Trịnh Tư Niên còn nghe nói, ngày nào ở bệnh viện Lâm Hàn cũng lôi kéo mấy vệ sĩ mà họ sắp xếp tập đánh nhau, thậm chí vệ sĩ còn đánh không lại anh.
Nếu không phải tổng tài vẫn không tỏ thái độ gì, thậm chí anh ta còn cho rằng Lâm Hàn điên rồi.
“…”
Tạ Tư Hành im lặng một lúc, thật ra hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc cho lắm.
Đúng là người kia có thể làm ra chuyện như vậy thật.
Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn nói: “Vậy để cậu ta xuất viện đi.”
Để Ngự Hàn tiếp tục nằm viện cũng không có gì tốt, ngược lại dễ dàng bị người có ý đồ xấu tìm đến.
Được sự cho phép, Trịnh Tư Niên lập tức sắp xếp mọi chuyện.
May mà Ngự Hàn hồi phục rất tốt, sau khi tháo thạch cao đã có thể xuất viện.
Khi Ngự Hàn xuất viện, Tạ Tư Hành không tới đón anh. Ngự Hàn còn chưa nói cái gì, hệ thống đã bắt đầu thở dài trước.
Vốn dĩ cho rằng công việc cảm hóa vai ác đã có tiến bộ, không ngờ nó đã nghĩ nhiều rồi.
Trái lại Ngự Hàn không có cảm giác gì, anh đã sớm muốn rời khỏi bệnh viện ngột ngạt này.
Chiếc xe sang trọng chạy một mạch vào một trang viên xinh đẹp, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự.
Có người tiến tới mở cửa xe giúp anh, Ngự Hàn bước xuống mới phát hiện đó là một người đàn ông trung niên trông rất nghiêm túc. Người đó chính là chú Vương- quản gia của nhà họ Tạ .
Sau khi Lâm Hàn được gả cho Tạ Tư Hành, có khi cả tháng còn chẳng gặp hắn được mấy lần, phần lớn thời gian đều là vị quản gia này chăm sóc cho cậu ta.
Bản chất Lâm Hàn vốn hiền lành, dựa theo những ký ức mà Ngự Hàn nhận được, có vẻ mối quan hệ giữa cậu ta và vị quản gia này không tồi.
“Phu nhân.”
Quản gia Vương kính cẩn gọi một tiếng khiến Ngự Hàn tỉnh lại.
Mỗi lần nghe được cái xưng hô ‘Phu nhân’ này, Ngự Hàn đều không nhịn được cảm thấy ớn lạnh.
Anh từng được kêu là điện hạ, bệ hạ, tiên tôn, nhưng chưa từng có người nào kêu anh là phu nhân.
Vì thế Ngự Hàn chân thành nói với quản gia: “Có thể đừng gọi cháu là phu nhân nữa được không ạ?”
Chú Vương sửng sốt một chút, sau đó kiên quyết phủ định: “Không được.”
Thôi được rồi.
Ngự Hàn cũng không bắt buộc, chỉ là xưng hô mà thôi, tới khi anh cùng Tạ Tư Hành ly hôn thành công thì không cần phải nghe nữa.
Ngự Hàn thản nhiên bước vào trong biệt thự.
Từ việc nhà họ Tạ sở hữu cả một tòa trang viên ở trung tâm thành phố là có thể thấy được, Tạ Tư Hành không chỉ có nguồn tài chính dồi dào mà địa vị của hắn cũng không hề thấp.
Ba thế hệ trước của nhà họ Tạ vẫn luôn là gia đình giàu có quyền lực của thành phố A, tới thế hệ cha của Tạ Tư Hành, bởi vì không biết nhìn người nên bị hãm hại. Nhà họ Tạ tan cửa nát nhà chỉ trong vòng một đêm, thậm chí hai vợ chồng cũng phải tự sát vì không thể gánh nổi khoản nợ.
Lúc gia đình phá sản, Tạ Tư Hành vẫn còn nhỏ nên bị gửi đến nhà cậu nuôi dưỡng, nghe nói đó là khoảng thời gian tăm tối nhất của hắn.
Nhưng từ hai bàn tay trắng, mười mấy năm sau Tạ Tư Hành lại có thể bước vào giới thượng lưu của thành phố A và lấy lại tất cả những gì đã mất, có thể thấy người này không chỉ có óc kinh doanh nhạy bén mà còn có thủ đoạn cao siêu. Chỉ có điều phần lớn mọi người đều sợ hắn vì tính cách nóng lạnh thất thường.
Ngự Hàn đi vào biệt thự như đang đi tuần tra lãnh thổ của mình, thoạt nhìn hết sức cẩn thận.
Trong đầu anh mơ hồ có một ý tưởng.
Trước khi xuyên tới mỗi quyển sách, Ngự Hàn đều định ra cho mình một mục tiêu. Thường mục tiêu ấy sẽ là đỉnh cao sức mạnh của thế giới, chỉ cần vượt qua cái đỉnh này là anh có thể đạt được thành tựu hoàn mỹ.
Mà trong quyển sách này, tất nhiên vai phản diện Tạ Tư Hành chính là cái đỉnh đó, ngay cả nhân vật chính cũng phải nhường đường cho hắn.
Ngự Hàn đã nghĩ kỹ rồi, mục tiêu lần này của anh chính là Tạ Tư Hành.
Chỉ cần vượt qua Tạ Tư Hành là có thể bù đắp tiếc nuối chưa kịp trở thành thiên đế ở thế giới trước, nói không chừng anh còn có thể đạt được thành tựu hoàn mỹ khác.
Có thể khơi dậy khát vọng chiến thắng của Long Ngạo Thiên là lời khen ngợi tốt nhất của Ngự Hàn dành cho Tạ Tư Hành.
Chú Vương vừa quay đầu lại bèn thấy được vẻ mặt phấn chấn cùng với ngọn lửa cuồng nhiệt bừng lên trong đôi mắt của Ngự Hàn.
Chú Vương: “?”
Ông không khỏi nhớ lại lời dặn dò trước đó của Tạ Tư Hành.
“Cậu ta muốn làm gì thì cứ để cậu ta làm, không cần ngăn cản.”
Khi Tạ Tư Hành nói lời này, giọng điệu của hắn vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng chú Vương lại nghe được ý nghĩa khác.
Chú Vương làm quản gia ở nhà của Tạ Tư Hành từ khi cha mẹ hắn còn sống. Sau khi Tạ Tư Hành lấy lại mọi thứ, hắn đã mời chú Vương trở về tiếp tục công việc.
Có thể nói chú Vương đã dõi theo Tạ Tư Hành từ nhỏ đến lớn nên ông rất quan tâm đến hắn.
Chú Vương biết thiếu gia nhà mình ghét Lâm Hàn đến mức nào. Lúc trước, sự xuất hiện của Lâm Hàn trong phòng Tạ Tư Hành đã gây ra rất nhiều rắc rối, vậy nên hắn mới phải cưới tên thiếu gia yếu đuối và bất tài này.
Nhưng từ trước đến nay, Tạ Tư Hành luôn làm theo ý mình, hắn ghét nhất là bị người khác tính kế nên cho dù Lâm Hàn là nạn nhân thì trong mắt hắn, anh cũng không khác gì kẻ lừa gạt.
Ở nhà họ Tạ, Tạ Tư Hành chưa từng cho Lâm Hàn sắc mặt tốt, mà tính cách của cậu ta lại quá mức nhút nhát và rụt rè, Tạ Tư Hành thường chưa nói được hai câu là cậu ta đã bị dọa khóc.
Vì vậy mọi người trong nhà họ Tạ đều biết Tạ Tư Hành không thích Lâm Hàn. Bản thân Lâm Hàn cũng biết điều đó nên không bao giờ vượt quá giới hạn, cũng không dám nói nhiều. Thậm chí cậu ta còn không dám ra cửa, sợ chọc cho Tạ Tư Hành tức giận.
Nhưng khi chú Vương nghe căn dặn của Tạ Tư Hành, tại sao ông lại có cảm giác giống như Tạ Tư Hành đang dung túng Lâm Hàn vậy nhỉ?
Chẳng lẽ tình cảm giữa hai người có tiến triển?
Chú Vương thật sự cảm thấy đáng tiếc cho vị thiếu gia nhỏ nhà họ Lâm này. Tuy rằng Lâm Hàn nhát gan lầm lì, nhưng tính cách của cậu ta còn tốt hơn gấp trăm lần so với những thiếu gia nhà giàu khác. Ông đã từng chứng kiến rất nhiều người xu nịnh nhà họ Tạ, nhưng dường như chỉ có Lâm Hàn đối xử thật lòng với thiếu gia.
Thiếu gia nhà mình đã chịu quá nhiều thiệt thòi từ khi còn nhỏ, gặp được một người đối xử chân thành với mình cũng không dễ dàng gì, nếu Tạ Tư Hành có thể chấp nhận Lâm Hàn thì đó là niềm vui lớn với chú Vương.
Bên kia Ngự Hàn đã bắt đầu kế hoạch cho bước đầu tiên xây dựng đế quốc thương nghiệp của mình.
Hiện tại anh không có gì trong tay, đây lại không phải sân nhà mình, anh gần như không có bàn tay vàng, về phần hệ thống… có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Vậy anh nên bắt đầu bước đầu tiên trong sự nghiệp vĩ đại của mình thế nào đây?
Đã đắc tội với Lâm gia, điều duy nhất anh có thể lợi dụng bây giờ là…
Ngự Hàn suy nghĩ thật lâu, đột nhiên một tia sáng lóe lên: “Trước tiên phải lấy được một khoản từ Tạ Tư Hành !”
Quản gia Vương: “…?”
Vẻ mặt chú Vương cứng đờ trong giây lát, ông làm bộ như không nghe thấy Ngự Hàn nói, chỉ cho là mình nghe lầm: “Phu nhân, ngài có đang đói bụng không?”
Tâm trí Ngự Hàn bây giờ chỉ toàn là nghiệp lớn của chính mình, nào còn quan tâm đến nhu cầu ăn uống gì nữa.
Anh nắm lấy tay của chú Vương, nói một cách chân thành tha thiết: “Bây giờ cháu muốn gặp Tạ Tư Hành.”
Chú Vương nghĩ thầm vừa rồi quả nhiên là nghe lầm, phu nhân vẫn rất thích thiếu gia.
Nhìn ánh mắt đầy tình ý chân thành này xem, ai dám nói không phải chân ái chứ.
Trong lòng chú Vương càng thêm yêu mến Ngự Hàn, ông hiền lành nói: “Bây giờ thiếu gia đang ở công ty, chắc sẽ không thể về sớm được, không thì phu nhân chờ một chút?”
Ngự Hàn hơi tiếc nuối: “Cháu không thể đến công ty tìm anh ấy à?”
“Phu nhân muốn ra ngoài sao?” Trong ấn tượng của chú Vương, Lâm Hàn không thích tới công ty của Tạ Tư Hành cho lắm.
Thật ra trước kia cậu ta có đến một lần, nhưng sau khi trở về, hai mắt Lâm Hàn đỏ bừng, khóa cửa nhốt bản thân trong phòng khóc rất lâu. Sau này cậu ta không bao giờ dám đến đó nữa, ngay cả chú Vương cũng không biết nguyên nhân.
Hiện tại thấy phu nhân nói muốn đi, khỏi phải nói trong lòng chú Vương vui mừng thế nào: “Được chứ.”
Thảo nào thiếu gia nói cho dù phu nhân muốn làm gì cứ để phu nhân làm, có lẽ là đã sớm biết phu nhân sẽ chủ động đi thăm mình.
Chỉ là trước khi Ngự Hàn đi, chú Vương phải chuẩn bị một số thứ.
Nửa giờ sau, Ngự Hàn nhìn hộp cơm trong tay, mặt nhăn lại: “Đây là cái gì?”
Chú Vương cười tủm tỉm nói: “Thiếu gia khi làm việc rất dễ quên ăn cơm, phu nhân mang cho thiếu gia một phần đi.”
Ngự Hàn nhíu mày giống như rất ghét bỏ: “Không cần đâu, cứ như đàn bà phụ nữ.”
Làm sao một Long Ngạo Thiên như anh có thể làm loại chuyện này, sẽ sụp đổ hình tượng mất.
Nụ cười của chú Vương không đổi, ông đẩy hộp cơm vào trong ngực của Ngự Hàn, nghiêm túc nói: “Muốn làm một người đàn ông cảm động thì phải chăm sóc anh ta tất cả mọi mặt.”
Hệ thống kêu gào: ''Nói rất đúng!!!''
“?”
Ngự Hàn muốn nói anh đâu có muốn làm Tạ Tư Hành cảm động, nhưng ngẫm lại thì mình đang định đi lấy tiền… à không, là đi nhờ vả người ta, có lẽ hành động này có thể khiến Tạ Tư Hành thoải mái hơn.
Anh miễn cưỡng cầm lấy: “Chỉ một lần này thôi nhé.”
Chú Vương đẩy Ngự Hàn lên xe, cười tủm tỉm nói: “Thiếu gia chắc chắn sẽ rất cảm động.”
Hệ thống cũng nói: '' Tạ Tư Hành chắc chắn sẽ rất cảm động! ''
Ngự Hàn: “…”
Anh nói: “Tôi đâu muốn cảm hóa hắn, cậu tỉnh lại đi.”
Hệ thống cười khanh khách: '' Khẩu thị tâm phi đây mà~''
Đã chạy tới công ty của Tạ Tư Hành mà còn nói không phải.
Ngự Hàn: “…”
Quên đi, chờ anh tới rồi sẽ biết.
Công ty của Tạ Tư Hành cách trang viên nhà họ Tạ một giờ đi đường, Ngự Hàn ở trên xe chán chết nên thuận tiện nhớ lại cốt truyện của quyển sách một chút.
Thật ra trước kia Lâm Hàn có một công ty do cha của cậu ta tiện tay quăng cho lúc mới về nhà họ Lâm. Quy mô công ty không lớn, nhưng không biết có phải vì Lâm Hàn thật sự không có khiếu kinh doanh hay không mà công ty liên tục bị lỗ, cuối cùng đã phá sản đóng cửa.
Khi đó trong giới thượng lưu, mọi người hay gọi Lâm Hàn là ‘Thiếu gia phá sản’ để chế giễu sự kém cỏi của cậu ta.
Cũng bởi vậy nên ông Lâm càng khẳng định Lâm Hàn là bùn loãng không thể trát tường, càng ngày càng chán ghét cậu ta. Mà cũng chính vì chuyện đó nên Lâm Hàn đã biến thành phông nền để Lâm Vũ Thành càng nổi bật.
Xét cho cùng, so với đứa con tầm thường và yếu đuối như Lâm Hàn, Lâm Vũ Thành vừa có năng lực vừa giỏi lấy lòng ông bà Lâm. Bởi vậy mà ở nhà họ Lâm, địa vị của thiếu gia thật Lâm Hàn còn không cao bằng thiếu gia giả Lâm Vũ Thành, đó giờ cậu ta luôn bị người ta cười nhạo và xem thường.
Nghĩ vậy, Ngự Hàn cười lạnh một tiếng.
Tuy tư chất của Lâm Hàn thường thường nhưng rất thận trọng, kể cả cậu ta không thể phát triển công ty lên một bậc thì cũng chẳng phá sản nhanh như vậy được. Nếu nói sau lưng không có sự nhúng tay của Lâm Vũ Thành, Ngự Hàn tuyệt đối không tin.
Mà thôi, tạm thời cứ để ân oán trước giờ với nhà họ Lâm qua một bên, cuộc chiến trước mắt của Ngự Hàn là với Tạ Tư Hành.
Dù Ngự Hàn đi chuyến này là để xin sự giúp đỡ của Tạ Tư Hành, hơn nữa anh còn bị bắt mang theo cơm hộp nhưng khí thế không thể để thua được.
Vì vậy Ngự Hàn yêu cầu tài xế dừng xe ở ven đường. Đầu tiên anh đi vào trung tâm mua sắm, sau khi chọn trái tuyển phải thì mua một cái hoodie.
Rất tốt, đã có khí thế.
Ngự Hàn rất hài lòng.
Một giờ sau, xe vững vàng ngừng lại trước cửa công ty.
Ngự Hàn mở cửa xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà bằng kính nguy nga.
Tài sản của Tạ thị rất lớn, bao trùm lên nhiều lĩnh vực, mà bản thân Tạ Tư Hành cũng là một huyền thoại được truyền miệng trong giới thượng lưu của thành phố A.
Sau khi gia đình của Tạ Tư Hành sụp đổ, các mối quan hệ trước kia của cha mẹ hắn cũng tan thành mây khói. Lúc được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của cậu mình, hầu như hắn không có bất cứ tài nguyên gì.
Có thể nói Tạ Tư Hành đã dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng. Hắn bắt đầu rời khỏi nhà cậu từ năm 17 tuổi để tự lập, nhờ vào năng lực xuất sắc và phong cách hành sự khác hẳn với người thường, mỗi bước đi đều nguy hiểm trùng trùng mới đạt được thành tựu như hôm nay.
Hiện giờ Tạ Tư Hành chưa đến 30 tuổi mà sản nghiệp đã chiếm nửa thị trường trong nước, đạt đến tầm cao mà nhiều người nỗ lực cả đời cũng không thể với tới.
Nhưng sự lợi hại của Tạ Tư Hành không dừng ở đó.
Tạ Tư Hành thâu tóm rất nhiều sản nghiệp lớn nhỏ, công ty của cậu hắn cũng nằm trong số đó.
Nội tình trong đó rất ít người biết, nhưng không ai là không cảm thán thủ đoạn của Tạ Tư Hành rất độc, có thể nói là khó tìm ra sơ hở.
Đối phó với loại người này, không khác gì bảo hổ lột da*.
(*)Bảo hổ lột da: không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.
Nhưng Ngự Hàn lại rất hưng phấn.
Người như Tạ Tư Hành mới xứng làm đối thủ của anh.
Ngự Hàn bước thẳng vào công ty.
Lâm Hàn hiếm khi tới công ty của Tạ Tư Hành mà cũng chẳng ra ngoài nhiều, cho nên hầu như không có ai trong công ty nhận ra anh.
Nhưng điều đó không có nghĩa là không ai để ý tới Ngự Hàn.
Bởi vì Ngự Hàn thật sự quá bắt mắt.
Trong tòa nhà người đến kẻ đi, bước chân của ai cũng vội vàng, thoạt nhìn ai cũng có bộ dáng của giới tinh anh. Trong cái kim tự tháp mà ai cũng phấn đấu trèo lên này, dáng vẻ như vậy mới bình thường.
Chỉ có Ngự Hàn là không giống với người khác.
Chàng thanh niên có khuôn mặt ngây thơ nhưng đôi mày anh tuấn lại có chút ương ngạnh, anh thản nhiên bước vào, chậm rãi đưa tay lấy hộp cơm màu hồng phấn ra.
Ngự Hàn đứng giữa đại sảnh to lớn của công ty, dáng vẻ ung dung vừa giống như một vị thiếu gia quyền quý đi lạc mà vừa giống một vị vương tôn quý tộc đang tuần tra lãnh địa, giơ tay nhấc chân đều toát lên khí thế.
Nếu bỏ qua cái chữ tiếng anh màu đen "Fuck" cực lớn trên áo hoodie màu trắng kia thì sẽ càng đẹp hơn.
Tác giả có lời muốn nói: 《Sổ tay tu luyện của Long Ngạo Thiên》—— by Ngự Hàn
1, Thường xuyên nói ra hai câu tàn nhẫn.
2, Phải áp đảo đối thủ bằng khí thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT