Anh ta là bạn học của Tạ Tư Hành, lần này tuy nói là tới làm trợ lý cho Ngự Hàn nhưng thực tế là giám sát anh.
Thời điểm Phó Nhàn nghe thấy nhiệm vụ này còn kinh ngạc hỏi: “Cậu quan tâm đến Lâm Hàn thế cơ à?”
Theo như Phó Nhàn biết, trong lòng bạn học cũ này không hề có người nào đặc biệt, thế mà bây giờ lại bảo mình đi giám sát Lâm Hàn để báo cáo lại cho hắn, không phải quan tâm thì là gì?
Phó Nhàn vừa nói câu đó xong, Tạ Tư Hành đã nhìn bằng ánh mắt cảnh cáo, anh ta bèn biết mình đã đoán sai.
Cũng đúng, loại người vô tâm như Tạ Tư Hành làm gì biết quan tâm người khác.
Người khác có thể không rõ nội tình, nhưng Phó Nhàn biết Tạ Tư Hành ghét bị chi phối đến mức nào. Hắn thà để ý đến con mèo con chó cũng còn hơn là đi quan tâm Ngự Hàn.
Thế nên lúc đầu Phó Nhàn không biết Tạ Tư Hành muốn làm gì, anh ta còn liệt kê đủ loại khả năng có thể xảy ra trong đầu.
Nhưng sau khi Phó Nhàn nhìn thấy tác phong làm việc của Ngự Hàn, anh ta ngay lập tức hiểu vấn đề.
Tạ Tư Hành sợ Ngự Hàn phá luôn cả trần nhà của công ty.
Dù sao tác phong của Lâm tiểu thiếu gia… nhận xét bằng “không câu nệ” là quá coi thường cậu ta, đáng lẽ phải nói là “làm xằng làm bậy” mới đúng.
Phó Nhàn cho rằng treo bức tranh chữ kia ở văn phòng đã thể hiện sự kiêu ngạo của Ngự Hàn tới cực điểm rồi, không ngờ hành động sau đó của anh còn làm cho anh ta kinh hãi hơn.
Ngự Hàn tự tay viết mười mấy bức tranh chữ để Phó Nhàn dán lên, tạm thời chưa nói ra mục đích.
Anh còn chê văn phòng quá trống trải nên bảo Phó Nhàn đặt mua một cái giá vũ khí bằng gỗ đặt trong góc.
Phó Nhàn mua giá vũ khí ở chợ đồ cổ, chủ cửa hàng có tâm còn tặng anh ta một đống vũ khí gồm đủ loại giáo và thương, Ngự Hàn vừa thấy đã thích.
Phó Nhàn vừa xong việc này đã nhận được mệnh lệnh tiếp theo từ Ngự Hàn.
Anh muốn gọi tất cả lãnh đạo cấp cao của công ty đến văn phòng mình để nghe từng người báo cáo công việc.
Trước khi Phó Nhàn đến Thịnh Cảnh làm việc đã sớm tìm hiểu qua, anh ta biết công ty này từng là tài sản của Quý Ôn Phong - cậu của Tạ Tư Hành. Tuy rằng sau này Thịnh Cảnh bị hắn mua lại nhưng hầu hết nhân viên trong công ty vẫn không thay đổi, bao gồm cả những lãnh đạo cấp cao.
Những người này là cấp dưới của Quý Ôn Phong mười mấy năm nay, cho đến giờ vẫn luôn trung thành với ông ta.
Sau khi Quý Ôn Phòng bị sa thải, mấy kẻ đó cũng không thay đổi, ngược lại còn trở thành lũ sâu mọt tiếp tục đục khoét công ty.
Tạ Tư Hành trăm công ngàn việc không rảnh quản lý cái công ty rách nát này, cứ để mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt. Dù sao đối với Tạ Tư Hành, được nhìn tâm huyết cả đời của Quý Ôn Phong sụp đổ là một chuyện tốt.
Tạ Tư Hành chẳng thèm để ý đến sự sống chết của Thịnh Cảnh, một công ty cỏn con có phá sản cũng không ảnh hưởng đến hắn.
Nhưng Phó Nhàn không biết vì sao hắn lại đột nhiên đổi ý để Ngự Hàn đến đây.
Mà hình như Ngự Hàn không sợ trời không sợ đất kia thật sự muốn vực dậy Thịnh Cảnh?
Nhưng đám sâu mọt này sao có thể dễ dàng nghe lời của một cấp trên mới vào như anh được.
Nghĩ vậy nhưng Phó Nhàn vẫn truyền đạt mệnh lệnh của Ngự Hàn đi.
Hơn mười phút sau, tất cả các lãnh đạo cấp cao của Thịnh Cảnh đều đứng trước cửa phòng làm việc của Ngự Hàn chờ được gọi.
Bọn họ nhìn cánh cửa văn phòng khép kín, nhỏ giọng thì thầm:
“Không biết vị tiểu thiếu gia này gọi chúng ta đến đây làm gì.”
“Cậu ta muốn làm gì không quan trọng, ngoài mặt cứ vui vẻ đồng ý là được.”
“Đúng vậy, Tạ Tư Hành còn không thèm quản, cậu ta dựa vào cái gì mà đòi làm chủ chứ?”
“Chờ xem, chẳng được bao lâu là cậu ta sẽ phải cuốn gói đi thôi.”
“Suỵt !! Đừng nói nữa, thư ký Phó tới.”
Phó Nhàn đi đến trước mặt bọn họ, mỉm cười nói: “Tổ trưởng Triệu, Ngự tổng mời ngài vào.”
Tổ trưởng Triệu là một người đàn ông trung niên có dáng người mập mạp, tướng mạo hung ác, nhìn qua không dễ chọc.
Ông nghe gọi bèn quay đầu đắc ý nhìn đồng nghiệp rồi đẩy cửa đi vào.
Phó Nhàn thấy những động tác không hề giấu diếm của họ thì càng lo lắng cho Ngự Hàn.
Thậm chí Phó Nhàn còn nghi ngờ Tạ Tư Hành phái Ngự Hàn tới nơi này để tra tấn anh.
Anh ta càng nghĩ càng thấy đúng.
Nhưng hiện tại không kịp nghĩ nhiều nữa. Phó Nhàn thấy tổ trưởng Triệu đi vào bèn theo sát phía sau, để lại mấy người ngoài cửa hai mặt nhìn nhau, tất cả đều đang chờ xem kịch vui.
Lão Triệu là người có tính tình kém nhất trong số bọn họ, để xem vị tiểu thiếu gia kia ứng phó như thế nào.
Đúng như bọn họ nghĩ, quả thực Triệu Trung Tiền định ra đòn phủ đầu để hạ uy của Ngự Hàn xuống. Dựa vào đâu bọn họ làm ở công ty mười mấy năm, Ngự Hàn vừa đến là họ phải nghe theo anh.
Nghĩ đến lão đồng nghiệp Quý Ôn Phong, Triệu Trung Tiền quyết định dạy cho tiểu thiếu gia chưa mọc đủ lông đủ cánh này một bài học về sự tàn khốc của xã hội.
Nhưng vừa đẩy cửa văn phòng ra, hình ảnh ông nhìn thấy đầu tiên không phải là người kia mà là một dòng chữ cực lớn.
—— “Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!”
Giấy trắng mực đen, đằng đằng sát khí.
Triệu Trung Tiền sững sờ trong giây lát, không hiểu sao lại cảm nhận được áp lực khổng lồ từ trong bức thư pháp kia.
Mà dưới bức thư pháp rồng bay phượng múa ấy là một thanh niên dung mạo thanh tú, khí phách hiên ngang.
Ngự Hàn tựa lưng vào ghế ngồi, tư thái nhàn nhã, tuy trên mặt không có biểu cảm gì nhưng dường như lại hòa làm một với khí chất sắc bén của bức thư pháp, toàn thân anh như toát lên một cỗ khí lạnh.
Ngón tay thon dài của Ngự Hàn cầm cây bút ung dung viết vài nét. Thấy có người tới, anh mới chậm rãi ngước mắt lên như đang quan sát người trước mặt.
Phó Nhàn nhìn một màn này, mồ hôi lạnh đều sắp chảy xuống .
Triệu Trung Tiền vừa nhìn liền biết không dễ chọc, nhưng Ngự Hàn hết lần này đến lần khác cố tình làm ra vẻ thong dong, dường như không hề sợ hãi. - đọc và nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -
Phó Nhàn không khỏi liếc nhìn Ngự Hàn một cái, muốn biết anh định đối phó với Triệu Trung Tiền như thế nào.
Không chỉ Phó Nhàn mà ngay cả hệ thống cũng rất tò mò.
Trước đây nó chưa từng gặp tình huống này, nhưng dựa vào kinh nghiệm thì nó dám chắc Triệu Trung Tiền không dễ đối phó.
Cho dù Tạ Tư Hành đã lấy đi tất cả của Quý Ôn Phong, nhưng Triệu Trung Tiền làm chó săn của ông ta vẫn còn tác dụng lớn ở phần sau của cốt truyện.
Về sau, dưới sự dẫn dắt có chủ đích của Quý Ôn Phong, Triệu Trung Tiền dính phải một khoản nợ cờ bạc khổng lồ. Để trả hết nợ nần, ông nghe lời xúi giục của Quý Ôn Phong, lén cung cấp vật liệu đen cho công ty, sau đó đẩy hết trách nhiệm lên người Tạ Tư Hành.
Hệ thống cảm thấy rất khó lôi kéo được một người tâm địa bất chính như vậy, không cẩn thận có khi còn bị cắn ngược lại.
Hệ thống khuyên nhủ: “Ký chủ, loại người này để cho Tạ Tư Hành giải quyết là được rồi. Hắn lợi hại như vậy, chúng ta hoàn toàn không cần phải ra tay.”
Nó cảm thấy Ngự Hàn chỉ cần cảm hóa Tạ Tư Hành là được, không cần tự tìm phiền toái cho chính mình.
Ngự Hàn cười lạnh: “Để lại cho Tạ Tư Hành giải quyết? Cậu cho rằng anh đây thua kém hắn ?”
Hệ thống: “…..Tôi không có ý đó!”
Ngự Hàn vốn muốn đùa một chút, nhưng lời nói của hệ thống lại khơi dậy ý chí chiến đấu của một Long Ngạo Thiên như anh.
Dám khen người đàn ông khác lợi hại trước mặt anh, Ngự Hàn tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra.
Anh không tin mình lại thua kém Tạ Tư Hành!
Triệu Trung Tiền trơ mắt nhìn thanh niên vốn đang lười biếng bỗng nhiên bật người, mắt sáng như đuốc mà nhìn mình: “?”
Làm sao vậy??
Ánh mắt sắc bén của Ngự Hàn quét qua Triệu Trung Tiền khiến mồ hôi trên trán ông chảy ròng ròng, một lúc sau anh mới nói: “Triệu Trung Tiền?”
Triệu Trung Tiền bị thái độ của Ngự Hàn làm cho ngơ ngác, hơn nữa còn bị ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của anh quan sát một lượt. Thậm chí ông còn có cảm giác bản thân không có chỗ dung thân, tất cả tâm tư của mình đều không chịu nổi một kích ở trước mặt đối phương .
Dưới cảm giác áp bách cực hạn, gần như Triệu Trung Tiền đã quên sạch mục đích ban đầu của mình, ông vội vàng lau mồ hôi trước trán: “Đúng vậy, Ngự tổng.”
Ngự Hàn khẽ nâng cằm: “Ông bắt đầu báo cáo đi.”
Triệu Trung Tiền rõ ràng là dân lão làng ở công ty, cho dù ở trước mặt Quý Ôn Phong cũng chưa từng rụt rè đến thế. Vậy mà lúc này ông lại cảm thấy lo lắng vô cớ trước khí chất mạnh mẽ của thanh niên này.
Thậm chí Triệu Trung Tiền không dám nhìn thẳng vào mắt Ngự Hàn, ông đành căng da đầu nói: “Tôi là Triệu Trung Tiền ở bộ phận tiếp thị, giữ chức vụ được mười ba năm và có 56 nhân viên dưới quyền……”
Ngự Hàn yên lặng nghe ông nói, ánh mắt từ đầu đến cuối đều dừng trên người đối phương.
Ánh mắt này khiến Triệu Trung Tiền không dám dừng lại dù chỉ một giây, ông luôn có cảm giác chỉ cần mình dừng báo cáo, vị Ngự tổng này sẽ rút một cây thương từ trên giá vũ khí bên cạnh đâm mình.
Triệu Trung Tiền nói xong đã thấy miệng khô lưỡi khô.
Ngự Hàn tiện tay gẩy một cái, ném ra một văn kiện: “Bản kế hoạch này do ai viết?”
Triệu Trung Tiền ngó sáng, nhìn phần ký tên bên dưới thì trong lòng không khỏi căng thẳng: “Là tôi.”
Ngự Hàn có vài phần ghét bỏ: “Viết không tồi, lần sau không cần viết nữa.”
Triệu Trung Tiền: “……”
Ông nghĩ Ngự Hàn khẳng định xem không hiểu nên không quá để tâm khi viết bản kế hoạch nghiên cứu thị trường này, chỉ đơn giản chắp vá lung tung khắp nơi, ai ngờ lại bị bị Ngự Hàn phát hiện nhanh như thế.
Chẳng lẽ Ngự Hàn thật sự đọc hiểu mấy cái này?
Nhìn bộ dáng chột dạ của Triệu Trung Tiền, Ngự Hàn cười lạnh:
“Còn không cất đi? Làm bẩn mắt tôi.”
Triệu Trung Tiền không dám nói một lời nào, ông nhanh chóng cầm lấy bản kế hoạch từ trên bàn Ngự Hàn, tim đập như trống, không biết anh định nói cái gì.
Quả nhiên giây tiếp theo: “Quay về viết lại rồi sáng mai đặt nó lên bàn làm việc của tôi.”
“Dạ?” Triệu Trung Tiền ngây ngẩn cả người. Một bản kế hoạch kinh doanh thị trường hoàn chỉnh cần ít nhất một tuần mới có thể hoàn thành, Ngự Hàn lại chỉ cho ông một buổi tối, sao có thể thực hiện được.
Triệu Trung Tiền nghĩ thầm người này quả thật khinh người quá đáng, không có chút quy củ nào.
Mà lúc này, ông mới chợt nhớ tới mục đích đến đây của mình.