Chí Hôn

Chương 11


1 năm

trướctiếp

Thẩm Lâm Hoan cúi người xuống, cô vươn tay định lấy chiếc khăn trong tay anh: “Để tôi tự làm đi!”

Lục Nghiêu không để ý cô, tự mình giúp cô lau sạch sẽ, sau đó vứt khăn vào hộp rác.

Toàn bộ quá trình đều không nói lời nào, dường như anh không muốn nhìn thấy trên người cô có vết bẩn nào vậy.

Xe vẫn chạy về phía trước, Lục Nghiêu rút một tờ khăn giấy lau tay mình, lúc này Thẩm Lâm Hoan mới để ý, trên tai anh đang gắn tai nghe Bluetooth, hình như đang nghe hội nghị hay báo cáo gì đó.

Thẩm Lâm Hoan không nhìn ra suy nghĩ của anh, nên cũng từ bỏ. Trừ những lúc cần thiết, bình thường cô rất ít khi làm phiền người khác. Đôi khi biết nhiều quá, cũng không phải chuyện tốt, đặc biệt trong mối quan hệ giữa người với người, trước giờ cô không phải kiểu người được mọi người yêu thích, nếu người khác nhạy cảm sẽ rất dễ bị cô làm tổn thương.

Thật ra ngay cả một người lạnh lùng như cô cũng không thích nghe những lời gièm pha và chửi bới. Trong hầu hết các trường hợp, những thứ bạn nhận lại cũng không phải tốt đẹp gì.

“Cảm ơn.” Cô nói khẽ một câu.

Lục Nghiêu mấp máy môi nhìn cô một cái, biểu cảm của cô thật sự rất lạnh nhạt.

Di động đột nhiên vang lên vài tiếng, Thẩm Lâm Hoan mở ra xem.

Là do Amanda gửi đến, chỉ có hai chữ ngắn ngủi.

“Cảm ơn.”

Sau một lúc, lại gửi thêm một tin “Xin lỗi cô.”

Thẩm Lâm Hoan dùng đầu ngón tay bấm gửi đi một chữ.

“Ừm.”

Có điều nói thật thì, so với lòng tốt và xin lỗi, cô càng đối phó tốt hơn với những cảm xúc tiêu cực của người khác, ví dụ như sự mỉa mai và hận thù.

Một tin là của Vân Triều gửi tới, cô nhíu mày, mở ra xem một chút, là ảnh Lạc Lạc đang nhìn vào ống kính, cô bé cười rất vui vẻ.

“Lạc Lạc nói rất nhớ chị, em có thời gian không? Cùng con bé ăn một bữa cơm? Anh không dỗ dành được con bé, coi như anh nhờ vả em, chuyện lần trước em nhờ anh, anh đã giúp em giải quyết rồi, cho anh nhận chút thù lao nhé?”

Lạc Lạc là con gái của Vân Triều, những lời đồn bên ngoài đều không đúng sự thật, bọn họ nói cô bé kiêu căng ngạo mạn, bị Vân Triều chiều đến hư hỏng, nhưng thật ra cô bé bẩm sinh đã có khả năng nghe kém hơn người khác, tuy không bị điếc, nhưng nghe không rõ ràng, khả năng nói cũng bị ảnh hưởng, thỉnh thoảng khi bị căng thẳng cô bé sẽ nói khá to, bên ngoài nhìn vào có vẻ không được lễ phép.

Cô bé là một đứa trẻ có lòng tự tôn rất cao, cô bé không cho phép ba nói với người khác, đến ông bà nội cũng không biết cô bé có cái tật bẩm sinh này, nhưng Lạc Lạc lại chủ động nói với Thẩm Lâm Hoan.

“Cuối tuần, nếu anh cảm thấy được, thì dặn tài xế đưa con bé đến nhà em, em sẽ làm đồ ăn ngon cho con bé.” Cô nhanh chóng gõ phím gửi tin nhắn đi.

Vân Triều suy nghĩ chốc lát, liền hiểu ra: “Không định gặp anh à, tránh bị nghi ngờ hả?”

Thẩm Lâm Hoan thật thà trả lời: “Ừm.”

Vân Triều gửi lại một nhãn dán OK, biểu đạt đã hiểu: “Vậy để anh đưa con bé đến, con bé không chịu lên xe người lạ đâu. Chắc không đến mức chạm mặt cũng không được chứ!”

Thẩm Lâm Hoan đồng ý: “Được.”

Vân Triều xem đi xem lại cuộc hội thoại của hai người, lại lật lên đoạn hội thoại phía trên, lúc hai người vẫn còn gọi là “bạn trai bạn gái”, mỗi khi nhắn tin anh ta đều nhắn rất dài dòng còn cô chỉ hồi lại mấy chữ.

Ừm, à, được, có thể...

Anh ta phì cười, có lúc cảm thấy cô cũng thật đáng yêu, có cảm giác rất mới mẻ.

-

Lúc hai người nói chuyện, Thẩm Lâm Hoan vừa ngước mắt lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt đầy sát khí của Lục Nghiêu.

Sắc mặt anh cực tệ, cô thế mà lại ngang nhiên nói chuyện với Vân Triều, anh liếc qua một cái đều nhìn thấy hết, không phải anh muốn xen vào chuyện riêng tư của cô, nhưng cái tên “Vân Triều” trên khung chat kia quả thật quá chướng mắt.

Thẩm Lâm Hoan cảm nhận được cảm xúc anh thay đổi, vì vậy giải thích vài câu: “Ngày mai tôi muốn mời một bạn nhỏ đến nhà, nếu như anh cảm thấy không tiện, vậy tôi sẽ ra ngoài.”

Không phải hỏi ý kiến, mà là thông báo.

Lục Nghiêu khó khăn thốt ra hai từ: “Tùy cô.”

Đó cũng là nhà của cô, nhưng cô trước giờ chưa bao giờ nghĩ vậy.

Anh mắt anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, mưa cuối thu mang theo sự lạnh lẽo và ảm đạm, anh nhớ lại cũng một ngày mưa cuối thu như vậy, nhưng khi đó không lạnh như bây giờ.

Xe của anh đậu gần hàng cây bên đường, Vân Triều và Thẩm Lâm Hoan đi ngang qua một cái ngã ba, bọn họ cùng che chung một cái ô, cô ôm một cái hộp cách nhiệt trong người, Vân Triều nghiêng đầu nói chuyện với cô, không biết đang nói cái gì mà Thẩm Lâm Hoan cười rất tươi.

Lục Nghiêu rất ít khi nhìn thấy cô nhẹ nhàng tươi cười như vậy, trong mắt anh cô lúc nào cũng mang gương mặt vô cảm, đôi khi là chút bướng bỉnh, không chịu khuất phục, dù có cười, nụ cười đó cũng lạnh nhạt, xa cách.

Cần gạt nước mưa vẫn đang chuyển động lên xuống, biểu cảm của cô rõ ràng, mơ hồ rồi lại rõ ràng, người đàn ông quay lưng về phía chiếc xe, Trình Lẫm hít một hơi ổn định tâm trạng rồi nói: “Lục tổng, chúng ta có thể đi chưa ạ?”. Phong Thần đã quyên góp cho đại học một phòng thí nghiệm, khi ấy Lục Nghiêu đến đây để tham dự cắt băng khánh thành, lúc đến nơi này, Lục Nghiêu đột nhiên ra lệnh: “Dừng xe.”. Sau đó ánh mắt vẫn luôn hướng về nơi đó.

Lục Nghiêu bình tĩnh “Ừ” một tiếng.

Anh nhớ rõ, cách đây không lâu trong một lần trở về thành Nam để ăn tối, trên bàn ăn vô cùng nhộn nhịp, nói về mấy chuyện phiếm và tin đồn gần đây, bác gái cả nói: “Tôi nghe nói, Trình Chi Lâm không muốn cùng nhà họ Vân kết thân cho lắm.”

Sau đó, tụm năm tụm ba lại bàn luận.

“Con trai nhà họ Vân xét về gia thế hay tướng mạo đều không tồi, nhưng đáng tiếc lại có một đứa con gái không rõ lai lịch.”

“Thật không hiểu Trình Chi Lâm nghĩ gì, lại còn hỏi Thập Nhất đã có mối hôn sự chưa, chẳng lẽ bà ta lại tơ tưởng đến nhà chúng ta? Đúng là trèo cao mà.”

“Nhưng nói đến chuyện này, Thập Nhất cũng đã đến tuổi rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện chung thân đại sự rồi.”

Mẹ Triệu Khanh Chi mỉm cười quay lại hỏi Lục Nghiêu: “Có cần mẹ sắp xếp cho con xem mắt không? Con gái của bác Lý mới từ Úc trở về, vô cùng xinh đẹp. À còn có con gái của nhà Thôi tổng, hai đứa cũng đã quen biết từ nhỏ rồi...”

Lục Thập Nhị cười một cái: “Anh Thập Nhất của con là trai thẳng nhất vũ trụ này, trong tim chỉ có công việc thôi, anh ấy không hợp yêu đương đâu ạ.”

Vài tên tiểu bối cười phá lên, sôi nổi bày tỏ, Lục Thập Nhất sẽ không kết hôn sớm như vậy.

Lục Nghiêu im lặng đặt đũa sang một bên, nhiều hình ảnh lướt qua trong tâm trí anh, cuối cùng dừng lại hình ảnh Thẩm Lâm Hoan và Vân Triều cùng đi dạo trong khuôn viên trường ngày đó, anh nhíu mắt lại, chầm chậm nói một câu: “Con cảm thấy Thẩm Lâm Hoan cũng không tệ.”

Tất cả im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về anh, như thể họ đã nghe nhầm.

-

Lúc Lục Nghiêu gỡ tai nghe xuống, Thẩm Lâm Hoan kính cẩn hỏi anh một câu: “Lục tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Lục Nghiêu nhìn cô rồi đột nhiên nắm lấy tay cô hỏi: “Chỉ có hai người chúng ta, tổng cái gì mà tổng, cô rất chán ghét tôi à?”

Thẩm Lâm Hoan không có ý này, nhưng gọi là chồng thì có hơi ngại ngùng, cô thật sự không gọi nổi lần thứ hai đâu, vì vậy đành thở dài: “Lục Nghiêu... tôi thật sự không biết cách chung sống với anh lắm.”

“Vậy thì cô từ từ học.” Giọng nói của Lục Nghiêu có chút căng thẳng.

Thẩm Lâm Hoan cũng không biết bản thân đã khiêu khích anh, hay là do vừa nãy anh đã nghe được tin tức khó chịu gì từ tai nghe nữa. Nghĩ lại thì, khi nãy cô cũng không có làm ra chuyện gì kỳ lạ, vì vậy tâm trạng anh không tốt cũng không phải do cô.

“Được, tôi sẽ học.” Cô đồng ý. Nói rồi, cô nắm lấy tay anh, cố gắng làm quen với sự tiếp xúc cơ thể hàng ngày này.

Lục Nghiêu sững người, đến khi xe tới cổng trang viên Hồ Đào, anh cũng không nhúc nhích chút nào.

-

Lái xe giúp Lục Nghiêu mở cửa xe, Trình Lẫm thì giúp Thẩm Lâm Hoan mở cửa, lúc cô xuống xe mới nhớ ra, Lục Nghiêu vẫn chưa trả lời cô, tối nay phải làm cái gì, vì vậy cô hơi nhíu mày hỏi Trình Lẫm: “Tối nay có sắp xếp gì không?”

Trình Lẫm nhẹ giọng trả lời: “Tối nay có một bữa tiệc từ thiện, phải nhờ ngài rồi, anh hai của Lục tổng cãi nhau với vợ, Lục tổng thay anh hai giúp chị dâu nở mặt nở mày, vì vậy những món đồ cô ấy quyên tặng trong tối nay, ngài chỉ cần nâng giá chúng lên là được.”

Thẩm Lâm Hoan đã hiểu được tổng thể, cô gật đầu.

Cái ngày về thành Nam, cô có gặp qua anh trai thứ hai của Lục Nghiêu một lần, nhưng chưa gặp được chị dâu hai Ôn Ý Sơ.

Mặc dù không quen, nhưng cô thường thấy cô ấy trên phim ảnh, cô ấy là một diễn viên điện ảnh rất ưu tú, ra mắt sớm, tác phẩm cũng nhiều, hơn ba mươi tuổi cũng coi như là trẻ, nhưng đã là tiền bối rồi.

Vừa là ảnh hậu, vừa là con dâu hào môn, năm đó khi được gả vào nhà họ Lục cũng gây tranh cãi rất nhiều, trong mấy năm đầu tiên không có tác phẩm truyền hình hay điện ảnh nào nổi tiếng, cũng không có sinh con, nên cứ thế nổ ra một cuộc tranh luận truyền thông, có người còn nói cô ấy được gả vào gia đình giàu có, nhưng lại không thể ngẩng cao đầu vì bị bố mẹ chồng chèn ép, những năm này đều muốn có một đứa con trai, để nhờ vào nó mà sống.

Trang viên này là của Ôn Ý Sơ, được Lục Úc xây lên để dỗ cô ấy vui vẻ, bình thường cô ấy không sống ở đây, chỗ này hay cho đoàn phim thuê, thỉnh thoảng cũng cho người khác tổ chức các buổi khiêu vũ hoặc chiêu đãi tiệc ở đây.

Vẫn còn sớm, buổi tiệc còn chưa bắt đầu, Lục Nghiêu sai người đưa Thẩm Lâm Hoan đi thay trang phục: “Tôi đi gặp một người bạn, cô xong rồi thì đến hậu viện tìm tôi.”

Người giúp việc trong nhà đã đưa một nhà tạo mẫu, thợ trang điểm và trang phục đợi sẵn ở lầu hai, nhà tạo mẫu nhìn thấy Thẩm Lâm Hoan, liền bày một loạt trang phục cho cô xem: “Phu nhân nhìn xem, cô muốn mặc bộ nào.”

Thẩm Lâm Hoan vừa cảm thấy hơi khó chịu vì Lục Nghiêu làm gì cũng không chịu nói trước với cô, vừa suy nghĩ kĩ càng dù sao cũng là lần đầu tiên cô dùng thân phận bà Lục xuất hiện trước công chúng.

Cô trang điểm xong cũng đã hơn nửa tiếng sau, nhà tạo mẫu đưa cho cô một cái túi xách nhỏ, cuối cùng còn ngắm lại một lượt, thấy không vấn đề gì, liền giơ biểu tượng OK với cô. Thẩm Lâm Hoan nhìn mình trong gương, một người có khí chất lạnh lùng như cô cho dù có tô son điểm phấn cũng khó mà che giấu được.

Trên đường đi tìm Lục Nghiêu, người tham gia tiệc cũng đã lác đác tiến vào, người phục vụ đang đi trong hội trường, còn có những cô gái trang điểm rực rỡ đang cùng nhau trò chuyện.

Nhìn thấy cô, bọn họ không nhịn được nhìn thêm vài lần, bởi vì cô xa lạ và quý phái.

Trong những trường hợp như vậy, các cô gái xúm lại với nhau không phải xem trang phục cũng là xem trang sức.

Bộ trang phục trên người cô nhìn giống như trang phục mùa xuân năm sau của một nhà thiết kế nào đó, các chi tiết không giống nhau, hơn hết đều là cao cấp, thiết kế của nhà thiết kế đó dù là người nổi tiếng cũng khó mà mượn được, đừng nói là chế tác riêng, dù có tiền cũng chưa chắc có thể mua.

Có điều bọn họ cũng chỉ nhìn một lúc rồi thôi, đêm nay náo nhiệt như vậy, nghe nói tổng giám đốc của Phong Thần cũng đến, ảnh hậu Ôn Ý Sơ cũng sẽ tham dự.

Hai ngày trước các thông tin đại chúng có đưa, nghe nói Ôn Ý Sơ và Lục nhị thiếu gia có xích mích tình cảm, cô ấy đã sống ở Phong Ngọc Hồ hơn nửa tháng nay rồi.

Từ khi tin đồn nổ ra, đây là lần đầu tiên Ôn Ý Sơ lộ diện, không ít người đến góp vui.

Hơn thế nữa, tối nay con gái của nhà họ Thôi - Thôi Cảnh Xu cũng đến tham gia, cô ta là vị thanh mai trúc mã của Lục tổng Phong Thần, từ nhỏ đã ở nhà họ Lục. Mới về nước chưa được bao lâu, không ít người truyền tin, nhà họ Thôi và nhà họ Lục sẽ liên hôn, thế nhưng không ai ngờ tới Lục Nghiêu lại cưới con gái nhà họ Thẩm.

Những người trong gia tộc như bọn họ, không được quyết định hôn nhân của mình cũng là chuyện bình thường, nhưng nhà họ Lục với nhà họ Thẩm... thật không biết có phải có nội tình gì hay không, lại nhìn lại hai người Thôi Lục, lại thấy tiếc nuối.

Thẩm Lâm Hoan vừa bước vào hậu viện, từ xa đã nhìn thấy Lục Nghiêu và Thôi Cảnh Xu đứng đối diện nhau, những người bên cạnh hai người còn cảm thán: “Hai người trông thật là xứng đôi mà, tiếc quá đi.”

Thẩm Lâm Hoan không muốn quấy rầy họ, xoay người rời đi.

Chỉ là trong đầu lại hiện lên lời mẹ nói trước khi hôn lễ: “Vốn dĩ nhà Lục sẽ cùng liên hôn với nhà họ Thôi, nếu không phải chúng ta nói sớm, Lục lão gia mở lời, thì hôn sự này sợ là không thành rồi. Nghe nói hai người kia là thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt, con gả qua đó, nhớ để tâm chút.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp