Editor: Anna

Beta: Bông Bi

Màn xuất hiện chói mắt của Ngự Hàn khiến các tinh anh trong giới thương nghiệp có hơi sốc.

Họ nhìn chằm chằm Ngự Hàn, các bức ảnh chụp lén anh nhanh chóng lan truyền trong các nhóm chat của công ty.

【 Anh chàng đẹp trai này là người nhà ai vậy? [hình ảnh]】

【 Trời ơi, đẹp trai quá đi! 】

【 Vậy mà còn mang theo cơm hộp, đáng yêu quá má ơi 】

【 Ai được anh đẹp trai này quan tâm thật là hạnh phúc hu hu 】

【 Tôi muốn biến thành hộp cơm trong tay anh ấy, ngay và luôn!!! 】

【 Có ai biết anh đẹp trai này không? Nếu không tôi đi chỗ khác hỏi 】

Trịnh Tư Niên pha xong cà phê chuẩn bị trở về bàn làm việc, khi đi ngang qua trợ lý Tiểu Mạch, anh ta phát hiện cô nàng đang nhìn chằm chằm màn hình mà nở nụ cười từ ái(*).



Anh ta cong ngón trỏ gõ vào đầu cô nàng một cái: “Trong thời gian làm việc lại dám chơi di động, coi chừng bị Tạ tổng nhìn thấy.”

“Tạ tổng không nhỏ mọn như anh đâu.” Tiểu Mạch giật mình, ôm đầu lên án.

Trịnh Tư Niên nhấp một ngụm cà phê, thuận miệng hỏi: “Em đang xem cái gì.”

Nhắc tới cái này, Tiểu Mạch lập tức phấn khích. Cô nàng cười ha ha, đưa ảnh chụp trong nhóm chat công ty cho Trịnh Tư Niên xem: “Thư ký Trịnh có biết người này là ai không? Có phải là người nhà của nhân viên công ty chúng ta không nhỉ?”

Trịnh Tư Niên liếc mắt nhìn thoáng qua.

Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên bức ảnh, cà phê trong miệng anh ta lập tức phun xa ba mét.

Tiểu Mạch: “?”

Tiểu Mạch trơ mắt nhìn thư ký Trịnh ngày thường trầm ổn bình tĩnh lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét lao tới cửa văn phòng Tạ tổng.

Tạ Tư Hành đang làm việc trong văn phòng thì thấy Trịnh Tư Niên ngã lộn nhào vào phòng, hắn nhíu mày nhẹ đến mức không thể phát hiện: “Chuyện gì mà gấp như vậy?”

“Tạ tổng, phu, phu nhân đã tới!”

Khó trách Trịnh Tư Niên hoảng hốt như vậy, thật sự là những hành động trước đó của Ngự Hàn đã vượt xa khỏi thường thức của Trịnh Tư Niên. Anh ta cảm thấy Ngự Hàn mà tới công ty thì chắc chắn phải có chuyện gì lớn lắm.

Khác với vẻ kinh hoảng như nhìn thấy quái thú đáng sợ của Trịnh Tư Niên, Tạ Tư Hành bình tĩnh đến khác thường, hắn nghe vậy chỉ nhướng mày.

Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: “Đưa cậu ta tới phòng họp bên cạnh.”

Trịnh Tư Niên sửng sốt một chút, anh ta không ngờ Tạ tổng nhà mình lại không hề tỏ ra ngoài ý muốn chút nào.

Như thể hắn đã sớm dự đoán được.

Nghĩ đến hành vi khác người của Ngự Hàn lúc ở bệnh viện, Trịnh Tư Niên thật sự sợ vị đại nhân này sẽ gây ra chuyện gì đó trong công ty.

Lát nữa Tạ Tư Hành sẽ mở một cuộc họp, Trịnh Tư Niên nhanh chóng tìm được Ngự Hàn đang chuyện trò vui vẻ với cô gái ở quầy lễ tân.

Nhìn từ xa, nụ cười của thanh niên thật rực rỡ và chói mắt, không biết anh nói gì mà cô nàng lễ tân đẹp nhất công ty họ cũng phải mỉm cười thẹn thùng.

Khi đến gần, Trịnh Tư Niên thấy dòng chữ sau lưng áo hoodie trắng của Ngự Hàn —— “Toàn là phản diện”.

“…”

“Xin chào.” Trịnh Tư Niên cảm giác mình khó khăn lắm mới thốt ra được câu này.

Ngự Hàn xoay người, chữ “Fuck” trước ngực lại làm chói mù mắt anh ta lần nữa .

Trịnh Tư Niên: “…”

Hóa ra trên đời còn kiểu quần áo như vậy.

Trịnh Tư Niên cố nén cú sốc vào trong lòng rồi nói ra thân phận của mình.

Hệ thống nói: “Đây là thư ký của Tạ Tư Hành, năng lực làm việc thuộc hạng nhất. Anh ta cũng là một trong số ít người mà Tạ Tư Hành tin tưởng, nếu ký chủ có thể biến anh ta thành người bên phe mình, nói không chừng sẽ rất có lợi cho anh trong việc cảm hóa Tạ Tư Hành đó nha~”

Nhưng trọng điểm mà Ngự Hàn quan tâm lại lệch thành: “Năng lực làm việc hạng nhất?”

Anh nhìn Trịnh Tư Niên thật kỹ.

Trịnh Tư Niên bị nhìn đến lạnh cả người.

Rõ ràng Ngự Hàn chưa nói gì nhưng Trịnh Tư Niên vẫn cảm thấy áp lực, anh ta chỉ có thể cố gắng làm cho bản thân có vẻ khiêm tốn một chút.

Trịnh Tư Niên đưa Ngự Hàn vào một phòng họp trống.

Ngự Hàn thản nhiên ngồi xuống, dáng vẻ thoải mái như đang ở nhà.

Trịnh Tư Niên đặt ly cà phê trước mặt Ngự Hàn, nhịn không được lặng lẽ đánh giá anh.

Đã rất lâu kể từ lần cuối anh ta nhìn thấy vị thiếu gia nhỏ của nhà họ Lâm. Trịnh Tư Niên nhớ mang máng lần đó Lâm Hàn cũng chủ động tới công ty để gặp Tạ tổng nhà mình.

Khi đó mặt Lâm Hàn tái nhợt, trông yếu ớt như một con thỏ nhỏ, cho dù ngồi ở phòng họp không người những vẫn rụt rè. Lúc ấy Trịnh Tư Niên cũng đặt một ly cà phê trước mặt Lâm Hàn như lần này, cậu ta còn hoảng hốt đứng dậy cúi đầu chào anh ta tới mấy lần.

Hiện tại…

Ngự Hàn liếc nhìn ly cà phê trên bàn: “Tôi chỉ uống nước sôi 60 độ thôi.”

Trịnh Tư Niên: “… Được.”

Anh ta lấy một ly nước khác cho Ngự Hàn. Anh nhấp một ngụm rồi hỏi: “Tạ Tư Hành đâu?”

Vậy mà dám gọi thẳng tên của Tạ tổng!

Trịnh Tư Niên cố nén sự khiếp sợ: “Tạ tổng đang có một cuộc họp.”

“Ồ.” Ngự Hàn thản nhiên nói: “Vậy chờ họp xong thì kêu anh ta tới gặp tôi.”

Dưới giọng điệu bễ nghễ chúng sinh của anh, Trịnh Tư Niên cầm lòng không nổi mà “Vâng” một tiếng, sau đó anh ta mới nhớ ra mình là thư ký của Tạ Tư Hành, không khỏi ớn lạnh cả người.

Có lẽ là bởi vì… khí chất trên người Ngự Hàn và Tạ tổng có phần nào đó giống nhau, làm người khác nhịn không được phải thần phục.

Trịnh Tư Niên nhớ tới đoạn video giám sát mình xem trước đây, hình ảnh Ngự Hàn lấy một chọi mười vẫn còn in sâu trong đầu anh ta, mãi không thể quên được.

Nhìn người thanh niên tuấn tú trước mặt, thật sự Trịnh Tư Niên không thể liên hệ anh với người trong video giám sát.

Sau khi rời khỏi phòng họp, Trịnh Tư Niên trở lại bên cạnh Tạ Tư Hành: “Tạ tổng, phu nhân nói lát nữa ngài sang gặp cậu ấy.”

Tạ Tư Hành nhàn nhạt nói: “Cậu ta có nói mục đích tới đây không.”

Trịnh Tư Niên lắc đầu, chợt nghĩ tới bộ đồ theo trào lưu mà Ngự Hàn đang mặc, anh ta nhịn không được nhắc nhở: “Tạ tổng, phu nhân tới đây dường như không có ý tốt.”

Tạ Tư Hành “ừ” một tiếng nhưng không để tâm tới lời nói của anh ta.

Hắn chỉ có chút chờ mong với hành động sắp tới của Ngự Hàn.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Tạ Tư Hành bèn bước đến phòng họp nơi Ngự Hàn đang chờ.

Phòng họp được thiết kế với mặt kính trong suốt, có thể nhìn thấy rõ bóng người bên trong. Tạ Tư Hành nhìn Ngự Hàn bằng ánh mắt nghiền ngẫm một lúc lâu mới thong thả đẩy cửa ra.

Ngự Hàn đang ngồi ở bên trong, nghe thấy tiếng động, anh lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút không vui: “Anh bắt tôi đợi hai mươi phút.”

“Xin lỗi.” Tạ Tư Hành xin lỗi lấy lệ, hắn nói: “Nếu cậu báo trước là cậu muốn tới thì đã không phải chờ lâu như vậy.”

Ngụ ý của hắn là Ngự Hàn không mời mà tới, không thể trách hắn bắt Ngự Hàn chờ được.

Ngự Hàn hừ một tiếng, cái anh để ý không phải là mình đã đợi bao lâu.

Người làm chuyện lớn không để ý những điều nhỏ nhặt.

Anh đẩy hộp cơm màu hồng phấn trên bàn qua, hất cằm nói: “Ăn đi.”

Lúc này Tạ Tư Hành mới chú ý tới trên bàn còn có một hộp cơm, hắn hơi ngoài ý muốn mà nhướng mày.

Rốt cuộc vẫn diễn tới đoạn này, cảnh đưa cơm ấm áp kinh điển.

Những người xuyên sách cứ cho rằng hắn sẽ bị cảm động vì hành động đưa cơm nên ra sức thể hiện sự ấm áp với hắn. Nhưng Tạ Tư Hành đã nhìn thấu từ sớm, hắn đã quá chán với tình tiết này.

Tạ Tư Hành lạnh mặt trong nháy mắt: “Không cần.”

Cứ tưởng rằng người này sẽ khác, nhưng hóa ra cũng như vậy.

Hắn đứng dậy, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve những nếp gấp không tồn tại trên vạt áo, giọng điệu càng thêm lạnh lẽo: “Nếu cậu tới đây chỉ để làm chuyện như thế này thì trở về đi.”

Hắn không cần loại quan tâm dối trá này.

“Ai nói vậy.” Ngự Hàn lười biếng nói: “Tôi tới tìm anh có chuyện.”

Vẻ mặt Tạ Tư Hành không biểu lộ vui mừng hay tức giận, nhưng bước chân của hắn đã khựng lại.

Ngự Hàn dựa ra sau, điều chỉnh tư thế ngồi để bản thân được thoải mái nhất: “Nếu anh không muốn ly hôn với tôi, vậy hãy giao cho tôi một công ty.”

Tạ Tư Hành khựng lại, hắn lại nhìn anh bằng ánh mắt nghiền ngẫm thăm dò một lần nữa.

Muốn có một công ty?

Đúng là một lý do mới lạ, Tạ Tư Hành chưa từng nghe ai nói với hắn như vậy.

Về phần Ngự Hàn, anh chỉ mới nghĩ đến cách này. Thật ra lúc đầu anh muốn tìm Tạ Tư Hành để mượn tiền, ở thế giới này muốn làm nên chuyện lớn thì không thể không có tiền được.

Nhưng bây giờ Ngự Hàn đã đổi ý.

Anh luôn biết cách tranh thủ cơ hội để xoay chuyển càn khôn, nếu Tạ Tư Hành không chịu ly hôn với anh, vậy cứ thoải mái lợi dụng cái danh phu nhân của Tạ tổng đi.

Ngự Hàn hơi mỉm cười: “Đường đường là Tạ tổng, chắc không tới mức không cho nổi một cái công ty đâu nhỉ?”

Tạ Tư Hành ngồi xuống ghế lần nữa, hắn nhìn Ngự Hàn bằng đôi mắt sâu thẳm: “Tất nhiên là không.”

Vừa lúc hắn cũng muốn xem thử người xuyên sách này muốn làm cái gì.

Một công ty mà thôi, hắn cho được nhưng lại không thích cho đi dễ như vậy.

“Nếu cậu muốn, tôi có thể giao cho cậu.” Sắc mặt Tạ Tư Hành bình tĩnh, giọng điệu chắc nịch: “Nhưng người làm ăn chú trọng lời và lỗ, tuy rằng có thể giao công ty cho cậu, nhưng tôi cũng có yêu cầu.”

Ngự Hàn khẽ nâng cằm: “Anh nói đi.”

“Dựa trên tiền lệ trước đây cậu đã làm một công ty phá sản, tôi sẽ không giao cho cậu công ty lớn. Nhưng nếu cậu kinh doanh không tốt, tôi vẫn sẽ thu hồi lại, hơn nữa cậu còn phải đền gấp mười lần tổn thất cho tôi.”

Tạ Tư Hành ngừng một lát rồi tiếp tục nói: “Nhưng nếu cậu kiếm được số tiền gấp mười lần ban đầu thì tôi sẽ tặng công ty này dưới danh nghĩa cá nhân cho cậu.”

Dứt lời, hắn nhìn về phía thanh niên từ đầu đến cuối đều cực kỳ bình tĩnh ở phía đối diện, chậm rãi mở miệng: “Như thế nào?”

“Gấp mười lần?”

Ngự Hàn lặp lại một lần, anh vẫn chưa đồng ý ngay.

Tạ Tư Hành nhìn anh, sắc mặt không đổi.

Mới thế này mà đã lùi bước, cậu cũng chỉ được như vậy.

Hắn còn tưởng Ngự Hàn dám đưa ra yêu cầu này đồng nghĩa với việc không sợ đối mặt với khó khăn.

Thì ra trước đó đều là giả bộ, phô trương thanh thế.

Hắn cụp mắt xuống, lộ ra một chút uể oải, không biết vì sao mà trong lòng hắn có hơi thất vọng.

Một lát sau, phòng họp yên lặng truyền đến tiếng cười của Ngự Hàn.

“Chỉ có mười lần, anh đang xem thường ai hả?”

Tạ Tư Hành giương mắt: “?”

Ngự Hàn vươn hai ngón tay, cười tự tin tới mức ngông cuồng: “Hai mươi lần, nếu tôi không đạt được thành tích này, tùy anh xử lý.”

Tạ Tư Hành không nói gì một lúc lâu, cũng không biết có phải hắn đã bị sự tự tin thái quá của Ngự Hàn làm chấn động hay không.

“Nếu cậu đã tự tin như vậy, được thôi.” Tạ Tư Hành dừng một chút, nói: “Vậy hai mươi lần.”

Ngự Hàn: “Tôi còn có một yêu cầu.”

Tạ Tư Hành gật đầu.

Ngự Hàn dò hỏi hệ thống: “Trước đó cậu nói năng lực làm việc của Trịnh Tư Niên là hạng nhất, muốn kéo anh ta về phe mình phải không?”

Hệ thống phấn chấn nói: “Đúng vậy, Trịnh Tư Niên là một trong số ít người được Tạ Tư Hành tin tưởng. Nếu xây dựng được mối quan hệ tốt với anh ta, nói không chừng có thể biết được hành tung của Tạ Tư Hành từ anh ta nữa đó. Ký chủ nhất định phải nắm chắc được cơ hội nha!”

Ngự Hàn hiểu rõ, anh nói với giọng cưng chiều: “Chuyện nhỏ, tôi thỏa mãn cậu.”

Anh quay đầu nói với Tạ Tư Hành: “Tôi muốn Trịnh Tư Niên, hãy điều anh ta tới công ty của tôi.”

Âm thanh quá lớn, Trịnh Tư Niên đang canh giữ ngoài cửa phòng họp suýt đã mềm chân mà quỳ trên mặt đất.

Hệ thống: “???”

Hệ thống: “Không phải kiểu “về phe mình’’ như vậy đâuuuuu!!”

Tác giả có lời muốn nói:《Hệ thống oan ức và ký chủ Long Ngạo Thiên của nó》

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play