Một chiếc xe Maybach chậm rãi dừng trước cổng lớn của bệnh viện. Vệ sĩ mở một bên cửa xe, một người đàn ông trẻ tuổi khoác lên mình bộ vest cao cấp được thiết kế riêng bước xuống.
Người đàn ông đó có tướng mạo cực kỳ xuất sắc. Đôi môi mỏng của hắn hơi mím, đôi mắt sắc bén thoáng có tính công kích nhìn thẳng về phía trước. Dáng vẻ như được Chúa trời ưu ái thế này dù ở trong giới giải trí cũng sẽ không thua kém ai.
Bộ vest cao cấp tôn lên dáng người vĩ ngạn của hắn, gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, khí chất chỉ có thể hình dung bằng cụm từ ''cao không thể với tới''.
Thái độ của người xung quanh đều là cung kính cúi đầu, ngay cả viện trưởng cũng đã nhận được thông báo từ sớm mà chạy ra đón. Ông ta thấp giọng nói: "Tạ tổng."
Tạ Tư Hành thản nhiên đáp một tiếng, sau đó hắn đi thẳng vào bên trong bệnh viện.
Viện trưởng thấy vậy bèn vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa giải thích tình hình cho Tạ Tư Hành: "Tầm nửa đêm hôm qua phu nhân tỉnh lại, vừa tỉnh đã làm ầm lên muốn xuất viện. Chúng tôi làm theo lời dặn của ngài giữ cậu ấy không cho đi, ai ngờ phu nhân mạnh quá, chúng tôi không ngăn được nên để cậu ấy chạy thoát."
"Sau đó thì sao." Tạ Tư Hành bước vào thang máy, trên gương mặt không tỏ thái độ gì.
"Người của chúng tôi không ngừng đuổi theo phu nhân, nhưng mà... phu nhân quá lợi hại, chúng tôi không đuổi kịp."
Tạ Tư Hành ừ một tiếng rồi hỏi tiếp: "Tiếp đi."
Viện trưởng ấn tầng 10, dường như trong câu nói có xen lẫn tiếng thở dài: "Phu nhân không nhìn rõ đường nên lăn xuống cầu thang."
Tạ Tư Hành: ''....''
Viện trưởng thấy biểu cảm của Tạ Tư Hành sai sai bèn vội nói: "Tạ tổng yên tâm, phu nhân không sao cả, chỉ xây xát chút thôi ạ."
Tạ Tư Hành không ừ hử gì.
Cửa thang máy mở ra, Tạ Tư Hành bèn đi về phía phòng bệnh đơn bên tay phải.
Trước cửa có bốn vệ sĩ đang đứng, bọn họ vừa nhìn thấy Tạ Tư Hành bèn đồng loạt khom lưng chào: "Tạ tổng."
"Người đang ở trong?" Tạ Tư Hành lạnh nhạt hỏi.
"Vâng ạ."
Vốn dĩ không cần nhiều người trông coi trước cửa phòng bệnh như vậy, chẳng qua do chuyện tối hôm trước nên bí thư Trịnh của Tạ tổng mới phải lâm thời phái người sang canh giữ.
Tạ Tư Hành hơi dừng lại đôi chút rồi mới duỗi tay đẩy cánh cửa đang khép hờ ra.
Cửa mở, ánh mắt trời chói lọi liền len qua khe cửa chui vào phòng.
Đôi mắt của Tạ Tư Hành bị luồng ánh sáng đột ngột chiếu vào, hắn hơi nheo mắt, đôi mắt đen sẫm nhìn về phía thanh niên đang ngồi trên giường bệnh.
Thanh niên mặc đồ bệnh nhân sọc trắng xanh, cánh tay phải bó thạch cao treo trên cổ, mặt mũi xanh xanh tím tím nhưng lại không ảnh hưởng tới dung mạo thanh tú chút nào.
Anh ngồi trên giường bằng tư thế thiền tọa, lưng ưỡn thẳng. Dù tư thế đeo thạch cao trông khá chật vật nhưng trông anh vẫn như cây trúc xanh kiên cường trong cơn mưa phùn.
Nhìn chả giống dáng vẻ mới ngã cầu thang chút nào, ngược lại còn có vẻ thảnh thơi.
Tạ Tư Hành không nói gì, hắn chỉ lẳng lặng nhìn Ngự Hàn.
Không biết đã qua bao lâu, tận đến lúc viện trưởng ho nhẹ một tiếng nhắc nhở, Ngự Hàn mới để ý tới Tạ Tư Hành đang đứng trước cửa.
Ngự Hàn nheo mắt, đánh giá người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở cửa vài lần. Thực ra trong lòng anh không quá để ý tới người này, anh còn bận cãi nhau với Hệ Thống.
"Cảm hóa vai ác âm u tàn bạo? Thứ gì vậy." Ngự Hàn nói với Hệ Thống: "Tôi là Long Ngạo Thiên."
Hệ Thống: "Không phải mà ký chủ, tôi là Hệ Thống cảm hóa vai ác, anh đi vào thế giới này là để cảm hóa vai ác tàn bạo!"
Ngự Hàn lạnh lùng nói: "Ngại quá, chuyện này không nằm trong phạm vi nghiệp vụ của tôi."
Anh là nhân viên thuộc phân bộ Long Ngạo Thiên của Cục xuyên sách, trách nhiệm là sắm vai Long Ngạo Thiên trong mỗi thế giới.
Những thế giới mà anh xuyên vào nhiều không đếm xuể, nhưng ở thế giới nào thì Ngự Hàn cũng đạt được thành tựu hoàn mỹ. Cũng bởi vậy nên anh sớm được tôn vinh là nhân viên đầu bảng của phân bộ Long Ngạo Thiên, là vua của các Long Ngạo Thiên. =))
Để vua Long Ngạo Thiên anh đây đi cảm hóa vai ác quả thật chính là người si nói mộng --- quá hoang đường!
Ngự Hàn chất vấn ngược lại: "Tôi còn chưa hỏi cậu đâu, tôi sắp thành Thiên Đế ở đại lục Phích Lịch rồi, ai cho mấy người đưa tôi tới đây?"
Rõ ràng giây trước anh còn ở trong thế giới tu chân tên Phích Lịch, sắm vai một phế vật bị phế căn cốt từ nhỏ, bị trục xuất khỏi nhà. Sau khi gào lên thề ''ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo'' xong, anh liền trượt chân rơi xuống đáy vực rồi được một lão già áo xám ẩn cư dưới đó tán thưởng, thu làm đệ tử. Sau đó nữa, Ngự Hàn lại phát hiện bản thân có thánh thể chí dương ngàn năm khó gặp ở giới tu chân, từ đây mở ra truyền kỳ cả đời.
Cốt truyện đã tiến triển tới đoạn anh lấy chiến để chứng đạo, đánh bại hết địch thủ trên đời rồi trở thành kẻ mạnh nhất giới tu chân, sắp thăng lên làm tân nhiệm Thiên Đế, được nắm quyền quản lý thiên địa hồng hoang, nắm được sinh tử của người đời trong tay.
Chỉ cần anh trở thành Thiên Đế là có thể đạt được thành tựu hoàn mỹ, vẻ vang hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi thế giới kia. Ai biết bản thân mới vừa tiêu diệt Ma tộc xong, chớp mắt đã bay đến thế giới khó hiểu này, ngay cả Hệ Thống Long Ngạo Thiên của anh cũng bị đổi thành Hệ Thống nhút nhát nói năng ỏn ẻn này đây.
Hệ Thống: "Tôi cũng không biết, nhiệm vụ của ký chủ đời trước bị thất bại nên ký chủ đã về Cục xuyên sách rồi, bọn họ nói sẽ đưa cho tôi một người giỏi hơn."
Ngự Hàn: "Tôi thừa nhận là tôi rất giỏi, nhưng mấy người cũng không thể tùy tiện bắt người chứ? Tìm nhầm người rồi đó, hiểu không? Có phải thấy người khác không nổi giận thì coi người ta là đồ ngốc không?"
Anh thật sự rất tức giận!
Nửa đường xách anh từ trong thế giới nguyên bản ra khiến anh mất toi thành tựu hoàn mỹ, quá đáng thật!
Ngự Hàn không hài lòng chút nào: "Tôi muốn đi Cục xuyên sách để khiếu nại cậu."
Âm thanh máy móc của Hệ Thống có chút nôn nóng: "Ký chủ, tôi thật sự là Hệ Thống cảm hóa vai ác."
Ngự Hàn: "Không sai, cậu là Hệ Thống thật, mà tôi cũng là Long Ngạo Thiên thật."
Hệ Thống: "Anh nên làm theo lời tôi nói mới đúng chứ!"
Ngự Hàn cười mỉm: "Tôi không đấy."
Cuộc hội thoại như thế đã kéo dài từ lúc Ngự Hàn bắt đầu xuyên tới đây.
Hệ Thống tỏ vẻ nó chưa bao giờ gặp một ký chủ quât cường tới vậy.
Ký chủ cũng tỏ vẻ anh chưa bao giờ gặp Hệ Thống nào ồn ào như nó.
Hệ Thống không cãi lại được Ngự Hàn nhưng lại đo lường được vai ác lớn nhất của tiểu thuyết đang tới gần, nó bèn vội nói: "Ký chủ, đây là đối tượng anh sắp phải cảm hóa. Ký ức liên quan tới hắn, tôi đã truyền cho anh rồi, anh xem xong thì nhất định phải ứng đối cho tốt đấy!"
Không biết có phải vai ác này để lại bóng ma tâm lý quá lớn cho Hệ Thống không, vừa nói xong nó đã chạy mất dạng.
Vất vả lắm đôi tai của Ngự Hàn mới được yên tĩnh, anh giương mắt nhìn lại.
Tạ Tư Hành đã sắp tới trước mặt anh, khí thế cường đại áp xuống khiến gương mặt kia của hắn càng thêm lạnh lùng.
Ánh mắt của Tạ Tư Hành dừng lại trên tay phải bó thạch cao của Ngự Hàn, giọng điệu có chút châm biếm: "Muốn chạy trốn à?"
Ngự Hàn lười biếng đáp: "Trốn? Đó là hành vi của kẻ nhu nhược."
Thật ra tối hôm qua lúc mới xuyên vào đây, bản thân anh đã đơ ra rất lâu. Lúc nhìn thấy một đám người vây quanh mình, Ngự Hàn theo bản năng nghĩ bản thân sập bẫy của Ma tộc nên vội xông ra ngoài định ngự kiếm bay đi. Ai ngờ kiếm chưa thấy đâu, anh đã hụt chân rồi rơi xuống cầu thang.
Có lẽ Ngự Hàn cũng cảm thấy mất mặt - đường đường một Thiên Đế lại lăn khỏi cầu thang, quả thực không còn lời nào để tả. Anh định lảng sang chuyện khác: "Anh là ai, tới đây làm gì?"
Tạ Tư Hành cười lạnh: "Vợ của mình đại náo bệnh viện, tôi không nên tới à?"
"Ai là vợ của anh?" Ngự Hàn choáng váng, Hệ Thống không nói với anh chuyện này.
Tạ Tư Hành nhướng mày, biểu cảm hờ hững: "Ồ?"
Hệ Thống lại trồi lên: "Ký chủ, anh thật sự là vợ của hắn...."
Ngự Hàn: ''....''
Bầu không khí bỗng chốc rơi vào im lặng.
Lòng có không cam thì cuối cùng Ngự Hàn vẫn phải mở cốt truyện Hệ Thống truyền cho mình lúc nãy.
Anh xuyên vào một nhân vật pháo hôi tên Lâm Hàn trong quyển truyện này. Mười mấy năm đầu đời, cậu ta vẫn yên ổn sinh hoạt ở nông thôn. Tới năm 18 tuổi, đột nhiên cậu ta nhận được tin mình là thiếu gia bị bế nhầm của nhà giàu, vì thế Lâm Hàn không thể không rời khỏi quê nhà và cha mẹ nuôi đã sống với mình mười mấy năm để tới một gia đình hoàn toàn xa lạ.
Trong ngôi nhà đó, do Lâm Hàn yếu đuối, vả lại mặt mũi chỉ thường thường nên không được cha mẹ ruột yêu thương, thậm chí còn mơ hồ bị ghét bỏ. Cặp cha mẹ kia không muốn giới thiệu đứa con ruột như cậu ta ở bất cứ tình huống nào, ngược lại thiếu gia giả Lâm Vũ Thành biết ăn nói, tâm cơ sâu nên rất được yêu thích, kể cả cô em gái ruột của Lâm Hàn cũng chỉ nhận một người anh là Lâm Vũ Thành.
Tuy nhà họ Lâm tuyên bố với bên ngoài rằng Lâm Vũ Thành cũng là con ruột nhưng gã vẫn sợ thiếu gia thật này sẽ cướp hết mọi thứ của mình.
Vì thế gã dùng mưu kế để hãm hại Lâm Hàn, chuốc say cậu ta rồi lặng lẽ đưa vào phòng Tạ Tư Hành, sau đó còn gọi mọi người tới bắt gian khiến Lâm Hàn phải gả cho Tạ Tư Hành.
Tạ Tư Hành chính là vai ác lớn nhất của quyển truyện, tính cách của hắn vừa tàn nhẫn vừa tối tăm. Sau khi Lâm Hàn gả cho hắn, ngày nào cậu ta cũng bị tra tấn, gần như phải lấy nước mắt rửa mặt hàng ngày.
Mặc dù Tạ Tư Hành đối xử tệ bạc với Lâm Hàn, cậu ta vẫn đối xử thật lòng với hắn như cũ. Tận đến lúc Lâm Hàn bệnh chết, Tạ Tư Hành vẫn không cho cậu ta một sắc mặt tốt. Rồi tới một ngày, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, pháo hôi sớm chết bệnh kia lại trở thành ánh trăng sáng xuất hiện ngày đêm trong hồi ức của hắn.
Mà nguyên nhân Lâm Hàn nằm viện bây giờ là do cách đây không lâu, Tạ Tư Hành đã nói hai câu tàn nhẫn với cậu ta. Lâm Hàn khóc như đứt từng khúc ruột, sau đó thì xuất hiện ở đây.
Anh tới thế giới này chẳng qua là do ngoài ý muốn, chờ tới lúc Cục xuyên sách phát hiện thì sẽ đưa anh về thế giới gốc, hoặc là đổi cho anh một Hệ Thống khác ít nói hơn.
Mà trước khi tới thời khắc đó, anh hoàn toàn có thể tiến hành cốt truyện theo cách của riêng mình.
Còn chuyện cảm hóa vai ác thì khỏi phải nghĩ, đó vốn không phải là nghiệp vụ của anh.
Ngự Hàn không làm nổi việc như cảm hóa người khác.
Tạ Tư Hành thấy anh im lặng một lúc lâu bèn hết kiên nhẫn: "Cậu không có gì muốn nói với tôi ư?"
"Tất nhiên là có." Ngự Hàn đọc xong cốt truyện bèn ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tạ Tư Hành.
Thật ra Lâm Hàn rất đẹp, chẳng qua hàng năm bệnh tật nên màu da hơi tái, màu môi cũng nhạt, nhìn đã thấy sống không thọ.
Nhưng lúc này trên gương mặt bệnh tật kia, cặp mắt sáng rực lên khiến mọi thứ bỗng chốc khác biệt hẳn.
Tạ Tư Hành nhíu mày, không biết đối phương định làm gì.
Ngự Hàn nhìn hắn chăm chú, sau đó anh nở nụ cười nhẹ: "Ly hôn đi."
Hệ Thống: "Ký chủ, anh...."
Ngự Hàn không quan tâm tới nó, anh nói bằng giọng tự tin: "Nói thật nhé, anh không xứng với tôi.
Hệ Thống: "?!''
Tạ Tư Hành: ''....''
Ánh trăng sáng chó má, Hệ Thống cảm hóa vai ác chó má.
Anh đây chính là Long Ngạo Thiên, kể cả gặp phải nghịch cảnh tệ hơn gấp trăm ngàn lần, anh vẫn sẽ nói câu thoại kinh điển kia--- Mệnh ta do ta không do trời!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT