Chí Hôn

Chương 12


1 năm

trướctiếp

Thẩm Lâm Hoan trở lại đại sảnh, cô lấy từ khay người phục vụ một ly sâm panh, đứng một bên yên tĩnh một lúc.

Có người nhận ra liền đi đến cụng ly với cô: “Cô Thẩm, lâu ngày không gặp.”

Thẩm Lâm Hoan hơi giật mình nhìn đối phương, hóa ra là giám đốc tài chính của Bác Thịnh, Sầm Tinh Tinh. Nghe nói cô ta lấy được một giám đốc, năm ngoái đầu tư kiếm được chút lợi nhuận, tự mình mở một công ty về khoa học kỹ thuật. Chồng cô ta không chịu thua kém, phấn đấu vươn lên trở thành nhà giàu mới nổi, cô ta cũng được hưởng lây chồng.

Nhìn vào có vẻ trẻ hơn trước.

“Chào cô.” Thẩm Lâm Hoan gật đầu, lịch sự nhấp một ngụm rượu nhỏ.

Sầm Tinh Tinh im lặng đánh giá cô, trong giới này không ít người cười nhạo sau lưng Thẩm Lâm Hoan, nhưng thật chất là ghen tỵ, mặc kệ là xuất phát từ lý do gì, dù gì hiện tại phu nhân nhà họ Lục chân chính cũng chính là cô, mà không phải ai khác.

Bọn họ đều khinh thường kẻ trèo cao, nhưng thực chất đều muốn trèo cao.

Lục Nghiêu có nhà họ Lục đứng sau làm chỗ dựa, hơn nữa bản thân anh lại còn ưu tú như vậy, người bình thường đến mơ cũng không dám.

Mọi người mỉa mai Thẩm Lâm Hoan, cũng không phải không thể lý giải, mặt hàng như nhà họ Thẩm, làm thế nào mà bám vào được nhà họ Lục chứ. Vì thế bọn họ đều nghi ngờ có phải là có giao dịch gì không thể cho ai biết hay không. Mọi người đều cố gắng bới móc những điều tồi tệ cô, thật ra cũng chỉ để tự an ủi bản thân, rằng hóa ra cô cũng chỉ có vậy.

Trước kia ở nhà họ Thẩm, Thẩm Lâm Hoan cũng thường xuyên tham gia các bữa tiệc, trang phục phải phù hợp, mặc trang phục trang trọng là đã ổn rồi, mà cho dù có mặc gì đi nữa, cũng không có ai dám khinh thường cô, một giám đốc tài chính nhỏ như Sầm Tinh Tinh cũng cảm thấy, Bác Thịnh chỉ là cái miếu nhỏ, không chứa nổi Thẩm Lâm Hoan.

Cô không phải cá trong hồ.

Nếu như Thẩm Bá Cẩn không ép cô, có lẽ cô đã có sự bứt phá rồi.

Vì thế cho dù những người khác có sốt ruột muốn xem trò cười của cô, chờ cô bị lật xe, thì Sầm Tinh Tinh cũng cảm thấy cô sẽ không chỉ dừng lại ở đây. Bởi vậy đối với cô lúc nào cô ta cũng rất khách khí.

Sầm Tinh Tinh lấy danh thiếp từ trong túi của mình, hai tay đưa cho cô, cô ta nhìn thấy Lục Nghiêu đang đi tới, vì vậy giọng nói cũng có chút thay đổi: “Phu nhân Lục, có thời gian rảnh thì gặp mặt, tôi mời ngài thưởng trà chiều.”

Thẩm Lâm Hoan gật đầu nhẹ, cầm lấy danh thiếp bỏ vào trong túi.

Sầm Tinh Tinh quay về hướng Lục Nghiêu gật đầu một cái, rồi đi về phía bên cạnh.

Lúc này Thẩm Lâm Hoan mới nhìn thấy Lục Nghiêu, cô không lên tiếng, nhấp một miếng rượu.

Lục Nghiêu giành lấy ly rượu trong tay cô, để sang một bên, không vui nói: “Không phải nói cô xong rồi thì đi tìm tôi à.”

Anh nắm lấy tay cô, Thẩm Lâm Hoan hơi giật mình, lại nhìn thấy Thôi Cảnh Xu từ hậu viện bước ra, cô vùng tay ra, hơi nhếch khóe môi, nhìn anh rồi nói: “Không muốn quấy rầy hai người.”

Lục Nghiêu nhìn theo ánh mắt cô, thấy Thôi Cảnh Xu đang nhấc váy đi tới, vừa nãy cô ta mới than phiền về độ dài của váy, nhưng cô ta lại yêu cái đẹp, nên dù không thoải mái cũng đành chấp nhận.

Đôi mắt của Thôi Cảnh Xu khá to, nhưng hốc mắt hơi sâu, rất hợp với kiểu trang điểm mắt đậm.

Cô ta nhìn Lục Nghiêu bằng ánh mắt dò hỏi.

Lục Nghiêu gật đầu, giới thiệu: “Vợ của tôi.” Anh không giới thiệu đối phương cho Thẩm Lâm Hoan, vì bản thân anh cũng biết những tin đồn đó, anh không muốn cô buồn. Cho dù có khả năng cô cũng không để tâm lắm.

Thôi Cảnh Xu nhìn cô, giống như đang tỉ mỉ quan sát, sau cùng mới cười một cái, vươn tay ra: “Xin chào, tôi là Thôi Cảnh Xu. Là... em gái của Lục Nghiêu.”

Gương mặt Thẩm Lâm Hoan vẫn không để lộ cảm xúc gì, lúc đi học đã quen biết, Thôi Cảnh Xu đã thích Lục Nghiêu từ sớm, vì lý do này lúc tan học đã từng chặn Thẩm Lâm Hoan một lần, cô khẽ gật đầu, bắt tay đối phương, không hề phí lời: “Thẩm Lâm Hoan.”

Lúc trao đổi tên, hai người nhìn nhau, như thể có một cuộc đối đầu đang ngấm ngầm xảy ra, Thẩm Lâm Hoan cảm thấy, bản thân cô sẽ bại trong trận này.

Cô cũng không phải tự coi nhẹ mình, nhưng chuyện nam nữ này, cô quả thật không phải hình mẫu lý tưởng của phần lớn đàn ông, nhạt nhẽo lại vô vị, hơn nữa tính cách cô kỳ quái, lạnh nhạt, người theo đuổi cô rất nhiều, nhưng sau khi bị cô từ chối đều không có lần hai.

Lục Nghiêu là một ngoại lệ, chỉ là... đôi mắt Thẩm Lâm Hoan tối sầm lại, rất lâu sau, vẫn cảm thấy tội lỗi.

Không khí ngưng đọng.

Thôi Cảnh Xu thật sự không biết, Lục Nghiêu tại sao lại lấy một người phụ nữ như này, khí thế quá mạnh mẽ, chỉ cần cô đứng ở đâu cũng cho những người bên cạnh cảm giác áp lực, hơn nữa bản thân Lục Nghiêu cũng là người lạnh lùng rồi, hai người ở chung một nhà, sợ rằng bốn mùa trôi qua đều là mùa đông mất.

Nghĩ lại thật đáng sợ.

Thôi Cảnh Xu nghĩ tới điều này, không nhịn được mà nở nụ cười: “Hân hạnh biết cô, ngại quá tôi không tiếp chuyện nữa.” Cô ta chỉ về mấy người phụ nữ bên kia, rồi quay sang thân mật nói với Lục Nghiêu: “Em qua gặp bạn bè chút. Lần sau đến nhà chơi nhé, anh em luôn nhắc anh mãi đó.”

Nói rồi nhấc váy bước đi, bóng dáng lả lướt, chiếc váy cúp được thiết kế để lộ ra mảng lưng lớn, trắng đến phát sáng, da dẻ mềm mịn, trơn mượt, đường cong tuyệt vời, không có chút mỡ dư thừa nào, làm cho người phụ nữ nào nhìn vào cũng phải ao ước.

Từ nhỏ Thôi Cảnh Xu đã làm quen với mấy kiểu tiệc tùng này, ở đâu cô ta cũng rất quen thuộc, từng tốp năm tốp ba đến chào hỏi cô ta, còn khoa trương khen cô ta lên tận trời mây, nào là tiểu công chúa Disney đang chạy trốn, nào là tiên tử nhân gian, đẹp đến mức làm tim người ta đập rộn ràng.

Thôi Cảnh Xu cong mắt cười, cô ta nhẹ nhàng buông làn váy, cứ thế đứng đó nghe lời tán dương của mọi người.

Thẩm Lâm Hoan trầm mặc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lục Nghiêu, anh mặc một thân tây trang chỉnh tề, mặt mày sắc bén, từng đường nét đều như người ta họa lên.

Anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt đen không rõ.

“Sợ quấy rầy tôi làm gì?” Anh trào phúng nói.

Xung quanh ồn ào náo nhiệt, nhưng chỗ hai người lại yên tĩnh đến kỳ lạ. Cô cảm thấy anh phù hợp với Thôi Cảnh Xu hơn, cô ta xinh đẹp rạng ngời lại hoạt bát, năng động, có thể cảm hóa được người lạnh lùng như anh.

Lục Nghiêu đè nén sự tức giận, kiềm chế tính tình lại nói chuyện với cô, thậm chí còn muốn cùng cô cãi một trận, nhưng nhìn thấy ánh mắt cô ảm đạm như vậy lại nhụt chí. Anh cảm thấy bản thân như đang tự biên tự diễn.

Vừa cảm thấy mình đáng thương, vừa cảm thấy thật nực cười.

Thẩm Lâm Hoan chính là động vật máu lạnh.

Cô có bao giờ thích ai chứ? Ai cô cũng không thích.

Cô thậm chí còn không thích chính bản thân mình.

Quả nhiên cô rất giỏi chọc tức anh, cô bình tĩnh nói: “Tôi thấy cô ta cũng khá tốt, chỉ là nếu như anh thật sự rất thích cô ta cũng nên giữ khoảng cách một chút. Dù gì thì cũng chờ tới lúc ly hôn...”

Cô lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt chân thành: “Anh nói xem?”

Thẩm Lâm Hoan trước giờ chưa từng nghĩ có thể quản được Lục Nghiêu, chỉ là kiểu người như cô, lúc nên tỏ thái độ sẽ tỏ thái độ, cho dù đối phương có như thế nào cô cũng không miễn cưỡng, nếu như quan điểm không hợp, thì cô sẽ rời đi.

Lục Nghiêu nghiến răng, lạnh lùng nói: “Tôi cảm thấy cô nói rất đúng, nhưng cô tốt nhất nên nhớ kĩ, cô bây giờ là Lục phu nhân.”

Thẩm Lâm Hoan “Ừ” một tiếng: “Nếu vậy tôi sẽ coi như đây là lời hứa hẹn của hai chúng ta.”

Kiềm chế lẫn nhau, hợp tình hợp lý.

Ngữ khí của cô giống như đang xử lý công chuyện bình thường, không có ghen tuông, không có ai có gì không thoải mái cả, cô chỉ muốn nói cho anh biết, cô không muốn trong thời kỳ hôn nhân có bất kì hành vi vi phạm đạo đức nào, ngữ khí phảng phất như đang nói: Anh muốn ở bên ai tôi đều không ngăn cản, nhưng ít nhất để ly hôn rồi tính.

Anh nhìn cô một cái rồi xoay người đi, không để cho cô thấy bộ dáng hoảng sợ của mình, sợ cô thấy rồi lại không được thoải mái.

Suy nghĩ quá chu toàn.

Anh cầm lấy ly rượu của cô uống một ngụm, đem cục tức kia nuốt xuống , rồi chầm chậm thở ra, anh sợ có một ngày bản thân sẽ tức chết theo ý cô, để cô được tự do.

Anh sẽ không cho cô tự do, dù có đem cô buộc bên mình, anh cũng nhất định không buông tay.

Hiện tại anh dường như hiểu được cảm nhận của Thẩm Bá Cẩn rồi, để một người như vậy bên mình, đúng là tự tìm ngược.

Không có cách nào khống chế bản thân bước đến được trái tim cô.

Nơi này chỉ có nhạc đệm khá nhỏ, bởi vậy cảm giác buổi tiệc cũng trở nên nhạt nhẽo hẳn, toàn bộ quá trình Lục Nghiêu đều lạnh mặt, so với cô còn lạnh hơn.

Thẩm Lâm Hoan kéo tay anh, đã đến phiên đấu giá từ thiện, cô rất tự giác đi đấu giá, miễn là đồ của Ôn Ý Sơ, cô đều ra giá cao gấp mấy lần.

Không chớp mắt tiêu hơn trăm ngàn vạn.

Mặc dù hóa đơn không phải do cô ký, nhưng với phong thái bình tĩnh đó cũng làm cho người khác phải liếc mắt.

Ôn Ý Sơ đến lúc giữa phiên đấu giá, cô ấy ngồi bên cạnh Thẩm Lâm Hoan, nhỏ tiếng nói: “Thập Nhất làm gì mà lạnh mặt như vậy, tên cẩu nam nhân Lục Úc kia không phải đến tiền cũng không nỡ tiêu chứ, nên tiêu tiền của chú ấy à?”

Tất nhiên Ôn Ý Sơ chỉ đang nói đùa, vị ảnh hậu này ngoài mặt thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng lúc ở nhà cũ bên thành Nam, Thập Nhị cũng có nói qua, chị dâu hai này là người rất thú vị.

Thẩm Lâm Hoan bật cười, ngẩng đầu nhìn anh, đúng thật là đang lạnh mặt, cô nghĩ, chắc do lời vừa nãy cô nói khiến anh không được vui.

Nhưng cô cũng không rõ cụ thể anh không vui chỗ nào.

“Đương nhiên là anh hai tiêu tiền rồi ạ, vì để dỗ chị vui vẻ, anh hai không ngần ngại dốc hết vốn liếng đâu ạ.” Thẩm Lâm Hoan cười thì thầm với Ôn Ý Sơ.

Ôn Ý Sơ hừ hừ: “Đàn ông đúng chẳng có kẻ nào tốt, cho dù anh ấy có hái trăng xuống cho chị, lần này chị cũng quyết không tha thứ cho anh ấy.”

Lục Úc uống say, lúc về trên áo không biết đã dính son môi của ai, đêm đó Ôn Ý Sơ vô cùng tức giận đá anh ấy xuống giường rồi đuổi ra khỏi phòng ngủ, mặc cho anh ấy có giải thích thế nào cũng không chịu nghe.

Thật ra cô ấy cũng biết anh ấy chắc chắn không làm gì có lỗi, cô ấy tức giận náo loạn như vậy chủ yếu chính là để trêu chọc anh ấy, xem sau này anh ấy còn dám không cẩn thận như vậy không.

Thẩm Lâm Hoan không có từ gì để nói, cô chưa từng cãi nhau với ai như vậy, nên cũng không có cách nào hiểu được loại tình thú này.

Kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn cho cô thấy, giận dỗi không có ý nghĩa gì, bởi vì có giận dỗi cũng sẽ không có ai đến dỗ dành, chỉ tự tìm khổ vào mình.

Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, có một thời gian, bố mẹ cô thường xuyên cãi nhau, phần lớn đều là vấn đề công ty, mẹ cô là người có dã tâm lớn, vì vậy vẫn luôn không hài lòng với việc Thẩm Bá Cẩn đè đầu cưỡi cổ chồng bà ta Thẩm Bá Khiêm, muốn Thẩm Bá Khiêm tách ra làm một mình, nhưng Thẩm Bá Khiêm lại nhìn trước ngó sau, không vừa lòng đủ chuyện, vì thế hai người thường xuyên cãi nhau.

Bọn họ cãi nhau, còn Thẩm Lâm Hoan gặp họa, cô còn nhớ rõ có một hôm khi cô tan học, bọn họ cũng vừa trải qua một trận cãi vã khốc liệt, trong phòng còn rải rác những mảnh vỡ chưa được thu dọn, dì giúp việc ở trong phòng bếp nơm nớp lo sợ, vẫy tay với cô: “Tiểu thư, cô chắc đói bụng rồi phải không? Cơm đã nấu xong rồi, hay là cô ăn trước đi. Tiên sinh và phu nhân hai người bọn họ...”

Thẩm Lâm Hoan nhìn bà ấy cười một cái, ý bảo bà ấy không cần nói, cô đã biết rồi.

Có lẽ đang ở trong thời kỳ phát triển, nên rất nhanh đói bụng, mỗi lần đói cô đều cảm thấy dạ dày như có hàng trăm cái móng vuốt nhỏ đang cào vào, liều mạng kêu gào đòi đồ ăn.

Cô vừa múc một muỗng canh nhỏ trong bát, đúng lúc mẹ vào, bà ta lại nổi nóng, giật lấy cái muỗng trong tay cô, nhúi ngón tay trên đầu cô, trách mắng cô suốt hai mươi phút.

“Mày cũng giống ba mày, đều là cái đồ không có lễ nghĩa, không có giáo dục, không có tiền đồ.” Âm thanh của bà ta cực lớn, lúc đó Thẩm Lâm Hoan cũng không phải không hiểu, bà ta chẳng qua chỉ là lấy cớ trách cứ cô để cho Thẩm Bá Khiêm nghe, cô chỉ cảm thấy não mình như đang có hàng trăm con muỗi, con ruồi đang bay vo ve xung quanh.

Dì giúp việc sợ hãi đứng nép trong góc, chân tay luống cuống, vài lần định lại khuyên, nhưng lại chần chừ, không dám, chỉ nhìn Thẩm Lâm Hoan rồi che miệng khóc nhỏ.

Thẩm Lâm Hoan còn nhớ lúc đó cô còn lắc đầu với dì giúp việc, rồi cười nhẹ một cái như đang an ủi bà ấy đừng khóc, che tai lại đừng nghe là được. Dì chỉ là người giúp việc, nhận tiền thì làm việc, không làm thì nghỉ.

Nhưng người này là mẹ con, con cũng không khóc.

Vài ngày sau, bố mẹ cô vẫn còn cãi vã, cô trở về cũng không tới bàn ăn nữa.

Tối đói đến mức hoa mắt, đành phải lấy mấy cuốn sách từ đơn ra liều mạng học, rồi sách toán cô giải từng bài một, sau đó, cũng quen dần với cơn đói.

Đến khi gần thi cuối kỳ, phải tăng cường ôn tập, cô bị tụt huyết áp.

Cô té xỉu trong phòng học.

Cô còn nhớ rõ, ngày đó Lục Nghiêu đúng lúc đang ở trước cửa lớp cô, anh ôm cô đến phòng y tế.

Khi ấy bác sĩ muốn liên hệ về nhà cô, cô nói không cần. Cô biết rõ chỉ đổi lại được sự trách móc.

Đó là chuyện duy nhất khiến cô tức giận, sau nghĩ lại lại tự cười bản thân thật đáng thương. Vì thế sau này dù có gặp bất kỳ chuyện gì, cô đều ưu tiên bản thân, làm ra vẻ chuyện gì cũng không có ý nghĩa.

Cô nhớ lúc cô tỉnh lại Lục Nghiêu đã đi rồi, chỉ có Chu Phù kề tai nói nhỏ cho cô: “Cậu không biết khi nãy bộ dạng lúc đàn anh Lục Nghiêu bế cậu đến phòng y tế có bao nhiêu đẹp trai đâu.”

Trong miệng cô còn đang ngậm con viên kẹo trái cây, cực ngọt.

Hương vị của Lục Nghiêu từng ở trong tim cô.

-

Hội đấu giá kết thúc, Thẩm Lâm Hoan lấy lại tinh thần, nhỏ giọng cùng Ôn Ý Sơ trò chuyện một lát, Ôn Ý Sơ vẫn là không tha thứ cho Lục Úc, thái độ dù đã nhẹ nhàng hơn, ngoài miệng cô ấy vẫn nói không thèm để ý đến anh ấy, nhưng trên mặt đã không che giấu được sự vui vẻ, nói không chừng Lục Úc chịu khó dỗ thêm chút nữa là được.

Cuối cùng cũng xong việc.

Thẩm Lâm Hoan kéo cánh tay Lục Nghiêu, nhỏ tiếng hỏi: “Tôi hơi mệt, chúng ta có thể đi trước không?”

Cô nói là “chúng ta” mà không phải “tôi”, Lục Nghiêu nghe được rất vui mừng, sự lạnh lùng và chán nản khi nãy như tan biến hết, nhưng lại không muốn để cô thấy bộ dạng không có tiền đồ này của mình, anh trả lời với giọng hơi căng thẳng.

“Ừm.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp