Chí Hôn

Chương 13


1 năm

trướctiếp

Bữa tiệc này cũng chỉ như thế thôi, không có gì đặc biệt cả.

Thẩm Lâm Hoan cũng biết mục đích hôm nay anh đến đây, là muốn làm bàn đạp giúp anh hai chị dâu làm hòa. Vì vậy mới gọi cô đi cùng.

Có điều Thẩm Lâm Hoan vẫn cảm thấy, anh khá dễ nói chuyện, không khó hòa hợp như cô tưởng tượng.

Đối với người bên cạnh mình cô không có yêu cầu quá cao, huống chi là Lục Nghiêu, anh thật sự quá tốt rồi.

Thẩm Lâm Hoan đột nhiên quan tâm hỏi: “Anh có muốn chào cô Thôi trước khi rời đi không?”

Sự chán nản, bực tức vừa mới nguôi khi nãy của Lục Nghiêu lại được dịp bùng lên, anh nghiêng người sang nhìn cô vẫn bình tĩnh như mọi ngày, cất giọng chế nhạo: “Cô đúng là người tốt bụng đấy.”

Thẩm Lâm Hoan nghe được sự chế giễu trong câu nói của anh, nên chỉ mấp máy môi dưới: “Xin lỗi là do tôi nhiều chuyện rồi.”

Lục Nghiêu khịt mũi một tiếng, không lên tiếng nữa.

Bữa tiệc vẫn còn khá náo nhiệt, các cô gái váy đầm lả lướt, xinh đẹp, một phần do đây là buổi tiệc từ thiện nên khách tham dự không phải phu nhân quyền quý thì cũng là thiên kim tiểu thư, hơn nữa đây lại là sân nhà của Ôn Ý Sơ, nên người của giới giải trí tới tham dự cũng không ít, những nghệ sĩ hạng nhất hạng hai đều có mặt, một số công ty đào tạo nghệ sĩ nổi tiếng cũng dẫn theo tân binh của mình đến làm quen, vì vậy mỹ nữ trong buổi tiệc này nhiều không đếm xuể.

Lục Nghiêu cuối cùng vẫn không đi chào hỏi Thôi Cảnh Xu, nhanh chóng dẫn Thẩm Lâm Hoan ra về.

Trên đường đi, hai người họ đụng phải một nghệ sĩ đã chếnh choáng say, cô ta lắc cái eo mềm mại, mảnh mai của mình đi tới, nở nụ cười vừa mê hoặc vừa thân mật: “Lục tổng, anh phải đi rồi à? Đêm nay anh còn chưa nói với em một câu nào đâu đấy!”

Lục Nghiêu nhíu mày, đột nhiên không biết nghĩ tới điều gì, anh dãn mày ra kiên nhẫn trả lời: “Cô Sở, lâu ngày không gặp.”

Sở Nghiên cầm một tấm thẻ nhét vào trong tay Lục Nghiêu, ghé sát tai anh, cười nhẹ: “Lần trước anh hẹn em, em không có thời gian, lần này không say không về nhé.”

Thẩm Lâm Hoan nhìn qua, thấy Lục Nghiêu bỏ tấm thẻ phòng màu bạc lấp lánh kia vào túi quần, mặt mày nghiêm chỉnh như thể tham gia tọa đàm thương nghiệp gì đó.

Lục Nghiêu trả lời: “Được.”

Thẩm Lâm Hoan khẽ nhếch lông mày.

Cô Sở cười khanh khách, còn liếc Thẩm Lâm Hoan một cái mới rời đi.

Tình huống này cô cũng không lạ lẫm gì, khi Thẩm Lâm Hoan ra ngoài bàn dự án, cũng từng bị làm khó đủ điều, một gã đàn ông có tướng mạo nho nhã còn giúp cô nói đỡ vài câu, anh ta là người đàm phán đại diện bên đối phương, hơn ba mươi tuổi, thân sĩ nho nhã, Thẩm Lâm Hoan có ấn tượng đầu tiên rất tốt, chỉ là cuối cùng, hợp đồng không thành, anh ta lại để vào túi cô một cái thẻ phòng, cười ôn hòa nói: “Thật xin lỗi Thẩm tổng, tôi có chút việc gấp phải đi. Hay là như vậy, tối nay cô trở lại đi, tôi ký cho cô.”

...

Trường hợp này cũng vậy, có điều Lục Nghiêu chắc chắn sẽ không bị người khác sỉ nhục, hơn nữa người khác còn phải hết lòng mà tâng bốc, nịnh nọt anh.

Thẩm Lâm Hoan nhớ lại cái đêm hai người phát sinh quan hệ... Cô thật sự không biết, anh là vì lần đầu tiên làm nên mới đau đến mức suýt nữa không thành hay là vì lâu ngày không làm cho nên mới lạ lẫm.

Thẩm Lâm Hoan nhẩm tính, năm nay Lục Nghiêu cũng đã 27 tuổi rồi.

Thẩm Lâm Kiệt chưa đến 20 tuổi đã bắt đầu cưa cẩm các cô gái, lúc bị bố trách, anh ta còn gông cổ lên cãi: “Làm gì có đàn ông nào không háo sắc chứ, bố có nhìn thấy người đàn ông nào vừa có tiền, có quyền mà thiếu phụ nữ không. Bố yên tâm đi, con biết điểm dừng, tuyệt đối sẽ không để cho cháu nội bố ra đời đâu. Mấy người phụ nữ đó con cũng thấy chướng mắt chỉ là chơi bời chút thôi.”

...

Bên ngoài tiếng sấm như xé toạc bầu trời, mây đen ùn ùn kéo tới, những giọt mưa nặng nề rơi xuống, ngày càng dày đặc.

Tài xế đậu xe trước cửa hiên, bước xuống mở cửa cho Lục Nghiêu, ánh mắt anh chăm chú nhìn Thẩm Lâm Hoan, rồi nói: “Cô về trước đi, tôi còn có chút chuyện.”

Thẩm Lâm Hoan nhìn anh, rồi nhẹ nhàng gật đầu, khom lưng ngồi vào trong xe.

Từ đầu đến cuối, cô không hỏi anh một câu nào.

Một tay Lục Nghiêu đút túi quần, đầu ngón tay anh chạm vào cái thẻ phòng kia, không khỏi cười nhạt.

-

Ôn Ý Sơ trò chuyện với mấy chủ biên thời trang thân quen sau lâu ngày không gặp mặt, không ít người đều ở sau lưng chê cười cô ấy, lúc này Lục Nghiêu mang theo phu nhân đến cho cô ấy thể diện, một số người lại gió chiều nào theo chiều đó chạy lại lấy lòng cô ấy.

Mặt trái của vòng tròn danh lợi này cô ấy đã thấy nhiều, bởi vậy cũng quen thuộc cách ứng phó với nó.

Trong lúc “nâng ly đổi chén”, có người hỏi cô ấy: “Vị vừa nãy là vợ của tiểu Lục tổng à?”

Chuyện kết hôn của Lục Nghiêu thật sự quá gấp gáp, hôn lễ cũng tổ chức qua loa, vì vậy đến bây giờ vẫn có rất nhiều người không biết, hai người này làm thế nào mà tiến tới với nhau.

Ôn Ý Sơ nhướng mày, nở nụ cười châm biếm: “Không thì còn có thể là ai chứ? Nhà họ Lục không cho phép những mối quan hệ lộn xộn, đã cưới vợ lại còn mang theo phụ nữ khác đi khắp nơi rêu rao, cho dù là ngồi ở vị trí Tổng giám đốc của tập đoàn, thì quay về cũng bị đánh gãy chân thôi.”

Một đám người haha, biểu cảm khoa trương, che miệng lại hỏi: “Thật thế à?”

Ôn Ý Sơ cười cười không đáp lại.

Gia phong nhà họ Lục thật sự rất nghiêm khắc.

Chí ít thì sau khi kết hôn nếu dám ra ngoài làm càn, về nhà chắc chắn bị đánh gãy chân.

Đời sống cá nhân của nhà họ Lục rất kín tiếng, bởi vậy giới truyền thông và mọi người đều suy đoán, bên trong chắc chắn đang nước sôi lửa bỏng.

Sau khi Ôn Ý Sơ kết hôn với Lục Úc, trong vài lần phỏng vấn đều bị hỏi đến vấn đề này, cô chỉ trả lời đại khái là quan hệ nhà họ Lục khá đơn giản, trưởng bối thân thiện, vãn bối đều ngoan ngoãn, thuần lương.

Chỉ là không ai tin điều đó.

[Mọi người đều cho rằng cô đang tự dát vàng lên mặt mình đó, kiểu gia tộc như nhà họ Lục, lợi ích luôn đặt lên hàng đầu, bên ngoài duy trì được hòa khí đã là không tồi rồi, còn cái gì mà trưởng bối nhân hậu, đúng là nực cười mà.]

[Dù có vỡ đầu cũng muốn chen chân vào nhà hào môn, sao có thể nói bản thân không sống tốt được chứ.]

[Dạo này cũng chẳng có bộ phim nào, cô tốt nhất mau mau sinh con trai đi.]

[Từ sau khi Ôn Ý Sơ gả vào nhà hào môn, nói chuyện ngày càng trở nên dối trá rồi.]

...

Những tin đồn tẩy não đó cứ như thế bay ngập trời, giới truyền thông chính thống e dè nhà họ Lục nên không dám đưa tin lung tung, mấy tin đồn đó cứ ngập các mặt báo, lâu lâu lại nổi thành hot search. Giống như thể đó là sự thật vậy.

Có một lần trong lúc bị bệnh, cô ấy ra ngoài gặp bạn bè thì bị chụp lại, không biết người nào có trí tưởng tượng quá tốt còn đồn rằng chồng cô ấy ngoại tình, cô ấy phải bấm bụng chịu đựng, khiến thân thể xanh xao.

Nghĩ cũng thấy thật nực cười.

Lâu dần cô ấy cũng làm quen với nó, chẳng buồn giải thích nữa.

Chủ biên Selina của SK phải rời đi, Ôn Ý Sơ tiễn cô ta ra cửa, đúng lúc nhìn thấy Lục Nghiêu lên một chiếc xe Cayenne, còn có một người phụ nữ mặc váy đỏ cũng bước vào xe, trước khi xe dừng hẳn cô ta còn cười nói: “Em biết Lục tổng sẽ đi theo em mà.”

Ôn Ý Sơ cau mày, quay người lại, hỏi bảo vệ: “Cái người vừa nãy là Lục tổng của Phong Thần?”

Anh ta nhận ra, nhưng lại không dám nói, sợ phải tìm bằng chứng xác thực.

Bảo vệ cúi mặt xuống, giả vờ làm bộ dạng ngốc nghếch không hiểu chuyện: “Xin lỗi cô, tôi không có chú ý.”

Selina cười đầy ẩn ý: “Sơ Sơ cậu quá ngây thơ rồi, mấy người nhà họ Lục bọn họ, dù có ở bên ngoài làm càn, sợ là cũng không có ai dám hé răng nửa lời đâu.”

Ôm Ý Sơ trước giờ đều không thích những kẻ hay ra vẻ đạo mạo, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Cứ thử xem.” cũng không biết cô ấy là đang nói Lục Nghiêu hay là nói Lục Úc.

Không lâu sau, Lục Úc nhận được điện thoại của vợ, cứ tưởng rằng Ôn Ý Sơ đã tha thứ cho mình rồi, anh ấy lập tức bắt điện thoại: “Vợ...”

Nói còn chưa hết câu, đã bị Ôn Ý Sơ mắng đến không ngóc đầu lên được, đại ý chính là đàn ông mấy người không phải thứ gì tốt đẹp, anh ấy là thứ không tốt đẹp, em trai anh ấy cũng là thứ không tốt đẹp, vừa mới kết hôn đã dám quang minh chính đại dắt theo người phụ nữ khác, cái gì mà cảm thấy Thẩm Lâm Hoan không tệ chứ, có mà cảm thấy nhà người ta nhỏ dễ dàng bắt nạt, dễ dàng ra ngoài làm càn thì có! Đúng là mở mang tầm mắt mà.

Lục Úc bị mắng một lúc lâu, vẫn chưa kịp hiểu ra cô ấy có ý gì, Ôn Ý Sơ đã cúp điện thoại, dường như không phải gọi đến để nói chuyện, mà là để mắng người thì đúng hơn.

Lục Úc bực mình gọi cho Lục Nghiêu, lại đúng lúc đối phương tắt máy.

Muốn hỏi thử vợ của Thập Nhất, nhưng lại sợ mọi việc giống như mình suy đoán, nên lại thôi không hỏi nữa.

Gọi điện đến trang viên Hồ Đào, mới biết, hóa ra có người đưa cho Lục Nghiêu tấm thẻ phòng, anh nhận lấy, sau khi ra ngoài cùng vợ, thì Thẩm Lâm Hoan ngồi trên chiếc MayBach của anh về nhà, Lục Nghiêu đợi ở cửa một lúc, có một cô gái mặc váy đỏ xuất hiện, rồi hai người cùng lên chiếc Cayenne đi đến khách sạn.

Trước giờ Lục Úc đều nhận thấy bản thân rất hiểu tính cách của Lục Nghiêu, nhưng loại tình cảm nam nữ này, cho dù là anh em ruột thịt cũng không có khả năng thấu hiểu hoàn toàn.

Chỉ là vốn dĩ kêu anh giúp mình đi dỗ dành vợ, giờ thì hay rồi, không dỗ được vợ, ngược lại còn làm cho cô ấy càng tức giận hơn, vốn dĩ chỉ là giận dỗi vu vơ, bây giờ cô ấy thật sự tin anh ấy ở bên ngoài ăn chơi lêu lổng mới dính son môi của người phụ nữ khác.

-

Thẩm Lâm Hoan vốn đã ngủ say, bỗng bị tiếng sấm làm cho tỉnh giấc, cô phát hiện cửa sổ chưa đóng lại, rèm cửa còn bị thổi tung lên.

Cô cầm lấy điều khiển từ xa đóng cửa, khép tấm rèm lại, muốn ngủ tiếp nhưng không tài nào ngủ lại được.

Trong đầu cứ như ẩn như hiện cái bóng dáng người phụ nữ mềm mại như nước kia, mặc dù cũng không phải xinh đẹp xuất chúng, ngũ quan cũng không đến mức kinh diễm, nhưng không thể phủ nhận cô ta có khí chất hoàn mỹ, ba phần quyến rũ, bảy phần mê hoặc.

Một cô gái như Thôi Cảnh Xu, nếu Lục Nghiêu không ở bên cô ta, Thẩm Lâm Hoan cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng cô cũng lại cảm thấy hai người nếu thật sự ở bên nhau sẽ không có tiến triển gì.

Sự giáo dục của gia đình không cho phép. Cho dù nhà họ Thôi có vừa ý Lục Nghiêu thế nào đi chăng nữa, cũng không cho phép con gái mình dám làm chuyện xằng bậy.

Nhưng loại người như Sở Nghiên này, thì không chắc.

Thứ cô ta muốn là tiền và lợi ích, mà thứ Lục Nghiêu không thiếu nhất chính là cái này, không cần chịu trách nhiệm cũng chẳng bị đè nặng tâm lý. Mỗi người một nhu cầu, đơn giản mà xong chuyện.

Thẩm Lâm Hoan không tài nào ngủ nổi, định xuống giường đi uống chút rượu, lên sân thượng hóng gió một chút.

Mưa to như trút nước, từng cơn gió lạnh thổi đến, Thẩm Lâm Hoan cắt một đĩa chanh, rồi đưa một miếng vào miệng, vị chua lan tỏa trong khoang miệng, đi tới các dây thần kinh khiến cô tỉnh cả người.

Kết hợp với một vị đắng gắt, chua và đắng cùng nhau đi xuống cổ, giúp cơn đau đầu của cô dần tan biến.

Trước kia cô cũng hay dùng đến phương pháp này.

Không biết quản gia Chu làm sao biết cô đã tỉnh giấc, lặng lẽ đi tới hỏi cô: “Phu nhân cảm thấy không thoải mái chỗ nào sao ạ? Ngài có cần tôi gọi bác sĩ đến không?”

Thẩm Lâm Hoan lắc đầu: “Không sao đầu, tôi chỉ hơi đau đầu chút thôi, chắc do lúc nãy uống hơi nhiều rượu.”

“Vậy tôi đến nhà bếp nấu cho ngài một bát canh giải rượu nhé?”

“Không cần đâu.”

“Nếu không tôi gọi điện nói ông chủ trở về.”

Thẩm Lâm Hoan có chút hoảng hốt, cô hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Một giờ rồi ạ.” Quản gia Chu nói.

Một tia chớp đánh ngang qua sáng rực cả bầu trời kèm theo âm thanh như như thể nổ tung tất cả, cô còn nhớ trước đây Ryan rất sợ sấm sét, mỗi lần như vậy Thẩm Lâm Hoan đều sẽ bịt tai nó, Thẩm Lâm Kiệt nhìn thấy sẽ mỉa mai một câu: “Mày nhìn xem, con chó làm nũng còn có người xót nó. Người như mày ngang bướng, lại khó ưa... Chả trách chú hai, thím hai đều không thích mày.”

Từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng có người nhắc nhở cô, cô không phải kiểu người được yêu mến.

Thẩm Lâm Hoan mấp máy môi nói: “Bác không cần lo đâu, cứ đi ngủ đi.”

Quản gia Chu chần chừ một lát, cuối cùng cũng đồng ý.

Thẩm Lâm Hoan cảm thấy bản thân vẫn nên gọi điện cho Lục Nghiêu, dù sao thì làm vợ cũng không nên mắt điếc tai ngơ như vậy. Nhưng cầm lấy điện thoại rồi, cô lại do dự thật lâu cũng không có cách nào thuyết phục bản thân gọi đi.

Ngày mai cuối tuần, anh cũng không có việc gì, đêm nay về trễ chắc cũng không sao.

Có khả năng còn quấy rầy bọn họ.

Có lẽ bọn họ còn chưa kết thúc...

Đầu Thẩm Lâm Hoan lại bắt đầu đau, tiếng sấm vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm, ngày hè ở thành Tân vẫn luôn vậy, ngày ngày sấm chớp mưa bão, nhưng vào thu lại rất ít, những ngày mưa đến tận nửa đêm như vậy lại càng hiếm.

Rất nhiều chuyện đều không hợp lý, nhưng chuyện không hợp lý nhất cũng có thể xảy ra.

Cô đảo qua đảo lại miếng chanh trong miếng, một trận chua đắng lại bùng lên, cuối cùng cô quyết định gọi cho anh.

Một lúc sau.

Một giọng nữ tự động lặp lại không ngừng: “Xin lỗi, điện thoại đang tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Sorry...”

Thẩm Lâm Hoan ngắt điện thoại, dựa vào ghế, thở hắt ra một hơi.

Thôi bỏ đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp