Editor: Bông Bi

Lúc Ngự Hàn ra khỏi công ty của Tạ Tư Hành, tâm trạng của anh khá tốt.

Tuy Tạ Tư Hành không đồng ý để Trịnh Tư Niên đi theo anh nhưng hắn cũng đã nói sẽ phái một trợ thủ đắc lực khác.

Ngự Hàn chưa tới mức khăng khăng không phải Trịnh Tư Niên thì không được, ngược lại anh nghe xong bèn thuận miệng đồng ý với đề xuẩt của Tạ Tư Hành.

Chẳng qua lúc Trịnh Tư Niên tiễn Ngự Hàn ra khỏi công ty, vẻ nơm nớp lo sợ trên mặt anh ta khiến Ngự Hàn có chút buồn bực.

Anh nói với Hệ Thống: "Trịnh Tư Niên này nhìn qua có vẻ không muốn tham gia vào trận doanh của tôi lắm."

Hệ Thống nghẹn một bụng lửa: "Chẳng có ai muốn cả!!!"

Nào có ai lại nói thẳng ra như vậy, không phải nên tiến hành lần lượt từng bước à!

Ít nhất các ký chủ trước đây của nó đều làm vậy... tuy hiệu quả cũng chẳng ra gì.

Ngự Hàn hừ một tiếng, anh không muốn tranh cãi với Hệ Thống: "Anh ta sẽ phải hối hận."

Ngự Hàn ngồi lên xe nhưng chưa có ý định trở về nhà họ Tạ.

Sau khi suy nghĩ một lúc, anh nói với tài xế phía trước: "Đi đến nhà họ Lâm."

Hệ Thống tò mò hỏi: "Đi tới đó làm gì?"

Ngự Hàn: "Đương nhiên là để diễn phần kịch bản tất yếu mà Long Ngạo Thiên nào cũng phải diễn rồi."

Hệ Thống: "????"

Từ trước tới nay nó chưa bao giờ trói định ký chủ nào thuộc phân bộ Long Ngạo Thiên, tất nhiên càng không hiểu cái gì là "kịch bản tất yếu mà Long Ngạo Thiên phải diễn".

Ngự Hàn cười hai tiếng, nửa úp nửa mở với Hệ Thống: "Đợi lát nữa là cậu sẽ biết ngay thôi."

Tài xế nghe Ngự Hàn nói muốn đi tới nhà họ Lâm lại không thấy bất ngờ. Bọn họ đã sớm được Tạ Tư Hành dặn ''phu nhân muốn làm gì thì cứ nghe theo là được'', chỉ cần sau đó nhớ thông báo lại với Tạ Tư Hành là được.

Cho nên lúc Ngự Hàn nghênh ngang đi vào nhà họ Lâm, bên Tạ Tư Hành lập tức nhận được tin tức.

Tạ Tư Hành nhìn hộp cơm hồng phấn trước mặt ngẩn người.

"Tạ tổng?" tNgự Hàn cẩn thận dò hỏi: "Ngài thấy thế nào?"

Thấy thế nào?

Chỉ có thể nói người xuyên sách lần này quá ngây thơ, người nhà họ Lâm đang sầu vì không biết nên tìm ai giúp đỡ chuyện công ty. Bây giờ Ngự Hàn trực tiếp tới tận cửa như vậy thì chỉ sợ sẽ bị gia đình tham lam này ăn sạch không chừa một mẩu xương.

Vất vả lắm mới có một người xuyên sách khiến Tạ Tư Hành thấy hứng thú, trước khi đấu tay đôi chính thức, hắn không hy vọng đối phương sẽ thua vào tay người khác.

Tạ Tư Hành suy nghĩ một lát rồi đứng dậy: "Đi tới nhà họ Lâm."

Trịnh Tư Niên: "Dạ?"

Có phải anh ta nghe lầm hay không???

Thấy Ngự Hàn xuất hiện, tất cả người nhà họ Lâm đều thấy ngoài ý muốn.

Hôm nay là sinh nhật Lâm Vũ Thành, chỉ có điều không biết ai đã truyền tin gã bị Ngự Hàn đánh ngất ở bệnh viện hôm lâu mà bây giờ gã đi đâu cũng bị chỉ trỏ, bởi vậy năm nay nhà họ Lâm mới không tổ chức sinh nhật.

Nếu không mở tiệc thì người nhà họ Lâm sẽ đoàn tụ với nhau để chúc mừng Lâm Vũ Thành, ngay cả cô em gái cấp ba học nội trú cũng trở về đúng giờ. Người một nhà dùng bữa cơm chiều ấm áp vui vẻ với nhau.

Chỉ có điều không ai mời Lâm Hàn tới bữa cơm ấy.

Có lẽ trong lòng người nhà họ Lâm, Lâm Hàn không bao giờ được xem là thành viên của gia đình.

Lúc Ngự Hàn tới, tất cả người nhà họ Lâm đều đang nâng chén chúc mừng trên bàn cơm, thoạt nhìn rất náo nhiệt.

Khi thấy Ngự Hàn xuất hiện, vẻ mặt của toàn bộ người có mặt tại hiện trường đều trở nên quái dị.

Ông Lâm lập tức đứng dậy trợn mắt mắng: "Mày còn dám trở về?!''

Trước đó chuyện Ngự Hàn làm đã khiến ông Lâm tức giận đến phát nghẹn, ông ta càng khẳng định Lâm Hàn chính là một con sói mắt trắng không thể thuần dưỡng được(*).

(*)Ý nói là kẻ vô ơn, có nuôi bên cạnh bao nhiêu lâu cũng vẫn không thân thiết

"Tại sao tôi không dám tới?" Dường như Ngự Hàn không hề bị ảnh hưởng bởi biểu cảm của ông Lâm, anh tự nhiên kéo ghế ra ngồi xuống.

Lâm Vũ Thành nhìn thấy Ngự Hàn tới cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Đáy mắt gã hiện lên ánh nhìn oán độc, nhưng gã đã nhanh chóng giấu nhẹm đi. Lâm Vũ Thành đứng dậy giữ chặt ông Lâm mà khuyên nhủ: "Ba, Tiểu Hàn hiếm khi về nhà được một lần, lâu lắm rồi chúng ta cũng chưa ăn cùng nhau một bữa cơm. Hôm nay là sinh nhật con, ba đừng nóng, bình tĩnh lại đã."

Nói xong, gã quay qua nói với Ngự Hàn: "Xin lỗi Tiểu Hàn, anh nghĩ em còn đang ở bệnh viện nên không mời em tới sinh nhật anh."

Ông Lâm thấy Lâm Vũ Thành còn nói giúp cho Ngự Hàn bèn không khỏi so sánh: "Đồ bất hiếu này, ba thấy nó vốn không xem nơi này là nhà!"

"Sao có thể thế được, Tiểu Hàn chỉ là...là...." Lâm Vũ Thành cau mày như đang suy nghĩ lý do để biện hộ giúp Ngự Hàn, sau đó gã tỏ ra ảo não vì không nghĩ ra được gì.

Ngay cả Ngự Hàn cũng không thể không thừa nhận kỹ thuật diễn của Lâm Vũ Thành quá tinh vi.

Quả nhiên ông Lâm bị biểu cảm muốn nói lại thôi của Lâm Vũ Thành làm giận thêm, ông ta gào ầm lên: "Con đừng có nói thay cho nó, nếu trong lòng nó còn có cái nhà này thì sao có thể không giúp con. Đã vậy nó còn đánh con gãy răng, quả thực không thể chấp nhận nổi!"

Bây giờ Lâm Vũ Thành là đại diện cho nhà họ Lâm, nếu gã mất một cái răng mà đi ra ngoài thì người khác sẽ nhìn nhà bọn họ như thế nào đây?

Thấy ông Lâm nhắc tới cái răng bị đánh rụng kia, vẻ mặt của Lâm Vũ Thành thoáng hiện lên vẻ xấu hổ.

Một kẻ sĩ diện như gã lại bị đánh rớt răng, nếu truyền ra ngoài thì mất mặt phải biết.

Ngự Hàn vừa nâng má vừa lười biếng nhìn về phía Lâm Vũ Thành: "Lúc nói chuyện có vẻ không bị lọt gió, trồng lại răng rồi hả?"

Hôm đó Ngự Hàn bàn bạc phương án giải quyết với Tạ Tư Hành xong bèn không nghĩ tới nữa, bây giờ thấy răng cửa của Lâm Vũ Thành còn nguyên, anh chợt nghĩ có thể là Tạ Tư Hành đã thiết kế một cái răng giả giúp Lâm Vũ Thành.

Còn chuyện Lâm Vũ Thành có nhận hay không thì anh chẳng thèm để bụng.

lv cười: "Tiểu Hàn, em đánh anh, anh không trách em. Em nói mấy lời dễ nghe với ba một chút, dạo này sức khỏe của ba không tốt, không nên tức giận."

Ngự Hàn hoang mang nói: "Tôi không cảm thấy mình đã làm gì sai, anh trách tôi thì có ích gì."

''....''

Lâm Vũ Thành suýt không cười nổi nữa.

Ngự Hàn dừng một chút, sau đó anh tiếp tục nói: "Hơn nữa, người trưởng thành nên hiểu cách khống chế tâm trạng của mình. Tự ba tức giận thì chúng ta cũng chẳng thể quản được."

Ngự Hàn liếc sang ông Lâm, ánh mắt kia như thể đang tiếc nuối sao ông ta có lớn mà chẳng hiểu chuyện. Anh nói bằng giọng vừa lễ phép vừa có chút khinh thường: "Ba, ba cũng đừng có tức giận lung tung, chẳng khác gì trẻ con cả."

Cả nhà: ''....''

Ông Lâm tức muốn chết, nhưng Ngự Hàn đã nói đến thế rồi, ông ta chỉ có thể cố gắng nén giận: "Nhũng chuyện khác thì thôi, Tiểu Hàn, mày xin lỗi anh trai đi."

Ngự Hàn nhướng mày: "Vì sao?"

Ông Lâm vỗ bàn: "Còn cần tao nói cho mày biết nữa? Vậy được, anh mày tới bệnh viện thăm mày, ngược lại mày còn đánh anh trai. Sau đó anh mày bị người khác chế giễu chỉ trỏ, nhà họ Lâm bọn tao không có loại người vong ân phụ nghĩa như mày!"

Ngay cả bà Lâm luôn nhẹ nhàng cũng không tán thành với Ngự Hàn: "Tiểu Hàn, chuyện này đúng là con làm quá lên rồi, anh con chỉ có ý tốt thôi mà."

Con gái nhỏ nhất nhà họ Lâm là Lâm Tình Hy chỉ nhíu mày, không nói năng cũng không chỉ trích Lâm Hàn.

Ngược lại hai vợ chồng nhà kia đều nhất trí đòi Ngự Hàn phải xin lỗi Lâm Vũ Thành, bầu không khí trên bàn cơm nháy mắt lạnh xuống.

"Thăm tôi? Lời này anh nói mà không thấy chột dạ à?"

Trên mặt Ngự Hàn còn mang theo ý cười, nhưng ý cười đó lại không chạm tới đáy mắt: "Nhà đầu tư quan trọng nhất rút vốn, mấy người không tự hỏi xem nguyên nhân liệu có xuất phát từ chính mình không, ngược lại còn chạy tới bệnh viện đe dọa một người bệnh, ép tôi phải ra mặt giải quyết thay mấy người. Làm vậy mà không thấy nực cười à?"

Vẻ mặt Lâm Vũ Thành rất khó coi: "Tiểu Hàn, lời này của em nghiêm trọng quá rồi. Sao anh có thể đe dọa em chứ?"

Ngự Hàn: "Ấy, vậy là anh thừa nhận anh tới bệnh viện không phải để thăm tôi rồi?"

Lâm Vũ Thành: ''....''

"Huống hồ tự anh hiểu cuộc sống của Lâm Hàn ở nhà họ Tạ chẳng tốt đẹp gì, thế mà dám mở miệng yêu cầu tôi cầu xin Tạ Tư Hành giúp đỡ. Bản lĩnh của anh lớn lắm mà, sao không tự đi đi?"

Ngự Hàn cười châm chọc: "Ấy tôi quên, trước mặt Tạ Tư Hành thì anh còn chẳng dám hó hé gì, nào dám yêu cầu hắn giúp anh làm việc?"

Lâm Vũ Thành chỉ muốn lợi dụng Lâm Hàn để đạt được mục đích riêng, gã vốn không quan tâm Lâm Hàn sống như thế nào ở nhà họ Tạ. Riêng điểm này đã đủ trở thành lý do để Ngự Hàn đấm bay thêm một cái răng cửa nữa của gã.

Người nhà họ Lâm cũng không để ý tới chuyện Ngự Hàn tự xưng cả tên lẫn họ mình như thể đang nói tới người khác, bọn họ còn đang bị khí thế của anh làm kinh sợ.

Lâm Hàn trong ấn tượng của bọn họ vẫn luôn là kiểu ngoan ngoãn phục tùng, từ khi nào anh dám nói chuyện lạnh lùng như thế với họ?

Ngự Hàn không quan tâm ánh mắt như muốn ăn thịt anh của Lâm Vũ Thành, anh đổi sang một tư thế khác thoải mái hơn rồi tiếp lời: "Nếu tôi nhớ không lầm, hạng mục của anh xảy ra chuyện là vì quản lý không nghiêm, có người chết ở công trường nên người nhà của người ta mới tới làm ầm trong công ty?"

Nghe vậy, ông Lâm lập tức quay đầu nhìn Lâm Vũ Thành bằng ánh mắt không thể tin được: "Tiểu Thành, có chuyện này sao?"

Lâm Vũ Thành sửng sốt, nhưng gã nhanh chóng bình tĩnh lại: "Ba, ba đừng nghe nó nói bậy, làm gì có chuyện đó chứ! Huống hồ chuyện chết người nghiêm trọng như thế, người khác không biết thì thôi, chứ người nhà mình sao có thể không biết."

Ngự Hàn cười khẩy.

"Đúng vậy, anh cũng sợ bị làm ầm lên mới cho người nhà kia một khoản bịt miệng, nhưng tự anh không thấy mình có lỗi. Anh cảm thấy khó chịu khi bị uy hiếp nên tìm người đánh con trai nhà kia một trận, còn không để cho bọn họ nói ra ngoài, nếu không sẽ chặt đứt tay người ta. Tôi nói đúng không?"

Lâm Vũ Thành nghe thế thì tái mặt, nhưng gã vẫn cố giảo biện: "Không, anh không làm những chuyện mà em nói, em đang bịa chuyện hãm hại anh!"

Rõ ràng gã giấu rất kín, ra tay cũng lén lút cẩn thận. Chuyện này chưa kịp lên men đã bị gã ép xuống, hơn nữa gã còn không nói chuyện này với ai, Lâm Hàn ở bệnh viện sao lại biết được?

Chẳng lẽ Tạ Tư Hành nói?

Không thể nào. Tự Lâm Hàn đã nói Tạ Tư Hành không đối xử tốt với nó, sao hắn có thể giúp nó điều tra mấy việc này.

Bà Lâm cau mày, dường như không tin người ác độc trong miệng Ngự Hàn là Lâm Vũ Thành: "Tiểu Hàn, có phải con hiểu lầm gì không? Tiểu Thành lương thiện như thế, không có khả năng làm những chuyện như con nói."

Lâm Vũ Thành nhanh chóng nghĩ cách phản bác lời Ngự Hàn nói.

Gã đã nghĩ ra.

"Tiểu Hàn, có phải em thấy anh cướp đi mọi thứ của em nên mới đổ oan anh không? Nhưng chuyện bị bế nhầm năm xưa không thể thay đổi, anh biết ba mẹ giữ anh ở lại nhà họ Lâm khiến em không vui. Nếu em ghét anh, anh có thể trả tất cả mọi thứ lại cho em."

Lâm Vũ Thành cúi đầu, dáng vẻ như rất áy náy: "Là anh có lỗi với em, nhưng em không nên hắt nước bẩn lên người anh như vậy. Anh sẽ lập tức đi làm rõ với công chúng chuyện anh không phải con ruột nhà họ Lâm, anh cũng sẽ không đụng tới một đồng gia sản của em... Như vậy em đã hài lòng chưa?"

Lâm Vũ Thành có thể ở lại nhà họ Lâm sau khi thân phận bị lộ, thậm chí còn chiếm vị trí quan trọng trong tim ông bà Lâm và trở thành người thừa kế là vì gã có thực lực.

Nói một hồi như vậy, ngược lại giống như Lâm Hàn ghen ghét thiếu gia giả nên mới bịa chuyện hãm hại gã, còn gã trở thành người bị hại đáng thương.

Rõ ràng ông Lâm đã bị Lâm Vũ Thành đả động. Lâm Vũ Thành là đứa bé được ông ta và vợ nuôi lớn, ông ta tự nhận bản thân rất hiểu về phẩm hạnh của Lâm Vũ Thành.

Lâm Hàn lớn lên ở nông thôn, không có cảm tình với ba mẹ, tính cách lại yếu đuối, hơn nữa không ai nghĩ cậu ta được ba mẹ nuôi giáo dục tốt.

Ông Lâm cho rằng người nhà quê dạy trẻ con thì chắc chắn đứa bé đó sẽ thấp hèn.

Trong lòng ông ta thầm so sánh hai đứa con, sau đó dứt khoát trợn mắt nhìn Ngự Hàn: "Hồ đồ, quả nhiên mày sống ở nông thôn lâu quá nên mới thiển cận. Nếu có bản lĩnh ghi hận người khác thì chẳng bằng ngẫm lại nên lấy lòng Tạ Tư Hành thế nào đi."

Ngự Hàn đan tay vào nhau, dù bận vẫn ung dung nhìn quét qua từng người một: "Có phải anh ta làm không thì mấy người cứ đi điều tra, chẳng phải sớm muộn sẽ biết sao? Cứ cho là anh ta đã bưng bít không có chút sơ hở đi, nhưng giấy sao gói được lửa, nếu không thì sao nhà đầu tư kia lại nhanh chóng rút vốn chứ?"

Ông Lâm nhíu mày, hơi bị dao động đôi chút.

Ngự Hàn khẳng định chắc chắn như vậy, nghe có vẻ không giống nói bậy.

Lâm Vũ Thành nóng nảy tiến lên mấy bước: "Tiểu Hàn, em cứ cắn chặt không bỏ như thế, có phải em thật sự oán hận anh?"

Ngay cả Hệ Thống cũng bị dáng vẻ trà xanh của Lâm Vũ Thành làm ghê tởm, nó khuyên Ngự Hàn: "Ký chủ, không nên khuyên nhủ bọn họ làm gì. Người nhà họ Lâm không cảm hóa nổi đâu, kể cả anh có nói nhiều hơn nữa thì cũng chẳng thể thắng được tình cảm ở chung với nhau hai mươi mấy năm của bọn họ. Trong căn nhà này, Lâm Hàn vĩnh viễn là một người ngoài."

Đây là cốt truyện của tiểu thuyết gốc. Sau khi Lâm Hàn được nhận về, ông bà Lâm không bao giờ xem cậu ta là con trai ruột của chính mình, tới lúc cậu ta chết cũng không thèm tham gia lễ tang.

Ngự Hàn nhướng mày: "Ai bảo tôi tới đây để cảm hóa bọn họ?"

Hệ Thống: "Vậy anh định làm gì?"

Ngự Hàn không trả lời Hệ Thống, anh chỉ hơi mỉm cười.

Hệ Thống bỗng cảm thấy có dự cảm bất ổn.

...

Từ trước tới nay Tạ Tư Hành chưa bao giờ đặt chân đến nhà họ Lâm nên hắn phải mất chút thời gian trên đường. Lúc hắn tới, cuộc chiến không khói ở nhà họ Lâm đã sắp kết thúc.

Từ phía xa, Tạ Tư Hành đã thấy được bóng lưng của Ngự Hàn.

Ngự Hàn đang đứng trước mặt mấy người nhà họ Lâm, vẻ mặt của mấy người nhà kia đều khó coi, nhất là Lâm Vũ Thành, nhìn gã như thể sắp ăn tươi nuốt sống Ngự Hàn.

Tạ Tư Hành không biết Ngự Hàn nói gì mà ông Lâm bỗng trợn mắt lên, ngón tay run rẩy chỉ vào Ngự Hàn, dường như giây tiếp theo ông ta sẽ hộc máu.

Mà bóng lưng của Ngự Hàn mỏng manh như thể gió thổi sẽ ngã.

Bầu không khí đông cứng lại, không có ai để ý tới sự xuất hiện của Tạ Tư Hành.

Tạ Tư Hành nhíu mày rất nhẹ, hắn vừa bước tới đã nghe thấy Ngự Hàn chậm rãi nói: "Hôm nay tất cả chúng ta tập trung ở đây để chúc mừng sinh nhật cho thiếu gia Lâm Vũ Thành cao quý của nhà họ Lâm. Hôm nay tôi muốn kính người anh em tốt của tôi một ly. Cảm ơn anh đã thay tôi sống cuộc đời bi thảm này, tôi thật lòng chúc anh và nhà họ Lâm sau này luôn cùng chung chiến tuyến với nhau, càng ngày càng hủ bại, bốc mùi thúi hoắc."

Tạ Tư Hành: ''....''

Người nhà họ Lâm: "!!!''

"Mấy người sẵn sàng tin tưởng Lâm Vũ Thành cũng được thôi, dù sao chẳng liên quan gì tới tôi." Giọng của Ngự Hàn rất dễ nghe, nhưng giọng điệu của anh lại rất lạnh lẽo: "Hôm nay tôi chỉ tới vì một chuyện."

Ông Lâm nổi giận đùng đùng trợn mắt chờ nghe: "?''

Ngự Hàn: "Tôi muốn đoạn tuyệt quan hệ với mấy người."

Ngự Hàn vừa dứt lời, cả căn phòng rơi vào im lặng.

Anh chẳng thèm quan tâm bọn họ nghĩ thế nào, chỉ lo tự mình nói: "Mấy người cho rằng tôi yếu đuối nhát gan, không xứng làm người nhà họ Lâm. Tôi có cố gắng thế nào thì mấy người cũng không nhìn lọt mắt. Đã vậy thì cứ làm theo nguyện vọng của mấy người đi, tôi sẽ đoạn tuyệt quan hệ với người nhà họ Lâm, từ nay trở đi không còn nợ nhau nữa."

"Nhưng tôi vẫn muốn nói với mấy người một câu." Ngự Hàn kiên cường ngẩng mặt lên, tay nắm chặt thành đấm, giọng điệu vừa khắc chế vừa nhẫn nhịn: "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo!"

Tạ Tư Hành: ''....''

Hệ Thống: ''....''

Cuối cùng nó đã hiểu ký chủ nói ''kịch bản tất yếu phải diễn của Long Ngạo Thiên'' là cái gì rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play