Chờ tới lúc Ngự Hàn tuyên bố câu kia xong, người nhà họ Lâm đã chìm trong sự kinh hãi không thể kiềm chế được.
Anh lại, lại dám nói ra lời này?!
Nếu không phải bà Lâm đúng lúc đỡ được cơ thể lung lay sắp ngã của ông Lâm thì chỉ sợ rằng người nắm quyền đương nhiệm nhà họ Lâm sẽ ngất xỉu ngay lập tức.
Tuy ông Lâm chưa ngất nhưng vẻ mặt đang run rẩy không ngừng của ông ta đã hiện rõ sự đau thương bi phẫn:" Đại, đại nghịch bất đạo!......"
Ngự Hàn xong việc định phất tay áo dứt khoát rời khỏi nơi đầy rẫy thị phi tên ‘nhà họ Lâm’ này.
Nhưng vừa xoay người, anh đã đối diện với đôi mắt đen như mực của Tạ Tư Hành.
Hắn đến từ khi nào?!
Ngự Hàn ngạc nhiên, không phải chỉ có anh không phát hiện ra mà ngay cả người nhà họ Lâm cũng đều không cảm nhận được sự hiện diện của hắn.
Mà hình như vị tôn đại Phật này đã đứng đây được một lúc rồi.
Lúc này người nhà họ Lâm đã tỉnh táo lại từ sự kinh sợ, vừa lúc họ cũng thấy được Tạ Tư Hành.
Ông Lâm uống một viên thuốc trợ tim cấp tốc, cảm giác nhịp tim vừa vọt đến mức 180 của mình đã hạ xuống mới cố gắng cười một cái: "Tạ tổng đấy à, khiến ngài phải chê cười rồi....."
Lâm Vũ Thành cũng vội vàng chạy ra như muốn nói gì đó.
Nhưng Tạ Tư Hành lại giống như không nhìn thấy bọn họ, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối chỉ tập trung trên người Ngự Hàn.
Dường như Ngự Hàn có thể nhìn thấy ý cười mơ hồ không rõ từ trong ánh mắt sâu xa khó dò của hắn.
Hắn đang cười à?
Ngự Hàn hừ một tiếng phát ra từ mũi: "Anh là chó hả? Vừa đánh hơi đã tìm tới rồi."
Sao anh lại có cảm giác mỗi lần mình làm việc gì đó là người này sẽ lập tức xuất hiện nhỉ?
Chó cũng không chăm chỉ đến vậy đâu?
Tạ Tư Hành xem kịch hay, không biết tại sao tâm trạng lại tốt lên.
Mất công lo lắng anh sẽ bị người khác ăn sạch, hóa ra hắn đã tính sai, Ngự Hàn chưa quậy đến long trời lở đất cũng là nhờ tổ tiên nhà họ Lâm còn biết tu tâm tích đức.
Thấy dáng vẻ người nhà họ Lâm như muốn ngất đến nơi, Tạ Tư Hành khó nén nhếch khóe môi lên một chút: "Vở kịch được diễn vô cùng ngoạn mục, phu nhân."
"Đừng gọi tôi là phu nhân." Ngự Hàn mất hứng nói: "Sớm muộn gì tôi và anh cũng ly hôn."
Tạ Tư Hành không có ý kiến, biểu cảm không thay đổi nhưng nét cười trong mắt lại nhiều thêm một chút.
Người nhà họ Lâm vừa tỉnh táo lại đã nghe Ngự Hàn nói muốn ly hôn với Tạ Tư Hành, ông Lâm đột ngột cảm thấy viên thuốc trợ tim kia đã mất tác dụng, suýt chút nữa đã ngất xỉu.
"Mày, mày dám?!"
Ông Lâm phẫn nộ nói:" Lâm Hàn, mày có biết mày đang nói cái gì không?!"
Muốn ly hôn với Tạ Tư Hành? Đừng có mơ!
Thân phận và địa vị của Tạ Tư Hành như thế, Ngự Hàn không cần nhưng nhà họ Lâm bọn họ thì rất cần.
Sao Ngự Hàn lại không biết ông Lâm đang nghĩ gì, anh cười nhạo:" Biết chứ, tôi còn minh mẫn hơn ông mà, với lại làm phiền ông sau này đừng gọi tôi là Lâm Hàn nữa, tôi đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm rồi."
"Nhớ kỹ vào, tôi tên Ngự Hàn."
Giọng của anh không lớn nhưng lại truyền rõ đến mọi ngóc ngách trong phòng.
Ngày xưa Lâm Hàn nói chuyện luôn thận trọng, dè dặt từng tiếng. Thế mà lúc này đây, anh lại có thể dùng ngữ điệu bình tĩnh mà không dung nghi ngờ để nói ra những lời như vậy.
Đôi mắt màu hổ phách ngày thường ôn nhu cũng trở nên cứng cỏi lạ thường, tựa như trên đời này đã không có điều gì có thể gây nên gợn sóng nơi đáy lòng anh.
Trong khoảnh khắc đó, nhà họ Lâm không thể tin đây là Lâm Hàn yếu đuối của ngày xưa.
Sự sợ hãi trên mặt ông Lâm chưa kịp thu hồi nhưng Ngự Hàn đã không còn muốn tiếp tục dây dưa với người nhà họ Lâm, anh lập tức xoay người rời đi.
Không ai ngăn được Ngự Hàn, chỉ có thể trừng mắt mà nhìn anh đi xa.
Lúc Ngự Hàn đang định lướt qua Tạ Tư Hành, hắn lại đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay anh.
Tạ Tư Hành nắm không quá chặt nhưng nhiệt độ từ bàn tay to lớn đó lại ấm áp tới mức khiến anh không nỡ từ chối.
Ngự Hàn bắt đầu cảnh giác, chẳng lẽ Tạ Tư Hành muốn đánh một trận với anh ở đây? Do vừa rồi anh nói muốn ly hôn với hắn trước mặt nhà họ Lâm?
Ngự Hàn biết đàn ông ai cũng có sĩ diện, anh nói như vậy không khác gì đang tát vào mặt hắn.
Thôi kệ, là đàn ông thì quang minh chính đại mà đánh, anh cũng không sợ.
Ngự Hàn nhướng mày nhìn Tạ Tư Hành, chờ đợi hành động tiếp theo của hắn. Nhưng diễn biến sau đó không giống như suy đoán của Ngự Hàn, Tạ Tư Hành không có vẻ gì là tức giận, giọng điệu vẫn bình tĩnh trước sau như một: "Không đợi tôi đi chung?"
Ngự Hàn ngạc nhiên quay đầu lại, anh chợt nhớ tới chuyện mình vừa tiếp quản một công ty của hắn, bây giờ mà từ chối người ta nữa thì quá đáng thật. Nghĩ vậy, anh bèn thuận miệng nói: "Tùy anh."
Tạ Tư Hành buông tay, Ngự Hàn lập tức đi lướt qua, hắn cũng đi theo anh rời khỏi nhà họ Lâm.
Tạ Tư Hành tới nhưng chẳng thèm nói chữ nào với người nhà họ Lâm đã rời đi.
Lúc này, vẻ mặt cả nhà họ Lâm đều cực kỳ khó coi.
Lâm Vũ Thành siết chặt nắm tay, mắt gã trừng lớn như sắp nứt nhìn nhóm người Ngự Hàn rời đi, sự hận thù trong lòng không kìm được mà sinh sôi.
Một buổi tiệc sinh nhật tốt đẹp lại bị Ngự Hàn quậy tung, không ai còn tâm trạng tiếp tục ăn mừng.
Cả nhà im lặng ngồi xung quanh bàn ăn, chỉ có con gái út Lâm Tình Hy nãy giờ không lên tiếng là có vẻ không bị ảnh hưởng bởi sự việc vừa rồi. Cô ta nhún vai nói: "Con đã nói rồi, nếu gọi anh hai về ăn cơm cùng chúng ta thì anh ấy cũng không quậy đến mức này."
Bà Lâm cau mày, dường như bà ta không đồng ý với lời của con gái: "Nó đã đánh Vũ Thành, sao có thể kêu nó về ăn chung được chứ?"
Suy cho cùng, ở trong lòng bà Lâm thì Lâm Vũ Thành được nuôi nấng bên người mười mấy năm vẫn quan trọng hơn.
Lâm Tình Hy lại nói: "Mẹ, có phải mẹ quên hôm nay cũng là sinh nhật anh hai rồi phải không?"
Bà Lâm chợt mở to mắt, có chút sững sờ.
Không một ai nhớ tới điều này.
Lâm Hàn luôn im lặng, ai sẽ để tâm tới chuyện của cậu ta đây? - đọc và nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -
Ngự Hàn không ngờ rằng Tạ Tư Hành nói ‘muốn đi chung’ lại có nghĩa là muốn đi chung một chiếc xe với anh thật.
Ngự Hàn thấy mình và Tạ Tư Hành chẳng thân thiết đến mức có thể đi chung một chiếc xe, anh có chút do dự đứng tránh sang một bên.
Thấy anh chần chờ không lên xe, Tạ Tư Hành hơi nghiêng đầu sang nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc.
Bị đôi mắt tối đen như mực nhìn chăm chú, Ngự Hàn đành cắn môi mở cửa bước lên xe.
Anh không sợ.
Vừa lên xe, Ngự Hàn đã thấy Trịnh Tư Niên ngồi ở phía trước, anh lập tức phấn khởi: "Thì ra thư ký Trịnh cũng ở đây."
Trịnh Tư Niên đổ mồ hôi lạnh ròng ròng: "Chào, chào phu nhân."
Ngự Hàn mỉm cười: "Có phải anh thấy hối hận nên định về phe của tôi?"
Trịnh Tư Niên đang không biết phải trả lời thế nào thì Tạ Tư Hành vừa lên xe đã nói: "Thư ký Trịnh, nhà cậu còn có việc, cậu cứ đi trước đi."
Trịnh Tư Niên như được ban ân, anh ta vừa cảm kích chúa cứu thế Tạ tổng vừa mở cửa xe chạy mất dạng.
Thấy bóng dáng hoảng hốt bỏ chạy của Trịnh Tư Niên, Ngự Hàn chán nản hừ một tiếng.
"Hình như cậu có hứng thú với thư ký của tôi?"
Tạ Tư Hành nhìn anh rồi đột ngột hỏi một câu như vậy.
Ngự Hàn ậm ờ nói: "Tôi có hứng thú với tất cả mọi người."
Tạ Tư Hành không nói tiếp, không biết hắn có tin anh hay không, chẳng qua sau đó hắn đã chuyển sang một chủ đề khác:" Tại sao lại muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm?"
Hắn không hiểu những việc Ngự Hàn làm ở nhà họ Lâm.
Không phải lợi dụng nhà họ Lâm để tiếp xúc với mình là cách mà mấy người xuyên sách hay dùng sao?
Trong xe bỗng yên tĩnh một lúc.
Đây là lần đầu tiên bọn họ có thể hòa nhã mà ngồi cạnh nhau, nhưng rõ ràng bầu không khí lúc này cũng chẳng hài hòa đến mức đó.
Khi Tạ Tư Hành nghĩ Ngự Hàn sẽ không trả lời câu hỏi của mình thì lại thấy anh vừa lười biếng dựa vào ghế xe vừa híp mắt nói: "Tất nhiên là vì bọn họ không xứng."
Tạ Tư Hành rũ mắt suy nghĩ, thế mà hắn lại cảm thấy lý do của anh có thể chấp nhận được.
Rất phù hợp với tính cách của anh.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói: "Ngày mai cậu có thể tới công ty, tôi sẽ kêu thư ký Trịnh gửi địa chỉ cho cậu."
Nhắc đến chuyện này, Ngự Hàn chợt hứng lên: "Thật ư? Thư ký Trịnh sẽ liên hệ với tôi à?"
"?"
Tạ Tư Hành không hiểu mạch não của Ngự Hàn cho lắm.
Hình như Ngự Hàn còn để ý đến Trịnh Tư Niên hơn cả hắn?
Tạ Tư Hành cố áp suy nghĩ kỳ lạ của mình xuống, chợt hắn lại nhớ đến lúc ở nhà họ Lâm, hình như mọi người đang tụ tập chúc mừng sinh nhật Lâm Vũ Thành.
Sinh nhật Ngự Hàn cũng vào ngày hôm nay thì phải.
Nhưng có vẻ Ngự Hàn chẳng để bụng chút nào.
Cũng đúng, anh chỉ là người xuyên sách chứ đâu phải Lâm Hàn thật.
Tạ Tư Hành nghĩ quá tập trung nên không chú ý đến vẻ mặt thất thần của Ngự Hàn khi xe đi ngang qua tiệm bánh ngọt.
"Dừng xe." Ngự Hàn bỗng lên tiếng.
Lái xe quay đầu xin ý kiến Tạ Tư Hành theo bản năng. Hắn thản nhiên nói: "Nghe cậu ta."
Sau khi chiếc xe sang trọng tấp vào bên đường, Ngự Hàn bèn mở cửa xuống xe vào tiệm. Lúc trở ra, trên tay anh đã có một cái bánh Tiramisu được gói rất đẹp.
Tạ Tư Hành nhìn lướt qua chiếc bánh nhưng không nói gì, hắn chỉ kêu lái xe tiếp tục lên đường.
Không ai nói một câu nào, bầu không khí trong xe tiếp tục rơi vào khoảng lặng.
Hình như lúc rời khỏi công ty, Tạ Tư Hành vẫn chưa làm xong việc nên hắn trực tiếp mở máy tính bảng trên xe rồi bắt tay vào làm.
Ngự Hàn ở bên cạnh lại đang nói chuyện với hệ thống.
Hệ thống: "Ký chủ, hôm nay là sinh nhật Lâm Hàn, anh mua bánh để ăn sinh nhật với Tạ Tư Hành mà sao lại mua cái nhỏ như vậy?"
Ngự Hàn thấy vô cùng khó hiểu: "Tại sao tôi phải chia bánh với hắn? Tôi tự ăn mà."
Hệ thống: "Đương nhiên là vì mục đích cảm hóa Tạ Tư Hành rồi. Chia sẻ bánh ngọt với người yêu không phải là chuyện rất lãng mạn sao?"
"Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi đây không cần làm thế." Ngự Hàn vẫn không hiểu.
Hệ thống tức giận nói: "Vậy thà rằng anh đừng có mua!"
Ngự Hàn không để ý nó nữa, anh mua bánh ngọt không phải là để làm theo ý hệ thống.
Xe nhanh chóng về đến biệt thự nhà Tạ Tư Hành. Chú Vương vừa thấy hai người về chung thì lập tức nở một nụ cười tươi như hoa: "Mọi người về vừa đúng lúc, cơm chiều đã gần xong rồi."
Tạ Tư Hành từ chối: "Không cần, tôi còn có việc."
Nói xong, hắn đi lên thư phòng ở lầu ba, rõ ràng là không định ăn cơm cùng Ngự Hàn.
Chú Vương thở dài nhủ thầm: Quả nhiên tình cảm của bọn họ vẫn phải từ từ bồi dưỡng, không thể nóng vội được.
Ngược lại với sự lo lắng sốt ruột của quản gia Vương, Ngự Hàn nhìn thấy cả một bàn mỹ thực trước mắt thì làm gì còn để ý đến Tạ Tư Hành có ăn cơm hay không. Sau khi xử lý xong bàn thức ăn tối, Ngự Hàn còn thản nhiên tiêu diệt miếng bánh Tiramisu mình mua về, hoàn toàn làm lơ hệ thống đang kêu gào lên án.
Ngự Hàn ăn cơm xong thì định ra ngoài, ai biết vừa mới bước chân xuống lầu đã gặp ngay Tạ Tư Hành.
Tạ Tư Hành không hiểu muộn thế này rồi mà Ngự Hàn còn ăn mặc chỉnh tề định đi đâu, chú Vương tinh ý lập tức hỏi thay tiếng lòng hắn.
Ngự Hàn trả lời: "Hôm nay cháu mới tạo Wechat nhưng chưa kịp liên kết số điện thoại, bây giờ cháu mới có thời gian đi đổi."
Chú Vương không hiểu thú vui của mấy thanh niên: "Ừm… Việc này quan trọng lắm hả?"
Ngự Hàn lắc đầu, anh giơ một ngón tay lên rồi trịnh trọng nói: "Bất kể là ở đâu thì cháu cũng phải là số một, kể cả là trên mạng xã hội Wechat.”
Chú Vương: "..."
Tạ Tư Hành: "......."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT