìn lên trần nhà, cô cho rằng Lục Nghiêu chắc chắn sẽ cùng cô về nhà, nhưng cô không dám tưởng tượng, bố mẹ và các bác sẽ làm những gì với anh nữa.

Cô càng không biết, Lục Nghiêu ở bên ngoài đã có người khác chưa, anh có thực hiện được những lời hứa của bản thân không. Bản thân cô nên có phản ứng thế nào...

Cô mệt mỏi nhắm mắt lại: “Chu Chu, có phải mình... chọn sai rồi.”

Đột nhiên cảm thấy, có chút mệt.

Chu Phù vội vàng hỏi: “Sao vậy, chọn sai cái gì cơ?”

Cô lắc đầu: “Không có gì.”

Cô không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, liền chuyển chủ đề khác: “Bao giờ cậu trở về, mình mời cậu ăn cơm.”

Chu Phù là người không muốn quản quá nhiều, rất ít khi truy hỏi tận cùng, vì vậy khi Thẩm Lâm Hoan chuyển chủ đề, cô ấy cũng thuận theo ý cô: “Sắp rồi, dạo này mình sắp bị gió sa mạc thổi khô người luôn rồi, trở về rồi cậu nhất định phải mời mình bữa thật lớn đó.”

“Được.” Thẩm Lâm Hoan đã xem qua ảnh chụp mà cô ấy gửi, đều rất đẹp. Chỉ là mùa thu đến rồi, thời tiết ở bên kia rất lạnh, một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé như cô ấy, vì sự nghiệp người mẫu mà cũng hy sinh không ít.

Lúc chuẩn bị cúp điện thoại, Chu Phù mới hỏi một câu: “Giọng của cậu làm sao vậy, bị ốm rồi à?”

Thẩm Lâm Hoan “Ừ” một tiếng: “Hơi sốt một chút.”

“Thời tiết này rất dễ bị bệnh, nếu mình ở thành Tân thì tốt rồi, mình có thể ở bên cậu, cô bé tội nghiệp à.” Chu Phù đau lòng nói.

Thẩm Lâm Hoan cười một tiếng, trong lòng có chút vui vẻ: “Mình không sao.”

“Cậu lúc nào cũng nói câu này, phát sốt rồi mà còn không sao? Cậu đúng là có một cái bệnh, không bao giờ chịu nói thật. Không... Cậu là không tin người khác thật sự quan tâm cậu.” Chu Phù quá hiểu cô rồi: “Mình thật đau lòng cho cậu mà, cái đồ ngốc nghếch này.”

Thẩm Lâm Hoan lại cười một tiếng: “Được.”

“Thôi bỏ đi, từ nhỏ đến giờ đã nói cậu 800 lần rồi, cậu nhớ được mới lạ đấy. Không nói nữa nha, mình phải đi chụp ảnh đây. Nghỉ ngơi cho tốt, có nghe chưa.”

Sau khi nghe điện thoại của Chu Phù xong, cô lại ngủ thêm một chút, đến khi quản gia Chu đến gõ cửa: “Phu nhân, bên thành Nam có điện thoại gọi tới, muốn cô về đó một chuyến.”

-

Sấm sét đã ngừng kêu, nhưng mưa vẫn chưa ngớt, cả thành phố bị bao phủ trong màn mưa.

Chiếc Maybach chạy trên đường.

Thẩm Lâm Hoan mím chặt môi.

Thập Nhị nói: “Anh Thập Nhất của em đã bị mắng một trận, bây giờ cả nhà đều đang mắng anh ấy. Bởi vì chuyện tối hôm qua đó.”

Trên đường đi, tâm trí của Thẩm Lâm Hoan đều mơ hồ, cô còn chưa hỏi, người ta đã tìm đến tận cửa rồi.

Từ Lục viện đến phòng khách, chỉ cách mấy bước, cô đã suy nghĩ hết tất cả tình huống có thể xảy ra.

Đầu cô bây giờ đang chồng chất suy nghĩ đó, Lục Nghiêu đã ngủ với cô nghệ sĩ đó.

Thậm chí còn nhiều hơn vậy, Lục Nghiêu bởi vì thích một minh tinh, mà khăng khăng đòi ly hôn với cô, bất chấp sự phản đối của gia đình.

Hiện tại cô thật nghĩ không ra, hôm qua anh đã làm gì, mà khiến cho cả nhà mắng anh.

Nhưng có thế nào cô cũng không ngờ được, vừa mới bước vào, đã nhìn thấy Lục Nghiêu đang mặc tây trang, quỳ trước cửa phòng đọc sách đang mở.

Anh quỳ đối diện với bức ảnh của ông bà nội treo trên tường.

Ở sảnh đối diện phòng đọc sách, mọi người đang cắn hạt dưa tán gẫu, ông nội ngồi ở phòng đọc sách đang mắng anh không tiếc lời: “Trước cửa yến tiệc dám đưa phụ nữ lên xe, nửa đêm đánh nhau với người ta, còn để bị thương, cháu làm việc không cần não nữa à?”

Lục Nghiêu yên lặng quỳ.

Cửa phòng đọc sách mở to, mọi người trong nhà đều nghe được.

Hình như bọn họ không quan tâm lắm, Thập Nhị còn hả hê quay video anh Thập Nhất của cậu ta lại, nhìn thấy Thẩm Lâm Hoan tới, kéo tay cô: “Chị dâu Thập Nhất, lại đây lại đây nào, mau nhìn này, em đều quay lại giúp chị rồi, sau này nếu anh ấy còn không hiểu chuyện nữa, chị cứ lấy cái này gửi cho anh ấy xem.”

Triệu Khanh Chi nắm lấy tay Thẩm Lâm Hoan, nhíu mày nói: “Tối qua nó ra ngoài, không nói với con à?”

Thẩm Lâm Hoan nhìn về phía phòng đọc sách một cái, rồi khẽ lắc đầu.

Triệu Khanh Chi nhăn mặt: “Con cũng không chịu quản nó, để nó làm càn như vậy.”

Đầu óc cô rối tung rối mù, hình như tất cả tưởng tượng về những cảnh hận thù đấu đá của cô, cuối cùng lại biến thành một bộ phim hài.

Cuối cùng từ miệng của Thập Nhị cô cũng biết được toàn bộ câu chuyện.

Hai giờ sáng Lục Nghiêu bị gọi về nhà, lúc về nhà, ông nội đã ngủ rồi, vì vậy anh cũng vào phòng đọc sách chợp mắt một chút, mới sáng sớm đã bị ông nội gọi dậy tra khảo.

Đã hỏi tài xế để kiểm chứng, Lục Nghiêu quả thực có đưa phụ nữ, nhưng chỉ là đưa một đoạn đường, sau khi xuống khách sạn cô ta cũng lấy hành lý rồi vội vàng ra sân bay cho kịp sự kiện, lúc này cũng đã ở cách đây hàng trăm km rồi. Lục Nghiêu ở khách sạn chưa đầy năm phút, rồi cùng một người đàn ông đến phòng tập quyền anh gần đó, lúc ra ngoài thì có bị thương một chút.

“Còn may anh ấy không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, bằng không bây giờ anh ấy thật sự bị đánh hỏng người rồi.” Thập Nhị nghĩ lại còn sợ làm một cái động tác cắt cổ: “Ông nội ghét nhất là những người lấy hôn nhân ra làm trò đùa.”

Thẩm Lâm Hoan cảm thấy bản thân còn chưa hiểu rõ lắm, hỏi một câu: “Vậy anh ấy... tại sao còn bị mắng?” Hình như cũng không làm ra chuyện gì quá đáng, cô nhớ đến Sở Nghiên, hình ảnh đó vẫn còn đọng lại trong tâm trí, tâm trí lại càng thêm khó chịu trong lòng, nhưng bây giờ đã tan biến hết, cô thở phào nhẹ nhõm.

Cô đột nhiên cảm thấy, tội của anh cũng không đến nỗi nào.

Thập Nhị: “Từ việc trước cửa yến tiệc mang theo phụ nữ, không dặn dò về nhà, rồi chạy đi đánh nhau với người ta, lại còn lên báo. Còn không đủ ăn mắng sao?”

Thẩm Lâm Hoan không hiểu lắm, nói đỡ cho anh: “Anh ấy có thể chỉ là... đi tập luyện với bạn thôi mà!”

Thập Nhị nhún vai: “Nửa đêm tập luyện? Hay rạng sáng? Não anh ấy chắc chắn có vấn đề rồi! Nói chung cũng là do anh ấy nói không rõ ràng, vì vậy phải quỳ thôi.”

Vốn đã quen với việc giáo dục trẻ của nhà họ Thẩm, vì vậy Thẩm Lâm Hoan tạm thời không có cách nào hiểu được “chuyện bé xé ra to” của nhà họ Lục.

Con cháu nhà họ Lục nhiều, rất khó quản giáo, hồi còn bé đứa nào cũng nghịch ngợm, quậy phá, làm sai rồi thì phải chủ động quỳ gối, tự mình suy nghĩ lại bản thân đã sai ở đâu, bây giờ đều trưởng thành rồi, tự nhiên cũng không còn quy tắc này nữa, có điều Lục Nghiêu lại quỳ rất thuần thục.

Anh nhận thấy chuyện tối hôm qua bản thân thật sự thiếu suy xét.

Thẩm Lâm Hoan cùng mẹ Lục ngồi trên sô pha tán gẫu một hồi lâu, Lục Nghiêu cũng bị mắng một hồi lâu, trong thời gian này anh đều không lên tiếng, bà nội còn đưa cho ông nội cái chổi lông gà, ông nội cầm lấy chổi lông gà đánh anh, hỏi anh tại sao lại đánh nhau với người ta.

Anh nhất quyết không trả lời, hoặc chỉ mạnh miệng nói: “Ông nội, cháu cũng gần 30 tuổi rồi. Chẳng lẽ chuyện gì cũng phải báo cáo cho người sao!”

“Vậy cháu làm việc cho thỏa đáng một chút.” Ông nội tức giận lại đánh anh: “Cháu cảm thấy chuyện tối qua cháu làm, có thỏa đáng hay không?”

Quả thực anh không biết vì sao, kể từ sau khi anh thành niên đến giờ cũng chưa bao giờ làm chuyện thiếu suy nghĩ như vậy, não hình như đột nhiên bị chó ăn rồi. Tuy rằng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lại bị lên báo như vậy, hiện tại anh còn là người đứng đầu Lục thị, quả thực bị ảnh hưởng không ít.

Lục Nghiêu mấp máy môi: “Không thỏa đáng ạ.”

...

Thẩm Lâm Hoan cứ như ngồi trên đống lửa, cuối cùng cô đứng dậy đi về phía phòng đọc sách, đứng trước cửa phòng một lúc, cô muốn cầu xin cho Lục Nghiêu, nhưng lại không có cách nào cất lên lời, cô thật sự không am hiểu chuyện này.

Sau cùng giống như não nóng lên, cô bước hai bước, tiến đến gần anh rồi quỳ xuống.

Thái độ trầm mặc.

Tối qua cô nên nhắc nhở anh mới đúng, nhưng cô không làm, lúc đó cô chỉ nhìn anh một cái, cô còn nhớ những ngón tay đang run rẩy vì căng thẳng của mình.

Trong chốc lát cô nhắc nhở mình phải lý trí.

Cô nhanh chóng bước vào xe, che giấu đi sự hoảng loạn.

Lọt vào mắt cô là bức ảnh của ông bà nội, cô nhìn chăm chăm vào nó, cảm thấy Lục Nghiêu có vài điểm giống ông nôi, lông mày sắc nét, đường nét rõ ràng, nhìn có vẻ hơi nghiêm nghị, có điều Lục Nghiêu là kiểu lạnh lùng, thờ ơ, còn ông nội là kiểu uy nghiêm, kiêu ngạo.

Thẩm Lâm Hoan cảm thấy, có lẽ sau khi Lục Nghiêu già sẽ có dáng vẻ như vậy. Nhưng trước đây, cô chưa bao giờ nghĩ rằng, một thiên chi kiêu tử như Lục Nghiêu, cũng có một ngày vì làm ra chuyện nhỏ như vậy, mà phải quỳ ở đây nghe giáo huấn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp