Editor: Bông Bi

Ngày hôm sau chính là ngày nhậm chức của Ngự Hàn.

Trịnh Tư Niên đã dành cả đêm để sửa sang sắp xếp lại tài liệu có liên quan tới công ty con rồi gửi mail cho Ngự Hàn.

Chẳng qua chờ tới lúc anh nhìn thấy email thì đã là ngày hôm sau.

Ngự Hàn vừa chậm rãi mở email vừa tiện tay đặt điện thoại sang một bên.

--- Anh muốn đi ra ngoài để tập thể dục buổi sáng.

Là một Long Ngạo Thiên cực kỳ nghiêm khắc với chính mình, anh không cho phép tố chất cơ thể bản thân cứ mãi kém thế này.

Vì thế Ngự Hàn dậy sớm rồi chạy một vòng quanh biệt thự nhà họ Tạ, khi trở về đã là chuyện của một tiếng sau.

Khi anh vừa bước vào cửa nhà thì vừa vặn đụng phải Tạ Tư Hành.

Hiển nhiên hắn cũng vừa mới tập thể dục xong. Bộ đồ thể thao đen bám sát vào từng thớ cơ bắp làm lộ ra dáng người tráng kiện, đuôi tóc hơi ướt dán vào phần xương mày hơi nhô lên, gương mặt lạnh lùng thoạt trông còn có tính công kích hơn cả ngày thường.

Tạ Tư Hành đối diện với đôi mắt kinh ngạc của Ngự Hàn.

Ngự Hàn trợn to mắt: "Anh cũng đi tập thể dục? Sao tôi không gặp anh?"

Ngự Hàn chạy hết cả một vòng quanh trang viên, vậy mà trừ mấy nhân viên quét tước làm vườn thì anh chẳng thấy được bóng dáng của Tạ Tư Hành.

Khóe miệng của Tạ Tư Hành hơi nhếch lên nhưng lại nhanh chóng hạ xuống. Hắn thản nhiên nói: "Chú Vương chưa nói cho cậu là trong nhà có phòng tập thể thao à?"

Ngự Hàn: ''....?''

Ngự Hàn: "Má."

"Xin lỗi, tôi nên cho cậu biết sớm hơn." Trên gương mặt Tạ Tư Hành chẳng có chút ý tứ muốn xin lỗi nào, nhưng giọng điệu của hắn lại cực kỳ chân thành.

Ngự Hàn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ha ha, anh đây thích hít thở không khí trong lành bên ngoài đấy."

Tạ Tư Hành gật đầu: "Thì ra là vậy, xem ra cậu không cần dùng đến quyền sử dụng phòng tập thể thao trong nhà."

Nói xong, Tạ Tư Hành làm bộ như không thấy vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa tức tối của Ngự Hàn mà thản nhiên đi lướt qua anh.

Hắn lên lầu tắm rửa, lúc thay xong quần áo rồi xuống lầu, Ngự Hàn đã đi trước.

Chú Vương thấy Tạ Tư Hành xuống dưới thì ấp úng, vẻ mặt có chút muốn nói lại thôi: "Thiếu gia, trước khi đi phu nhân có dặn tôi chuyển lời cho cậu...."

Tạ Tư Hành cụp mắt cài lại nút cổ tay áo, nghe vậy vẫn không đổi sắc mặt: "Chú nói đi."

"Thiếu gia, hay là đừng nghe thì hơn...." Chú Vương khó xử.

Tạ Tư Hành ngẩng đầu lên. Dưới ánh mắt không giận mà uy của hắn, chú Vương đành hạ quyết tâm, nhắm mắt lấy điện thoại mở phần ghi âm ra.

Giọng nói kiệt ngạo khó thuần của thanh niên như có ngọn lửa đang bốc ngùn ngụt truyền ra từ điện thoại: "Tạ Tư Hành, Ngự Hàn tôi đây chỉ tay quét ngang cửu giới, anh cứ chờ đó!"

Tạ Tư Hành: ''....''

Chú Vương: "Là như vậy đấy..."

Ông cũng không hiểu tại sao phu nhân lại nói mấy lời này với thiếu gia, nhưng mà nghe là đã thấy không phải lời gì hay ho rồi...

Tạ Tư Hành nghe xong, trên gương mặt ngàn năm không đổi chợt có chút gì đó biến hóa.

Nhìn vẻ mặt hơi khác thường của Tạ Tư Hành, chú Vương dè dặt hỏi: "Thiếu gia?"

Tạ Tư Hành nặn ra nụ cười: "...Vẫn ổn."

Hắn đang chờ đây.

...

Ngự Hàn lên xe, đưa địa chỉ công ty cho tài xế.

Phó Nhàn nhận được thông báo từ sớm nên đã đứng chờ dưới sảnh công ty.

Phó Nhàn chính là trợ lý mà Tạ Tư Hành phái tới để giúp Ngự Hàn làm quen với việc của công ty nhanh hơn. Nhưng đồng thời anh ta cũng có một thân phận khác -- bạn học đại học của Tạ Tư Hành.

Phó Nhàn đã sớm nghe danh vị thiếu gia thất lạc ở nông thôn của nhà họ Lâm.

Nghe nói do mười mấy năm trước cậu ta chỉ sống ở nông thôn, thành tích học tập cũng thường, tiếng phổ thông còn không chuẩn nên càng bị người nhà họ Lâm ghét bỏ.

Hình như cậu ta còn từng xuất hiện trong phòng Tạ Tư Hành với trạng thái say xỉn và trần trụi, bị bao nhiêu người nhạo báng cả trong tối và ngoài sáng, mắng những lời khó nghe vô cùng. Bên ngoài có nhiều kẻ còn bàn tán vị thiếu gia này chỉ là một tên nhà quê không hơn không kém, cứ thấy trai đẹp là sáng mắt lên nhào tới.

Lúc anh ta mới nghe Tạ Tư Hành muốn giao một nhiệm vụ cao cả cho mình thì còn hưng phấn cả đêm, ai ngờ nhiệm vụ đó lại là đi làm thư ký cho Lâm Hàn.

Nghĩ tới chuyện sắp thành cấp dưới của Lâm Hàn, Phó Nhàn đột nhiên cảm thấy lo lắng cho vận mệnh tương lai của bản thân.

Không bao lâu sau, một chiếc siêu xe ngừng trước cửa công ty.

Cho dù lòng có không cam nhưng Phó Nhàn vẫn ưỡn thẳng lưng, bày ra vẻ giải quyết việc chung, chuẩn bị nghênh đón sếp mới.

Cửa xe mở ra, một người ăn mặc thường thường nhưng khí chất lại cực kỳ bất phàm bước xuống.

Tuy thanh niên chỉ mặc áo sơ mi trắng bình thường nhất nhưng người ta có thể cảm nhận được khí chất mạnh mẽ từ anh.

Khi cặp mắt màu hổ phách của anh quét qua, ta sẽ không nhịn được mà thấy sống lưng chợt lạnh.

Thậm chí Phó Nhàn còn cảm thấy người ở trước mặt là cùng một kiểu người với Tạ Tư Hành.

"Anh chính là Phó Nhàn?" Thanh niên đi vài bước tới trước mặt Phó Nhàn, ánh mắt nhạt màu quan sát anh ta từ trên xuống dưới.

Trước mặt Ngự Hàn, khí thế của Phó Nhàn chợt thấp đi một đoạn: "Vâng thưa Lâm tổng."

"Tôi họ Ngự."

Phó Nhàn hơi ngạc nhiên nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: "Ngự tổng."

Ngự Hàn gật đầu: "Dẫn tôi đi thăm quan công ty." - đọc và nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -

Anh đã không thể chờ được muốn tuần tra lãnh thổ của mình.

Phó Nhàn nhanh chóng đồng ý.

Sau đó, Phó Nhàn dẫn Ngự Hàn đi thăm quan công ty từ trên xuống dưới một vòng.

Giống như lời Tạ Tư Hành đã nói, công ty mà hắn giao cho Ngự Hàn không lớn. Nó chỉ phụ trách một phần cực nhỏ trong số những sản nghiệp của nhà họ Tạ, chủ yếu là kinh doanh các mặt hàng rượu, nghe nói còn có 4-5 cái trang trại rượu.

Còn một điều cực kỳ quan trọng, chủ trước của công ty này là Quý Ôn Phong- cậu của Tạ Tư Hành.

Lúc ở trên xe, Ngự Hàn cũng đã xem hết tất cả những tài liệu liên quan tới công ty, giờ phút này anh đã ghi tạc mọi thứ trong lòng.

Công ty này tên là 'Thịnh Cảnh', nó đã được Tạ Tư Hành thu mua từ 5 năm trước. Nghe nói tiền lời hàng năm luôn giảm sút, ngay cả một hợp đồng giá trị hàng triệu cũng không ký nổi. Từ số liệu thực tế cho thấy, có một thời gian công ty này còn không trả nổi tiền lương cho nhân viên.

Đương nhiên cuối cùng mọi chuyện đã tới tai Tạ Tư Hành.

Sau khi Tạ Tư Hành thu mua công ty, tuy tiền lời của nó còn lâu mới bằng những sản nghiệp khác của Tạ thị nhưng đã coi là tốt hơn ngày xưa gấp trăm ngàn lần.

Chắc chắn là Tạ Tư Hành đã làm gì đó, tuy dấu vết sót lại không nhiều nhưng Ngự Hàn hiểu rõ năng lực của Tạ Tư Hành, tự anh cũng đoán ra được.

Nhưng không hiểu sao sau đó Tạ Tư Hành lại không thèm quản Thịnh Cảnh mà cứ mặc nó tùy ý đến đâu thì đến.

Mà chuyện Ngự Hàn tiếp quản công ty, bao gồm cả sự tích về anh đã truyền đi khắp công ty, nói là quả bom khuấy tung mặt nước cũng không ngoa.

Ngự Hàn đi qua chỗ nào là chỗ nấy nhân viên công ty đều chụm lại bàn tán.

"Đó là vị thiếu gia kia của nhà họ Lâm à, hình như đâu có quê mùa như trong lời đồn?"

"Chắc là giả bộ đấy."

"Lúc nãy tôi thấy thư ký Phó gọi cậu ta là Ngự tổng, sao không phải là họ Lâm?"

"Tôi nghe nói quan hệ giữa cậu ta với nhà họ Lâm không tốt lắm...."

"Đừng nhìn vẻ ngoài của cậu ta trông có vẻ đàng hoàng, nói không chừng là dâm ngầm đó. Tôi nghe nói cậu ta chuyên tìm mấy người đàn ông đẹp mã để ra tay...."

Nhân viên đang tán phét kia bỗng thấy một tầm mắt lạnh băng dừng trên người mình.

Anh ta run rẩy quay người liền phát hiện Ngự Hàn vốn đã đi xa đã quay lại từ lúc nào, bây giờ anh còn đang nhìn chằm chằm về phía này.

Không phải chứ, vị thiếu gia này có tuyệt chiêu tai nghe ngàn dặm sao, xa thế mà vẫn nghe thấy được?!

Nhân viên kia đã nghĩ ra một trăm cách bị sa thải của mình, ai ngờ Ngự Hàn chỉ nhìn anh ta một cái rồi dời ánh mắt đi luôn.

Ánh mắt khủng bố vừa dời đi, nhân viên kia đã toát một thân mồ hôi lạnh.

"Ngự tổng, anh đang nhìn gì vậy?" Phó Nhàn thấy Ngự Hàn đột nhiên dừng lại bèn hỏi.

"Không có gì."

Ngự Hàn quay đầu lại bước tiếp.

Hệ Thống tò mò: "Ký chủ, anh không tức giận à?"

Hệ Thống đã đi theo Ngự Hàn một thời gian, nó còn cho rằng với tính cách của người này thì chắc chắn sẽ không cho phép kẻ khác nói về mình như vậy.

Ngự Hàn lại đáp: "Vì sao phải tức giận? Do bọn họ chưa hiểu tôi thôi, chờ tới lúc tôi chứng minh được thực lực bản thân, tự khắc họ sẽ phải thần phục tôi."

Giọng điệu của anh càng nhẹ hơn: "Nếu ai nghi ngờ năng lực của tôi mà tôi cũng tức thì đã sớm tức chết rồi."

Hệ Thống đột nhiên hiểu vì sao Ngự Hàn lại có thể trở thành nhân viên đầu bảng của Cục xuyên sách.

Cả quãng đường Ngự Hàn không mở miệng nói một câu. Tuy Phó Nhàn không biết anh nghĩ gì nhưng nhớ tới nhiệm vụ cao cả Tạ Tư Hành giao cho, anh ta vẫn cảm thấy bản thân nên tích cực một chút.

Sau khi dạo quanh một vòng công ty, hai người trở lại văn phòng của Ngự Hàn.

Ở cuối văn phòng là một cửa sổ sát đất rất lớn, đứng ở trước nó là có thể thu hết hình ảnh những tòa nhà cao tầng, ngựa xe nườm nượp ở dưới vào trong tầm mắt.

Ngự Hàn rất vừa lòng với vị trí văn phòng, anh đứng ngắm cảnh một lúc rồi mới tiến lại gần bàn làm việc.

Chẳng qua Ngự Hàn không ngồi xuống ngay mà lại nhìn chỗ trống đằng sau bàn làm việc như suy nghĩ gì đó.

Phó Nhàn nhìn theo ánh mắt của anh, sau đó lập tức ngộ ra: "Ngự tổng muốn treo thứ gì đó trên tường à?"

Ngự Hàn gật đầu: "Anh đi lấy bút lông và mực tới cho tôi."

Phó Nhàn ngạc nhiên, tư thế này là Ngự Hàn định tự viết ư.

"Được."

Phó Nhàn lập tức đồng ý rồi đi chuẩn bị.

Phó Nhàn đi rồi, trong văn phòng chỉ còn sót lại một mình Ngự Hàn. Anh cầm mấy phần tài liệu về công ty mà Phó Nhàn đã đặt sẵn trên bàn lên xem.

Chờ lúc Ngự Hàn bước đầu tổng kết được tình hình công ty, Phó Nhàn đã trở lại.

Người mà Tạ Tư Hành đề cử cho anh đúng thật không tệ, cái gì cần có đều chuẩn bị được hết, đặc biệt là tờ giấy Tuyên Thành to cỡ hai mét kia.

Ngự Hàn cực kỳ vừa lòng, anh hỏi Phó Nhàn: "Anh biết mài mực không?"

Phó Nhàn vội đáp: "Tôi biết một chút."

Nói xong, không chờ Ngự Hàn dặn dò gì, anh ta đã bắt đầu miệt mài mài mực.

Ngự Hàn cầm bút lông chấm vào nghiên mực, bắt đầu hào sảng viết hai chữ lên giấy.

Phó Nhàn chỉ nhìn thoáng qua đã trợn mắt kinh ngạc.

Ngự Hàn đang viết tên của bản thân.

Hai chữ 'Ngự Hàn' được viết từ đầu bút lông cứng cáp hữu lực, kết cấu giữa các nét ngay ngắn trật tự, nét chữ hào sảng, lúc cần mạnh thì rất dứt khoát, lúc cần thu liễm thì lại cực kỳ hàm súc.

Cực kỳ trôi chảy, vui tai vui mắt.

Ông cố của Phó Nhàn thích luyện chữ bằng bút lông, trước kia ông cũng là một nhà thư pháp có tiếng, đến bây giờ trong nhà còn treo rất nhiều bút tích, nhiều người còn trả giá cao muốn mua.

Từ nhỏ Phó Nhàn mưa dầm thấm đất, bản thân cũng hiểu biết nhiều về thư pháp, lúc này anh ta chỉ cảm thấy chữ của Ngự Hàn có thể đóng khung treo đi bán đấu giá luôn.

Nhưng không phải lời đồn nói Lâm tiểu thiếu gia từ nhỏ sống ở nông thôn, trình độ học vấn không cao ư, sao anh có thể viết chữ đẹp như vậy?

Nếu không luyện thư pháp mấy chục năm thì sao có thể viết được trình độ này?

Phó Nhàn còn chưa kịp tự hỏi xong, Ngự Hàn đã viết xong. Anh trải tờ giấy Tuyên Thành lớn kia ra rồi bắt đầu động bút.

Phó Nhàn nhanh chóng thu lại suy nghĩ, tập trung nhìn xem Ngự Hàn định viết gì.

Nếu Ngự Hàn đã viết đẹp như vậy thì chắc hẳn anh sẽ viết một vài câu thơ cổ có ý nghĩa sâu xa hàm súc nào đó.

Phó Nhàn nghĩ như vậy, ai ngờ Ngự Hàn lại bày ra vẻ nghiêm túc, tuyệt bút vung lên rồi viết mấy chữ rồng bay phượng múa trên giấy Tuyên Thành.

----- ''Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!"

Ngự Hàn buông bút lông: "Đợi khô thì treo lên tường."

Phó Nhàn: ''....''

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Nhàn: Thơ cổ lãng mạn ý nhị sâu xa

Ngự Hàn: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play